Chương 220: Dạy Người Đánh Cá.
CHƯƠNG 221: DẠY NGƯỜI ĐÁNH CÁ.
Ngày hôm nay Vân Khuynh vẫn có một loại ảo giác, y dường như trở thành một con ma bệnh, cần có người khác đỡ mới đi được, một đường trở về đều là Vân Hoán đỡ y.
Tới cửa Phù Vân sơn trang, Vân Khuynh tự nhiên sẽ không tiến vào nữa.
Y ra hiệu cho Vân Hoán buông tay nâng y: “Nhị ca, Hiên Viên công tử, ta muốn rời khỏi Tích Châu, chúng ta từ đây tạm biệt đi.”
Vân Hoán kinh ngạc nhíu mày: “Gấp như thế? ? ? Tiểu Khuynh có chuyện quan trọng sao? ? ?”
Hỏi xong, không chờ Vân Khuynh trả lời liền nói: “Thân thể của tiểu Khuynh nhìn qua thật không tốt, nhị ca rất lo lắng, hơn nữa tiểu Khuynh và nhị ca nhiều ngày không gặp, từ đây chia tay trong lòng nhị ca rất không muốn. . . Cho nên, nhị ca và tiểu Khuynh cùng đi có được hay không? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh nhíu nhíu mày, kỳ thực y rất muốn cự tuyệt. . .
Tuy rằng y cũng không muốn chia tay với Vân Hoán, thế nhưng y hắn hiện tại trong lòng rất loạn, y muốn được yên lặng, yên lặng suy nghĩ một chút.
Thế nhưng luôn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại nếu là đáp ứng Vân Hoán, như vậy, chuyện của y, còn có thể giấu được bao lâu? ? ?
Vân Hoán nhìn ra Vân Khuynh bối rối, nhưng hắn không có thu hồi ý muốn của mình, chỉ là chờ Vân Khuynh trả lời.
Vân Khuynh vẻ mặt giãy dụa, bàn tay trong ống tay áo, không tự chủ được túm lấy bên trong ống tay.
Hiên Viên Bất Kinh nhìn hai người, mở miệng nói: “Ta muốn trở lại kinh thành, quê nhà của Vân Hoán và Vân Khuynh cũng ở kinh thành đúng không, hay là chúng ta có thể cùng đi về nhà.”
Về nhà. . .
Vân Khuynh nhíu mày càng chặt, Vân gia, căn bản không có thứ y lưu luyến. . .
A, không! ! !
Còn có một người, còn có một người y nhớ mong, y gả đến Tần gia đã hơn một năm không gặp nàng, dưới đáy lòng y vẫn luôn lo lắng cho nàng. . .
Hồng Châu xinh đẹp đáng yêu, từ nhỏ lớn lên cùng y, sau khi nương y qua đời liền càng càng giống như tỷ tỷ chăm sóc y.
Khi đó phải gả đến Tần gia, tiếc nuối duy nhất của y chính là không thể mang theo Hồng Châu, hôm nay có Long Khiêm và Long Liễm, bọn họ hẳn là có thể giúp y mang Hồng Châu về? ? ?
Thế nhưng, y không muốn đi cùng Vân Hoán và Hiên Viên Bất Kinh, nếu chỉ vì Hồng Châu, y hoàn toàn có thể tự mình đi cùng Long Khiêm và Long Liễm đến kinh thành. . .
Bất tri bất giác, Vân Khuynh cũng thật sự muốn đi kinh thành.
Lúc này, độ nhạy cảm thuộc về thần bộ của Hiên Viên Bất Kinh lập tức phát huy tác dụng: “Vân tiểu công tử trước đó vài ngày dịch dung đổi tên, là vì trốn ai đó đúng không. . .”
Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Bất Kinh không có mở miệng.
Hiên Viên Bất Kinh nói tiếp:
“Tên gia hỏa Lạc Diễm kia ở trên núi tiết lộ tin tức máu của ngươi có thể giải bách độc, ngày sau dù ngươi không chọc phiền phức, phiền phức cũng sẽ tự tìm tới ngươi. . .
Đi cùng ta và Vân Hoán, luôn luôn tương đối an toàn. . .
Hơn nữa ta là một trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc gia, nếu ta muốn trốn người nào, liền nhất định có thể trốn được. . .”
Hiên Viên Bất Kinh muốn Vân Khuynh đi cùng hắn, là có nguyên nhân.
Thứ nhất là từ sự kiện trên núi Vô Danh kia không khó nhìn ra Lạc Diễm có địch ý rất sâu với Vân Khuynh, Lạc Diễm muốn giết Vân Khuynh, nhưng hắn lại không muốn Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Vân Khuynh là người Huỳnh Quang, cũng là con dân của Hiên Viên hoàng thất, hắn không cho phép Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Thứ hai là Hiên Viên Bất Kinh có chấp niệm và khát vọng của mình.
Khuôn mặt của Vân Khuynh, cùng với khuôn mặt của hắn, có đôi chút chỗ tương tự.
Hiện tại hắn có chút hối hận năm xưa xung động rời khỏi hoàng cung, hắn muốn đi về hỏi đế vương Huỳnh Quang một câu, hỏi phụ hoàng hắn.
Năm xưa, mẫu thân của hắn, có thật là thực sự đã chết, hài tử trong bụng mẫu thân hắn, có thật cũng thực sự đã chết hay không. . .
Tuy rằng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị vạn tiễn xuyên tâm. . . Thế nhưng. . .
Thế nhưng. . . Khi đó hắn còn nhỏ, khó tránh khỏi xảy ra sai sót. . .
Ngày hôm nay vài chục năm sau, lúc nhìn thấy khuôn mặt Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh đột nhiên nghĩ, người nọ biết đâu không phải là kẻ tàn nhẫn như hắn thấy.
Biết đâu, hai người hắn cho rằng là quan trọng nhất. . .
Là mẫu thân và đệ đệ của hắn, bọn họ còn sống.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, cũng là hy vọng của Hiên Viên Bất Kinh.
Mặc dù ở sâu trong nội tâm của Hiên Viên Bất Kinh, hắn không tin suy đoán của mình, thế nhưng, cho dù như vậy, hắn cũng nhịn không được, không tự chủ được coi Vân Khuynh như đệ đệ của mình. . .
Cứ như vậy, hắn lại càng không cho phép Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Long Liễm nghe thấy câu kia của Hiên Viên Bất Kinh, chỉ cần muốn trốn người nào người đó nhất định không tìm được, đôi mắt đẹp sáng sủa của nàng lòe lòe phát quang.
Đối với năng lực của Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ, Long Liễm vẫn rất tin tưởng.
Vừa lúc hiện tại Vân Khuynh đang trốn người Tần gia, nàng trốn Hoa Ly Phi, nếu như có thể đi cùng Hiên Viên Bất Kinh, để Hiên Viên Bất Kinh giúp bọn hắn che giấu hành tung, vậy không còn gì tốt hơn.
Hiện tại Long Liễm xem Hiên Viên Bất Kinh, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đồng dạng là một trong tam đại thần bộ, vì sao Hoa Ly Phi khiến người ta ghét đến như vậy, mà Hiên Viên Bất Kinh nhưng lại đáng yêu thế chứ? ? ?
“Công tử.”
Long Liễm cũng thêm vào đội ngũ thuyết phục: “Nếu như công tử không có mục tiêu. . . Hoặc là có ý đi đến kinh thành, đi cùng Hiên Viên công tử, đích thật là một sự lựa chọn không tệ.”
Vân Khuynh như trước có chút chần chờ: “Nhưng, ta không muốn. . .”
Không muốn nhiều người đi cùng. . .
“Chẳng lẽ. . .”
Lúc này Hiên Viên Bất Kinh đột nhiên mở miệng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ bi thương: “Chẳng lẽ Vân tiểu công tử là bởi vì chuyện của Lạc, nên mới tâm tồn khúc mắc với ta và Vân Hoán, cho nên không muốn lui tới với chúng ta? ? ?”
“Không! ! !”
Vân Khuynh gấp đến mức trên đầu đổ mồ hôi:
“Ta không có ý đó. . . Ta là. . .
Ai. . . Cũng được, ta cũng cần đi kinh thành đón một vị cố nhân, cùng nhau, liền cùng nhau đi! ! !
Thế nhưng, nhị ca, Hiên Viên công tử, ta đích thật là đang trốn người, trốn Tần Vô Hạ, người Tần gia, nếu như thuận tiện, thỉnh giúp ta che giấu hành tung.”
Vân Hoán nghe xong trong lòng kinh ngạc, hôm trước Vân Khuynh không phải là cá nước thân mật với Tần Vô Hạ sao, tại sao lúc này lại muốn trốn hắn? ? ?
Hay là, từ đầu đến cuối chính hắn đã hiểu lầm cái gì? ? ?
Việc này, quả nhiên là không đơn giản, xem ra hắn phải tìm một cơ hội, hỏi một câu với Vân Khuynh.
Hiên Viên Bất Kinh còn lại là vẻ mặt quả thế:
“Ta đã biết, nhất định sẽ giúp tiểu Khuynh tránh thoát Tần gia.
Tiểu Khuynh, sau đó ta cũng gọi ngươi tiểu Khuynh như Vân Hoán được không, ngươi cũng không cần luôn luôn Hiên Viên công tử Hiên Viên công tử, gọi Bất Kinh là được.”
Vân Khuynh gật đầu.
Vô luận là thân phận đại hoàng tử Huỳnh Quang, hay là thân phận một trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc gia, đều khiến Hiên Viên Bất Kinh hiểu rõ Tần gia là như thế nào, một cái Tần gia có thân phận gì.
“Như vậy, chúng ta mau mau đi thôi, ta nghĩ Tần Vô Hạ sau khi xuống núi sẽ lập tức đi tìm tiểu Khuynh, nếu là bị phát hiện, muốn đi sẽ có chút khó khăn.”
Đoàn người lập tức gật đầu.
Vân Khuynh nhìn về phía Long Liễm nói: “Long Khiêm đâu? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán nghe vậy giật mình, bọn họ cho rằng Long Khiêm là cái tên Vân Khuynh thuận miệng bịa ra, không ngờ lại có người tên Long Khiêm thật.
“Công tử yên tâm, ảnh vệ chúng ta có phương pháp liên hệ của mình, Long Khiêm sẽ bắt kịp chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi. . . Thế nhưng trước khi đi, chúng ta có nên đi xem giảo đồng gặp một lần ở trên đường lần trước không. . .”
Từ khi Long Liễm nói chuyện hài tử kia cho Vân Khuynh, Vân Khuynh vẫn luôn suy nghĩ, cho người con cá không bằng dạy người đánh cá, y muốn triệt để giúp đỡ bọn họ từ căn bản.
Long Liễm gật đầu: “Vâng, chư vị thỉnh đi theo ta.”
Lúc Vân Khuynh, Vân Hoán, Hiên Viên Bất Kinh và Long Liễm đi tới địa phương bẩn thỉu lộn xộn kia, bệnh của tỷ tỷ hài tử kia đã tốt lên.
Vân Khuynh phát hiện hài tử kia và tỷ tỷ của hắn, là khất cái duy nhất không bẩn ở nơi đây.
Hài tử kia tên là tiểu Thích, tỷ tỷ của hắn kêu tiểu Khả.
Tiểu Khả nói cho Vân Khuynh, nói nàng và tiểu Thích vốn là công tử tiểu thư quản gia, sau bởi vì các trưởng bối phạm vào tội bị tru tam tộc, chỉ có hai người bọn họ là trốn được.
Hai người hài tử sau khi trốn ra không nơi nương tựa, chỉ có thể đi làm khất cái.
Vân Khuynh vòng quanh ở chỗ này một lúc lâu, tỉ mỉ hỏi tiểu Khả, biết tiểu Khả có tay nghề thêu thùa cao siêu, hiện tại trong tổ khất cái này, nàng chính là dùng tay nghề của mình kiếm một chút bạc chia cho mọi người mua đồ ăn.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, khất cái ở đây chưa bao giờ ức hiếp tỷ đệ bọn họ.
Đã có tay nghề thành thạo, liền có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa tiểu Thích và tiểu Khả đều là người biết chữ, làm việc này càng là làm ít công to.
Vân Khuynh kêu Long Liễm cho tiểu Khả tiểu Thích một ít ngân lượng, nói cho bọn hắn một ít lý niệm của hiện đại, cổ vũ bọn họ mở một hương phường, tuyển thêm một ít nữ tử nhà nghèo biết thêu thùa, làm buôn bán nhỏ.
Tiểu Khả tiểu Thích vừa mừng vừa sợ, tự nhiên là cảm tạ vạn phần.
Lúc Vân Khuynh mấy người rời đi, gặp một nam tử tuấn tú nho nhã, là một người thư sinh thi rớt, thích tiểu Khả, tuy rằng trong nhà cũng rất nghèo, thế nhưng hắn vẫn kiên trì chăm sóc tiếp tế cho tiểu Khả và tiểu Thích.
Rất nhiều tên khất cái vào lúc Vân Khuynh giúp đỡ tiểu Khả tiểu Thích, đều là vừa đố kị vừa ước ao nhìn hai người hài tử, cuối cùng lại khát vọng nhìn Vân Khuynh, mong muốn Vân Khuynh cũng có thể tìm cho họ một con đường sống.
Vừa nhìn thấy cái thư sinh kia, Vân Khuynh dừng lại cước bộ.
Đột nhiên quay đầu hỏi Hiên Viên Bất Kinh: “Huỳnh Quang liệu có một bang phái, tên Cái Bang hay không? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh lắc đầu: “Không có. . . Đó là môn phái nào vậy, cái tên thật kỳ quái.”
Vân Khuynh vỗ tay cười khẽ, lập tức vẫy gọi mấy hài tử, cùng với thư sinh kia.
Xưa nay trà lâu tửu quán và đầu đường hẻm nhỏ, đều là nơi khởi đầu của tin tức, ở trên địa cầu, Cái Bang, là một trong những quần thể có tin tức linh thông nhất.
Nếu như phối hợp với những hài tử này, để bọn họ mỗi ngày nghe chuyện rồi đến nói cho thư sinh kia, để hắn chỉnh lý in ấn, liệu có thể chế tác thành báo chí cổ đại hay không?
Đương nhiên, chỉ nhờ vào đám khất cái là không đủ, nhưng vào lúc đầu như vậy cũng ổn, chờ sau đó có thực lực, có thể thâm nhập vào các lĩnh vực khác nhau. . .
Như vậy, lĩnh vực này một ngày nối đường ray với Bách Hiểu Lâu của Tần gia, sẽ là một cơ hội buôn bán không nhỏ trong tứ quốc. . .
Vì vậy, Vân Khuynh chuẩn bị rời đi lại ở lại giảng giải cho đám khất cái và thư sinh kia về chế tác báo chí, trang báo thông thường, công dụng vân vân, nói một thời gian dài mới kết thúc.
Vào lúc này, Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán Long Liễm mấy người cũng nghe đến hứng thú, tấm tắc lấy làm kỳ.
Loại ý nghĩ này của Vân Khuynh, hầu như không người nghĩ tới, nhưng hôm nay Vân Khuynh nhắc tới, mọi người phát hiện sự tồn tại của cái gọi là báo chí này dĩ nhiên cũng rất cần thiết.
Cuối cùng, sau khi lưu lại cho những người đó đầy đủ ngân lượng, Vân Khuynh mấy người rốt cục rời đi.
Trước khi đi Vân Khuynh từng nói với tiểu Khả tiểu Thích và thư sinh kia, nếu như ngày sau bọn họ làm mấy thứ này rất tốt, vậy hãy giúp đỡ khất cái của địa phương khác, để bọn họ có thể noi theo phương pháp này.
Vì vậy, rất nhiều năm sau, trong tứ đại quốc gia, một quần thể đoàn kết duy nhất, tên là quần thể Cái Bang, cứ như vậy chẳng biết tại sao lại hình thành. Đăng bởi: admin
Ngày hôm nay Vân Khuynh vẫn có một loại ảo giác, y dường như trở thành một con ma bệnh, cần có người khác đỡ mới đi được, một đường trở về đều là Vân Hoán đỡ y.
Tới cửa Phù Vân sơn trang, Vân Khuynh tự nhiên sẽ không tiến vào nữa.
Y ra hiệu cho Vân Hoán buông tay nâng y: “Nhị ca, Hiên Viên công tử, ta muốn rời khỏi Tích Châu, chúng ta từ đây tạm biệt đi.”
Vân Hoán kinh ngạc nhíu mày: “Gấp như thế? ? ? Tiểu Khuynh có chuyện quan trọng sao? ? ?”
Hỏi xong, không chờ Vân Khuynh trả lời liền nói: “Thân thể của tiểu Khuynh nhìn qua thật không tốt, nhị ca rất lo lắng, hơn nữa tiểu Khuynh và nhị ca nhiều ngày không gặp, từ đây chia tay trong lòng nhị ca rất không muốn. . . Cho nên, nhị ca và tiểu Khuynh cùng đi có được hay không? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh nhíu nhíu mày, kỳ thực y rất muốn cự tuyệt. . .
Tuy rằng y cũng không muốn chia tay với Vân Hoán, thế nhưng y hắn hiện tại trong lòng rất loạn, y muốn được yên lặng, yên lặng suy nghĩ một chút.
Thế nhưng luôn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại nếu là đáp ứng Vân Hoán, như vậy, chuyện của y, còn có thể giấu được bao lâu? ? ?
Vân Hoán nhìn ra Vân Khuynh bối rối, nhưng hắn không có thu hồi ý muốn của mình, chỉ là chờ Vân Khuynh trả lời.
Vân Khuynh vẻ mặt giãy dụa, bàn tay trong ống tay áo, không tự chủ được túm lấy bên trong ống tay.
Hiên Viên Bất Kinh nhìn hai người, mở miệng nói: “Ta muốn trở lại kinh thành, quê nhà của Vân Hoán và Vân Khuynh cũng ở kinh thành đúng không, hay là chúng ta có thể cùng đi về nhà.”
Về nhà. . .
Vân Khuynh nhíu mày càng chặt, Vân gia, căn bản không có thứ y lưu luyến. . .
A, không! ! !
Còn có một người, còn có một người y nhớ mong, y gả đến Tần gia đã hơn một năm không gặp nàng, dưới đáy lòng y vẫn luôn lo lắng cho nàng. . .
Hồng Châu xinh đẹp đáng yêu, từ nhỏ lớn lên cùng y, sau khi nương y qua đời liền càng càng giống như tỷ tỷ chăm sóc y.
Khi đó phải gả đến Tần gia, tiếc nuối duy nhất của y chính là không thể mang theo Hồng Châu, hôm nay có Long Khiêm và Long Liễm, bọn họ hẳn là có thể giúp y mang Hồng Châu về? ? ?
Thế nhưng, y không muốn đi cùng Vân Hoán và Hiên Viên Bất Kinh, nếu chỉ vì Hồng Châu, y hoàn toàn có thể tự mình đi cùng Long Khiêm và Long Liễm đến kinh thành. . .
Bất tri bất giác, Vân Khuynh cũng thật sự muốn đi kinh thành.
Lúc này, độ nhạy cảm thuộc về thần bộ của Hiên Viên Bất Kinh lập tức phát huy tác dụng: “Vân tiểu công tử trước đó vài ngày dịch dung đổi tên, là vì trốn ai đó đúng không. . .”
Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Bất Kinh không có mở miệng.
Hiên Viên Bất Kinh nói tiếp:
“Tên gia hỏa Lạc Diễm kia ở trên núi tiết lộ tin tức máu của ngươi có thể giải bách độc, ngày sau dù ngươi không chọc phiền phức, phiền phức cũng sẽ tự tìm tới ngươi. . .
Đi cùng ta và Vân Hoán, luôn luôn tương đối an toàn. . .
Hơn nữa ta là một trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc gia, nếu ta muốn trốn người nào, liền nhất định có thể trốn được. . .”
Hiên Viên Bất Kinh muốn Vân Khuynh đi cùng hắn, là có nguyên nhân.
Thứ nhất là từ sự kiện trên núi Vô Danh kia không khó nhìn ra Lạc Diễm có địch ý rất sâu với Vân Khuynh, Lạc Diễm muốn giết Vân Khuynh, nhưng hắn lại không muốn Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Vân Khuynh là người Huỳnh Quang, cũng là con dân của Hiên Viên hoàng thất, hắn không cho phép Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Thứ hai là Hiên Viên Bất Kinh có chấp niệm và khát vọng của mình.
Khuôn mặt của Vân Khuynh, cùng với khuôn mặt của hắn, có đôi chút chỗ tương tự.
Hiện tại hắn có chút hối hận năm xưa xung động rời khỏi hoàng cung, hắn muốn đi về hỏi đế vương Huỳnh Quang một câu, hỏi phụ hoàng hắn.
Năm xưa, mẫu thân của hắn, có thật là thực sự đã chết, hài tử trong bụng mẫu thân hắn, có thật cũng thực sự đã chết hay không. . .
Tuy rằng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị vạn tiễn xuyên tâm. . . Thế nhưng. . .
Thế nhưng. . . Khi đó hắn còn nhỏ, khó tránh khỏi xảy ra sai sót. . .
Ngày hôm nay vài chục năm sau, lúc nhìn thấy khuôn mặt Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh đột nhiên nghĩ, người nọ biết đâu không phải là kẻ tàn nhẫn như hắn thấy.
Biết đâu, hai người hắn cho rằng là quan trọng nhất. . .
Là mẫu thân và đệ đệ của hắn, bọn họ còn sống.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, cũng là hy vọng của Hiên Viên Bất Kinh.
Mặc dù ở sâu trong nội tâm của Hiên Viên Bất Kinh, hắn không tin suy đoán của mình, thế nhưng, cho dù như vậy, hắn cũng nhịn không được, không tự chủ được coi Vân Khuynh như đệ đệ của mình. . .
Cứ như vậy, hắn lại càng không cho phép Lạc Diễm thương tổn Vân Khuynh.
Long Liễm nghe thấy câu kia của Hiên Viên Bất Kinh, chỉ cần muốn trốn người nào người đó nhất định không tìm được, đôi mắt đẹp sáng sủa của nàng lòe lòe phát quang.
Đối với năng lực của Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ, Long Liễm vẫn rất tin tưởng.
Vừa lúc hiện tại Vân Khuynh đang trốn người Tần gia, nàng trốn Hoa Ly Phi, nếu như có thể đi cùng Hiên Viên Bất Kinh, để Hiên Viên Bất Kinh giúp bọn hắn che giấu hành tung, vậy không còn gì tốt hơn.
Hiện tại Long Liễm xem Hiên Viên Bất Kinh, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đồng dạng là một trong tam đại thần bộ, vì sao Hoa Ly Phi khiến người ta ghét đến như vậy, mà Hiên Viên Bất Kinh nhưng lại đáng yêu thế chứ? ? ?
“Công tử.”
Long Liễm cũng thêm vào đội ngũ thuyết phục: “Nếu như công tử không có mục tiêu. . . Hoặc là có ý đi đến kinh thành, đi cùng Hiên Viên công tử, đích thật là một sự lựa chọn không tệ.”
Vân Khuynh như trước có chút chần chờ: “Nhưng, ta không muốn. . .”
Không muốn nhiều người đi cùng. . .
“Chẳng lẽ. . .”
Lúc này Hiên Viên Bất Kinh đột nhiên mở miệng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ bi thương: “Chẳng lẽ Vân tiểu công tử là bởi vì chuyện của Lạc, nên mới tâm tồn khúc mắc với ta và Vân Hoán, cho nên không muốn lui tới với chúng ta? ? ?”
“Không! ! !”
Vân Khuynh gấp đến mức trên đầu đổ mồ hôi:
“Ta không có ý đó. . . Ta là. . .
Ai. . . Cũng được, ta cũng cần đi kinh thành đón một vị cố nhân, cùng nhau, liền cùng nhau đi! ! !
Thế nhưng, nhị ca, Hiên Viên công tử, ta đích thật là đang trốn người, trốn Tần Vô Hạ, người Tần gia, nếu như thuận tiện, thỉnh giúp ta che giấu hành tung.”
Vân Hoán nghe xong trong lòng kinh ngạc, hôm trước Vân Khuynh không phải là cá nước thân mật với Tần Vô Hạ sao, tại sao lúc này lại muốn trốn hắn? ? ?
Hay là, từ đầu đến cuối chính hắn đã hiểu lầm cái gì? ? ?
Việc này, quả nhiên là không đơn giản, xem ra hắn phải tìm một cơ hội, hỏi một câu với Vân Khuynh.
Hiên Viên Bất Kinh còn lại là vẻ mặt quả thế:
“Ta đã biết, nhất định sẽ giúp tiểu Khuynh tránh thoát Tần gia.
Tiểu Khuynh, sau đó ta cũng gọi ngươi tiểu Khuynh như Vân Hoán được không, ngươi cũng không cần luôn luôn Hiên Viên công tử Hiên Viên công tử, gọi Bất Kinh là được.”
Vân Khuynh gật đầu.
Vô luận là thân phận đại hoàng tử Huỳnh Quang, hay là thân phận một trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc gia, đều khiến Hiên Viên Bất Kinh hiểu rõ Tần gia là như thế nào, một cái Tần gia có thân phận gì.
“Như vậy, chúng ta mau mau đi thôi, ta nghĩ Tần Vô Hạ sau khi xuống núi sẽ lập tức đi tìm tiểu Khuynh, nếu là bị phát hiện, muốn đi sẽ có chút khó khăn.”
Đoàn người lập tức gật đầu.
Vân Khuynh nhìn về phía Long Liễm nói: “Long Khiêm đâu? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán nghe vậy giật mình, bọn họ cho rằng Long Khiêm là cái tên Vân Khuynh thuận miệng bịa ra, không ngờ lại có người tên Long Khiêm thật.
“Công tử yên tâm, ảnh vệ chúng ta có phương pháp liên hệ của mình, Long Khiêm sẽ bắt kịp chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi. . . Thế nhưng trước khi đi, chúng ta có nên đi xem giảo đồng gặp một lần ở trên đường lần trước không. . .”
Từ khi Long Liễm nói chuyện hài tử kia cho Vân Khuynh, Vân Khuynh vẫn luôn suy nghĩ, cho người con cá không bằng dạy người đánh cá, y muốn triệt để giúp đỡ bọn họ từ căn bản.
Long Liễm gật đầu: “Vâng, chư vị thỉnh đi theo ta.”
Lúc Vân Khuynh, Vân Hoán, Hiên Viên Bất Kinh và Long Liễm đi tới địa phương bẩn thỉu lộn xộn kia, bệnh của tỷ tỷ hài tử kia đã tốt lên.
Vân Khuynh phát hiện hài tử kia và tỷ tỷ của hắn, là khất cái duy nhất không bẩn ở nơi đây.
Hài tử kia tên là tiểu Thích, tỷ tỷ của hắn kêu tiểu Khả.
Tiểu Khả nói cho Vân Khuynh, nói nàng và tiểu Thích vốn là công tử tiểu thư quản gia, sau bởi vì các trưởng bối phạm vào tội bị tru tam tộc, chỉ có hai người bọn họ là trốn được.
Hai người hài tử sau khi trốn ra không nơi nương tựa, chỉ có thể đi làm khất cái.
Vân Khuynh vòng quanh ở chỗ này một lúc lâu, tỉ mỉ hỏi tiểu Khả, biết tiểu Khả có tay nghề thêu thùa cao siêu, hiện tại trong tổ khất cái này, nàng chính là dùng tay nghề của mình kiếm một chút bạc chia cho mọi người mua đồ ăn.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, khất cái ở đây chưa bao giờ ức hiếp tỷ đệ bọn họ.
Đã có tay nghề thành thạo, liền có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa tiểu Thích và tiểu Khả đều là người biết chữ, làm việc này càng là làm ít công to.
Vân Khuynh kêu Long Liễm cho tiểu Khả tiểu Thích một ít ngân lượng, nói cho bọn hắn một ít lý niệm của hiện đại, cổ vũ bọn họ mở một hương phường, tuyển thêm một ít nữ tử nhà nghèo biết thêu thùa, làm buôn bán nhỏ.
Tiểu Khả tiểu Thích vừa mừng vừa sợ, tự nhiên là cảm tạ vạn phần.
Lúc Vân Khuynh mấy người rời đi, gặp một nam tử tuấn tú nho nhã, là một người thư sinh thi rớt, thích tiểu Khả, tuy rằng trong nhà cũng rất nghèo, thế nhưng hắn vẫn kiên trì chăm sóc tiếp tế cho tiểu Khả và tiểu Thích.
Rất nhiều tên khất cái vào lúc Vân Khuynh giúp đỡ tiểu Khả tiểu Thích, đều là vừa đố kị vừa ước ao nhìn hai người hài tử, cuối cùng lại khát vọng nhìn Vân Khuynh, mong muốn Vân Khuynh cũng có thể tìm cho họ một con đường sống.
Vừa nhìn thấy cái thư sinh kia, Vân Khuynh dừng lại cước bộ.
Đột nhiên quay đầu hỏi Hiên Viên Bất Kinh: “Huỳnh Quang liệu có một bang phái, tên Cái Bang hay không? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh lắc đầu: “Không có. . . Đó là môn phái nào vậy, cái tên thật kỳ quái.”
Vân Khuynh vỗ tay cười khẽ, lập tức vẫy gọi mấy hài tử, cùng với thư sinh kia.
Xưa nay trà lâu tửu quán và đầu đường hẻm nhỏ, đều là nơi khởi đầu của tin tức, ở trên địa cầu, Cái Bang, là một trong những quần thể có tin tức linh thông nhất.
Nếu như phối hợp với những hài tử này, để bọn họ mỗi ngày nghe chuyện rồi đến nói cho thư sinh kia, để hắn chỉnh lý in ấn, liệu có thể chế tác thành báo chí cổ đại hay không?
Đương nhiên, chỉ nhờ vào đám khất cái là không đủ, nhưng vào lúc đầu như vậy cũng ổn, chờ sau đó có thực lực, có thể thâm nhập vào các lĩnh vực khác nhau. . .
Như vậy, lĩnh vực này một ngày nối đường ray với Bách Hiểu Lâu của Tần gia, sẽ là một cơ hội buôn bán không nhỏ trong tứ quốc. . .
Vì vậy, Vân Khuynh chuẩn bị rời đi lại ở lại giảng giải cho đám khất cái và thư sinh kia về chế tác báo chí, trang báo thông thường, công dụng vân vân, nói một thời gian dài mới kết thúc.
Vào lúc này, Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán Long Liễm mấy người cũng nghe đến hứng thú, tấm tắc lấy làm kỳ.
Loại ý nghĩ này của Vân Khuynh, hầu như không người nghĩ tới, nhưng hôm nay Vân Khuynh nhắc tới, mọi người phát hiện sự tồn tại của cái gọi là báo chí này dĩ nhiên cũng rất cần thiết.
Cuối cùng, sau khi lưu lại cho những người đó đầy đủ ngân lượng, Vân Khuynh mấy người rốt cục rời đi.
Trước khi đi Vân Khuynh từng nói với tiểu Khả tiểu Thích và thư sinh kia, nếu như ngày sau bọn họ làm mấy thứ này rất tốt, vậy hãy giúp đỡ khất cái của địa phương khác, để bọn họ có thể noi theo phương pháp này.
Vì vậy, rất nhiều năm sau, trong tứ đại quốc gia, một quần thể đoàn kết duy nhất, tên là quần thể Cái Bang, cứ như vậy chẳng biết tại sao lại hình thành. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất