Chương 11: Ngoại truyện
Đến rừng rậm Thiên Đường thăm Tử Hoa xong, Tử Sắc Dư Phân với đi nỗi nhớ thương trong lòng, yên tâm đi theo Huyền Đồng, lại lần nữa đạp núi băng sông, trải nghiệm đủ mọi thứ khác nhau giữa Sâm Ngục và Khổ Cảnh.
Chỉ là Sâm Ngục không có cá, cũng không giống Khổ Cảnh chỗ nào cũng có khách điếm, Huyền Đồng cũng không quan tâm lắm, nhưng Tử Sắc Dư Phân thì lại vô cùng buồn rầu. Dẫu sao Tử Sắc Dư Phân chỉ biết mỗi nướng cá, Huyền Đồng là hoàng tử tôn quý, lại chưa từng ăn uống đã nhiều năm, hiển nhiên không thể chờ mong y làm được thứ gì để ăn.
Lúc nghỉ chân ngoài trời, Tử Sắc Dư Phân đành phải tự lực cánh sinh, học làm mấy món khác ngoài cá nướng. Hắn xoay gậy gỗ cắm gà rừng vài lần, nhìn về phía Huyền Đồng: “Vương tử à, ăn gà nướng không?” Huyền Đồng khẽ ừm coi như trả lời.
Thiêu niên trước kia hay thích gọi y là vương tử thân ái của ta, từ sau khi hắn tỉnh, Tử Sắc Dư Phân lại chưa từng xưng hô với y thẳng thừng như vậy nữa. Huyền Đồng mím môi, cũng không so đo hắn cố tình lướt qua bốn chữ “thân ái của ta” này, bởi vì thiếu niên cực kỳ thích xù lông.
Tử Sắc Dư Phân dùng phương pháp nướng cá để bắt đầu nướng gà rừng đã được xử lý xong, còn rắc thêm chút muối. Không biết là thiếu niên có thiên phú làm đồ nướng hay là ăn may, thế mà hắn thật sự nướng chín, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Hắn đắc ý nhướng mày với Huyền Đồng: “Xem ra ta đúng thật là có thiên phú cực cao, không gì làm khó được ta cả.”
Huyền Đồng cong khoé môi, không đâm chọc lòng tự tin đang bành trướng của thiếu niên, y đến gần vài bước, vươn tay chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của thiếu niên. Tóc của Tử Sắc Dư Phân mềm mại mỏng mịn, y sờ lên, cảm giác vô cùng tốt, nhịn không được lại sờ thêm một chút.
Thiếu niên vô thức đỏ vành tai, hắn nghiêng người tránh đi tay y, đưa gà nướng đã chín qua, trong giọng nói tràn đầy khoe khoang và đắc ý: “Thế nào? Có thơm không?”
Huyền Đồng gật đầu, “Có điều phải ăn ngon mới tính là đạt chuẩn.”
Tử Sắc Dư Phân bĩu môi, “Đồ ta nướng sao mà không ngon được chứ!”
Hắn xé một miếng gà bỏ vào trong miệng, khuôn mặt đang cười chợt cứng đờ: “Hơi mặn.” Nói xong lại như nhớ ra gì đó, thiếu niên nhăn mặt nhìn chằm chằm vào gà nướng trong tay, cười gượng nói: “Thực ra cũng khá ổn.”
Huyền Đồng lấy đồ trong tay hắn, từ từ xé ra một miếng thịt gà.
Hương vị đúng là hơi kém hơn cá nướng của thiếu niên, y nói thật: “Hơi kém một chút.” Tử Sắc Dư Phân ho nhẹ vài tiếng, đoạt lại gà nướng: “Ai thèm cho ngươi ăn.”
Huyền Đồng cười cười, vẫn là cùng thiếu niên cùng nhau giải quyết con gà nướng không ngon lắm này.
Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn không chú ý tướng ăn, ăn xong dính một vòng vết dầu trên miệng, ánh mắt Huyền Đồng rơi trên miệng hắn, loé lên: “Bao nhiêu tuổi rồi còn không chú ý hình tượng của mình.” Thiếu niên chớp mắt, chưa hiểu cho lắm, Huyền Đồng vươn tay lau miệng cho hắn, trong mắt hơi ghét bỏ.
Trái tim Tử Sắc Dư Phân lại bắt đầu đập bùm bùm, từ sau khi hắn tỉnh lại, hắn càng ngày càng không khống chế được suy nghĩ của mình. Mỗi lần tới gần Huyền Đồng đều có thể khiến hắn không hiểu sao lại chột dạ, mấy chiếc hôn trước đó không ngừng xoay quanh trong não, làm đầu hắn bốc khói, không thể suy nghĩ gì được nữa.
Mắt thấy Huyền Đồng càng đến gần, cả người hắn cứng đờ, không được tự nhiên quay đầu sang một bên: “Ta đi tìm chút nước uống.” Nói xong chạy vèo đi, Huyền Đồng nhìn bóng lưng chạy trối chết biến mất, lắc đầu cười khẽ. Huyền Đồng thay đổi, trở nên càng thêm có tình người, càng dịu dàng hơn, khiến Tử Sắc Dư Phân chống đỡ không nổi.
Thiếu niên chạy trối chết, dùng nước lạnh rửa mặt để ổn định lại nhịp tim hỗn loạn và gương mặt hơi nóng lên. Mặc kệ hắn và Huyền Đồng từng thân mật thế nào, mỗi lần y đến gần, Tử Sắc Dư Phân vẫn cứ không chịu thua kém mà mặt đỏ tim run trước.
Hắn đi quanh suối nước trong veo, hái được vài quả dại, lúc này mới chậm rãi trở về. Huyền Đồng ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa cháy rực càng làm y phục màu đỏ tươi của y bắt mắt hơn, càng tươi đẹp hơn, như lần đầu gặp mặt, thiếu niên mới ra đời bị kiếm giả mặc một thân y phục đỏ lay động tầm mắt.
Huyền Đồng đang lau Tử Kiếm mà hắn để lại, thanh kiếm kia, từng là di vật của hắn, cũng hoàn toàn nhờ vào thanh kiếm này, hắn mới có thể sống lại thành kiếm linh, lại có được thân thể. Huyền Đồng vẫn luôn nói kiếm có linh, lúc trước hắn cũng không để ý, mãi đến khi hắn thức tỉnh từ trong kiếm. Từ đây linh khí trong Tử Kiếm mất hết, hắn vẫn giữ nó mang theo bên cạnh, là Tử Kiếm chặn lại một kiếp sinh tử kia cho hắn.
Hắn buông bình nước, ngồi xuống trước mặt Huyền Đồng, nhướng mày cười nói: “Vương tử à, nhìn gì mà chăm chú vậy? Có còn nghe được kiếm thanh của nó không?”
Huyền Đồng cắm kiếm trở vào trong vỏ, “Lúc trước ta nghe không hiểu kiếm thanh của nó, giờ thì, lại có thể do chủ nhân của nói, tự miệng nói cho ta biết.”
Trong kiếm thanh, là tình ý người thiếu niên từng không dám nói ra khỏi miệng, cũng là nỗi đau đớn khổ sở phân vân khi phải chọn lựa của hắn. Lần sinh ly tử biệt kia, đối với Huyền Đồng và Tử Sắc Dư Phân mà nói, đều là cả một kiếp. Nếu là Tử Sắc Dư Phân cứ vậy mà cách biệt sinh tử với y, thế gian này, sẽ không còn chim trời chỉ thuộc về ếch xanh nữa, cũng sẽ không còn vương tử chỉ của mình Tử Sắc Dư Phân.
Kiếm có ý, kiếm có tình, kiếm có bao nhiêu ký ức trước mặt người; Người có ý, người có tình, người có ngày ngày tháng tháng năm năm, cũng gửi trong cơn mơ giữa gió tuyết.
Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cầm lấy bình nước uống một hớp nước trong, Huyền Đồng cười cười, cầm lấy bình nước, cũng uống một hớp ngay miệng ấm hắn vừa uống. Rõ ràng lúc trước, bình nước của hai người đều là cố ý tách riêng, không biết Huyền Đồng ném bình nước còn lại đâu rồi, cũng không chịu mua lại.
Tử Sắc Dư Phân cầm Tử Kiếm, khẽ nói: “Thanh kiếm này, theo ta chịu khổ không ít.”
Huyền Đồng nắm bàn tay cầm kiếm của hắn: “Ngươi có thể lại lần nữa cầm lấy thanh kiếm này, là vận may của cả ngươi và nó.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Cũng là may mắn của ta.”
Rút kiếm kêu leng keng, Tử Sắc Dư Phân nhìn về phía người đang cầm tay hắn, “Khi đó ta không tin ngươi thật sự có thể nghe được thanh âm của kiếm, hoá ra, kiếm thanh thật sự có ý nghĩ.”
Huyền Đồng hơi thả tay hắn ra, cười nói: “Ngươi có thiên phú, nhưng cũng thiếu một chút thiên phú.”
Bầu không khí đột nhiên biến đổi, thiếu niên nhướng mày không phục: “Ta đây là kiếm khách Sâm Ngục khó mà có được đấy nhé!”
Huyền Đồng dùng khí làm kiếm, tiếp nhận ý khiêu khích của thiếu niên: “Vậy ngươi dùng thân phận kiếm khách của Sâm Ngục, có thể đỡ được mấy chiêu của ta?”
Tử Sắc Dư Phân rút kiếm cao giọng: “Mười chiêu.”
Nói xong,kiếm khí bốn phía, hai bóng người một đỏ một tím đồng thời hành động. Chiêu kiếm giống nhau, phong thái khác nhau, giữa núi sông, kiếm ý dạt dào.
Chưa tới mười chiêu, thiếu niên đã thua rồi, Tử Sắc Dư Phân nhìn đầu ngón tay chỉ cách mình một tấc, thầm nói: “Ta còn chưa có hồi phục đâu.”
Huyền Đồng rũ mi cười khẽ: “Cho ngươi thêm mười chiêu, ngươi có thể thắng được ta thôi.” Câu nói quen thuộc đã lâu khiên Tử Sắc Dư Phân ngây người trong chốc lát.
Hắn thu kiếm, cười một tiếng: “Trước kia ngươi cứ hay dùng câu này để nói cho có lệ với ta.”
Huyền Đồng cũng cười theo hắn: “Ngươi nói nhiều quá mà, ngay cả ta cũng chịu thua luôn.”
“Vậy mà ngươi còn có thể nghe nhiều năm vậy à?”
“Bởi vì là ngươi nói.”
Thiếu niên đột nhiên không nói được gì nữa.
Huyền Đồng ngâm ngâm ý cười nói: “Ngày mai tiếp tục luyện kiếm.”
Tử Sắc Dư Phân lập tức suy sụp: “Ngươi cái tên ma quỷ này!”
Kiếm thuật của thiếu niên chưa khôi phục hoàn toàn, khó tránh khỏi lười luyện kiếm. Huyền Đồng không biết từ chỗ nào lấy ra bút mực, y vẽ vài bút, bóng hình màu tím hiện lên trên giấy, sinh động như thật.
Tử Sắc Dư Phân thấy y tập trung vẽ tranh, dừng động tác trên tay, Huyền Đồng cũng không ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Sơn xuyên chi kiếm!”
Thiêu niên khẽ trừng mắt liếc y một cái: “Vương tử ngươi thật là ác ma!” Kiếm khí như gió, lá cây bay tán loạn, qua một chiêu, Huyền Đồng cũng ngừng bút cùng lúc.
Tử Sắc Dư Phân lại gần đánh giá tranh y vẽ, Huyền Đồng mặt mày mỉm cười: “So với tranh ngươi vẽ thì thế nào?”
Thiếu niên gãi đầu một cái, ánh mắt dời đi mất tự nhiên: “Cũng tạm, nhìn không ra vương tử say mê kiếm đạo vậy mà cũng biết vẽ tranh.”
Huyền Đồng liếc mắt: “Vẽ ra những gì đang nghĩ, nhớ thương trong lòng.” Y mở bức tranh lúc trước Tử Sắc Dư Phân vẽ ra, một đỏ một tím, chẳng hiểu sao rất hợp nhau. Thiếu niên không khỏi ngại ngùng: “Được rồi, hiểu rồi mà.” Hắn cất tranh Huyền Đồng vẽ, cất giữ cẩn thận cùng chỗ với Tử Kiếm như vật báu.
Hai người bầu bạn cùng đi hết núi sông Sâm Ngục còn chưa từng đi qua, Tử Sắc Dư Phân càng biết nướng nhiều thứ hơn, mặc kệ mùi vị thế nào, Huyền Đồng đều sẽ cùng hắn cùng nhau ăn. Trừ lúc luyện kiếm, Huyền Đồng sẽ có hơi nghiêm khắc ra, Tử Sắc Dư Phân cũng vui thích cùng y đấu võ mồm, giống như lúc trước vậy.
Đêm về, trăng sáng sao thưa, Tử Sắc Dư Phân lật qua lật lại không ngủ được, Huyền Đồng đến gần, ôm vai hắn: “Ngủ không được à?” Tử Sắc Dư Phân khẽ giãy giụa, không tránh né được, dứt khoát trở mình đưa lưng về phía y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bắt nạt ta vui lắm à?”
Huyền Đồng đột nhiên bật cười, trả lời đúng lý thật tình: “Đúng vậy đó.”
Tử Sắc Dư Phân nghe vậy quay trở lại, bĩu môi: “Thật không biết tính cách ngươi thế này sao mà kết giao bằng hữu được nữa.”
“Nghe kiếm đi, ngươi sẽ biết được đáp án.”
“Thanh kiếm tốt nhất có thể kể ngươi nghe hết mọi chuyện.”
Huyền Đồng nhìn về phía Tử Kiếm nằm sau lưng hắn: “Kiếm thanh thực sự có thể nói cho ta biết rất nhiều chuyện, có đôi khi, kiếm còn thẳng thắn hơn người.”
Tử Sắc Dư Phân lại lần nữa xoay người đưa lưng về phía y: “Kiếm thanh của Tử Kiếm, ngươi còn nghe thấy được gì nữa?”
“Nỗi phân vân của ếch xanh, sự cứu rỗi của chim trời.”
“Vương tử, vậy ngươi có từng nghe được, ếch xanh cũng không hối hận đi theo chim trời nhìn ngắm khoảng trời bao la hơn không.”
“Có nghe thấy.”
“Có thể gặp được chim trời, là vận may ba đời của ếch xanh.”
“Có thể được ếch xanh đi theo, cũng là may mắn của chim trời.” Đêm tĩnh lặng, tay nắm tay, gió mang tình ý lan tràn.
Kiếm thanh có ý, tình sâu không lời, sớm mai chiều tà, có người bầu bạn, hơn xa muôn vàn cảnh thế gian.
Chỉ là Sâm Ngục không có cá, cũng không giống Khổ Cảnh chỗ nào cũng có khách điếm, Huyền Đồng cũng không quan tâm lắm, nhưng Tử Sắc Dư Phân thì lại vô cùng buồn rầu. Dẫu sao Tử Sắc Dư Phân chỉ biết mỗi nướng cá, Huyền Đồng là hoàng tử tôn quý, lại chưa từng ăn uống đã nhiều năm, hiển nhiên không thể chờ mong y làm được thứ gì để ăn.
Lúc nghỉ chân ngoài trời, Tử Sắc Dư Phân đành phải tự lực cánh sinh, học làm mấy món khác ngoài cá nướng. Hắn xoay gậy gỗ cắm gà rừng vài lần, nhìn về phía Huyền Đồng: “Vương tử à, ăn gà nướng không?” Huyền Đồng khẽ ừm coi như trả lời.
Thiêu niên trước kia hay thích gọi y là vương tử thân ái của ta, từ sau khi hắn tỉnh, Tử Sắc Dư Phân lại chưa từng xưng hô với y thẳng thừng như vậy nữa. Huyền Đồng mím môi, cũng không so đo hắn cố tình lướt qua bốn chữ “thân ái của ta” này, bởi vì thiếu niên cực kỳ thích xù lông.
Tử Sắc Dư Phân dùng phương pháp nướng cá để bắt đầu nướng gà rừng đã được xử lý xong, còn rắc thêm chút muối. Không biết là thiếu niên có thiên phú làm đồ nướng hay là ăn may, thế mà hắn thật sự nướng chín, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Hắn đắc ý nhướng mày với Huyền Đồng: “Xem ra ta đúng thật là có thiên phú cực cao, không gì làm khó được ta cả.”
Huyền Đồng cong khoé môi, không đâm chọc lòng tự tin đang bành trướng của thiếu niên, y đến gần vài bước, vươn tay chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của thiếu niên. Tóc của Tử Sắc Dư Phân mềm mại mỏng mịn, y sờ lên, cảm giác vô cùng tốt, nhịn không được lại sờ thêm một chút.
Thiếu niên vô thức đỏ vành tai, hắn nghiêng người tránh đi tay y, đưa gà nướng đã chín qua, trong giọng nói tràn đầy khoe khoang và đắc ý: “Thế nào? Có thơm không?”
Huyền Đồng gật đầu, “Có điều phải ăn ngon mới tính là đạt chuẩn.”
Tử Sắc Dư Phân bĩu môi, “Đồ ta nướng sao mà không ngon được chứ!”
Hắn xé một miếng gà bỏ vào trong miệng, khuôn mặt đang cười chợt cứng đờ: “Hơi mặn.” Nói xong lại như nhớ ra gì đó, thiếu niên nhăn mặt nhìn chằm chằm vào gà nướng trong tay, cười gượng nói: “Thực ra cũng khá ổn.”
Huyền Đồng lấy đồ trong tay hắn, từ từ xé ra một miếng thịt gà.
Hương vị đúng là hơi kém hơn cá nướng của thiếu niên, y nói thật: “Hơi kém một chút.” Tử Sắc Dư Phân ho nhẹ vài tiếng, đoạt lại gà nướng: “Ai thèm cho ngươi ăn.”
Huyền Đồng cười cười, vẫn là cùng thiếu niên cùng nhau giải quyết con gà nướng không ngon lắm này.
Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn không chú ý tướng ăn, ăn xong dính một vòng vết dầu trên miệng, ánh mắt Huyền Đồng rơi trên miệng hắn, loé lên: “Bao nhiêu tuổi rồi còn không chú ý hình tượng của mình.” Thiếu niên chớp mắt, chưa hiểu cho lắm, Huyền Đồng vươn tay lau miệng cho hắn, trong mắt hơi ghét bỏ.
Trái tim Tử Sắc Dư Phân lại bắt đầu đập bùm bùm, từ sau khi hắn tỉnh lại, hắn càng ngày càng không khống chế được suy nghĩ của mình. Mỗi lần tới gần Huyền Đồng đều có thể khiến hắn không hiểu sao lại chột dạ, mấy chiếc hôn trước đó không ngừng xoay quanh trong não, làm đầu hắn bốc khói, không thể suy nghĩ gì được nữa.
Mắt thấy Huyền Đồng càng đến gần, cả người hắn cứng đờ, không được tự nhiên quay đầu sang một bên: “Ta đi tìm chút nước uống.” Nói xong chạy vèo đi, Huyền Đồng nhìn bóng lưng chạy trối chết biến mất, lắc đầu cười khẽ. Huyền Đồng thay đổi, trở nên càng thêm có tình người, càng dịu dàng hơn, khiến Tử Sắc Dư Phân chống đỡ không nổi.
Thiếu niên chạy trối chết, dùng nước lạnh rửa mặt để ổn định lại nhịp tim hỗn loạn và gương mặt hơi nóng lên. Mặc kệ hắn và Huyền Đồng từng thân mật thế nào, mỗi lần y đến gần, Tử Sắc Dư Phân vẫn cứ không chịu thua kém mà mặt đỏ tim run trước.
Hắn đi quanh suối nước trong veo, hái được vài quả dại, lúc này mới chậm rãi trở về. Huyền Đồng ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa cháy rực càng làm y phục màu đỏ tươi của y bắt mắt hơn, càng tươi đẹp hơn, như lần đầu gặp mặt, thiếu niên mới ra đời bị kiếm giả mặc một thân y phục đỏ lay động tầm mắt.
Huyền Đồng đang lau Tử Kiếm mà hắn để lại, thanh kiếm kia, từng là di vật của hắn, cũng hoàn toàn nhờ vào thanh kiếm này, hắn mới có thể sống lại thành kiếm linh, lại có được thân thể. Huyền Đồng vẫn luôn nói kiếm có linh, lúc trước hắn cũng không để ý, mãi đến khi hắn thức tỉnh từ trong kiếm. Từ đây linh khí trong Tử Kiếm mất hết, hắn vẫn giữ nó mang theo bên cạnh, là Tử Kiếm chặn lại một kiếp sinh tử kia cho hắn.
Hắn buông bình nước, ngồi xuống trước mặt Huyền Đồng, nhướng mày cười nói: “Vương tử à, nhìn gì mà chăm chú vậy? Có còn nghe được kiếm thanh của nó không?”
Huyền Đồng cắm kiếm trở vào trong vỏ, “Lúc trước ta nghe không hiểu kiếm thanh của nó, giờ thì, lại có thể do chủ nhân của nói, tự miệng nói cho ta biết.”
Trong kiếm thanh, là tình ý người thiếu niên từng không dám nói ra khỏi miệng, cũng là nỗi đau đớn khổ sở phân vân khi phải chọn lựa của hắn. Lần sinh ly tử biệt kia, đối với Huyền Đồng và Tử Sắc Dư Phân mà nói, đều là cả một kiếp. Nếu là Tử Sắc Dư Phân cứ vậy mà cách biệt sinh tử với y, thế gian này, sẽ không còn chim trời chỉ thuộc về ếch xanh nữa, cũng sẽ không còn vương tử chỉ của mình Tử Sắc Dư Phân.
Kiếm có ý, kiếm có tình, kiếm có bao nhiêu ký ức trước mặt người; Người có ý, người có tình, người có ngày ngày tháng tháng năm năm, cũng gửi trong cơn mơ giữa gió tuyết.
Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cầm lấy bình nước uống một hớp nước trong, Huyền Đồng cười cười, cầm lấy bình nước, cũng uống một hớp ngay miệng ấm hắn vừa uống. Rõ ràng lúc trước, bình nước của hai người đều là cố ý tách riêng, không biết Huyền Đồng ném bình nước còn lại đâu rồi, cũng không chịu mua lại.
Tử Sắc Dư Phân cầm Tử Kiếm, khẽ nói: “Thanh kiếm này, theo ta chịu khổ không ít.”
Huyền Đồng nắm bàn tay cầm kiếm của hắn: “Ngươi có thể lại lần nữa cầm lấy thanh kiếm này, là vận may của cả ngươi và nó.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Cũng là may mắn của ta.”
Rút kiếm kêu leng keng, Tử Sắc Dư Phân nhìn về phía người đang cầm tay hắn, “Khi đó ta không tin ngươi thật sự có thể nghe được thanh âm của kiếm, hoá ra, kiếm thanh thật sự có ý nghĩ.”
Huyền Đồng hơi thả tay hắn ra, cười nói: “Ngươi có thiên phú, nhưng cũng thiếu một chút thiên phú.”
Bầu không khí đột nhiên biến đổi, thiếu niên nhướng mày không phục: “Ta đây là kiếm khách Sâm Ngục khó mà có được đấy nhé!”
Huyền Đồng dùng khí làm kiếm, tiếp nhận ý khiêu khích của thiếu niên: “Vậy ngươi dùng thân phận kiếm khách của Sâm Ngục, có thể đỡ được mấy chiêu của ta?”
Tử Sắc Dư Phân rút kiếm cao giọng: “Mười chiêu.”
Nói xong,kiếm khí bốn phía, hai bóng người một đỏ một tím đồng thời hành động. Chiêu kiếm giống nhau, phong thái khác nhau, giữa núi sông, kiếm ý dạt dào.
Chưa tới mười chiêu, thiếu niên đã thua rồi, Tử Sắc Dư Phân nhìn đầu ngón tay chỉ cách mình một tấc, thầm nói: “Ta còn chưa có hồi phục đâu.”
Huyền Đồng rũ mi cười khẽ: “Cho ngươi thêm mười chiêu, ngươi có thể thắng được ta thôi.” Câu nói quen thuộc đã lâu khiên Tử Sắc Dư Phân ngây người trong chốc lát.
Hắn thu kiếm, cười một tiếng: “Trước kia ngươi cứ hay dùng câu này để nói cho có lệ với ta.”
Huyền Đồng cũng cười theo hắn: “Ngươi nói nhiều quá mà, ngay cả ta cũng chịu thua luôn.”
“Vậy mà ngươi còn có thể nghe nhiều năm vậy à?”
“Bởi vì là ngươi nói.”
Thiếu niên đột nhiên không nói được gì nữa.
Huyền Đồng ngâm ngâm ý cười nói: “Ngày mai tiếp tục luyện kiếm.”
Tử Sắc Dư Phân lập tức suy sụp: “Ngươi cái tên ma quỷ này!”
Kiếm thuật của thiếu niên chưa khôi phục hoàn toàn, khó tránh khỏi lười luyện kiếm. Huyền Đồng không biết từ chỗ nào lấy ra bút mực, y vẽ vài bút, bóng hình màu tím hiện lên trên giấy, sinh động như thật.
Tử Sắc Dư Phân thấy y tập trung vẽ tranh, dừng động tác trên tay, Huyền Đồng cũng không ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Sơn xuyên chi kiếm!”
Thiêu niên khẽ trừng mắt liếc y một cái: “Vương tử ngươi thật là ác ma!” Kiếm khí như gió, lá cây bay tán loạn, qua một chiêu, Huyền Đồng cũng ngừng bút cùng lúc.
Tử Sắc Dư Phân lại gần đánh giá tranh y vẽ, Huyền Đồng mặt mày mỉm cười: “So với tranh ngươi vẽ thì thế nào?”
Thiếu niên gãi đầu một cái, ánh mắt dời đi mất tự nhiên: “Cũng tạm, nhìn không ra vương tử say mê kiếm đạo vậy mà cũng biết vẽ tranh.”
Huyền Đồng liếc mắt: “Vẽ ra những gì đang nghĩ, nhớ thương trong lòng.” Y mở bức tranh lúc trước Tử Sắc Dư Phân vẽ ra, một đỏ một tím, chẳng hiểu sao rất hợp nhau. Thiếu niên không khỏi ngại ngùng: “Được rồi, hiểu rồi mà.” Hắn cất tranh Huyền Đồng vẽ, cất giữ cẩn thận cùng chỗ với Tử Kiếm như vật báu.
Hai người bầu bạn cùng đi hết núi sông Sâm Ngục còn chưa từng đi qua, Tử Sắc Dư Phân càng biết nướng nhiều thứ hơn, mặc kệ mùi vị thế nào, Huyền Đồng đều sẽ cùng hắn cùng nhau ăn. Trừ lúc luyện kiếm, Huyền Đồng sẽ có hơi nghiêm khắc ra, Tử Sắc Dư Phân cũng vui thích cùng y đấu võ mồm, giống như lúc trước vậy.
Đêm về, trăng sáng sao thưa, Tử Sắc Dư Phân lật qua lật lại không ngủ được, Huyền Đồng đến gần, ôm vai hắn: “Ngủ không được à?” Tử Sắc Dư Phân khẽ giãy giụa, không tránh né được, dứt khoát trở mình đưa lưng về phía y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bắt nạt ta vui lắm à?”
Huyền Đồng đột nhiên bật cười, trả lời đúng lý thật tình: “Đúng vậy đó.”
Tử Sắc Dư Phân nghe vậy quay trở lại, bĩu môi: “Thật không biết tính cách ngươi thế này sao mà kết giao bằng hữu được nữa.”
“Nghe kiếm đi, ngươi sẽ biết được đáp án.”
“Thanh kiếm tốt nhất có thể kể ngươi nghe hết mọi chuyện.”
Huyền Đồng nhìn về phía Tử Kiếm nằm sau lưng hắn: “Kiếm thanh thực sự có thể nói cho ta biết rất nhiều chuyện, có đôi khi, kiếm còn thẳng thắn hơn người.”
Tử Sắc Dư Phân lại lần nữa xoay người đưa lưng về phía y: “Kiếm thanh của Tử Kiếm, ngươi còn nghe thấy được gì nữa?”
“Nỗi phân vân của ếch xanh, sự cứu rỗi của chim trời.”
“Vương tử, vậy ngươi có từng nghe được, ếch xanh cũng không hối hận đi theo chim trời nhìn ngắm khoảng trời bao la hơn không.”
“Có nghe thấy.”
“Có thể gặp được chim trời, là vận may ba đời của ếch xanh.”
“Có thể được ếch xanh đi theo, cũng là may mắn của chim trời.” Đêm tĩnh lặng, tay nắm tay, gió mang tình ý lan tràn.
Kiếm thanh có ý, tình sâu không lời, sớm mai chiều tà, có người bầu bạn, hơn xa muôn vàn cảnh thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất