Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 20: Ta biết

Trước Sau
Hai viên đá cuội sắc màu khác nhau, được khảm chỉnh tề thành một bức Cá Chép Âm Dương Thái Cực đồ, gót giày thêu của Thương Nhung chạm cái được cái không vào mắt cá trong đó, một tay nhẹ ấn vào mép mặt nạ, làm nó dính chặt hơn chút nữa.

“Cô nương, dùng xong cơm chiều cũng không cần dọn dẹp chén đũa, sáng sớm mai nô gia cũng tới nấu cơm, đến lúc đó nô gia dọn luôn một thể.”

Phụ nhân bưng một mâm đặc sản rừng bày lên đầy bàn, nở nụ cười thật tươi nhìn nàng.

“Đa tạ.” Thương Nhung nhìn nàng gật đầu, nhẹ giọng nói.

“Nô gia đi về trước đây.”

Phụ nhân cúi đầu hành lễ, gọi lang quân nhà nàng bận đến đầu đầy mồ hôi lại đây, vừa lau mồ hôi bên trán cho hắn, vừa cùng hắn trò chuyện, hai người đi ra khỏi sân.

Đồ ăn bốc khói nóng nghi ngút, Thương Nhung gấp không chờ nổi, duỗi đôi đũa về phía canh cá chua ngọt vừa đậm đà lại tươi mới, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

Nàng quay đầu, nhìn về phía cửa phòng tắm, ngọn đèn dầu màu cam vàng nhấp nháy bên trong màn lụa, một lát sau, nàng buông đũa, ngược lại nâng một chén trà nóng lên, an tĩnh chờ đợi.

—— “Kẽo kẹt”.

Thương Nhung nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà kề, Mộng Thạch đã cẩn thận tắm gội, thay đổi một bộ xiêm y khác, lúc này đến búi tóc cũng chải vuốt chỉnh chỉnh tề tề, đang xoay người đóng cửa phòng kia lại.

Đèn lồng dưới hiên đung đưa đung đưa, hắn xoay người lại, đối điện với ánh mắt Thương Nhung.

Chén trà ngã sóng soài trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, Thương Nhung đột nhiên đứng lên, cũng mặc kệ chiếc ghế ngã lăn long lóc, xoay người liền chạy về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm mở ra, thiếu niên mới vừa tắm gội đi ra ngoài, nàng không hề do dự tiến vào lòng ngực hắn.

Mu bàn tay chạm vào mảnh tóc đen ướt át chưa khô, Thương Nhung hốt hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Mặc dù lúc này nàng mang mặt nạ, hắn vẫn có thể nhìn ra nàng có vài phần khác thường, “Sao vậy?”

Thương Nhung quay đầu lại, nhìn về phía Mộng Thạch đang đứng trong viện, khuôn mặt đã rửa sạch của hắn khiến nàng luôn cảm thấy có chút bất an, nàng nắm chặt lấy ống tay áo Chiết Trúc mãi không chịu buông ra.

“Không đói bụng sao?”

Chiết Trúc liếc liếc mắt nhìn Mộng Thạch một cái, nắm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng đi từng bước một xuống cầu thang, lại ấn vai nàng ngồi xuống trước bàn, còn mình dựng cái ghế bị ngã kia lên, vén vạt áo ngồi xuống.

“Cô nương đây là bị làm sao vậy?”

Mộng Thạch mang vẻ mặt nghi hoặc ngồi vào ghế.

Vừa rồi rõ ràng hắn nhận thấy, trong chớp mắt nàng nhìn thấy hắn chuyển mắt qua, biểu tình trên mặt thực không thích hợp.

Thương Nhung căn bản không nghe hắn đang nói cái gì, nàng mất hồn mất vía rũ mắt nhìn chằm chằm một chỗ.

Đèn gỗ khắc hoa sen giống như dáng vẻ các chòm sao, Chiết Trúc nghiêng mặt nhẹ liếc nhìn nàng, bất luận thời điểm nào nàng đều ngồi đoan chính, vạt áo lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp, cùng mặt nạ trên mặt nàng tạo thành hai màu sắc đối lập nhau.

“Mộng Thạch đạo trưởng.”



Chiết Trúc nhấc đũa gắp cho mình một miếng thịt cá chua ngọt, trong nước canh cá đậm đà, thong thả ung dung gắp thêm một miếng, đặt vào chén nhỏ trước mặt Thương Nhung, “Hiện giờ chúng ta cũng coi như là người ngồi cùng thuyền.”

Thương Nhung thấy thịt cá trong chén, ngẩng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên.

“Chiết Trúc công tử yên tâm, nếu không phải là ngươi, hôm nay Mộng Thạch ta nào còn cơ hội ăn được bữa cơm này?” Mộng Thạch bưng chén trà nóng lên, tuy Chiết Trúc vẫn chưa nói rõ, nhưng hắn cũng đã hiểu rõ, “Ta cũng biết cái gì không nên nhìn, cái gì không nên hỏi, cái gì không nên nói.”

Chiết Trúc nhấp một ngụm trà nóng: “Ta tin tưởng đạo trưởng, rốt cuộc ngươi vẫn còn thù chưa báo, hiện giờ được tự do, hẳn cũng không muốn chết dễ dàng trong tay ta.”

Mộng Thạch nghe vậy bỗng khựng lại, trong phút chốc đáy mắt hiện lên vẻ kinh nghi, trong lòng thầm than thiếu niên này tâm tư thật cẩn mật.

Tiếp đó hắn đặt chén trà xuống, khuôn mặt anh khí nho nhã triển lộ rõ ràng dưới ánh đèn: “Công tử có cách cứu ta, tự nhiên cũng có cách giết ta, chính như lời công tử nói, ta đã chính tay đâm chết ba mạng người Tôn gia hại chết nữ nhi, nhưng vẫn còn chưa tìm được tung tích bọn buôn người kia.”

Thương Nhung vẫn luôn im lặng nghe hắn nói, giương mắt nhìn bàn tay gác trên bàn của hắn đang nắm chặt thành quyền, ánh mắt nàng dời lên trên, thấy rõ hốc mắt hắn phiếm hồng.

“Nếu không phải do bọn lái buôn kia, nữ nhi của ta làm sao lại bị Tôn gia mua đi làm Mộc Bùn?” Hắn như nghiến răng phun ra từng chữ một, “Nữ nhi của ta…… Nó mới 6 tuổi, chỉ vì tên Tôn lão thái gia kia ăn đan dược ăn đến chết, nó thân làm Mộc Bùn, cứ như vậy bị độc chết, bộ thi hài còn bị đốt thành tro cho vào hủ, bị xem như đồ vật, ném vào quan tài chôn cùng với lão già kia……”

Thương Nhung nhìn tay hắn chậm rãi buông xuống dưới mặt bàn, góc bàn chặn tầm mắt nàng, nhưng nàng biết, hắn nhất định là đang sờ cái túi không rời người kia của hắn.

“Người nhà Tô gia đáng chết, vậy bọn lái buôn cũng nên chết,” Mộng Thạch nhắm mắt, khi lại mở ra, biểu tình hắn sắc bén mà lạnh lẽo, “Chân trời góc biển, chỉ cần ta còn sống, ta bắt bọn chúng phải chết.”

Trong viện vắng vẻ, hắn bỗng nhiên như tỉnh mộng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Thương Nhung, thấy nàng lại cúi đầu, hắn cũng thu liễm sạch sẽ cảm xúc của mình nhanh nhất có thể, cầm chén trà lên uống một ngụm, trên mặt hắn lại treo ý cười, “Thật sự không muốn khiến nỗi lòng của ta quấy nhiễu đến hai vị, ta không nói nữa.”

Mộng Thạch ăn cơm có thể dùng mấy chữ gió cuốn mây tan để hình dung, quan trọng là, hắn một chút cũng không thấy ngại, nơi này gắp một đũa, chỗ kia gắp một đũa, Thương Nhung mắt thấy chiếc đũa của hắn sắp hướng đến miếng thịt nướng mật ong cuối cùng, nàng hơi do dự có nên giành lấy hay không, nhưng người bên cạnh đã giành lấy đũa của nàng, kẹp lấy miếng thịt nướng kia.

Đôi đũa của Mộng Thạch ngừng giữa chừng, nhìn thiếu niên ném miếng thịt vào chén Thương Nhung, hắn thản nhiên cười: “Xin lỗi, thật sự quá lâu rồi không được ăn thịt.”

Chiết Trúc không nói lời nào, Thương Nhung cũng vùi đầu ăn thịt, từ khi thấy Mộng Thạch đã tắm rửa sạch sẽ, nàng đã không mở miệng nói cùng hắn một câu nào.

Lúc này Mộng Thạch hỏi tên nàng, nàng mím môi, hồi lâu sau cũng không muốn trả lời.

Mộng Thạch đã hơn 30 tuổi, nhưng tướng mạo hắn cực kỳ đoan chính, lông mày rõ ràng đậm nét, đôi mắt kia thần quang sáng ngời, chòm râu dưới cằm không dài không ngắn, mặc dù không mặc đạo bào, nhưng cũng rất có vài phần cốt cách tiên gia.

Diện mạo này thật sự không nên khiến cho người ta chán ghét sợ hãi, nhưng cố tình Thương Nhung lại không muốn nói chuyện với hắn, mặt Chiết Trúc không một biểu tình, thu hết biểu hiện khác thường của nàng vào đáy mắt, lại lười biếng nói với Mộng Thạch nói: “Tuổi nàng còn nhỏ, vẫn chưa có tên chính thức.”

Đến tột cùng có đúng là vẫn chưa có tên hay không, Mộng Thạch căn bản cũng không cố gắng dò hỏi, chỉ là chợt nghe tiếng vang trong rừng trúc bên ngoài viện, hắn tùy ý nghiêng mặt nhìn, ngay sau đó duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào hình ảnh rừng trúc được ánh trăng bàng bạc chiếu sáng ngoài cửa, sang sảng cười: “Nếu cô nương cũng không có chữ nhỏ, ta đây thấy hai chữ "lại lại", đặc biệt thích hợp với ngươi.”

Lại Lại*.

* từ gốc của 2 chữ này là 籔籟, bản convert dịch thành "Rào Rạt", tui tra google ra chữ "Lai Lai", tui thấy kì quá nên sửa lại thành "Lại Lại". Bạn nào biết tiếng Trung thì xem giúp tui có nghĩa nào hay hơn ko nha. Củm ơn nhiều

Thương Nhung cơ hồ ngẩng đầu cùng lúc với Chiết Trúc, gió đêm đông phất quá mảnh rừng trúc u tĩnh, mang theo từng đợt, từng đợt tiếng lá xào xạt.

Căn bản không cần Mộng Thạch viết ra, bọn họ đã nghe thấy hai chữ này rồi.

Thương Nhung kỳ thật có chút thích.

Phòng ngủ chỉ có hai gian, Mộng Thạch liền ở ngay gian nhà kề ướt lạnh nhỏ hẹp, may mà ở nhà chính, lang quân chủ nhà đã dọn đến thêm một cái giường, lại lấy ra một tấm bình phong dài và một tấm mành đến làm vật ngăn cách, như thế cũng có thể miễn cưỡng chia một gian nhà chính làm hai.



Thân thể mệt mỏi khiến Thương Nhung đầu vừa dính gối đã nặng nề thiếp đi.

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng sâu, Chiết Trúc bị một tiếng vang rất nhỏ làm bừng tỉnh, hắn còn chưa mở mắt đã chuẩn xác cầm lấy nhuyễn kiếm bên gối.

Vẫn còn buồn ngủ, hắn ngồi dậy, càng nghe rõ ràng thanh âm kia.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu trên bàn như hạt đậu, ánh sáng mờ ảo.

Chiết Trúc xuống giường, dùng lưỡi kiếm mềm mỏng đẩy mành ra, hắn vòng qua bình phong, lặng yên không một tiếng động đi đến phía đối diện, ánh đèn mờ nhạt chiếu ra khuôn mặt ẩm ướt, đầy nước mắt của cô nương nằm trên giường.

Trong giấc mộng của Thương Nhung, tiếng sấm ầm vang cuốn theo mưa lạnh đầy trời, nàng ngồi bên một cái hồ trôi nổi đầy máu tươi cùng hơi nước vờn quanh, dùng hết sức lực, vừa túm vừa kéo nữ tử trẻ tuổi trong hồ ra ngoài.

Thương Nhung vẫn luôn khóc, vẫn luôn gọi tên nữ tử, nhưng nàng kia mở to khoang mắt trống rỗng, không có một chút phản ứng.

“Minh Nguyệt, ngươi biết sai chưa?”

Cửa sổ màu son khắc hoa bị gió thổi tung, mưa gió không chút lưu tình tạt thẳng vào trong, màn lụa thật dài bị thổi bay tán loạn, nàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên, mông lung trông thấy bóng người phía sau rèm.

Hắn bước đến càng gần, in hẳn vào đáy mắt đầy mắt nước mơ hồ của nàng.

Nàng thấy rõ, lại là khuôn mặt Mộng Thạch.

Thương Nhung chợt bừng tỉnh, cơ hồ là thét chói tai, nước mắt đầy mặt, nàng thậm chí còn không nhìn thấy còn có một thiếu niên đứng bên giường, chân trần bước xuống giường.

Nàng như một cơn gió, vội vàng phất quá, Chiết Trúc giương mắt, nhìn chằm chằm tấm mành vải nhẹ nhàng gợn sóng vì làn váy nàng quét qua, nhưng ngay sau đó cửa phòng rộng mở, gió đêm đánh úp vào càng khiến mành vải tùy ý di động.

Thương Nhung ngã ngồi trên nền tuyết ngoài viện, hai chân bị tuyết bọc đến lạnh lẽo đau đớn, cả người nàng còn phát run, cố gắng liều mạng hô hấp, gió lạnh vào miệng mũi, khiến nàng cực lực ho khan.

Gió tuyết bay đầy mặt, nàng muốn lấy nhiệt độ rét lạnh cùng cực này, để chứng minh lúc này mình đang thanh tỉnh.

Có người dẫm lên nền tuyết ngừng lại bên cạnh nàng.

Nàng cuộn tròn thân thể, nhìn chằm chằm bóng dáng người trên nền tuyết một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thiếu niên mặc xiêm y mỏng manh, cứ như vậy rũ lông mi nhìn xuống, nhìn mái tóc đen nhánh dính đầy bông tuyết của nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt, cũng nhìn đôi mắt khóc đến đỏ bừng kia của nàng.

“Thương Nhung.”

Giọng nói hắn mát lạnh, nhìn nàng bình tĩnh nói: “Ngươi đang ở Thục Thanh, không phải Ngọc Kinh.”

“Ta biết.”

Một hồi lâu sau, Thương Nhung mới tìm được giọng nói của mình về, tiếng gió rào rạt trong rừng trúc, nàng cứ như vậy nhìn hắn, bất chợt lại nghẹn ngào:

“Chiết Trúc.”

“Khi nhìn thấy ngươi, ta đã biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau