Chương 306: Đại Tiểu Bảo Thiên Chi Ở Chung Sau Đó.
CHƯƠNG 307 PN18: ĐẠI TIỂU BẢO THIÊN CHI Ở CHUNG SAU ĐÓ.
Lộ trình của Tần Kính Quân và Lục Thính Lan, bởi vì Ngụy Tư Minh ngày ấy không biết tiết chế, lại dừng ở Kiền thành hai ba ngày.
Ngày ấy khi Lục Thính Lan phá tung cửa, thấy hình ảnh Ngụy Tư Minh ôm Tần Kính Quân sau, liền vẫn bị vây trong trạng thái dại ra, luôn luôn thì thào tự nói: “Tiểu Bảo thành của người khác, Đại Bảo phải làm sao bây giờ? ? ?”
Không phải không ai nói cho Lục Thính Lan tên của Đại Bảo, chỉ là hắn nghĩ Đại Bảo tiểu Bảo kêu tương đối thuận miệng, nhắc tới Tần Kính Huyền chính là Đại Bảo, về lâu về dài cũng quên tên thật của Đại Bảo, mà là há miệng ngậm miệng liền Đại Bảo.
Nếu như ngày xưa kêu như thế, trái lại không có gì, nhưng hôm nay kêu ngay trước mặt Ngụy Tư Minh, lại đụng chạm tới Ngụy Tư Minh.
Cuối cùng dưới chính sách cao áp của Ngụy Tư Minh, Lục Thính Lan ngay cả quyền nói đến Đại Bảo cũng không có.
Tần Kính Quân sau khi tỉnh lại, quả thực là thẹn quá thành giận.
Y vốn là muốn chọc tức Ngụy Tư Minh, ai biết dĩ nhiên khiến cái tên Ngụy Tư Minh dã man kia nổi cơn điên, thô lỗ đến cực điểm đối đãi y, nhưng giận nhất vẫn là chính mình.
Ban đầu còn có thể bảo trì thanh tỉnh, tới sau đó, thể xác và tinh thần tư tự lại đồng loạt rơi vào tay giặc.
Điều này làm cho y sao có thể không buồn bực, sao có thể không tức giận? ? ?
Lúc y phiền muộn, y liền chuẩn bị coi Ngụy Tư Minh là không khí, không nhìn hắn, thế nhưng hiển nhiên, y làm cũng không phải rất thành công.
Bởi vì Ngụy Tư Minh người nọ, không chỉ nhìn qua lãnh liệt, nói cũng rất ít, không cần y không nhìn hắn, chính hắn đã tự coi mình như người vô hình.
Thế nhưng loại vô hình này, tuyệt đối là loại không lên tiếng thì thôi vừa lên liền khiến người ta kinh ngạc.
Tỷ như nói buổi sáng tường an vô sự của hai người. . .
Ách, tuy rằng Tần Kính Quân không muốn thấy Ngụy Tư Minh, mà Ngụy Tư Minh rất muốn mặc kệ y kháng nghị khiến y bất mãn, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại bọn họ tường an vô sự.
Tuy rằng cả ngày buổi sáng, Tần Kính Quân nằm ở trên giường, thân thể lui về phía tường, đưa lưng về phía Ngụy Tư Minh, hiển nhiên một bộ không muốn thấy Ngụy Tư Minh.
Ngụy Tư Minh cũng không phải người giỏi về ngôn từ, tuy rằng trong lòng có vài phần yêu thương và hổ thẹn nho nhỏ, nhưng cũng không biết nên nói thế nào với Tần Kính Quân, liền cũng thành thật an tĩnh ngồi ở chỗ kia làm người vô hình.
Buổi trưa, Lục Thính Lan đưa tới ngọ thiện, Tần Kính Quân nằm ở trên giường, ăn cháo cực kỳ không tiện, Ngụy Tư Minh liền đút cho y, Tần Kính Quân tự nhiên là mặc kệ, thế nhưng lại không chống được Ngụy Tư Minh bá đạo, tên kia thấy mềm không được dĩ nhiên mạnh bạo. . . Cái gọi là mạnh bạo, chính là đem cháo bỏ vào miệng, sau đó cường hôn Tần Kính Quân.
Cái này đúng là dọa sợ Tần Kính Quân, một là vì thân mật giữa hai người, hai là vì không được tự nhiên ăn nước bọt của Ngụy Tư Minh.
Sau đó Tần Kính Quân liền tức khắc quên chuyện mình phải không nhìn Ngụy Tư Minh, lập tức mở miệng nói: “Ta ăn, ta ăn. . . Ngươi chậm rãi đút, không nên dùng miệng. . .”
Hai gò má Ngụy Tư Minh co quắp một chút, trong đôi mắt lãnh liệt đen như mực hiện lên một tia sáng kỳ dị, ngừng lại loại phương thức đút ăn đối với Tần Kính Quân mà nói là kinh khủng không gì sánh được này.
Cho dù không phải miệng đối miệng, Tần Kính Quân cũng có chút không quen, ăn không biết vị, nỗ lực ép mình uống hết bát cháo, vào lúc Ngụy Tư Minh cầm bát xoay người, y thật sâu thở ra một hơi, thầm nghĩ mình rốt cục không cần đối mặt với Ngụy Tư Minh, có thể nghỉ ngơi một hồi.
Y khôi phục thành tư thế trước đó, mặt hướng về phía tường, đưa lưng về phía Ngụy Tư Minh, y vốn tưởng rằng hai người sẽ giống như buổi sáng, tường an vô sự, ai biết Ngụy Tư Minh dĩ nhiên không nói một lời xốc lên đệm chăn trên người y.
Ổ chăn vốn đang ấm áp thoáng cái bị người khác xốc lên, Tần Kính Quân hầu như là lập tức bùng nổ.
Y vươn tay muốn đoạt lấy đệm chăn trong tay Ngụy Tư Minh: “Trả lại cho ta.”
Nhất khắc đệm chăn rời khỏi người, khí lạnh lập tức xâm nhiễm thân thể y, khiến y có chút run lên.
Ngụy Tư Minh dùng đôi mắt đen như mực nhìn y: “Phải bôi dược trước.”
Bôi dược trước? ? ?
Bôi cái gì dược? ? ?
Đầu Tần Kính Quân chập mạch trong nháy mắt, không rõ Ngụy Tư Minh có ý gì, chờ tới lúc Ngụy Tư Minh vươn tay cởi quần áo của y, y rốt cục ý thức được Ngụy Tư Minh là muốn bôi dược cho y.
Cũng đúng, toàn thân trên dưới của y, trong trong ngoài ngoài toàn bộ đều bị thương, bôi chút dược cũng là đương nhiên.
Thế nhưng. . .
Còn hơn để Ngụy Tư Minh bôi dược cho y, y càng muốn tự làm, trên thực tế hiện tại y căn bản không muốn thấy Ngụy Tư Minh.
“Cái kia. . .”
Cho dù biết lấy tính tình của Ngụy Tư Minh, có thể sẽ không. . . Hoặc là nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của y, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định thỉnh cầu nói: “Tự ta có thể làm, ngươi. . .”
Tuy rằng nghĩ đến Ngụy Tư Minh sẽ không đáp ứng y thỉnh cầu, thế nhưng y cũng không nghĩ tới Ngụy Tư Minh lại trực tiếp xé áo đơn của y.
Tiếng tê lạp thanh thúy bên tai Tần Kính Quân chấn y có chút ngây người, chờ y lấy lại tinh thần, ***g ngực và hai vai mang theo vết tích xanh xanh tím tím đã bại lộ trong không khí.
Tần Kính Quân lấy lại tinh thần bộ ngực không ngừng phập phồng, y trừng mắt Ngụy Tư Minh: “Ngươi không biết tử tế cởi ra sao, mỗi ngày sử dụng bạo lực, nào có ai làm chuyện gì cũng thô lỗ như thế, ngươi. . .”
Ngụy Tư Minh im lặng, buông xuống mặt mày, đưa tay khoét một chút dược mềm nhẹ mà đều đều thoa lên trên người Tần Kính Quân.
Bởi vì động tác của hắn rất nhẹ, rất cẩn thận, Tần Kính Quân có chút giật mình.
Thực sự là một quái nhân, trước đó rõ ràng rất thô lỗ xé quần áo y, hiện tại sao đột nhiên lại ôn nhu như thế? ? ?
Ôn nhu đến mức thiếu chút nữa y không đành lòng tiếp tục chỉ trích hắn. . .
Gặp quỷ!
Tần Kính Quân tỉ mỉ quan sát biểu tình và động tác của Ngụy Tư Minh.
Phát hiện sắc mặt hắn như trước rất lạnh, vẫn là khuôn mặt than, nhưng động tác của hắn lại thực sự. . . Thực sự, rất ôn nhu. . . . Thực sự, rất giống đại đa đa của y.
Thế nhưng, đại đa đa của y, vẫn ôn nhu hơn nhiều, chí ít đại đa đa của y còn có thể nở nụ cười với ba ba y.
Mà Ngụy Tư Minh này. . . Có lẽ, cả đời cũng sẽ không cười chăng? ? ?
Ngụy Tư Minh như vậy, thực sự khiến y khó có thể tưởng tượng, cũng khó mà tin được hắn biết cười.
Biết nếu như không hợp tác, không may chính là mình, Tần Kính Quân nỗ lực khắc chế toàn bộ mặt trái tâm tình, nỗ lực quên đi ngón tay di động trên người y.
Có lẽ là vì lúc Tần Kính Quân mê man, Ngụy Tư Minh đã giúp y thoa dược, trên người Tần Kính Quân ngoại trừ địa phương bí ẩn khó có thể mở miệng ở phía sau còn mơ hồ đau nhức ra, những chỗ khác đã tốt lên nhiều.
Phần quần áo còn lại trên người Tần Kính Quân cũng bị Ngụy Tư Minh xé tan, khi vết thương thân trên đã thoa xong, Ngụy Tư Minh lại nhắm ngay khố trong của Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân phát hiện không đúng, lập tức vươn tay bắt lấy, thế nhưng nhìn khuôn mặt không có biểu tình của Ngụy Tư Minh, cùng với ánh mắt không nhịn được của hắn, y cuối cùng vẫn ẩn nhẫn buông tay, lúc đó, trên hai gò má tuyệt mỹ trắng noãn, đã tràn đầy đỏ ửng.
Tần Kính Quân cố nén không cho mình rên rỉ đi ra, thân thể hơi run tùy ý Ngụy Tư Minh lướt qua bộ vị mẫn cảm trên thân thể mình.
Ngụy Tư Minh dĩ nhiên là ca ca y. . .
Hiện tại xem ra, loại bá đạo vô lý lại không coi ai ra gì này của Ngụy Tư Minh, đích xác có thể là huyết đồng không có việc xấu nào không làm, sẽ họa thế như trong truyền thuyết.
Nhưng mà. . .
Tần Kính Quân có chút hoài nghi, y thực sự có thể ngăn cản Ngụy Tư Minh làm chuyện gì sao? ? ?
Vì sao hiện tại sau khi hai người ở chung, y cảm thấy người bị quản chế khắp nơi là y, mà không phải Ngụy Tư Minh? ? ?
Lẽ nào, huyết đồng hắn mạnh hơn một chút? ? ?
Còn có một vấn đề quan trọng hơn, nếu như hai người sống cả đời với nhau, Ngụy Tư Minh vẫn đối với y như vậy. . . Tần Kính Quân đánh một cái rùng mình, Ngụy Tư Minh thô lỗ như thế. . .
Tần Kính Quân nghĩ, không tự chủ được nhấc lên mí mắt, len lén nhìn Ngụy Tư Minh.
Hiện tại Ngụy Tư Minh biết y là đệ đệ hắn, y cũng biết Ngụy Tư Minh là ca ca y, nhưng hai người bọn họ, hết lần này tới lần khác lại giả vờ không biết chuyện này. . .
Thực sự là không được tự nhiên. . .
Y có nên nói cho Ngụy Tư Minh, y đã biết hắn là ca ca y không. . .
“Ngô. . . Ngươi. . .”
Tư tự của Tần Kính Quân, lần thứ hai bị động tác của Ngụy Tư Minh cắt đứt.
Bởi vì ngón tay thoa dược của Ngụy Tư Minh, dĩ nhiên tách ra hậu huyệt của y, chen đi vào.
Tần Kính Quân đỏ bừng mặt: “Ngươi. . . Không. . Ngô. . . Ô. . .”
Tần Kính Quân đột nhiên phát hiện y vừa mở miệng, liền khống chế không được muốn rên rỉ, sau khi phát hiện điểm này, y lập tức ngậm miệng, cố sức cắn môi dưới, tránh cho một ít than nhẹ ái muội từ trong miệng y tràn ra.
Cũng không rảnh đi kháng nghị động tác của Ngụy Tư Minh.
Tuy rằng thanh âm ngừng lại, thế nhưng khuôn mặt Tần Kính Quân cúi xuống, hoàn toàn biến đỏ, hơn nữa, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Y nghĩ, cả đời y, có lẽ thực sự trốn không thoát lòng bàn tay của Ngụy Tư Minh. Đăng bởi: admin
Lộ trình của Tần Kính Quân và Lục Thính Lan, bởi vì Ngụy Tư Minh ngày ấy không biết tiết chế, lại dừng ở Kiền thành hai ba ngày.
Ngày ấy khi Lục Thính Lan phá tung cửa, thấy hình ảnh Ngụy Tư Minh ôm Tần Kính Quân sau, liền vẫn bị vây trong trạng thái dại ra, luôn luôn thì thào tự nói: “Tiểu Bảo thành của người khác, Đại Bảo phải làm sao bây giờ? ? ?”
Không phải không ai nói cho Lục Thính Lan tên của Đại Bảo, chỉ là hắn nghĩ Đại Bảo tiểu Bảo kêu tương đối thuận miệng, nhắc tới Tần Kính Huyền chính là Đại Bảo, về lâu về dài cũng quên tên thật của Đại Bảo, mà là há miệng ngậm miệng liền Đại Bảo.
Nếu như ngày xưa kêu như thế, trái lại không có gì, nhưng hôm nay kêu ngay trước mặt Ngụy Tư Minh, lại đụng chạm tới Ngụy Tư Minh.
Cuối cùng dưới chính sách cao áp của Ngụy Tư Minh, Lục Thính Lan ngay cả quyền nói đến Đại Bảo cũng không có.
Tần Kính Quân sau khi tỉnh lại, quả thực là thẹn quá thành giận.
Y vốn là muốn chọc tức Ngụy Tư Minh, ai biết dĩ nhiên khiến cái tên Ngụy Tư Minh dã man kia nổi cơn điên, thô lỗ đến cực điểm đối đãi y, nhưng giận nhất vẫn là chính mình.
Ban đầu còn có thể bảo trì thanh tỉnh, tới sau đó, thể xác và tinh thần tư tự lại đồng loạt rơi vào tay giặc.
Điều này làm cho y sao có thể không buồn bực, sao có thể không tức giận? ? ?
Lúc y phiền muộn, y liền chuẩn bị coi Ngụy Tư Minh là không khí, không nhìn hắn, thế nhưng hiển nhiên, y làm cũng không phải rất thành công.
Bởi vì Ngụy Tư Minh người nọ, không chỉ nhìn qua lãnh liệt, nói cũng rất ít, không cần y không nhìn hắn, chính hắn đã tự coi mình như người vô hình.
Thế nhưng loại vô hình này, tuyệt đối là loại không lên tiếng thì thôi vừa lên liền khiến người ta kinh ngạc.
Tỷ như nói buổi sáng tường an vô sự của hai người. . .
Ách, tuy rằng Tần Kính Quân không muốn thấy Ngụy Tư Minh, mà Ngụy Tư Minh rất muốn mặc kệ y kháng nghị khiến y bất mãn, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại bọn họ tường an vô sự.
Tuy rằng cả ngày buổi sáng, Tần Kính Quân nằm ở trên giường, thân thể lui về phía tường, đưa lưng về phía Ngụy Tư Minh, hiển nhiên một bộ không muốn thấy Ngụy Tư Minh.
Ngụy Tư Minh cũng không phải người giỏi về ngôn từ, tuy rằng trong lòng có vài phần yêu thương và hổ thẹn nho nhỏ, nhưng cũng không biết nên nói thế nào với Tần Kính Quân, liền cũng thành thật an tĩnh ngồi ở chỗ kia làm người vô hình.
Buổi trưa, Lục Thính Lan đưa tới ngọ thiện, Tần Kính Quân nằm ở trên giường, ăn cháo cực kỳ không tiện, Ngụy Tư Minh liền đút cho y, Tần Kính Quân tự nhiên là mặc kệ, thế nhưng lại không chống được Ngụy Tư Minh bá đạo, tên kia thấy mềm không được dĩ nhiên mạnh bạo. . . Cái gọi là mạnh bạo, chính là đem cháo bỏ vào miệng, sau đó cường hôn Tần Kính Quân.
Cái này đúng là dọa sợ Tần Kính Quân, một là vì thân mật giữa hai người, hai là vì không được tự nhiên ăn nước bọt của Ngụy Tư Minh.
Sau đó Tần Kính Quân liền tức khắc quên chuyện mình phải không nhìn Ngụy Tư Minh, lập tức mở miệng nói: “Ta ăn, ta ăn. . . Ngươi chậm rãi đút, không nên dùng miệng. . .”
Hai gò má Ngụy Tư Minh co quắp một chút, trong đôi mắt lãnh liệt đen như mực hiện lên một tia sáng kỳ dị, ngừng lại loại phương thức đút ăn đối với Tần Kính Quân mà nói là kinh khủng không gì sánh được này.
Cho dù không phải miệng đối miệng, Tần Kính Quân cũng có chút không quen, ăn không biết vị, nỗ lực ép mình uống hết bát cháo, vào lúc Ngụy Tư Minh cầm bát xoay người, y thật sâu thở ra một hơi, thầm nghĩ mình rốt cục không cần đối mặt với Ngụy Tư Minh, có thể nghỉ ngơi một hồi.
Y khôi phục thành tư thế trước đó, mặt hướng về phía tường, đưa lưng về phía Ngụy Tư Minh, y vốn tưởng rằng hai người sẽ giống như buổi sáng, tường an vô sự, ai biết Ngụy Tư Minh dĩ nhiên không nói một lời xốc lên đệm chăn trên người y.
Ổ chăn vốn đang ấm áp thoáng cái bị người khác xốc lên, Tần Kính Quân hầu như là lập tức bùng nổ.
Y vươn tay muốn đoạt lấy đệm chăn trong tay Ngụy Tư Minh: “Trả lại cho ta.”
Nhất khắc đệm chăn rời khỏi người, khí lạnh lập tức xâm nhiễm thân thể y, khiến y có chút run lên.
Ngụy Tư Minh dùng đôi mắt đen như mực nhìn y: “Phải bôi dược trước.”
Bôi dược trước? ? ?
Bôi cái gì dược? ? ?
Đầu Tần Kính Quân chập mạch trong nháy mắt, không rõ Ngụy Tư Minh có ý gì, chờ tới lúc Ngụy Tư Minh vươn tay cởi quần áo của y, y rốt cục ý thức được Ngụy Tư Minh là muốn bôi dược cho y.
Cũng đúng, toàn thân trên dưới của y, trong trong ngoài ngoài toàn bộ đều bị thương, bôi chút dược cũng là đương nhiên.
Thế nhưng. . .
Còn hơn để Ngụy Tư Minh bôi dược cho y, y càng muốn tự làm, trên thực tế hiện tại y căn bản không muốn thấy Ngụy Tư Minh.
“Cái kia. . .”
Cho dù biết lấy tính tình của Ngụy Tư Minh, có thể sẽ không. . . Hoặc là nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của y, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định thỉnh cầu nói: “Tự ta có thể làm, ngươi. . .”
Tuy rằng nghĩ đến Ngụy Tư Minh sẽ không đáp ứng y thỉnh cầu, thế nhưng y cũng không nghĩ tới Ngụy Tư Minh lại trực tiếp xé áo đơn của y.
Tiếng tê lạp thanh thúy bên tai Tần Kính Quân chấn y có chút ngây người, chờ y lấy lại tinh thần, ***g ngực và hai vai mang theo vết tích xanh xanh tím tím đã bại lộ trong không khí.
Tần Kính Quân lấy lại tinh thần bộ ngực không ngừng phập phồng, y trừng mắt Ngụy Tư Minh: “Ngươi không biết tử tế cởi ra sao, mỗi ngày sử dụng bạo lực, nào có ai làm chuyện gì cũng thô lỗ như thế, ngươi. . .”
Ngụy Tư Minh im lặng, buông xuống mặt mày, đưa tay khoét một chút dược mềm nhẹ mà đều đều thoa lên trên người Tần Kính Quân.
Bởi vì động tác của hắn rất nhẹ, rất cẩn thận, Tần Kính Quân có chút giật mình.
Thực sự là một quái nhân, trước đó rõ ràng rất thô lỗ xé quần áo y, hiện tại sao đột nhiên lại ôn nhu như thế? ? ?
Ôn nhu đến mức thiếu chút nữa y không đành lòng tiếp tục chỉ trích hắn. . .
Gặp quỷ!
Tần Kính Quân tỉ mỉ quan sát biểu tình và động tác của Ngụy Tư Minh.
Phát hiện sắc mặt hắn như trước rất lạnh, vẫn là khuôn mặt than, nhưng động tác của hắn lại thực sự. . . Thực sự, rất ôn nhu. . . . Thực sự, rất giống đại đa đa của y.
Thế nhưng, đại đa đa của y, vẫn ôn nhu hơn nhiều, chí ít đại đa đa của y còn có thể nở nụ cười với ba ba y.
Mà Ngụy Tư Minh này. . . Có lẽ, cả đời cũng sẽ không cười chăng? ? ?
Ngụy Tư Minh như vậy, thực sự khiến y khó có thể tưởng tượng, cũng khó mà tin được hắn biết cười.
Biết nếu như không hợp tác, không may chính là mình, Tần Kính Quân nỗ lực khắc chế toàn bộ mặt trái tâm tình, nỗ lực quên đi ngón tay di động trên người y.
Có lẽ là vì lúc Tần Kính Quân mê man, Ngụy Tư Minh đã giúp y thoa dược, trên người Tần Kính Quân ngoại trừ địa phương bí ẩn khó có thể mở miệng ở phía sau còn mơ hồ đau nhức ra, những chỗ khác đã tốt lên nhiều.
Phần quần áo còn lại trên người Tần Kính Quân cũng bị Ngụy Tư Minh xé tan, khi vết thương thân trên đã thoa xong, Ngụy Tư Minh lại nhắm ngay khố trong của Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân phát hiện không đúng, lập tức vươn tay bắt lấy, thế nhưng nhìn khuôn mặt không có biểu tình của Ngụy Tư Minh, cùng với ánh mắt không nhịn được của hắn, y cuối cùng vẫn ẩn nhẫn buông tay, lúc đó, trên hai gò má tuyệt mỹ trắng noãn, đã tràn đầy đỏ ửng.
Tần Kính Quân cố nén không cho mình rên rỉ đi ra, thân thể hơi run tùy ý Ngụy Tư Minh lướt qua bộ vị mẫn cảm trên thân thể mình.
Ngụy Tư Minh dĩ nhiên là ca ca y. . .
Hiện tại xem ra, loại bá đạo vô lý lại không coi ai ra gì này của Ngụy Tư Minh, đích xác có thể là huyết đồng không có việc xấu nào không làm, sẽ họa thế như trong truyền thuyết.
Nhưng mà. . .
Tần Kính Quân có chút hoài nghi, y thực sự có thể ngăn cản Ngụy Tư Minh làm chuyện gì sao? ? ?
Vì sao hiện tại sau khi hai người ở chung, y cảm thấy người bị quản chế khắp nơi là y, mà không phải Ngụy Tư Minh? ? ?
Lẽ nào, huyết đồng hắn mạnh hơn một chút? ? ?
Còn có một vấn đề quan trọng hơn, nếu như hai người sống cả đời với nhau, Ngụy Tư Minh vẫn đối với y như vậy. . . Tần Kính Quân đánh một cái rùng mình, Ngụy Tư Minh thô lỗ như thế. . .
Tần Kính Quân nghĩ, không tự chủ được nhấc lên mí mắt, len lén nhìn Ngụy Tư Minh.
Hiện tại Ngụy Tư Minh biết y là đệ đệ hắn, y cũng biết Ngụy Tư Minh là ca ca y, nhưng hai người bọn họ, hết lần này tới lần khác lại giả vờ không biết chuyện này. . .
Thực sự là không được tự nhiên. . .
Y có nên nói cho Ngụy Tư Minh, y đã biết hắn là ca ca y không. . .
“Ngô. . . Ngươi. . .”
Tư tự của Tần Kính Quân, lần thứ hai bị động tác của Ngụy Tư Minh cắt đứt.
Bởi vì ngón tay thoa dược của Ngụy Tư Minh, dĩ nhiên tách ra hậu huyệt của y, chen đi vào.
Tần Kính Quân đỏ bừng mặt: “Ngươi. . . Không. . Ngô. . . Ô. . .”
Tần Kính Quân đột nhiên phát hiện y vừa mở miệng, liền khống chế không được muốn rên rỉ, sau khi phát hiện điểm này, y lập tức ngậm miệng, cố sức cắn môi dưới, tránh cho một ít than nhẹ ái muội từ trong miệng y tràn ra.
Cũng không rảnh đi kháng nghị động tác của Ngụy Tư Minh.
Tuy rằng thanh âm ngừng lại, thế nhưng khuôn mặt Tần Kính Quân cúi xuống, hoàn toàn biến đỏ, hơn nữa, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Y nghĩ, cả đời y, có lẽ thực sự trốn không thoát lòng bàn tay của Ngụy Tư Minh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất