Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 24: Vân Khuynh Thất Tung.

Trước Sau
CHƯƠNG 24: VÂN KHUYNH THẤT TUNG.

Tần Vô Song và Vân Khuynh, cuối cùng dưới sự tận lực tránh né của Tần Vô Song, tránh được Thượng Quan Nhược Vũ lần thứ hai theo dõi.

Tuy rằng nghĩ đến Thượng Quan Nhược Vũ sẽ không bỏ qua, nhưng thực sự không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. . .

Vân Khuynh thất tung! ! !

Ngay lúc Tần Vô Song tách ra Vân Khuynh, đi gặp thuộc hạ —

Thực ra cũng không phải Tần Vô Song tận lực cấm kỵ Vân Khuynh, hắn chỉ là không muốn, Vân Khuynh hiện tại vô pháp bảo hộ chính mình, bị lôi vào phiền phức mà thôi. . .

Nhưng Tần Vô Song quên, mặc kệ bất luận kẻ nào, gả cho hắn, cùng hắn cùng một chỗ, liền đã định trước suốt đời đều không thể chạy trốn khỏi phiền phức.

Vừa nhận thấy Vân Khuynh thất tung, Tần Vô Song tim đập mất tần suất.

Đến nay hắn biểu hiện ra cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là đôi mắt như máu, bên trong phong vân gợn sóng, bạc thần hơi câu, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô đào càng cười càng xán lạn.

Từ trong lòng móc ra khối ngọc nguyên bản thuộc về Thượng Quan Nhược Vũ, mặt sau long phượng tường vân đồ lung linh, khắc hai chữ Thượng Quan, Tần Vô Song chậm rãi vuốt ve chữ trên ngọc: “Long Kính.”



Theo thanh âm lãnh liệt của Tần Vô Song, một nam tử cao lớn toàn thân bao vây trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động xuất hiện.

Họ kép Thượng Quan, thủ pháp theo dõi và thâu đồ cao minh, hơn nữa giỏi về ngụy trang.

Toàn bộ Huỳnh Quang, sợ là chỉ có thần thâu thế gia thoái ẩn nhiều năm kia, Thượng Quan thế gia.

“Đi, lập tức điều tra rõ toàn bộ người trong thần thâu thế gia Thượng Quan gia, mặt khác. . .”

Tần Vô Song thanh âm từ từ thả nhẹ, con mắt lợi hại nhìn chằm chằm người trước mắt: “Chậm nhất đến buổi tối, ta phải biết Khuynh nhi đang ở nơi nào.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng mang theo sát khí dày đặc cùng cảnh cáo ý tứ hàm xúc.

Toàn bộ gian phòng hầu như trong nháy mắt, biến gió lạnh đến xương.

Người tên Long Kính, thân thể hơi đánh một cái lạnh run: “Vâng, nhị công tử.”

Làm ảnh vệ Tần gia vì ba vị công tử cống hiến, Long Kính vẫn cho rằng, chỉ có đại công tử là hàn lãnh như băng, nhị công tử này hẳn là ấm áp như gió.

Nhưng đến hôm nay mới biết, không phải nhị công tử không có tỳ khí, chỉ là vẫn không có ai chạm vào nghịch lân của hắn mà thôi.



Nhưng ngày hôm nay, Thượng Quan gia, sợ là đã chạm đến nghịch lân và điểm mấu chốt của Tần Vô Song.

Mong muốn, Vân Khuynh công tử đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bằng không vị chủ tử này của hắn, không biết rồi sẽ làm ra chuyện gì!

Long Kính lĩnh mệnh, liền lập tức đi chấp hành.

Tần Vô Song nhắm mắt lại, dựa lên lưng ghế tựa, thì thào tự nói: “Khuynh nhi. . .”

Cùng nhau như hình với bóng nhiều ngày như vậy, bỗng nhiên xa nhau, thật đúng là không quen.

Không có y ở trong tầm mắt dĩ nhiên lại cảm thấy bất an —

Lo lắng y xảy ra chuyện.

Nhưng hắn là Tần Vô Song a! ! !

Tần Vô Song luôn luôn cởi mở, hiện tại đã có nhược điểm, có vướng mắc.

Như vậy, rốt cuộc là tốt, hay là xấu đây? ? ? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau