Chương 240: Hoàng Vị Thuộc Về Ai.
CHƯƠNG 241: HOÀNG VỊ THUỘC VỀ AI.
Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên vừa mới nói xong, Hiên Viên Trần Vũ liền đi vào, dập đầu trên mặt đất nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Hiên Viên Ly Thiên nâng tay, bảo hắn tiến lên nói:
“Tiểu ngũ, những năm gần đây ngươi ngồi trên vị trí thái tử, tận chức tận trách, vì phụ hoàng phân ưu giải nạn, giúp phụ hoàng không ít ——
Gần đây thân thể phụ hoàng càng trở nên không bằng trước đây, ngươi có nguyện ý giúp phụ hoàng gánh lấy trách nhiệm này? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ giật mình, nhất thời dĩ nhiên không phản ứng lại.
Hiên Viên Bất Kinh nhìn Hiên Viên Trần Vũ, vẻ mặt Hiên Viên Trần Vũ ngày ấy nói hắn muốn rời khỏi hoàng cung làm một con chim tự do tự tại bỗng nhiên xuất hiện trong óc hắn.
Dưới đáy lòng hắn thở dài một tiếng, trong con mắt nhìn Hiên Viên Trần Vũ, không tự chủ được hiện lên một tia buồn bã.
Hiên Viên Ly Thiên nói tiếp:
“Trẫm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, các hoàng tử của Huỳnh Quang chúng ta hôm nay, chỉ có tiểu ngũ là thích hợp nhất, khuyết điểm duy nhất của tiểu ngũ ngươi, chính là quá mức nhân từ.
Tiểu ngũ phải hiểu, lấy đức thu phục người, lấy người trị thiên hạ, tự nhiên là tốt, nhưng cũng không thể quá mức rộng lượng, quá mức mềm yếu.
Một người hoàng đế, nếu là quá mềm yếu liền không thể đặt chân trong các quốc gia.
Luật pháp nếu quá lỏng lẻo, sẽ thành nuông chiều sinh hư, gây thành nhiều việc vi phạm pháp lệnh. . . Khụ khụ. . .”
Nói nói, Hiên Viên Ly Thiên lại bắt đầu ho khan.
Vân Khuynh nhíu mày, y nhẹ nhàng mở miệng: “Thân thể của ngươi có phải là. . .”
Vân Khuynh thoáng cái hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
Hiên Viên Ly Thiên lắc đầu, khóe miệng hiện lên dáng cười, vươn tay sờ sờ đầu Vân Khuynh:
“Tiểu Khuynh, tiểu thất của trẫm, trẫm còn muốn sống đi tìm mẫu thân ngươi, sao có thể đơn giản chịu chết? ? ?
Chỉ là thân thể trẫm không chống nổi nữa, cũng chán ghét mệt mỏi vì việc thiên hạ.”
Vân Khuynh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Xưng hô của Hiên Viên Ly Thiên đối với Vân Khuynh khiến Hiên Viên Trần Vũ sợ sệt nửa ngày.
Hóa ra Vân Khuynh này, chính là thất hoàng đệ của hắn, Huỳnh Quang quốc thất hoàng tử.
Hắn còn đang sợ run, Hiên Viên Ly Thiên lại nói: “Thế nào, tiểu ngũ, ngươi có bằng lòng thay phụ hoàng gánh lấy một mảnh giang sơn không? ? ?”
Người bình thường có được hoàng vị, có được vị trí tôn quý nhất trên đời này, hẳn là sẽ rất hài lòng, rất cao hứng.
Thế nhưng Hiên Viên Trần Vũ không thế.
Đáy lòng hắn lúc này một mảnh trống rỗng mờ mịt, hắn dường như thấy bầu trời phía trên bốn bức tường của hoàng cung này càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Hắn không biết nên vui, nên buồn, nên giận, hay nên thế nào. . .
Thế nhưng, mặc dù trong lòng mờ mịt, hắn vẫn như trước dập đầu nói: “Nhi thần tuân mệnh, nhi thần nguyện ý nhận lấy giang sơn này, cũng nguyện ý vì thần dân Huỳnh Quang cúc cung tận tụy.”
Hiên Viên Ly Thiên mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
“Tiểu ngũ, ngươi tiến lên đây.”
Hiên Viên Ly Thiên hòa ái cười với Hiên Viên Trần Vũ:
“Trừ ba bọn ngươi ra, các hoàng tử khác, đều tâm tồn bất lương đối với ngôi vị hoàng đế này của trẫm, lòng muông dạ thú, trong mắt chỉ có quyền thế, không có bách tính, ba hài tử các ngươi thuần lương, là hài tử hiếm có trong hoàng thất.
Tiểu ngũ, ngươi mau mau nhận thức, vị này chính là đại hoàng huynh Hiên Viên Bất Kinh của ngươi, vị này chính là thất hoàng đệ của ngươi, Vân Khuynh.
Chờ sau khi trẫm thoái vị, ngươi để bọn họ rời đi, cho bọn hắn tự do, cam đoan bọn họ suốt đời không lo.”
Hiên Viên Trần Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng phụ hoàng hắn, sủng ái nhất, quan tâm nhất, chính là đại hoàng huynh và thất hoàng đệ của hắn.
Trong lòng hắn chua chát, không biết nên vui vẻ hay là thương tâm.
Hiên Viên Ly Thiên nói với Hiên Viên Trần Vũ xong, lại quay sang Hiên Viên Bất Kinh:
“Ngươi có kinh thế chi học, cho dù không muốn leo lên hoàng vị, nhưng ngươi như trước có thể làm một nhàn tản vương gia bang trợ tiểu ngũ, giống như Liệt Thiên bang trợ ta.
Ta mong muốn nếu triều đình Huỳnh Quang gặp nạn, ngươi có thể giúp tiểu ngũ một chút.”
Hiên Viên Bất Kinh gục đầu xuống, lúc này đây hắn không có cự tuyệt.
Hiên Viên Ly Thiên dường như đối với ba người bọn họ có lời nói không xong, một vòng một vòng, một vòng một vòng, từng cái lần lượt ăn nói cho bọn hắn.
Cuối cùng, hắn quay sang Vân Khuynh nói:
“Tiểu thất, giữa chúng ta, mặc dù có quan hệ huyết thống, thế nhưng, phụ hoàng ngoại trừ cho ngươi một cái sinh mệnh, cho tới bây giờ lại chưa từng dưỡng dục ngươi, ngươi là tức phụ của Tần gia, thân phận thực sự không tiện.
Cũng may tiểu ngũ phẩm tính thuần lương, cư xử ôn hoà hiền hậu, nhất định sẽ hòa bình ở chung với Tần gia, chỉ là Tần gia bên kia. . .
Ta mong muốn, khi Tần gia có tâm gây rối cái gì, tiểu thất có thể tiến hành khuyên bảo, hoặc là báo một tin cho tiểu ngũ.”
Hiên Viên Ly Thiên suy tư thật lâu mới nói ra những lời này.
Vẻ mặt Vân Khuynh vốn đang hết sức chăm chú, lúc nghe thấy lời này của Hiên Viên Ly Thiên, bỗng nhiên biến đổi. . .
Ý của Hiên Viên Ly Thiên là, vào lúc cần thiết muốn y phản bội Tần gia, bang trợ Hiên Viên hoàng thất. . .
Trong lòng Vân Khuynh lúc này một hơi thở cũng không hít sâu nổi, đáy lòng y đau nhức, tăng đứng lên, lạnh lùng nói với Hiên Viên Ly Thiên:
“Hoàng thượng, thảo dân Vân Khuynh đã gả cho Tần gia, tự nhiên chính là người Tần gia, còn tâm, đương nhiên cũng phải hướng về người Tần gia. . .
Sắc trời đã không còn sớm, thỉnh hoàng thượng thứ cho Vân Khuynh vô lễ, Vân Khuynh xin cáo lui trước.”
Sau khi Vân Khuynh rời khỏi, Hiên Viên Bất Kinh thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Vân Khuynh, cười lạnh nói với Hiên Viên Ly Thiên: “Phụ hoàng, hủy đi một đời của mẫu thân là đủ rồi, Tần gia huynh đệ sủng ái tiểu Khuynh như vậy, hạnh phúc của tiểu Khuynh, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.”
Nói xong cũng phất tay áo rời đi.
Hiên Viên Trần Vũ đứng ở tại chỗ, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiên Viên Ly Thiên thở dài, nhìn Hiên Viên Trần Vũ nói: “Trẫm mệt mỏi, tiểu ngũ cũng trở lại nghỉ đi.”
Sau khi Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh, và Hiên Viên Trần Vũ rời khỏi, Lý Đức Hải, Hiên Viên Liệt Thiên liền lần thứ hai xuất hiện.
Hiên Viên Ly Thiên lau khuôn mặt, nói với Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, nghĩ chỉ, trẫm muốn truyền ngôi cho thái tử.”
Sau khi đem tất cả sự tình đều xử lý thỏa đáng, Hiên Viên Ly Thiên liền rời đi.
Vẫn là mã xa tới trước đó, chỉ là trên mã xa có thêm hai người, một người là Huỳnh Quang hoàng đế đã thoái vị, Hiên Viên Ly Thiên, một người là Lý Đức Hải vốn là đại nội tổng quản.
Trong sắc trời hơi hơi sáng, nương theo âm thanh móng ngựa đáp đáp, mã xa rốt cục ra khỏi cửa thành kinh thành.
Bình minh, vào lúc thượng triều, nhiếp chính vương tuyên bố, tiên hoàng bởi vì thân thể không khỏe, thoái vị trước thời gian đi xa tìm kiếm danh y, nhường ngôi cho thái tử hiện nay Hiên Viên Trần Vũ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình đều nổ tung.
Quá đột nhiên, tuy rằng biết thân thể Hiên Viên Ly Thiên không tốt, nhưng nghĩ hắn bệnh kéo dài, hắn rất có thể sẽ làm hoàng đế một đoạn thời gian nữa, cho đến khi chết.
Lại không nghĩ rằng, hắn dĩ nhiên có thể sống thoái vị.
Trước khi tân hoàng đăng cơ, mọi việc trong triều, đều do nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên và thái tử sắp đăng cơ nắm giữ, điển lễ tân hoàng lên ngôi còn lại là đang trong trù tính gấp rút.
Sau bình minh, Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh, và Hiên Viên Trần Vũ nhận được tin Hiên Viên Ly Thiên thoái vị cũng đã rời khỏi kinh thành đều là cả kinh, đáy lòng phi thường phức tạp.
Vân Khuynh thậm chí có chút hối hận tối hôm qua đã nói lời không dễ nghe với Hiên Viên Ly Thiên.
Đêm qua từ biệt, bọn họ muốn lần thứ hai gặp lại, xem ra phải đợi thật lâu.
Y cũng nói với Hiên Viên Bất Kinh, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà thân không đợi, thế nhưng, chính y thì sao? ? ?
Chính y cũng chưa từng chân chính khiến Hiên Viên Ly Thiên thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Khuynh đáy lòng ủ dột không ngớt, đồng thời quyết tâm, sau đó gặp lại Hiên Viên Ly Thiên, nhất định phải tận tâm hiếu đạo.
Mà hiện tại, y ngoại trừ hướng lên trời khẩn cầu phù hộ Hiên Viên Ly Thiên thân thể khang phục ra, không còn phương pháp khác.
Thế nhưng y không biết chính là, Tần Vô Phong và Tần Vô Song, biết y không yên lòng Hiên Viên Ly Thiên, nhất khắc sau khi có được tin tức, đã bắt đầu bắt tay vào làm, truy tra nơi đi của Hiên Viên Ly Thiên.
Đối với biến cố bất ngờ xảy ra này, bất mãn nhất, chính là nhị hoàng tử Hiên Viên Khê Phong, tam hoàng tử Hiên Viên Lâm Phong, cùng với tứ hoàng tử Hiên Viên Mộc Phong.
“Phụ hoàng. . . Dĩ nhiên thực sự đem ngôi vị hoàng đế đưa cho Vũ nhi. . .”
Đầu ngón tay của Hiên Viên Lâm Phong ấn sâu vào lòng bàn tay, rất không cam lòng.
Hiên Viên Khê Phong bước đi qua lại thong thả: “Tiểu ngũ nhi tính tình có chút nhát gan, vốn tưởng rằng phụ hoàng lập tiểu ngũ nhi làm thái tử, chỉ là vì ổn định đại cục, không nghĩ tới, phụ hoàng, dĩ nhiên thực sự hướng về tiểu ngũ nhi. . .”
Hắn có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lập tức, hắn lại mở miệng:
“Kỳ thực tiểu ngũ nhi đăng cơ cũng tốt, trong huynh đệ chúng ta, cũng chỉ có tiểu ngũ nhi, hoặc là tam đệ ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế ta mới tâm phục. . .
Tiểu ngũ nhi xưa nay thân cận với chúng ta, hắn làm hoàng đế kỳ thực cũng tốt.”
Hiên Viên Lâm Phong cười nhạt:
“Thật không, nhị hoàng huynh ngươi thực sự nghĩ như vậy? ? ?
Nếu như ta nói, Vũ nhi căn bản không thích chúng ta, ngày sau sau khi lên làm hoàng đế, sẽ một cước đá bay chúng ta, sẽ thoát khỏi tình yêu và giam giữ của chúng ta, nhị hoàng huynh sẽ làm thế nào? ? ?”
Hiên Viên Khê Phong ngây người: “Không, tiểu ngũ nhi sẽ không như vậy. . .”
Hiên Viên Lâm Phong tiếp tục cười nhạt: “Đừng ngốc nữa nhị hoàng huynh, chúng ta trước đây có thể thân cận với Vũ nhi, là bởi vì thân phận chúng ta tương đương, mà chúng ta lại cường thế hơn hắn. . .
Chờ hắn lên làm hoàng đế, hai người chúng ta cũng không còn làm gì được hắn, cũng vĩnh viễn không có khả năng có được hắn. . .”
Tỉ mỉ suy tư lời Hiên Viên Lâm Phong nói, đáy lòng Hiên Viên Khê Phong có chút thấp thỏm: “Tam đệ, chúng ta phải làm gì đây?”
Hiên Viên Lâm Phong ngẩng đầu, trong đôi mắt dài nhỏ hàm chứa tia sáng băng lãnh lợi hại:
“Tự nhiên là. . . Đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. . .
Chỉ có quyền lực tuyệt đối, địa vị tuyệt đối, chúng ta mới có thể đem Vũ nhi vững vững vàng vàng nắm trong tay. . .
Mới có thể khiến người trong thiên hạ cũng không dám dị nghị, quang minh chính đại có được Vũ nhi. . .”
Hiên Viên Khê Phong có chút tâm động: “Thế nhưng, hiện tại trong hoàng cung, có người của Tần gia, còn có hoàng thúc nắm chắc Huỳnh Quang binh quyền. . . Chúng ta, phải làm như thế nào? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong cong cong môi: “Những thứ này, ta tự có dự định. . .” Đăng bởi: admin
Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên vừa mới nói xong, Hiên Viên Trần Vũ liền đi vào, dập đầu trên mặt đất nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Hiên Viên Ly Thiên nâng tay, bảo hắn tiến lên nói:
“Tiểu ngũ, những năm gần đây ngươi ngồi trên vị trí thái tử, tận chức tận trách, vì phụ hoàng phân ưu giải nạn, giúp phụ hoàng không ít ——
Gần đây thân thể phụ hoàng càng trở nên không bằng trước đây, ngươi có nguyện ý giúp phụ hoàng gánh lấy trách nhiệm này? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ giật mình, nhất thời dĩ nhiên không phản ứng lại.
Hiên Viên Bất Kinh nhìn Hiên Viên Trần Vũ, vẻ mặt Hiên Viên Trần Vũ ngày ấy nói hắn muốn rời khỏi hoàng cung làm một con chim tự do tự tại bỗng nhiên xuất hiện trong óc hắn.
Dưới đáy lòng hắn thở dài một tiếng, trong con mắt nhìn Hiên Viên Trần Vũ, không tự chủ được hiện lên một tia buồn bã.
Hiên Viên Ly Thiên nói tiếp:
“Trẫm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, các hoàng tử của Huỳnh Quang chúng ta hôm nay, chỉ có tiểu ngũ là thích hợp nhất, khuyết điểm duy nhất của tiểu ngũ ngươi, chính là quá mức nhân từ.
Tiểu ngũ phải hiểu, lấy đức thu phục người, lấy người trị thiên hạ, tự nhiên là tốt, nhưng cũng không thể quá mức rộng lượng, quá mức mềm yếu.
Một người hoàng đế, nếu là quá mềm yếu liền không thể đặt chân trong các quốc gia.
Luật pháp nếu quá lỏng lẻo, sẽ thành nuông chiều sinh hư, gây thành nhiều việc vi phạm pháp lệnh. . . Khụ khụ. . .”
Nói nói, Hiên Viên Ly Thiên lại bắt đầu ho khan.
Vân Khuynh nhíu mày, y nhẹ nhàng mở miệng: “Thân thể của ngươi có phải là. . .”
Vân Khuynh thoáng cái hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
Hiên Viên Ly Thiên lắc đầu, khóe miệng hiện lên dáng cười, vươn tay sờ sờ đầu Vân Khuynh:
“Tiểu Khuynh, tiểu thất của trẫm, trẫm còn muốn sống đi tìm mẫu thân ngươi, sao có thể đơn giản chịu chết? ? ?
Chỉ là thân thể trẫm không chống nổi nữa, cũng chán ghét mệt mỏi vì việc thiên hạ.”
Vân Khuynh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Xưng hô của Hiên Viên Ly Thiên đối với Vân Khuynh khiến Hiên Viên Trần Vũ sợ sệt nửa ngày.
Hóa ra Vân Khuynh này, chính là thất hoàng đệ của hắn, Huỳnh Quang quốc thất hoàng tử.
Hắn còn đang sợ run, Hiên Viên Ly Thiên lại nói: “Thế nào, tiểu ngũ, ngươi có bằng lòng thay phụ hoàng gánh lấy một mảnh giang sơn không? ? ?”
Người bình thường có được hoàng vị, có được vị trí tôn quý nhất trên đời này, hẳn là sẽ rất hài lòng, rất cao hứng.
Thế nhưng Hiên Viên Trần Vũ không thế.
Đáy lòng hắn lúc này một mảnh trống rỗng mờ mịt, hắn dường như thấy bầu trời phía trên bốn bức tường của hoàng cung này càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Hắn không biết nên vui, nên buồn, nên giận, hay nên thế nào. . .
Thế nhưng, mặc dù trong lòng mờ mịt, hắn vẫn như trước dập đầu nói: “Nhi thần tuân mệnh, nhi thần nguyện ý nhận lấy giang sơn này, cũng nguyện ý vì thần dân Huỳnh Quang cúc cung tận tụy.”
Hiên Viên Ly Thiên mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
“Tiểu ngũ, ngươi tiến lên đây.”
Hiên Viên Ly Thiên hòa ái cười với Hiên Viên Trần Vũ:
“Trừ ba bọn ngươi ra, các hoàng tử khác, đều tâm tồn bất lương đối với ngôi vị hoàng đế này của trẫm, lòng muông dạ thú, trong mắt chỉ có quyền thế, không có bách tính, ba hài tử các ngươi thuần lương, là hài tử hiếm có trong hoàng thất.
Tiểu ngũ, ngươi mau mau nhận thức, vị này chính là đại hoàng huynh Hiên Viên Bất Kinh của ngươi, vị này chính là thất hoàng đệ của ngươi, Vân Khuynh.
Chờ sau khi trẫm thoái vị, ngươi để bọn họ rời đi, cho bọn hắn tự do, cam đoan bọn họ suốt đời không lo.”
Hiên Viên Trần Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng phụ hoàng hắn, sủng ái nhất, quan tâm nhất, chính là đại hoàng huynh và thất hoàng đệ của hắn.
Trong lòng hắn chua chát, không biết nên vui vẻ hay là thương tâm.
Hiên Viên Ly Thiên nói với Hiên Viên Trần Vũ xong, lại quay sang Hiên Viên Bất Kinh:
“Ngươi có kinh thế chi học, cho dù không muốn leo lên hoàng vị, nhưng ngươi như trước có thể làm một nhàn tản vương gia bang trợ tiểu ngũ, giống như Liệt Thiên bang trợ ta.
Ta mong muốn nếu triều đình Huỳnh Quang gặp nạn, ngươi có thể giúp tiểu ngũ một chút.”
Hiên Viên Bất Kinh gục đầu xuống, lúc này đây hắn không có cự tuyệt.
Hiên Viên Ly Thiên dường như đối với ba người bọn họ có lời nói không xong, một vòng một vòng, một vòng một vòng, từng cái lần lượt ăn nói cho bọn hắn.
Cuối cùng, hắn quay sang Vân Khuynh nói:
“Tiểu thất, giữa chúng ta, mặc dù có quan hệ huyết thống, thế nhưng, phụ hoàng ngoại trừ cho ngươi một cái sinh mệnh, cho tới bây giờ lại chưa từng dưỡng dục ngươi, ngươi là tức phụ của Tần gia, thân phận thực sự không tiện.
Cũng may tiểu ngũ phẩm tính thuần lương, cư xử ôn hoà hiền hậu, nhất định sẽ hòa bình ở chung với Tần gia, chỉ là Tần gia bên kia. . .
Ta mong muốn, khi Tần gia có tâm gây rối cái gì, tiểu thất có thể tiến hành khuyên bảo, hoặc là báo một tin cho tiểu ngũ.”
Hiên Viên Ly Thiên suy tư thật lâu mới nói ra những lời này.
Vẻ mặt Vân Khuynh vốn đang hết sức chăm chú, lúc nghe thấy lời này của Hiên Viên Ly Thiên, bỗng nhiên biến đổi. . .
Ý của Hiên Viên Ly Thiên là, vào lúc cần thiết muốn y phản bội Tần gia, bang trợ Hiên Viên hoàng thất. . .
Trong lòng Vân Khuynh lúc này một hơi thở cũng không hít sâu nổi, đáy lòng y đau nhức, tăng đứng lên, lạnh lùng nói với Hiên Viên Ly Thiên:
“Hoàng thượng, thảo dân Vân Khuynh đã gả cho Tần gia, tự nhiên chính là người Tần gia, còn tâm, đương nhiên cũng phải hướng về người Tần gia. . .
Sắc trời đã không còn sớm, thỉnh hoàng thượng thứ cho Vân Khuynh vô lễ, Vân Khuynh xin cáo lui trước.”
Sau khi Vân Khuynh rời khỏi, Hiên Viên Bất Kinh thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Vân Khuynh, cười lạnh nói với Hiên Viên Ly Thiên: “Phụ hoàng, hủy đi một đời của mẫu thân là đủ rồi, Tần gia huynh đệ sủng ái tiểu Khuynh như vậy, hạnh phúc của tiểu Khuynh, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.”
Nói xong cũng phất tay áo rời đi.
Hiên Viên Trần Vũ đứng ở tại chỗ, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiên Viên Ly Thiên thở dài, nhìn Hiên Viên Trần Vũ nói: “Trẫm mệt mỏi, tiểu ngũ cũng trở lại nghỉ đi.”
Sau khi Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh, và Hiên Viên Trần Vũ rời khỏi, Lý Đức Hải, Hiên Viên Liệt Thiên liền lần thứ hai xuất hiện.
Hiên Viên Ly Thiên lau khuôn mặt, nói với Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, nghĩ chỉ, trẫm muốn truyền ngôi cho thái tử.”
Sau khi đem tất cả sự tình đều xử lý thỏa đáng, Hiên Viên Ly Thiên liền rời đi.
Vẫn là mã xa tới trước đó, chỉ là trên mã xa có thêm hai người, một người là Huỳnh Quang hoàng đế đã thoái vị, Hiên Viên Ly Thiên, một người là Lý Đức Hải vốn là đại nội tổng quản.
Trong sắc trời hơi hơi sáng, nương theo âm thanh móng ngựa đáp đáp, mã xa rốt cục ra khỏi cửa thành kinh thành.
Bình minh, vào lúc thượng triều, nhiếp chính vương tuyên bố, tiên hoàng bởi vì thân thể không khỏe, thoái vị trước thời gian đi xa tìm kiếm danh y, nhường ngôi cho thái tử hiện nay Hiên Viên Trần Vũ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình đều nổ tung.
Quá đột nhiên, tuy rằng biết thân thể Hiên Viên Ly Thiên không tốt, nhưng nghĩ hắn bệnh kéo dài, hắn rất có thể sẽ làm hoàng đế một đoạn thời gian nữa, cho đến khi chết.
Lại không nghĩ rằng, hắn dĩ nhiên có thể sống thoái vị.
Trước khi tân hoàng đăng cơ, mọi việc trong triều, đều do nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên và thái tử sắp đăng cơ nắm giữ, điển lễ tân hoàng lên ngôi còn lại là đang trong trù tính gấp rút.
Sau bình minh, Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh, và Hiên Viên Trần Vũ nhận được tin Hiên Viên Ly Thiên thoái vị cũng đã rời khỏi kinh thành đều là cả kinh, đáy lòng phi thường phức tạp.
Vân Khuynh thậm chí có chút hối hận tối hôm qua đã nói lời không dễ nghe với Hiên Viên Ly Thiên.
Đêm qua từ biệt, bọn họ muốn lần thứ hai gặp lại, xem ra phải đợi thật lâu.
Y cũng nói với Hiên Viên Bất Kinh, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà thân không đợi, thế nhưng, chính y thì sao? ? ?
Chính y cũng chưa từng chân chính khiến Hiên Viên Ly Thiên thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Khuynh đáy lòng ủ dột không ngớt, đồng thời quyết tâm, sau đó gặp lại Hiên Viên Ly Thiên, nhất định phải tận tâm hiếu đạo.
Mà hiện tại, y ngoại trừ hướng lên trời khẩn cầu phù hộ Hiên Viên Ly Thiên thân thể khang phục ra, không còn phương pháp khác.
Thế nhưng y không biết chính là, Tần Vô Phong và Tần Vô Song, biết y không yên lòng Hiên Viên Ly Thiên, nhất khắc sau khi có được tin tức, đã bắt đầu bắt tay vào làm, truy tra nơi đi của Hiên Viên Ly Thiên.
Đối với biến cố bất ngờ xảy ra này, bất mãn nhất, chính là nhị hoàng tử Hiên Viên Khê Phong, tam hoàng tử Hiên Viên Lâm Phong, cùng với tứ hoàng tử Hiên Viên Mộc Phong.
“Phụ hoàng. . . Dĩ nhiên thực sự đem ngôi vị hoàng đế đưa cho Vũ nhi. . .”
Đầu ngón tay của Hiên Viên Lâm Phong ấn sâu vào lòng bàn tay, rất không cam lòng.
Hiên Viên Khê Phong bước đi qua lại thong thả: “Tiểu ngũ nhi tính tình có chút nhát gan, vốn tưởng rằng phụ hoàng lập tiểu ngũ nhi làm thái tử, chỉ là vì ổn định đại cục, không nghĩ tới, phụ hoàng, dĩ nhiên thực sự hướng về tiểu ngũ nhi. . .”
Hắn có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lập tức, hắn lại mở miệng:
“Kỳ thực tiểu ngũ nhi đăng cơ cũng tốt, trong huynh đệ chúng ta, cũng chỉ có tiểu ngũ nhi, hoặc là tam đệ ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế ta mới tâm phục. . .
Tiểu ngũ nhi xưa nay thân cận với chúng ta, hắn làm hoàng đế kỳ thực cũng tốt.”
Hiên Viên Lâm Phong cười nhạt:
“Thật không, nhị hoàng huynh ngươi thực sự nghĩ như vậy? ? ?
Nếu như ta nói, Vũ nhi căn bản không thích chúng ta, ngày sau sau khi lên làm hoàng đế, sẽ một cước đá bay chúng ta, sẽ thoát khỏi tình yêu và giam giữ của chúng ta, nhị hoàng huynh sẽ làm thế nào? ? ?”
Hiên Viên Khê Phong ngây người: “Không, tiểu ngũ nhi sẽ không như vậy. . .”
Hiên Viên Lâm Phong tiếp tục cười nhạt: “Đừng ngốc nữa nhị hoàng huynh, chúng ta trước đây có thể thân cận với Vũ nhi, là bởi vì thân phận chúng ta tương đương, mà chúng ta lại cường thế hơn hắn. . .
Chờ hắn lên làm hoàng đế, hai người chúng ta cũng không còn làm gì được hắn, cũng vĩnh viễn không có khả năng có được hắn. . .”
Tỉ mỉ suy tư lời Hiên Viên Lâm Phong nói, đáy lòng Hiên Viên Khê Phong có chút thấp thỏm: “Tam đệ, chúng ta phải làm gì đây?”
Hiên Viên Lâm Phong ngẩng đầu, trong đôi mắt dài nhỏ hàm chứa tia sáng băng lãnh lợi hại:
“Tự nhiên là. . . Đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. . .
Chỉ có quyền lực tuyệt đối, địa vị tuyệt đối, chúng ta mới có thể đem Vũ nhi vững vững vàng vàng nắm trong tay. . .
Mới có thể khiến người trong thiên hạ cũng không dám dị nghị, quang minh chính đại có được Vũ nhi. . .”
Hiên Viên Khê Phong có chút tâm động: “Thế nhưng, hiện tại trong hoàng cung, có người của Tần gia, còn có hoàng thúc nắm chắc Huỳnh Quang binh quyền. . . Chúng ta, phải làm như thế nào? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong cong cong môi: “Những thứ này, ta tự có dự định. . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất