Chương 60
“Em xin nghỉ phép, tuần sau mới tới sở thú làm việc.”“Bảo sao hôm nọ anh đến đấy không gặp được em, anh có hỏi đồng nghiệp em nhưng bạn ấy cũng không biết em ở đâu.” Phó nghị cười, nhưng nụ cười tắt ngấm khi nhìn về phía Phương Diệc Dược. Anh ta vươn tay nói: “Tôi không ngờ gặp được cậu Phương Diệc Dược ở đây đó.”
“Tôi cũng không ngờ tới thưa anh Phó.”
Hai người bắt tay nhau, ánh mắt tóe ra tia lửa, âm thầm so kè cao thấp. Tay Phương Diệc Dược bị anh ta siết chặt, khiến hắn cảm thấy áp lực như lúc bàn chuyện hợp đồng trước đó.
“Diệc Dược à, đây là đàn anh của anh, cấp ba và đại học bọn anh đều học chung trường.”
“Biết rồi.”
“Ớ? Sao em biết? Chẳng lẽ Viên Phi nói cho em?” Thẩm Tông lại sợ bóng sợ gió.
“Tôi nhìn thấy trong album ảnh của anh.”
“Ủa em xem lúc nào hay vậy?” Thẩm Tông ngơ ngác.
“Hôm trước tôi đến nhà anh, anh vắng nhà nên tôi lấy chìa sơ cua mở cửa.” Phương Diệc Dược nói đến đây bèn liếc mắt nhìn Phó Nghị đầy ẩn ý. Phó Nghị tái mặt, mất tự nhiên nhìn qua nhìn lại hai người.
“Ra là vậy.” Thẩm Tông cười ngượng: “Mấy ảnh đó chụp lâu lắm rồi, trông anh xấu lắm, Diệc Dược đừng chê anh nha.”
“Làm gì có bộ dạng xấu xí nào của anh mà tôi chưa nhìn qua đâu, khỏi lo.”
“Hì hì, ừ nhỉ… Cũng đúng.” Thẩm Tông đỏ mặt, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn thẳng vào người khác, lại thêm người quen là Phó Nghị đứng ngay cạnh, anh ta ngại ngùng muốn chui luôn xuống đất.
Cái mà Phương Diệc Dược cần chính là phản ứng này của anh ta. Nhìn gương mặt khó xử, thốt không nên lời của Phó Nghị, lòng hắn dễ chịu vô cùng.
“Nhắc tới ảnh,” Phó Nghị cố nói lảng sang chuyện khác: “Cái máy ảnh anh cho em mượn dùng thích không?”
“Dùng thích lắm anh ạ, chụp ảnh hay chụp người đều đẹp cả.” Thẩm Tông trả lời.
“Hoá ra chiếc máy ảnh đó là của anh Nghị đây.” Phương Diệc Dược cười giả lả: “Bảo sao xịn dữ, tôi hí hoáy mãi mới biết dùng đấy.”
Phó Nghị cứng đờ: “Vậy là lần đó hai người cùng đi Phúc Châu với nhau à?”
“Đúng ạ.” Thẩm Tông ngại ngùng đáp, thấp thỏm nhìn Phương Diệc Dược như sợ mình đáp sai, ngoan ngoãn chờ hắn tiếp lời.
Phương Diệc Dược chỉ cười cười.
“Chắc hai người quen nhau từ lâu rồi hả?” Mãi sau Phó Nghị mới cất lời, gương mặt nghiêm nghị giấu kín cảm xúc.
“Nếu tính từ lúc gặp nhau lần đầu thì đến bây giờ cũng được hơn hai mươi năm.” Phương Diệc Dược đáp gọn lỏn.
Thẩm Tông gật gù như gà mổ thóc: “Đúng đúng, hồi bé bọn em ở đối diện nhà nhau.”
“Vậy à.” Phó Nghị rối rắm, “Lúc còn đi học anh chưa nghe em nhắc tới bao giờ.”
“Bởi vì Diệc Dược quên mất em, mãi đến khi… Mãi đến năm ngoái chúng em mới gặp lại.” Thẩm Tông nỗ lực duy trì lớp vỏ bọc thánh thiện, mỉm cười giải thích cho đàn anh.
“À ừ.” Phó Nghị ho khan, không lấy gì làm vui vẻ hỏi tiếp: “Thế bây giờ hai người… ở cùng nhau?”
Phương Diệc Dược nhìn Thẩm Tông đầy ẩn ý, chờ anh ta trả lời.
Thẩm Tông bị người tình trong mộng (nay đã thành người tình chính thức) nhìn mà lạnh hết cả người, lắp bắp đáp: “Không, không phải, bọn em chỉ đến cùng lúc thôi… À nhưng mà bởi vì một vài chuyện nên em ở nhà cậu ấy, ối, không…không đúng sao Diệc Dược?”
Phương Diệc Dược đanh mặt hung dữ trừng Thẩm Tông khiến anh ta sợ hãi nói nhỏ dần.
Tên Thẩm Tông đần thối này, sự ăn ý hàng ngày mất đâu hết rồi?
Hắn đành phải trả lời thay một cách ngắn gọn: “Đúng thế, chúng tôi đang ở với nhau.”
Phó Nghị sững người, hồi lâu sau mới gật gật đầu, cười nói: “Ra vậy.”
Tiếng chuông thánh thót nhanh chóng phá vỡ bầu không khí lúng túng mất tự nhiên giữa ba người. Những vị khách còn trong vườn hoa nườm nượp tiến vào lễ đường, Thẩm Tông và Phương Diệc Dược vội vàng gửi Lang Yên cho bên trông nom rồi đi theo mọi người.
Dưới ánh đèn lung linh lấp lánh, cô dâu mặc chiếc váy cưới bồng bềnh lộng lẫy như váy cưới của các nàng công chúa trong truyện cổ tích, đeo chiếc khăn voan trắng tinh trang nhã, nắm tay cha bước vào lễ đường, lướt đi trong tràng pháo tay của mọi người.
“Váy cô ấy đẹp thật.” Thấy Tông xuýt xoa khen ngợi, lén lút đánh giá biểu cảm của Phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược biết thừa anh ta nghĩ gì nhưng hắn không muốn hỏi ra, chỉ bình tĩnh gật đầu đồng ý, nhìn cô dâu đi về phía chú rể.
Từ Phong hạnh phúc dắt tay người phụ nữ mình yêu tha thiết, cùng cô hoàn thành nghi thức kết hôn với sự chúc phúc của bạn bè và người thân.
Kết thúc phần lễ, mọi người di chuyển về vườn hoa dùng bữa và chúc rượu cô dâu chú rể.
“Chúc đôi vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử, sống với nhau đến lúc đầu bạc răng long.” Đến bàn hắn, Thẩm Tông vội vàng cầm chén rượu lên chúc.
“Hahaha, cảm ơn bác sĩ Thẩm, bao giờ thì bác sĩ và cậu Dược định báo tin mừng đây?” Từ Phong ôm vợ đẹp cười sang sảng, sau khi đi chúc rượu được vài bàn hắn ta đã có vẻ hơi ngà ngà say.
“Khụ, anh Từ nói be bé thôi, đừng nói thế mà…” Thẩm Tông đỏ mặt.
“Hả! Đừng nói thế là như nào?!” Từ Phong vỗ bộp bộp lên vai Thẩm Tông, bất chợt dí mặt lại gần anh ta.
Thẩm Tông tưởng là hắn ta say rượu định gây chuyện, lập tức cứng người cảnh giác, cầm chặt cái ly sẵn sàng đập.
Ai dè Từ Phong chỉ muốn thủ thỉ với anh ta: “Bác sĩ Thẩm à tôi chỉ còn có thể dựa vào anh giữ chặt Phương Diệc Dược hộ tôi thôi chứ vợ tôi và cậu ấy từng là người yêu tôi cảm thấy không an toàn chút nào anh có thể biết cố gắng hơn nữa được không vậy…”
Từ Phong bắn súng liên thanh không quãng nghỉ làm Thẩm Tông váng hết cả tai.
Phương Diệc Dược đứng gần đó không nghe rõ hắn ta nói gì, nhưng thấy Từ Phong dính sát vào Thẩm Tông như vậy hắn rất khó chịu, tiến lên kéo Từ Phong ra: “Còn đứng đây thì thầm gì vậy anh Từ, đến giờ động phòng rồi kìa.”
Đám người nghe vậy cười đùa hú hét, Từ Phong vội vàng nắm tay vợ chạy đi.
Sau bữa ăn là màn khiêu vũ. Cô dâu chú rể khiêu vũ đầu tiên, sau đó các vị khách kết đôi với nhau khiêu vũ. Mọi người chìm đắm trong các điệu nhảy uyển chuyển và các bản nhạc trữ tình.
Trong lúc Thẩm Tông đi đón Lang Yên về, Phương Diệc Dược tìm thấy Phó Nghị đứng một mình trong góc, bèn lại gần. Anh ta thấy hắn cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu cười chào.
“Chào giám đốc Phó, chúng ta qua bên kia nói chuyện chút chứ?”
“Được, tôi cũng đang định tìm cậu đây.”
Hai người đi theo lối mòn dẫn tới phía sau giáo đường. Nơi đây hoa thơm khoe sắc, là một nơi tuyệt vời để hò hẹn, tuy nhiên đối với hai vị sắp sửa có một cuộc nói chuyện nghiêm túc là Phương Diệc Dược và Phó Nghị đây thì phong cảnh này vô cùng không thích hợp.
“Tôi học cùng trường cấp 3 và trường đại học với Thẩm Tông.” Phó Nghị không vòng vo mà nói thẳng luôn.
Phương Diệc Dược nhìn dáng vẻ ưu thương u buồn của anh ta, ngứa miệng tỉa cho phát: “Ồ, hai người quen nhau lâu như thế mà phải giở album ra thấy ảnh chụp tôi mới biết.”
Phó Nghị cười khổ: “Nếu như không có hôm nay chắc hẳn cậu sẽ mãi mãi không biết, dù sao trong lòng em ấy cũng chỉ có cậu.”
“Anh ta nói cho anh rồi ư?”
“Hồi tôi tỏ tình với em ấy, em ấy từ chối với lý do là đã thích người khác rồi. Tôi tìm hiểu thế nào cũng không tìm ra đó là ai, mãi cho đến vừa nãy.”
Phương Diệc Dược bỗng nhớ tới Thẩm Tông từng kể với hắn hồi cấp 3 được một người gửi thư tình cho, xem ra kẻ đó chính là Phó Nghị.
“Em ấy thích cậu ở điểm nào nhỉ?” Phó Nghị đột ngột hỏi: “Tôi không có ý chê bôi đâu, chỉ tò mò thôi.”
“Tôi cũng không biết.” Phương Diệc Dược đáp lời, thấy anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên bèn hỏi lại: “Vậy còn anh? anh thích anh ta ở điểm nào?”
Phó Nghị trở nên dịu dàng: “Tông rất thông minh và kiên cường, em ấy tốt bụng, hiền lành, trong sáng… Không lạ gì khi em ấy được yêu mến.”
Phương Diệc Dược rất lấn cấn với mấy từ “tốt bụng”, “hiền lành”, “trong sáng”: “Anh hiểu anh ta thật đấy.”
“Tất nhiên rồi, dù sao tôi và em ấy cũng quen biết nhau hơn mười năm mà.”
Đến đây thì Phương Diệc Dược hoàn toàn cạn lời. Hắn thầm nghĩ Thẩm Tông đúng là kẻ hai mặt, gương mặt thật dành cho người nhà, gương mặt đạo mạo dành cho người ngoài. Không biết nếu Phó Nghị phát hiện ra tính cách thật sự của anh ta sẽ sốc tới mức nào nhỉ?
Phó Nghị thấy Phương Diệc Dược trầm ngâm, miệng càng đắng chát: “Tôi vẫn cứ hi vọng hão huyền rằng người em ấy thích vốn dĩ không hề tồn tại.”
Phương Diệc Dược bảo trì im lặng, ngắm hoa.
“Năm nay tôi gặp em ấy được mấy lần, em ấy đều hỏi thăm về chuyện công việc, hỏi thăm về công ty cậu, tôi đã ngờ ngợ ra rồi nhưng vẫn cố đánh lừa bản thân.”
Phương Diệc Dược nhìn gương mặt đau buồn của Phó Nghị, thầm nghĩ ngoại hình nam tính sắt đá của người này đúng là trái ngược hẳn với nội tâm yếu đuối của anh ta.
“Hôm nay thấy hai người bên nhau, tôi biết mình đã hoàn toàn hết hi vọng, đây cũng coi như là sự giải thoát… Tôi chỉ mong Tông được hạnh phúc.”
Phương Diệc Dược gật đầu.
“Tôi chỉ muốn nói có vậy thôi, cảm ơn cậu đã lắng nghe.” Phó Nghị thở dài rồi rời đi.
Phương Diệc Dược ngồi một lúc rồi mới đứng dậy, định quay trở lại giáo đường.
“Diệc Dược! Diệc Dược?! Hóa ra em ở đây à!” Thẩm Tông í ới gọi từ xa rồi kéo Lang Yên chạy xộc tới, áo quần và giày da của anh ta ướt sũng.
“Vừa bơi đâu về đấy họ Thẩm?”
“Bọn họ đang chơi té nước, anh không kịp tránh nên bị Từ Phong té lên một ít.” Thẩm Tông gãi đầu cười.
“Gã bị khùng hả? Mà tự dưng anh tới gần gã làm gì?” Phương Diệc Dược sờ lên áo Thẩm tông, thấy nó ướt sũng.
“Anh tìm mãi không thấy em đâu nên muốn hỏi anh ta xem có biết không? Anh còn tưởng em đi nhảy với cái cô xinh xinh kia rồi.” Thẩm Tông vui vẻ tiếp lời: “May mà em ở đây một mình, anh nhẹ cả lòng.”
“Không có nhảy nhót múa may gì ở đây hết. Tôi ra đây để nói chuyện với người ta.”
Nụ cười của Thẩm Tông tắt ngấm: “Diệc Dược nói chuyện với ai?! Mà phải ra tận chỗ lãng mạn thế này để nói?”
“Đoán xem.”
Thẩm Tông ngắc ngứ: “Có phải cô gái mặc váy màu hồng không?’
“Váy hồng nào???”
“Cô gái đeo vòng cổ ngọc trai ngồi chếch chếch phía trên mình ấy, xung quanh ai cũng bảo cô ấy xinh nhất, vừa nãy lúc anh đi tìm em cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.”
“Vẫn còn tinh lực đi ngắm gái cơ đấy, có vẻ như tôi không thỏa mãn được anh nhỉ.” Phương Diệc Dược híp mắt.
“Nhưng rõ ràng vừa nãy em có ngắm cô ấy mà!” Thẩm Tông oan ức.
“Tôi biết cô ta là ai mà ngắm với nghía?!”
“Hả? Chẳng lẽ anh nhìn nhầm? Không thể nào, rõ ràng là em nhìn về phía cô ấy mà.”
“Ông đây ngây người nhìn không khí, được chưa?!”
“Được, được rồi ạ, vậy, vậy chắc là anh hiểu nhầm.”
“Hôm nào đi viện khám đi, bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi.”
“Đâu mà… Đấy tí thì quên, vậy người Diệc Dược nói chuyện cùng rốt cục là ai?”
“Là người anh tốt của anh chứ còn ai.”
“Phó Nghị á?” Thẩm Tông ngạc nhiên: “Sao Diệc Dược lại… Chẳng có nhẽ Diệc Dược thích anh ấy?!!!”
“Tôi cũng không ngờ tới thưa anh Phó.”
Hai người bắt tay nhau, ánh mắt tóe ra tia lửa, âm thầm so kè cao thấp. Tay Phương Diệc Dược bị anh ta siết chặt, khiến hắn cảm thấy áp lực như lúc bàn chuyện hợp đồng trước đó.
“Diệc Dược à, đây là đàn anh của anh, cấp ba và đại học bọn anh đều học chung trường.”
“Biết rồi.”
“Ớ? Sao em biết? Chẳng lẽ Viên Phi nói cho em?” Thẩm Tông lại sợ bóng sợ gió.
“Tôi nhìn thấy trong album ảnh của anh.”
“Ủa em xem lúc nào hay vậy?” Thẩm Tông ngơ ngác.
“Hôm trước tôi đến nhà anh, anh vắng nhà nên tôi lấy chìa sơ cua mở cửa.” Phương Diệc Dược nói đến đây bèn liếc mắt nhìn Phó Nghị đầy ẩn ý. Phó Nghị tái mặt, mất tự nhiên nhìn qua nhìn lại hai người.
“Ra là vậy.” Thẩm Tông cười ngượng: “Mấy ảnh đó chụp lâu lắm rồi, trông anh xấu lắm, Diệc Dược đừng chê anh nha.”
“Làm gì có bộ dạng xấu xí nào của anh mà tôi chưa nhìn qua đâu, khỏi lo.”
“Hì hì, ừ nhỉ… Cũng đúng.” Thẩm Tông đỏ mặt, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn thẳng vào người khác, lại thêm người quen là Phó Nghị đứng ngay cạnh, anh ta ngại ngùng muốn chui luôn xuống đất.
Cái mà Phương Diệc Dược cần chính là phản ứng này của anh ta. Nhìn gương mặt khó xử, thốt không nên lời của Phó Nghị, lòng hắn dễ chịu vô cùng.
“Nhắc tới ảnh,” Phó Nghị cố nói lảng sang chuyện khác: “Cái máy ảnh anh cho em mượn dùng thích không?”
“Dùng thích lắm anh ạ, chụp ảnh hay chụp người đều đẹp cả.” Thẩm Tông trả lời.
“Hoá ra chiếc máy ảnh đó là của anh Nghị đây.” Phương Diệc Dược cười giả lả: “Bảo sao xịn dữ, tôi hí hoáy mãi mới biết dùng đấy.”
Phó Nghị cứng đờ: “Vậy là lần đó hai người cùng đi Phúc Châu với nhau à?”
“Đúng ạ.” Thẩm Tông ngại ngùng đáp, thấp thỏm nhìn Phương Diệc Dược như sợ mình đáp sai, ngoan ngoãn chờ hắn tiếp lời.
Phương Diệc Dược chỉ cười cười.
“Chắc hai người quen nhau từ lâu rồi hả?” Mãi sau Phó Nghị mới cất lời, gương mặt nghiêm nghị giấu kín cảm xúc.
“Nếu tính từ lúc gặp nhau lần đầu thì đến bây giờ cũng được hơn hai mươi năm.” Phương Diệc Dược đáp gọn lỏn.
Thẩm Tông gật gù như gà mổ thóc: “Đúng đúng, hồi bé bọn em ở đối diện nhà nhau.”
“Vậy à.” Phó Nghị rối rắm, “Lúc còn đi học anh chưa nghe em nhắc tới bao giờ.”
“Bởi vì Diệc Dược quên mất em, mãi đến khi… Mãi đến năm ngoái chúng em mới gặp lại.” Thẩm Tông nỗ lực duy trì lớp vỏ bọc thánh thiện, mỉm cười giải thích cho đàn anh.
“À ừ.” Phó Nghị ho khan, không lấy gì làm vui vẻ hỏi tiếp: “Thế bây giờ hai người… ở cùng nhau?”
Phương Diệc Dược nhìn Thẩm Tông đầy ẩn ý, chờ anh ta trả lời.
Thẩm Tông bị người tình trong mộng (nay đã thành người tình chính thức) nhìn mà lạnh hết cả người, lắp bắp đáp: “Không, không phải, bọn em chỉ đến cùng lúc thôi… À nhưng mà bởi vì một vài chuyện nên em ở nhà cậu ấy, ối, không…không đúng sao Diệc Dược?”
Phương Diệc Dược đanh mặt hung dữ trừng Thẩm Tông khiến anh ta sợ hãi nói nhỏ dần.
Tên Thẩm Tông đần thối này, sự ăn ý hàng ngày mất đâu hết rồi?
Hắn đành phải trả lời thay một cách ngắn gọn: “Đúng thế, chúng tôi đang ở với nhau.”
Phó Nghị sững người, hồi lâu sau mới gật gật đầu, cười nói: “Ra vậy.”
Tiếng chuông thánh thót nhanh chóng phá vỡ bầu không khí lúng túng mất tự nhiên giữa ba người. Những vị khách còn trong vườn hoa nườm nượp tiến vào lễ đường, Thẩm Tông và Phương Diệc Dược vội vàng gửi Lang Yên cho bên trông nom rồi đi theo mọi người.
Dưới ánh đèn lung linh lấp lánh, cô dâu mặc chiếc váy cưới bồng bềnh lộng lẫy như váy cưới của các nàng công chúa trong truyện cổ tích, đeo chiếc khăn voan trắng tinh trang nhã, nắm tay cha bước vào lễ đường, lướt đi trong tràng pháo tay của mọi người.
“Váy cô ấy đẹp thật.” Thấy Tông xuýt xoa khen ngợi, lén lút đánh giá biểu cảm của Phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược biết thừa anh ta nghĩ gì nhưng hắn không muốn hỏi ra, chỉ bình tĩnh gật đầu đồng ý, nhìn cô dâu đi về phía chú rể.
Từ Phong hạnh phúc dắt tay người phụ nữ mình yêu tha thiết, cùng cô hoàn thành nghi thức kết hôn với sự chúc phúc của bạn bè và người thân.
Kết thúc phần lễ, mọi người di chuyển về vườn hoa dùng bữa và chúc rượu cô dâu chú rể.
“Chúc đôi vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử, sống với nhau đến lúc đầu bạc răng long.” Đến bàn hắn, Thẩm Tông vội vàng cầm chén rượu lên chúc.
“Hahaha, cảm ơn bác sĩ Thẩm, bao giờ thì bác sĩ và cậu Dược định báo tin mừng đây?” Từ Phong ôm vợ đẹp cười sang sảng, sau khi đi chúc rượu được vài bàn hắn ta đã có vẻ hơi ngà ngà say.
“Khụ, anh Từ nói be bé thôi, đừng nói thế mà…” Thẩm Tông đỏ mặt.
“Hả! Đừng nói thế là như nào?!” Từ Phong vỗ bộp bộp lên vai Thẩm Tông, bất chợt dí mặt lại gần anh ta.
Thẩm Tông tưởng là hắn ta say rượu định gây chuyện, lập tức cứng người cảnh giác, cầm chặt cái ly sẵn sàng đập.
Ai dè Từ Phong chỉ muốn thủ thỉ với anh ta: “Bác sĩ Thẩm à tôi chỉ còn có thể dựa vào anh giữ chặt Phương Diệc Dược hộ tôi thôi chứ vợ tôi và cậu ấy từng là người yêu tôi cảm thấy không an toàn chút nào anh có thể biết cố gắng hơn nữa được không vậy…”
Từ Phong bắn súng liên thanh không quãng nghỉ làm Thẩm Tông váng hết cả tai.
Phương Diệc Dược đứng gần đó không nghe rõ hắn ta nói gì, nhưng thấy Từ Phong dính sát vào Thẩm Tông như vậy hắn rất khó chịu, tiến lên kéo Từ Phong ra: “Còn đứng đây thì thầm gì vậy anh Từ, đến giờ động phòng rồi kìa.”
Đám người nghe vậy cười đùa hú hét, Từ Phong vội vàng nắm tay vợ chạy đi.
Sau bữa ăn là màn khiêu vũ. Cô dâu chú rể khiêu vũ đầu tiên, sau đó các vị khách kết đôi với nhau khiêu vũ. Mọi người chìm đắm trong các điệu nhảy uyển chuyển và các bản nhạc trữ tình.
Trong lúc Thẩm Tông đi đón Lang Yên về, Phương Diệc Dược tìm thấy Phó Nghị đứng một mình trong góc, bèn lại gần. Anh ta thấy hắn cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu cười chào.
“Chào giám đốc Phó, chúng ta qua bên kia nói chuyện chút chứ?”
“Được, tôi cũng đang định tìm cậu đây.”
Hai người đi theo lối mòn dẫn tới phía sau giáo đường. Nơi đây hoa thơm khoe sắc, là một nơi tuyệt vời để hò hẹn, tuy nhiên đối với hai vị sắp sửa có một cuộc nói chuyện nghiêm túc là Phương Diệc Dược và Phó Nghị đây thì phong cảnh này vô cùng không thích hợp.
“Tôi học cùng trường cấp 3 và trường đại học với Thẩm Tông.” Phó Nghị không vòng vo mà nói thẳng luôn.
Phương Diệc Dược nhìn dáng vẻ ưu thương u buồn của anh ta, ngứa miệng tỉa cho phát: “Ồ, hai người quen nhau lâu như thế mà phải giở album ra thấy ảnh chụp tôi mới biết.”
Phó Nghị cười khổ: “Nếu như không có hôm nay chắc hẳn cậu sẽ mãi mãi không biết, dù sao trong lòng em ấy cũng chỉ có cậu.”
“Anh ta nói cho anh rồi ư?”
“Hồi tôi tỏ tình với em ấy, em ấy từ chối với lý do là đã thích người khác rồi. Tôi tìm hiểu thế nào cũng không tìm ra đó là ai, mãi cho đến vừa nãy.”
Phương Diệc Dược bỗng nhớ tới Thẩm Tông từng kể với hắn hồi cấp 3 được một người gửi thư tình cho, xem ra kẻ đó chính là Phó Nghị.
“Em ấy thích cậu ở điểm nào nhỉ?” Phó Nghị đột ngột hỏi: “Tôi không có ý chê bôi đâu, chỉ tò mò thôi.”
“Tôi cũng không biết.” Phương Diệc Dược đáp lời, thấy anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên bèn hỏi lại: “Vậy còn anh? anh thích anh ta ở điểm nào?”
Phó Nghị trở nên dịu dàng: “Tông rất thông minh và kiên cường, em ấy tốt bụng, hiền lành, trong sáng… Không lạ gì khi em ấy được yêu mến.”
Phương Diệc Dược rất lấn cấn với mấy từ “tốt bụng”, “hiền lành”, “trong sáng”: “Anh hiểu anh ta thật đấy.”
“Tất nhiên rồi, dù sao tôi và em ấy cũng quen biết nhau hơn mười năm mà.”
Đến đây thì Phương Diệc Dược hoàn toàn cạn lời. Hắn thầm nghĩ Thẩm Tông đúng là kẻ hai mặt, gương mặt thật dành cho người nhà, gương mặt đạo mạo dành cho người ngoài. Không biết nếu Phó Nghị phát hiện ra tính cách thật sự của anh ta sẽ sốc tới mức nào nhỉ?
Phó Nghị thấy Phương Diệc Dược trầm ngâm, miệng càng đắng chát: “Tôi vẫn cứ hi vọng hão huyền rằng người em ấy thích vốn dĩ không hề tồn tại.”
Phương Diệc Dược bảo trì im lặng, ngắm hoa.
“Năm nay tôi gặp em ấy được mấy lần, em ấy đều hỏi thăm về chuyện công việc, hỏi thăm về công ty cậu, tôi đã ngờ ngợ ra rồi nhưng vẫn cố đánh lừa bản thân.”
Phương Diệc Dược nhìn gương mặt đau buồn của Phó Nghị, thầm nghĩ ngoại hình nam tính sắt đá của người này đúng là trái ngược hẳn với nội tâm yếu đuối của anh ta.
“Hôm nay thấy hai người bên nhau, tôi biết mình đã hoàn toàn hết hi vọng, đây cũng coi như là sự giải thoát… Tôi chỉ mong Tông được hạnh phúc.”
Phương Diệc Dược gật đầu.
“Tôi chỉ muốn nói có vậy thôi, cảm ơn cậu đã lắng nghe.” Phó Nghị thở dài rồi rời đi.
Phương Diệc Dược ngồi một lúc rồi mới đứng dậy, định quay trở lại giáo đường.
“Diệc Dược! Diệc Dược?! Hóa ra em ở đây à!” Thẩm Tông í ới gọi từ xa rồi kéo Lang Yên chạy xộc tới, áo quần và giày da của anh ta ướt sũng.
“Vừa bơi đâu về đấy họ Thẩm?”
“Bọn họ đang chơi té nước, anh không kịp tránh nên bị Từ Phong té lên một ít.” Thẩm Tông gãi đầu cười.
“Gã bị khùng hả? Mà tự dưng anh tới gần gã làm gì?” Phương Diệc Dược sờ lên áo Thẩm tông, thấy nó ướt sũng.
“Anh tìm mãi không thấy em đâu nên muốn hỏi anh ta xem có biết không? Anh còn tưởng em đi nhảy với cái cô xinh xinh kia rồi.” Thẩm Tông vui vẻ tiếp lời: “May mà em ở đây một mình, anh nhẹ cả lòng.”
“Không có nhảy nhót múa may gì ở đây hết. Tôi ra đây để nói chuyện với người ta.”
Nụ cười của Thẩm Tông tắt ngấm: “Diệc Dược nói chuyện với ai?! Mà phải ra tận chỗ lãng mạn thế này để nói?”
“Đoán xem.”
Thẩm Tông ngắc ngứ: “Có phải cô gái mặc váy màu hồng không?’
“Váy hồng nào???”
“Cô gái đeo vòng cổ ngọc trai ngồi chếch chếch phía trên mình ấy, xung quanh ai cũng bảo cô ấy xinh nhất, vừa nãy lúc anh đi tìm em cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.”
“Vẫn còn tinh lực đi ngắm gái cơ đấy, có vẻ như tôi không thỏa mãn được anh nhỉ.” Phương Diệc Dược híp mắt.
“Nhưng rõ ràng vừa nãy em có ngắm cô ấy mà!” Thẩm Tông oan ức.
“Tôi biết cô ta là ai mà ngắm với nghía?!”
“Hả? Chẳng lẽ anh nhìn nhầm? Không thể nào, rõ ràng là em nhìn về phía cô ấy mà.”
“Ông đây ngây người nhìn không khí, được chưa?!”
“Được, được rồi ạ, vậy, vậy chắc là anh hiểu nhầm.”
“Hôm nào đi viện khám đi, bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi.”
“Đâu mà… Đấy tí thì quên, vậy người Diệc Dược nói chuyện cùng rốt cục là ai?”
“Là người anh tốt của anh chứ còn ai.”
“Phó Nghị á?” Thẩm Tông ngạc nhiên: “Sao Diệc Dược lại… Chẳng có nhẽ Diệc Dược thích anh ấy?!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất