Chương 53: Khách Đến Tần Gia.
CHƯƠNG 53: KHÁCH ĐẾN TẦN GIA.
“Đại ca? ? ?”
Tiếng đại ca này là Vân Khuynh kêu, tuy rằng ánh mắt đối phương không giống những người bên ngoài mang theo mơ ước thèm nhỏ dãi, thế nhưng, ôn độ quá mức nóng rực, như cũ khiến y cảm thấy đáy lòng có một tia kinh hoảng.
Người này, mặt mày anh tuấn, khuôn mặt lãnh, khí chất bất phàm, nói vậy chính là đại ca của Vô Song.
Y là ‘Thê tử’ của Vô Song, như vậy Tần Vô Phong tự nhiên cũng là đại ca của y.
“Xin hãy thả ta xuống.”
Tuy rằng Tần Vô Phong là đại ca Tần Vô Song, nhưng dù sao cũng không phải thân đại ca của y, cho nên, y không quen kiểu thân mật này.
Tần Vô Phong giật mình, vì sao thanh âm người trong lòng, nghe vào trong tai hắn, so với thanh âm của người khác đều phải tuyệt vời hơn vài phần? ? ?
Mang theo nghi hoặc, Tần Vô Phong buông tay, chậm rãi để Vân Khuynh đứng thẳng.
Vân Khuynh lúc trước bị Tần Vô Song thương yêu quá độ, hai chân như cũ nhũn ra, địa phương bí ẩn trong cơ thể cũng mơ hồ đau, hai chân vừa chạm đất liền không khỏe nhíu lại vùng xung quanh lông mày.
Ánh mắt Tần Vô Phong, một mực ở trên mặt y, vừa thấy y nhăn lại lông mi mảnh khảnh, trong lòng vừa động, liền lại nghĩ y rất nhu nhược.
Vân Khuynh nghĩ đại ca của Tần Vô Song quá kỳ quái, nhìn chằm chằm vào y, nhìn đến mức khiến y chân tay luống cuống không nói, sau khi y đứng lên, lại không muốn đem tay đặt ở trên thắt lưng y rời đi. . .
Nếu như không phải y nhớ kỹ Tần Vô Song giới thiệu ca ca hắn, không chừng y sẽ nghĩ Tần Vô Phong là sắc lang. . .
“Đại ca, phiền phức buông tay ra một chút được không? ? ?”
Vân Khuynh thực sự không muốn nói như vậy, nói như vậy sẽ tổn hại mặt mũi Tần Vô Phong, thế nhưng Tần Vô Phong cùng hình tượng Vô Song nói cho y kém quá xa.
Y nghĩ Tần Vô Phong kỳ quái gần như quỷ dị.
Tần Vô Phong một lần nữa khôi phục một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị, buông tay ra, lui về phía sau vài bước: “Đệ muội, vừa rồi thất lễ, ta chỉ là hiếu kỳ người Vô Song yêu. . .”
“Khuynh nhi. . .”
Tần Vô Phong còn chưa nói xong liền bị Tần Vô Song cắt đứt, hoá ra là Vân Khuynh ngủ quá lâu, hơn nữa thân thể vốn vô lực, cho nên Tần Vô Phong buông lỏng tay, y liền mềm nhũn ngã xuống.
May là Tần Vô Song mắt nhanh tay lẹ, tiếp được y.
“Ca, Khuynh nhi thân thể không khỏe, ta đưa y xuống phía dưới nghỉ ngơi trước.”
Tần Vô Song bất chấp ca ca nghĩ như thế nào, lại đem Vân Khuynh ôm ngang lên.
Lần này Tần Vô Phong không làm khó hắn: “Được rồi, ngươi đi đi!”
Vì vậy, Tần Vô Song liền nhấc chân chuẩn bị ly khai.
“Vô Song.”
Tần Vô Phong gọi lại hắn: ” ‘Nàng’. . . n, thân thể đệ muội, rất yếu sao? ? ?”
Tần Vô Song có chút ngạc nhiên ca ca nhà mình hỏi như vậy, bất quá, hắn thành thật trả lời:
“Không, kỳ thực thân thể Khuynh nhi coi như khỏe mạnh, chỉ là không biết võ công. . .
Hiện tại là. . . Là bị ta làm mệt.”
“Vô Song! ! !”
Tần Vô Phong nghe thấy người trong lòng Tần Vô Song, buồn bực kêu tên đệ đệ hắn.
Tâm tình của hắn kỳ dị chìm xuống: “Tốt lắm, ngươi mang ‘Nàng’ xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Sau đó hắn nhìn theo thân ảnh Tần Vô Song ôm Vân Khuynh ly khai, trong không khí mơ hồ bay tới lời đệ đệ hắn vô lại nói: “Thế nào. . . Ta có nói sai sao? Lẽ nào Khuynh nhi không phải bị ta làm mệt? ? ?”
“Ngươi còn nói! ! !”
Như là sợ bị hắn nghe được, Vân Khuynh ôm cổ Tần Vô Song, ghé vào đầu vai Tần Vô Song nhìn Tần Vô Phong, thấy Tần Vô Phong đang bình tĩnh nhìn y và Tần Vô Song, liền biết đối thoại của y và Tần Vô Song bị Tần Vô Phong nghe được.
Y rên một tiếng, lùi về, trời ạ, Tần Vô Song này, đem hình tượng thuần khiết của y hủy hết.
Tần Vô Phong lần đầu tiên nghĩ một người ‘Nữ tử’ có thể khả ái như thế, tâm tình vừa chìm xuống của hắn, không hiểu lại tốt lên.
“Khuynh nhi. . . Ngươi rốt cuộc là một người thế nào. . .
Dĩ nhiên khiến Vô Song thương yêu ngươi như vậy, lại càng có thể khiến ta thất thố? ? ?”
Lần đầu tiên gặp mặt Vân Khuynh, Tần Vô Phong bại đến rối tinh rối mù.
Thu thập tốt tâm tình, Tần Vô Phong đi vào thư phòng: “Long Kính.”
Ảnh vệ chủ ám trong lục đại ảnh vệ Long Kính lập tức hiện thân: “Đại công tử có gì phân phó? ? ?”
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Vô Phong thẳng tắp nhìn hắn: “Khuynh nhi. . . Ta là nói, thê tử của Vô Song, là một nữ nhân thế nào? ? ?”
“Ách. . .”
Long Kính có chút vô cùng kinh ngạc, lẽ nào nhị công tử, không có nói cho đại công tử, nhị phu nhân, kỳ thực là một gã nam tử? ? ?
“Thế nào? ? ?”
Hồi lâu không nghe được đáp án, Tần Vô Phong không vui nhíu mày.
“Đại công tử, ta cùng với nhị phu nhân tiếp xúc không nhiều lắm, không phải quá hiểu biết, Long Lê, có lẽ rõ ràng hơn so với ta.”
Ô ô, hắn thực sự không thích đối mặt với thẩm vấn của đại công tử nhà hắn, nếu như nhị công tử bởi lý do nào đó giấu diếm thân thể của nhị phu nhân, hắn lại đi nói cho đại công tử, sau đó nhị công tử tìm hắn tính sổ, hắn phải làm sao bây giờ a. . .
Ai, làm ảnh vệ đích thực mệnh khổ.
Long Lê mặt cười như hồ ly kia, luôn thích chiếm tiện nghi của hắn, thời khắc mấu chốt, kéo hắn đến làm tấm mộc cũng hẳn là. . .
Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Long Dạ!”
Theo tiếng kêu, lại một vị ảnh vệ chủ ám Long Dạ lập tức xuất hiện, ảnh vệ chủ ám bình thường, rất ít tiếp xúc với ai, đều luôn lạnh lùng, mà trong tam đại ảnh vệ chủ ám, còn hơn Long Liễm và Long Kính, Long Dạ lại càng lạnh lùng, cùng Tần Vô Phong cũng giống nhau nhất.
Long Dạ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, Tần Vô Phong quay hắn nói: “Đi gọi Long Lê tới.”
Chờ Long Dạ rời đi, Tần Vô Phong lại lần nữa nói với Long Kính: “Ngươi trước tiên nói một chút về cái gì ngươi biết.”
“Ách. . .”
Long Kính nghĩ không ra hắn đem Long Lê ra dụ dỗ Tần Vô Phong còn không buông tha cho hắn.
Ngay lúc hắn quấn quýt có nên nói thật hay không, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trán Tần Vô Phong đều sắp nhăn thành một toà núi nhỏ.
“Tiến đến.”
Long Dạ vừa đi, hẳn là sẽ không nhanh tìm đến Long Lê như thế, như vậy rốt cuộc là ai? ?
Một niên thiếu đẹp dị thường đẩy cửa ra, hắn mặc trường sam vàng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp, thoạt nhìn giống như nữ tử, thế nhưng hắn cũng là nam nhi thân hàng thật giá thật.
Hơn nữa, hắn rất kỳ lạ, không lạnh mạc, nhưng thích giả khốc.
Hắn, là ảnh vệ kỳ quái nhất trong ba ảnh vệ chủ minh của Tần gia — Long Ảnh.
“Đại công tử.”
Long Ảnh hơi nheo lại phượng mâu, nhìn Long Kính đối Tần Vô Phong nói: “Bạch thiếu gia ở kinh thành nghe nói nhị công tử thành thân, đến tặng lễ cho chúng ta.”
Tần Vô Phong vùng xung quanh lông mày nhăn càng chặt.
Bạch thiếu gia, tên đầy đủ Bạch Khuynh Vận, là một trong tam đại gia của Huỳnh Quang, là đại gia chủ của hoàng thương chi gia được ngự phong, cũng là người hợp tác một chút sự nghiệp của Tần gia tam huynh đệ, càng là tổn hữu gia chí hữu () của bọn hắn.
( () Tổn hữu gia chí hữu: Vũ k chắc lắm, có thể là bạn làm ăn? ? ?)
Mọi việc ở kinh thành gần như là dựa vào hắn, hắn biết Tần nhị công tử thú đi Vân gia tiểu thư, một điểm cũng không ngạc nhiên.
“Hắn tặng vật gì? ? ?”
Tên kia luôn luôn e sợ thiên hạ bất loạn, thứ Bạch Khuynh Vận đưa tới, nhất định sẽ không khiến hắn cảm thấy vui mừng, mà sẽ chỉ làm hắn nghĩ đau đầu.
Biểu tình Long Ảnh càng thêm ngưng trọng, gian nan phun ra hai chữ: “Long Liễm.”
Len lén nhìn một chút biểu tình Long Kính không thể tin nổi, lại nhìn khuôn mặt đại công tử nhà mình đen như đáy nồi, Long Ảnh tưởng là vì bọn họ không có nghe rõ, liền lập lại một lần: “Bạch thiếu gia đưa tới lễ vật là Long Liễm tỷ tỷ.” Đăng bởi: admin
“Đại ca? ? ?”
Tiếng đại ca này là Vân Khuynh kêu, tuy rằng ánh mắt đối phương không giống những người bên ngoài mang theo mơ ước thèm nhỏ dãi, thế nhưng, ôn độ quá mức nóng rực, như cũ khiến y cảm thấy đáy lòng có một tia kinh hoảng.
Người này, mặt mày anh tuấn, khuôn mặt lãnh, khí chất bất phàm, nói vậy chính là đại ca của Vô Song.
Y là ‘Thê tử’ của Vô Song, như vậy Tần Vô Phong tự nhiên cũng là đại ca của y.
“Xin hãy thả ta xuống.”
Tuy rằng Tần Vô Phong là đại ca Tần Vô Song, nhưng dù sao cũng không phải thân đại ca của y, cho nên, y không quen kiểu thân mật này.
Tần Vô Phong giật mình, vì sao thanh âm người trong lòng, nghe vào trong tai hắn, so với thanh âm của người khác đều phải tuyệt vời hơn vài phần? ? ?
Mang theo nghi hoặc, Tần Vô Phong buông tay, chậm rãi để Vân Khuynh đứng thẳng.
Vân Khuynh lúc trước bị Tần Vô Song thương yêu quá độ, hai chân như cũ nhũn ra, địa phương bí ẩn trong cơ thể cũng mơ hồ đau, hai chân vừa chạm đất liền không khỏe nhíu lại vùng xung quanh lông mày.
Ánh mắt Tần Vô Phong, một mực ở trên mặt y, vừa thấy y nhăn lại lông mi mảnh khảnh, trong lòng vừa động, liền lại nghĩ y rất nhu nhược.
Vân Khuynh nghĩ đại ca của Tần Vô Song quá kỳ quái, nhìn chằm chằm vào y, nhìn đến mức khiến y chân tay luống cuống không nói, sau khi y đứng lên, lại không muốn đem tay đặt ở trên thắt lưng y rời đi. . .
Nếu như không phải y nhớ kỹ Tần Vô Song giới thiệu ca ca hắn, không chừng y sẽ nghĩ Tần Vô Phong là sắc lang. . .
“Đại ca, phiền phức buông tay ra một chút được không? ? ?”
Vân Khuynh thực sự không muốn nói như vậy, nói như vậy sẽ tổn hại mặt mũi Tần Vô Phong, thế nhưng Tần Vô Phong cùng hình tượng Vô Song nói cho y kém quá xa.
Y nghĩ Tần Vô Phong kỳ quái gần như quỷ dị.
Tần Vô Phong một lần nữa khôi phục một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị, buông tay ra, lui về phía sau vài bước: “Đệ muội, vừa rồi thất lễ, ta chỉ là hiếu kỳ người Vô Song yêu. . .”
“Khuynh nhi. . .”
Tần Vô Phong còn chưa nói xong liền bị Tần Vô Song cắt đứt, hoá ra là Vân Khuynh ngủ quá lâu, hơn nữa thân thể vốn vô lực, cho nên Tần Vô Phong buông lỏng tay, y liền mềm nhũn ngã xuống.
May là Tần Vô Song mắt nhanh tay lẹ, tiếp được y.
“Ca, Khuynh nhi thân thể không khỏe, ta đưa y xuống phía dưới nghỉ ngơi trước.”
Tần Vô Song bất chấp ca ca nghĩ như thế nào, lại đem Vân Khuynh ôm ngang lên.
Lần này Tần Vô Phong không làm khó hắn: “Được rồi, ngươi đi đi!”
Vì vậy, Tần Vô Song liền nhấc chân chuẩn bị ly khai.
“Vô Song.”
Tần Vô Phong gọi lại hắn: ” ‘Nàng’. . . n, thân thể đệ muội, rất yếu sao? ? ?”
Tần Vô Song có chút ngạc nhiên ca ca nhà mình hỏi như vậy, bất quá, hắn thành thật trả lời:
“Không, kỳ thực thân thể Khuynh nhi coi như khỏe mạnh, chỉ là không biết võ công. . .
Hiện tại là. . . Là bị ta làm mệt.”
“Vô Song! ! !”
Tần Vô Phong nghe thấy người trong lòng Tần Vô Song, buồn bực kêu tên đệ đệ hắn.
Tâm tình của hắn kỳ dị chìm xuống: “Tốt lắm, ngươi mang ‘Nàng’ xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Sau đó hắn nhìn theo thân ảnh Tần Vô Song ôm Vân Khuynh ly khai, trong không khí mơ hồ bay tới lời đệ đệ hắn vô lại nói: “Thế nào. . . Ta có nói sai sao? Lẽ nào Khuynh nhi không phải bị ta làm mệt? ? ?”
“Ngươi còn nói! ! !”
Như là sợ bị hắn nghe được, Vân Khuynh ôm cổ Tần Vô Song, ghé vào đầu vai Tần Vô Song nhìn Tần Vô Phong, thấy Tần Vô Phong đang bình tĩnh nhìn y và Tần Vô Song, liền biết đối thoại của y và Tần Vô Song bị Tần Vô Phong nghe được.
Y rên một tiếng, lùi về, trời ạ, Tần Vô Song này, đem hình tượng thuần khiết của y hủy hết.
Tần Vô Phong lần đầu tiên nghĩ một người ‘Nữ tử’ có thể khả ái như thế, tâm tình vừa chìm xuống của hắn, không hiểu lại tốt lên.
“Khuynh nhi. . . Ngươi rốt cuộc là một người thế nào. . .
Dĩ nhiên khiến Vô Song thương yêu ngươi như vậy, lại càng có thể khiến ta thất thố? ? ?”
Lần đầu tiên gặp mặt Vân Khuynh, Tần Vô Phong bại đến rối tinh rối mù.
Thu thập tốt tâm tình, Tần Vô Phong đi vào thư phòng: “Long Kính.”
Ảnh vệ chủ ám trong lục đại ảnh vệ Long Kính lập tức hiện thân: “Đại công tử có gì phân phó? ? ?”
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Vô Phong thẳng tắp nhìn hắn: “Khuynh nhi. . . Ta là nói, thê tử của Vô Song, là một nữ nhân thế nào? ? ?”
“Ách. . .”
Long Kính có chút vô cùng kinh ngạc, lẽ nào nhị công tử, không có nói cho đại công tử, nhị phu nhân, kỳ thực là một gã nam tử? ? ?
“Thế nào? ? ?”
Hồi lâu không nghe được đáp án, Tần Vô Phong không vui nhíu mày.
“Đại công tử, ta cùng với nhị phu nhân tiếp xúc không nhiều lắm, không phải quá hiểu biết, Long Lê, có lẽ rõ ràng hơn so với ta.”
Ô ô, hắn thực sự không thích đối mặt với thẩm vấn của đại công tử nhà hắn, nếu như nhị công tử bởi lý do nào đó giấu diếm thân thể của nhị phu nhân, hắn lại đi nói cho đại công tử, sau đó nhị công tử tìm hắn tính sổ, hắn phải làm sao bây giờ a. . .
Ai, làm ảnh vệ đích thực mệnh khổ.
Long Lê mặt cười như hồ ly kia, luôn thích chiếm tiện nghi của hắn, thời khắc mấu chốt, kéo hắn đến làm tấm mộc cũng hẳn là. . .
Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Long Dạ!”
Theo tiếng kêu, lại một vị ảnh vệ chủ ám Long Dạ lập tức xuất hiện, ảnh vệ chủ ám bình thường, rất ít tiếp xúc với ai, đều luôn lạnh lùng, mà trong tam đại ảnh vệ chủ ám, còn hơn Long Liễm và Long Kính, Long Dạ lại càng lạnh lùng, cùng Tần Vô Phong cũng giống nhau nhất.
Long Dạ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, Tần Vô Phong quay hắn nói: “Đi gọi Long Lê tới.”
Chờ Long Dạ rời đi, Tần Vô Phong lại lần nữa nói với Long Kính: “Ngươi trước tiên nói một chút về cái gì ngươi biết.”
“Ách. . .”
Long Kính nghĩ không ra hắn đem Long Lê ra dụ dỗ Tần Vô Phong còn không buông tha cho hắn.
Ngay lúc hắn quấn quýt có nên nói thật hay không, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trán Tần Vô Phong đều sắp nhăn thành một toà núi nhỏ.
“Tiến đến.”
Long Dạ vừa đi, hẳn là sẽ không nhanh tìm đến Long Lê như thế, như vậy rốt cuộc là ai? ?
Một niên thiếu đẹp dị thường đẩy cửa ra, hắn mặc trường sam vàng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp, thoạt nhìn giống như nữ tử, thế nhưng hắn cũng là nam nhi thân hàng thật giá thật.
Hơn nữa, hắn rất kỳ lạ, không lạnh mạc, nhưng thích giả khốc.
Hắn, là ảnh vệ kỳ quái nhất trong ba ảnh vệ chủ minh của Tần gia — Long Ảnh.
“Đại công tử.”
Long Ảnh hơi nheo lại phượng mâu, nhìn Long Kính đối Tần Vô Phong nói: “Bạch thiếu gia ở kinh thành nghe nói nhị công tử thành thân, đến tặng lễ cho chúng ta.”
Tần Vô Phong vùng xung quanh lông mày nhăn càng chặt.
Bạch thiếu gia, tên đầy đủ Bạch Khuynh Vận, là một trong tam đại gia của Huỳnh Quang, là đại gia chủ của hoàng thương chi gia được ngự phong, cũng là người hợp tác một chút sự nghiệp của Tần gia tam huynh đệ, càng là tổn hữu gia chí hữu () của bọn hắn.
( () Tổn hữu gia chí hữu: Vũ k chắc lắm, có thể là bạn làm ăn? ? ?)
Mọi việc ở kinh thành gần như là dựa vào hắn, hắn biết Tần nhị công tử thú đi Vân gia tiểu thư, một điểm cũng không ngạc nhiên.
“Hắn tặng vật gì? ? ?”
Tên kia luôn luôn e sợ thiên hạ bất loạn, thứ Bạch Khuynh Vận đưa tới, nhất định sẽ không khiến hắn cảm thấy vui mừng, mà sẽ chỉ làm hắn nghĩ đau đầu.
Biểu tình Long Ảnh càng thêm ngưng trọng, gian nan phun ra hai chữ: “Long Liễm.”
Len lén nhìn một chút biểu tình Long Kính không thể tin nổi, lại nhìn khuôn mặt đại công tử nhà mình đen như đáy nồi, Long Ảnh tưởng là vì bọn họ không có nghe rõ, liền lập lại một lần: “Bạch thiếu gia đưa tới lễ vật là Long Liễm tỷ tỷ.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất