Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 234: Tạm Thởi Ở Lại Hoàng Cung.

Trước Sau
CHƯƠNG 235: TẠM THỞI Ở LẠI HOÀNG CUNG.

Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên qua thật lâu mới tỉnh táo lại, chiến trường ngang dọc suốt đời, hắn là loại nhân vật nào? ? ?

Trên đời này có thể làm hắn biến sắc, cũng chỉ có người hắn yêu từ nhỏ mà thôi.

Người kia và hài tử người kia sinh hạ cho hắn, đều là người hắn yêu thương, hổ thẹn, bọn họ giống như ma chướng trong lòng hắn.

Cả đời này, hắn không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với Huỳnh Quang con dân, duy chỉ thẹn với mẫu tử ba người bọn họ.

Sau khi Huỳnh Quang hoàng đế tỉnh táo lại, thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Vân Khuynh, nhắm mắt rồi lại mở khôi phục thành một mảnh thản nhiên.

Hắn hơi cong môi, mỉm cười, nâng tay nói với mấy người: “Đều đứng làm gì, ngồi đi, người khác không biết còn tưởng Hiên Viên thế bá phạt đứng các ngươi.”

Mấy người tự nhiên là không chút khách khí ngồi xuống.

Huỳnh Quang hoàng đế mở miệng trước: “Nội tử của Tần hiền chất và một vị cố nhân của thế bá thật sự là giống nhau, thế bá nhất thời thất thố, mong rằng hiền chất không để ở trong lòng.”

Vân Khuynh nghe vậy mím môi cười cười, Hiên Viên Ly Thiên thân là đế vương, muốn làm cái gì liền làm cái đó, căn bản không cần giải thích, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại giải thích.

Vân Khuynh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hoàng đế đa đa chưa từng gặp mặt, hôm nay vừa thấy liền tâm sinh thiện cảm này.

Tiếp đó là một ít tràng diện Tần Vô Phong và Tần Vô Song cùng với Huỳnh Quang hoàng đế, khách khách khí khí với nhau, Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh còn lại là an tĩnh nhìn bọn họ hàn huyên.

Hiên Viên Bất Kinh có chút chán ghét, Vân Khuynh còn lại chỉ lo xem xét thần thái ba người đối thoại, cũng không cảm thấy quá buồn chán.

Thế nhưng, Huỳnh Quang hoàng đế chung quy không thể nhẫn nại, chốc lát liền mở miệng nói: “Nội tử của Tần hiền chất, tướng mạo rất tuấn mỹ, Tần hiền chất thực sự là phúc khí tốt. . . Thế nhưng, không biết nội tử xưng hô thế nào? ? ?”

Tần Vô Song nhìn Vân Khuynh, thấy hai gò má y hơi phiếm hồng, nói vậy y nhất định là vì thân sinh đa đa khích lệ mà xấu hổ.

Trong đôi mắt đen tràn đầy ôn nhu và ý cười, Tần Vô Song không thèm quan tâm bộc lộ cảm tình nói với Huỳnh Quang hoàng đế: “Họ Vân, danh Khuynh, là tứ công tử của Tương Nam vương phủ.”

Người này là nhược điểm của người Tần gia.

Hầu như nhất khắc nhìn thấy hỗ động của bọn họ, trong lòng Hiên Viên Ly Thiên liền hiện lên ý nghĩ như vậy.

Nhưng mà. . .

Họ Vân. . . Thực sự là vừa khéo. . .

Lẽ nào Huỳnh Quang hoàng đế, vô luận là minh hoàng hay ám hoàng, đều thua trong tay người Vân gia sao? ? ?

Tâm Huỳnh Quang hoàng đế hung hăng chấn động, họ Vân, họ Vân, dĩ nhiên là họ Vân. . .

Đối với Vân gia, hắn từ trước đến nay thiên sủng, chính hắn không chỉ có hai vị quý phi họ Vân, ngay cả tam nữ nhi Vân Thù của Tương Nam vương cũng được hắn phong làm thái tử phi.

Thế nhưng, từ bao giờ Vân gia có một vị tứ công tử, vì sao hắn không biết? ? ?

Huỳnh Quang hoàng đế nhíu mày, hơi trầm tư nói: “Liệu có tiện nói cho trẫm. . . Ta, Vân công tử xuất từ vị phu nhân nào? ? ?”

Ở trước mặt người Tần gia và nhi tử của hắn, hắn liền tạm thời bỏ xưng trẫm.

Lời này của Huỳnh Quang hoàng đế khiến mọi người ở đây sửng sốt, sợ rằng hắn còn biết Vân phủ có mấy vị phu nhân ấy chứ.

Hiên Viên Ly Thiên này, quan tâm Vân phủ, hình như hơi quá mật thiết chăng? ? ?

Vân Khuynh bất ngờ một chút, vẻ mặt y hơi tối sầm lại: “Nương ta tên Tố Cẩm, là đệ tứ phòng tiểu thiếp đa ta lấy về.”

Lúc đầu, y còn cho rằng Vân gia không thích y là bởi vì thân phận của nương y thấp.

Trong mắt Huỳnh Quang hoàng đế hiện lên một tia sáng, sắc mặt mềm xuống, ôn hòa nhẹ giọng nói với Vân Khuynh: “Ta có thể gọi ngươi tiểu Khuynh không, ngươi năm nay đã bao nhiêu rồi? ? ?”

Tới. . .

Huỳnh Quang hoàng đế này, cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của y.



Hơi nhắm mắt, Vân Khuynh mở miệng nói: “Mười chín.”

Sắc mặt Huỳnh Quang hoàng đế vặn vẹo một chút, cuối cùng cố gắng lộ ra một dáng cười quái dị lại xấu xí: “Thật không. . .”

Tay hắn hơi hơi rung động.

Vân Khuynh này, là tiểu thất của hắn sao, tiểu thất tiểu thất, tiểu thất của hắn. . .

Hài tử này, nếu thật là tiểu thất của hắn, vậy Phàm nhi của hắn có phải là còn sống trên đời này không? ? ?

Tâm tư tĩnh lặng mười chín năm của Huỳnh Quang hoàng đế, lại lần nữa kích động lên.

Tưởng rằng trên đời đã không còn người nọ, cuộc sống của hắn liền thành một mảnh thê thảm lờ mờ, biết người nọ còn sống trên đời, hắn liền cảm thấy có lực lượng vô tận.

“Tần hiền chất, tiểu Khuynh, các ngươi khó có được tiến cung một chuyến, liền ở chỗ này một đoạn thời gian đi. . .”

Sau đó không đợi Tần Vô Phong bọn họ cự tuyệt, liền mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian ở trong cung này, liền để Bất Kinh đưa các ngươi đi chơi đi.”

“Không, cảm tạ ý tốt của Hiên Viên thế bá. . .”

Tần Vô Song cự tuyệt, còn chưa nói xong, Tần Vô Phong đã mở miệng nói: “Như vậy, liền quấy rầy Hiên Viên thế bá và Bất Kinh.”

Huỳnh Quang hoàng đế gật đầu mỉm cười, cười tới một nửa, lại bắt đầu ho khan.

Hắn nắm tay lại, đặt ở bên môi ho khan không ngớt.

Vân Khuynh thấy vậy, lo lắng trong mắt càng trở nên rõ ràng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, chỉ kém không có chạy đến bên người Huỳnh Quang hoàng đế, giúp hắn thuận thuận khí.

Tuy rằng lúc trước sắc mặt Huỳnh Quang hoàng đế có chút tái nhợt, thế nhưng trước mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song, hắn vẫn cường chống thân thể, cố nén toàn bộ không khỏe.

Không nghĩ tới, tới nhất khắc cuối cùng, lại thế nào cũng nhịn không được, thất bại trong gang tấc.

“Ta mệt mỏi. . . Để Bất Kinh trò chuyện với các ngươi trước đi.”

Hiên Viên Ly Thiên đuổi khách rõ ràng như thế, bọn họ đương nhiên là lập tức đứng dậy cáo biệt.

Trên đường đi, Vân Khuynh liên tiếp quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng vừa nhìn là biết.

Hiên Viên Bất Kinh nghĩ thật là kỳ quái: “Tiểu Khuynh, lẽ nào ngươi không cảm thấy hắn năm xưa đối xử với ngươi và nương ngươi quá tàn nhẫn sao? ? ?”

Vân Khuynh lắc đầu: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi, ta không biết mẫu thân của Bất Kinh có còn tại thế không, nhưng phụ hoàng của Bất Kinh còn trên nhân thế đã là khó được. . .

Huyết thống chí thân, nào có cái gì chân chính thâm cừu đại hận, so với ngày sau tự trách tỉnh ngộ, không bằng trước đó phụng dưỡng, tẫn cận hiếu tâm. . . ”

Đời trước bởi vì thích nam tử, Vân Khuynh và phụ mẫu của mình cũng không thân cận, toàn gia chỉ có tỷ tỷ Lạc Sương Sương coi như là thân cận với y.

Sau khi y chết, nhìn phụ mẫu y thương tâm gần chết, y mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phụ mẫu y, kỳ thực là thương y, tuy rằng bọn họ cũng không tán thành y thích nam nhân.

Kiếp này, phàm là tình, không phân biệt thân tình, ái tình, hữu tình, với y mà nói, đều là trân quý.

Y là tuyệt không vì bất cứ ai, mà xem nhẹ nửa phần.

Vân Khuynh nói, khiến Hiên Viên Bất Kinh có chút suy nghĩ: “Thế nhưng, hận thù phức tạp nhiều năm như vậy. . . Đâu phải nói buông là có thể buông? ? ?”

Vân Khuynh dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Hiên Viên Bất Kinh, mỉm cười, ôn nhu thản nhiên nói: “Bất Kinh ca ca, cần biết, thống khổ lớn nhất nhân sinh, chớ quá chấp nhất. . .

Chính vì không bỏ xuống được mới thống khổ, ta nghĩ, vẫn là tất cả thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”

Hiên Viên Bất Kinh im lặng.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song phía sau cũng nổi lên tranh chấp, Tần Vô Song khuôn mặt bình tĩnh chất vấn Tần Vô Phong:

“Vì sao muốn đáp ứng ở lại hoàng cung? ? ?

Hiên Viên Bất Kinh nói rất đúng, chúng ta hiện tại, tốt nhất là rời đi, lập tức rời khỏi kinh thành, không nên ở lại ao nước đục này mới tốt. . .”



Tần Vô Phong gật đầu:

“Đúng, Vô Song, ngươi nói rất đúng.

Thế nhưng, lấy thái độ hiện nay của Vân nhi đối với Hiên Viên Bất Kinh và Hiên Viên Ly Thiên, ngươi nghĩ Vân nhi sẽ cam tâm tình nguyện rời đi với chúng ta, một mình an nhàn sao? ? ?

Hơn nữa, Hiên Viên Ly Thiên đã hoài nghi thân phận Vân nhi, hắn nhất định sẽ tận lực tra ra sự thực năm xưa, ta nghĩ, Vân nhi, nhất định là muốn biết hành tung của mẫu thân y. . .

Mà chúng ta ngay cả mẫu thân y là ai cũng không biết, cho dù tra ra, cũng sẽ đi rất nhiều đường vòng, còn không bằng ở lại hoàng cung, đợi Hiên Viên Ly Thiên cho chúng ta đáp án.”

Tần Vô Song có chút nôn nóng: “Thế nhưng, đại ca, ở lại chỗ này rất nguy hiểm, một chút cũng không an toàn, sao ngươi có thể nhẫn tâm để Khuynh nhi đặt mình vào trong nguy hiểm chứ? ? ?”

Tần Vô Phong thở dài một tiếng:

“Chúng ta ở lại hoàng cung với Vân nhi, dù sao vẫn hơn là không yên lòng để Vân nhi một người, len lén chạy tới hoàng cung.

Như vậy, chí ít chúng ta còn có thể ở lại bên y bảo hộ y.”

“. . .”

Tần Vô Song nhíu nhíu mày, còn có chút không cam lòng: “Thế nhưng Khuynh nhi không phải loại người sẽ làm khó chúng ta, biết đâu y sẽ nguyện ý theo chúng ta rời đi.”

Tần Vô Phong nhìn Vân Khuynh đứng chung với Hiên Viên Bất Kinh nói chuyện, hơi thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị toát ra một tia bất đắc dĩ:

“Vô Song, Vân nhi không làm khó chúng ta, liền nhất định sẽ làm khó chính y. . .

Ta biết ngươi là lo lắng Vân nhi an nguy, thế nhưng cho dù Vân nhi rời đi với chúng ta, trong lòng cũng sẽ không thoải mái. . .

Vô Song, lẽ nào ngươi không có tự tin ở trong hoàng cung này, bảo toàn Vân nhi hay sao?”

Tần Vô Song lặng lẽ không nói gì.

Tất cả của Vân Khuynh, ở trong lòng hắn, nặng hơn bất cứ thứ gì, hắn sợ nhất, chính là Vân Khuynh xảy ra ngoài ý muốn gì đó.

Cho nên dù biết rõ Tần Vô Phong nói đều là sự thực, nhưng hắn như trước vẫn muốn mang theo Vân Khuynh rời xa hoàng cung này. . .

“Mà thôi, dù sao chúng ta cũng ở lại, ngày sau chú ý một chút là được. . .”

Một lúc lâu, Tần Vô Song thở dài một tiếng.

Trong ánh mắt Tần Vô Phong lóe ra một tia tình tự dị dạng.

Giống như hắn, như Tần Vô Song, gặp chuyện của Vân Khuynh, sẽ bị loạn giống như Hiên Viên Bất Kinh, gặp chuyện thân nhân, cũng loạn giống như Huỳnh Quang hoàng đế gặp chuyện của người mình yêu nhất, cũng là loạn.

Tình trên thế gian này, rốt cuộc là thứ gì, khiến mỗi người đều thật sâu mất đi diện mục vốn có của mình, nó rốt cuộc có thể hoàn thành một người, hay có thể hủy diệt một người? ? ?

Sau khi mấy người Tần Vô Phong rời khỏi, Huỳnh Quang hoàng đế liền cố sức ho khan xong, mới khàn khàn thanh âm nói: “Lý Đức Hải! ! !”

Đại nội tổng quản hầu ở ngoài cửa từ lâu, lập tức đi đến: “Hoàng thượng, nô tài ở đây.”

Hiên Viên Ly Thiên thở phì phò, nhìn Lý Đức Hải, bức thiết hỏi: “Hài tử kia. . . Hài tử đi cùng người Tần gia kia ngươi có nhìn thấy? ? ?”

Quả nhiên là hỏi cái này, Lý Đức Hải cúi xuống thân thể.

“Hồi bẩm hoàng thượng, nô mới nhìn đến.”

Hiên Viên Ly Thiên nhắm mắt lại: “Ngươi nghĩ, y và Phàm nhi so sánh thế nào? ? ?”

Lý Đức Hải thắt lưng cong sâu thêm: “Nô tài cho rằng, vị tiểu công tử này, giống hệt Phàm thiếu gia lúc còn trẻ.”

“n. . .”

Hiên Viên Ly Thiên gật đầu, sau mới mở miệng nói: “Y là tứ công tử của Tương Nam vương phủ, tuyên Tương Nam vương tốc tốc đến gặp mặt trẫm, mặt khác phái người tỉ mỉ tra chuyện năm xưa, nhất có kết quả, lập tức hồi bẩm.”

“Nô tài tuân chỉ.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau