Chương 42: C.41 Có tính không
“Đại nhân, ngài đã chưa yên giấc nhiều ngày rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Trong phòng khách điếm ở Hoài Thông thành, một trản cô đèn mờ nhạt, hòa tan vài phần bóng đêm đen đặc, một người mặc thường phục Lăng Tiêu Vệ thật cẩn thận đứng trước bàn khuyên nhủ.
“Ngu Tranh lúc này, hẳn là đã ở Vĩnh Hưng.” Hạ Tinh Cẩm một tay chống trên bàn, mặt mày anh khí tuấn dật tràn đầy mệt mỏi.
“Y theo lịch trình của Ngu bách hộ, hiện giờ đích xác nên ở Vĩnh Hưng,” thanh niên cúi đầu, thập phần kính cẩn, “Đại nhân, chờ chỉ huy sứ thẩm tra xong tên Tiết Nùng Ngọc kia, chúng ta liền có thể biết tin tức công chúa.”
Một chiếc đèn lung lay, Hạ Tinh Cẩm sau một lúc lâu không nói gì, giấy viết thư hắn đặt trên bàn dày đặc chữ viết, từ Nam Châu đến Hoài Thông, một đường này hắn cơ hồ là lang thang tìm kiếm không hề có mục tiêu.
“Dư nghiệt phản quân bị bắt, không một người nào chứng thực được ngày đó ám sát bệ hạ trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bọn họ còn có một đám người khác,” Hạ Tinh Cẩm buông mi mắt xuống, lắc đầu, “Việc này chứng tỏ, sát thủ Tiết Nùng Ngọc thuê ngày đó rất có khả năng vẫn chưa động thủ.”
“Hắn hao hết tâm lực bày ra sát cục này, ở thời khắc mấu chốt sao lại không động thủ?” Thanh niên nhất thời không nghĩ ra duyên cớ trong đó.
“Nếu muốn giết, vì sao hắn không giết ngay lúc ấy? Bắt đi rồi mới giết, chẳng phải dư thừa?” Hạ Tinh Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ, “Nhưng hôm nay cũng chỉ có hai khả năng này, hoặc là sát thủ hắn thuê thừa dịp náo loạn bắt công chúa đi, hoặc là……”
Hạ Tinh Cẩm bỗng nhiên im miệng.
Thanh niên không rõ nguyên do, mờ mịt mà đợi một lát, mới thấy hắn nâng tay lên, nói: “Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Thanh niên chỉ phải vâng lệnh lui ra.
Trong phòng chớp mắt yên tĩnh, bàn tay Hạ Tinh Cẩm dán lên thành chén trà nóng, lặng im hồi lâu trong một mảnh ánh sáng u ám.
Hắn đã từng kiểm tra đi kiểm tra lại xa giá lật ngang của công chúa trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bị mũi tên bắn trúng, hoặc bị ngọn lửa cháy xém để lại dấu vết bên ngoài, căn bản nhìn không ra dấu vết từng đánh nhau.
Hắn đã thẩm tra rất nhiều người đi theo ngày đó, khi phản quân ám sát Thuần Thánh Đế, tuy nói mọi người đều bận rộn bảo hộ đế vương, nhưng bên chỗ xa giá công chúa cũng không phải không có người giữ.
Lúc đó, hai nữ tì vốn nên giữ bên cạnh công chúa lại không ở bên trong xe, căn cứ lời khai của các nàng, là khi công chúa nghe nói bên ngoài có dị động liền lệnh cho hai người các nàng đi ra ngoài thăm dò.
Ngay sau đó mũi tên lửa đột kích, ngựa ở xa giá công chúa bị chấn kinh chạy điên loạn, sau đó, xe ngựa lật nghiêng, chờ khi cấm quân đi qua đó, bên trong xe đã không còn bóng dáng công chúa.
Nếu người Tiết Nùng Ngọc thuê tới chưa từng động thủ, mà phản quân lại căn bản chưa từng tới gần xa giá công chúa, như vậy…… chỉ còn một khả năng.
Công chúa, tự mình bỏ chạy.
Hạ Tinh Cẩm sớm đã nhìn thấy đáp án này trong lúc cân nhắc suy đoán kế hoạch, khi ở Nam Châu hắn đã có suy đoán này.
Trói buộc bởi do dự trong lòng, hắn vẫn luôn không muốn xem suy đoán này là sự thật, nhưng mà trước có lời khai của một dư nghiệt phản quân, sau có một mật tin hướng về Tiết Nùng Ngọc.
Bất luận mật tin này đến tột cùng là đến từ nơi nào, chữ viết Tiết Nùng Ngọc trên đó không làm giả được, nhưng bất luận là hộ vệ ngày đó đi theo thánh giá hoặc là dư nghiệt phản quân tiến đến ám sát Thuần Thánh Đế, bọn họ đều không nhìn thấy một người qua đường nào khác.
Hiện giờ đủ loại chứng cứ đều chỉ ra, Minh Nguyệt công chúa nàng không phải bị người bắt đi.
Đêm dài dần trôi, chén trà trong tay đã mất không ít độ ấm, Hạ Tinh Cẩm trầm tư chậm uống một ngụm, hắn lại nhìn về phía mật tin bày đầy bàn.
Hắn rốt cuộc vẫn không viết rõ việc này trong thư nhà gửi cho phụ thân ở Vĩnh Hưng.
Tại Dụ Lĩnh Trấn ở Nam Châu, từ miệng lão đại phu trong y quán, biết được có một đôi thiếu niên thiếu nữ cố ý che giấu dung mạo.
Gió đêm phất qua giấy viết thư bày đầy bàn, trang giấy lay động.
Làm công chúa tôn quý nhất Đại Yến, đến tột cùng... vì sao nàng phải trốn.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mặt trời nghiêng về phía Tây, rừng trúc bị trận mưa xuân hôm qua cọ rửa, ẩm ướt lại tràn đầy bùn đất cùng hương cỏ cây thơm mát, Thương Nhung một đường đi tới, đôi giày thêu dính không ít bùn đất.
Mộng Thạch ôm một đống lớn đồ vật cũng không có thời gian nhìn đường dưới chân, cứ dẫm như vậy lung tung một hồi, dẫm đến dính đầy bùn hắn cũng không hề để ý, chỉ muốn mau chóng buông mấy món đồ ăn chơi linh tinh Chiết Trúc mua xuống.
“Mộng Thạch thúc thúc, để ta cầm một ít đi.”
Thương Nhung thấy bùn đất bám đầy người hắn, liền nói.
Khi mới xuống xe ngựa ở cửa thôn, nàng muốn hỗ trợ, nhưng Mộng Thạch lại không cho.
“Đã sắp tới rồi, Vi Vi chính ngươi cũng coi chừng đường trơn, ta đi trước bỏ mấy thứ đồ này xuống đã.” Mộng Thạch căn bản không có biện pháp quay đầu lại, chỉ nói một câu như vậy với nàng, ước chừng là vết thương trên đùi hắn đã kết vảy, cọ xát vào y phục cũng không đau, cho nên dưới chân hắn bước càng mau.
“Đã nói với ngươi rồi, không cần mua nhiều như vậy.”
Thương Nhung thấy Mộng Thạch trước khi vào tiến viện suýt nữa lảo đảo một cái, nàng không khỏi quay đầu, nhỏ giọng nói với hắc y thiếu niên bên cạnh.
Trong rừng trúc sương mù dày đặc, đôi tay thiếu niên cũng không rảnh rỗi, mang theo đầy hộp vuông vức, lớn nhỏ không đồng nhất, nghe thấy lời nàng nói, hắn nghiêng mặt nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi có thích hay không, ngươi đều nói với ta thích, ta mới mua.”
Thương Nhung né tránh ánh mắt hắn, có chút túng quẫn, “Ta là sợ ngươi không cao hứng.”
Không người nào thích nghe người mình quan tâm cứ luôn nói với mình “Không thích”, “Không tốt”, “Không cần”, loại lời này là lời cự tuyệt.
Đây là Tiết Đạm Sương từng nói với Thương Nhung.
Trước khi gặp được Chiết Trúc, nàng giống như con nhím, chính là Tiết Đạm Sương đã nói với nàng, nàng luôn như vậy sẽ xúc phạm tới người thật lòng quan tâm nàng.
Nàng có chút xuất thần, không biết khi thiếu niên nghe rõ những lời này, đôi mắt hắn tựa hồ sáng hơn một chút, sương mù ẩm ướt, tiếng nói hắn trầm tĩnh: “Đồ mua cho ngươi, vì sao phải sợ ta không cao hứng? Chẳng lẽ, mấy thứ này ngươi đều không thích?”
“Thích.”
Nàng nói.
Váy áo hắn mua cho nàng, bộ này còn đẹp hơn bộ kia.
Thiếu niên rốt cuộc không nói chuyện, nhưng vẫn đi bên cạnh nàng, bảo hộ nàng kín kẽ, tầm mắt hắn buông xuống, dừng trên thềm đá ướt át.
Cẩn nương tử sau một hồi đại nạn, hiện giờ thân hình đã hao gầy rất nhiều, không giống Mộng Thạch ở trong lao được hai người Hồ Lâm Tùng và Đàm Giới Chi chiếu cố chu đáo, nàng và phu quân nàng ở trong lao đích xác là bị mấy lượt nghiêm hình tra tấn, hiện giờ sườn mặt nàng vẫn còn một lằn roi chưa khỏi hẳn.
Nhìn thấy Mộng Thạch vào viện, nàng liền vội tiến lên giúp đỡ hắn buông mấy đồ vật xuống, không bao lâu lại thấy Thương Nhung cùng Chiết Trúc tiến vào, liền lại hành lễ, cúi đầu nói: “Công tử, lần này nếu không có ngài, nô gia và phu quân nhất định đã chết oan trong nhà lao……”
Thấy hốc mắt nàng tuôn nước mắt ra tới, Thương Nhung liền đưa khăn trong tay áo cho nàng, nàng thấp giọng cảm tạ, lại đưa hai người bọn họ đến trước bàn cơm, nói: “Nô gia cũng không có gì báo đáp, trừ bỏ bàn rượu và thức ăn này, viện này về sau cũng tặng cho ba vị, vạn mong các ngươi không cần ghét bỏ.”
“Bàn rượu và thức ăn là được rồi, ta thấy viện này thì không cần đâu,” Mộng Thạch từ trong phòng thay đổi xiêm y ra tới, “Cẩn nương tử, tốt xấu gì đây cũng là nghề nghiệp của các ngươi.”
Cẩn nương tử lắc đầu: “Nghề nghiệp này nô gia không muốn làm tiếp nữa, viện này nếu ba vị không cần, nô gia và phu quân cũng bỏ nó hoang phế, sau này nô gia tiếp tục hái thuốc, phu quân làm nghề mộc của hắn, không chạm vào mấy việc này nữa.”
Trong lao mấy ngày, hai vợ chồng bọn họ đã bị dọa đến bầm gan, cũng không muốn làm nữa rồi.
Mặt trời lặn ánh chiều tà tan hết, sắc trời ám ám trầm trầm, Cẩn nương tử ở phòng bếp nấu xong mấy thùng nước ấm liền rời đi, phu quân nàng ở trong lao bị hại gãy chân, hiện giờ đang bệnh trên giường, nàng nóng lòng trở về chăm sóc.
Mộng Thạch trước tiên ăn qua loa một lát, thật sự không chịu nỗi ngứa ngáy trên người, liền bỏ đũa đi vào phòng tắm gội.
Thương Nhung ăn một khối thịt kho tàu sáng bóng như hổ phách, trong viện vắng vẻ, nàng chú ý tới thiếu niên bên cạnh cầm đũa sau một lúc lâu không nhúc nhích, chỉ rũ mắt, cũng không biết đang suy tư cái gì.
Nàng nghĩ nghĩ, gắp một miếng thịt cho hắn.
Thiếu niên thất thần cũng không biết đang nhìn chỗ nào, lại vì trong chén bỗng nhiên có thêm một khối thịt kho tàu mà động đậy lông mi một chút, gió đêm quất vào mặt, hắn nhẹ nâng mi mắt lên.
“Chiết Trúc, ăn rất ngon.”
Thương Nhung luôn cảm thấy hắn có chút kỳ kỳ, rồi lại không thể nói đến tột cùng là kỳ kỳ chỗ nào, nàng bưng chén nhỏ, nói với hắn.
“Nga.”
Hắn thất thần đáp một tiếng, kẹp thịt lên cắn một ngụm.
Thương Nhung vẫn còn cúi đầu uống canh cá, không phát hiện ánh mắt thiếu niên ngẫu nhiên trộm dừng trên người nàng, nàng chỉ cảm thấy hắn tâm sự nặng nề, ngay cả cơm cũng không lo ăn.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Thương Nhung vẫn nhịn không được hỏi hắn.
Chiết Trúc bỗng dưng đối diện với đôi mắt trong trẻo long lanh của nàng, động tác cầm đũa của hắn chợt khựng, mặt mày tuấn tú vậy mà lại có vài phần mất tự nhiên.
“Ngươi……”
Hắn mới mở miệng, lại phát giác mình căn bản không cách nào mở miệng hỏi nàng, hắn nhấp môi một lát, quay mặt đi: “Không có gì.”
Gắp đồ ăn cho hắn, múc canh cho hắn, nàng như vậy, đến tột cùng có tính là thích không?
Hắn không xác định suy nghĩ.
Không bao lâu, Mộng Thạch rốt cuộc tắm gội xong, từ trong phòng đi ra, đèn hoa sen khắc gỗ chiếu sáng thân hình hắn, Thương Nhung nhìn hắn đến gần, liền phát hiện cần cổ hắn vậy mà nổi lên thật nhiều nốt đỏ lớn nhỏ không đồng nhất.
“Mộng Thạch thúc thúc, ngài nơi này……” Thương Nhung chỉ hướng cần cổ mình.
“Vi Vi có điều không biết, ta vốn có một tật xấu,” Mộng Thạch gãi gãi cổ, ngồi xuống bàn, cười nói, “Chỉ cần mặc vật liệu thô ráp chút, lập tức sẽ nổi nốt đỏ.”
Trên mặt hắn toát ra chút biểu tình ngượng ngùng: “Nhưng ta nào có tiền nhàn rỗi mặc những xiêm y nguyên liệu tốt chứ, chỉ cắn răng mua một bộ đồ bên trong bằng vải vân cẩm, vẫn luôn mặc như vậy, không sợ các ngươi chê cười, ta đã có một đoạn thời gian không giặc rồi, không phải không muốn giặt, chỉ là một khi cởi xiêm y đó ra, mấy nốt đỏ này lại ngứa vô cùng.”
Nhưng đêm nay hết cách rồi, xiêm y mặc lâu như vậy, vẫn có chút ngứa.
Hắn vừa dứt lời, lại thấy Thương Nhung kinh ngạc nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Mộng Thạch không rõ nguyên do.
Thương Nhung còn chưa mở miệng, Chiết Trúc lại gác đũa xuống, tiếng va chạm thành chén vang lên thanh thúy, hắn như suy tư gì liếc nốt đỏ trên cần cổ Mộng Thạch một cái, ngữ khí pha thêm vài phần ý vị:
“Trong thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy, Mộng Thạch đạo trưởng không biết, nàng giống ngươi, cũng có tật xấu này.”
Trên đời này, đến tột cùng có chuyện trùng hợp vậy không?
Một cái chớp mắt, Mộng Thạch kinh ngạc nhìn về phía Thương Nhung: “Thực hả?”
“Đúng vậy.”
Thương Nhung gật gật đầu.
Trong lòng Mộng Thạch không biết sao lại quanh quẩn cảm xúc khó miêu tả được, hắn nhìn khuôn mặt được mặt nạ che giấu của cô nương, sau một lúc lâu cười: “Này đại khái, cũng coi như là duyên phận của ta và Vi Vi.”
Thương Nhung thấp mắt, cưỡng chế nghi ngờ hỗn loạn trong lòng, kẹp hai khối thịt kho tàu cùng chân vịt còn sót lại vào trong chén Mộng Thạch, nói: “Vừa rồi ngài cũng chưa được ăn miếng nào, ăn thêm chút đi.”
Mộng Thạch đầy mặt tươi cười, cầm lấy đũa lại đối diện với đôi mắt lãnh đạm của thiếu niên.
Hắn ra vẻ không biết, bưng chén lên liền ăn.
Khuôn mặt tuấn tiếu của thiếu niên biểu tình nhạt nhẽo, rồi lại nghiêm túc nhìn cô nương đang rũ đầu ăn canh bên cạnh.
Con ngươi xinh đẹp lộ ra một tia cảm xúc rầu rĩ.
Rốt cuộc nàng có thích hay không a?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: con quễ tình iu nhập thể là hay suy tư rầu rĩ lắm đa
Trong phòng khách điếm ở Hoài Thông thành, một trản cô đèn mờ nhạt, hòa tan vài phần bóng đêm đen đặc, một người mặc thường phục Lăng Tiêu Vệ thật cẩn thận đứng trước bàn khuyên nhủ.
“Ngu Tranh lúc này, hẳn là đã ở Vĩnh Hưng.” Hạ Tinh Cẩm một tay chống trên bàn, mặt mày anh khí tuấn dật tràn đầy mệt mỏi.
“Y theo lịch trình của Ngu bách hộ, hiện giờ đích xác nên ở Vĩnh Hưng,” thanh niên cúi đầu, thập phần kính cẩn, “Đại nhân, chờ chỉ huy sứ thẩm tra xong tên Tiết Nùng Ngọc kia, chúng ta liền có thể biết tin tức công chúa.”
Một chiếc đèn lung lay, Hạ Tinh Cẩm sau một lúc lâu không nói gì, giấy viết thư hắn đặt trên bàn dày đặc chữ viết, từ Nam Châu đến Hoài Thông, một đường này hắn cơ hồ là lang thang tìm kiếm không hề có mục tiêu.
“Dư nghiệt phản quân bị bắt, không một người nào chứng thực được ngày đó ám sát bệ hạ trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bọn họ còn có một đám người khác,” Hạ Tinh Cẩm buông mi mắt xuống, lắc đầu, “Việc này chứng tỏ, sát thủ Tiết Nùng Ngọc thuê ngày đó rất có khả năng vẫn chưa động thủ.”
“Hắn hao hết tâm lực bày ra sát cục này, ở thời khắc mấu chốt sao lại không động thủ?” Thanh niên nhất thời không nghĩ ra duyên cớ trong đó.
“Nếu muốn giết, vì sao hắn không giết ngay lúc ấy? Bắt đi rồi mới giết, chẳng phải dư thừa?” Hạ Tinh Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ, “Nhưng hôm nay cũng chỉ có hai khả năng này, hoặc là sát thủ hắn thuê thừa dịp náo loạn bắt công chúa đi, hoặc là……”
Hạ Tinh Cẩm bỗng nhiên im miệng.
Thanh niên không rõ nguyên do, mờ mịt mà đợi một lát, mới thấy hắn nâng tay lên, nói: “Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Thanh niên chỉ phải vâng lệnh lui ra.
Trong phòng chớp mắt yên tĩnh, bàn tay Hạ Tinh Cẩm dán lên thành chén trà nóng, lặng im hồi lâu trong một mảnh ánh sáng u ám.
Hắn đã từng kiểm tra đi kiểm tra lại xa giá lật ngang của công chúa trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bị mũi tên bắn trúng, hoặc bị ngọn lửa cháy xém để lại dấu vết bên ngoài, căn bản nhìn không ra dấu vết từng đánh nhau.
Hắn đã thẩm tra rất nhiều người đi theo ngày đó, khi phản quân ám sát Thuần Thánh Đế, tuy nói mọi người đều bận rộn bảo hộ đế vương, nhưng bên chỗ xa giá công chúa cũng không phải không có người giữ.
Lúc đó, hai nữ tì vốn nên giữ bên cạnh công chúa lại không ở bên trong xe, căn cứ lời khai của các nàng, là khi công chúa nghe nói bên ngoài có dị động liền lệnh cho hai người các nàng đi ra ngoài thăm dò.
Ngay sau đó mũi tên lửa đột kích, ngựa ở xa giá công chúa bị chấn kinh chạy điên loạn, sau đó, xe ngựa lật nghiêng, chờ khi cấm quân đi qua đó, bên trong xe đã không còn bóng dáng công chúa.
Nếu người Tiết Nùng Ngọc thuê tới chưa từng động thủ, mà phản quân lại căn bản chưa từng tới gần xa giá công chúa, như vậy…… chỉ còn một khả năng.
Công chúa, tự mình bỏ chạy.
Hạ Tinh Cẩm sớm đã nhìn thấy đáp án này trong lúc cân nhắc suy đoán kế hoạch, khi ở Nam Châu hắn đã có suy đoán này.
Trói buộc bởi do dự trong lòng, hắn vẫn luôn không muốn xem suy đoán này là sự thật, nhưng mà trước có lời khai của một dư nghiệt phản quân, sau có một mật tin hướng về Tiết Nùng Ngọc.
Bất luận mật tin này đến tột cùng là đến từ nơi nào, chữ viết Tiết Nùng Ngọc trên đó không làm giả được, nhưng bất luận là hộ vệ ngày đó đi theo thánh giá hoặc là dư nghiệt phản quân tiến đến ám sát Thuần Thánh Đế, bọn họ đều không nhìn thấy một người qua đường nào khác.
Hiện giờ đủ loại chứng cứ đều chỉ ra, Minh Nguyệt công chúa nàng không phải bị người bắt đi.
Đêm dài dần trôi, chén trà trong tay đã mất không ít độ ấm, Hạ Tinh Cẩm trầm tư chậm uống một ngụm, hắn lại nhìn về phía mật tin bày đầy bàn.
Hắn rốt cuộc vẫn không viết rõ việc này trong thư nhà gửi cho phụ thân ở Vĩnh Hưng.
Tại Dụ Lĩnh Trấn ở Nam Châu, từ miệng lão đại phu trong y quán, biết được có một đôi thiếu niên thiếu nữ cố ý che giấu dung mạo.
Gió đêm phất qua giấy viết thư bày đầy bàn, trang giấy lay động.
Làm công chúa tôn quý nhất Đại Yến, đến tột cùng... vì sao nàng phải trốn.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mặt trời nghiêng về phía Tây, rừng trúc bị trận mưa xuân hôm qua cọ rửa, ẩm ướt lại tràn đầy bùn đất cùng hương cỏ cây thơm mát, Thương Nhung một đường đi tới, đôi giày thêu dính không ít bùn đất.
Mộng Thạch ôm một đống lớn đồ vật cũng không có thời gian nhìn đường dưới chân, cứ dẫm như vậy lung tung một hồi, dẫm đến dính đầy bùn hắn cũng không hề để ý, chỉ muốn mau chóng buông mấy món đồ ăn chơi linh tinh Chiết Trúc mua xuống.
“Mộng Thạch thúc thúc, để ta cầm một ít đi.”
Thương Nhung thấy bùn đất bám đầy người hắn, liền nói.
Khi mới xuống xe ngựa ở cửa thôn, nàng muốn hỗ trợ, nhưng Mộng Thạch lại không cho.
“Đã sắp tới rồi, Vi Vi chính ngươi cũng coi chừng đường trơn, ta đi trước bỏ mấy thứ đồ này xuống đã.” Mộng Thạch căn bản không có biện pháp quay đầu lại, chỉ nói một câu như vậy với nàng, ước chừng là vết thương trên đùi hắn đã kết vảy, cọ xát vào y phục cũng không đau, cho nên dưới chân hắn bước càng mau.
“Đã nói với ngươi rồi, không cần mua nhiều như vậy.”
Thương Nhung thấy Mộng Thạch trước khi vào tiến viện suýt nữa lảo đảo một cái, nàng không khỏi quay đầu, nhỏ giọng nói với hắc y thiếu niên bên cạnh.
Trong rừng trúc sương mù dày đặc, đôi tay thiếu niên cũng không rảnh rỗi, mang theo đầy hộp vuông vức, lớn nhỏ không đồng nhất, nghe thấy lời nàng nói, hắn nghiêng mặt nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi có thích hay không, ngươi đều nói với ta thích, ta mới mua.”
Thương Nhung né tránh ánh mắt hắn, có chút túng quẫn, “Ta là sợ ngươi không cao hứng.”
Không người nào thích nghe người mình quan tâm cứ luôn nói với mình “Không thích”, “Không tốt”, “Không cần”, loại lời này là lời cự tuyệt.
Đây là Tiết Đạm Sương từng nói với Thương Nhung.
Trước khi gặp được Chiết Trúc, nàng giống như con nhím, chính là Tiết Đạm Sương đã nói với nàng, nàng luôn như vậy sẽ xúc phạm tới người thật lòng quan tâm nàng.
Nàng có chút xuất thần, không biết khi thiếu niên nghe rõ những lời này, đôi mắt hắn tựa hồ sáng hơn một chút, sương mù ẩm ướt, tiếng nói hắn trầm tĩnh: “Đồ mua cho ngươi, vì sao phải sợ ta không cao hứng? Chẳng lẽ, mấy thứ này ngươi đều không thích?”
“Thích.”
Nàng nói.
Váy áo hắn mua cho nàng, bộ này còn đẹp hơn bộ kia.
Thiếu niên rốt cuộc không nói chuyện, nhưng vẫn đi bên cạnh nàng, bảo hộ nàng kín kẽ, tầm mắt hắn buông xuống, dừng trên thềm đá ướt át.
Cẩn nương tử sau một hồi đại nạn, hiện giờ thân hình đã hao gầy rất nhiều, không giống Mộng Thạch ở trong lao được hai người Hồ Lâm Tùng và Đàm Giới Chi chiếu cố chu đáo, nàng và phu quân nàng ở trong lao đích xác là bị mấy lượt nghiêm hình tra tấn, hiện giờ sườn mặt nàng vẫn còn một lằn roi chưa khỏi hẳn.
Nhìn thấy Mộng Thạch vào viện, nàng liền vội tiến lên giúp đỡ hắn buông mấy đồ vật xuống, không bao lâu lại thấy Thương Nhung cùng Chiết Trúc tiến vào, liền lại hành lễ, cúi đầu nói: “Công tử, lần này nếu không có ngài, nô gia và phu quân nhất định đã chết oan trong nhà lao……”
Thấy hốc mắt nàng tuôn nước mắt ra tới, Thương Nhung liền đưa khăn trong tay áo cho nàng, nàng thấp giọng cảm tạ, lại đưa hai người bọn họ đến trước bàn cơm, nói: “Nô gia cũng không có gì báo đáp, trừ bỏ bàn rượu và thức ăn này, viện này về sau cũng tặng cho ba vị, vạn mong các ngươi không cần ghét bỏ.”
“Bàn rượu và thức ăn là được rồi, ta thấy viện này thì không cần đâu,” Mộng Thạch từ trong phòng thay đổi xiêm y ra tới, “Cẩn nương tử, tốt xấu gì đây cũng là nghề nghiệp của các ngươi.”
Cẩn nương tử lắc đầu: “Nghề nghiệp này nô gia không muốn làm tiếp nữa, viện này nếu ba vị không cần, nô gia và phu quân cũng bỏ nó hoang phế, sau này nô gia tiếp tục hái thuốc, phu quân làm nghề mộc của hắn, không chạm vào mấy việc này nữa.”
Trong lao mấy ngày, hai vợ chồng bọn họ đã bị dọa đến bầm gan, cũng không muốn làm nữa rồi.
Mặt trời lặn ánh chiều tà tan hết, sắc trời ám ám trầm trầm, Cẩn nương tử ở phòng bếp nấu xong mấy thùng nước ấm liền rời đi, phu quân nàng ở trong lao bị hại gãy chân, hiện giờ đang bệnh trên giường, nàng nóng lòng trở về chăm sóc.
Mộng Thạch trước tiên ăn qua loa một lát, thật sự không chịu nỗi ngứa ngáy trên người, liền bỏ đũa đi vào phòng tắm gội.
Thương Nhung ăn một khối thịt kho tàu sáng bóng như hổ phách, trong viện vắng vẻ, nàng chú ý tới thiếu niên bên cạnh cầm đũa sau một lúc lâu không nhúc nhích, chỉ rũ mắt, cũng không biết đang suy tư cái gì.
Nàng nghĩ nghĩ, gắp một miếng thịt cho hắn.
Thiếu niên thất thần cũng không biết đang nhìn chỗ nào, lại vì trong chén bỗng nhiên có thêm một khối thịt kho tàu mà động đậy lông mi một chút, gió đêm quất vào mặt, hắn nhẹ nâng mi mắt lên.
“Chiết Trúc, ăn rất ngon.”
Thương Nhung luôn cảm thấy hắn có chút kỳ kỳ, rồi lại không thể nói đến tột cùng là kỳ kỳ chỗ nào, nàng bưng chén nhỏ, nói với hắn.
“Nga.”
Hắn thất thần đáp một tiếng, kẹp thịt lên cắn một ngụm.
Thương Nhung vẫn còn cúi đầu uống canh cá, không phát hiện ánh mắt thiếu niên ngẫu nhiên trộm dừng trên người nàng, nàng chỉ cảm thấy hắn tâm sự nặng nề, ngay cả cơm cũng không lo ăn.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Thương Nhung vẫn nhịn không được hỏi hắn.
Chiết Trúc bỗng dưng đối diện với đôi mắt trong trẻo long lanh của nàng, động tác cầm đũa của hắn chợt khựng, mặt mày tuấn tú vậy mà lại có vài phần mất tự nhiên.
“Ngươi……”
Hắn mới mở miệng, lại phát giác mình căn bản không cách nào mở miệng hỏi nàng, hắn nhấp môi một lát, quay mặt đi: “Không có gì.”
Gắp đồ ăn cho hắn, múc canh cho hắn, nàng như vậy, đến tột cùng có tính là thích không?
Hắn không xác định suy nghĩ.
Không bao lâu, Mộng Thạch rốt cuộc tắm gội xong, từ trong phòng đi ra, đèn hoa sen khắc gỗ chiếu sáng thân hình hắn, Thương Nhung nhìn hắn đến gần, liền phát hiện cần cổ hắn vậy mà nổi lên thật nhiều nốt đỏ lớn nhỏ không đồng nhất.
“Mộng Thạch thúc thúc, ngài nơi này……” Thương Nhung chỉ hướng cần cổ mình.
“Vi Vi có điều không biết, ta vốn có một tật xấu,” Mộng Thạch gãi gãi cổ, ngồi xuống bàn, cười nói, “Chỉ cần mặc vật liệu thô ráp chút, lập tức sẽ nổi nốt đỏ.”
Trên mặt hắn toát ra chút biểu tình ngượng ngùng: “Nhưng ta nào có tiền nhàn rỗi mặc những xiêm y nguyên liệu tốt chứ, chỉ cắn răng mua một bộ đồ bên trong bằng vải vân cẩm, vẫn luôn mặc như vậy, không sợ các ngươi chê cười, ta đã có một đoạn thời gian không giặc rồi, không phải không muốn giặt, chỉ là một khi cởi xiêm y đó ra, mấy nốt đỏ này lại ngứa vô cùng.”
Nhưng đêm nay hết cách rồi, xiêm y mặc lâu như vậy, vẫn có chút ngứa.
Hắn vừa dứt lời, lại thấy Thương Nhung kinh ngạc nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Mộng Thạch không rõ nguyên do.
Thương Nhung còn chưa mở miệng, Chiết Trúc lại gác đũa xuống, tiếng va chạm thành chén vang lên thanh thúy, hắn như suy tư gì liếc nốt đỏ trên cần cổ Mộng Thạch một cái, ngữ khí pha thêm vài phần ý vị:
“Trong thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy, Mộng Thạch đạo trưởng không biết, nàng giống ngươi, cũng có tật xấu này.”
Trên đời này, đến tột cùng có chuyện trùng hợp vậy không?
Một cái chớp mắt, Mộng Thạch kinh ngạc nhìn về phía Thương Nhung: “Thực hả?”
“Đúng vậy.”
Thương Nhung gật gật đầu.
Trong lòng Mộng Thạch không biết sao lại quanh quẩn cảm xúc khó miêu tả được, hắn nhìn khuôn mặt được mặt nạ che giấu của cô nương, sau một lúc lâu cười: “Này đại khái, cũng coi như là duyên phận của ta và Vi Vi.”
Thương Nhung thấp mắt, cưỡng chế nghi ngờ hỗn loạn trong lòng, kẹp hai khối thịt kho tàu cùng chân vịt còn sót lại vào trong chén Mộng Thạch, nói: “Vừa rồi ngài cũng chưa được ăn miếng nào, ăn thêm chút đi.”
Mộng Thạch đầy mặt tươi cười, cầm lấy đũa lại đối diện với đôi mắt lãnh đạm của thiếu niên.
Hắn ra vẻ không biết, bưng chén lên liền ăn.
Khuôn mặt tuấn tiếu của thiếu niên biểu tình nhạt nhẽo, rồi lại nghiêm túc nhìn cô nương đang rũ đầu ăn canh bên cạnh.
Con ngươi xinh đẹp lộ ra một tia cảm xúc rầu rĩ.
Rốt cuộc nàng có thích hay không a?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: con quễ tình iu nhập thể là hay suy tư rầu rĩ lắm đa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất