Chương 8: Vi Sư
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Phong Thính Lan nằm hơn nửa tháng mới tỉnh, Thượng Kinh đang rơi trận tuyết khai xuân đầu tiên.
Sư Yển Tuyết ngồi trước cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một chén rượu lưu ly xanh ngọc biến thành, ngoài cửa sổ là một vầng trăng yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng động hơi nghiêng mặt lại, khẽ nhướn đôi mắt đào hoa lạnh lùng trong veo lên, một lúc lâu sau đáy mắt mới chầm chậm nổi lên ý cười, nói: “Ôi, tỉnh rồi.”
Phong Thính Lan nhìn hắn, tim cũng ngây dại rồi.
Sư Yển Tuyết đợi một lúc lâu cũng không thấy Phong Thính Lan có phản ứng, mới cảm thấy bất thường, hắn nâng đầu ngón tay điểm một sợi ngân sương vào mi tâm của Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan có chút ngơ ngác che đầu lại, vẫn ngây ngốc nhìn hắn như cũ.
Lòng Sư Yển Tuyết lạnh đi một nửa, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Phong Thính Lan, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: “Làm sao vậy? Sao lại ngốc rồi?”
Phong Thính Lan bị hắn vỗ đến rụt cổ lại.
Sư Yển Tuyết đưa tay nắm lấy cái cằm gầy gò của Phong Thính Lan, quan sát cẩn thận một lúc, Long Tộc dung mạo thiên thành, là loại xinh đẹp vô cùng cao quý, sự tuấn mĩ sắc sảo giữa mặt mày cũng vừa phải. Nhưng nếu bị che lên một cỗ ngớ ngẩn, thì lại là một cách nhìn khác.
Sư Yển Tuyết rất áy náy, chuyện này đều trách hắn, không biết chữa bệnh còn chữa bừa. Bây giờ tốt rồi, nhị điện hạ đang yên đang lành lại bị hắn chữa thành kẻ ngốc rồi.
“Xin lỗi.” Sư Yển Tuyết trìu mến sờ sờ đầu của Phong Thính Lan, nói: “Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ nuôi ngươi.”
Phong Thính Lan ngửa đầu lên, nghe lời mà cọ cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, nhô ra một đôi sừng rồng.
Sư Yển Tuyết có chút hiếu kì sờ sờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn sờ sừng rồng. Vốn Tử Tiêu thiên đình cũng không có mấy cái đầu rồng, cũng không có ai nhàn rỗi không có việc gì mà nhú sừng rồng ra.
“Ta là ai?” Phong Thính Lan cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, trong mắt một mảng mơ màng.
Sư Yển Tuyết sờ sờ sừng rồng, nói: “Ngươi là một con hươu tinh.”
Phong Thính Lan gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là cha ngươi.” Sư Yển Tuyết nhớ tới nửa thân công đức tản ra của mình, trong lòng liền bùi ngùi.
“Cha...” Phong Thính Lan lẩm bẩm nói: “Ta chẳng nhớ cái gì nữa.”
“Ngươi ốm, quên mất một số chuyện, qua một khoảng thời gian khỏi bệnh, không có gì sẽ nhớ lại thôi.” Sư Yển Tuyết an ủi hắn.
Phong Thính Lan nhìn hắn không chớp mắt.
Sư Yển Tuyết duỗi tay sờ sờ trán hắn, nói: “Sao vậy?”
“Cha, người đẹp thật.” Phong Thính Lan vừa thẳng vừa chân thành bày tỏ ý nghĩ của mình: “Cha, con muốn ngủ cùng cha.” Hắn muốn người trước mặt này ôm hắn, dùng tay sờ sừng của hắn, hắn cũng muốn ôm lấy người trước mặt này, ngửi mùi hương thanh lãnh trên cái cổ trắng như tuyết đó, xem có giống với hoa quỳnh mai trắng rơi bên ngoài cửa sổ hay không.
(Editor: Khoan đã, dừng! Cha anh đó anh mất trí hỏooo!!!)
Một khắc sau, trên mặt Phong Thính Lan in dấu tay đỏ rực co vào trong ổ chăn, sau lưng không ngừng dán chặt vào tường.
Sư Yển Tuyết ngồi ở mép giường, ôn nhu hỏi: “Còn muốn ngủ cùng cha không?”
Phong Thính Lan vội vàng lắc lắc đầu.
“Nghe lời, nghỉ ngơi thêm một lúc đi, nói ít ngủ nhiều vào, bệnh sẽ khỏe thôi.” Sư Yển Tuyết vươn đầu ngón tay trắng ngần chấm một cái lên sừng rồng của hắn, để sừng rồng rụt vào, biến mất không thấy nữa.
Thần Tộc đều có năng lực tự lành, Phong Thính Lan bị tổn thương thần hồn một chốc một lát rất khó dưỡng khỏi, ngốc ngốc đần độn cũng chẳng có gì là lạ, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi. Sư Yển Tuyết nghĩ như vậy.
..........
Trên núi Lăng Dương, gió thổi rơi từng đóa hoa thương khung, Sư Yển Tuyết thu hồi mạch suy nghĩ, tùy ý nằm trên lầu, bên tay là vò rượu rỗng ngã trái ngã phải, trong núi yên tĩnh, chỉ có gió mát làm bạn. Hắn bắt đầu có chút mệt mỏi muốn ngủ, giấc ngủ này có lẽ lại là cả ngàn năm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, bên tai tựa như có thanh âm ồn ào: “Cha, sừng của người đâu?”
Thượng Kinh, trong một tòa tiểu lâu ẩn giữa núi Lương Vi, Phong Thính Lan đứng sau Sư Yển Tuyết, thậm chí còn cao hơn Sư Yển Tuyết hai ngón tay, dung mạo tuấn mĩ sắc bén, hắn ôm lấy eo Sư Yển Tuyết từ phía sau, cằm gác lên vai hắn, ngốc ngốc truy hỏi: “Cha, sừng của người đâu?”
Sư Yển Tuyết đối với chuyện Phong Thính Lan thích treo lên người hắn chuyện này một chút biện pháp cũng không có, đánh cũng đánh rồi, cũng không thể từ bỏ, thời gian lâu rồi cũng tùy theo ý hắn. Nhưng hắn thật sự không chịu nổi Phong Thính Lan một ngày truy hỏi hắn mười lần xem sừng của hắn ở đâu, đành phải thẳng thắn nói: “Được rồi, ta không phải là cha ngươi, không có sừng.”
Phong Thính Lan ngây người ra.
Sư Yển Tuyết đập tay hắn ra, nói: “Ngươi là ta nhặt được từ trong núi.”
“Người không phải là cha ta, vậy ta về sau phải gọi người là gì?”
Sư Yển Tuyết cân nhắc một chút, nâng mắt nói: “Về sau, gọi sư phụ đi.” Một ngày làm sư cả đời làm phụ(*), cũng ngang ngang với ý đó.
(*) Một ngày làm thầy cả đời làm cha.
***
Phong Thính Lan nằm hơn nửa tháng mới tỉnh, Thượng Kinh đang rơi trận tuyết khai xuân đầu tiên.
Sư Yển Tuyết ngồi trước cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một chén rượu lưu ly xanh ngọc biến thành, ngoài cửa sổ là một vầng trăng yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng động hơi nghiêng mặt lại, khẽ nhướn đôi mắt đào hoa lạnh lùng trong veo lên, một lúc lâu sau đáy mắt mới chầm chậm nổi lên ý cười, nói: “Ôi, tỉnh rồi.”
Phong Thính Lan nhìn hắn, tim cũng ngây dại rồi.
Sư Yển Tuyết đợi một lúc lâu cũng không thấy Phong Thính Lan có phản ứng, mới cảm thấy bất thường, hắn nâng đầu ngón tay điểm một sợi ngân sương vào mi tâm của Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan có chút ngơ ngác che đầu lại, vẫn ngây ngốc nhìn hắn như cũ.
Lòng Sư Yển Tuyết lạnh đi một nửa, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Phong Thính Lan, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: “Làm sao vậy? Sao lại ngốc rồi?”
Phong Thính Lan bị hắn vỗ đến rụt cổ lại.
Sư Yển Tuyết đưa tay nắm lấy cái cằm gầy gò của Phong Thính Lan, quan sát cẩn thận một lúc, Long Tộc dung mạo thiên thành, là loại xinh đẹp vô cùng cao quý, sự tuấn mĩ sắc sảo giữa mặt mày cũng vừa phải. Nhưng nếu bị che lên một cỗ ngớ ngẩn, thì lại là một cách nhìn khác.
Sư Yển Tuyết rất áy náy, chuyện này đều trách hắn, không biết chữa bệnh còn chữa bừa. Bây giờ tốt rồi, nhị điện hạ đang yên đang lành lại bị hắn chữa thành kẻ ngốc rồi.
“Xin lỗi.” Sư Yển Tuyết trìu mến sờ sờ đầu của Phong Thính Lan, nói: “Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ nuôi ngươi.”
Phong Thính Lan ngửa đầu lên, nghe lời mà cọ cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, nhô ra một đôi sừng rồng.
Sư Yển Tuyết có chút hiếu kì sờ sờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn sờ sừng rồng. Vốn Tử Tiêu thiên đình cũng không có mấy cái đầu rồng, cũng không có ai nhàn rỗi không có việc gì mà nhú sừng rồng ra.
“Ta là ai?” Phong Thính Lan cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, trong mắt một mảng mơ màng.
Sư Yển Tuyết sờ sờ sừng rồng, nói: “Ngươi là một con hươu tinh.”
Phong Thính Lan gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là cha ngươi.” Sư Yển Tuyết nhớ tới nửa thân công đức tản ra của mình, trong lòng liền bùi ngùi.
“Cha...” Phong Thính Lan lẩm bẩm nói: “Ta chẳng nhớ cái gì nữa.”
“Ngươi ốm, quên mất một số chuyện, qua một khoảng thời gian khỏi bệnh, không có gì sẽ nhớ lại thôi.” Sư Yển Tuyết an ủi hắn.
Phong Thính Lan nhìn hắn không chớp mắt.
Sư Yển Tuyết duỗi tay sờ sờ trán hắn, nói: “Sao vậy?”
“Cha, người đẹp thật.” Phong Thính Lan vừa thẳng vừa chân thành bày tỏ ý nghĩ của mình: “Cha, con muốn ngủ cùng cha.” Hắn muốn người trước mặt này ôm hắn, dùng tay sờ sừng của hắn, hắn cũng muốn ôm lấy người trước mặt này, ngửi mùi hương thanh lãnh trên cái cổ trắng như tuyết đó, xem có giống với hoa quỳnh mai trắng rơi bên ngoài cửa sổ hay không.
(Editor: Khoan đã, dừng! Cha anh đó anh mất trí hỏooo!!!)
Một khắc sau, trên mặt Phong Thính Lan in dấu tay đỏ rực co vào trong ổ chăn, sau lưng không ngừng dán chặt vào tường.
Sư Yển Tuyết ngồi ở mép giường, ôn nhu hỏi: “Còn muốn ngủ cùng cha không?”
Phong Thính Lan vội vàng lắc lắc đầu.
“Nghe lời, nghỉ ngơi thêm một lúc đi, nói ít ngủ nhiều vào, bệnh sẽ khỏe thôi.” Sư Yển Tuyết vươn đầu ngón tay trắng ngần chấm một cái lên sừng rồng của hắn, để sừng rồng rụt vào, biến mất không thấy nữa.
Thần Tộc đều có năng lực tự lành, Phong Thính Lan bị tổn thương thần hồn một chốc một lát rất khó dưỡng khỏi, ngốc ngốc đần độn cũng chẳng có gì là lạ, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi. Sư Yển Tuyết nghĩ như vậy.
..........
Trên núi Lăng Dương, gió thổi rơi từng đóa hoa thương khung, Sư Yển Tuyết thu hồi mạch suy nghĩ, tùy ý nằm trên lầu, bên tay là vò rượu rỗng ngã trái ngã phải, trong núi yên tĩnh, chỉ có gió mát làm bạn. Hắn bắt đầu có chút mệt mỏi muốn ngủ, giấc ngủ này có lẽ lại là cả ngàn năm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, bên tai tựa như có thanh âm ồn ào: “Cha, sừng của người đâu?”
Thượng Kinh, trong một tòa tiểu lâu ẩn giữa núi Lương Vi, Phong Thính Lan đứng sau Sư Yển Tuyết, thậm chí còn cao hơn Sư Yển Tuyết hai ngón tay, dung mạo tuấn mĩ sắc bén, hắn ôm lấy eo Sư Yển Tuyết từ phía sau, cằm gác lên vai hắn, ngốc ngốc truy hỏi: “Cha, sừng của người đâu?”
Sư Yển Tuyết đối với chuyện Phong Thính Lan thích treo lên người hắn chuyện này một chút biện pháp cũng không có, đánh cũng đánh rồi, cũng không thể từ bỏ, thời gian lâu rồi cũng tùy theo ý hắn. Nhưng hắn thật sự không chịu nổi Phong Thính Lan một ngày truy hỏi hắn mười lần xem sừng của hắn ở đâu, đành phải thẳng thắn nói: “Được rồi, ta không phải là cha ngươi, không có sừng.”
Phong Thính Lan ngây người ra.
Sư Yển Tuyết đập tay hắn ra, nói: “Ngươi là ta nhặt được từ trong núi.”
“Người không phải là cha ta, vậy ta về sau phải gọi người là gì?”
Sư Yển Tuyết cân nhắc một chút, nâng mắt nói: “Về sau, gọi sư phụ đi.” Một ngày làm sư cả đời làm phụ(*), cũng ngang ngang với ý đó.
(*) Một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất