Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế
Chương 1
Mọi thứ đều xảy ra trong chớp nhoáng, Viên Mục chỉ nhớ rõ có ánh đèn chói mắt đằng xa cùng tiếng người ra lệnh “Làm đi” muốn sởn tóc gáy, sau đó liền lập tức rơi vào bóng tối vô hạn.
Hắn ôm tâm trạng tuyệt vọng mà tỉnh lại, tên kia đúng là điên rồi, va chạm cỡ này không tàn phế thì cũng xác định hủy dung, sống không bằng chết. Cơn sợ hãi không biết từ đâu ập đến khiến hắn nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra.
Nhưng mà ngay sau đó, Viên Mục cảm thấy mình bị người ta đạp một cú không nhẹ cũng không nặng từ phía sai: “Đừng giả chết, tôi biết cậu đã tỉnh.”
Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn, âm thanh lại cực kỳ quen thuộc. Viên Mục giật mình một cái ngồi bật dậy, hắn tự hỏi vì sao mình gặp tai nạn xe cộ kinh hoàng như vậy mà tứ chi vẫn lành lặn, lại còn có thể làm động tác mạnh thế này.
Hoắc, Hoắc Dật?
Người vừa rồi đá mình tỉnh lại vậy mà thực sự là Hoắc Dật!
Nếu muốn liệt kê danh sách “Bảng xếp hạng những kẻ Viên Ảnh đế ghét nhất”, thì kể từ khi ra mắt, Hoắc Dật kia vẫn luôn liên tục đứng đầu bảng, an ổn giữ vị trí No.1.
Ngoại trừ việc Hoắc Dật chính là “Tiểu thịt tươi” đương nhiệm, hắn còn là nhị thiếu gia của tập đoàn Gia Sang, năm ấy mới 26 tuổi đã tiếp nhận quản lý công ty giải trí và truyền thông Gia Sang. Bọn họ, một người là nam thần phái thực lực, dựa vào nhiều năm nỗ lực tự bò lên đỉnh vinh quang, một người là cậu ấm ngậm muỗng vàng, vừa bước vào giới đã như cá gặp nước, là tiểu tổ tông. Quả thực là sự bất hòa trời sinh.
Càng đáng giận hơn chính là, diễn xuất của bọn họ cũng không có nhiều khác biệt, giới truyền thông thường ưu ái so sánh hai người họ. Viên Mục ỷ vào việc mình ra mắt sớm, thường lấy thân phận đàn anh mà đàn áp hắn. Kỳ thật nếu so tuổi tác thì cũng chỉ hơn hắn cỡ sáu, bảy tuổi mà thôi.
Viên Mục đã cùng tranh giành vô số thứ với Hoắc Dật, từ lễ trao giải, gameshow, thậm chí là trong đoàn làm phim. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện họ sẽ cùng nhau “chiến tranh” trên giường!
Hoắc Dật không thèm để ý, vô tư lõa thể để lộ nửa thân trên rắn chắc, bên hông tùy tiện đắp một cái chăn mỏng, trong không khí tràn ngập mùi vị ái muội.
Viên Mục có chút không được tự nhiên, chả nhẽ đang nằm mơ? Nhưng khi hắn ngồi dậy liền kéo theo một trận đau nhức khó miêu tả trên cơ thể, hắn liền đen mặt, nếu là nằm mơ thì cũng quá chân thật rồi đi.
“Tối hôm qua gấp gáp như vậy, tôi thực cho rằng cậu muốn chết rồi đó.” Hoắc Dật nói, không thèm che giấu vẻ chán ghét.
Gấp gáp? Đậu m*!
Hoắc Dật, thế mà mày dám chơi bời hoang đường như vậy, vậy mà trước đây cả ngày ra vẻ bảo thủ…
Viên Mục muốn châm chọc hắn vài câu: “Cậu nói cái…”
Từ từ! Giọng nói này mang khí khái tuổi trẻ, thậm chí còn có chút thanh thanh của thiếu niên. Viên Mục ý thức được có gì đó sai sai, bất chấp việc bị Hoắc Dật nói mỉa mà chạy về phía chiếc gương trong phòng vệ sinh, thế mà có cảm giác cực kỳ quen thuộc tới từng đường đi nước bước.
Trong gương là một gương mặt trẻ tuổi, có bảy, tám phần giống hắn, nhưng không phải là Viên Mục.
Đúng rồi, trước mặt chiếc xe tải trọng tấn kia chiếc Jaguar(*) xinh đẹp yếu ớt của mình có khác nào xe đồ chơi, bản thân mình làm sao còn có thể không rụng một cọng tóc mà đứng ở đây.
Vậy thì thiếu niên này là ai? Hắn đang chiếm dụng cơ thể của người khác sao?
Viên Mục cẩn thận suy nghĩ, hy vọng có thể tìm kiếm chút dấu vết để lại trong ký ức của cơ thể này. Hắn không ngừng nỗ lực ráng nhớ lại, dường như có gì đó sinh động vừa lướt qua.
Nhưng mà…
“Khỏe rồi vậy thì nấu cơm đi, không phải cậu đã quên trong hợp đồng ghi thế nào rồi chứ?” Lúc này Hoắc Dật đã ăn mặc chỉnh tề, dùng gương mặt “Chơi xong rút ván” diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Viên Mục quả thực muốn chửi bậy.
Nhưng lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, hắn đã sớm dưỡng thành phong thái gặp chuyện tỉnh bơ, cưỡng bách chống lại thói bậy bạ. Thoạt nhìn có vẻ mình đang bị Hoắc Dật bao dưỡng?
Trong lòng hắn không ngừng mặc niệm “Bình tĩnh”, liền xoay người muốn xuống lầu.
“Từ từ.”
Viên Mục dừng lại, không nhịn được mà chửi thầm: “Dây dưa dai nhách”. Trên mặt lại bày ra biểu cảm phối hợp, thuận theo mà nhìn kim chủ của mình: “?”
Hoắc Dật: “Mặc quần áo vào trước đã.”
Viên Mục: “…”
Bỗng nhiên ký ức của thân thể nguyên chủ giống như bị một tầng hơi nước bao vây, chỉ nhìn thấy từ xa xa chứ không cách nào chạm tới. Vừa tới gần một chút liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, chẳng lẽ là linh hồn dung hợp khiến hắn không khỏe? Viên Mục rùng mình, việc này quả nhiên không thể là tưởng tượng ra, sự việc huyền huyễn này đã vượt xa nhận thức của hắn.
Nhưng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy, không có kịch bản thì tôi diễn thế nào hả đạo diễn! Hắn lần nữa hạ quyết tâm, rốt cuộc ký ức của nguyên chủ cũng mãnh liệt xâm chiếm trí óc hắn. Nhưng một khi đã bắt đầu nó liền không chịu sự khống chế của Viên Mục nữa, giống như một thước phim điện ảnh chạy ngang qua.
Viên Mục bị bắt buộc khảo nghiệm 21 năm cuộc đời của “Trình Gia Mục”.
Chuyện đời dài dòng, đại não không thể tải được quá nhiều thông tin. Hắn chỉ có thể chốt lại trọng điểm: “Trình Gia Mục, sinh viên năm 3 hệ diễn xuất của học viện Trung Ảnh, gặp phải biến cố – vì trả nợ nên nhất thời xúc động nhận làm tiểu tình nhân của Hoắc Dật.”
Hợp đồng viết rõ ràng phải ở bên Hoắc Dật một năm, kết thúc liền chấm dứt không ai nợ ai.
Kỳ thật ở Trung Ảnh hay các học viện điện ảnh khác, loại chuyện này cũng không mới mẻ. Các nam sinh hay thiếu nữ mười mấy hai mươi tuổi, động một chút đều có siêu xe đưa đón, chẳng lẽ tất cả đều là phú nhị đại sao? So xuất thân gia đình không được, muốn trèo cao dẫm thấp chê bai bần hàn, việc “tìm người chống lưng” này sớm đã trở thành nhận thức chung.
Hắn vừa miên man suy nghĩ vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, tựa như đã trôi qua một đời nhưng lại chỉ tồn tại trong nháy mắt. Lần này Viên Mục bị một bạt tai tát cho tỉnh.
Viên Mục: “…”
Thấy Trình Gia Mục đã tỉnh, dường như Hoắc Dật đã nhẹ nhàng thở ra, mở miệng lại lẩm bẩm như tự hỏi nói: “Như vậy là sao?”
Viên Mục lập tức lấy lại tinh thần, Hoắc Dật này so với bình thường thậm chí còn đáng ghét hơn.
Hắn nỗ lực nhịn xuống xúc động trong lòng, khống chế biểu cảm xong Viên ảnh đế liền uể oải nói: “Hoắc tổng, tôi đi nấu cơm.”
Hoắc Dật: “Khỏi, gọi cơm về đi.”
Bề ngoài, Viên Mục luôn ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng lại không ngừng biến hóa.
Hoắc Dật đang nhìn chằm chằm tin tức quảng cáo trên TV mà phát ngốc, khác xa hình tượng tổng tài tuổi trẻ bá đạo mà truyền thông vẫn ca ngợi. Trên thực tế, ba tháng gần đây hắn đều thường xuyên phát ngốc như vậy.
Viên Mục đang tính toán làm sao an toàn thoát thân khỏi Hoắc Dật, đột nhiên TV lại bắt đầu phát tiết mục “Báo tường giải trí”. Đầu đề hôm nay là: “‘Video được chính fans cắt nối, biên tập – gửi gắm tiếc thương tới Viên mỹ nhân’ nháy mắt đánh bại ngàn vạn điểm; bạn tốt Khương Tư Thuân lại gửi lời chia buồn, nghi ngờ là muốn cọ nhiệt; di sản của Ảnh đế…”
Nghe được tên “Khương Tư Thuân”, dường như Viên Mục không thể chịu đựng nổi mà đột ngột đứng phắt dậy. Nếu Hoắc Dật phục hồi tinh thần sớm hơn, có thể hắn sẽ phát hiện Viên Mục đã kích động tới mức run rẩy cả người.
Khương Tư Thuân này còn có mặt mũi lên Weibo nói thương tiếc mình sao? Vậy chẳng phải hung thủ đã thành công thoát thân rồi ư?
Bỗng nhiên TV tắt phụt, Viên Mục còn muốn biết kế tiếp họ sẽ nói cái gì liền vội la lên, bất chấp việc mình đang ngụy trang: “Di sản của Viên Mục…”
Nghe được hai chữ di sản, sắc mặt Hoắc Dật lạnh xuống, hắn gần như rít lên: “Về sau không được nhắc tới Viên Mục ở trước mặt tôi.”
Viên Mục ngây ngẩn cả người, chẳng phải đều nói người đã chết liền được tha thứ hay sao, vậy mà hắn lại chán ghét mình tới mức này? Đúng rồi, ngay cả Khương Tư Thuân và… Bọn chúng còn có thể tàn nhẫn cướp đoạt tính mạng mình, nói chi tới kẻ không có giao tình gì như Hoắc Dật.
Bình tĩnh lại, hắn lại càng phát hiện nhiều nghi vấn, sự cố mới phát sinh mà fans và giới truyền thông đã phản ứng như vậy, không phải quá nhanh đi?
Viên Mục lén dùng di động tra xét tin tức trên mạng, phát hiện giờ đã được 3 tháng kể từ khi mình ra đi!
Vậy di sản vừa được nhắc tới là chuyện gì? Trên mạng không có đề cập chi tiết, xem ra đây là mánh lới của giới truyền thông. Nhưng hắn vẫn muốn đi tìm em gái.
Nghĩ tới đứa em này Viên Mục không khỏi cảm thấy đau lòng, con bé chỉ mới thành niên, do khoảng cách tuổi tác lớn nên trước giờ cái gì tốt nhất hắn đều muốn đem cho con bé. Vậy nên nuôi lớn tới năm 18 tuổi, ngoại trừ tính cách tiểu thư phản nghịch, tối ngày cãi cọ với mình thì cái gì cũng không biết. Hiện giờ mình đã chết, vậy con bé phải làm sao đây? Em ấy nhất định sẽ rất bất lực, thậm chí biết đâu còn có thể hận hắn?
Hoắc Dật vừa phát hỏa, trong lòng bực bội nên vừa thấy tin nhắn liền lạnh lùng nói: “Tôi đã nói chuyện qua với phía đoàn phim, lát nữa kêu trợ lý đưa cậu qua đó đi.”
Viên Mục thấy hắn có vẻ hòa hoãn hơn, lập tức yêu cầu: “Tôi muốn về trường học một chuyến trước đã…”
Hoắc Dật không thèm để ý, xua xua tay như đuổi ruồi bọ nói: “Tùy cậu.”
Kiến trúc của Trung Ảnh khá tân tiến, đường đi cũng tốt, khá gần với trung tâm thành phố. Nơi Hoắc Dật và Trình Gia Mục hẹn gặp đều được chọn lựa khá kín đáo, phòng to như vậy cũng chỉ có hai người.
Viên Mục tự biết Hoắc tổng chẳng để nguyên chủ vào mắt, liền thực tự giác mà đi tàu điện ngầm.
Đại khái cũng cỡ 15 năm chưa đi tàu điện ngầm, hắn còn nhớ khi vừa mới tới thành phố chỉ có 13 tuyến, tuyến số 1 số 2 là tuyến chính. Có nhiều nơi nếu muốn tới thì phải đổi phương tiện công cộng đến vài lần, không phát triển như hiện tại, bốn phía thông suốt. Sau này khi hắn phất lên, thì chưa từng và cũng không thể di chuyển bằng giao thông công cộng được nữa.
Trong xe điện đã kín chỗ, Viên Mục dựa lưng vào chỗ ngồi cuối toa, nhìn ra ngoài cửa sổ qua một tấm kính chắn. Từng hàng cây, kiến trúc cứ vùn vụt trôi qua, cửa kính phản chiếu gương mặt trẻ tuổi của chính mình hiện tại, bỗng nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
Em gái hắn tên là Viên Đào Đào, là sinh viên năm nhất của học viện Trung Ảnh, Tới cổng trường Viên Mục mới bừng tỉnh, phát hiện hắn còn chẳng biết ký túc xá của em gái mình ở đâu. Vì tránh bị người dòm ngó, thủ tục nhập học của Đào Đào hắn đều để cho trợ lý xử lý.
Chả trách em gái càng lớn càng phản nghịch, thời gian mình ở bên con bé quá ít, Viên Mục không khỏi cảm thấy tự trách.
Bởi vì có ký ức của nguyên chủ cho nên hắn cũng có chút quen thuộc với ngôi trường này, lại cũng hơi xa lạ. Trên đường đều thấy các trai xinh gái đẹp.
Đột nhiên có mấy nam sinh gọi hắn lại, Viên Mục để ý tên cầm đầu đang cố ý để lộ chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay.
Người trẻ tuổi đều thích khoe khoang, Viên Mục không nói gì mà lắc đầu.
“Đây không phải Mục thiếu gia sao?” Hai chữ thiếu gia bị nhấn mạnh đến dị thường, mấy nam sinh đi theo hắn đều lộ ra ý cười xấu xa trên mặt.
Viên Mục thấy thật phản cảm nhưng không để lộ ra, loại người này hắn đã gặp quá nhiều rồi.
Hắn gật đầu với đối phương, xem như chào hỏi có lệ.
Người kia thấy hắn lãnh đạm như vậy liền không vui, tiểu đệ đi theo cũng hung tợn nói: “Trình Gia Mục, mày dám làm lơ Yến ca?”
Đầu Viên Mục đau nhức một hồi, đột nhiên cảm thấy lời người bạn năm xưa nói cũng có chút đúng, bọn trẻ ngày nay quả thực tiếp xúc xã hội quá ít.
Hắn vội vã đi tìm Viên Đào Đào, căn bản không muốn phí sức đấu võ mồm cùng đám trẻ con này, chỉ âm thầm trợn trắng mắt ra vẻ thất thần mà kêu một tiếng: “Yến ca.” rồi lại nhấc chân bỏ đi.
Mấy nam sinh kia đuổi theo cản bước, ngăn hắn đi tiếp.
Viên Mục dừng lại, khí thế quanh thân thay đổi. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp quét qua đám người này một lần, lông mi hắn rất dài phối với gương mặt tinh xảo có phần ảm đạm, nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc bén.
Mấy đứa nhỏ ra vẻ đại ca kia đột nhiên có cảm giác chột dạ, như thể làm sai mà bị phụ huynh bắt gặp, lập tức lùi về sau mấy bước, nhường ra lối đi cho Viên Mục.
Nam sinh dẫn đầu phản ứng lại trước tiên, hắn không rõ vì sao Trình Gia Mục ngày thường yếu đuối lại ít nói đột nhiên có khí thế như vậy, lại không cam lòng chịu mất mặt, miệng cọp gan thỏ mà hô lớn: “Mày có gì đặc biệt hơn người? Đừng tưởng nhận cha nuôi thì có thể đi đường tắt. Mày thật sự cho rằng bản thân lên đời rồi? Nói cho mày biết, mày chỉ là cái vỏ rỗng để người ta chơi mà thôi!”
Cha nuôi? Viên Mục dừng chân lại, không phải là nói Hoắc Dật chứ?
Nghĩ đến khả năng này, hắn không nhịn được mà thấy rét lạnh trong lòng.
Hắn biết thủ đoạn của Hoắc Dật, tên đó có năng lực giấu kín tất cả, không để lộ dù chỉ một chút tiếng gió. Xem ra Trình Gia Mục cũng tự biết kìm hãm, chắc những kẻ này chỉ biết là hắn bị bao dưỡng nhưng không biết kim chủ thật sự là ai.
Nhưng cũng chả phải chuyện lớn, Viên Mục cười khẩy nói: “Biết được cũng nhiều nha, Lý An Yến, chúng ta qua đoàn phim đọ sức đi.”
“Mày, làm sao mày biết tao cũng sẽ tới chứ?” Lý An Yến nói.
Đương nhiên là lừa mày rồi.
Viên Mục không hề nhiều lời, để lại cho đối phương một biểu cảm cao thâm khó lường.
Tự đi mà nghiền ngẫm!
Nếu phải chạm mặt tại đoàn phim, thì thà ra vẻ biết nhiều một chút, thuận nước đẩy thuyền khiến đối phương không rõ chi tiết, làm hắn không dám dễ dàng nói bậy.
Giải quyết xong một phiền toái, Viên Mục cảm thấy cứ lang thang không có mục tiêu như vậy không phải cách hay. Vậy mà cuối cùng lại gặp được Viên Đào Đào.
Nhưng mà tâm tư lo lắng cho em gái nhỏ, áp lực anh em thâm tình còn chưa kịp biểu lộ, Viên Mục đã tức giận tới mức chút nữa phát bệnh tim.
(*) Tên một dòng xe hơi thể thao hạng sang.
Hắn ôm tâm trạng tuyệt vọng mà tỉnh lại, tên kia đúng là điên rồi, va chạm cỡ này không tàn phế thì cũng xác định hủy dung, sống không bằng chết. Cơn sợ hãi không biết từ đâu ập đến khiến hắn nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra.
Nhưng mà ngay sau đó, Viên Mục cảm thấy mình bị người ta đạp một cú không nhẹ cũng không nặng từ phía sai: “Đừng giả chết, tôi biết cậu đã tỉnh.”
Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn, âm thanh lại cực kỳ quen thuộc. Viên Mục giật mình một cái ngồi bật dậy, hắn tự hỏi vì sao mình gặp tai nạn xe cộ kinh hoàng như vậy mà tứ chi vẫn lành lặn, lại còn có thể làm động tác mạnh thế này.
Hoắc, Hoắc Dật?
Người vừa rồi đá mình tỉnh lại vậy mà thực sự là Hoắc Dật!
Nếu muốn liệt kê danh sách “Bảng xếp hạng những kẻ Viên Ảnh đế ghét nhất”, thì kể từ khi ra mắt, Hoắc Dật kia vẫn luôn liên tục đứng đầu bảng, an ổn giữ vị trí No.1.
Ngoại trừ việc Hoắc Dật chính là “Tiểu thịt tươi” đương nhiệm, hắn còn là nhị thiếu gia của tập đoàn Gia Sang, năm ấy mới 26 tuổi đã tiếp nhận quản lý công ty giải trí và truyền thông Gia Sang. Bọn họ, một người là nam thần phái thực lực, dựa vào nhiều năm nỗ lực tự bò lên đỉnh vinh quang, một người là cậu ấm ngậm muỗng vàng, vừa bước vào giới đã như cá gặp nước, là tiểu tổ tông. Quả thực là sự bất hòa trời sinh.
Càng đáng giận hơn chính là, diễn xuất của bọn họ cũng không có nhiều khác biệt, giới truyền thông thường ưu ái so sánh hai người họ. Viên Mục ỷ vào việc mình ra mắt sớm, thường lấy thân phận đàn anh mà đàn áp hắn. Kỳ thật nếu so tuổi tác thì cũng chỉ hơn hắn cỡ sáu, bảy tuổi mà thôi.
Viên Mục đã cùng tranh giành vô số thứ với Hoắc Dật, từ lễ trao giải, gameshow, thậm chí là trong đoàn làm phim. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện họ sẽ cùng nhau “chiến tranh” trên giường!
Hoắc Dật không thèm để ý, vô tư lõa thể để lộ nửa thân trên rắn chắc, bên hông tùy tiện đắp một cái chăn mỏng, trong không khí tràn ngập mùi vị ái muội.
Viên Mục có chút không được tự nhiên, chả nhẽ đang nằm mơ? Nhưng khi hắn ngồi dậy liền kéo theo một trận đau nhức khó miêu tả trên cơ thể, hắn liền đen mặt, nếu là nằm mơ thì cũng quá chân thật rồi đi.
“Tối hôm qua gấp gáp như vậy, tôi thực cho rằng cậu muốn chết rồi đó.” Hoắc Dật nói, không thèm che giấu vẻ chán ghét.
Gấp gáp? Đậu m*!
Hoắc Dật, thế mà mày dám chơi bời hoang đường như vậy, vậy mà trước đây cả ngày ra vẻ bảo thủ…
Viên Mục muốn châm chọc hắn vài câu: “Cậu nói cái…”
Từ từ! Giọng nói này mang khí khái tuổi trẻ, thậm chí còn có chút thanh thanh của thiếu niên. Viên Mục ý thức được có gì đó sai sai, bất chấp việc bị Hoắc Dật nói mỉa mà chạy về phía chiếc gương trong phòng vệ sinh, thế mà có cảm giác cực kỳ quen thuộc tới từng đường đi nước bước.
Trong gương là một gương mặt trẻ tuổi, có bảy, tám phần giống hắn, nhưng không phải là Viên Mục.
Đúng rồi, trước mặt chiếc xe tải trọng tấn kia chiếc Jaguar(*) xinh đẹp yếu ớt của mình có khác nào xe đồ chơi, bản thân mình làm sao còn có thể không rụng một cọng tóc mà đứng ở đây.
Vậy thì thiếu niên này là ai? Hắn đang chiếm dụng cơ thể của người khác sao?
Viên Mục cẩn thận suy nghĩ, hy vọng có thể tìm kiếm chút dấu vết để lại trong ký ức của cơ thể này. Hắn không ngừng nỗ lực ráng nhớ lại, dường như có gì đó sinh động vừa lướt qua.
Nhưng mà…
“Khỏe rồi vậy thì nấu cơm đi, không phải cậu đã quên trong hợp đồng ghi thế nào rồi chứ?” Lúc này Hoắc Dật đã ăn mặc chỉnh tề, dùng gương mặt “Chơi xong rút ván” diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Viên Mục quả thực muốn chửi bậy.
Nhưng lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, hắn đã sớm dưỡng thành phong thái gặp chuyện tỉnh bơ, cưỡng bách chống lại thói bậy bạ. Thoạt nhìn có vẻ mình đang bị Hoắc Dật bao dưỡng?
Trong lòng hắn không ngừng mặc niệm “Bình tĩnh”, liền xoay người muốn xuống lầu.
“Từ từ.”
Viên Mục dừng lại, không nhịn được mà chửi thầm: “Dây dưa dai nhách”. Trên mặt lại bày ra biểu cảm phối hợp, thuận theo mà nhìn kim chủ của mình: “?”
Hoắc Dật: “Mặc quần áo vào trước đã.”
Viên Mục: “…”
Bỗng nhiên ký ức của thân thể nguyên chủ giống như bị một tầng hơi nước bao vây, chỉ nhìn thấy từ xa xa chứ không cách nào chạm tới. Vừa tới gần một chút liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, chẳng lẽ là linh hồn dung hợp khiến hắn không khỏe? Viên Mục rùng mình, việc này quả nhiên không thể là tưởng tượng ra, sự việc huyền huyễn này đã vượt xa nhận thức của hắn.
Nhưng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy, không có kịch bản thì tôi diễn thế nào hả đạo diễn! Hắn lần nữa hạ quyết tâm, rốt cuộc ký ức của nguyên chủ cũng mãnh liệt xâm chiếm trí óc hắn. Nhưng một khi đã bắt đầu nó liền không chịu sự khống chế của Viên Mục nữa, giống như một thước phim điện ảnh chạy ngang qua.
Viên Mục bị bắt buộc khảo nghiệm 21 năm cuộc đời của “Trình Gia Mục”.
Chuyện đời dài dòng, đại não không thể tải được quá nhiều thông tin. Hắn chỉ có thể chốt lại trọng điểm: “Trình Gia Mục, sinh viên năm 3 hệ diễn xuất của học viện Trung Ảnh, gặp phải biến cố – vì trả nợ nên nhất thời xúc động nhận làm tiểu tình nhân của Hoắc Dật.”
Hợp đồng viết rõ ràng phải ở bên Hoắc Dật một năm, kết thúc liền chấm dứt không ai nợ ai.
Kỳ thật ở Trung Ảnh hay các học viện điện ảnh khác, loại chuyện này cũng không mới mẻ. Các nam sinh hay thiếu nữ mười mấy hai mươi tuổi, động một chút đều có siêu xe đưa đón, chẳng lẽ tất cả đều là phú nhị đại sao? So xuất thân gia đình không được, muốn trèo cao dẫm thấp chê bai bần hàn, việc “tìm người chống lưng” này sớm đã trở thành nhận thức chung.
Hắn vừa miên man suy nghĩ vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, tựa như đã trôi qua một đời nhưng lại chỉ tồn tại trong nháy mắt. Lần này Viên Mục bị một bạt tai tát cho tỉnh.
Viên Mục: “…”
Thấy Trình Gia Mục đã tỉnh, dường như Hoắc Dật đã nhẹ nhàng thở ra, mở miệng lại lẩm bẩm như tự hỏi nói: “Như vậy là sao?”
Viên Mục lập tức lấy lại tinh thần, Hoắc Dật này so với bình thường thậm chí còn đáng ghét hơn.
Hắn nỗ lực nhịn xuống xúc động trong lòng, khống chế biểu cảm xong Viên ảnh đế liền uể oải nói: “Hoắc tổng, tôi đi nấu cơm.”
Hoắc Dật: “Khỏi, gọi cơm về đi.”
Bề ngoài, Viên Mục luôn ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng lại không ngừng biến hóa.
Hoắc Dật đang nhìn chằm chằm tin tức quảng cáo trên TV mà phát ngốc, khác xa hình tượng tổng tài tuổi trẻ bá đạo mà truyền thông vẫn ca ngợi. Trên thực tế, ba tháng gần đây hắn đều thường xuyên phát ngốc như vậy.
Viên Mục đang tính toán làm sao an toàn thoát thân khỏi Hoắc Dật, đột nhiên TV lại bắt đầu phát tiết mục “Báo tường giải trí”. Đầu đề hôm nay là: “‘Video được chính fans cắt nối, biên tập – gửi gắm tiếc thương tới Viên mỹ nhân’ nháy mắt đánh bại ngàn vạn điểm; bạn tốt Khương Tư Thuân lại gửi lời chia buồn, nghi ngờ là muốn cọ nhiệt; di sản của Ảnh đế…”
Nghe được tên “Khương Tư Thuân”, dường như Viên Mục không thể chịu đựng nổi mà đột ngột đứng phắt dậy. Nếu Hoắc Dật phục hồi tinh thần sớm hơn, có thể hắn sẽ phát hiện Viên Mục đã kích động tới mức run rẩy cả người.
Khương Tư Thuân này còn có mặt mũi lên Weibo nói thương tiếc mình sao? Vậy chẳng phải hung thủ đã thành công thoát thân rồi ư?
Bỗng nhiên TV tắt phụt, Viên Mục còn muốn biết kế tiếp họ sẽ nói cái gì liền vội la lên, bất chấp việc mình đang ngụy trang: “Di sản của Viên Mục…”
Nghe được hai chữ di sản, sắc mặt Hoắc Dật lạnh xuống, hắn gần như rít lên: “Về sau không được nhắc tới Viên Mục ở trước mặt tôi.”
Viên Mục ngây ngẩn cả người, chẳng phải đều nói người đã chết liền được tha thứ hay sao, vậy mà hắn lại chán ghét mình tới mức này? Đúng rồi, ngay cả Khương Tư Thuân và… Bọn chúng còn có thể tàn nhẫn cướp đoạt tính mạng mình, nói chi tới kẻ không có giao tình gì như Hoắc Dật.
Bình tĩnh lại, hắn lại càng phát hiện nhiều nghi vấn, sự cố mới phát sinh mà fans và giới truyền thông đã phản ứng như vậy, không phải quá nhanh đi?
Viên Mục lén dùng di động tra xét tin tức trên mạng, phát hiện giờ đã được 3 tháng kể từ khi mình ra đi!
Vậy di sản vừa được nhắc tới là chuyện gì? Trên mạng không có đề cập chi tiết, xem ra đây là mánh lới của giới truyền thông. Nhưng hắn vẫn muốn đi tìm em gái.
Nghĩ tới đứa em này Viên Mục không khỏi cảm thấy đau lòng, con bé chỉ mới thành niên, do khoảng cách tuổi tác lớn nên trước giờ cái gì tốt nhất hắn đều muốn đem cho con bé. Vậy nên nuôi lớn tới năm 18 tuổi, ngoại trừ tính cách tiểu thư phản nghịch, tối ngày cãi cọ với mình thì cái gì cũng không biết. Hiện giờ mình đã chết, vậy con bé phải làm sao đây? Em ấy nhất định sẽ rất bất lực, thậm chí biết đâu còn có thể hận hắn?
Hoắc Dật vừa phát hỏa, trong lòng bực bội nên vừa thấy tin nhắn liền lạnh lùng nói: “Tôi đã nói chuyện qua với phía đoàn phim, lát nữa kêu trợ lý đưa cậu qua đó đi.”
Viên Mục thấy hắn có vẻ hòa hoãn hơn, lập tức yêu cầu: “Tôi muốn về trường học một chuyến trước đã…”
Hoắc Dật không thèm để ý, xua xua tay như đuổi ruồi bọ nói: “Tùy cậu.”
Kiến trúc của Trung Ảnh khá tân tiến, đường đi cũng tốt, khá gần với trung tâm thành phố. Nơi Hoắc Dật và Trình Gia Mục hẹn gặp đều được chọn lựa khá kín đáo, phòng to như vậy cũng chỉ có hai người.
Viên Mục tự biết Hoắc tổng chẳng để nguyên chủ vào mắt, liền thực tự giác mà đi tàu điện ngầm.
Đại khái cũng cỡ 15 năm chưa đi tàu điện ngầm, hắn còn nhớ khi vừa mới tới thành phố chỉ có 13 tuyến, tuyến số 1 số 2 là tuyến chính. Có nhiều nơi nếu muốn tới thì phải đổi phương tiện công cộng đến vài lần, không phát triển như hiện tại, bốn phía thông suốt. Sau này khi hắn phất lên, thì chưa từng và cũng không thể di chuyển bằng giao thông công cộng được nữa.
Trong xe điện đã kín chỗ, Viên Mục dựa lưng vào chỗ ngồi cuối toa, nhìn ra ngoài cửa sổ qua một tấm kính chắn. Từng hàng cây, kiến trúc cứ vùn vụt trôi qua, cửa kính phản chiếu gương mặt trẻ tuổi của chính mình hiện tại, bỗng nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
Em gái hắn tên là Viên Đào Đào, là sinh viên năm nhất của học viện Trung Ảnh, Tới cổng trường Viên Mục mới bừng tỉnh, phát hiện hắn còn chẳng biết ký túc xá của em gái mình ở đâu. Vì tránh bị người dòm ngó, thủ tục nhập học của Đào Đào hắn đều để cho trợ lý xử lý.
Chả trách em gái càng lớn càng phản nghịch, thời gian mình ở bên con bé quá ít, Viên Mục không khỏi cảm thấy tự trách.
Bởi vì có ký ức của nguyên chủ cho nên hắn cũng có chút quen thuộc với ngôi trường này, lại cũng hơi xa lạ. Trên đường đều thấy các trai xinh gái đẹp.
Đột nhiên có mấy nam sinh gọi hắn lại, Viên Mục để ý tên cầm đầu đang cố ý để lộ chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay.
Người trẻ tuổi đều thích khoe khoang, Viên Mục không nói gì mà lắc đầu.
“Đây không phải Mục thiếu gia sao?” Hai chữ thiếu gia bị nhấn mạnh đến dị thường, mấy nam sinh đi theo hắn đều lộ ra ý cười xấu xa trên mặt.
Viên Mục thấy thật phản cảm nhưng không để lộ ra, loại người này hắn đã gặp quá nhiều rồi.
Hắn gật đầu với đối phương, xem như chào hỏi có lệ.
Người kia thấy hắn lãnh đạm như vậy liền không vui, tiểu đệ đi theo cũng hung tợn nói: “Trình Gia Mục, mày dám làm lơ Yến ca?”
Đầu Viên Mục đau nhức một hồi, đột nhiên cảm thấy lời người bạn năm xưa nói cũng có chút đúng, bọn trẻ ngày nay quả thực tiếp xúc xã hội quá ít.
Hắn vội vã đi tìm Viên Đào Đào, căn bản không muốn phí sức đấu võ mồm cùng đám trẻ con này, chỉ âm thầm trợn trắng mắt ra vẻ thất thần mà kêu một tiếng: “Yến ca.” rồi lại nhấc chân bỏ đi.
Mấy nam sinh kia đuổi theo cản bước, ngăn hắn đi tiếp.
Viên Mục dừng lại, khí thế quanh thân thay đổi. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp quét qua đám người này một lần, lông mi hắn rất dài phối với gương mặt tinh xảo có phần ảm đạm, nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc bén.
Mấy đứa nhỏ ra vẻ đại ca kia đột nhiên có cảm giác chột dạ, như thể làm sai mà bị phụ huynh bắt gặp, lập tức lùi về sau mấy bước, nhường ra lối đi cho Viên Mục.
Nam sinh dẫn đầu phản ứng lại trước tiên, hắn không rõ vì sao Trình Gia Mục ngày thường yếu đuối lại ít nói đột nhiên có khí thế như vậy, lại không cam lòng chịu mất mặt, miệng cọp gan thỏ mà hô lớn: “Mày có gì đặc biệt hơn người? Đừng tưởng nhận cha nuôi thì có thể đi đường tắt. Mày thật sự cho rằng bản thân lên đời rồi? Nói cho mày biết, mày chỉ là cái vỏ rỗng để người ta chơi mà thôi!”
Cha nuôi? Viên Mục dừng chân lại, không phải là nói Hoắc Dật chứ?
Nghĩ đến khả năng này, hắn không nhịn được mà thấy rét lạnh trong lòng.
Hắn biết thủ đoạn của Hoắc Dật, tên đó có năng lực giấu kín tất cả, không để lộ dù chỉ một chút tiếng gió. Xem ra Trình Gia Mục cũng tự biết kìm hãm, chắc những kẻ này chỉ biết là hắn bị bao dưỡng nhưng không biết kim chủ thật sự là ai.
Nhưng cũng chả phải chuyện lớn, Viên Mục cười khẩy nói: “Biết được cũng nhiều nha, Lý An Yến, chúng ta qua đoàn phim đọ sức đi.”
“Mày, làm sao mày biết tao cũng sẽ tới chứ?” Lý An Yến nói.
Đương nhiên là lừa mày rồi.
Viên Mục không hề nhiều lời, để lại cho đối phương một biểu cảm cao thâm khó lường.
Tự đi mà nghiền ngẫm!
Nếu phải chạm mặt tại đoàn phim, thì thà ra vẻ biết nhiều một chút, thuận nước đẩy thuyền khiến đối phương không rõ chi tiết, làm hắn không dám dễ dàng nói bậy.
Giải quyết xong một phiền toái, Viên Mục cảm thấy cứ lang thang không có mục tiêu như vậy không phải cách hay. Vậy mà cuối cùng lại gặp được Viên Đào Đào.
Nhưng mà tâm tư lo lắng cho em gái nhỏ, áp lực anh em thâm tình còn chưa kịp biểu lộ, Viên Mục đã tức giận tới mức chút nữa phát bệnh tim.
(*) Tên một dòng xe hơi thể thao hạng sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất