Kiếm Danh Bất Nại Hà

Chương 5

Trước Sau
"Bình thường tà ám sẽ không tu ra kim đan, cho nên không luyện ra tiên kiếm, yêu tu dù có thể luyện ra kiếm, nhưng thứ đêm qua xuất hiện không phải yêu tu." Mạnh Vân Phi nhíu mày nghi hoặc nói: " Lẽ nào thứ trong thành Lâm Giang là quỷ sao? Phải xuống Quỷ Viên Thập Nhị Phủ e là rắc rối."

Lâm Giang vương chưa kịp cởi bỏ gánh nặng đã lại bị kéo trở lại: " Quỷ, quỷ viên gì cơ?"

Mạnh Vân Phi nói: " Quỷ Viên Thập Nhị Phủ. Chính là hoàng tuyền địa ngục."

Thành Lâm Giang đêm qua lần đầu tiên không có người chết, tin tức truyền ra, toàn thành đều chấn động, một nhóm ca cơ đào kép như ong vỡ tổ mà chặn các môn phái tu tiên trước cửa vương phủ, trên đường tiếng ríu rít bên tai không ngừng. Đáng thương cho Vương gia, mừng đến chảy nước mắt, trong sáng sớm liền chạy như bay từ biệt trang đến, lôi kéo chúng tiên quân thiết yến tạ ơn. Thế nhưng Uất Trì Kiêu và Mạnh Vân Phi nhất định là đã ích cốc rồi, chỉ có Cung Duy là người duy nhất nồng nhiệt gặm một bát lớn canh gà, đũa không đủ cho y dùng, trên hai tay dính đầy dầu đỏ.

"Nếu muốn tróc nã quỷ tu, tất phải xuống hoàng tuyền địa phủ." Mạnh Vân Phi thở dài nói: "Nhưng thân thể người sống làm sao xuống được hoàng tuyền? Trừ phi Từ tông chủ, Ứng minh chủ hoặc Tam tông Tứ thánh năng lực mạnh mẽ, tự hao tổn tuổi thọ xông vào quỷ viên đại môn, bằng không không gì làm được."

Lâm Giang Vương như bị dội thùng nước lạnh vào đầu: "Vậy giờ phải làm sao? Con quỷ kia đêm nay sẽ quay lại sao?"

Mạnh Vân Phi nói: "Đúng vậy. Quỷ tu tác quái trăm năm hiếm thấy, hơn nữa hắn vì sao chỉ bắt những tuyệt sắc mỹ nhân, điểm này ta cũng muốn phải...Nguyên Câu? Ngươi làm sao vậy?"

Một bên bàn tròn, Cung Duy vùi mình ăn gà tạo thành ngọn núi nhỏ không ngừng tăng cao, Uất Trì Kiêu khó tin nhìn y, một lát sau cứng ngắc quay đầu lại hỏi:

"Trong lòng tại hạ hết sức tò mò, Vương gia. Xin hỏi bây giờ ngươi thấy tiểu tiên quân trong lòng không nhiễm bụi trần thế nào?"

Lâm Giang Vương hướng về núi xương gà kiên định nói: "Tiên phong đạo cốt! Xuất trần thoát tục!"

"......."

"......."

Uất Trì Kiêu nhỏ giọng nói với Mạnh Vân Phi: "Thật là muốn đuổi y về núi Thương Dương! con quỷ kia không phải chỉ bắt mỹ nhân à, chắc là ngứa mắt tên nhóc này..."

Cung Duy đời trước đã cực kỳ thích mỹ thực nhân gian, lại thích nhất là ăn gà, trong các vị tu tiên chỉ có một mình y không chịu ích cốc, vì thế vị các bên tiên minh thế gia chế giễu đã lâu, chỉ có chịu ích cốc, mới có thể tu thành tiên thân, ngũ cốc luân hồi không tịnh. Vì vậy mỗi đại môn phái thu nhận đệ tử yêu cầu đầu tiên đều là chịu được nỗi khổ ích cốc. Đường đường Viện trưởng Hình trừng viện lại cả ngày không đứng đắn, một đống đồ ăn nào là hai cân móng gà sốt, một bịch hạt dưa đi đến đâu cắn đến đó, thậm chí kéo cả Đại kiếm tông xuống nước cùng, còn lấy gì làm quy củ dạy dỗ sai lầm của đệ tử nhà khác?

Cung Duy cuối cùng cũng gặm xong một khúc xương gà, chưa thỏa mãn xoa xoa ngón tay hỏi: "Còn nữa không?"

Thật là mất mặt! Kiếp trước y có phải hồ ly không!

Uất Trì Kiêu lông mày dựng ngược vừa muốn quát lớn, "Hướng Tiểu Viên" đột nhiên che mắt phải, giọng yếu ớt nói: "Mắt ta đau quá. Tối qua tên quỷ kia đánh ta đau quá!"

"....." Anh hùng khí đoản Uất Trì Kiêu vô thức lùn đi ba tấc.

Lâm Giang Vương bận rộn không ngừng phân phó hạ nhân: "Thịt tất gà đi! Gọi trù phòng!"

Mạnh Vân Phi phát quan bạc cột tóc, một thân nguyệt sắc, trường bào tay áo khảm bạc, thân hình xốc vác khí chất tao nhã, nghe vậy cúi người tự mình kiểm tra một lượt Cung Duy thậm chí mắt phải còn chưa rơi một cọng lông mi, áy náy nói: "Hướng tiểu công tử trượng nghĩa giúp đỡ, bọn ta phải đốc sức bảo vệ, lại khiến ngươi lâm vào nguy hiểm như vậy, là lỗi của ta. Sẽ không có lần sau."

Cung Duy cảm kích nhìn hắn, thầm nói nhìn ngươi có vẻ là người khiêm tốn, thực tế cũng là một trong hai tên đầu sỏ tìm ta tới làm mồi câu. Chờ hai ngươi tới cứu, thân thể tiểu Mị yêu hôm qua đã lạnh rồi, vẫn là bản viện trưởng tự mình ra tay!

"Vương, Vương gia!" lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào náo động, hiếm khi có một gã đầy tớ chạy như điên như vậy chạy vào: "Vương gia không ổn rồi! Bên ngoài lại có người chết!"

Người trong phòng nháy mắt biến sắc, Uất Trì Kiêu bỗng nhiên đứng dậy: "Ở đâu?"

"Bên, bên, bên ngoài phủ...đám cô nương!"

Cửa son Vương phủ ầm ầm mở rộng ra, Uất Trì Kiêu dẫn một đám môn sinh đi nhanh xuống thềm đá, thấy dưới đường dài truyền đến tiếng khóc rung trời, một đám cỗ kiệu ca cơ chen chúc, ở giữa dạt ra một mảnh đất trống, ba bốn nữ tử đầu rơi máu chảy ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.

Một nữ tử người Hồ váy lam như phát điên cầm trâm cài khua loạn, vài nha hoàn sợ hãi không kéo lại được, thấy nàng trên mặt đỏ ngầu kêu khóc: "Tiểu kỹ nữ! Ta há lại để các ngươi có thể khinh bạc?!" Lại ai oán nói: "Chân lang, Chân lang! Ngươi không yêu ta, tại sao lại chuộc ta? Ngươi lầm lỡ ta!" Nói xong dùng hết sức đâm đầu trâm sắc nhọn vào mắt phải mình một cái!

Nàng cũng lại tự đâm hỏng mắt phải mình!

Cung Duy đột nhiên nghi ngờ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Uất Trì Kiêu cách không vung tay, trâm cài rơi khỏi tay, nữ tử đâm hụt. Nàng không bỏ qua, đầu nhắm đến cọc buộc ngựa trước cửa Vương phủ đập một cái, máu tươi tức khắc tuôn ra, Uất Trì Kiêu đứng cách mấy bước trở tay đè xuống, nữ tử trong nháy mắt yếu ớt ngã xuống đất, hai con mắt không ngừng co rút.

Uất Trì Kiêu thấp giọng quát lên: "Đi ngăn lại! Nàng muốn cắn lưỡi!"

Hạ nhân trong Vương phủ sợ trước cửa nhà mình có chuyện xảy ra, mấy người đồng thời chạy tới kéo cằm nàng, lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng đàn dây đàn: "Tinh---".Thoạt nghe như trăng sáng soi rặng thông, suối trong vắt trên đá (*), rồi lại lắng nghe, một luồng khí mãnh liệt áp vào mặt nàng, ngay lập tức nữ tử đang giãy dụa kịch liệt muốn cắn lưỡi rơi thẳng xuống, châu ngọc, vòng kẹp tóc vương vãi trên mặt đất.

(*) Hai câu thơ trích trong bài Núi vào Xuân của nhà nhơ Vương Uy thời Đường.

Là Mạnh Vân Phi!

Mạnh Vân Phi một tay nâng, một tay gảy đàn, bước ra khỏi cửa Vương phủ. Hắn xưa nay đều vô cùng nhã nhặn, nhưng lúc này mặt lạnh như sương, hơi nghiêng đầu lắng nghe, tự như trong tiếng đàn cẩn thận phân biệt cái gì, đột nhiên nói: "Không ổn."

Uất Trì Kiêu thầm rùng mình: "Chuyện gì?"

"Nó tới."

Nó tới.



Phía sau Uất Trì Kiêu, Cung Duy tựa hồ cảm nhận được gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn về Vương phủ nguy nga.

Lúc này trên đường lớn tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, mấy tên hạ nhân vừa rời khỏi nữ tử kia đồng loạt cứng đờ, sau đó mặt mày nhăn nhó đứng lên, run rẩy chạy về phía thị vệ, đoạt lấy đao tự sát, người bên ngoài không kịp ngăn cản, rầm một tiếng đầu người rơi xuống đất, số khác thì như phát điên cầm đao nhằm vào đám người, cục diện nhất thời rối loạn ầm ĩ, mắt thấy sắp thành đại họa!

Tất cả mọi người trong thành chạy trốn, dẫm đạp tứ phía, nhưng Cung Duy tựa như ở ngoài tất cả những hỗn loạn đó, nheo mắt nhìn lên cao.

Xa xa trên đỉnh ngói lưu ly, một thứ không đầu, không khuôn đầu, quỷ ảnh ẩn trong áo bào tro tay cầm trường kiếm nhìn xuống, xuyên qua dòng người hỗn loạn, lẳng lặng nhìn thẳng vào y.

Không ai có thể thấy nó, bùa tiên gia cũng không cảm ứng được.

"....Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Cung Duy nheo mắt lại thầm nghĩ.

Mũ trùm quỷ ảnh bên trong có vô số điểm sáng đỏ chuyển động lập lòe, giống như một nụ cười quỷ dị.

Oành một tiếng nặng nề, Mạnh Vân Phi đem đàn đặt trước người, mười ngón gảy lên dây, âm điệu đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt như cơn sóng thần đè xuống đầu, vài gã nổi điên chém người đồng thời hai mắt trắng dã, hốt hoảng dừng bước, đao rơi leng keng xuống đất. Lâm Giang Vương tránh thoát khỏi đám

thị vệ ngăn trở, từ cửa son bên trong vội vội vàng vàng chạy như điên ra ngoài, thấy thế hét một tiếng: "Tốt!" còn chưa mở miệng, cách đó không xa bên kia lại nổ ầm ầm!

Lấy nữ tử ngã xuống đất làm tâm, xung quanh hàng người đột nhiên đều giống như đồng thời bị điên vậy, có người quỳ xuống xé rách ngực, có người đau nhức kêu khóc, có người rút trâm đâm vào yết hầu, chớp mắt vô cùng bi thảm, năm sáu người ngã xuống mất mạng!

Mạnh Vân Phi giận dữ: "Người tới là kẻ nào? Lại dám như thế!" Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, năm ngón gảy mạnh lên dây đàn, giai điệu từ chậm rãi cuồn cuộn <Định Tức> bỗng nhiên vút cao, thình lình chuyển thành sát khí nặng nề <Giáp Quang>, bước đi từ từ tới nữ tử hôn mê dưới thềm đá.

Đúng lúc này, quỷ ảnh bỗng dưng chuyển hướng sang bóng lưng Mạnh Vân phi, như là phát hiện một vật thú vị.

Cung Duy đột nhiên quát hắn dừng lại: "Đừng qua đó!"

- - Nhưng đã quá muộn.

Mỗi bước đi của Mạnh Vân Phi, tiếng đàn lại cao hơn một nhịp, lệ khí sát phạt vô cùng mạnh mẽ, đám người nổi điên xung quanh vô lực ngã xuống, giống một biển người bị đè bằng phẳng. Ngay khi hắn đến gần đám người kia, giữa tầng tầng mây mù ló ra một tia mặt trời, và dường như có một tia phản chiếu ở trên người nữ tử kia.

Mạnh Vân Phi đột nhiên dừng bước, cả người bất động tại chỗ.

Uất Trì Kiêu cảm thấy không đúng: "Vân Phi?"

Mạnh Vân Phi từng chút quay đầu, động tác đầy vẻ cứng ngắc, giống như đang dùng toàn bộ ý chí đối đầu với một thế lực đáng sợ nào đó. Ánh mắt hắn trong chốc lát tan rã, chốc lại giãy dụa, chốc lại cứng còng, đột nhiên hai mắt giăng đầy tơ máu, trường kiếm leng keng rời vỏ.

Kiếm tiên tỏa ra sắc xanh khổng lồ, giống như Rồng rời vực sâu, không chút do dự mà chém xuống đoàn người đang hoảng sợ.

Hắn cũng trúng tà rồi!

Ầm một tiếng đinh tai nhức óc, Uất Trì Kiêu vội vàng rút kiếm, gắt gao đỡ Mạnh Vân Phi, cũng không quay đầu lại quát đoàn người đang sợ ngây người: "Còn không chạy mau!"

Tia sáng bên cạnh nữ tử kia lóa lên trong nháy mắt, Cung Duy thấy hoa mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngay sau đó trái tim không bị khống chế điên cuồng nhảy dựng lên.

Trúng chiêu.

Mặc dù trong lòng y biết rõ không thể bị thứ tà vật này khống chế, phải lập tức tránh thoát, nhưng tâm trí lại không thể áp chế sự hoảng sợ. Ngay sau đó khung cảnh trước mắt mờ ảo như thể một khối màu bị nước làm tan ra, sương mù lan tỏa khắp bốn phía, xa xa ở đường chân trời gió lạnh cuốn tới --

Hô!

Gió xé toạc màn sương, con ngươi Cung Duy thoáng chốc giãn ra.

Trước mắt đã không còn là đường cái hỗn loạn ngoài Vương phủ, mà là một tòa phủ bạch ngọc rộng lớn, đài cao kim trụ san sát, xa xa dưới đài có thể thấy được khắp núi rừng xám xịt vào đông.

Thái Ất năm hai mươi tám, Thượng Tiên Đài.

Là ngày y chết.

Cung Duy cúi đầu thở hổn hển, biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng ngực trái một lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng chân thực, theo thân kiếm Bất Nại Hà nhuốm máu nhìn lên, một bàn tay quen thuộc nắm lấy chuôi kiếm, trên nữa là gương mặt lạnh lẽo nhìn xuống của Từ Sương Sách.

Là giả, tất cả chỉ là giả, thật ra ta đã chết rồi.

Đây chỉ là ảo giác Tà ám tạo ra, ta đã chết mười sáu năm rồi!

Cung Duy như bị vây trong thân thể sắp chết ở kiếp trước, đột nhiên cảm giác tay không tự chủ được cử động, ngay sau đó "Ba!" một tiếng bắt được thân kiếm đang không ngừng đâm vào trái tim, mặc cho máu thuận theo năm ngón tay chảy xuống: "....Ngươi...không thể..."

Biểu cảm của Từ Sương Sách như bị phủ trong bóng tối, nhạt nhòa không thấy rõ.

Cung Duy nghe thấy âm thanh chính mình trong ảo cảnh không ngừng thở gấp, mang theo chút nghẹn ngào vô vọng: "Ta....Ta thích ngươi, Từ Sương Sách, ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."

Dường như có một cái búa đập đến mức linh hồn run rẩy, Cung Duy không thể tin nổi mà nghĩ: Ta đang nói gì?

Y phản xạ có điều kiện muốn từ trong thân thể này thoát ra, nhưng bản thân trong ảo giác lại yếu ớt vô cùng, ngay cả ngẩng đầu nhìn đối phương cũng không được. Y chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Từ Sương Sách cúi đầu, đôi mắt lạnh lẽo từ trong bóng tối hiện ra, chẳng biết tại sao lại mang theo tơ máu.



"Cung Duy" tay hắn cầm kiếm không màng ngăn trở, thong thả mà lạnh lẽo từng chút từng chút dùng sức đâm xuống, trầm thấp nói: "Ngươi không thích ta, ngươi chỉ là --"

Bốp!

Chợt một cái tát vang lên bên tai, cơn đau kéo thần trí Cung Duy trở về, linh hồn giữa không trung trở lại thân thể, "Hướng Tiểu Viên" lảo đảo suýt chút ngã xuống đất.

Uất Trì Kiêu kéo y rống giận: "Ngươi tỉnh lại cho ta! Còn không trốn mau!" vừa muốn đánh cái thứ hai, Cung Duy giật mình, không chút nghĩ ngợi, phản xạ có điều kiện xoay cổ tay một vòng, giáng một cú vang gấp mười lần -- BỐP!

Uất Trì Kiêu: "........"

Cung Duy: "........."

Bên má Uất Trì Kiêu nhanh chóng hiện lên năm dấu tay hồng hông, đần người tại chỗ.

Cung Duy như vừa tỉnh mộng, vội vàng xuy tay: "...Xin lỗi, xin lỗi..."

Bên tai vang rên tiếng rầm rầm, chung quanh đường đầy hỗn độn, hơn mười người nằm ngổn ngang, hoàn toàn nhìn không rõ sống chết. Mạnh Vân Phi toàn thân nhuốm máu, nửa quỳ trên đất, dùng kiếm "Túc Thanh"(*) chống đỡ thân thể, đang gắng gượng đứng dậy.

(*)肃青: Loại bỏ, xóa sạch sẽ. Mỗi kiếm trong truyện đều có phần nào đó nói lên con người chủ nhân nó, mọi người tự hiểu nhé.

Cách đó không xa là cây đàn đã bị đứt hai dây do Uất Trì Kiêu chém khi giao đấu, còn đang phát ra âm thanh ong ong khiến người ta đầu đau muốn nứt ra.

"Chạy mau, ngươi ở lại đây là toi mạng!" Uất Trì Kiêu không có thời gian so đo cái tát kia, chật vật quát lên: "Vân Phi là đồ đệ Nhạc Thánh, ta không chế ngự được y, ngươi cầm tín vật bên hông đến Yết Kim Môn mời Kiếm tông xuất sơn! Mau!"

Xa xa trên đỉnh Vương phủ, quỷ ảnh không mặt từ từ tới gần, chẳng hiểu sao khiến người khác cảm giác như cười như không.

Cung Duy thở mạnh, cảm giác buồn nôn bị đè nén: ".... Ta biết rồi."

Uất Trì Kiêu khó hiểu: "Cái gì?"

"Là sợ hãi."

Cung Duy rất ít khi căm ghét ai, kiếp trước vào Hình Trừng Viện, đệ tử bất hảo của các nhà đã thấy rất nhiều, nhưng không ai có thể khiến cho y nổi nóng. Thậm chí ngay cả Từ Sương Sách y cũng không thực sự căm hận, kể cả khi bị giết mười sáu năm trước cũng không.

Nhưng ảo cảnh lại khơi dậy sự kinh sợ, phẫn nộ và tuyệt vọng, ngọn lửa báo thù giống như mãnh thú, ở trong lồng ngực của y rít gào thiêu đốt.

Cho tới bây giờ, chỉ cần y nhớ lại Từ Sương Sách trong ảo giác hiện ra đôi mắt giăng đầy tia máu lạnh lùng, trong lòng không tự chủ được trỗi dậy oán hận to lớn.

Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?

Ta rõ ràng... Ta rõ ràng...

Cung Duy nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên một suy nghĩ không tưởng: Cảnh ta thấy thật sự là ảo giác sao?

Tuyệt vọng phẫn nộ chân thật như vậy, có khi nào mới là thật, mà ký ức tự ta cho là thật ngược lại là giả?

Ta cho rằng đã từ sâu trong hoàng tuyền địa ngục trở về, hiện tại trong thân thể này rốt cuộc là Cung Duy hay Hướng Tiểu Viên?

"Hướng Tiểu Viên?" Uất Trì Kiêu nổi nóng: "Hướng Tiểu Viên!"

Cung Duy mở choàng mắt, nhờ đó mạnh mẽ kéo mình ra từ trong tâm trí hỗn loạn, khàn khàn nói: "Đây là một loại ảo thuật làm người ta thấy thứ mình sợ hãi nhất trong lòng. Một khi trúng tà không phân được ảo giác hay hiện thực, vì vậy có người ôm hận tự sát, có người liều mạng chém giết, cuối cùng kiệt lực mà chết, bởi vì cảnh tượng ảo giác mỗi người khác nhau."

Cho nên hoa khôi tự tử trong miệng đầy vỏ cây, sợi bông, bởi nàng nhìn thấy mình tuổi già suy tàn, lưu lạc đầu đường xó chợ bụng ăn không no, tân nương mới cưới truy sát tân lang, bởi nàng thấy trượng phu phụ lòng mình, còn người tự sát, đại đa số trong lúc trúng tà đều trải qua tình cảnh đó, hoặc có liên quan đến sự việc cảnh tượng khó quên.

Cung Duy nhìn thấy Thượng Tiên Đài mười sáu năm trước.

Đối với một người đã chết mà nói, không gì so với cái chết đáng sợ hơn.

Nhưng có một vấn đề y nghĩ mãi không ra: Phát động ảo thuật phải có điều kiện nhất định, hoặc một câu nói, hoặc một hành động. Hai mươi tám người chết lúc trước trúng chiêu như thế nào?

"Nữ tử trên mặt đất kia có một món đồ, là "lời dẫn" phát động ảo thuật, nếu thấy nó phát sáng sẽ trúng chiêu, cẩn thận." Cung Duy hít vào một hơi, gạt Uất Trì Kiêu ra, lảo đảo đứng lên nói: "Không thể chạy. Thứ kia đã tới, nó ở đây, chúng ta phải giải quyết nó."

Uất Trì Kiêu tuy tự cao tự đại, nhưng đạo đức của hắn quyết định không cho phép một đệ tử cấp thấp lấy mạng ra mạo hiểm, lập tức muốn ngăn cản, lúc này lại thấy Mạnh Vân Phi bên kia lung la lung lay đứng lên, sắc mặt cứng ngắc tái nhợt, chớp mắt, "Túc Thanh" kiếm đã tới trước mắt --

Cung Duy nhìn chằm chằm quỷ ảnh, trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc, y không nhìn Uất Trì Kiêu, cũng không nhìn Mạnh Vân Phi.

Ánh kiếm xanh phủ đầu bay đến trong nháy mắt, y cứ vậy vung tay lên, "Đinh!" một tiếng nhanh như chớp đầu ngọn tay đánh trật thân kiếm, sau đó bắt lại cánh tay Mạnh Vân Phi, đoạt lấy kiếm, đạp một cước ngay ngực đá hắn về phía Uất Trì Kiêu không kịp ứng phó:

"...Đè hắn lại."

Tay áo y rung lên, sắc mặt như tuyết, tay cầm kiếm Túc Thanh, tung người đánh về phía lệ quỷ trên cao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau