Chương 37
Thẩm Tông ngơ ngác nhìn ả gái gọi nằm bệt trên đất, vẻ mặt chuyển từ phẫn nộ sang lúng túng.
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…” Anh ta lắp bắp với ả ta – người lúc này đã ngất xỉu.
Mọi thứ ngưng đọng trong giây lát, ngay sau đó, đám côn đồ đứng dưới tầng tỉnh táo lại, cả đám chửi tục bằng tiếng địa phương rồi đồng loạt lao về phía Thẩm Tông và Phương Diệc Dược.
“ĐM chạy mau!”
Phương Diệc Dược kéo Thẩm Tông chạy vào phòng, nhanh tay khóa cửa lại rồi phóng lại gần cái cửa sổ ước lượng độ cao.
“Họ Thẩm, xuống trước đi, giẫm lên ống nước cẩn thận!”
“Cái, cái gì?” Thẩm Tông vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn.
“Nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh lên!” Phương Diệc Dược vừa xê bàn chặn cửa vừa quát.
Thẩm Tông nhìn xuống khoảng sân trống trải bên dưới, hai chân run run bò lên bục cửa sổ. Hai tay anh ta bấu chặt thành cửa, cẩn thận đặt chân lên đường ống nước bẩn thỉu, chậm rãi lê về phía trước. Vì khẩn trương nên trán anh ta chảy đầy mồ hôi, mặt trắng bệch, mím chặt môi theo dõi gắt gao động tĩnh dưới chân.
“Động tác nhanh lên họ Thẩm, mi muốn ông bị tẩn cho trận à?”
Nghe thấy Phương Diệc Dược nói vậy, Thẩm Tông như người say tỉnh rượu vội vàng nhanh nhẹn hơn, anh ta nghiêng ngả lảo đảo men xuống theo đường ống nước, lúc đáp đất suýt nữa thì ngã dập mặt. Sau khi đứng vững, anh ta sốt sắng ngẩng lên nhìn phía cửa sổ.
Mà Phương Diệc Dược đã bắt đầu trượt xuống ngay khi Thẩm Tông đáp đất. Hắn nhanh chóng tới nơi, đẩy mạnh lưng Thẩm Tông: “Còn chờ gì nữa chạy nhanh lên!”
Đúng lúc này đám du côn kia phá vỡ cửa phòng xông vào, chúng mắng to vọt đến cửa sổ. Trông thấy bóng dáng hai người dưới đất, bọn chúng quơ lấy đồ vật xung quanh ném xuống.
“Diệc Dược cẩn thận!”
Cơ thể Phương Diệc Dược bị Thẩm Tông đẩy sang một bên, hắn nghe thấy tiếng va đập “Bịch” một phát, quay đầu lại nhìn, hóa ra là lưng Thẩm Tông bị một cái ghế gỗ nện vào.
Không còn thời gian để suy xét nữa, hắn vòng tay qua vai Thẩm Tông che chở anh ta chạy về phía trước. Đằng sau họ, đám du côn tiếp tục ném vật nặng xuống, chúng va chạm với mặt đất, phát ra những tiếng động đáng sợ.
Đầu óc Phương Diệc Dược trống rỗng, hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy. Thẩm Tông cũng chạy trối chết không khác gì Phương Diệc Dược, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, nếu vừa rồi không bị ghế gỗ rơi vào lưng, phỏng chừng Thẩm Tông đã bỏ xa hắn.
Số hai người cũng may, sau căn nhà này là một con hẻm nối thẳng ra đường quốc lộ, bọn họ men theo con đường nọ, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.
“Hộc… Hộc… Hình như không có ai đuổi theo nữa Diệc Dược…” Thẩm Tông nãy giờ vẫn chạy bán sống bán chết, mặt mũi lấm lem mồ hôi, giờ mới dám mở miệng nói.
Phương Diệc Dược quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, cảnh giác không dám dừng hẳn lại mà chỉ thả chậm tốc độ chạy. Hắn bật điện thoại Thẩm Tông lên tra bản đồ.
“Diệc Dược, em vứt… Vứt nó đi.” Thẩm Tông nói đứt quãng, thở hổn hển.
Phương Diệc Dược mải xem bản đồ nên không nghe rõ lời anh ta, “Anh canh xem đằng sau có ai đuổi theo không, tôi tìm đường trở về trạm xe buýt.”
Thẩm Tông im lặng chạy theo hắn.
Hai người đi theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng tìm đến được trạm xe buýt, vừa lúc có một xe đang đón khách ở đó, họ vội vàng leo lên, rời khỏi nơi thị phi này.
Hành khách trên xe rất ít, ngoài hai du khách là họ ra, còn lại tất cả đều là dân bản địa. Phương Diệc Dược và Thẩm Tông ngồi vào ghế cuối cùng, đến tận khi xe buýt khởi động, hai người mới cảm thấy chuyện vừa rồi đã cách xa mình như một giấc mơ.
“Xoay lưng ra đây.” Phương Diệc Dược giữ vai Thẩm Tông ra lệnh.
Thẩm Tông đờ người ra không hiểu chuyện gì, nghe lời hắn theo bản năng, xoay lưng lại. Phương Diệc Dược vạch áo anh ta lên, bờ lưng trần trụi hiện ra, khiến Thẩm Tông sợ hãi bật phắt dậy.
“A!”
Anh ta thét to một tiếng, người trên xe quay đầu lại nhìn họ, tất cả đều thấy cảnh tượng kỳ quặc này.
Phương Diệc Dược im lặng kéo áo Thẩm Tông xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, anh kêu la cái gì?!”
“Anh, anh không ngờ… Diệc Dược lại nhiệt tình đến vậy…” Thẩm Tông đỏ bừng mặt.
“Nhiệt tình cái đ*o gì,” Phương Diệc Dược cả giận nói, “Ông đây chỉ muốn nhìn xem lưng mi bị thương nặng không thôi.”
Thẩm Tông sững người mấy giây mới kịp phản ứng lại, mỉm cười yếu ớt: “Hóa ra là Diệc Dược đang quan tâm anh à… Anh không sao, chỉ hơi đau một chút thôi… Á em đừng chạm vào, đau…”
“Đây chính là hơi đau một chút của anh đó hả?” Phương Diệc Dược đè lưng Thẩm Tông xuống hỏi, “Con mẹ nó người anh làm từ thép?”
“Này về mình chỉ cần xoa thuốc, vài ngày sau khác khỏi, không sao đâu,” Hắn càng tức giận Thẩm Tông càng cười tươi, miệng sắp rộng đến tận mang tai, “Quả nhiên Diệc Dược đau lòng anh…”
“Còn nói nhảm tôi ném anh xuống xe.” Phương Diệc Dược trừng mắt lườm Thẩm Tông, sau đó đưa điện thoại cho anh ta: “Cầm lấy.”
Thẩm Tông vừa nhìn thấy nó, mặt lập tức tối sầm lại, anh ta căm thù nhìn chằm chằm cái điện thoại còn mới 70% của mình, bật điện thoại lên ấn ấn vuốt vuốt vài cái rồi rút thẻ nhớ và sim ra cất đi, xong xuôi mọi việc bèn mở cửa sổ ra vứt toẹt cái điện thoại ra ngoài.
“… Làm cái gì vậy hả họ Thẩm?!”
“Anh không cần nó nữa,” Thẩm Tông bình tĩnh trả lời, “Vừa nhìn thấy nó, anh lại nghĩ tới người đàn bà vừa rồi, nghĩ tới cảnh cô ta dính sát vào người em…”
“Anh điên hả, thế thì vứt điện thoại đi làm gì?”
“Anh điên.” Thẩm Tông rũ mắt xuống, nói khẽ, “Nhưng mà anh cảm thấy bứt rứt khó chịu khi nhìn nó, với cả nếu không phải tại hướng dẫn chỉ đường ngu si của nó, chúng mình cũng không lạc vào nơi đáng sợ ấy… Nếu không phải anh đòi đi trấn nhỏ, chúng mình cũng sẽ không lạc tới đây…”
“Nếu anh không đấm cô ta, chúng ta cũng không bị đuổi đánh như vậy.” Phương Diệc Dược bổ sung.
“Đúng nhỉ, đều là lỗi của anh…” Thẩm Tông cúi đầu ôm mặt, chết lặng.
Phương Diệc Dược nhìn cần cổ mảnh mai trắng nõn của anh ta, bỗng cảm thấy nó yếu ớt tới mức chỉ gần vặn nhẹ là gãy mất.
Vẻ người yếu đuối mong manh của tên này đúng thực là trái ngược hẳn với nội tâm điên khùng cố chấp, đôi khi thông minh sành sỏi như Phương Diệc Dược cũng không đoán ra được hành động kế tiếp của anh ta sẽ là gì.
Mỗi khi gặp phải chuyện bối rối như này, Phương Diệc Dược luôn hút một điếu thuốc. Hắn quen tay thò vào túi, chợt nhớ ra mình đã cai thuốc được một khoảng thời gian — Hình như bởi Thẩm Tông lải nhải cả ngày về việc hút thuốc không tốt, hắn ngại phiền tới mức phải bỏ.
Thẩm Tông đã âm thầm xâm nhập cuộc sống hắn, chỉ là một thay đổi nhỏ về cảm xúc của anh ta, cũng như hòn đá ném vào đại dương tâm tình phẳng lặng của hắn, khiến hắn day dứt không yên.
***
Sau đó hai người về thẳng khách sạn, không còn tâm trạng đi đâu chơi nữa.
Phương Diệc Dược ngồi trong phòng tra xét nơi kinh khủng vừa rồi, đúng cái phố “vẫy” rồi, kết quả tìm kiếm rặt gái mại dâm ngang ngược, đám côn đồ hung dữ, còn có đầu báo lớn đăng bài “Gái đứng đường điên cuồng gọi khách”, chính phủ nơi này một nhắm một mở con mắt cho qua. Đây cũng do bọn họ sai, trước khi đi không tìm hiểu trước.
Hắn dự định đi tắm rồi giặt qua chỗ quần áo bẩn luôn. Sau khi bước vào phòng tắm, trong lúc tháo đồng hồ, hắn khựng lại nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới hoàn hồn, tiếp tục quá trình tắm rửa.
Tắm xong, Phương Diệc Dược sấy khô tóc, hắn định gọi cho Thẩm Tông hỏi xem có muốn ra ngoài ăn không, nhưng chợt nhớ ra anh ta đã vứt điện thoại di động đi.
“Họ Thẩm, mở cửa, là tôi.”
Gõ cửa một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, mãi đến khi có nhân viên quét dọn vệ sinh đi qua báo cho hắn, hắn mới biết Thẩm Tông đã đi ra ngoài.
“Anh ta đi từ bao giờ?”
“Khoảng hơn nửa giờ trước, anh gọi điện hỏi anh ấy thử xem.”
Gọi được thì tôi đã gọi, tên điên đấy vứt mẹ nó điện thoại đi rồi, Phương Diệc Dược chửi thầm.
Hắn đứng tựa lưng vào cửa phòng Thẩm Tông, nghĩ lại biểu cảm cùng động tác của Thẩm Tông trên xe buýt, cảm thấy cực kỳ bực bội.
Không biết đứng được bao lâu, Thẩm Tông cuối cùng cũng xách theo túi hàng trở về. Anh ta thấy Phương Diệc Dược đứng đút tay vào túi quần trước cửa phòng mình thì vô cùng sửng sốt, hai tay xoa mắt, xác định người này đúng là hắn, anh ta liền vui mừng nhảy cẫng lên: “Diệc Dược… Em đang chờ anh à?”
Phương Diệc Dược nghiêng đầu nhìn anh ta: “Mẹ nó, anh đi đâu? Ông đứng đây chờ phải được một tiếng rồi đấy.”
“Anh đi mua điện thoại, tiện đường mua luôn đồ ăn tối, đang định mang sang cho em… Em, em thật sự đợi anh một tiếng đồng hồ lận hả?”
Phương Diệc Dược búng lên trán Thẩm Tông: “Thật hơn cả đếm!”
Thẩm Tông bị đau kêu “Ối” một tiếng, vội vàng lấy thẻ phòng ra mở cửa: “Anh xin lỗi anh xin lỗi… Diệc Dược muốn vào đây ngồi cùng ăn với anh không…”
Phương Diệc Dược tiến thẳng tới ghế lông ngồi bệt xuống, bắt chéo chân nhìn Thẩm Tông cất điện thoại rồi lấy hai hộp xốp ra.
“Anh mua miến, em anh trước đi… Chờ lâu như vậy chắc em đói rồi.”
Phương Diệc Dược không từ chối, vừa ăn vừa xem mấy thứ đồ mà Thẩm Tông mua về, ngoài thuốc cao ra còn có một chiếc điện thoại đóng gói mới tinh.
“Mua điện thoại ở đâu?”
“Ở khu trung tâm ấy em, nhiều nhãn hiệu nổi tiếng lắm, anh chọn bừa một hãng,” Thẩm Tông xếp gọn hộp miến và đũa của mình: “Thực ra lúc anh vừa ném điện thoại cũng hối hận lắm…”
“Nói nhảm, điện thoại chứ có phải đồng nát sắt vụn đâu.”
“Không phải thế, anh sợ người ta nhặt được rồi nhìn thấy ảnh nền của anh, chính là ảnh chụp em…” Thẩm Tông lo lắng nói.
Phương Diệc Dược suýt sặc nước canh: “… ĐCM anh ném đi mà không xóa hết ảnh à?!”
“Anh quên mất! Anh chỉ nhớ sao lưu ảnh với tin nhắn vào tài khoản rồi xóa chúng nó đi thôi, quên mất cái ảnh nền…” Thẩm Tông áy náy khó chịu: “Làm thế nào bây giờ, lỡ có người nhặt được rồi có ý đồ với Diệc Dược, anh biết làm thế nào bây giờ…”
“Anh nghĩ ai cũng như anh chắc?”
“Nhưng Diệc Dược hấp dẫn như vậy, anh cảm thấy rất nguy hiểm…”
“Bây giờ anh kêu than thì được gì? Vứt cũng vứt rồi.” Phương Diệc Dược lườm anh ta.
“… Anh xin lỗi,” Thẩm Tông rũ mắt: “Những chuyện xảy ra hôm nay đều là do anh.”
Phương Diệc Dược im lặng ăn tiếp, khóe mắt hắn vẫn canh chừng nét mặt Thẩm Tông.
“Diệc Dược, anh biết em rất giận anh lúc đó đã…” Thấy hắn trầm mặc, Thẩm Tông lại nói tiếp, mắt trước sau không dám nhìn thẳng hắn, “Nhưng mà anh thật sự không thể nhịn được, anh không thể… Chịu được cảnh cô ta bám lấy em như vậy…”
Trong lúc nói đầu anh ta cúi gằm xuống, giọng cũng bé dần bé dần rồi tắt hẳn. Thấy Phương Diệc Dược vẫn im lặng, anh ta đờ đẫn cầm đũa lên ăn miến.
Phương Diệc Dược ăn xong dọn đũa bát sang một bên, ra lệnh: “Tí nữa vứt hộ tôi.”
“Được.” Thẩm Tông khép hộp miến lại, cột gọn túi định đem đi vứt.
“Chờ đã,” Phương Diệc Dược gọi anh ta lại, lấy thẻ phòng của mình ra: “Tiện bê hành lý của tôi lại đây.”
“Hả?” Thẩm Tông khó hiểu
“Anh muốn được ngủ với tôi còn gì, không mang quần áo ngủ sang đây sao ngủ?”
------oOo------
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…” Anh ta lắp bắp với ả ta – người lúc này đã ngất xỉu.
Mọi thứ ngưng đọng trong giây lát, ngay sau đó, đám côn đồ đứng dưới tầng tỉnh táo lại, cả đám chửi tục bằng tiếng địa phương rồi đồng loạt lao về phía Thẩm Tông và Phương Diệc Dược.
“ĐM chạy mau!”
Phương Diệc Dược kéo Thẩm Tông chạy vào phòng, nhanh tay khóa cửa lại rồi phóng lại gần cái cửa sổ ước lượng độ cao.
“Họ Thẩm, xuống trước đi, giẫm lên ống nước cẩn thận!”
“Cái, cái gì?” Thẩm Tông vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn.
“Nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh lên!” Phương Diệc Dược vừa xê bàn chặn cửa vừa quát.
Thẩm Tông nhìn xuống khoảng sân trống trải bên dưới, hai chân run run bò lên bục cửa sổ. Hai tay anh ta bấu chặt thành cửa, cẩn thận đặt chân lên đường ống nước bẩn thỉu, chậm rãi lê về phía trước. Vì khẩn trương nên trán anh ta chảy đầy mồ hôi, mặt trắng bệch, mím chặt môi theo dõi gắt gao động tĩnh dưới chân.
“Động tác nhanh lên họ Thẩm, mi muốn ông bị tẩn cho trận à?”
Nghe thấy Phương Diệc Dược nói vậy, Thẩm Tông như người say tỉnh rượu vội vàng nhanh nhẹn hơn, anh ta nghiêng ngả lảo đảo men xuống theo đường ống nước, lúc đáp đất suýt nữa thì ngã dập mặt. Sau khi đứng vững, anh ta sốt sắng ngẩng lên nhìn phía cửa sổ.
Mà Phương Diệc Dược đã bắt đầu trượt xuống ngay khi Thẩm Tông đáp đất. Hắn nhanh chóng tới nơi, đẩy mạnh lưng Thẩm Tông: “Còn chờ gì nữa chạy nhanh lên!”
Đúng lúc này đám du côn kia phá vỡ cửa phòng xông vào, chúng mắng to vọt đến cửa sổ. Trông thấy bóng dáng hai người dưới đất, bọn chúng quơ lấy đồ vật xung quanh ném xuống.
“Diệc Dược cẩn thận!”
Cơ thể Phương Diệc Dược bị Thẩm Tông đẩy sang một bên, hắn nghe thấy tiếng va đập “Bịch” một phát, quay đầu lại nhìn, hóa ra là lưng Thẩm Tông bị một cái ghế gỗ nện vào.
Không còn thời gian để suy xét nữa, hắn vòng tay qua vai Thẩm Tông che chở anh ta chạy về phía trước. Đằng sau họ, đám du côn tiếp tục ném vật nặng xuống, chúng va chạm với mặt đất, phát ra những tiếng động đáng sợ.
Đầu óc Phương Diệc Dược trống rỗng, hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy. Thẩm Tông cũng chạy trối chết không khác gì Phương Diệc Dược, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, nếu vừa rồi không bị ghế gỗ rơi vào lưng, phỏng chừng Thẩm Tông đã bỏ xa hắn.
Số hai người cũng may, sau căn nhà này là một con hẻm nối thẳng ra đường quốc lộ, bọn họ men theo con đường nọ, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.
“Hộc… Hộc… Hình như không có ai đuổi theo nữa Diệc Dược…” Thẩm Tông nãy giờ vẫn chạy bán sống bán chết, mặt mũi lấm lem mồ hôi, giờ mới dám mở miệng nói.
Phương Diệc Dược quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, cảnh giác không dám dừng hẳn lại mà chỉ thả chậm tốc độ chạy. Hắn bật điện thoại Thẩm Tông lên tra bản đồ.
“Diệc Dược, em vứt… Vứt nó đi.” Thẩm Tông nói đứt quãng, thở hổn hển.
Phương Diệc Dược mải xem bản đồ nên không nghe rõ lời anh ta, “Anh canh xem đằng sau có ai đuổi theo không, tôi tìm đường trở về trạm xe buýt.”
Thẩm Tông im lặng chạy theo hắn.
Hai người đi theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng tìm đến được trạm xe buýt, vừa lúc có một xe đang đón khách ở đó, họ vội vàng leo lên, rời khỏi nơi thị phi này.
Hành khách trên xe rất ít, ngoài hai du khách là họ ra, còn lại tất cả đều là dân bản địa. Phương Diệc Dược và Thẩm Tông ngồi vào ghế cuối cùng, đến tận khi xe buýt khởi động, hai người mới cảm thấy chuyện vừa rồi đã cách xa mình như một giấc mơ.
“Xoay lưng ra đây.” Phương Diệc Dược giữ vai Thẩm Tông ra lệnh.
Thẩm Tông đờ người ra không hiểu chuyện gì, nghe lời hắn theo bản năng, xoay lưng lại. Phương Diệc Dược vạch áo anh ta lên, bờ lưng trần trụi hiện ra, khiến Thẩm Tông sợ hãi bật phắt dậy.
“A!”
Anh ta thét to một tiếng, người trên xe quay đầu lại nhìn họ, tất cả đều thấy cảnh tượng kỳ quặc này.
Phương Diệc Dược im lặng kéo áo Thẩm Tông xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, anh kêu la cái gì?!”
“Anh, anh không ngờ… Diệc Dược lại nhiệt tình đến vậy…” Thẩm Tông đỏ bừng mặt.
“Nhiệt tình cái đ*o gì,” Phương Diệc Dược cả giận nói, “Ông đây chỉ muốn nhìn xem lưng mi bị thương nặng không thôi.”
Thẩm Tông sững người mấy giây mới kịp phản ứng lại, mỉm cười yếu ớt: “Hóa ra là Diệc Dược đang quan tâm anh à… Anh không sao, chỉ hơi đau một chút thôi… Á em đừng chạm vào, đau…”
“Đây chính là hơi đau một chút của anh đó hả?” Phương Diệc Dược đè lưng Thẩm Tông xuống hỏi, “Con mẹ nó người anh làm từ thép?”
“Này về mình chỉ cần xoa thuốc, vài ngày sau khác khỏi, không sao đâu,” Hắn càng tức giận Thẩm Tông càng cười tươi, miệng sắp rộng đến tận mang tai, “Quả nhiên Diệc Dược đau lòng anh…”
“Còn nói nhảm tôi ném anh xuống xe.” Phương Diệc Dược trừng mắt lườm Thẩm Tông, sau đó đưa điện thoại cho anh ta: “Cầm lấy.”
Thẩm Tông vừa nhìn thấy nó, mặt lập tức tối sầm lại, anh ta căm thù nhìn chằm chằm cái điện thoại còn mới 70% của mình, bật điện thoại lên ấn ấn vuốt vuốt vài cái rồi rút thẻ nhớ và sim ra cất đi, xong xuôi mọi việc bèn mở cửa sổ ra vứt toẹt cái điện thoại ra ngoài.
“… Làm cái gì vậy hả họ Thẩm?!”
“Anh không cần nó nữa,” Thẩm Tông bình tĩnh trả lời, “Vừa nhìn thấy nó, anh lại nghĩ tới người đàn bà vừa rồi, nghĩ tới cảnh cô ta dính sát vào người em…”
“Anh điên hả, thế thì vứt điện thoại đi làm gì?”
“Anh điên.” Thẩm Tông rũ mắt xuống, nói khẽ, “Nhưng mà anh cảm thấy bứt rứt khó chịu khi nhìn nó, với cả nếu không phải tại hướng dẫn chỉ đường ngu si của nó, chúng mình cũng không lạc vào nơi đáng sợ ấy… Nếu không phải anh đòi đi trấn nhỏ, chúng mình cũng sẽ không lạc tới đây…”
“Nếu anh không đấm cô ta, chúng ta cũng không bị đuổi đánh như vậy.” Phương Diệc Dược bổ sung.
“Đúng nhỉ, đều là lỗi của anh…” Thẩm Tông cúi đầu ôm mặt, chết lặng.
Phương Diệc Dược nhìn cần cổ mảnh mai trắng nõn của anh ta, bỗng cảm thấy nó yếu ớt tới mức chỉ gần vặn nhẹ là gãy mất.
Vẻ người yếu đuối mong manh của tên này đúng thực là trái ngược hẳn với nội tâm điên khùng cố chấp, đôi khi thông minh sành sỏi như Phương Diệc Dược cũng không đoán ra được hành động kế tiếp của anh ta sẽ là gì.
Mỗi khi gặp phải chuyện bối rối như này, Phương Diệc Dược luôn hút một điếu thuốc. Hắn quen tay thò vào túi, chợt nhớ ra mình đã cai thuốc được một khoảng thời gian — Hình như bởi Thẩm Tông lải nhải cả ngày về việc hút thuốc không tốt, hắn ngại phiền tới mức phải bỏ.
Thẩm Tông đã âm thầm xâm nhập cuộc sống hắn, chỉ là một thay đổi nhỏ về cảm xúc của anh ta, cũng như hòn đá ném vào đại dương tâm tình phẳng lặng của hắn, khiến hắn day dứt không yên.
***
Sau đó hai người về thẳng khách sạn, không còn tâm trạng đi đâu chơi nữa.
Phương Diệc Dược ngồi trong phòng tra xét nơi kinh khủng vừa rồi, đúng cái phố “vẫy” rồi, kết quả tìm kiếm rặt gái mại dâm ngang ngược, đám côn đồ hung dữ, còn có đầu báo lớn đăng bài “Gái đứng đường điên cuồng gọi khách”, chính phủ nơi này một nhắm một mở con mắt cho qua. Đây cũng do bọn họ sai, trước khi đi không tìm hiểu trước.
Hắn dự định đi tắm rồi giặt qua chỗ quần áo bẩn luôn. Sau khi bước vào phòng tắm, trong lúc tháo đồng hồ, hắn khựng lại nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới hoàn hồn, tiếp tục quá trình tắm rửa.
Tắm xong, Phương Diệc Dược sấy khô tóc, hắn định gọi cho Thẩm Tông hỏi xem có muốn ra ngoài ăn không, nhưng chợt nhớ ra anh ta đã vứt điện thoại di động đi.
“Họ Thẩm, mở cửa, là tôi.”
Gõ cửa một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, mãi đến khi có nhân viên quét dọn vệ sinh đi qua báo cho hắn, hắn mới biết Thẩm Tông đã đi ra ngoài.
“Anh ta đi từ bao giờ?”
“Khoảng hơn nửa giờ trước, anh gọi điện hỏi anh ấy thử xem.”
Gọi được thì tôi đã gọi, tên điên đấy vứt mẹ nó điện thoại đi rồi, Phương Diệc Dược chửi thầm.
Hắn đứng tựa lưng vào cửa phòng Thẩm Tông, nghĩ lại biểu cảm cùng động tác của Thẩm Tông trên xe buýt, cảm thấy cực kỳ bực bội.
Không biết đứng được bao lâu, Thẩm Tông cuối cùng cũng xách theo túi hàng trở về. Anh ta thấy Phương Diệc Dược đứng đút tay vào túi quần trước cửa phòng mình thì vô cùng sửng sốt, hai tay xoa mắt, xác định người này đúng là hắn, anh ta liền vui mừng nhảy cẫng lên: “Diệc Dược… Em đang chờ anh à?”
Phương Diệc Dược nghiêng đầu nhìn anh ta: “Mẹ nó, anh đi đâu? Ông đứng đây chờ phải được một tiếng rồi đấy.”
“Anh đi mua điện thoại, tiện đường mua luôn đồ ăn tối, đang định mang sang cho em… Em, em thật sự đợi anh một tiếng đồng hồ lận hả?”
Phương Diệc Dược búng lên trán Thẩm Tông: “Thật hơn cả đếm!”
Thẩm Tông bị đau kêu “Ối” một tiếng, vội vàng lấy thẻ phòng ra mở cửa: “Anh xin lỗi anh xin lỗi… Diệc Dược muốn vào đây ngồi cùng ăn với anh không…”
Phương Diệc Dược tiến thẳng tới ghế lông ngồi bệt xuống, bắt chéo chân nhìn Thẩm Tông cất điện thoại rồi lấy hai hộp xốp ra.
“Anh mua miến, em anh trước đi… Chờ lâu như vậy chắc em đói rồi.”
Phương Diệc Dược không từ chối, vừa ăn vừa xem mấy thứ đồ mà Thẩm Tông mua về, ngoài thuốc cao ra còn có một chiếc điện thoại đóng gói mới tinh.
“Mua điện thoại ở đâu?”
“Ở khu trung tâm ấy em, nhiều nhãn hiệu nổi tiếng lắm, anh chọn bừa một hãng,” Thẩm Tông xếp gọn hộp miến và đũa của mình: “Thực ra lúc anh vừa ném điện thoại cũng hối hận lắm…”
“Nói nhảm, điện thoại chứ có phải đồng nát sắt vụn đâu.”
“Không phải thế, anh sợ người ta nhặt được rồi nhìn thấy ảnh nền của anh, chính là ảnh chụp em…” Thẩm Tông lo lắng nói.
Phương Diệc Dược suýt sặc nước canh: “… ĐCM anh ném đi mà không xóa hết ảnh à?!”
“Anh quên mất! Anh chỉ nhớ sao lưu ảnh với tin nhắn vào tài khoản rồi xóa chúng nó đi thôi, quên mất cái ảnh nền…” Thẩm Tông áy náy khó chịu: “Làm thế nào bây giờ, lỡ có người nhặt được rồi có ý đồ với Diệc Dược, anh biết làm thế nào bây giờ…”
“Anh nghĩ ai cũng như anh chắc?”
“Nhưng Diệc Dược hấp dẫn như vậy, anh cảm thấy rất nguy hiểm…”
“Bây giờ anh kêu than thì được gì? Vứt cũng vứt rồi.” Phương Diệc Dược lườm anh ta.
“… Anh xin lỗi,” Thẩm Tông rũ mắt: “Những chuyện xảy ra hôm nay đều là do anh.”
Phương Diệc Dược im lặng ăn tiếp, khóe mắt hắn vẫn canh chừng nét mặt Thẩm Tông.
“Diệc Dược, anh biết em rất giận anh lúc đó đã…” Thấy hắn trầm mặc, Thẩm Tông lại nói tiếp, mắt trước sau không dám nhìn thẳng hắn, “Nhưng mà anh thật sự không thể nhịn được, anh không thể… Chịu được cảnh cô ta bám lấy em như vậy…”
Trong lúc nói đầu anh ta cúi gằm xuống, giọng cũng bé dần bé dần rồi tắt hẳn. Thấy Phương Diệc Dược vẫn im lặng, anh ta đờ đẫn cầm đũa lên ăn miến.
Phương Diệc Dược ăn xong dọn đũa bát sang một bên, ra lệnh: “Tí nữa vứt hộ tôi.”
“Được.” Thẩm Tông khép hộp miến lại, cột gọn túi định đem đi vứt.
“Chờ đã,” Phương Diệc Dược gọi anh ta lại, lấy thẻ phòng của mình ra: “Tiện bê hành lý của tôi lại đây.”
“Hả?” Thẩm Tông khó hiểu
“Anh muốn được ngủ với tôi còn gì, không mang quần áo ngủ sang đây sao ngủ?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất