Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế
Chương 29
Trình Gia Mục cũng không bị choáng quá lâu, chỉ mất đi ý thức trong thời gian ngắn ngủi. Rất nhanh cậu đã phát hiện mình bị người ta trói vứt vào bên trong phòng chụp ảnh. Nơi này cậu có ấn tượng, kỳ thật cách đoàn làm phim của bọn họ không xa.
Kẻ đứng trước mặt cũng là người quen cũ, Hộ Bằng.
Trình Gia Mục nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Hộ Bằng, theo bản năng mà sợ hãi. Dù sao, trong vụ tai nạn xe kia chính kẻ này đã tự tay giết mình. Hộ Bằng thấy cậu có hơi run rẩy, đột nhiên cười: “Thế nào, biết sợ hãi rồi?”
Nụ cười trên mặt còn chưa tan hắn đã đánh một quyền lên bụng cậu. Trình Gia Mục bị đau, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, xoay người muốn che bụng nhưng hai tay đều bị trói lại sau lưng.
“Biết sợ thì không nên đi trêu chọc người không nên trêu vào.” Hộ Bằng hung hăng bóp mặt cậu, ép đối phương đối mặt với mình.
Trình Gia Mục đau đến chảy nước mắt. Đời này mặc dù cậu một đi lên từ một diễn viên nhỏ, nhưng cũng không giống như kiếp trước vì quay phim mà thường xuyên bị thương. Ngay cả thân thể cũng trở nên yếu ớt dễ vỡ, một chút đau đớn cũng không chịu được.
Hộ Bằng nhìn gương mặt trắng nõn của Trình Gia Mục, mắt to còn ướt đẫm nước, nhất thời trong lòng như có vuốt mèo cào qua.
Một quyền kia của Hộ Bằng đã kích thích sự tức giận của Trình Gia Mục, cậu thở hổn hển cười nhạo: “Anh nói rõ ràng một chút, không thì làm sao tôi biết vị nào mới là người không nên trêu chọc.”
Hộ Bằng dùng sức bóp lấy gương mặt cậu, ngón tay thô ráp lưu lại trên mặt cậu vết đỏ nhàn nhạt: “Cmn, mày đừng có nghĩ giả bộ hồ đồ. Tao cũng không sợ trực tiếp nói cho mày biết, cách xa Tiết Vũ một chút, không thì không có quả ngon mà ăn đâu.”
Trình Gia Mục cảm thấy đau đớn ở bụng đã dịu đi một chút, bất động thanh sắc đảo mắt một vòng chung quanh, tính toán khi nào Triệu Khang Nhạc có thể tới. Cậu nhớ khi mình kết thúc công việc Triệu Khang Nhạc liền đi theo phía sau thu dọn đồ đạc, nếu không thấy mình hẳn rất nhanh hắn sẽ phát hiện ra.
Mặc dù rất muốn dựa vào sức mình mà chạy trốn, nhưng Trình Gia Mục biết người này xuất thân từ trường tán đả (*), mặc dù bề ngoài không đẹp đẽ nhưng thực sự có bản lĩnh, so vũ lực thì mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nếu đối phương chỉ đánh đập, đe dọa rồi dừng thì không sao, chỉ sợ hắn sẽ có yêu sách khác vậy nên chỉ có kế kéo dài là thượng sách.
Trình Gia Mục cố ý hỏi hắn: “Anh làm việc cho ai? Hắn ra bao nhiêu tiền, hôm nay anh thả tôi đi tôi sẽ trả gấp đôi.”
Không ngoài dự liệu, Hộ Bằng xì một tiếng khinh miệt: “Tao cũng không phải vì tiền.”
Trình Gia Mục thừa dịp hắn không chú ý liếc ra ngoài cửa một cái, vẫn không hề có động tĩnh gì. Trên tay cậu âm thầm dùng sức, ý đồ muốn trốn thoát nhưng thần sắc trên mặt không chút thay đổi, hỏi: “Vậy anh là vì cái gì?”
Hộ Bằng nói: “Đương nhiên là vì tình.”
Trình Gia Mục biết rõ kẻ biến thái này trung thành tuyệt đối với Khương Tư Thuân, lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Vì tình? Anh vì người mình thích mà tới giáo huấn tôi? Là bạn gái của Tiết Vũ sao? Oan uổng a đại ca, tôi thật sự không phải gay.”
Hộ Bằng bị cậu nói đến choáng váng, đại não có chút theo không kịp tiết tấu. Trình Gia Mục nhân cơ hội nói tiếp: “Anh thích cô ấy vì sao không trực tiếp theo đuổi? Cứ thế này sẽ không hạnh phúc!” Hộ Bằng không thể nhịn được nữa: “Ngậm miệng! Không cần ở đây kéo dài thời gian, mày cho là sẽ có người tới cứu mày sao?”
“Nhiều lần nhìn về phía cửa, mày nghĩ là tao không phát hiện ra à? Trợ lý kia của mày rất trung thành, chẳng qua là vụng về ngu ngốc, qua mấy đường đã bị tao bỏ rơi.” Hộ Bằng dù bận vẫn ung dung nói: “Bớt nói nhiều lời, hôm nay cho mày một chút giáo huấn, để mày ghi nhớ thật lâu.”
Trình Gia Mục nghe được mấy chữ ‘ghi nhớ thật lâu’ ngược lại âm thầm thở dài một hơi. Nếu là người khác thì không biết vì cũng chẳng thể tiếp xúc, nhưng với Hộ Bằng, Trình Gia Mục đã sớm phát hiện hắn là kẻ có chút cố chấp, đó cũng là nguyên nhân kiếp trước cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn.
Nói trắng ra thì hắn có chút biến thái, có một loại trung thành chấp nhất đối với Khương Tư Thuân, chắc cũng là liên quan tới tính cách cực đoan của hắn. Trình Gia Mục hoài nghi có phải Hộ Bằng thích Khương Tư Thuân hay không? Cho nên mới bằng lòng chấp nhận nguy hiểm mà thay hắn giết người.
Nếu là ‘ghi nhớ thật lâu’ như vậy hẳn là sẽ không lấy mạng mình, nhưng tốt nhất thì việc chịu đựng khổ đau trên da thịt, có thể tránh thì cứ tránh. Cho dù Triệu Khang Nhạc không tìm được thì trước mắt cũng không nên để bản thân chịu thiệt thòi. Trình Gia Mục cam đoan với hắn: “Đại ca, anh yên tâm, những tin tức kia đều là hiểu lầm. Tôi và thầy Tiết thực sự không có gì hết.”
Hộ Bằng cười ha ha: “Miệng rất ngọt, rất thức thời!”
“Chẳng qua”, lời nói của hắn xoay chuyển: “Làm vậy cũng vô dụng, mày không có ý với Tiết Vũ không có nghĩa là hắn không có ý với mày. Nhìn mà xem,” Tay Hộ Bằng vuốt ve trên gương mặt Trình Gia Mục, cậu tránh cũng không nổi lại càng thêm tức giận: “Gương mặt xinh đẹp thế này, khó trách hắn sẽ động tâm.”
Trình Gia Mục cảm thấy không ổn: “Vậy anh muốn thế nào?” Không phải là muốn hủy dung chứ? Ông đây vẫn muốn kiếm cơm trong ngành giải trí nha!
“Đơn giản”, Hộ Bằng chậm rãi lấy ra một cái máy quay mini từ cái bọc dưới đất: “Quay một đoạn phim nhỏ là được, lúc đầu ý sếp là chụp lại mấy tấm ảnh nhưng tao cảm thấy quay phim lại cũng tốt. Như vậy mày có thể ngoan ngoãn nghe lời, mà tao cũng có thể chiếm được chỗ tốt.”
Nói rồi hắn nhìn khắp bốn phía, muốn tìm một góc độ tốt để đặt máy quay. Trình Gia Mục cũng gắng sức dùng lực trên tay để cởi dây trói. Rốt cuộc Hộ Bằng cũng tìm được một vị trí hài lòng, mở máy quay lên. Trình Gia Mục thấy ống kính nhắm thẳng về phía mình, không dám làm ra động tác quá lớn, ngoài miệng nói: “Anh muốn quay cái gì?”
Hộ Bằng cười ha ha, nghe qua thực biến thái: “Đương nhiên là ghi lại một số thứ kích thích trên màn ảnh nhỏ.” Trình Gia Mục vùng vẫy giãy chết: “Tôi là con trai.”
Hộ Bằng: “Tao biết, nhưng tao không ngại.”
Cái gì gọi là không ngại chứ? Trình Gia Mục chán nản, trong lúc tình thế cấp bách cũng không nghĩ nổi mấy từ quá có sức thuyết phục: “Anh không sợ nếu video bị tiết lộ ra ngoài, chính anh cũng sẽ bị lộ sao?”
“Cái này không cần mày lo lắng, chẳng lẽ tao không biết sửa lại chắc?” Hộ Bằng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy tao đã muốn ‘quất’ mày một trận. Giống như lúc này, trói mày vào một nơi bẩn thỉu, hẻo lánh, lột sạch đồ trên người mày rồi làm thế này…”
Không biết Hộ Bằng lấy từ đâu ra một cái roi, hung hăng đánh lên người Trình Gia Mục. Trình Gia Mục gấp quá không kịp chuẩn bị, kêu thảm một tiếng, Hộ Bằng tựa như càng hưng phấn: “Chính là như vậy! Để lại dấu vết màu đỏ sưng ngấn trên làn da non mịn trắng trẻo của mày, lại hung tợn làm mày đến mức khóc lên.” Hộ Bằng dùng sức sờ soạng lên gương mặt Trình Gia Mục: “Con mắt của mày thật xinh đẹp, nghĩ đến lát nữa nước mắt và tro bụi sẽ làm bẩn gương mặt này, bên dưới của tao liền cứng đến phát đau.”
Trình Gia Mục điên tiết, nhịn không được nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, mắng: “Biến thái!”
Hộ Bằng không những không giận mà còn cười, càng khiến người thêm rùng mình: “Tiểu tiện nhân, chính là như vậy. Haha, gương mặt này của mày đừng nói là Tiết Vũ, ngay cả tao cũng không thể quên được.” Nói rồi hắn liền đưa tay muốn cởi quần áo của Trình Gia Mục: “Để anh đây nhìn xem vết hằn đỏ trên người cưng có đủ xinh đẹp hay không, anh cảm thấy phải cởi ra hết mới tốt. Từng vệt đỏ hồng hiện lên thì lúc ‘chơi’ mới càng thêm đẹp mắt.”
Đôi tay hắn sờ soạng trên thân thể Trình Gia Mục, hai tay cậu bị trói lại sau lưng, trên người cũng chỉ có một cái áo sơ mi ngắn tay, nhìn vừa dễ bắt nạt vừa mềm mại. Hộ Bằng trực tiếp xé nát cái áo, dưới sức lực của hắn vải vóc cứ vậy mà rách toạc.
Bả vai trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm lộ ra, hai mắt Hộ Bằng như muốn dán lên đó. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới, dưới lớp áo quần này sẽ là thân thể xinh đẹp cỡ nào, nhưng làn da trắng trẻo không tì vết trước mắt vẫn khiến hắn cực kỳ hưng phấn, nhịn không được muốn hung tợn mà phá hư nó.
Động tác hai tay như đang muốn cúng bái mà xoa lên lồng ngực của cậu, muốn để cậu hoàn toàn bại bộ trước mặt mình. Đối mặt với chuyện sắp xảy ra, Hộ Bằng kích động tới gần như phát run. Trình Gia Mục thấy hắn càng ngày càng thêm biến thái, kinh tởm đến tê cả da đầu, tay nắm lại thật chặt.
Ngay lúc tay Hộ Bằng chạm đến thân thể cậu, Trình Gia Mục đột nhiên vùng lên. Cậu đã phá được sợi dây thừng, trong tay còn cầm một ống thép bị gỉ một đầu, theo tiếng động lớn phát ra, ống thép trên tay Trình Gia Mục cũng nhiễm máu sau khi đánh trúng đầu Hộ Bằng.
Hộ Bằng lảo đảo mấy lần, dường như sắp ngã sấp xuống. Trình Gia Mục cũng rất sợ hãi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách cậu cũng không kìm lực, không phải là sẽ đánh chết người chứ? Cậu tiến lên một bước, muốn đợi để xác nhận xem đối phương có còn hô hấp hay không.
Dù nói thế nào, nếu như gây hại đến mạng người thì mình cũng không thể tránh khỏi liên quan. Trừ phi công khai đoạn ghi hình kia, nếu ngộ sát thì có được phán vô tội không? Nhưng mà bất luận thế nào, nếu làm lớn chuyện thì mình cũng sẽ rất khó tồn tại trong vòng giải trí. Đủ loại suy nghĩ cùng lúc hiện lên trong đầu cậu như một thước phim, nhưng thực ra mới chỉ trôi qua một cái chớp mắt.
Cậu còn đang miên man suy nghĩ, vậy mà sau khi Hộ Bằng lảo đảo mấy lần liền vững vàng dừng lại! Máu từ trên trán chảy xuống khiến gương mặt vốn xấu xí nay càng thêm dữ tợn. Trình Gia Mục cũng càng căng thẳng hơn, Hộ Bằng lại đánh qua một quyền, cậu vô thức dùng ống thép cản lại, không ngờ đây chẳng qua chỉ là hư chiêu. Hộ Bằng dùng một cái tay khác giật lấy ống thép.
Hắn ngang nhiên bẻ gãy cái ống ngay trước mặt Trình Gia Mục! Thứ đó vốn là ống nước bên trong cái phòng bỏ trống này, mặc dù đã sớm phủ kín vết hoen rỉ khiến sức chiến đấu giảm đi nhiều, nhưng đó cũng là ống thép a!
Không thể không nói, lực uy hiếp của một chiêu này thực không thể khinh thường, Hộ Bằng nắm chắc thắng lợi trong tay mà lao đến, lần này là đánh thật. Trình Gia Mục cũng không để hắn tóm được, nâng một chân đạp hắn lảo lảo lùi ra sau, tranh thủ lúc Hộ Bằng chịu đau mà vội vàng chạy ra phía cửa. Nhưng Hộ Bằng chỉ cần vài bước đã đuổi kịp muốn kéo cậu lại.
Tuy vậy, chiếc áo này đã sớm bị hắn xé rách không còn hình dáng, kéo một cái là hoàn toàn rách tươm, cũng không giữ được Trình Gia Mục. Hộ Bằng mắng một tiếng, ném cái áo đi rồi nhảy lên đè Trình Gia Mục ngã nhào ra đất.
Hai người quấn lấy nhau mà đánh, Trình Gia Mục lại không phải đối thủ của hắn suýt chút nữa ngay đến quần cũng bị hắn lột ra, trên người cũng phải chịu không ít quyền cước. Cậu tuyệt vọng nghĩ: Nơi này là Ảnh Thị Thành, mặc dù đây chỉ là một phòng chụp bỏ hoang, nhưng không thể có chuyện bên trong đánh nhau ầm ĩ lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai chú ý tới.
Trình Gia Mục chưa từng khát vọng được những phóng viên ngòai kia phát hiện như bây giờ.
Một tay của Hộ Bằng đã luồn vào trong quần cậu, Trình Gia Mục cũng kiệt sức bèn há miệng hung hăng cắn lên bả vai Hộ Bằng, trong nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Hộ Bằng mắng một tiếng ‘m* ki*p’, ngay sau đó lại kêu thảm một tiếng.
Trình Gia Mục nghe được tiếng vật nặng nện lên da thịt, cố gắng dùng sức chống đỡ thân thể mặc cho toàn thân đều vô cùng đau đớn. Dẫu vậy, cậu vẫn ra sức đạp Hộ Bằng một cái, còn muốn đánh tiếp. Hộ Bằng cảm giác được không ổn, tiện tay nắm balo bên cạnh ném về phía bọn họ rồi bỏ chạy.
Trình Gia Mục thở hổn hển, hô to một tiếng với Triệu Khang Nhạc: “Không nên.” Triệu Khang Nhạc đuổi theo được mấy bước, lại quay người trở về đỡ Trình Gia Mục, hốc mắt còn có chút đỏ, trầm giọng mắng một tiếng thô tục.
Tới lúc này Trình Gia Mục mới cảm giác được đau đớn trên thân thể, có chút đứng không vững, nửa tựa trên người Triệu Khang Nhạc, nhíu mày nói: “Sao lại đưa cả Đào Đào tới.”
Triệu Khang Nhạc mở miệng muốn giải thích, Trình Gia Mục lại nói: “Được rồi, trở về trước rồi nói, đừng để phóng viên phát hiện.”
Rốt cuộc, lúc an tâm nằm trên giường lớn trong khách sạn Trình Gia Mục mới phát hiện bản thân thực xui xẻo, nhìn Triệu Khang Nhạc vẫn chưa hề nói tiếng nào: “Nói về chuyện đã xảy ra một chút đi.”
.
.
(*) Tán đả: Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Kẻ đứng trước mặt cũng là người quen cũ, Hộ Bằng.
Trình Gia Mục nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Hộ Bằng, theo bản năng mà sợ hãi. Dù sao, trong vụ tai nạn xe kia chính kẻ này đã tự tay giết mình. Hộ Bằng thấy cậu có hơi run rẩy, đột nhiên cười: “Thế nào, biết sợ hãi rồi?”
Nụ cười trên mặt còn chưa tan hắn đã đánh một quyền lên bụng cậu. Trình Gia Mục bị đau, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, xoay người muốn che bụng nhưng hai tay đều bị trói lại sau lưng.
“Biết sợ thì không nên đi trêu chọc người không nên trêu vào.” Hộ Bằng hung hăng bóp mặt cậu, ép đối phương đối mặt với mình.
Trình Gia Mục đau đến chảy nước mắt. Đời này mặc dù cậu một đi lên từ một diễn viên nhỏ, nhưng cũng không giống như kiếp trước vì quay phim mà thường xuyên bị thương. Ngay cả thân thể cũng trở nên yếu ớt dễ vỡ, một chút đau đớn cũng không chịu được.
Hộ Bằng nhìn gương mặt trắng nõn của Trình Gia Mục, mắt to còn ướt đẫm nước, nhất thời trong lòng như có vuốt mèo cào qua.
Một quyền kia của Hộ Bằng đã kích thích sự tức giận của Trình Gia Mục, cậu thở hổn hển cười nhạo: “Anh nói rõ ràng một chút, không thì làm sao tôi biết vị nào mới là người không nên trêu chọc.”
Hộ Bằng dùng sức bóp lấy gương mặt cậu, ngón tay thô ráp lưu lại trên mặt cậu vết đỏ nhàn nhạt: “Cmn, mày đừng có nghĩ giả bộ hồ đồ. Tao cũng không sợ trực tiếp nói cho mày biết, cách xa Tiết Vũ một chút, không thì không có quả ngon mà ăn đâu.”
Trình Gia Mục cảm thấy đau đớn ở bụng đã dịu đi một chút, bất động thanh sắc đảo mắt một vòng chung quanh, tính toán khi nào Triệu Khang Nhạc có thể tới. Cậu nhớ khi mình kết thúc công việc Triệu Khang Nhạc liền đi theo phía sau thu dọn đồ đạc, nếu không thấy mình hẳn rất nhanh hắn sẽ phát hiện ra.
Mặc dù rất muốn dựa vào sức mình mà chạy trốn, nhưng Trình Gia Mục biết người này xuất thân từ trường tán đả (*), mặc dù bề ngoài không đẹp đẽ nhưng thực sự có bản lĩnh, so vũ lực thì mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nếu đối phương chỉ đánh đập, đe dọa rồi dừng thì không sao, chỉ sợ hắn sẽ có yêu sách khác vậy nên chỉ có kế kéo dài là thượng sách.
Trình Gia Mục cố ý hỏi hắn: “Anh làm việc cho ai? Hắn ra bao nhiêu tiền, hôm nay anh thả tôi đi tôi sẽ trả gấp đôi.”
Không ngoài dự liệu, Hộ Bằng xì một tiếng khinh miệt: “Tao cũng không phải vì tiền.”
Trình Gia Mục thừa dịp hắn không chú ý liếc ra ngoài cửa một cái, vẫn không hề có động tĩnh gì. Trên tay cậu âm thầm dùng sức, ý đồ muốn trốn thoát nhưng thần sắc trên mặt không chút thay đổi, hỏi: “Vậy anh là vì cái gì?”
Hộ Bằng nói: “Đương nhiên là vì tình.”
Trình Gia Mục biết rõ kẻ biến thái này trung thành tuyệt đối với Khương Tư Thuân, lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Vì tình? Anh vì người mình thích mà tới giáo huấn tôi? Là bạn gái của Tiết Vũ sao? Oan uổng a đại ca, tôi thật sự không phải gay.”
Hộ Bằng bị cậu nói đến choáng váng, đại não có chút theo không kịp tiết tấu. Trình Gia Mục nhân cơ hội nói tiếp: “Anh thích cô ấy vì sao không trực tiếp theo đuổi? Cứ thế này sẽ không hạnh phúc!” Hộ Bằng không thể nhịn được nữa: “Ngậm miệng! Không cần ở đây kéo dài thời gian, mày cho là sẽ có người tới cứu mày sao?”
“Nhiều lần nhìn về phía cửa, mày nghĩ là tao không phát hiện ra à? Trợ lý kia của mày rất trung thành, chẳng qua là vụng về ngu ngốc, qua mấy đường đã bị tao bỏ rơi.” Hộ Bằng dù bận vẫn ung dung nói: “Bớt nói nhiều lời, hôm nay cho mày một chút giáo huấn, để mày ghi nhớ thật lâu.”
Trình Gia Mục nghe được mấy chữ ‘ghi nhớ thật lâu’ ngược lại âm thầm thở dài một hơi. Nếu là người khác thì không biết vì cũng chẳng thể tiếp xúc, nhưng với Hộ Bằng, Trình Gia Mục đã sớm phát hiện hắn là kẻ có chút cố chấp, đó cũng là nguyên nhân kiếp trước cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn.
Nói trắng ra thì hắn có chút biến thái, có một loại trung thành chấp nhất đối với Khương Tư Thuân, chắc cũng là liên quan tới tính cách cực đoan của hắn. Trình Gia Mục hoài nghi có phải Hộ Bằng thích Khương Tư Thuân hay không? Cho nên mới bằng lòng chấp nhận nguy hiểm mà thay hắn giết người.
Nếu là ‘ghi nhớ thật lâu’ như vậy hẳn là sẽ không lấy mạng mình, nhưng tốt nhất thì việc chịu đựng khổ đau trên da thịt, có thể tránh thì cứ tránh. Cho dù Triệu Khang Nhạc không tìm được thì trước mắt cũng không nên để bản thân chịu thiệt thòi. Trình Gia Mục cam đoan với hắn: “Đại ca, anh yên tâm, những tin tức kia đều là hiểu lầm. Tôi và thầy Tiết thực sự không có gì hết.”
Hộ Bằng cười ha ha: “Miệng rất ngọt, rất thức thời!”
“Chẳng qua”, lời nói của hắn xoay chuyển: “Làm vậy cũng vô dụng, mày không có ý với Tiết Vũ không có nghĩa là hắn không có ý với mày. Nhìn mà xem,” Tay Hộ Bằng vuốt ve trên gương mặt Trình Gia Mục, cậu tránh cũng không nổi lại càng thêm tức giận: “Gương mặt xinh đẹp thế này, khó trách hắn sẽ động tâm.”
Trình Gia Mục cảm thấy không ổn: “Vậy anh muốn thế nào?” Không phải là muốn hủy dung chứ? Ông đây vẫn muốn kiếm cơm trong ngành giải trí nha!
“Đơn giản”, Hộ Bằng chậm rãi lấy ra một cái máy quay mini từ cái bọc dưới đất: “Quay một đoạn phim nhỏ là được, lúc đầu ý sếp là chụp lại mấy tấm ảnh nhưng tao cảm thấy quay phim lại cũng tốt. Như vậy mày có thể ngoan ngoãn nghe lời, mà tao cũng có thể chiếm được chỗ tốt.”
Nói rồi hắn nhìn khắp bốn phía, muốn tìm một góc độ tốt để đặt máy quay. Trình Gia Mục cũng gắng sức dùng lực trên tay để cởi dây trói. Rốt cuộc Hộ Bằng cũng tìm được một vị trí hài lòng, mở máy quay lên. Trình Gia Mục thấy ống kính nhắm thẳng về phía mình, không dám làm ra động tác quá lớn, ngoài miệng nói: “Anh muốn quay cái gì?”
Hộ Bằng cười ha ha, nghe qua thực biến thái: “Đương nhiên là ghi lại một số thứ kích thích trên màn ảnh nhỏ.” Trình Gia Mục vùng vẫy giãy chết: “Tôi là con trai.”
Hộ Bằng: “Tao biết, nhưng tao không ngại.”
Cái gì gọi là không ngại chứ? Trình Gia Mục chán nản, trong lúc tình thế cấp bách cũng không nghĩ nổi mấy từ quá có sức thuyết phục: “Anh không sợ nếu video bị tiết lộ ra ngoài, chính anh cũng sẽ bị lộ sao?”
“Cái này không cần mày lo lắng, chẳng lẽ tao không biết sửa lại chắc?” Hộ Bằng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy tao đã muốn ‘quất’ mày một trận. Giống như lúc này, trói mày vào một nơi bẩn thỉu, hẻo lánh, lột sạch đồ trên người mày rồi làm thế này…”
Không biết Hộ Bằng lấy từ đâu ra một cái roi, hung hăng đánh lên người Trình Gia Mục. Trình Gia Mục gấp quá không kịp chuẩn bị, kêu thảm một tiếng, Hộ Bằng tựa như càng hưng phấn: “Chính là như vậy! Để lại dấu vết màu đỏ sưng ngấn trên làn da non mịn trắng trẻo của mày, lại hung tợn làm mày đến mức khóc lên.” Hộ Bằng dùng sức sờ soạng lên gương mặt Trình Gia Mục: “Con mắt của mày thật xinh đẹp, nghĩ đến lát nữa nước mắt và tro bụi sẽ làm bẩn gương mặt này, bên dưới của tao liền cứng đến phát đau.”
Trình Gia Mục điên tiết, nhịn không được nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, mắng: “Biến thái!”
Hộ Bằng không những không giận mà còn cười, càng khiến người thêm rùng mình: “Tiểu tiện nhân, chính là như vậy. Haha, gương mặt này của mày đừng nói là Tiết Vũ, ngay cả tao cũng không thể quên được.” Nói rồi hắn liền đưa tay muốn cởi quần áo của Trình Gia Mục: “Để anh đây nhìn xem vết hằn đỏ trên người cưng có đủ xinh đẹp hay không, anh cảm thấy phải cởi ra hết mới tốt. Từng vệt đỏ hồng hiện lên thì lúc ‘chơi’ mới càng thêm đẹp mắt.”
Đôi tay hắn sờ soạng trên thân thể Trình Gia Mục, hai tay cậu bị trói lại sau lưng, trên người cũng chỉ có một cái áo sơ mi ngắn tay, nhìn vừa dễ bắt nạt vừa mềm mại. Hộ Bằng trực tiếp xé nát cái áo, dưới sức lực của hắn vải vóc cứ vậy mà rách toạc.
Bả vai trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm lộ ra, hai mắt Hộ Bằng như muốn dán lên đó. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới, dưới lớp áo quần này sẽ là thân thể xinh đẹp cỡ nào, nhưng làn da trắng trẻo không tì vết trước mắt vẫn khiến hắn cực kỳ hưng phấn, nhịn không được muốn hung tợn mà phá hư nó.
Động tác hai tay như đang muốn cúng bái mà xoa lên lồng ngực của cậu, muốn để cậu hoàn toàn bại bộ trước mặt mình. Đối mặt với chuyện sắp xảy ra, Hộ Bằng kích động tới gần như phát run. Trình Gia Mục thấy hắn càng ngày càng thêm biến thái, kinh tởm đến tê cả da đầu, tay nắm lại thật chặt.
Ngay lúc tay Hộ Bằng chạm đến thân thể cậu, Trình Gia Mục đột nhiên vùng lên. Cậu đã phá được sợi dây thừng, trong tay còn cầm một ống thép bị gỉ một đầu, theo tiếng động lớn phát ra, ống thép trên tay Trình Gia Mục cũng nhiễm máu sau khi đánh trúng đầu Hộ Bằng.
Hộ Bằng lảo đảo mấy lần, dường như sắp ngã sấp xuống. Trình Gia Mục cũng rất sợ hãi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách cậu cũng không kìm lực, không phải là sẽ đánh chết người chứ? Cậu tiến lên một bước, muốn đợi để xác nhận xem đối phương có còn hô hấp hay không.
Dù nói thế nào, nếu như gây hại đến mạng người thì mình cũng không thể tránh khỏi liên quan. Trừ phi công khai đoạn ghi hình kia, nếu ngộ sát thì có được phán vô tội không? Nhưng mà bất luận thế nào, nếu làm lớn chuyện thì mình cũng sẽ rất khó tồn tại trong vòng giải trí. Đủ loại suy nghĩ cùng lúc hiện lên trong đầu cậu như một thước phim, nhưng thực ra mới chỉ trôi qua một cái chớp mắt.
Cậu còn đang miên man suy nghĩ, vậy mà sau khi Hộ Bằng lảo đảo mấy lần liền vững vàng dừng lại! Máu từ trên trán chảy xuống khiến gương mặt vốn xấu xí nay càng thêm dữ tợn. Trình Gia Mục cũng càng căng thẳng hơn, Hộ Bằng lại đánh qua một quyền, cậu vô thức dùng ống thép cản lại, không ngờ đây chẳng qua chỉ là hư chiêu. Hộ Bằng dùng một cái tay khác giật lấy ống thép.
Hắn ngang nhiên bẻ gãy cái ống ngay trước mặt Trình Gia Mục! Thứ đó vốn là ống nước bên trong cái phòng bỏ trống này, mặc dù đã sớm phủ kín vết hoen rỉ khiến sức chiến đấu giảm đi nhiều, nhưng đó cũng là ống thép a!
Không thể không nói, lực uy hiếp của một chiêu này thực không thể khinh thường, Hộ Bằng nắm chắc thắng lợi trong tay mà lao đến, lần này là đánh thật. Trình Gia Mục cũng không để hắn tóm được, nâng một chân đạp hắn lảo lảo lùi ra sau, tranh thủ lúc Hộ Bằng chịu đau mà vội vàng chạy ra phía cửa. Nhưng Hộ Bằng chỉ cần vài bước đã đuổi kịp muốn kéo cậu lại.
Tuy vậy, chiếc áo này đã sớm bị hắn xé rách không còn hình dáng, kéo một cái là hoàn toàn rách tươm, cũng không giữ được Trình Gia Mục. Hộ Bằng mắng một tiếng, ném cái áo đi rồi nhảy lên đè Trình Gia Mục ngã nhào ra đất.
Hai người quấn lấy nhau mà đánh, Trình Gia Mục lại không phải đối thủ của hắn suýt chút nữa ngay đến quần cũng bị hắn lột ra, trên người cũng phải chịu không ít quyền cước. Cậu tuyệt vọng nghĩ: Nơi này là Ảnh Thị Thành, mặc dù đây chỉ là một phòng chụp bỏ hoang, nhưng không thể có chuyện bên trong đánh nhau ầm ĩ lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai chú ý tới.
Trình Gia Mục chưa từng khát vọng được những phóng viên ngòai kia phát hiện như bây giờ.
Một tay của Hộ Bằng đã luồn vào trong quần cậu, Trình Gia Mục cũng kiệt sức bèn há miệng hung hăng cắn lên bả vai Hộ Bằng, trong nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Hộ Bằng mắng một tiếng ‘m* ki*p’, ngay sau đó lại kêu thảm một tiếng.
Trình Gia Mục nghe được tiếng vật nặng nện lên da thịt, cố gắng dùng sức chống đỡ thân thể mặc cho toàn thân đều vô cùng đau đớn. Dẫu vậy, cậu vẫn ra sức đạp Hộ Bằng một cái, còn muốn đánh tiếp. Hộ Bằng cảm giác được không ổn, tiện tay nắm balo bên cạnh ném về phía bọn họ rồi bỏ chạy.
Trình Gia Mục thở hổn hển, hô to một tiếng với Triệu Khang Nhạc: “Không nên.” Triệu Khang Nhạc đuổi theo được mấy bước, lại quay người trở về đỡ Trình Gia Mục, hốc mắt còn có chút đỏ, trầm giọng mắng một tiếng thô tục.
Tới lúc này Trình Gia Mục mới cảm giác được đau đớn trên thân thể, có chút đứng không vững, nửa tựa trên người Triệu Khang Nhạc, nhíu mày nói: “Sao lại đưa cả Đào Đào tới.”
Triệu Khang Nhạc mở miệng muốn giải thích, Trình Gia Mục lại nói: “Được rồi, trở về trước rồi nói, đừng để phóng viên phát hiện.”
Rốt cuộc, lúc an tâm nằm trên giường lớn trong khách sạn Trình Gia Mục mới phát hiện bản thân thực xui xẻo, nhìn Triệu Khang Nhạc vẫn chưa hề nói tiếng nào: “Nói về chuyện đã xảy ra một chút đi.”
.
.
(*) Tán đả: Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất