Chương 226: Ba Người Gặp Lại.
CHƯƠNG 227: BA NGƯỜI GẶP LẠI.
“Khuynh nhi, rời khỏi đây, là muốn đi đâu vậy? ? ?”
Thanh âm đồng dạng quen thuộc, nhưng nghe xưng hô Vân Khuynh liền biết hắn là ai.
Vân Khuynh cứng còng thân thể ngẩng đầu nhìn về phía cửa —-
Người nọ chỉ là tùy ý đứng ở cửa, nhìn qua liền tự có một cỗ khí thế tiêu sái ngạo nghễ.
Hắn một thân trường bào trắng bạc không gió tự động, mái tóc đen thùi thật dài buộc lên buông xuống từ đỉnh đầu, đen như mực.
Hắn mày dài hất cao đến búi tóc, con ngươi như hồ nước sâu, sâu thẳm sáng sủa, mũi thẳng đĩnh trực, môi mỏng mà hồng hơi hơi vung lên.
Lúc này hắn hai tay khoanh lại, nhàn nhã đi chơi mà đứng, một cỗ lãnh ý và uy áp nhàn nhạt từ trên người hắn nhẹ nhàng toát ra.
Vân Khuynh không tự chủ được lui về phía sau một bước, tới gần Vân Hoán, thanh âm có chút bất ổn nói: “Vô. . . Vô. . . Vô Song ”
Chỉ hơn nửa tháng không thấy, khí thế trên người Tần Vô Song càng thêm đáng sợ, thế nhưng cũng may Tần Vô Song cũng giống Vân Khuynh, nhìn qua cũng không tính là chật vật, tương tư dằn vặt là tinh thần bọn hắn, mà không phải liên quan thân thể.
Tần Vô Song nghe thấy Vân Khuynh gọi hắn, giơ giơ lên mi, nhấc chân đi vào trong phòng, ý cười khóe môi càng sâu, chậm rãi đến gần Vân Khuynh: “Khuynh nhi ngươi vừa rồi là muốn đi sao? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh sắc mặt trắng nhợt, một đôi tay khẩn trương không biết đặt ở đâu mới tốt.
“Không không. . . Không thể nào. . .”
Vì sao thân thể y bắt đầu run lên, Tần Vô Song rõ ràng là đang cười, Tần Vô Song rõ ràng rất ôn nhu, hơn nữa. . .
Y rõ ràng cũng rất nhớ Tần Vô Song, lúc này rất muốn nhào vào lòng hắn lớn tiếng nói y nhớ hắn. . .
Tần Vô Song không để ý tới Vân Khuynh, mà là quay đầu, trông thấy Vân Hoán, đôi mắt sâu thêm, lãnh đạm nói: “Ngươi là ai? ? ?”
Vân Khuynh thấy Tần Vô Song đem đầu mâu chuyển hướng Vân Hoán, lập tức mở miệng nói: “Vô Song, hắn là. . .”
“Khuynh nhi.”
Tần Vô Song cắt đứt y: “Chuyện giữa chúng ta, một hồi nói sau, ta hiện tại hỏi chính là hắn, không phải ngươi.”
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, phát hiện Tần Vô Song cũng có một mặt thô bạo.
Y buông xuống mặt mày, giấu đi các loại tâm tình trong lòng, y bất an, y thấp thỏm, là không người nào biết.
Vân Hoán thấy thái độ của Tần Vô Song đối với Vân Khuynh vô cùng nghiêm khắc, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Ta là nhị ca Vân Hoán của tiểu Khuynh, công tử xưng hô thế nào? ? ?”
Trong ánh mắt Tần Vô Song hiện lên một tia kỳ dị, gật đầu: “Ra là nhị ca của Khuynh nhi, thất kính thất kính, đa tạ người vài ngày trước chăm sóc Khuynh nhi.”
Tần Vô Song, Tần Vô Phong là có được tin tức chuẩn xác mới đến tìm Vân Khuynh, Vân Khuynh bên người có người nào bọn họ tự nhiên biết.
Tần Vô Song hỏi như vậy, lúc trả lời cũng cường điệu hai chữ nhị ca.
Không có biện pháp! ! ! Khi bọn hắn biết được Vân Khuynh cùng với Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán tương đối thân mật hòa hợp, cũng đã lật úp bình dấm chua.
Hôm nay thấy bản thân Vân Hoán, phát hiện Vân Hoán cũng tương đương anh tuấn, trong lòng vị chua lại càng nồng, cũng liền khẩn cấp muốn tuyên cáo quyền lợi của mình đối với Vân Khuynh.
Cho nên nghe thấy Vân Hoán hỏi, hắn lập tức ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, mở miệng nói: “Ta là Tần Vô Song, tướng công của Khuynh nhi.”
Vân Hoán vừa nghe liền kinh ngạc, hóa ra người trước mắt này chính là nhị công tử Tần gia, tướng công của Vân Khuynh.
Lại suy nghĩ một chút phong tư của Tần Vô Hạ, Vân Hoán âm thầm cảm thán, Tần gia quả nhiên được trời ưu ái, một người hai người, liếc mắt nhìn lên đều là nhân trung long phượng.
Thế nhưng, mặc kệ đối phương là long hay phượng, Vân Khuynh là đệ đệ của hắn, hắn tự nhiên muốn bảo vệ y, cho dù đối phương là tướng công của Vân Khuynh, hắn cũng không cho phép đối phương ức hiếp Vân Khuynh.
Tuy rằng Tần Vô Song này nhìn qua là người tử tế, thế nhưng bên trong ai biết là thế nào.
Nếu như Vân Hoán nhớ không lầm, Vân Khuynh hiện tại đang trốn tránh vị tướng công này của y. . .
Nghĩ tới đây lông mày của Vân Hoán không khỏi nhăn càng chặt: “Tần nhị công tử, tiểu Khuynh là đệ đệ của ta, chăm sóc y là chuyện đương nhiên, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Thân thể Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực có chút cứng ngắc.
Ôm ấp quen thuộc này, trước đó vài ngày y quyến luyến không gì sánh được nhưng lại không thể không rời đi, hôm nay trở lại vòng tay này, vừa muốn dừng lại vừa muốn khuyên mình không nên trầm luân phải chạy trốn. . .
Rất mâu thuẫn rất thống khổ.
Nếu như Tần gia chỉ có một nhi tử, chỉ có một Tần Vô Song thì thật tốt.
Vì sao Tần gia ngoại trừ Tần Vô Song, hết lần này tới lần khác còn có Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ.
Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực cũng không giãy dụa, chỉ là chậm rãi nhắm mắt, đáy lòng rối loạn không mở miệng.
Vân Hoán nhìn, biểu tình luôn luôn nho nhã lễ độ có chút vỡ tan, ở quanh thân hắn, chẳng hiểu tại sao lại quanh quẩn vài phần áp suất thấp.
Tần Vô Song đối với Vân Khuynh thuận theo thoả mãn, thế nhưng hắn càng hài lòng chính là rốt cục có thể lần thứ hai ôm Vân Khuynh vào lòng.
Người này, từ sau khi rời khỏi Tần gia, khiến hắn lo lắng hãi hùng, nóng ruột nóng gan.
Rất sợ y lỡ có vạn nhất hoặc là gặp phải nguy hiểm, mỗi ngày nghĩ y có được ăn ngon ngủ ngon, có thể gặp phải nguy hiểm, sống có vui vẻ. . .
Mỗi ngày thấp thỏm suy đoán, hầu như sắp bức điên hắn, toàn bộ nhớ thương cấp thiết và lo lắng, vào lúc nhìn thấy dĩ nhiên đều lặng xuống.
Đến bây giờ hắn vẫn không rõ, lúc vừa thấy Vân Khuynh, hắn vì sao có thể thần thái như thường, tự nhiên như vậy.
Trái tim hắn rõ ràng hài lòng kích động mất tần suất, thân thể hắn, mỉm cười bên môi hắn rõ ràng là đang run rẩy, nhưng nét mặt hắn lại cứng nhắc không biểu lộ mảy may.
Kỳ thực hắn càng sợ tìm được Vân Khuynh là một giấc mộng, là một ảo cảnh, thẳng đến nhất khắc đem Vân Khuynh ôm vào trong lòng, tâm của hắn mới yên ổn xuống, vòng tay của hắn rốt cuộc được viên mãn.
Hơi hơi nhắm mắt, Tần Vô Song không thể không thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng tìm được. . . Khuynh nhi của hắn cuối cùng cũng trở lại vòng tay hắn. . .
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vào lúc ôm Vân Khuynh vào lòng, liền trở nên càng thêm rõ ràng, đó là dáng cười đích thực phát ra từ nội tâm.
Nửa ôm Vân Khuynh, Tần Vô Song không chút khách khí ngồi xuống.
Hơn nữa còn thuận lợi đem Vân Khuynh giam trên đùi mình, Vân Khuynh không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt, nhìn Vân Hoán và Long Liễm còn đang ở đây, hai gò má trắng noãn thoáng cái nhuộm lên đỏ ửng.
Y đẩy đẩy Tần Vô Song: “Vô Song, buông. . .”
Hiện tại tình tự của y rất loạn, thanh âm cũng thay đổi.
Tần Vô Song cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y nhiễm lên nhàn nhạt đỏ ửng, trong lòng không khỏi kinh sợ, ánh mắt hơi trầm xuống, sợ mình thất thố, Tần Vô Song lập tức ngẩng đầu hô hấp, sau khi bình tâm xong mới ánh mắt sắc bén nhìn về phía Long Liễm: “Long Liễm, ngươi tuy rằng là nữ nhi thân, nhưng ở trong lục đại ảnh vệ, ngươi đích đích xác xác là người chúng ta tín nhiệm nhất, yên tâm nhất, nhưng ngươi, lại dùng cái gì báo đáp chúng ta? ? ?”
Cái liếc mắt kia của Tần Vô Song quá mức phức tạp, Long Liễm biết Tần Vô Song và Tần Vô Phong là thật sự nổi giận, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh nhị công tử trách phạt.”
Nàng vừa nói xong liền cúi thấp đầu, một bộ thái độ nhận sai cực kỳ chân thành.
Kỳ thực nàng hiện tại đang than thở dưới đáy lòng, không biết Liên Duyệt biết Tần Vô Song và Tần Vô Phong tìm được Vân Khuynh, có thể trách tội nàng hay không.
Tần Vô Song còn chưa nói ra muốn nghiêm phạt nàng thế nào, thân ảnh đen huyền của Tần Vô Phong liền xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn là lạnh lùng nghiêm nghị như thường.
Khí tức băng lãnh trên người hắn so với Tần Vô Song càng sâu, uy áp trên người cũng càng thêm áp bách khiến người ta không thể hô hấp.
Hắn chậm rãi đi vào, y bào đen huyền dưới thân vẽ ra một độ cung hoa mỹ tôn quý.
Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực không tự chủ được ngẩng đầu, trông thấy Tần Vô Phong, nhất thời không khỏi sửng sốt.
Cứ như vậy khuôn mặt hơi ngửa, trong đôi mắt đẹp màu mực mang theo trong suốt và thuần túy, thẳng tắp nhìn Tần Vô Phong, nhất thời dời mắt không được.
Lúc vừa nhìn thấy Tần Vô Song, y còn có chút sợ bị hai người tìm được, lúc này bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực, y đã không còn quấn quýt chuyện bị tìm được, cho nên lúc này thấy Tần Vô Phong, mới có thể yên tâm hiển hiện ra ngoài một bộ thất thần.
“Long Liễm, nếu đã biết sai, ngươi liền đi cùng Long Khiêm, về hình đường ảnh vệ đi lĩnh phạt.”
Tần Vô Phong dừng lại cước bộ, đứng ở trước mặt Long Liễm, lạnh lùng nói.
Long Liễm lập tức lưu loát dập đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sau một khắc liền biến mất.
Vân Hoán nhìn Tần Vô Phong, trực giác người này còn lợi hại hơn Tần Vô Hạ và Tần Vô Song, trên người người này có một loại khí thế thuộc về thượng vị giả không giận tự uy.
Hắn còn chưa kịp hỏi đối phương là ai, đối phương liền nhìn về phía hắn: “Nhị ca của Vân nhi? ? ? Ta nhớ kỹ Vân gia, hình như chỉ có ngươi từng đối xử tử tế với Vân nhi. . . Đa tạ ngươi từ nhiều năm trước đã chăm sóc Vân nhi, ta là đại ca của Vô Song, Tần Vô Phong.”
Vân Hoán bừng tỉnh đại ngộ, ra là ca ca của Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, trách không được lại bất phàm như thế, hai người đệ đệ đều khó lường như vậy, làm ca ca tự nhiên càng khó lường.
Nhưng mà. . .
Vân Hoán bắt đầu hoài nghi, Vân Khuynh nói y là gả thay, đa nương hắn sao có thể bỏ qua loại nhân vật như vậy, sao có thể tiện nghi Vân Khuynh để Vân Khuynh gả vào phu gia như vậy? ? ?
Chẳng lẽ người Tần gia này, kỳ thực có chỗ nào bẩn thỉu hèn hạ, tỷ như trời sinh tính bạo ngược, tỷ như khát máu thành tính, tỷ như làm nhục thành tính. . .
Vân Hoán không quá rõ ràng trạng huống, vẫn còn đang nghĩ loạn, càng nghĩ càng lo lắng, nhưng sau một khắc, những suy luận này của hắn đều bị phủ định.
Khi Tần Vô Phong rốt cục khắc chế không được, đem ánh mắt mình dời về phía Vân Khuynh trong lòng Tần Vô Song, hắn cũng nhịn không được ôn nhu như mặt nước, nhẹ nhàng gọi lên: “Vân nhi. . .”
Vân Khuynh cũng si ngốc nhìn lại, nỉ non nói: “Đại ca. . .”
Vân Hoán mộng, nhìn Vân Khuynh, nhìn Tần Vô Song mặt âm trầm, lại nhìn Tần Vô Phong.
Vì sao, hắn nghĩ giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh rất ái muội? ? ?
Bọn họ hai người tuy chỉ là ngắn ngủi gọi tên nhau, thế nhưng cũng rất ôn nhu nhẵn nhụi, giống như lão phu lão thê chung sống với nhau đã lâu.
Gặp quỷ, Vân Khuynh rõ ràng là ‘Thê tử’ của Tần Vô Song, Vân Khuynh rõ ràng đang ngồi trong lòng Tần Vô Song, vì sao Vân Khuynh còn có thể ái muội như vậy với Tần Vô Phong.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? Chân tướng rốt cuộc là thế nào? ? ? Đăng bởi: admin
“Khuynh nhi, rời khỏi đây, là muốn đi đâu vậy? ? ?”
Thanh âm đồng dạng quen thuộc, nhưng nghe xưng hô Vân Khuynh liền biết hắn là ai.
Vân Khuynh cứng còng thân thể ngẩng đầu nhìn về phía cửa —-
Người nọ chỉ là tùy ý đứng ở cửa, nhìn qua liền tự có một cỗ khí thế tiêu sái ngạo nghễ.
Hắn một thân trường bào trắng bạc không gió tự động, mái tóc đen thùi thật dài buộc lên buông xuống từ đỉnh đầu, đen như mực.
Hắn mày dài hất cao đến búi tóc, con ngươi như hồ nước sâu, sâu thẳm sáng sủa, mũi thẳng đĩnh trực, môi mỏng mà hồng hơi hơi vung lên.
Lúc này hắn hai tay khoanh lại, nhàn nhã đi chơi mà đứng, một cỗ lãnh ý và uy áp nhàn nhạt từ trên người hắn nhẹ nhàng toát ra.
Vân Khuynh không tự chủ được lui về phía sau một bước, tới gần Vân Hoán, thanh âm có chút bất ổn nói: “Vô. . . Vô. . . Vô Song ”
Chỉ hơn nửa tháng không thấy, khí thế trên người Tần Vô Song càng thêm đáng sợ, thế nhưng cũng may Tần Vô Song cũng giống Vân Khuynh, nhìn qua cũng không tính là chật vật, tương tư dằn vặt là tinh thần bọn hắn, mà không phải liên quan thân thể.
Tần Vô Song nghe thấy Vân Khuynh gọi hắn, giơ giơ lên mi, nhấc chân đi vào trong phòng, ý cười khóe môi càng sâu, chậm rãi đến gần Vân Khuynh: “Khuynh nhi ngươi vừa rồi là muốn đi sao? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh sắc mặt trắng nhợt, một đôi tay khẩn trương không biết đặt ở đâu mới tốt.
“Không không. . . Không thể nào. . .”
Vì sao thân thể y bắt đầu run lên, Tần Vô Song rõ ràng là đang cười, Tần Vô Song rõ ràng rất ôn nhu, hơn nữa. . .
Y rõ ràng cũng rất nhớ Tần Vô Song, lúc này rất muốn nhào vào lòng hắn lớn tiếng nói y nhớ hắn. . .
Tần Vô Song không để ý tới Vân Khuynh, mà là quay đầu, trông thấy Vân Hoán, đôi mắt sâu thêm, lãnh đạm nói: “Ngươi là ai? ? ?”
Vân Khuynh thấy Tần Vô Song đem đầu mâu chuyển hướng Vân Hoán, lập tức mở miệng nói: “Vô Song, hắn là. . .”
“Khuynh nhi.”
Tần Vô Song cắt đứt y: “Chuyện giữa chúng ta, một hồi nói sau, ta hiện tại hỏi chính là hắn, không phải ngươi.”
Vân Khuynh trừng mắt nhìn, phát hiện Tần Vô Song cũng có một mặt thô bạo.
Y buông xuống mặt mày, giấu đi các loại tâm tình trong lòng, y bất an, y thấp thỏm, là không người nào biết.
Vân Hoán thấy thái độ của Tần Vô Song đối với Vân Khuynh vô cùng nghiêm khắc, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Ta là nhị ca Vân Hoán của tiểu Khuynh, công tử xưng hô thế nào? ? ?”
Trong ánh mắt Tần Vô Song hiện lên một tia kỳ dị, gật đầu: “Ra là nhị ca của Khuynh nhi, thất kính thất kính, đa tạ người vài ngày trước chăm sóc Khuynh nhi.”
Tần Vô Song, Tần Vô Phong là có được tin tức chuẩn xác mới đến tìm Vân Khuynh, Vân Khuynh bên người có người nào bọn họ tự nhiên biết.
Tần Vô Song hỏi như vậy, lúc trả lời cũng cường điệu hai chữ nhị ca.
Không có biện pháp! ! ! Khi bọn hắn biết được Vân Khuynh cùng với Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán tương đối thân mật hòa hợp, cũng đã lật úp bình dấm chua.
Hôm nay thấy bản thân Vân Hoán, phát hiện Vân Hoán cũng tương đương anh tuấn, trong lòng vị chua lại càng nồng, cũng liền khẩn cấp muốn tuyên cáo quyền lợi của mình đối với Vân Khuynh.
Cho nên nghe thấy Vân Hoán hỏi, hắn lập tức ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, mở miệng nói: “Ta là Tần Vô Song, tướng công của Khuynh nhi.”
Vân Hoán vừa nghe liền kinh ngạc, hóa ra người trước mắt này chính là nhị công tử Tần gia, tướng công của Vân Khuynh.
Lại suy nghĩ một chút phong tư của Tần Vô Hạ, Vân Hoán âm thầm cảm thán, Tần gia quả nhiên được trời ưu ái, một người hai người, liếc mắt nhìn lên đều là nhân trung long phượng.
Thế nhưng, mặc kệ đối phương là long hay phượng, Vân Khuynh là đệ đệ của hắn, hắn tự nhiên muốn bảo vệ y, cho dù đối phương là tướng công của Vân Khuynh, hắn cũng không cho phép đối phương ức hiếp Vân Khuynh.
Tuy rằng Tần Vô Song này nhìn qua là người tử tế, thế nhưng bên trong ai biết là thế nào.
Nếu như Vân Hoán nhớ không lầm, Vân Khuynh hiện tại đang trốn tránh vị tướng công này của y. . .
Nghĩ tới đây lông mày của Vân Hoán không khỏi nhăn càng chặt: “Tần nhị công tử, tiểu Khuynh là đệ đệ của ta, chăm sóc y là chuyện đương nhiên, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Thân thể Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực có chút cứng ngắc.
Ôm ấp quen thuộc này, trước đó vài ngày y quyến luyến không gì sánh được nhưng lại không thể không rời đi, hôm nay trở lại vòng tay này, vừa muốn dừng lại vừa muốn khuyên mình không nên trầm luân phải chạy trốn. . .
Rất mâu thuẫn rất thống khổ.
Nếu như Tần gia chỉ có một nhi tử, chỉ có một Tần Vô Song thì thật tốt.
Vì sao Tần gia ngoại trừ Tần Vô Song, hết lần này tới lần khác còn có Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ.
Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực cũng không giãy dụa, chỉ là chậm rãi nhắm mắt, đáy lòng rối loạn không mở miệng.
Vân Hoán nhìn, biểu tình luôn luôn nho nhã lễ độ có chút vỡ tan, ở quanh thân hắn, chẳng hiểu tại sao lại quanh quẩn vài phần áp suất thấp.
Tần Vô Song đối với Vân Khuynh thuận theo thoả mãn, thế nhưng hắn càng hài lòng chính là rốt cục có thể lần thứ hai ôm Vân Khuynh vào lòng.
Người này, từ sau khi rời khỏi Tần gia, khiến hắn lo lắng hãi hùng, nóng ruột nóng gan.
Rất sợ y lỡ có vạn nhất hoặc là gặp phải nguy hiểm, mỗi ngày nghĩ y có được ăn ngon ngủ ngon, có thể gặp phải nguy hiểm, sống có vui vẻ. . .
Mỗi ngày thấp thỏm suy đoán, hầu như sắp bức điên hắn, toàn bộ nhớ thương cấp thiết và lo lắng, vào lúc nhìn thấy dĩ nhiên đều lặng xuống.
Đến bây giờ hắn vẫn không rõ, lúc vừa thấy Vân Khuynh, hắn vì sao có thể thần thái như thường, tự nhiên như vậy.
Trái tim hắn rõ ràng hài lòng kích động mất tần suất, thân thể hắn, mỉm cười bên môi hắn rõ ràng là đang run rẩy, nhưng nét mặt hắn lại cứng nhắc không biểu lộ mảy may.
Kỳ thực hắn càng sợ tìm được Vân Khuynh là một giấc mộng, là một ảo cảnh, thẳng đến nhất khắc đem Vân Khuynh ôm vào trong lòng, tâm của hắn mới yên ổn xuống, vòng tay của hắn rốt cuộc được viên mãn.
Hơi hơi nhắm mắt, Tần Vô Song không thể không thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng tìm được. . . Khuynh nhi của hắn cuối cùng cũng trở lại vòng tay hắn. . .
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vào lúc ôm Vân Khuynh vào lòng, liền trở nên càng thêm rõ ràng, đó là dáng cười đích thực phát ra từ nội tâm.
Nửa ôm Vân Khuynh, Tần Vô Song không chút khách khí ngồi xuống.
Hơn nữa còn thuận lợi đem Vân Khuynh giam trên đùi mình, Vân Khuynh không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt, nhìn Vân Hoán và Long Liễm còn đang ở đây, hai gò má trắng noãn thoáng cái nhuộm lên đỏ ửng.
Y đẩy đẩy Tần Vô Song: “Vô Song, buông. . .”
Hiện tại tình tự của y rất loạn, thanh âm cũng thay đổi.
Tần Vô Song cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y nhiễm lên nhàn nhạt đỏ ửng, trong lòng không khỏi kinh sợ, ánh mắt hơi trầm xuống, sợ mình thất thố, Tần Vô Song lập tức ngẩng đầu hô hấp, sau khi bình tâm xong mới ánh mắt sắc bén nhìn về phía Long Liễm: “Long Liễm, ngươi tuy rằng là nữ nhi thân, nhưng ở trong lục đại ảnh vệ, ngươi đích đích xác xác là người chúng ta tín nhiệm nhất, yên tâm nhất, nhưng ngươi, lại dùng cái gì báo đáp chúng ta? ? ?”
Cái liếc mắt kia của Tần Vô Song quá mức phức tạp, Long Liễm biết Tần Vô Song và Tần Vô Phong là thật sự nổi giận, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh nhị công tử trách phạt.”
Nàng vừa nói xong liền cúi thấp đầu, một bộ thái độ nhận sai cực kỳ chân thành.
Kỳ thực nàng hiện tại đang than thở dưới đáy lòng, không biết Liên Duyệt biết Tần Vô Song và Tần Vô Phong tìm được Vân Khuynh, có thể trách tội nàng hay không.
Tần Vô Song còn chưa nói ra muốn nghiêm phạt nàng thế nào, thân ảnh đen huyền của Tần Vô Phong liền xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn là lạnh lùng nghiêm nghị như thường.
Khí tức băng lãnh trên người hắn so với Tần Vô Song càng sâu, uy áp trên người cũng càng thêm áp bách khiến người ta không thể hô hấp.
Hắn chậm rãi đi vào, y bào đen huyền dưới thân vẽ ra một độ cung hoa mỹ tôn quý.
Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực không tự chủ được ngẩng đầu, trông thấy Tần Vô Phong, nhất thời không khỏi sửng sốt.
Cứ như vậy khuôn mặt hơi ngửa, trong đôi mắt đẹp màu mực mang theo trong suốt và thuần túy, thẳng tắp nhìn Tần Vô Phong, nhất thời dời mắt không được.
Lúc vừa nhìn thấy Tần Vô Song, y còn có chút sợ bị hai người tìm được, lúc này bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực, y đã không còn quấn quýt chuyện bị tìm được, cho nên lúc này thấy Tần Vô Phong, mới có thể yên tâm hiển hiện ra ngoài một bộ thất thần.
“Long Liễm, nếu đã biết sai, ngươi liền đi cùng Long Khiêm, về hình đường ảnh vệ đi lĩnh phạt.”
Tần Vô Phong dừng lại cước bộ, đứng ở trước mặt Long Liễm, lạnh lùng nói.
Long Liễm lập tức lưu loát dập đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sau một khắc liền biến mất.
Vân Hoán nhìn Tần Vô Phong, trực giác người này còn lợi hại hơn Tần Vô Hạ và Tần Vô Song, trên người người này có một loại khí thế thuộc về thượng vị giả không giận tự uy.
Hắn còn chưa kịp hỏi đối phương là ai, đối phương liền nhìn về phía hắn: “Nhị ca của Vân nhi? ? ? Ta nhớ kỹ Vân gia, hình như chỉ có ngươi từng đối xử tử tế với Vân nhi. . . Đa tạ ngươi từ nhiều năm trước đã chăm sóc Vân nhi, ta là đại ca của Vô Song, Tần Vô Phong.”
Vân Hoán bừng tỉnh đại ngộ, ra là ca ca của Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, trách không được lại bất phàm như thế, hai người đệ đệ đều khó lường như vậy, làm ca ca tự nhiên càng khó lường.
Nhưng mà. . .
Vân Hoán bắt đầu hoài nghi, Vân Khuynh nói y là gả thay, đa nương hắn sao có thể bỏ qua loại nhân vật như vậy, sao có thể tiện nghi Vân Khuynh để Vân Khuynh gả vào phu gia như vậy? ? ?
Chẳng lẽ người Tần gia này, kỳ thực có chỗ nào bẩn thỉu hèn hạ, tỷ như trời sinh tính bạo ngược, tỷ như khát máu thành tính, tỷ như làm nhục thành tính. . .
Vân Hoán không quá rõ ràng trạng huống, vẫn còn đang nghĩ loạn, càng nghĩ càng lo lắng, nhưng sau một khắc, những suy luận này của hắn đều bị phủ định.
Khi Tần Vô Phong rốt cục khắc chế không được, đem ánh mắt mình dời về phía Vân Khuynh trong lòng Tần Vô Song, hắn cũng nhịn không được ôn nhu như mặt nước, nhẹ nhàng gọi lên: “Vân nhi. . .”
Vân Khuynh cũng si ngốc nhìn lại, nỉ non nói: “Đại ca. . .”
Vân Hoán mộng, nhìn Vân Khuynh, nhìn Tần Vô Song mặt âm trầm, lại nhìn Tần Vô Phong.
Vì sao, hắn nghĩ giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh rất ái muội? ? ?
Bọn họ hai người tuy chỉ là ngắn ngủi gọi tên nhau, thế nhưng cũng rất ôn nhu nhẵn nhụi, giống như lão phu lão thê chung sống với nhau đã lâu.
Gặp quỷ, Vân Khuynh rõ ràng là ‘Thê tử’ của Tần Vô Song, Vân Khuynh rõ ràng đang ngồi trong lòng Tần Vô Song, vì sao Vân Khuynh còn có thể ái muội như vậy với Tần Vô Phong.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? Chân tướng rốt cuộc là thế nào? ? ? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất