Chương 109
Cảm giác ấy tựa như khi anh đã c0i qu4n xong rồi, nhưng bị người ta ép buộc mặc lại.
Sắc mặt bác Tống thoắt cái thay đổi. Đây chính là tuyến đường bà vừa mới đi, người này… sống lưng bà tức thì lạnh toát, nháy mắt nhận ra rằng mình đã bị phát hiện hành vi lười biếng.
Trái tim Tiền Tâm Nhất buông lỏng, chẳng hiểu sao lại yếu ớt động lòng. Dẫu vậy, cái tính cách phản nghịch của anh đột ngột xuất hiện khiến cơn tức lên tới đỉnh điểm: Vậy em bảo anh ăn uống tử tế thì sao!
Có đôi khi chỉ vì muốn tốt cho đối phương, song vì không có kinh nghiệm nên chẳng biết thế nào là đủ, mà quên đi mọi chuyện đều theo quy luật chín quá hóa nẫu, thực ra bọn họ đều mắc sai lầm tương tự nhau.
Quả thực thói đời là vậy, trong từ “được” bà thốt ra, dường như còn mang theo cả chút uất ức và hoang mang khó hiểu.
Có đôi khi chỉ vì muốn tốt cho đối phương, song vì không có kinh nghiệm nên chẳng biết thế nào là đủ, mà quên đi mọi chuyện đều theo quy luật chín quá hóa nẫu, thực ra bọn họ đều mắc sai lầm tương tự nhau.
Bác Tống vẫn còn đang sợ hỏng mất thanh danh của mình, mặc dù tiếc tiền song cũng phải nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Tận tai nghe thấy suy tính của hắn, Tiền Tâm Nhất càng tức giận hơn. Quanh đi quẩn lại thực ra anh đang tức giận bản thân mình. Trần Tây An quan trọng hơn công việc, điều này chẳng cần phải bàn cãi, vậy mà trên thực tế, anh vẫn làm việc như thường, song người anh yêu thì phải chịu cảnh thiếu dinh dưỡng.
Hết chương 109
Nhân tính luôn có khuynh hướng sợ kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu, nếu như không đủ kiềm chế và tu dưỡng, khuynh hướng này sẽ ngày càng thừa thế dâng lên.
Nếu Trần Tây An sai một nghìn thì bản thân anh cũng sai một vạn.
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.
Mặc dù trông anh không uy nghiêm, nhưng dẫu sao cũng đã từng làm lãnh đạo, bác Tống lại là một bà nội trợ, khí thế và lập trường đều kém xa anh. Bị anh lạnh mặt nhìn như vậy, bấy giờ bà mới nhận ra rằng anh không dễ lừa bịp như vẻ bề ngoài.
Tiền Tâm Nhất xoay người bưng bát inox đựng canh xương khoai tây lên, cười vô cùng khó coi:
Anh không có kinh nghiệm sống, không nên nghĩ trách nhiệm quá đơn giản, không nên tin tưởng người khác có thể thay mình giải quyết vấn đề, cũng không nên để người bệnh trong viện một mình. Chỉ cần hơi tinh tế chút thôi sẽ chẳng sống phóng khoáng được như vậy.
Trần Tây An biết anh sẽ không làm chuyện cắt đứt đường lùi của người khác, bèn nhìn chằm chằm lưng anh tiếp tục làm mỹ nam an tĩnh.
Anh không thể nào áp chế được suy nghĩ “nếu như mẹ mình ở đây”. Tiền Tâm Nhất bình tĩnh thở ra một hơi khói vẩn đục, cảnh khó khăn trước mắt như thể báo ứng, dường như anh luôn được cái này mất cái kia.
– Nếu như bác có chỗ nào khó khăn, chúng ta có thể bàn bạc, nhưng bác không nói gì hết, cuối cùng lại bạc đãi người nhà cháu, là bác không có đạo đức nghề nghiệp. Mẹ cháu cũng làm hộ lý, cháu biết các bác muốn vào làm việc thì đều cần giữ quan hệ với bệnh viện. Bác chưa từng nghĩ đến việc cháu sẽ tố cáo bác, để cả bệnh viện này đều biết trình độ hộ lý của bác thế nào sao. Cho dù bệnh viện vẫn đồng ý để bác làm việc ở đây, vậy thì trong một khoảng thời gian ngay sau đó bác còn nhận được việc không?
Nếu đổi chỗ để suy nghĩ, anh cũng không nên giấu giếm Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất bực bội, bước vào trong với khí thế như muốn chém người. Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, Trần Tây An quay đầu lại, bất ngờ khi chạm vào tầm mắt người yêu. Ngay sau đó bị anh nghiêm nghị bỏ qua. Huyệt thái dương của Trần Tây An nảy lên thình thịch, có cảm giác đang tự bê ghế đập chân mình.
Tiền Tâm Nhất không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn sang bác Tống, anh đi vòng qua bà, mở hộp cơm sáng nay bà đưa cơm đến đã được rửa sạch đặt ở đầu giường, đáy bát inox khắc chữ一, chính là cái ban sáng anh để lại nhà ăn.
Nếu Trần Tây An sai một nghìn thì bản thân anh cũng sai một vạn.
Tiền Tâm Nhất bực bội, bước vào trong với khí thế như muốn chém người. Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, Trần Tây An quay đầu lại, bất ngờ khi chạm vào tầm mắt người yêu. Ngay sau đó bị anh nghiêm nghị bỏ qua. Huyệt thái dương của Trần Tây An nảy lên thình thịch, có cảm giác đang tự bê ghế đập chân mình.
Bởi vì anh xuất hiện quá đột ngột, Trần Tây An giật mình kinh ngạc, nhất thời quên đi thời gian xuất hiện bất thường này. Nhưng dựa vào sắc mặt của anh, hắn đoán chắc hẳn anh đã biết gần hết rồi.
– Xem ra bác còn chưa hiểu, vậy thì cháu chỉ đành làm rõ chuyện này thôi.
– Bác đừng hoảng, cháu không hỏi bác có nỗi khổ gì, cháu chỉ muốn biết bác đã đưa mấy bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Trần Tây An đã ăn thế nào?
Người trong doanh nghiệp nhà nước phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao anh đến đây, tuy nhiên chuyện “không đánh người tươi cười” luôn là chân lý không đổi. Trần Tây An mỉm cười, dịu dàng nói:
Người trong doanh nghiệp nhà nước phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao anh đến đây, tuy nhiên chuyện “không đánh người tươi cười” luôn là chân lý không đổi. Trần Tây An mỉm cười, dịu dàng nói:
– Tâm Nhất à.
Trái tim Tiền Tâm Nhất buông lỏng, chẳng hiểu sao lại yếu ớt động lòng. Dẫu vậy, cái tính cách phản nghịch của anh đột ngột xuất hiện khiến cơn tức lên tới đỉnh điểm: Vậy em bảo anh ăn uống tử tế thì sao!
Trần Tây An nắm chặt cổ tay anh không để bị hất ra, có điều ngồi ngay ngắn lại, tránh biến chuyện khéo thành vụng.
Bác Tống ngây người vì không ngờ rằng một người luôn tươi cười như Trần Tây An sẽ trách cứ mình, vốn dĩ đang xoắn tay với vẻ khó xử, đầu óc thì suy nghĩ về những lời nói chuyện vô cùng nghiêm túc vừa rồi. Bất ngờ nghe thấy tên của người thuê mình, bà quay đầu nhìn, bấy giờ mới phát hoảng.
Bác Tống mở to mắt, ấp úng mãi một lúc lâu mới nói mình không biết. Bà thực sự không biết, bình thường bà đều đưa cơm sau đó rời khỏi phòng bệnh, khi quay về thì bát đũa đã xếp chung với nhau, bà cũng không xem kỹ.
Bà mấp máy môi, lắp bắp mở miệng:
Tiền Tâm Nhất bưng bát lên ngây người một lát, hai người còn lại không dám nói gì. Anh định thần, đặt bát xuống bàn, vươn tay lên dụi dụi mặt, giọng nói truyền qua từ kẽ tay.
– Cháu tới đây cũng được một lúc rồi, ngồi ngoài hành lang một lát, sau đó tới nhà ăn, dạo một vòng quanh ô cửa số 3, tiếp theo tới căn tin, cuối cùng mới về đây.
– Cậu, cậu Tiền, cậu tới rồi đấy à?
Thấy bà đi rồi mà Tiền Tâm Nhất vẫn đứng quay lưng với mình, Trần Tây An sợ anh tức đến mức tăng xông, không nhịn được vươn tay ra khoác vai anh, áp l0ng nguc vào lưng anh dỗ dành:
– Đến rồi sao không vào, ngoài hành lang lạnh lắm.
Tiền Tâm Nhất bày gương mặt thối này thưởng cho Trần Tây An, đối diện với người ngoài anh không tới mức biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng. Anh kiềm chế bớt địch ý, chỉ còn lại vẻ không vui chẳng thể nào giấu nổi. Anh miễn cưỡng cong khóe môi, đút tay vào túi bước đến gần.
Tiền Tâm Nhất “vâng” một tiếng, nhìn chằm chằm bà:
– Bác Tống, chắc hẳn bác cũng hiểu cháu có ý gì rồi đấy. Cháu không muốn vòng vo với bác làm gì. Bác đừng thấy cháu thoải mái đưa tiền như vậy mà tưởng rằng cháu là người tốt, cháu khác với anh ấy, tính tình cháu không tốt chút nào, khi nóng lên thì càng so đo từng tí. Cho nên khi chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế thì hãy cố hết sức cho đối phương thể diện, bác thấy thế có được không?
– Cháu tới đây cũng được một lúc rồi, ngồi ngoài hành lang một lát, sau đó tới nhà ăn, dạo một vòng quanh ô cửa số 3, tiếp theo tới căn tin, cuối cùng mới về đây.
Sắc mặt bác Tống thoắt cái thay đổi. Đây chính là tuyến đường bà vừa mới đi, người này… sống lưng bà tức thì lạnh toát, nháy mắt nhận ra rằng mình đã bị phát hiện hành vi lười biếng.
– Cậu, cậu Tiền, cậu tới rồi đấy à?
Tiền Tâm Nhất bày gương mặt thối này thưởng cho Trần Tây An, đối diện với người ngoài anh không tới mức biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng. Anh kiềm chế bớt địch ý, chỉ còn lại vẻ không vui chẳng thể nào giấu nổi. Anh miễn cưỡng cong khóe môi, đút tay vào túi bước đến gần.
Chột dạ và áy náy khiến bà né tránh ánh mắt Tiền Tâm Nhất với vẻ mất tự nhiên. Cùng lúc với gương mặt nóng lên, bà nghe thấy tiếng cười gượng gạo cứng ngắc của mình:
***
Bà mấp máy môi, lắp bắp mở miệng:
– Đến rồi sao không vào, ngoài hành lang lạnh lắm.
Anh không thể nào áp chế được suy nghĩ “nếu như mẹ mình ở đây”. Tiền Tâm Nhất bình tĩnh thở ra một hơi khói vẩn đục, cảnh khó khăn trước mắt như thể báo ứng, dường như anh luôn được cái này mất cái kia.
Nhân lúc không ai chú ý, khá khen cho Trần Tây An dũng cảm nắm cổ tay anh, dùng sức nhẹ nhàng như thể muốn xoa dịu anh. Tiền Tâm Nhất đút tay trong túi không chịu buông ra, lườm hắn một cái dữ tợn, khí thế “lát nữa xử lý đến anh sau” tựa dời non lấp biển.
Trong lòng mang theo trách cứ, Tiền Tâm Nhất mỉm cười lạnh lùng. Anh úp bát xuống bàn ăn, rồi chỉ vào Trần Tây An, nể tình bà đã lớn tuổi rồi cho nên hạ giọng nói:
Trần Tây An nắm chặt cổ tay anh không để bị hất ra, có điều ngồi ngay ngắn lại, tránh biến chuyện khéo thành vụng.
Tiền Tâm Nhất không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn sang bác Tống, anh đi vòng qua bà, mở hộp cơm sáng nay bà đưa cơm đến đã được rửa sạch đặt ở đầu giường, đáy bát inox khắc chữ一, chính là cái ban sáng anh để lại nhà ăn.
Còn cái có khắc十 mà anh cầm đi, bây giờ đang đựng trứng rán lá hẹ, bày trên bàn trước mặt Trần Tây An. Anh nhìn thấy bà đến nhà ăn, cho nên không cần phải chứng thực nữa.
Trong lòng mang theo trách cứ, Tiền Tâm Nhất mỉm cười lạnh lùng. Anh úp bát xuống bàn ăn, rồi chỉ vào Trần Tây An, nể tình bà đã lớn tuổi rồi cho nên hạ giọng nói:
Còn cái có khắc十 mà anh cầm đi, bây giờ đang đựng trứng rán lá hẹ, bày trên bàn trước mặt Trần Tây An. Anh nhìn thấy bà đến nhà ăn, cho nên không cần phải chứng thực nữa.
Đôi môi ấm áp của đối phương cọ qua cổ, nơi ấy truyền tới hơi thở ấm áp khẽ khàng, Trần Tây An nghe thấy Tiền Tâm Nhất nói chậm rì rì:
– Bác Tống, chắc hẳn bác cũng hiểu cháu có ý gì rồi đấy. Cháu không muốn vòng vo với bác làm gì. Bác đừng thấy cháu thoải mái đưa tiền như vậy mà tưởng rằng cháu là người tốt, cháu khác với anh ấy, tính tình cháu không tốt chút nào, khi nóng lên thì càng so đo từng tí. Cho nên khi chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế thì hãy cố hết sức cho đối phương thể diện, bác thấy thế có được không?
Song trình độ nhận thức và giác ngộ của bà không cao, bà không hiểu tình trạng bệnh của Trần Tây An, lại nhìn thấy quá nhiều người bệnh tình nguy kịch mà không có tiền chạy chữa. Bà biết mình làm sai, nhưng nhìn xuống dưới vất tốt hơn ối người, bà cũng đâu quá đáng.
Mặc dù trông anh không uy nghiêm, nhưng dẫu sao cũng đã từng làm lãnh đạo, bác Tống lại là một bà nội trợ, khí thế và lập trường đều kém xa anh. Bị anh lạnh mặt nhìn như vậy, bấy giờ bà mới nhận ra rằng anh không dễ lừa bịp như vẻ bề ngoài.
Tiền Tâm Nhất “vâng” một tiếng, nhìn chằm chằm bà:
– Em không mắng anh, chúng ta nói chuyện tử tế, bình tĩnh hòa khí, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Nhân tính luôn có khuynh hướng sợ kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu, nếu như không đủ kiềm chế và tu dưỡng, khuynh hướng này sẽ ngày càng thừa thế dâng lên.
Tận tai nghe thấy suy tính của hắn, Tiền Tâm Nhất càng tức giận hơn. Quanh đi quẩn lại thực ra anh đang tức giận bản thân mình. Trần Tây An quan trọng hơn công việc, điều này chẳng cần phải bàn cãi, vậy mà trên thực tế, anh vẫn làm việc như thường, song người anh yêu thì phải chịu cảnh thiếu dinh dưỡng.
– Bác Tống này, tiền đặt cọc thì bác cứ giữ, coi như tiền bác đã chăm sóc anh ấy những ngày qua. Bác cũng lớn tuổi rồi, cháu cũng không thể làm gì bác được, cháu sẽ trừ phần tiền cuối. Bác có chỗ khó của bác, cháu cũng có chỗ khó của mình, nếu không cháu cũng đã chẳng tìm đến bác làm gì. Bác là người lớn, vốn dĩ cháu không nên nói những lời này, nhưng trên cương vị của một người thân bệnh nhân, cháu mong rằng bác hãy nhớ kỹ một nửa thời gian làm việc không công này, không thể làm qua loa mà có tiền được đâu.
Tiền Tâm Nhất ngồi lên cạnh giường, chỉ chỉ vào chiếc ghế ra hiệu cho bà ngồi xuống, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.
Bấy giờ bác Tống mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đánh giá kém sẽ ảnh hưởng nhiều tới bà, làm to chuyện lên thì chắc chắn bà sẽ tổn thất lớn, hơn nữa bà còn đuối lý sẵn.
Song trình độ nhận thức và giác ngộ của bà không cao, bà không hiểu tình trạng bệnh của Trần Tây An, lại nhìn thấy quá nhiều người bệnh tình nguy kịch mà không có tiền chạy chữa. Bà biết mình làm sai, nhưng nhìn xuống dưới vất tốt hơn ối người, bà cũng đâu quá đáng.
Quả thực thói đời là vậy, trong từ “được” bà thốt ra, dường như còn mang theo cả chút uất ức và hoang mang khó hiểu.
Tiền Tâm Nhất nổi cáu, đôi mày cau chặt, anh thực sự căm thù ánh mắt nhìn người của mình khi ấy.
Nếu đổi chỗ để suy nghĩ, anh cũng không nên giấu giếm Trần Tây An.
– Xem ra bác còn chưa hiểu, vậy thì cháu chỉ đành làm rõ chuyện này thôi.
– Tôi, tôi không thể mất đi công việc này, xin… xin lỗi, thực sự không được thì tôi, tôi trả lại tiền cho hai cậu.
Tiền Tâm Nhất ngồi lên cạnh giường, chỉ chỉ vào chiếc ghế ra hiệu cho bà ngồi xuống, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.
– Khi cháu mời bác tới đây, bác đã hứa với cháu là có thể mang cơm tới, tiêu chuẩn giống hệt với bữa cơm đầu tiên ấy. Nếu anh ấy có thể ăn cơm hộp ở nhà ăn, vậy thì cháu chẳng cần mời hộ lý làm gì, nhờ vợ của anh giường bên mua hộ một phần cũng được. Mặc dù chúng ta chỉ hợp đồng miệng với nhau, dẫu vậy mọi người đi làm đều tuân theo quy tắc, nếu không làm theo có khác nào lưu manh, lừa người cũng chỉ một hai lần đầu thôi chứ.
– Nếu như bác có chỗ nào khó khăn, chúng ta có thể bàn bạc, nhưng bác không nói gì hết, cuối cùng lại bạc đãi người nhà cháu, là bác không có đạo đức nghề nghiệp. Mẹ cháu cũng làm hộ lý, cháu biết các bác muốn vào làm việc thì đều cần giữ quan hệ với bệnh viện. Bác chưa từng nghĩ đến việc cháu sẽ tố cáo bác, để cả bệnh viện này đều biết trình độ hộ lý của bác thế nào sao. Cho dù bệnh viện vẫn đồng ý để bác làm việc ở đây, vậy thì trong một khoảng thời gian ngay sau đó bác còn nhận được việc không?
Bác Tống toát mồ hôi tay, ánh mắt nhìn Tiền Tâm Nhất mang theo ai oán. Vốn dĩ bà định nói bà cũng chẳng có cách nào, tuy nhiên cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra miệng, chỉ lẩm bẩm:
– Tôi, tôi không thể mất đi công việc này, xin… xin lỗi, thực sự không được thì tôi, tôi trả lại tiền cho hai cậu.
Trần Tây An biết anh sẽ không làm chuyện cắt đứt đường lùi của người khác, bèn nhìn chằm chằm lưng anh tiếp tục làm mỹ nam an tĩnh.
Tiền Tâm Nhất xoay người bưng bát inox đựng canh xương khoai tây lên, cười vô cùng khó coi:
– Bác đừng hoảng, cháu không hỏi bác có nỗi khổ gì, cháu chỉ muốn biết bác đã đưa mấy bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Trần Tây An đã ăn thế nào?
– Tâm Nhất à.
Bác Tống mở to mắt, ấp úng mãi một lúc lâu mới nói mình không biết. Bà thực sự không biết, bình thường bà đều đưa cơm sau đó rời khỏi phòng bệnh, khi quay về thì bát đũa đã xếp chung với nhau, bà cũng không xem kỹ.
– Khi cháu mời bác tới đây, bác đã hứa với cháu là có thể mang cơm tới, tiêu chuẩn giống hệt với bữa cơm đầu tiên ấy. Nếu anh ấy có thể ăn cơm hộp ở nhà ăn, vậy thì cháu chẳng cần mời hộ lý làm gì, nhờ vợ của anh giường bên mua hộ một phần cũng được. Mặc dù chúng ta chỉ hợp đồng miệng với nhau, dẫu vậy mọi người đi làm đều tuân theo quy tắc, nếu không làm theo có khác nào lưu manh, lừa người cũng chỉ một hai lần đầu thôi chứ.
Tiền Tâm Nhất bưng bát lên ngây người một lát, hai người còn lại không dám nói gì. Anh định thần, đặt bát xuống bàn, vươn tay lên dụi dụi mặt, giọng nói truyền qua từ kẽ tay.
Anh không có kinh nghiệm sống, không nên nghĩ trách nhiệm quá đơn giản, không nên tin tưởng người khác có thể thay mình giải quyết vấn đề, cũng không nên để người bệnh trong viện một mình. Chỉ cần hơi tinh tế chút thôi sẽ chẳng sống phóng khoáng được như vậy.
– Bác Tống này, tiền đặt cọc thì bác cứ giữ, coi như tiền bác đã chăm sóc anh ấy những ngày qua. Bác cũng lớn tuổi rồi, cháu cũng không thể làm gì bác được, cháu sẽ trừ phần tiền cuối. Bác có chỗ khó của bác, cháu cũng có chỗ khó của mình, nếu không cháu cũng đã chẳng tìm đến bác làm gì. Bác là người lớn, vốn dĩ cháu không nên nói những lời này, nhưng trên cương vị của một người thân bệnh nhân, cháu mong rằng bác hãy nhớ kỹ một nửa thời gian làm việc không công này, không thể làm qua loa mà có tiền được đâu.
Bác Tống vẫn còn đang sợ hỏng mất thanh danh của mình, mặc dù tiếc tiền song cũng phải nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Thấy bà đi rồi mà Tiền Tâm Nhất vẫn đứng quay lưng với mình, Trần Tây An sợ anh tức đến mức tăng xông, không nhịn được vươn tay ra khoác vai anh, áp l0ng nguc vào lưng anh dỗ dành:
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.
Hắn đang nói mình đã chuẩn bị để ăn mắng, nhưng không ngờ Tiền Tâm Nhất xoay người lại, vòng tay ôm lấy hắn.
Đôi môi ấm áp của đối phương cọ qua cổ, nơi ấy truyền tới hơi thở ấm áp khẽ khàng, Trần Tây An nghe thấy Tiền Tâm Nhất nói chậm rì rì:
– Em không mắng anh, chúng ta nói chuyện tử tế, bình tĩnh hòa khí, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.Hết chương 109
Sắc mặt bác Tống thoắt cái thay đổi. Đây chính là tuyến đường bà vừa mới đi, người này… sống lưng bà tức thì lạnh toát, nháy mắt nhận ra rằng mình đã bị phát hiện hành vi lười biếng.
Trái tim Tiền Tâm Nhất buông lỏng, chẳng hiểu sao lại yếu ớt động lòng. Dẫu vậy, cái tính cách phản nghịch của anh đột ngột xuất hiện khiến cơn tức lên tới đỉnh điểm: Vậy em bảo anh ăn uống tử tế thì sao!
Có đôi khi chỉ vì muốn tốt cho đối phương, song vì không có kinh nghiệm nên chẳng biết thế nào là đủ, mà quên đi mọi chuyện đều theo quy luật chín quá hóa nẫu, thực ra bọn họ đều mắc sai lầm tương tự nhau.
Quả thực thói đời là vậy, trong từ “được” bà thốt ra, dường như còn mang theo cả chút uất ức và hoang mang khó hiểu.
Có đôi khi chỉ vì muốn tốt cho đối phương, song vì không có kinh nghiệm nên chẳng biết thế nào là đủ, mà quên đi mọi chuyện đều theo quy luật chín quá hóa nẫu, thực ra bọn họ đều mắc sai lầm tương tự nhau.
Bác Tống vẫn còn đang sợ hỏng mất thanh danh của mình, mặc dù tiếc tiền song cũng phải nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Tận tai nghe thấy suy tính của hắn, Tiền Tâm Nhất càng tức giận hơn. Quanh đi quẩn lại thực ra anh đang tức giận bản thân mình. Trần Tây An quan trọng hơn công việc, điều này chẳng cần phải bàn cãi, vậy mà trên thực tế, anh vẫn làm việc như thường, song người anh yêu thì phải chịu cảnh thiếu dinh dưỡng.
Hết chương 109
Nhân tính luôn có khuynh hướng sợ kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu, nếu như không đủ kiềm chế và tu dưỡng, khuynh hướng này sẽ ngày càng thừa thế dâng lên.
Nếu Trần Tây An sai một nghìn thì bản thân anh cũng sai một vạn.
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.
Mặc dù trông anh không uy nghiêm, nhưng dẫu sao cũng đã từng làm lãnh đạo, bác Tống lại là một bà nội trợ, khí thế và lập trường đều kém xa anh. Bị anh lạnh mặt nhìn như vậy, bấy giờ bà mới nhận ra rằng anh không dễ lừa bịp như vẻ bề ngoài.
Tiền Tâm Nhất xoay người bưng bát inox đựng canh xương khoai tây lên, cười vô cùng khó coi:
Anh không có kinh nghiệm sống, không nên nghĩ trách nhiệm quá đơn giản, không nên tin tưởng người khác có thể thay mình giải quyết vấn đề, cũng không nên để người bệnh trong viện một mình. Chỉ cần hơi tinh tế chút thôi sẽ chẳng sống phóng khoáng được như vậy.
Trần Tây An biết anh sẽ không làm chuyện cắt đứt đường lùi của người khác, bèn nhìn chằm chằm lưng anh tiếp tục làm mỹ nam an tĩnh.
Anh không thể nào áp chế được suy nghĩ “nếu như mẹ mình ở đây”. Tiền Tâm Nhất bình tĩnh thở ra một hơi khói vẩn đục, cảnh khó khăn trước mắt như thể báo ứng, dường như anh luôn được cái này mất cái kia.
– Nếu như bác có chỗ nào khó khăn, chúng ta có thể bàn bạc, nhưng bác không nói gì hết, cuối cùng lại bạc đãi người nhà cháu, là bác không có đạo đức nghề nghiệp. Mẹ cháu cũng làm hộ lý, cháu biết các bác muốn vào làm việc thì đều cần giữ quan hệ với bệnh viện. Bác chưa từng nghĩ đến việc cháu sẽ tố cáo bác, để cả bệnh viện này đều biết trình độ hộ lý của bác thế nào sao. Cho dù bệnh viện vẫn đồng ý để bác làm việc ở đây, vậy thì trong một khoảng thời gian ngay sau đó bác còn nhận được việc không?
Nếu đổi chỗ để suy nghĩ, anh cũng không nên giấu giếm Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất bực bội, bước vào trong với khí thế như muốn chém người. Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, Trần Tây An quay đầu lại, bất ngờ khi chạm vào tầm mắt người yêu. Ngay sau đó bị anh nghiêm nghị bỏ qua. Huyệt thái dương của Trần Tây An nảy lên thình thịch, có cảm giác đang tự bê ghế đập chân mình.
Tiền Tâm Nhất không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn sang bác Tống, anh đi vòng qua bà, mở hộp cơm sáng nay bà đưa cơm đến đã được rửa sạch đặt ở đầu giường, đáy bát inox khắc chữ一, chính là cái ban sáng anh để lại nhà ăn.
Nếu Trần Tây An sai một nghìn thì bản thân anh cũng sai một vạn.
Tiền Tâm Nhất bực bội, bước vào trong với khí thế như muốn chém người. Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, Trần Tây An quay đầu lại, bất ngờ khi chạm vào tầm mắt người yêu. Ngay sau đó bị anh nghiêm nghị bỏ qua. Huyệt thái dương của Trần Tây An nảy lên thình thịch, có cảm giác đang tự bê ghế đập chân mình.
Bởi vì anh xuất hiện quá đột ngột, Trần Tây An giật mình kinh ngạc, nhất thời quên đi thời gian xuất hiện bất thường này. Nhưng dựa vào sắc mặt của anh, hắn đoán chắc hẳn anh đã biết gần hết rồi.
– Xem ra bác còn chưa hiểu, vậy thì cháu chỉ đành làm rõ chuyện này thôi.
– Bác đừng hoảng, cháu không hỏi bác có nỗi khổ gì, cháu chỉ muốn biết bác đã đưa mấy bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Trần Tây An đã ăn thế nào?
Người trong doanh nghiệp nhà nước phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao anh đến đây, tuy nhiên chuyện “không đánh người tươi cười” luôn là chân lý không đổi. Trần Tây An mỉm cười, dịu dàng nói:
Người trong doanh nghiệp nhà nước phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao anh đến đây, tuy nhiên chuyện “không đánh người tươi cười” luôn là chân lý không đổi. Trần Tây An mỉm cười, dịu dàng nói:
– Tâm Nhất à.
Trái tim Tiền Tâm Nhất buông lỏng, chẳng hiểu sao lại yếu ớt động lòng. Dẫu vậy, cái tính cách phản nghịch của anh đột ngột xuất hiện khiến cơn tức lên tới đỉnh điểm: Vậy em bảo anh ăn uống tử tế thì sao!
Trần Tây An nắm chặt cổ tay anh không để bị hất ra, có điều ngồi ngay ngắn lại, tránh biến chuyện khéo thành vụng.
Bác Tống ngây người vì không ngờ rằng một người luôn tươi cười như Trần Tây An sẽ trách cứ mình, vốn dĩ đang xoắn tay với vẻ khó xử, đầu óc thì suy nghĩ về những lời nói chuyện vô cùng nghiêm túc vừa rồi. Bất ngờ nghe thấy tên của người thuê mình, bà quay đầu nhìn, bấy giờ mới phát hoảng.
Bác Tống mở to mắt, ấp úng mãi một lúc lâu mới nói mình không biết. Bà thực sự không biết, bình thường bà đều đưa cơm sau đó rời khỏi phòng bệnh, khi quay về thì bát đũa đã xếp chung với nhau, bà cũng không xem kỹ.
Bà mấp máy môi, lắp bắp mở miệng:
Tiền Tâm Nhất bưng bát lên ngây người một lát, hai người còn lại không dám nói gì. Anh định thần, đặt bát xuống bàn, vươn tay lên dụi dụi mặt, giọng nói truyền qua từ kẽ tay.
– Cháu tới đây cũng được một lúc rồi, ngồi ngoài hành lang một lát, sau đó tới nhà ăn, dạo một vòng quanh ô cửa số 3, tiếp theo tới căn tin, cuối cùng mới về đây.
– Cậu, cậu Tiền, cậu tới rồi đấy à?
Thấy bà đi rồi mà Tiền Tâm Nhất vẫn đứng quay lưng với mình, Trần Tây An sợ anh tức đến mức tăng xông, không nhịn được vươn tay ra khoác vai anh, áp l0ng nguc vào lưng anh dỗ dành:
– Đến rồi sao không vào, ngoài hành lang lạnh lắm.
Tiền Tâm Nhất bày gương mặt thối này thưởng cho Trần Tây An, đối diện với người ngoài anh không tới mức biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng. Anh kiềm chế bớt địch ý, chỉ còn lại vẻ không vui chẳng thể nào giấu nổi. Anh miễn cưỡng cong khóe môi, đút tay vào túi bước đến gần.
Tiền Tâm Nhất “vâng” một tiếng, nhìn chằm chằm bà:
– Bác Tống, chắc hẳn bác cũng hiểu cháu có ý gì rồi đấy. Cháu không muốn vòng vo với bác làm gì. Bác đừng thấy cháu thoải mái đưa tiền như vậy mà tưởng rằng cháu là người tốt, cháu khác với anh ấy, tính tình cháu không tốt chút nào, khi nóng lên thì càng so đo từng tí. Cho nên khi chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế thì hãy cố hết sức cho đối phương thể diện, bác thấy thế có được không?
– Cháu tới đây cũng được một lúc rồi, ngồi ngoài hành lang một lát, sau đó tới nhà ăn, dạo một vòng quanh ô cửa số 3, tiếp theo tới căn tin, cuối cùng mới về đây.
Sắc mặt bác Tống thoắt cái thay đổi. Đây chính là tuyến đường bà vừa mới đi, người này… sống lưng bà tức thì lạnh toát, nháy mắt nhận ra rằng mình đã bị phát hiện hành vi lười biếng.
– Cậu, cậu Tiền, cậu tới rồi đấy à?
Tiền Tâm Nhất bày gương mặt thối này thưởng cho Trần Tây An, đối diện với người ngoài anh không tới mức biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng. Anh kiềm chế bớt địch ý, chỉ còn lại vẻ không vui chẳng thể nào giấu nổi. Anh miễn cưỡng cong khóe môi, đút tay vào túi bước đến gần.
Chột dạ và áy náy khiến bà né tránh ánh mắt Tiền Tâm Nhất với vẻ mất tự nhiên. Cùng lúc với gương mặt nóng lên, bà nghe thấy tiếng cười gượng gạo cứng ngắc của mình:
***
Bà mấp máy môi, lắp bắp mở miệng:
– Đến rồi sao không vào, ngoài hành lang lạnh lắm.
Anh không thể nào áp chế được suy nghĩ “nếu như mẹ mình ở đây”. Tiền Tâm Nhất bình tĩnh thở ra một hơi khói vẩn đục, cảnh khó khăn trước mắt như thể báo ứng, dường như anh luôn được cái này mất cái kia.
Nhân lúc không ai chú ý, khá khen cho Trần Tây An dũng cảm nắm cổ tay anh, dùng sức nhẹ nhàng như thể muốn xoa dịu anh. Tiền Tâm Nhất đút tay trong túi không chịu buông ra, lườm hắn một cái dữ tợn, khí thế “lát nữa xử lý đến anh sau” tựa dời non lấp biển.
Trong lòng mang theo trách cứ, Tiền Tâm Nhất mỉm cười lạnh lùng. Anh úp bát xuống bàn ăn, rồi chỉ vào Trần Tây An, nể tình bà đã lớn tuổi rồi cho nên hạ giọng nói:
Trần Tây An nắm chặt cổ tay anh không để bị hất ra, có điều ngồi ngay ngắn lại, tránh biến chuyện khéo thành vụng.
Tiền Tâm Nhất không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn sang bác Tống, anh đi vòng qua bà, mở hộp cơm sáng nay bà đưa cơm đến đã được rửa sạch đặt ở đầu giường, đáy bát inox khắc chữ一, chính là cái ban sáng anh để lại nhà ăn.
Còn cái có khắc十 mà anh cầm đi, bây giờ đang đựng trứng rán lá hẹ, bày trên bàn trước mặt Trần Tây An. Anh nhìn thấy bà đến nhà ăn, cho nên không cần phải chứng thực nữa.
Trong lòng mang theo trách cứ, Tiền Tâm Nhất mỉm cười lạnh lùng. Anh úp bát xuống bàn ăn, rồi chỉ vào Trần Tây An, nể tình bà đã lớn tuổi rồi cho nên hạ giọng nói:
Còn cái có khắc十 mà anh cầm đi, bây giờ đang đựng trứng rán lá hẹ, bày trên bàn trước mặt Trần Tây An. Anh nhìn thấy bà đến nhà ăn, cho nên không cần phải chứng thực nữa.
Đôi môi ấm áp của đối phương cọ qua cổ, nơi ấy truyền tới hơi thở ấm áp khẽ khàng, Trần Tây An nghe thấy Tiền Tâm Nhất nói chậm rì rì:
– Bác Tống, chắc hẳn bác cũng hiểu cháu có ý gì rồi đấy. Cháu không muốn vòng vo với bác làm gì. Bác đừng thấy cháu thoải mái đưa tiền như vậy mà tưởng rằng cháu là người tốt, cháu khác với anh ấy, tính tình cháu không tốt chút nào, khi nóng lên thì càng so đo từng tí. Cho nên khi chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế thì hãy cố hết sức cho đối phương thể diện, bác thấy thế có được không?
Song trình độ nhận thức và giác ngộ của bà không cao, bà không hiểu tình trạng bệnh của Trần Tây An, lại nhìn thấy quá nhiều người bệnh tình nguy kịch mà không có tiền chạy chữa. Bà biết mình làm sai, nhưng nhìn xuống dưới vất tốt hơn ối người, bà cũng đâu quá đáng.
Mặc dù trông anh không uy nghiêm, nhưng dẫu sao cũng đã từng làm lãnh đạo, bác Tống lại là một bà nội trợ, khí thế và lập trường đều kém xa anh. Bị anh lạnh mặt nhìn như vậy, bấy giờ bà mới nhận ra rằng anh không dễ lừa bịp như vẻ bề ngoài.
Tiền Tâm Nhất “vâng” một tiếng, nhìn chằm chằm bà:
– Em không mắng anh, chúng ta nói chuyện tử tế, bình tĩnh hòa khí, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Nhân tính luôn có khuynh hướng sợ kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu, nếu như không đủ kiềm chế và tu dưỡng, khuynh hướng này sẽ ngày càng thừa thế dâng lên.
Tận tai nghe thấy suy tính của hắn, Tiền Tâm Nhất càng tức giận hơn. Quanh đi quẩn lại thực ra anh đang tức giận bản thân mình. Trần Tây An quan trọng hơn công việc, điều này chẳng cần phải bàn cãi, vậy mà trên thực tế, anh vẫn làm việc như thường, song người anh yêu thì phải chịu cảnh thiếu dinh dưỡng.
– Bác Tống này, tiền đặt cọc thì bác cứ giữ, coi như tiền bác đã chăm sóc anh ấy những ngày qua. Bác cũng lớn tuổi rồi, cháu cũng không thể làm gì bác được, cháu sẽ trừ phần tiền cuối. Bác có chỗ khó của bác, cháu cũng có chỗ khó của mình, nếu không cháu cũng đã chẳng tìm đến bác làm gì. Bác là người lớn, vốn dĩ cháu không nên nói những lời này, nhưng trên cương vị của một người thân bệnh nhân, cháu mong rằng bác hãy nhớ kỹ một nửa thời gian làm việc không công này, không thể làm qua loa mà có tiền được đâu.
Tiền Tâm Nhất ngồi lên cạnh giường, chỉ chỉ vào chiếc ghế ra hiệu cho bà ngồi xuống, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.
Bấy giờ bác Tống mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đánh giá kém sẽ ảnh hưởng nhiều tới bà, làm to chuyện lên thì chắc chắn bà sẽ tổn thất lớn, hơn nữa bà còn đuối lý sẵn.
Song trình độ nhận thức và giác ngộ của bà không cao, bà không hiểu tình trạng bệnh của Trần Tây An, lại nhìn thấy quá nhiều người bệnh tình nguy kịch mà không có tiền chạy chữa. Bà biết mình làm sai, nhưng nhìn xuống dưới vất tốt hơn ối người, bà cũng đâu quá đáng.
Quả thực thói đời là vậy, trong từ “được” bà thốt ra, dường như còn mang theo cả chút uất ức và hoang mang khó hiểu.
Tiền Tâm Nhất nổi cáu, đôi mày cau chặt, anh thực sự căm thù ánh mắt nhìn người của mình khi ấy.
Nếu đổi chỗ để suy nghĩ, anh cũng không nên giấu giếm Trần Tây An.
– Xem ra bác còn chưa hiểu, vậy thì cháu chỉ đành làm rõ chuyện này thôi.
– Tôi, tôi không thể mất đi công việc này, xin… xin lỗi, thực sự không được thì tôi, tôi trả lại tiền cho hai cậu.
Tiền Tâm Nhất ngồi lên cạnh giường, chỉ chỉ vào chiếc ghế ra hiệu cho bà ngồi xuống, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.
– Khi cháu mời bác tới đây, bác đã hứa với cháu là có thể mang cơm tới, tiêu chuẩn giống hệt với bữa cơm đầu tiên ấy. Nếu anh ấy có thể ăn cơm hộp ở nhà ăn, vậy thì cháu chẳng cần mời hộ lý làm gì, nhờ vợ của anh giường bên mua hộ một phần cũng được. Mặc dù chúng ta chỉ hợp đồng miệng với nhau, dẫu vậy mọi người đi làm đều tuân theo quy tắc, nếu không làm theo có khác nào lưu manh, lừa người cũng chỉ một hai lần đầu thôi chứ.
– Nếu như bác có chỗ nào khó khăn, chúng ta có thể bàn bạc, nhưng bác không nói gì hết, cuối cùng lại bạc đãi người nhà cháu, là bác không có đạo đức nghề nghiệp. Mẹ cháu cũng làm hộ lý, cháu biết các bác muốn vào làm việc thì đều cần giữ quan hệ với bệnh viện. Bác chưa từng nghĩ đến việc cháu sẽ tố cáo bác, để cả bệnh viện này đều biết trình độ hộ lý của bác thế nào sao. Cho dù bệnh viện vẫn đồng ý để bác làm việc ở đây, vậy thì trong một khoảng thời gian ngay sau đó bác còn nhận được việc không?
Bác Tống toát mồ hôi tay, ánh mắt nhìn Tiền Tâm Nhất mang theo ai oán. Vốn dĩ bà định nói bà cũng chẳng có cách nào, tuy nhiên cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra miệng, chỉ lẩm bẩm:
– Tôi, tôi không thể mất đi công việc này, xin… xin lỗi, thực sự không được thì tôi, tôi trả lại tiền cho hai cậu.
Trần Tây An biết anh sẽ không làm chuyện cắt đứt đường lùi của người khác, bèn nhìn chằm chằm lưng anh tiếp tục làm mỹ nam an tĩnh.
Tiền Tâm Nhất xoay người bưng bát inox đựng canh xương khoai tây lên, cười vô cùng khó coi:
– Bác đừng hoảng, cháu không hỏi bác có nỗi khổ gì, cháu chỉ muốn biết bác đã đưa mấy bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Trần Tây An đã ăn thế nào?
– Tâm Nhất à.
Bác Tống mở to mắt, ấp úng mãi một lúc lâu mới nói mình không biết. Bà thực sự không biết, bình thường bà đều đưa cơm sau đó rời khỏi phòng bệnh, khi quay về thì bát đũa đã xếp chung với nhau, bà cũng không xem kỹ.
– Khi cháu mời bác tới đây, bác đã hứa với cháu là có thể mang cơm tới, tiêu chuẩn giống hệt với bữa cơm đầu tiên ấy. Nếu anh ấy có thể ăn cơm hộp ở nhà ăn, vậy thì cháu chẳng cần mời hộ lý làm gì, nhờ vợ của anh giường bên mua hộ một phần cũng được. Mặc dù chúng ta chỉ hợp đồng miệng với nhau, dẫu vậy mọi người đi làm đều tuân theo quy tắc, nếu không làm theo có khác nào lưu manh, lừa người cũng chỉ một hai lần đầu thôi chứ.
Tiền Tâm Nhất bưng bát lên ngây người một lát, hai người còn lại không dám nói gì. Anh định thần, đặt bát xuống bàn, vươn tay lên dụi dụi mặt, giọng nói truyền qua từ kẽ tay.
Anh không có kinh nghiệm sống, không nên nghĩ trách nhiệm quá đơn giản, không nên tin tưởng người khác có thể thay mình giải quyết vấn đề, cũng không nên để người bệnh trong viện một mình. Chỉ cần hơi tinh tế chút thôi sẽ chẳng sống phóng khoáng được như vậy.
– Bác Tống này, tiền đặt cọc thì bác cứ giữ, coi như tiền bác đã chăm sóc anh ấy những ngày qua. Bác cũng lớn tuổi rồi, cháu cũng không thể làm gì bác được, cháu sẽ trừ phần tiền cuối. Bác có chỗ khó của bác, cháu cũng có chỗ khó của mình, nếu không cháu cũng đã chẳng tìm đến bác làm gì. Bác là người lớn, vốn dĩ cháu không nên nói những lời này, nhưng trên cương vị của một người thân bệnh nhân, cháu mong rằng bác hãy nhớ kỹ một nửa thời gian làm việc không công này, không thể làm qua loa mà có tiền được đâu.
Bác Tống vẫn còn đang sợ hỏng mất thanh danh của mình, mặc dù tiếc tiền song cũng phải nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Thấy bà đi rồi mà Tiền Tâm Nhất vẫn đứng quay lưng với mình, Trần Tây An sợ anh tức đến mức tăng xông, không nhịn được vươn tay ra khoác vai anh, áp l0ng nguc vào lưng anh dỗ dành:
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.
Hắn đang nói mình đã chuẩn bị để ăn mắng, nhưng không ngờ Tiền Tâm Nhất xoay người lại, vòng tay ôm lấy hắn.
Đôi môi ấm áp của đối phương cọ qua cổ, nơi ấy truyền tới hơi thở ấm áp khẽ khàng, Trần Tây An nghe thấy Tiền Tâm Nhất nói chậm rì rì:
– Em không mắng anh, chúng ta nói chuyện tử tế, bình tĩnh hòa khí, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
– Tới đi, anh đã chuẩn bị rồi.Hết chương 109
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất