Chương 82: Bày Ra Mà Nói.
CHƯƠNG 82: BÀY RA MÀ NÓI.
Xác nhận Vân Khuynh thực sự không có giận hắn, Tần Vô Song lập tức thân thiết hỏi: “Thân thể thế nào? ? ? Còn đau không? ? ?”
Hắn vừa hỏi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có tái nhợt của Vân Khuynh lại càng trắng, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, cau lại đôi mày mảnh khảnh: “Đau. . .”
Kỳ thực y hiện tại là toàn thân vô lực, cả người mơ hồ đau nhức, đặc biệt hai chân yếu đuối run rẩy.
Nơi tối hôm qua bị sử dụng quá độ, chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp, liền đau rát khó chịu.
Y vừa nói như thế Tần Vô Song lập tức có chút luống cuống, tức khắc ôm ngang lấy y: “Đau ở đâu? ? ? Đau thế nào không ngoan ngoãn nằm nghỉ, muốn đứng lên sớm như vậy làm gì?”
Tần Vô Song vừa nói vừa ôm y vào phòng. Vân Khuynh bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song.
Còn không phải lúc sáng sớm y yếu ớt chuyển tỉnh, không thấy Tần Vô Song, trong lúc nhất thời liền hoảng hốt.
Nhớ lại thái độ làm người thường ngày của Tần Vô Song, liền biết hắn nhất định là bởi vì áy náy mà trốn đi, sợ việc này sản sinh ảnh hưởng không tốt tới cảm tình của hai người, Vân Khuynh liền mặc kệ thân thể mình, cố gắng mặc quần áo rời giường tìm Tần Vô Song.
May là y dậy đúng lúc, thấy hình dạng Tần Vô Song như vậy, đúng là có chút không dám tin tưởng.
Chỉ là một buổi sáng, hắn liền trở nên chán chường như vậy, Tần Vô Song thế này, khiến tâm Vân Khuynh vừa ấm áp vừa đau lòng.
Được Tần Vô Song ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, Vân Khuynh thở dài trong lòng.
Trong lúc Vân Khuynh miên man suy nghĩ, Tần Vô Song đã đem y đặt lên trên giường:
“Khuynh nhi, ngươi chờ một chút, ta đi lấy thuốc.”
Tần Vô Song ôn nhu vì y kéo chăn bông.
Vân Khuynh gật đầu, một đôi mắt đẹp sáng trong suốt theo nhất cử nhất động của Tần Vô Song mà chuyển động.
Hiện tại, trên thế giới này, người quan trọng nhất của y là Hồng Châu và Vô Song, vô luận như thế nào, y đều phải giữ lấy cảm tình của y và Vô Song tiếp tục tốt lên.
Chờ Tần Vô Song mang tới thuốc mỡ, rốt cục phát hiện Vân Khuynh một mực nhìn hắn: “Làm sao vậy? ? ?”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ, Vô Song tuấn mỹ tiêu sái, thực sự không thích hợp dáng dấp đạp hư như vậy.”
Tần Vô Song một bên xốc lên chăn bông cởi ra y phục của Vân Khuynh, một bên thở dài:
“Khuynh nhi lại học được trêu chọc ta.”
Hai gò má Vân Khuynh ửng hồng, không có phản đối động tác của Tần Vô Song, thế nhưng đôi mắt của y dời Tần Vô Song đi, hạ xuống dưới.
Tần Vô Song nhìn vết tích loang lổ trên làn đa trắng nõn hoàn mỹ, trên đầu ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng trượt lên, vô hạn thương yêu nói: “Không có lần sau, nhất định không có lần sau.”
Vân Khuynh bảo trì trầm mặc, chuyện tối hôm qua, kỳ thực hai người bọn họ không sai, thế nhưng Tần Vô Song cam đoan khiến y rất hài lòng.
Thuốc mỡ lạnh lẽo, mang theo khí tức mát lạnh, lấp đi đau đớn bỏng rát trên người Vân Khuynh.
Khi Tần Vô Song lần thứ hai trông thấy nơi bị hắn thô bạo chà đạp vô cùng thê thảm, bàn tay run run đến mức không cần được bình dược.
“Ta. . .”
Hắn nói tiếp:
“Tâm lý của ta rất loạn. . .
Ta biết Khuynh nhi hôm nay cũng là thích ta, thế nhưng lời của biểu ca. . . Biểu hiện của đại ca, ta. . .”
Rốt cục, hắn không muốn trốn tránh nữa, gian nan mở miệng.
Vân Khuynh giật mình:
“Vô Song, ta cho tới bây giờ cũng không tin thầy tướng số. . . Biểu ca nói, kỳ thực cũng không cần để ý. . .
Còn đại ca, ta không biết hắn rốt cuộc đối xử với ta như thế nào, nói chung, bởi vì hắn là đại ca ngươi, ta mới gọi hắn một tiếng đại ca.”
Tần Vô Song vì lời y nói mà dừng lại động tác, ngưng mi trầm tư.
Đúng vậy, Vân Khuynh đối với bọn họ, đều là bởi vì bọn họ là thân nhân của hắn, mà thân nhân hắn đối với Vân Khuynh, cũng là bởi vì Vân Khuynh là người hắn coi trọng.
Hắn hình như, bởi vì lời của biểu ca, trở nên quá mức trông gà hoá cuốc.
Dần dần, Tần Vô Song giãn mở mặt mày:
“Khuynh nhi, ta hiểu. . .
Lần này. . .
Ta mong ngươi không nên. . .”
“Vô Song.”
Vân Khuynh mở miệng cắt đứt hắn, sợi tóc màu đen rối tung trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tái nhợt phối với màu đen càng hiện ra suy nhược, nhưng y lại cười tươi như hoa:
“Ta biết là bởi vì ngươi yêu ta, là bởi vì quá mức yêu ta. . .
Thế nhưng, Vô Song ngươi phải nhớ kỹ, ta yêu ngươi, Vân Khuynh cũng yêu Tần Vô Song.
Vậy nên, đừng tự ti như vậy.” Đăng bởi: admin
Xác nhận Vân Khuynh thực sự không có giận hắn, Tần Vô Song lập tức thân thiết hỏi: “Thân thể thế nào? ? ? Còn đau không? ? ?”
Hắn vừa hỏi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có tái nhợt của Vân Khuynh lại càng trắng, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, cau lại đôi mày mảnh khảnh: “Đau. . .”
Kỳ thực y hiện tại là toàn thân vô lực, cả người mơ hồ đau nhức, đặc biệt hai chân yếu đuối run rẩy.
Nơi tối hôm qua bị sử dụng quá độ, chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp, liền đau rát khó chịu.
Y vừa nói như thế Tần Vô Song lập tức có chút luống cuống, tức khắc ôm ngang lấy y: “Đau ở đâu? ? ? Đau thế nào không ngoan ngoãn nằm nghỉ, muốn đứng lên sớm như vậy làm gì?”
Tần Vô Song vừa nói vừa ôm y vào phòng. Vân Khuynh bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song.
Còn không phải lúc sáng sớm y yếu ớt chuyển tỉnh, không thấy Tần Vô Song, trong lúc nhất thời liền hoảng hốt.
Nhớ lại thái độ làm người thường ngày của Tần Vô Song, liền biết hắn nhất định là bởi vì áy náy mà trốn đi, sợ việc này sản sinh ảnh hưởng không tốt tới cảm tình của hai người, Vân Khuynh liền mặc kệ thân thể mình, cố gắng mặc quần áo rời giường tìm Tần Vô Song.
May là y dậy đúng lúc, thấy hình dạng Tần Vô Song như vậy, đúng là có chút không dám tin tưởng.
Chỉ là một buổi sáng, hắn liền trở nên chán chường như vậy, Tần Vô Song thế này, khiến tâm Vân Khuynh vừa ấm áp vừa đau lòng.
Được Tần Vô Song ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, Vân Khuynh thở dài trong lòng.
Trong lúc Vân Khuynh miên man suy nghĩ, Tần Vô Song đã đem y đặt lên trên giường:
“Khuynh nhi, ngươi chờ một chút, ta đi lấy thuốc.”
Tần Vô Song ôn nhu vì y kéo chăn bông.
Vân Khuynh gật đầu, một đôi mắt đẹp sáng trong suốt theo nhất cử nhất động của Tần Vô Song mà chuyển động.
Hiện tại, trên thế giới này, người quan trọng nhất của y là Hồng Châu và Vô Song, vô luận như thế nào, y đều phải giữ lấy cảm tình của y và Vô Song tiếp tục tốt lên.
Chờ Tần Vô Song mang tới thuốc mỡ, rốt cục phát hiện Vân Khuynh một mực nhìn hắn: “Làm sao vậy? ? ?”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ, Vô Song tuấn mỹ tiêu sái, thực sự không thích hợp dáng dấp đạp hư như vậy.”
Tần Vô Song một bên xốc lên chăn bông cởi ra y phục của Vân Khuynh, một bên thở dài:
“Khuynh nhi lại học được trêu chọc ta.”
Hai gò má Vân Khuynh ửng hồng, không có phản đối động tác của Tần Vô Song, thế nhưng đôi mắt của y dời Tần Vô Song đi, hạ xuống dưới.
Tần Vô Song nhìn vết tích loang lổ trên làn đa trắng nõn hoàn mỹ, trên đầu ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng trượt lên, vô hạn thương yêu nói: “Không có lần sau, nhất định không có lần sau.”
Vân Khuynh bảo trì trầm mặc, chuyện tối hôm qua, kỳ thực hai người bọn họ không sai, thế nhưng Tần Vô Song cam đoan khiến y rất hài lòng.
Thuốc mỡ lạnh lẽo, mang theo khí tức mát lạnh, lấp đi đau đớn bỏng rát trên người Vân Khuynh.
Khi Tần Vô Song lần thứ hai trông thấy nơi bị hắn thô bạo chà đạp vô cùng thê thảm, bàn tay run run đến mức không cần được bình dược.
“Ta. . .”
Hắn nói tiếp:
“Tâm lý của ta rất loạn. . .
Ta biết Khuynh nhi hôm nay cũng là thích ta, thế nhưng lời của biểu ca. . . Biểu hiện của đại ca, ta. . .”
Rốt cục, hắn không muốn trốn tránh nữa, gian nan mở miệng.
Vân Khuynh giật mình:
“Vô Song, ta cho tới bây giờ cũng không tin thầy tướng số. . . Biểu ca nói, kỳ thực cũng không cần để ý. . .
Còn đại ca, ta không biết hắn rốt cuộc đối xử với ta như thế nào, nói chung, bởi vì hắn là đại ca ngươi, ta mới gọi hắn một tiếng đại ca.”
Tần Vô Song vì lời y nói mà dừng lại động tác, ngưng mi trầm tư.
Đúng vậy, Vân Khuynh đối với bọn họ, đều là bởi vì bọn họ là thân nhân của hắn, mà thân nhân hắn đối với Vân Khuynh, cũng là bởi vì Vân Khuynh là người hắn coi trọng.
Hắn hình như, bởi vì lời của biểu ca, trở nên quá mức trông gà hoá cuốc.
Dần dần, Tần Vô Song giãn mở mặt mày:
“Khuynh nhi, ta hiểu. . .
Lần này. . .
Ta mong ngươi không nên. . .”
“Vô Song.”
Vân Khuynh mở miệng cắt đứt hắn, sợi tóc màu đen rối tung trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tái nhợt phối với màu đen càng hiện ra suy nhược, nhưng y lại cười tươi như hoa:
“Ta biết là bởi vì ngươi yêu ta, là bởi vì quá mức yêu ta. . .
Thế nhưng, Vô Song ngươi phải nhớ kỹ, ta yêu ngươi, Vân Khuynh cũng yêu Tần Vô Song.
Vậy nên, đừng tự ti như vậy.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất