Chương 228: Chuyện Cũ Năm Xưa.
CHƯƠNG 229: CHUYỆN CŨ NĂM XƯA.
Đang lúc Vân Khuynh giải thích chuyện Hồng Châu với Tần Vô Phong và Tần Vô Song, Hiên Viên Bất Kinh cũng đã tới.
Nếu như Vân Hoán là người đầu tiên khiến Tần Vô Phong và Tần Vô Song lật úp bình dấm chua, như vậy Hiên Viên Bất Kinh chính là người thứ hai.
Hiên Viên Bất Kinh tới gặp Vân Khuynh, vừa đến đã bị Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ do Tần Vô Phong và Tần Vô Song mang đến ngăn ở ngoài cửa.
May là đụng với Vân Hoán, Vân Hoán nói Vân Khuynh đang chờ Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong và Tần Vô Song trong phòng mới bằng lòng để Hiên Viên Bất Kinh đi vào.
Hiên Viên Bất Kinh đi vào, đã bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song dùng ánh mắt nghiêm khắc soi kỹ, loại ánh mắt này giống như kim châm đâm vào người, thế nhưng Hiên Viên Bất Kinh vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song vốn đang căm thù, nhưng vào lúc nhìn thấy tướng mạo của Hiên Viên Bất Kinh, dĩ nhiên giật mình.
Hai người bọn họ nhìn Vân Hoán, lại nhìn Hiên Viên Bất Kinh, cuối cùng lại nhìn về phía Vân Khuynh.
Ba người này. . .
Nếu nói Vân Khuynh và Vân Hoán là huynh đệ. . .
Thế nhưng lúc này, Tần Vô Phong và Tần Vô Song lại thầm nghĩ Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh càng giống huynh đệ hơn.
Vừa rồi lúc bọn họ quan sát Hiên Viên Bất Kinh, dĩ nhiên phát hiện tướng mạo của Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh có ba bốn phần rất giống.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song nhìn nhau, có chút suy nghĩ nhăn lại lông mày, trực giác của bọn họ, hành trình kinh thành lần này, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Vân Khuynh từ lâu đã giãy khỏi Tần Vô Song ôm ấp, rất vui vẻ nghênh tiếp Hiên Viên Bất Kinh.
Tinh thần và thần sắc của Hiên Viên Bất Kinh không phải quá tốt, khiến Vân Khuynh có vài phần lo lắng.
Dù sao ở trên đường đi từ Tích Châu đi đến kinh thành, Hiên Viên Bất Kinh chăm sóc y rất tốt.
“Bất Kinh có chỗ nào không khỏe, có muốn đi nghỉ ngơi trước không? ? ? Sắc mặt của Bất Kinh rất kém.”
Vân Khuynh nhíu mày, nói ra y lo lắng.
Kỳ thực đối với Hiên Viên Bất Kinh, y vốn đã có vài phần kính ngưỡng và thân cận, hơn nữa Hiên Viên Bất Kinh bảo vệ y, y từ lâu đã coi Hiên Viên Bất Kinh như ca ca của mình.
Tần Vô Song thấy Vân Khuynh lo lắng Hiên Viên Bất Kinh như vậy, ánh mắt không khỏi liếc sang một bên, cong môi nói: “Vừa rồi ta tinh tế quan sát, thân thể của Hiên Viên công tử không có gì đáng ngại, nếu có, sợ cũng là tâm bệnh.”
Hiên Viên Bất Kinh, Huỳnh Quang đại hoàng tử.
Hiên Viên gia và Tần gia, mặt ngoài là bạn, nhưng ngầm đều đề phòng nhau, tuy là thể cộng sinh môi hở răng lạnh, nhưng đám người Hiên Viên gia này luôn luôn muốn một mình độc bá.
Cho nên ám hoàng Tần Vô Song chưởng quản triều đình, rất không thích Hiên Viên hoàng thất, liên quan, cũng không thích vị đại hoàng tử này. . .
Tuy rằng hắn vẫn có vài phần thưởng thức vị đại hoàng tử làm thần bộ tiêu sái và tài năng này.
Tần Vô Song nói như vậy, kỳ thực là có chút thất lễ, tuy rằng hắn nói là sự thật, thế nhưng Tần Vô Song và Hiên Viên Bất Kinh dù sao cũng không quen nhau.
Cho nên nghe xong Tần Vô Song nói, Hiên Viên Bất Kinh nhịn không được muốn nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai huynh đệ, đều là những kẻ không thể bị người tùy tiện bỏ qua, Hiên Viên Bất Kinh đương nhiên cũng không ngoại lệ chẳng qua thẳng đến lúc này hắn mới chăm chú quan sát Tần Vô Song.
Cuối cùng cười khổ: “Đích thật là tâm bệnh.”
Sau khi nói xong trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói:
“Ta muốn rời khỏi đây. . . Thế nhưng có quá nhiều chuyện ta chưa thể rõ ràng. . .
Tiểu Khuynh, thứ cho ta vô lễ, ta muốn hỏi ngươi một việc, có được không? ? ?”
Vân Khuynh kinh ngạc không gì sánh được: “Ta? ? ? Bất Kinh muốn hỏi ta cái gì, nếu ta biết, tất sẽ không giấu diếm.”
Hiên Viên Bất Kinh dời ánh mắt về phía Vân Hoán, có chút gian nan mở miệng: “Tiểu Khuynh ngươi, thật là hài tử của Vân vương gia sao? ? ?”
Vấn đề của Hiên Viên Bất Kinh bùng nổ khiến mấy người ở đây ngạc nhiên không ngớt, Vân Khuynh và Vân Hoán càng là trừng lớn hai mắt: “Đó là tự nhiên. . . Ta tự nhiên là người của Vân phủ.”
Tuy rằng Vân Khuynh không thích Vân gia, thế nhưng sau khi y có ý thức, đích thật là ở Vân phủ, hơn nữa là từ nhỏ đã ở Vân phủ.
Hiên Viên Bất Kinh nâng tay xoa lên khuôn mặt mình, hỏi Vân Khuynh và mọi người:
“Lẽ nào, tiểu Khuynh không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao, lẽ nào tiểu Khuynh đối với ta, không có một loại cảm giác thân thiết kỳ dị sao? ? ?
Tiểu Khuynh năm nay có phải mười chín? ? ?”
Vân Khuynh bị Hiên Viên Bất Kinh liên tiếp hỏi có chút khó có thể chống đỡ, vẻ mặt y hoảng hốt, Hiên Viên Bất Kinh nói đều rất đúng, đều rất chính xác.
Thế nhưng. . .
Cái đó và y có phải là hài tử của Vân vương gia hay không lại có liên quan gì? ? ?
Lẽ nào Hiên Viên Bất Kinh chỉ bằng vào những thứ vừa khớp này, mà hoài nghi quan hệ gì đó giữa bọn họ? ? ?
Tần Vô Phong và Tần Vô Song có chút suy nghĩ, bọn họ vốn đã có chút kỳ quái, Vân Khuynh nếu là thân sinh ‘Nữ nhi’ của Vân vương gia,Vân vương gia sao có thể không thích Vân Khuynh? ? ?
Cho dù là không thích, thì y cũng là hài tử của hắn, hổ độc không ăn thịt con, toàn bộ trên dưới Vân phủ, thái độ đối với Vân Khuynh, vốn là có chút khiến cho kẻ khác khó hiểu.
Chẳng lẽ là do thân thế của Vân Khuynh, thật là có gì đó đáng ngờ? ? ?
Lúc bọn họ còn đang suy nghĩ sâu xa, khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh lóe ra hoảng hốt và đau thương, ép buộc mình nhớ lại chuyện cũ mở miệng nói:
“Thế nhân đều nói Hiên Viên Bất Kinh ta là nhi tử của Lan phi, một trong tam đại quý phi của hoàng cung Huỳnh Quang, nhưng kỳ thực, ta không phải là nhi tử của nàng.
Khi còn bé, ta bình thường nghi hoặc, vì sao phụ hoàng không cho ta gặp mẫu phi của ta, mà là tự mình giáo dục ta. . .
Thẳng đến khi ta hơi lớn một chút, phụ hoàng mới đưa ta vào nội thất tẩm cung của hắn, ở đó, treo một bức họa, phụ hoàng chỉ vào người kia nói hắn là mẫu thân của ta.
Ta khi đó căn bản không tin, bởi vì người kia, hắn là một nam nhân. . .”
Hiên Viên Bất Kinh nói đến đây, hơi hơi nhắm mắt, thở dài một tiếng nói:
“Nam nhân bị phụ hoàng xưng là mẫu thân của ta, quanh năm không ở Huỳnh Quang quốc nội.
Năm ấy ta sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn mỹ lệ giống như một vị tiên tử bị giáng xuống phàm trần, ôn nhu, bác học, nhìn như nhu nhược bồ liễu, kì thực cứng cỏi như thạch.
Từ ánh mắt đầu tiên thấy hắn, ta liền nguyện ý tin tưởng hắn là người sinh ta ra, bởi vì, ta rất mong muốn một người mẫu thân như vậy chỉ ở xa xa nhìn, thẳng đến ta sáu tuổi hiểu chuyện mới bằng lòng chính thức gặp mặt với ta. . .
Khoảng thời gian đó, là lúc ta vui vẻ nhất, tuy rằng mẫu thân rất ít khi vào hoàng cung gặp ta, nhưng mỗi lần gặp, liền nhất định mọi cách sủng ái ta. . .
Năm ấy ta tám tuổi, mẫu thân lại mang thai, lần kia mẫu thân ở trong hoàng cung rất lâu. . .”
Nhớ lại chuyện này đối với Hiên Viên Bất Kinh mà nói là một kỷ niệm rất đẹp, khóe miệng Hiên Viên Bất Kinh cong lên độ cung hạnh phúc.
Vân Khuynh chỉ nhìn môi Hiên Viên Bất Kinh khép mở, đối với nội dung hắn nói cũng không quá hiểu.
Đáy lòng mọc lên một loại sợ hãi.
Y làm Vân Khuynh mười chín năm, nhưng phát hiện mình rất có thể không phải Vân Khuynh.
Khi Hiên Viên Bất Kinh nói đến thân sinh mẫu thân của hắn là một người nam tử, tâm của y liền siết chặt lại.
Y lập tức nghĩ tới thân thể của mình, thân thể khác hẳn với thường nhân. . .
Dù sao, người thân là nam tử lại có thể mang thai quá ít, trùng hợp như vậy không có quá nhiều, hơn nữa, khuôn mặt của y và Hiên Viên Bất Kinh thực sự có chút giống. . .
Lẽ nào. . .
Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân thể bất tri bất giác run run không ngớt.
Tần Vô Phong vào lúc y không phát hiện đã đi tới phía sau y, đưa y ôm vào trong lòng, vươn tay sờ sờ đầu y:
“Không sao, không cần lo lắng, ta và Vô Song nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng. . .
Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là Vân nhi của ta và Vô Song.”
Vân Khuynh có chút thấp thỏm ngẩng đầu, ánh mắt bàng hoàng nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca. . .”
Không ai có thể hiểu tâm tình của y lúc này, lúc còn nhỏ y một mực suy nghĩ, lẽ nào bởi vì mẫu thân của y ở bên trong Vân phủ thân phận quá thấp, không được sủng cho nên y mới nhận hết xa lánh? ? ?
Lúc y còn nhỏ, y từng vô số lần ôm lấy hi vọng với Vân vương gia, cùng với các vị tỷ tỷ của y. . .
Khi đó y cũng từng oán hận, cuối cùng khi biết những người đó thực sự không thích y, y mới hết hy vọng, đem tất cả quy về bình tĩnh.
Ngoại trừ mẫu thân đã chết của y, cùng với Vân Hoán, đối với thân tình của Vân phủ, y từ lâu đã không còn hy vọng xa vời.
Nhưng hiện tại lại có người đến nói cho y, nói y căn bản không phải là hài tử của Vân phủ.
Trách không được những người đó lại đối xử với y như vậy, trách không được Vân vương gia không thích y. . .
Hóa ra, đúng là bởi vì y, không phải là hài tử của bọn hắn? ? ?
Dựa vào trong lòng Tần Vô Phong, đáy lòng Vân Khuynh ngũ vị tạp giao, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc y nhắm mắt lại, thanh âm của Hiên Viên Bất Kinh như trước không hề che lấp truyền vào tai y.
“Đệ đệ trong bụng mẫu thân, hẳn là đã sáu tháng. . .
Buổi tối hôm đó, ta theo thường lệ đi tìm mẫu thân nói cho hắn tình huống công khóa của ta, thế nhưng không biết vì sao, mẫu thân và phụ hoàng lại nổi lên tranh chấp. . .
Cuối cùng mẫu thân hắn dĩ nhiên muốn rời khỏi hoàng cung, phụ hoàng không lưu được hắn, liền gọi toàn bộ cung thủ trong cung bức bách mẫu thân. . .
Mẫu thân. . . Không bị phụ hoàng uy hiếp, khư khư cố chấp muốn đi. . . Mà phụ hoàng hắn, lại thực sự hạ lệnh. . .
Nhất khắc kia, vạn tiễn tề phát. . . Vô số mũi tên bắn lên người mẫu thân. . .
Ta thấy máu tươi tuôn ra từ trên người mẫu thân. . . Mẫu thân từ trên tường ngã xuống.
Ta mang theo trường kiếm đi ám sát phụ hoàng báo thù cho mẫu thân. . . Ta khi đó, xung động như vậy, nhỏ yếu như vậy, dễ dàng bị phụ hoàng chế phục.
Nhưng ta đã không thể tiếp tục ở lại nơi đó, không thể tiếp tục gọi người giết nương của ta là phụ hoàng. . .
Có lẽ phụ hoàng lòng mang áy náy, để tưởng niệm đệ đệ chưa kịp xuất thế kia của ta, phong cái người căn bản không tồn tại kia làm thất hoàng tử. . .”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh vặn vẹo không ngớt, thân thể hắn run run, giống như là rất gian nan mất khí lực rất lớn mới nói ra được những điều này.
Chờ đến khi hắn đem hết sự tình nói xong, đôi mắt của hắn đã nổi lên một tầng mặt nước thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh:
“Ta đã cho rằng thất hoàng đệ đáng thương của ta, thực sự đã chết. . . Thế nhưng thấy tiểu Khuynh, ta liền dấy lên một tia hy vọng. . .
Biết đâu tiểu Khuynh chính là thất hoàng đệ của ta, biết đâu mẫu thân của ta năm xưa cũng chưa chết! ! !” Đăng bởi: admin
Đang lúc Vân Khuynh giải thích chuyện Hồng Châu với Tần Vô Phong và Tần Vô Song, Hiên Viên Bất Kinh cũng đã tới.
Nếu như Vân Hoán là người đầu tiên khiến Tần Vô Phong và Tần Vô Song lật úp bình dấm chua, như vậy Hiên Viên Bất Kinh chính là người thứ hai.
Hiên Viên Bất Kinh tới gặp Vân Khuynh, vừa đến đã bị Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ do Tần Vô Phong và Tần Vô Song mang đến ngăn ở ngoài cửa.
May là đụng với Vân Hoán, Vân Hoán nói Vân Khuynh đang chờ Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong và Tần Vô Song trong phòng mới bằng lòng để Hiên Viên Bất Kinh đi vào.
Hiên Viên Bất Kinh đi vào, đã bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song dùng ánh mắt nghiêm khắc soi kỹ, loại ánh mắt này giống như kim châm đâm vào người, thế nhưng Hiên Viên Bất Kinh vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song vốn đang căm thù, nhưng vào lúc nhìn thấy tướng mạo của Hiên Viên Bất Kinh, dĩ nhiên giật mình.
Hai người bọn họ nhìn Vân Hoán, lại nhìn Hiên Viên Bất Kinh, cuối cùng lại nhìn về phía Vân Khuynh.
Ba người này. . .
Nếu nói Vân Khuynh và Vân Hoán là huynh đệ. . .
Thế nhưng lúc này, Tần Vô Phong và Tần Vô Song lại thầm nghĩ Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh càng giống huynh đệ hơn.
Vừa rồi lúc bọn họ quan sát Hiên Viên Bất Kinh, dĩ nhiên phát hiện tướng mạo của Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh có ba bốn phần rất giống.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song nhìn nhau, có chút suy nghĩ nhăn lại lông mày, trực giác của bọn họ, hành trình kinh thành lần này, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Vân Khuynh từ lâu đã giãy khỏi Tần Vô Song ôm ấp, rất vui vẻ nghênh tiếp Hiên Viên Bất Kinh.
Tinh thần và thần sắc của Hiên Viên Bất Kinh không phải quá tốt, khiến Vân Khuynh có vài phần lo lắng.
Dù sao ở trên đường đi từ Tích Châu đi đến kinh thành, Hiên Viên Bất Kinh chăm sóc y rất tốt.
“Bất Kinh có chỗ nào không khỏe, có muốn đi nghỉ ngơi trước không? ? ? Sắc mặt của Bất Kinh rất kém.”
Vân Khuynh nhíu mày, nói ra y lo lắng.
Kỳ thực đối với Hiên Viên Bất Kinh, y vốn đã có vài phần kính ngưỡng và thân cận, hơn nữa Hiên Viên Bất Kinh bảo vệ y, y từ lâu đã coi Hiên Viên Bất Kinh như ca ca của mình.
Tần Vô Song thấy Vân Khuynh lo lắng Hiên Viên Bất Kinh như vậy, ánh mắt không khỏi liếc sang một bên, cong môi nói: “Vừa rồi ta tinh tế quan sát, thân thể của Hiên Viên công tử không có gì đáng ngại, nếu có, sợ cũng là tâm bệnh.”
Hiên Viên Bất Kinh, Huỳnh Quang đại hoàng tử.
Hiên Viên gia và Tần gia, mặt ngoài là bạn, nhưng ngầm đều đề phòng nhau, tuy là thể cộng sinh môi hở răng lạnh, nhưng đám người Hiên Viên gia này luôn luôn muốn một mình độc bá.
Cho nên ám hoàng Tần Vô Song chưởng quản triều đình, rất không thích Hiên Viên hoàng thất, liên quan, cũng không thích vị đại hoàng tử này. . .
Tuy rằng hắn vẫn có vài phần thưởng thức vị đại hoàng tử làm thần bộ tiêu sái và tài năng này.
Tần Vô Song nói như vậy, kỳ thực là có chút thất lễ, tuy rằng hắn nói là sự thật, thế nhưng Tần Vô Song và Hiên Viên Bất Kinh dù sao cũng không quen nhau.
Cho nên nghe xong Tần Vô Song nói, Hiên Viên Bất Kinh nhịn không được muốn nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai huynh đệ, đều là những kẻ không thể bị người tùy tiện bỏ qua, Hiên Viên Bất Kinh đương nhiên cũng không ngoại lệ chẳng qua thẳng đến lúc này hắn mới chăm chú quan sát Tần Vô Song.
Cuối cùng cười khổ: “Đích thật là tâm bệnh.”
Sau khi nói xong trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói:
“Ta muốn rời khỏi đây. . . Thế nhưng có quá nhiều chuyện ta chưa thể rõ ràng. . .
Tiểu Khuynh, thứ cho ta vô lễ, ta muốn hỏi ngươi một việc, có được không? ? ?”
Vân Khuynh kinh ngạc không gì sánh được: “Ta? ? ? Bất Kinh muốn hỏi ta cái gì, nếu ta biết, tất sẽ không giấu diếm.”
Hiên Viên Bất Kinh dời ánh mắt về phía Vân Hoán, có chút gian nan mở miệng: “Tiểu Khuynh ngươi, thật là hài tử của Vân vương gia sao? ? ?”
Vấn đề của Hiên Viên Bất Kinh bùng nổ khiến mấy người ở đây ngạc nhiên không ngớt, Vân Khuynh và Vân Hoán càng là trừng lớn hai mắt: “Đó là tự nhiên. . . Ta tự nhiên là người của Vân phủ.”
Tuy rằng Vân Khuynh không thích Vân gia, thế nhưng sau khi y có ý thức, đích thật là ở Vân phủ, hơn nữa là từ nhỏ đã ở Vân phủ.
Hiên Viên Bất Kinh nâng tay xoa lên khuôn mặt mình, hỏi Vân Khuynh và mọi người:
“Lẽ nào, tiểu Khuynh không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao, lẽ nào tiểu Khuynh đối với ta, không có một loại cảm giác thân thiết kỳ dị sao? ? ?
Tiểu Khuynh năm nay có phải mười chín? ? ?”
Vân Khuynh bị Hiên Viên Bất Kinh liên tiếp hỏi có chút khó có thể chống đỡ, vẻ mặt y hoảng hốt, Hiên Viên Bất Kinh nói đều rất đúng, đều rất chính xác.
Thế nhưng. . .
Cái đó và y có phải là hài tử của Vân vương gia hay không lại có liên quan gì? ? ?
Lẽ nào Hiên Viên Bất Kinh chỉ bằng vào những thứ vừa khớp này, mà hoài nghi quan hệ gì đó giữa bọn họ? ? ?
Tần Vô Phong và Tần Vô Song có chút suy nghĩ, bọn họ vốn đã có chút kỳ quái, Vân Khuynh nếu là thân sinh ‘Nữ nhi’ của Vân vương gia,Vân vương gia sao có thể không thích Vân Khuynh? ? ?
Cho dù là không thích, thì y cũng là hài tử của hắn, hổ độc không ăn thịt con, toàn bộ trên dưới Vân phủ, thái độ đối với Vân Khuynh, vốn là có chút khiến cho kẻ khác khó hiểu.
Chẳng lẽ là do thân thế của Vân Khuynh, thật là có gì đó đáng ngờ? ? ?
Lúc bọn họ còn đang suy nghĩ sâu xa, khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh lóe ra hoảng hốt và đau thương, ép buộc mình nhớ lại chuyện cũ mở miệng nói:
“Thế nhân đều nói Hiên Viên Bất Kinh ta là nhi tử của Lan phi, một trong tam đại quý phi của hoàng cung Huỳnh Quang, nhưng kỳ thực, ta không phải là nhi tử của nàng.
Khi còn bé, ta bình thường nghi hoặc, vì sao phụ hoàng không cho ta gặp mẫu phi của ta, mà là tự mình giáo dục ta. . .
Thẳng đến khi ta hơi lớn một chút, phụ hoàng mới đưa ta vào nội thất tẩm cung của hắn, ở đó, treo một bức họa, phụ hoàng chỉ vào người kia nói hắn là mẫu thân của ta.
Ta khi đó căn bản không tin, bởi vì người kia, hắn là một nam nhân. . .”
Hiên Viên Bất Kinh nói đến đây, hơi hơi nhắm mắt, thở dài một tiếng nói:
“Nam nhân bị phụ hoàng xưng là mẫu thân của ta, quanh năm không ở Huỳnh Quang quốc nội.
Năm ấy ta sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn mỹ lệ giống như một vị tiên tử bị giáng xuống phàm trần, ôn nhu, bác học, nhìn như nhu nhược bồ liễu, kì thực cứng cỏi như thạch.
Từ ánh mắt đầu tiên thấy hắn, ta liền nguyện ý tin tưởng hắn là người sinh ta ra, bởi vì, ta rất mong muốn một người mẫu thân như vậy chỉ ở xa xa nhìn, thẳng đến ta sáu tuổi hiểu chuyện mới bằng lòng chính thức gặp mặt với ta. . .
Khoảng thời gian đó, là lúc ta vui vẻ nhất, tuy rằng mẫu thân rất ít khi vào hoàng cung gặp ta, nhưng mỗi lần gặp, liền nhất định mọi cách sủng ái ta. . .
Năm ấy ta tám tuổi, mẫu thân lại mang thai, lần kia mẫu thân ở trong hoàng cung rất lâu. . .”
Nhớ lại chuyện này đối với Hiên Viên Bất Kinh mà nói là một kỷ niệm rất đẹp, khóe miệng Hiên Viên Bất Kinh cong lên độ cung hạnh phúc.
Vân Khuynh chỉ nhìn môi Hiên Viên Bất Kinh khép mở, đối với nội dung hắn nói cũng không quá hiểu.
Đáy lòng mọc lên một loại sợ hãi.
Y làm Vân Khuynh mười chín năm, nhưng phát hiện mình rất có thể không phải Vân Khuynh.
Khi Hiên Viên Bất Kinh nói đến thân sinh mẫu thân của hắn là một người nam tử, tâm của y liền siết chặt lại.
Y lập tức nghĩ tới thân thể của mình, thân thể khác hẳn với thường nhân. . .
Dù sao, người thân là nam tử lại có thể mang thai quá ít, trùng hợp như vậy không có quá nhiều, hơn nữa, khuôn mặt của y và Hiên Viên Bất Kinh thực sự có chút giống. . .
Lẽ nào. . .
Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân thể bất tri bất giác run run không ngớt.
Tần Vô Phong vào lúc y không phát hiện đã đi tới phía sau y, đưa y ôm vào trong lòng, vươn tay sờ sờ đầu y:
“Không sao, không cần lo lắng, ta và Vô Song nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng. . .
Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là Vân nhi của ta và Vô Song.”
Vân Khuynh có chút thấp thỏm ngẩng đầu, ánh mắt bàng hoàng nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca. . .”
Không ai có thể hiểu tâm tình của y lúc này, lúc còn nhỏ y một mực suy nghĩ, lẽ nào bởi vì mẫu thân của y ở bên trong Vân phủ thân phận quá thấp, không được sủng cho nên y mới nhận hết xa lánh? ? ?
Lúc y còn nhỏ, y từng vô số lần ôm lấy hi vọng với Vân vương gia, cùng với các vị tỷ tỷ của y. . .
Khi đó y cũng từng oán hận, cuối cùng khi biết những người đó thực sự không thích y, y mới hết hy vọng, đem tất cả quy về bình tĩnh.
Ngoại trừ mẫu thân đã chết của y, cùng với Vân Hoán, đối với thân tình của Vân phủ, y từ lâu đã không còn hy vọng xa vời.
Nhưng hiện tại lại có người đến nói cho y, nói y căn bản không phải là hài tử của Vân phủ.
Trách không được những người đó lại đối xử với y như vậy, trách không được Vân vương gia không thích y. . .
Hóa ra, đúng là bởi vì y, không phải là hài tử của bọn hắn? ? ?
Dựa vào trong lòng Tần Vô Phong, đáy lòng Vân Khuynh ngũ vị tạp giao, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc y nhắm mắt lại, thanh âm của Hiên Viên Bất Kinh như trước không hề che lấp truyền vào tai y.
“Đệ đệ trong bụng mẫu thân, hẳn là đã sáu tháng. . .
Buổi tối hôm đó, ta theo thường lệ đi tìm mẫu thân nói cho hắn tình huống công khóa của ta, thế nhưng không biết vì sao, mẫu thân và phụ hoàng lại nổi lên tranh chấp. . .
Cuối cùng mẫu thân hắn dĩ nhiên muốn rời khỏi hoàng cung, phụ hoàng không lưu được hắn, liền gọi toàn bộ cung thủ trong cung bức bách mẫu thân. . .
Mẫu thân. . . Không bị phụ hoàng uy hiếp, khư khư cố chấp muốn đi. . . Mà phụ hoàng hắn, lại thực sự hạ lệnh. . .
Nhất khắc kia, vạn tiễn tề phát. . . Vô số mũi tên bắn lên người mẫu thân. . .
Ta thấy máu tươi tuôn ra từ trên người mẫu thân. . . Mẫu thân từ trên tường ngã xuống.
Ta mang theo trường kiếm đi ám sát phụ hoàng báo thù cho mẫu thân. . . Ta khi đó, xung động như vậy, nhỏ yếu như vậy, dễ dàng bị phụ hoàng chế phục.
Nhưng ta đã không thể tiếp tục ở lại nơi đó, không thể tiếp tục gọi người giết nương của ta là phụ hoàng. . .
Có lẽ phụ hoàng lòng mang áy náy, để tưởng niệm đệ đệ chưa kịp xuất thế kia của ta, phong cái người căn bản không tồn tại kia làm thất hoàng tử. . .”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh vặn vẹo không ngớt, thân thể hắn run run, giống như là rất gian nan mất khí lực rất lớn mới nói ra được những điều này.
Chờ đến khi hắn đem hết sự tình nói xong, đôi mắt của hắn đã nổi lên một tầng mặt nước thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh:
“Ta đã cho rằng thất hoàng đệ đáng thương của ta, thực sự đã chết. . . Thế nhưng thấy tiểu Khuynh, ta liền dấy lên một tia hy vọng. . .
Biết đâu tiểu Khuynh chính là thất hoàng đệ của ta, biết đâu mẫu thân của ta năm xưa cũng chưa chết! ! !” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất