Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế
Chương 66
Khương Tư Thuân gào thét ném cái cốc thứ năm đi, dưới đất đều là mảnh vụn thủy tinh. Tiết Vũ nhíu chặt lông mày, trên mặt bàn là một đống văn kiện toán loạn, toàn bộ đều là tài liệu hủy bỏ hợp đồng. Chín mươi phần trăm số hợp đồng quay phim, quảng cáo, đại diện nhãn hàng đều bị hủy!
Ngay đến tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, họ cũng đã khách khí mà trả lại hết. Khương Tư Thuân đã tức đến đỏ cả mắt, hắn hỏi: “Công ty của em nói thế nào?”
Tiết Vũ cười lạnh một tiếng: “Không phải cũng như vậy sao?”
Khương Tư Thuân giễu cợt nói: “Em là đại ca của công ty truyền thông Thụy Ảnh đó.”
Tiết Vũ nói: “Đại ca cái gì, chẳng qua là vì anh ấy không còn. Thực lực của tôi còn lâu mới sánh bằng Viên Mục.”
Nghe thấy cái tên ‘Viên Mục’, dường như Khương Tư Thuân càng thêm tức giận, hắn điên tiết ném toàn bộ đồ trên bàn xuống đất.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng lập tức vang lên, Tiết Vũ có chút phiền chán mà nhíu mày: “Không phải công ty của anh cũng từ bỏ anh rồi ư, chẳng lẽ anh ở đây đập phá đồ đạc thì có thể lấy lại được hợp đồng à?”
Khương Tư Thuân quát: “Bọn chúng đang muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta!”
Tiết Vũ nói: “Cứ coi như thế thì đã sao, chúng ta còn có thể làm gì. Ngày ấy anh còn… Đừng cho là tôi không biết, người mà anh đắc tội chính là Hoắc Dật! Trình Gia Mục là người mới mà công ty của hắn đang nâng đỡ, tiền đồ không thể đếm được. Anh làm việc quá lỗ mãng rồi.”
Khương Tư Thuân cười lạnh: “Tôi làm việc lỗ mãng? Còn cậu thì sao? Đừng nói là cậu không nghĩ đến Viên Mục! Cậu đừng quên, là chính cậu tự gọi điện cho y, là cậu tự tay hãm hại y! Bây giờ thấy một thằng nhãi có vẻ ngoài giống y thì liền quên sạch!”
Tiết Vũ nghe được những này, tức đến nhịn không nổi mà hét lớn: “Đủ rồi!” Sau đó hắn thở hổn hển, hai mắt cũng đỏ bừng lên mà trừng mắt nhìn y.
Khương Tư Thuân chậm rãi nói: “Thật xin lỗi. A Vũ, là anh nói linh tinh, anh hứa sẽ không đụng tới hắn, em cũng đừng để ý tới hắn có được không? Chúng ta gặp phải khó khăn thì cùng nhau vượt qua là được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa, hai chúng ta cùng sống thật tốt có được không em?”
Thấy dáng vẻ gần như đang cầu xin của Khương Tư Thuân, Tiết Vũ lại thở dài. Hắn biết tình cảm của Khương Tư Thuân đối với mình, mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng Tiết Vũ cũng không thể tự nói rõ được, rốt cuộc là hắn nên hận y hay là yêu y nữa. Nhưng có một sự thật là, bọn họ đều nợ Viên Mục.
Bất luận là Viên Mục xấu tính như thế nào, bất kể là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì cũng là do hắn nhất thời sợ hãi. Hắn sợ Viên Mục sẽ công khai bí mật của hai người họ, hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của mình. Đây là sự nghiệp của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không nghĩ tới hạ sách này.
Mà Khương Tư Thuân thì lại khác, hắn khác Viên Mục ở chỗ hắn không có yêu cầu xa vời như công khai gì hết. Bọn họ còn có sở thích giống nhau, cũng đều hút và sử dụng mấy loại thuốc cấm không thể để người khác biết, thậm chí là cả ma túy.
Những thứ này đều là chuyện không thể công khai, giống như xu hướng tính dục của hắn vậy, buộc phải lẩn trốn trong bóng tối âm u và hẻo lánh. Mặc dù hắn biết những thứ này đều là đồ có hại, sớm muộn gì chúng cũng sẽ hủy hoại hắn, nhưng loại cảm giác bí mật này lại khiến cho hắn cảm thấy an toàn.
Thời khắc nhìn thấy Trình Gia Mục, thực sự trong lòng hắn vẫn tồn tại chút tâm tư không rõ. Khi để tay lên ngực mà tự hỏi, hắn biết tình cảm của hắn đối với Viên Mục ngoại trừ sự áy náy còn có cả hối tiếc. Hắn đã từng yêu một lần rồi thì sẽ quen thói mà yêu thêm lần nữa, hắn nguyện ý ở bên cậu trai trẻ tuổi có dáng vẻ giống Viên Mục tới bảy tám phần kia.
Nhưng sau đó Khương Tư Thuân lại hành động, mặc dù y đã cố gắng giấu diếm hắn thế nhưng bọn họ cùng ăn cùng ở với nhau. Dù trước mặt người ngoài thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra mánh khóe của đối phương. Là Khương Tư Thuân đã phạm sai lầm trước.
Chuyện này cả hai người họ đều phải cùng gánh chịu. Không phải Tiết Vũ không có chút oán trách trong lòng, vì nếu như thực sự bị phong sát thì những cái khác còn chưa nói, chỉ riêng việc hắn bị nghiện đã đủ xong đời rồi. Hắn phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn hắn phải sống như mấy tên nghiện bình thường, qua thời gian rồi sẽ phải hút những thứ thuốc có chất lượng kém? Thậm chí còn phải dùng kim tiêm để tiêm thuốc vào cánh tay, khiến cho hắn người không ra người mà quỷ không ra quỷ, thân thể dần dần hư thối?
Không thể! Vất vả lắm hắn mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng buông tay được!
“Nhất định phải nghĩ ra cách!” Tiết Vũ cũng gào lên.
Khương Tư Thuân cười lạnh: “Nghĩ ra cách gì? Làm sao chúng ta đấu lại được với Hoắc Dật!”
Tiết Vũ nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà chấp nhận mọi chuyện sao?”
Khương Tư Thuân liền sầm mặt lại, là gương mặt điên cuồng mà Tiết Vũ vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi: “Đương nhiên, anh không thể để yên cho thằng nhãi Trình Gia Mục đó được thoải mái như vậy.”
Tiết Vũ có chút hối hận vì vừa rồi không lựa lời mà nói, hắn vội vàng tiếp lời: “Không phải như vậy! Tư Thuân anh đừng có làm loạn.”
Lúc này điện thoại của Khương Tư Thuân lại vang lên, là số lạ nên hắn không buồn suy nghĩ đã tắt máy. Sau đó, số điện thoại kia lại kiên nhẫn gọi đến rất nhiều lần, Khương Tư Thuân thấy rất phiền, cuối cùng cũng nhận rồi gằn giọng nói: “Ai?”
Người bên kia dường như không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy, dừng một chút nói: “Tôi là Lý Tử Bồng.”
Khương Tư Thuân: “Lý Tử Bồng? Đây không phải số di động của cô.”
Lý Tử Bồng nói: “Đúng là không phải số của tôi, đây là điện thoại của Lý Song Song, trợ lý của tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có hứng thú hay không?”
Khương Tư Thuân không còn chút phong độ hay cái vẻ thương hoa tiếc ngọc nào nữa, hắn vẫn giữ giọng nói cộc cằn mà đáp: “Có gì thì nói đi.”
Lý Tử Bồng nghẹn một chút, cô vẫn luôn giữ hình tượng một thần tiên tỷ tỷ, dùng dáng vẻ Bạch Liên Hoa để ra ngoài gặp người ta. Đám đàn ông kia đỡ cô còn không kịp, cho nên chưa từng bị đối xử thế này.
Nhưng vì nghĩ mình có chuyện cần làm, cho nên cô mới nén giận mà miễn cưỡng cười nói: “Vậy thì tốt, tôi cũng có thể thẳng thắn nói chuyện rồi.”
Đợi Lý Tử Bồng nói một mạch ý đồ của mình, Khương Tư Thuân mới ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô chắc chắn sao?”
Chuyện mà Lý Tử Bồng nói, không phải là hắn chưa từng phỏng đoán, nhưng khi cô ta kể rõ chi tiết chắc như đính đóng cột cho hắn, đột nhiên Khương Tư Thuân lại có một suy nghĩ lớn mật.
Nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, bèn hỏi: “Vì sao cô lại nói cho tôi những chuyện này?”
Lý Tử Bồng đáp: “Bởi vì tôi và anh đều có chung một mục đích, tôi biết mấy hôm nay anh cũng không dễ chịu gì.”
Cô ta chỉ nói đến đó thôi. Nhưng Khương Tư Thuân là người thông minh, loại chuyện này nếu như sau này bị tìm ra, thì hắn cũng không muốn để người ta dùng mình làm vũ khí. Vì vậy hắn bèn nói: “Chúng ta hợp tác đi.”
Lý Tử Bồng ha ha nói: “Hợp tác? Việc tôi nói tin tức này cho anh chính là hợp tác.”
Khương Tư Thuân nói: “Làm sao cô biết nhất định tôi sẽ làm như vậy?”
Lý Tử Bồng nói: “Sẽ luôn có người muốn ra tay mà, hiện giờ bản thân tôi còn khó mà tự đảm bảo, cũng không muốn dính dáng tới mấy chuyện này.”
Khương Tư Thuân: “Vậy chẳng lẽ tôi thì muốn?”
Lý Tử Bồng: “Tôi cũng không lo được nhiều như vậy, nếu như anh không đồng ý thì có thể xem như hôm nay vẫn chưa nghe thấy cái gì. Chẳng qua là, nếu anh có thể nuốt trôi cục tức này thì đó là bản lĩnh của anh, một cô gái như tôi thì không dám làm tới như vậy.”
“Hơn nữa, nói ra thì tình thế của anh và tôi cũng khác nhau. Tôi chỉ bị mất hình tượng trước mặt công chúng mà thôi, chờ thêm một thời gian tới khi dư luận dịu xuống, tôi vẫn có thể tái xuất. Nhưng rõ ràng mấy anh không hề làm gì sai, mà đã hoàn toàn mất đi cơ hội lên sóng, so ra thì thiệt thòi hơn tôi nhiều. Tôi chỉ nói đến đây thôi, Khương tiên sinh cứ từ từ suy nghĩ. Tôi ngắt máy trước đây, hẹn gặp lại.”
Tiết Vũ vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Là Lý Tử Bồng ư? Trước giờ chúng ta chẳng có giao tình gì hết, sao đột nhiên cô ta lại gọi điện cho anh? Vừa rồi, tôi nghe nói cô ta có cách để làm dịu tình cảnh của chúng ta, thật vậy sao?”
Đối mặt với mấy câu vặn hỏi như súng liên thanh của Tiết Vũ, Khương Tư Thuân chỉ chậm rãi gật đầu: “Làm dịu tình trạng này sao, có lẽ là có thể.”
Trong lòng hắn tự biết, hẳn là không thể làm dịu nổi chuyện này. Chiêu này chính là dạng cá chết lưới rách, nhưng cũng chưa chắc là không thể gỡ rối. Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, cho dù không được thì hắn cũng đã bị Hoắc Dật và Trình Gia Mục dồn đến bước đường này, hắn cũng không ngại cho chúng một bài học nhớ đời.
Hắn thừa hiểu Tiết Vũ có chút yếu mềm, thế nhưng tính cách vẫn khá mạnh mẽ, với y thì sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất. Bằng không hắn cũng không thể thành công châm ngòi ly gián, gây nên mâu thuẫn giữa Tiết Vũ và Viên Mục, khiến cho hắn phải hạ quyết tâm, đưa ra sát chiêu với Viên Mục.
Dù tình cảm của Khương Tư Thuân với Tiết Vũ là thật lòng, nhưng thực tế thì hắn là người có chút điên cuồng. Nếu hắn đã định ra chủ ý trong lòng thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đương nhiên là, không phải cái gì hắn cũng sẽ chia sẻ với người yêu. Nếu như Tiết Vũ biết chuyện này, biết hắn sắp làm gì, làm thế nào, đồng thời hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào, nhất định Tiết Vũ sẽ sợ hãi rồi lập tức ngăn cản hắn.
Mặc dù Khương Tư Thuân yêu y, tuy nhiên cũng chỉ là không thể hiện ra sự tranh giành, cũng không thực sự suy nghĩ vì y giống như Viên Mục, thứ mà hắn muốn chỉ là có được y. Mà tất cả những ai dám ngăn cản hắn, hãm hại hắn, hắn đều sẽ muốn ăn miếng trả miếng. Cho dù điều đó có mang đến tổn thương cho Tiết Vũ, thậm chí còn hơn thế thì hắn vẫn sẽ đánh cược một phen. Hắn nghĩ rằng, giờ cũng chẳng phải lúc lo sợ tổn hại mà chùn chân.
Tiết Vũ thấy vẻ mặt của Khương Tư Thuân thay đổi mấy lần, liền có dự cảm không tốt trong lòng, hắn vội hỏi: “Vì sao Lý Tử Bồng lại tốt bụng mà nói cho anh biết? Có phải cô ta có âm mưu gì không?”
Khương Tư Thuân nói: “Em yên tâm, cô ta cũng hận Trình Gia Mục và Hoắc Dật, chúng ta đều có chung một kẻ thù. Mà cô ta đã nói rất rõ ràng, nhiều chuyện đều có đủ chứng cứ, chỉ cần anh chịu khó điều tra thì sẽ biết ngay thật hay giả.”
Lý Tử Bồng buông điện thoại xuống, lòng đã cực kỳ chắc chắn. Tốt rồi, có mũi dao miễn phí làm thay thì việc gì cô phải đích thân ra tay. Cô cũng chỉ là cán dao trong tay người khác, nhưng mũi dao này của cô chẳng lẽ còn không làm được nên chuyện?
Cô sẽ không ngốc đến mức để mình phải đứng trong tình cảnh nguy hiểm. Thứ mà cô muốn chính là mượn tay kẻ khác đánh người, cứ để cho bọn họ gây hấn đi, người có thể làm ngư ông đắc lợi mới là người chiến thắng cuối cùng.
Tâm trạng của Lý Tử Bồng đã khá hơn một chút, cô liền bảo Lý Song Song vẫn còn đang run sợ kia đem bỏ đồ ăn đi.
Lý Song Song đau khổ nói: “Cái này, thực sự lãng phí quá nha.”
Lý Tử Bồng biết, đâu có phải cô ta ngại lãng phí đồ ăn, rõ ràng là sợ bản thân lại phải nhịn đói.
Nhìn cơ thể to lớn của cô ta, Lý Tử Bồng cũng không quậy nữa cô chỉ nói: “Đợi lát nữa gọi chút đồ ăn khác đi.”
Lúc này Lý Song Song mới vui vẻ đi đổ bỏ đồ ăn.
Lý Tử Bồng cầm điện thoại lên, nhắn lại một câu cho số điện thoại xa lạ đã nhắn đến cho mình: “Cảm ơn đã cung cấp tư liệu cho tôi, cứ ngồi yên chờ tin lành đi.”
Ngay đến tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, họ cũng đã khách khí mà trả lại hết. Khương Tư Thuân đã tức đến đỏ cả mắt, hắn hỏi: “Công ty của em nói thế nào?”
Tiết Vũ cười lạnh một tiếng: “Không phải cũng như vậy sao?”
Khương Tư Thuân giễu cợt nói: “Em là đại ca của công ty truyền thông Thụy Ảnh đó.”
Tiết Vũ nói: “Đại ca cái gì, chẳng qua là vì anh ấy không còn. Thực lực của tôi còn lâu mới sánh bằng Viên Mục.”
Nghe thấy cái tên ‘Viên Mục’, dường như Khương Tư Thuân càng thêm tức giận, hắn điên tiết ném toàn bộ đồ trên bàn xuống đất.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng lập tức vang lên, Tiết Vũ có chút phiền chán mà nhíu mày: “Không phải công ty của anh cũng từ bỏ anh rồi ư, chẳng lẽ anh ở đây đập phá đồ đạc thì có thể lấy lại được hợp đồng à?”
Khương Tư Thuân quát: “Bọn chúng đang muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta!”
Tiết Vũ nói: “Cứ coi như thế thì đã sao, chúng ta còn có thể làm gì. Ngày ấy anh còn… Đừng cho là tôi không biết, người mà anh đắc tội chính là Hoắc Dật! Trình Gia Mục là người mới mà công ty của hắn đang nâng đỡ, tiền đồ không thể đếm được. Anh làm việc quá lỗ mãng rồi.”
Khương Tư Thuân cười lạnh: “Tôi làm việc lỗ mãng? Còn cậu thì sao? Đừng nói là cậu không nghĩ đến Viên Mục! Cậu đừng quên, là chính cậu tự gọi điện cho y, là cậu tự tay hãm hại y! Bây giờ thấy một thằng nhãi có vẻ ngoài giống y thì liền quên sạch!”
Tiết Vũ nghe được những này, tức đến nhịn không nổi mà hét lớn: “Đủ rồi!” Sau đó hắn thở hổn hển, hai mắt cũng đỏ bừng lên mà trừng mắt nhìn y.
Khương Tư Thuân chậm rãi nói: “Thật xin lỗi. A Vũ, là anh nói linh tinh, anh hứa sẽ không đụng tới hắn, em cũng đừng để ý tới hắn có được không? Chúng ta gặp phải khó khăn thì cùng nhau vượt qua là được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa, hai chúng ta cùng sống thật tốt có được không em?”
Thấy dáng vẻ gần như đang cầu xin của Khương Tư Thuân, Tiết Vũ lại thở dài. Hắn biết tình cảm của Khương Tư Thuân đối với mình, mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng Tiết Vũ cũng không thể tự nói rõ được, rốt cuộc là hắn nên hận y hay là yêu y nữa. Nhưng có một sự thật là, bọn họ đều nợ Viên Mục.
Bất luận là Viên Mục xấu tính như thế nào, bất kể là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì cũng là do hắn nhất thời sợ hãi. Hắn sợ Viên Mục sẽ công khai bí mật của hai người họ, hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của mình. Đây là sự nghiệp của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không nghĩ tới hạ sách này.
Mà Khương Tư Thuân thì lại khác, hắn khác Viên Mục ở chỗ hắn không có yêu cầu xa vời như công khai gì hết. Bọn họ còn có sở thích giống nhau, cũng đều hút và sử dụng mấy loại thuốc cấm không thể để người khác biết, thậm chí là cả ma túy.
Những thứ này đều là chuyện không thể công khai, giống như xu hướng tính dục của hắn vậy, buộc phải lẩn trốn trong bóng tối âm u và hẻo lánh. Mặc dù hắn biết những thứ này đều là đồ có hại, sớm muộn gì chúng cũng sẽ hủy hoại hắn, nhưng loại cảm giác bí mật này lại khiến cho hắn cảm thấy an toàn.
Thời khắc nhìn thấy Trình Gia Mục, thực sự trong lòng hắn vẫn tồn tại chút tâm tư không rõ. Khi để tay lên ngực mà tự hỏi, hắn biết tình cảm của hắn đối với Viên Mục ngoại trừ sự áy náy còn có cả hối tiếc. Hắn đã từng yêu một lần rồi thì sẽ quen thói mà yêu thêm lần nữa, hắn nguyện ý ở bên cậu trai trẻ tuổi có dáng vẻ giống Viên Mục tới bảy tám phần kia.
Nhưng sau đó Khương Tư Thuân lại hành động, mặc dù y đã cố gắng giấu diếm hắn thế nhưng bọn họ cùng ăn cùng ở với nhau. Dù trước mặt người ngoài thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra mánh khóe của đối phương. Là Khương Tư Thuân đã phạm sai lầm trước.
Chuyện này cả hai người họ đều phải cùng gánh chịu. Không phải Tiết Vũ không có chút oán trách trong lòng, vì nếu như thực sự bị phong sát thì những cái khác còn chưa nói, chỉ riêng việc hắn bị nghiện đã đủ xong đời rồi. Hắn phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn hắn phải sống như mấy tên nghiện bình thường, qua thời gian rồi sẽ phải hút những thứ thuốc có chất lượng kém? Thậm chí còn phải dùng kim tiêm để tiêm thuốc vào cánh tay, khiến cho hắn người không ra người mà quỷ không ra quỷ, thân thể dần dần hư thối?
Không thể! Vất vả lắm hắn mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng buông tay được!
“Nhất định phải nghĩ ra cách!” Tiết Vũ cũng gào lên.
Khương Tư Thuân cười lạnh: “Nghĩ ra cách gì? Làm sao chúng ta đấu lại được với Hoắc Dật!”
Tiết Vũ nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà chấp nhận mọi chuyện sao?”
Khương Tư Thuân liền sầm mặt lại, là gương mặt điên cuồng mà Tiết Vũ vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi: “Đương nhiên, anh không thể để yên cho thằng nhãi Trình Gia Mục đó được thoải mái như vậy.”
Tiết Vũ có chút hối hận vì vừa rồi không lựa lời mà nói, hắn vội vàng tiếp lời: “Không phải như vậy! Tư Thuân anh đừng có làm loạn.”
Lúc này điện thoại của Khương Tư Thuân lại vang lên, là số lạ nên hắn không buồn suy nghĩ đã tắt máy. Sau đó, số điện thoại kia lại kiên nhẫn gọi đến rất nhiều lần, Khương Tư Thuân thấy rất phiền, cuối cùng cũng nhận rồi gằn giọng nói: “Ai?”
Người bên kia dường như không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy, dừng một chút nói: “Tôi là Lý Tử Bồng.”
Khương Tư Thuân: “Lý Tử Bồng? Đây không phải số di động của cô.”
Lý Tử Bồng nói: “Đúng là không phải số của tôi, đây là điện thoại của Lý Song Song, trợ lý của tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có hứng thú hay không?”
Khương Tư Thuân không còn chút phong độ hay cái vẻ thương hoa tiếc ngọc nào nữa, hắn vẫn giữ giọng nói cộc cằn mà đáp: “Có gì thì nói đi.”
Lý Tử Bồng nghẹn một chút, cô vẫn luôn giữ hình tượng một thần tiên tỷ tỷ, dùng dáng vẻ Bạch Liên Hoa để ra ngoài gặp người ta. Đám đàn ông kia đỡ cô còn không kịp, cho nên chưa từng bị đối xử thế này.
Nhưng vì nghĩ mình có chuyện cần làm, cho nên cô mới nén giận mà miễn cưỡng cười nói: “Vậy thì tốt, tôi cũng có thể thẳng thắn nói chuyện rồi.”
Đợi Lý Tử Bồng nói một mạch ý đồ của mình, Khương Tư Thuân mới ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô chắc chắn sao?”
Chuyện mà Lý Tử Bồng nói, không phải là hắn chưa từng phỏng đoán, nhưng khi cô ta kể rõ chi tiết chắc như đính đóng cột cho hắn, đột nhiên Khương Tư Thuân lại có một suy nghĩ lớn mật.
Nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, bèn hỏi: “Vì sao cô lại nói cho tôi những chuyện này?”
Lý Tử Bồng đáp: “Bởi vì tôi và anh đều có chung một mục đích, tôi biết mấy hôm nay anh cũng không dễ chịu gì.”
Cô ta chỉ nói đến đó thôi. Nhưng Khương Tư Thuân là người thông minh, loại chuyện này nếu như sau này bị tìm ra, thì hắn cũng không muốn để người ta dùng mình làm vũ khí. Vì vậy hắn bèn nói: “Chúng ta hợp tác đi.”
Lý Tử Bồng ha ha nói: “Hợp tác? Việc tôi nói tin tức này cho anh chính là hợp tác.”
Khương Tư Thuân nói: “Làm sao cô biết nhất định tôi sẽ làm như vậy?”
Lý Tử Bồng nói: “Sẽ luôn có người muốn ra tay mà, hiện giờ bản thân tôi còn khó mà tự đảm bảo, cũng không muốn dính dáng tới mấy chuyện này.”
Khương Tư Thuân: “Vậy chẳng lẽ tôi thì muốn?”
Lý Tử Bồng: “Tôi cũng không lo được nhiều như vậy, nếu như anh không đồng ý thì có thể xem như hôm nay vẫn chưa nghe thấy cái gì. Chẳng qua là, nếu anh có thể nuốt trôi cục tức này thì đó là bản lĩnh của anh, một cô gái như tôi thì không dám làm tới như vậy.”
“Hơn nữa, nói ra thì tình thế của anh và tôi cũng khác nhau. Tôi chỉ bị mất hình tượng trước mặt công chúng mà thôi, chờ thêm một thời gian tới khi dư luận dịu xuống, tôi vẫn có thể tái xuất. Nhưng rõ ràng mấy anh không hề làm gì sai, mà đã hoàn toàn mất đi cơ hội lên sóng, so ra thì thiệt thòi hơn tôi nhiều. Tôi chỉ nói đến đây thôi, Khương tiên sinh cứ từ từ suy nghĩ. Tôi ngắt máy trước đây, hẹn gặp lại.”
Tiết Vũ vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Là Lý Tử Bồng ư? Trước giờ chúng ta chẳng có giao tình gì hết, sao đột nhiên cô ta lại gọi điện cho anh? Vừa rồi, tôi nghe nói cô ta có cách để làm dịu tình cảnh của chúng ta, thật vậy sao?”
Đối mặt với mấy câu vặn hỏi như súng liên thanh của Tiết Vũ, Khương Tư Thuân chỉ chậm rãi gật đầu: “Làm dịu tình trạng này sao, có lẽ là có thể.”
Trong lòng hắn tự biết, hẳn là không thể làm dịu nổi chuyện này. Chiêu này chính là dạng cá chết lưới rách, nhưng cũng chưa chắc là không thể gỡ rối. Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, cho dù không được thì hắn cũng đã bị Hoắc Dật và Trình Gia Mục dồn đến bước đường này, hắn cũng không ngại cho chúng một bài học nhớ đời.
Hắn thừa hiểu Tiết Vũ có chút yếu mềm, thế nhưng tính cách vẫn khá mạnh mẽ, với y thì sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất. Bằng không hắn cũng không thể thành công châm ngòi ly gián, gây nên mâu thuẫn giữa Tiết Vũ và Viên Mục, khiến cho hắn phải hạ quyết tâm, đưa ra sát chiêu với Viên Mục.
Dù tình cảm của Khương Tư Thuân với Tiết Vũ là thật lòng, nhưng thực tế thì hắn là người có chút điên cuồng. Nếu hắn đã định ra chủ ý trong lòng thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đương nhiên là, không phải cái gì hắn cũng sẽ chia sẻ với người yêu. Nếu như Tiết Vũ biết chuyện này, biết hắn sắp làm gì, làm thế nào, đồng thời hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào, nhất định Tiết Vũ sẽ sợ hãi rồi lập tức ngăn cản hắn.
Mặc dù Khương Tư Thuân yêu y, tuy nhiên cũng chỉ là không thể hiện ra sự tranh giành, cũng không thực sự suy nghĩ vì y giống như Viên Mục, thứ mà hắn muốn chỉ là có được y. Mà tất cả những ai dám ngăn cản hắn, hãm hại hắn, hắn đều sẽ muốn ăn miếng trả miếng. Cho dù điều đó có mang đến tổn thương cho Tiết Vũ, thậm chí còn hơn thế thì hắn vẫn sẽ đánh cược một phen. Hắn nghĩ rằng, giờ cũng chẳng phải lúc lo sợ tổn hại mà chùn chân.
Tiết Vũ thấy vẻ mặt của Khương Tư Thuân thay đổi mấy lần, liền có dự cảm không tốt trong lòng, hắn vội hỏi: “Vì sao Lý Tử Bồng lại tốt bụng mà nói cho anh biết? Có phải cô ta có âm mưu gì không?”
Khương Tư Thuân nói: “Em yên tâm, cô ta cũng hận Trình Gia Mục và Hoắc Dật, chúng ta đều có chung một kẻ thù. Mà cô ta đã nói rất rõ ràng, nhiều chuyện đều có đủ chứng cứ, chỉ cần anh chịu khó điều tra thì sẽ biết ngay thật hay giả.”
Lý Tử Bồng buông điện thoại xuống, lòng đã cực kỳ chắc chắn. Tốt rồi, có mũi dao miễn phí làm thay thì việc gì cô phải đích thân ra tay. Cô cũng chỉ là cán dao trong tay người khác, nhưng mũi dao này của cô chẳng lẽ còn không làm được nên chuyện?
Cô sẽ không ngốc đến mức để mình phải đứng trong tình cảnh nguy hiểm. Thứ mà cô muốn chính là mượn tay kẻ khác đánh người, cứ để cho bọn họ gây hấn đi, người có thể làm ngư ông đắc lợi mới là người chiến thắng cuối cùng.
Tâm trạng của Lý Tử Bồng đã khá hơn một chút, cô liền bảo Lý Song Song vẫn còn đang run sợ kia đem bỏ đồ ăn đi.
Lý Song Song đau khổ nói: “Cái này, thực sự lãng phí quá nha.”
Lý Tử Bồng biết, đâu có phải cô ta ngại lãng phí đồ ăn, rõ ràng là sợ bản thân lại phải nhịn đói.
Nhìn cơ thể to lớn của cô ta, Lý Tử Bồng cũng không quậy nữa cô chỉ nói: “Đợi lát nữa gọi chút đồ ăn khác đi.”
Lúc này Lý Song Song mới vui vẻ đi đổ bỏ đồ ăn.
Lý Tử Bồng cầm điện thoại lên, nhắn lại một câu cho số điện thoại xa lạ đã nhắn đến cho mình: “Cảm ơn đã cung cấp tư liệu cho tôi, cứ ngồi yên chờ tin lành đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất