Chương 125: Ngoại truyện 6: Nhật ký kho súng ống đạn dược
Có lẽ Dư Lương còn nổi tiếng hơn tôi tưởng tượng, sau buổi triển lãm ở phòng trưng bày, thỉnh thoảng cũng sẽ có số điện thoại lạ gọi tới cho Tiền Tâm Nhất, nói chuyện hợp tác bươm bướm với em ấy. Tôi không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng thấy em ấy chịu nhịn được, theo quy tắc cũ, tôi chỉ làm đứng bên cạnh quan sát thôi.
Em ấy có lối đi của riêng mình, thậm chí tôi còn cảm thấy nên học hỏi cách xử lý của em ấy trên một số phương diện. Nhưng có lẽ đàn ông thường thích dung túng tật xấu của người yêu hoặc là khoe khoang người đó, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi vẫn luôn cố kiềm chế trên phương diện này, không thường đưa ý kiến cho em ấy, bởi vì em ấy thẳng như ruột ngựa, nếu như thực sự gặp vấn đề, có lẽ sẽ chẳng nhịn được một phút.
Cách quãng thời gian, em ấy đã từ chối bốn, năm người liên lạc rồi. Nguyên nhân không giống nhau, nhưng tôi vẫn ủng hộ sự kiên trì ấy. Thiết kế đẹp hiếm có, nếu như không tìm được người thực sự có thể làm tốt nó, không bằng cứ để nó nằm im trên bản vẽ thì hơn.
Tôi vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, nhất định sẽ có một ngày bươm bướm thành thực thể.
Tôi giấu kín chuyện biệt thự với em ấy, may sao bản thân em ấy cũng không phải là một người quá tinh tế. Tôi ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ bên bệ cửa sổ suy nghĩ về chức năng và mặt ngoài, cơ bản không cần phải lo em ấy sẽ tập kích bất ngờ.
Thứ Sáu, 17.6.2016, trời mưa.
Thuận tiện nhân dịp đi công tác, lần đầu tiên tôi quay về trấn Lâm Ngữ sau khi trưởng thành. Nơi mẹ tôi sinh ra là vùng Trung bộ điển hình, không khí rất ẩm ướt.
Thị trấn không có gì thay đổi quá rõ rệt như trong trí nhớ của tôi, so với thành phố cấp 1, cấp 2 thì giá nhà đất ở đây tương đối hài hòa, chuyện này giúp tôi không cần phải động vào thẻ lương của Tâm Nhất.
Lần này tôi đến, một là để khảo sát phong cách kiến trúc địa phương, hai là tốt nhất có thể lựa chọn được địa điểm.
Phía sau đường quốc lộ có một thôn nhỏ, có một nhà đang xây, tường chịu lực bằng gạch xám và xi măng, dầm ngang bằng xi măng cốt thép đơn giản, sàn làm bằng tấm vật liệu gia công một lần, người bản địa gọi là tấm ngọc thạch, loại vật liệu này bị cấm sử dụng trong thành phố.
Người trong thôn rất thoải mái, không chỉ tha thứ cho hành động tự tiện xông vào hiện trường thi công của một người lạ, còn nói cho tôi rất nhiều thông tin.
Ở đây vẫn còn chưa có khái niệm tiết kiệm năng lượng khi xây nhà ở, vật liệu làm cửa sổ không thể cách nhiệt, độ dày của thủy tinh là 3 hơn nữa còn chỉ có một lớp. Trong và ngoài tường đều không bố trí lớp giữ nhiệt, tình huống đông lạnh hạ nóng khiến cho điều hòa cũng chẳng cải thiện được nhiều.
Ngoài ra, độ ẩm không khí cao, mùa mưa kéo dài cũng là một điểm nhất định phải chú ý. Căn cứ vào phản ánh của anh vừa rồi, hiện tượng nền nhà ẩm ướt trước mùa mưa thường xuyên nghiêm trọng đến mức sàn gạch đầy nước, không thích hợp sử dụng thảm hay sàn gỗ, nhưng tôi lại thích sử dụng sàn gỗ nhất, cho nên yêu cầu của tôi đối với xây dựng là sẽ bảo bọn họ trải một lớp sàn lưới xuống dưới.
Nơi đây tần suất mưa bão nhiều, cửa sổ mở vào trong là sự lựa chọn tương đối tốt.
Còn về vị trí, thực ra trước khi đến đây tôi có căn cứ vào ký ức của mình chọn trúng một nơi khá vừa ý. Chẳng qua sau khi đến đây, phát hiện nơi đó đã bị phá dỡ làm nghĩa trang công cộng.
Chẳng qua lâm trường cũ ở cuối con đường quốc lộ đã chuyển đi, đất vẫn ở đó nhưng chẳng còn hơi người. Tôi thích nơi này, chắc hẳn ánh mắt của tôi sẽ tốt hơn Tiền Tâm Nhất nhiều.
Nó nằm ở một nơi khá độc lập, cách đường và một con sông đã cạn nước biến thành con kênh, đối diện là một khoảng ruộng hoang rất rộng, hơn nữa cũng khá gần đường chính.
Trước lúc rời khỏi đây, tôi đến Ủy ban dân cư trên trấn, sau đó qua tay nhiều người mới tới Ủy ban thôn, để lại cách thức liên lạc với bí thư chi bộ thôn, nếu như thuận lợi thì nơi đã từng là lâm trường kia tương lai sẽ trở thành chỗ dưỡng lão của Tiền Tâm Nhất.
Chủ nhật, 03.07.2016, trời nắng.
Số lượng ván nhôm đục lỗ của dự án khu Tài chính toàn cầu không hề nhỏ, vì thế Kim Mậu đã mời một đơn vị thầu riêng, trong danh sách sản phẩm của một đơn vị tham gia đấu thầu có tấm che nắng bằng inox, có thể đồng bộ với cửa sổ mở vào trong. Hiệu quả thẩm mỹ bên ngoài phòng rất đẹp, còn trong phòng hình thành những vệt sáng có cảm giác hình học.
Chắc có thể sử dụng loại vật liệu che nắng này.
Thứ năm, 08.11.2016, trời âm u.
Đêm qua Tâm Nhất thức suốt đêm, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, mười một giờ hơn gọi điện thoại đến, em ấy ngáp ngắn ngáp dài nói với tôi rằng có chuyển phát nhanh, em ấy đã bóc ra xem rồi, nói rằng nó là một chiếc cúp phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành gửi cho GAD với danh nghĩa “Viện thiết kế kiến trúc phối hợp tốt nhất”.
Khi ấy tôi tham gia thiết kế cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật trên danh nghĩa cá nhân, ghi công ty đang làm việc là GAD, gửi cho nó cũng đúng.
Thực ra việc trao giải giữa doanh nghiệp và doanh nghiệp hay cá nhân không có giá trị pháp luật và hiệu ứng thị trường, rốt cuộc thì cũng chỉ để tăng thể diện cho tác giả, chứng tỏ rằng người này nhận được sự đánh giá cao của bọn họ.
Tiền Tâm Nhất cũng biết rõ điều ấy, cho nên em ấy chúc mừng tôi.
Với tôi thì chuyện này là chuyện tốt, bởi vì mấy ngày trước chủ sở hữu mảnh đất ở lâm trường cũ đã liên lạc với tôi, đưa ra một cái giá hơi cao hơn so với thị trường nhưng cũng ở mức độ hợp lý, có thể trả góp. Nhưng tôi vẫn muốn trả hết trong một lần hơn, tôi phải tích cóp thêm… quỹ đen mới được.
Thứ tư, 31.08.2016, trời nắng.
Tâm Nhất giống như một tấm lá chắn, kể từ lúc bắt đầu sống chung với em ấy, Hách Bân đã không còn bước vào giấc mơ của tôi, có lẽ có, nhưng tôi cũng quên mất rồi.
Hôm nay lúc gần tỉnh giấc tôi mơ một giấc mơ, đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Nói chặt chẽ hơn thì đó không phải là mơ, lúc ấy ý thức của tôi đã tỉnh dần rồi, cũng biết chỉ lát nữa thôi, chuông báo thức sẽ vang lên. Nhưng chẳng biết tại sao trận hỏa hoạn ở Carrefour năm ngoái lại xuất hiện trong đầu tôi.
Hơn nữa nó còn giống như một cơn ác mộng, mãi tới khi em ấy bóp mũi và hôn lên môi tôi, tôi mới ngạt thở tỉnh giấc.
Khi xảy ra chuyện, em ấy đang ở dưới tầng hầm, cho nên em ấy không hiểu được cảm giác vã mồ hôi lạnh của tôi khi đó, tôi cũng không nhắc đến chuyện nhớ lại vụ hỏa hoạn này.
May mắn và bi kịch chỉ cách nhau một đường thẳng, nếu như có thể, tôi sẽ xây cho em ấy cả lâu đài, diện tích biệt thự chưa đạt tới mức độ phải phân khu phòng cháy, nhưng tôi đưa ra quyết định nhất thời rằng sẽ làm chịu lửa bậc I.
Bậc chịu lửa này hơi quá, nhưng đối với hai đứa tôi, đây vừa là kỷ niệm cũng là một lời cảnh báo.
Thứ bảy, 17.09.2016, trời mưa.
Tâm Nhất ra ngoài từ lúc sáng sớm, không có phản ứng gì hết, nhưng tôi biết chắc em ấy đang giả vờ, bởi vì tôi thấy em ấy khoanh tròn và viết chữ B trên lịch.
B là chữ viết tắt của sinh nhật, một năm em ấy sẽ khoanh tròn viết bốn chữ B trên lịch, mẹ, em trai, thầy em ấy và tôi, cho nên tôi đang chờ đợi niềm vui bất ngờ từ em ấy.
Đã mười rưỡi mà em ấy còn chưa về, tôi có cảm giác nguy cơ, không kịp ăn cơm trưa, đang định đi nấu thì chuông cửa vang lên, nói là giao hàng chuyển phát nhanh đến.
Sau đó tôi nhận được một chiếc hộp giấy chừng 1m, không những không viết tên người gửi mà còn phải trả tiền khi nhận hàng. Chiếc hộp nặng chừng mười mấy cân, lắc không nghe thấy tiếng vang, nếu như vào mười năm trước, có lẽ tôi sẽ đoán rằng em ấy tặng tôi một chiếc tivi màu kiểu cũ.
Tổng hợp lại trọng lượng và chỉ số lãng mạn của Tiền Tâm Nhất, tôi quyết định bỏ qua trình tự phỏng đoán thú vị, trực tiếp xuống tay, sau đó tôi nhìn thấy…
Món quà sinh nhật đầu tiên năm tôi 32 tuổi chính là một đống đầu thừa đuôi thẹo thi công tấm nhôm. Người bí ẩn đứng phía sau món quà này ngoài Tiền Tâm Nhất ra thì chẳng còn ai khác. Mãi đến khi em ấy giả vờ giả vịt trở về, tôi vẫn còn ngỡ ngàng.
Em ấy dang rộng tay nghe chừng đắc ý lắm, còn hỏi tôi có cảm động như chó không. Ngoài miệng tôi nói là có, trong lòng cũng nghĩ như vậy thật.
Trên đời này nhất định còn có món quà kỳ quái hơn, chẳng qua tùy từng người mà cảm nhận sẽ khác nhau. Đối với tôi mà nói thì đống nhôm đồng nát này còn cảm động hơn cả bánh kem và hoa hồng, bởi vì nó chính là nguyên liệu thừa từ ổ gà.
Đầu tháng Chín diễn ra buổi họp phân tích kỹ thuật công trình hệ vách của khu Tài chính toàn cầu, đúng lúc nhóm F không bận, Tâm Nhất không yên tâm nên xin nghỉ đi cùng với tôi.
Đơn vị thi công hệ vách tường bước vào, dường như đơn vị trúng thầu tấm nhôm đục lỗ từng có quan hệ công việc với Tâm Nhất, vừa gặp đã gọi em ấy là trưởng phòng Tiền.
Em ấy bảo người ta đừng gọi mình như vậy, may sao em ấy chưa quên mất tôi. Lát sau, em ấy uy hiếp thẳng giám đốc Nhiếp – người phụ trách vật liệu tấm nhôm lỗ, nói rằng nếu như gia công tấm nhôm bên ngoài ổ gà không tốt thì người ta sẽ không xong với em ấy đâu. Độ hoàn nguyên không thể thấp dưới 90%, ai cũng nhìn ra được vẻ nghiêm túc của em ấy. Người kia cười ha hả đảm bảo thiết bị và kỹ thuật đều thuộc hạng nhất.
Hiệu quả thẩm mỹ của tấm nhôm lỗ được đưa tra trong cuộc họp phân tích không tệ, độ hoàn nguyên đạt tiêu chuẩn, hoa văn và mức độ tinh tế đều khiến người ta lóa mắt, bỏ xa trình độ công nghệ của một vài năm trước rồi.
Tâm Nhất vừa khen người ta, vừa dặn dò đối phương làm số lượng lớn cũng không được qua loa.
Tôi thích tấm vật liệu này, nó đúng là hình dáng trong trí tưởng tượng của tôi, cũng thay Tiểu Tam Cư trở thành điểm tham chiếu hoàn toàn mới của tôi. Cho dù xuất phát từ tâm lý nhắc nhở hay thu thập, tôi đều muốn giữ lại một chút làm hàng mẫu.
Tôi dự đoán trong giai đoạn thi công sau này nhất định sẽ có vật liệu cắt hỏng, nếu như gặp được, tôi sẽ xin hiện trường giữ lại mấy tấm.
Bây giờ không cần tốn công suy nghĩ nên mở miệng nói thế nào, thứ phế liệu này đã từ trên trời giáng xuống. Mặc dù món quà này không giống bình thường nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Cảm ơn người bạn đời hiểu tôi, một ngày nào đó bươm bướm thành thực thể, tôi cũng sẽ gửi cấu kiện thép sơn trắng ở hiện trường cho em ấy.
Bản sắc của tấm nhôm lỗ là ở đây, ghép bừa thành khung cũng không đến mức xấu. Tôi dự định sẽ làm mô hình thu nhỏ của ổ gà đặt trong tủ kính. Sau này tôi và em ấy có thiết kế mới, thành thực thể rồi tôi cũng sẽ làm mô hình thu nhỏ đặt ở đây, xem xem nhiều năm sau này có thể lấp đầy được nó hay không.
Thứ sáu, 27.01.2017, sấm rền.
Đêm ba mươi Tết.
Năm nay ngành kiến trúc gặp nhiều khó khăn cho nên được nghỉ Tết sớm.
Năm nay bà Tập không có chỉ thị, tôi dụ dỗ Tâm Nhất qua mùng hai đi du lịch tắm suối nước nóng, mục tiêu là trấn Lâm Ngữ.
Tôi đã có chuẩn bị trước khi bại lộ âm mưu, dù sao em ấy cũng không dùng ác ý để suy đoán về tôi, nhưng làm chuyện mờ ám lâu ngày em ấy cũng nhận ra điều gì đó.
Khoảng thời gian trước em ấy phát hiện ra tôi đang thiết kế một căn nhà, tôi bèn cho em ấy nhìn luôn, tuy nhiên tôi lừa em ấy đây là biệt thự cá nhân của một người bạn của Giám đốc phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành. Em ấy biết tôi vẫn nhận những việc riêng để góp nhặt kinh nghiệm cho nên tin điều này, thỉnh thoảng còn chạy tới đưa ra ý kiến.
Bởi vậy, tôi chỉ đành phải viết một bản thuyết minh thiết kế để lừa em ấy, chẳng qua đi ngược gió cũng có chỗ tốt, tất cả những nguyên tố hiện tại đều được em ấy ngầm thừa nhận và hài lòng.
Mấy vụ ra ngoài chơi đều không cần em ấy làm kế hoạch gì hết, bởi vì em ấy sao cũng được. Cho nên ngay tối ngày mùng một Tết, em ấy quay về sau khi đến thành phố B chúc Tết và có thêm một chiếc đuôi nhỏ theo sau.
“Kiếp trước Lưu Dịch Dương chính là Thủy Oa lươn lẹo” – Đây là nguyên văn lời Tiền Tâm Nhất từng nói. Lúc nào em ấy cũng trưng ra vẻ mặt mất kiên nhẫn nhưng cậu nhóc cứ thích quấn lấy như mắt mù. Có lẽ trên người em ấy có một kiểu từ trường dịu dàng không nhìn thấy cũng không ngửi được.
Nhóc Lưu Dịch Dương tự vui cả buổi tối, kích động tới mức gò má lúc nào cũng đỏ hây hây, còn đòi ngủ chung với Tâm Nhất, tôi chỉ đành sang phòng dành cho khách.
Thật ra lần này tôi đến trấn Lâm Ngữ vì đã tích cóp đủ tiền rồi, muốn tới mua lại căn nhà ở lâm trường cũ, em trai Tâm Nhất gia nhập không báo trước, đối với tôi mà nói thì đây là một chuyện tốt.
Chủ nhật, 01.03.2017, âm u.
Có diện tích cơ bản, viền ngoài mặt bằng đã được quyết định. Không gian thoáng đãng rộng 13, dài 10, vườn hoa và vườn rau không cho vào diện tích, chiều cao thoải mái không giới hạn, chẳng qua chiều cao phổ biến của nhà trong thị trấn là ba tầng, so với việc sảnh rộng và cao thì có lẽ thiết kế giếng trời sẽ thích hợp để ở hơn.
Độ cao mỗi tầng của nhà địa phương hơi cao, đủ làm tầng lửng giữa các tầng, bình thường em ấy ăn no thường thích đứng ở chỗ cao, trên giường, trên sofa, còn nói năng hùng hồn rằng đứng cao sẽ tiêu hóa nhanh hơn, đúng là ngụy biện.
Vậy nên độ cao của tầng tăng lên ngang hàng với nhà địa yeutruyen.net phương.
Giá cửa ở địa phương khá thấp, thể hình kiến trúc nặng nề, cho nên tôi sẽ lựa chọn chất liệu thủy tinh cho cửa chính và cửa sổ. Kỳ thực thủy tinh mỏng manh chỉ là cảm giác sai lầm, nếu sắp xếp một cách hợp lý thì độ cứng của nó chỉ cao chứ không thấp hơn xi măng và gạch.
Nhất định phải có mái che trước cửa nhà, ngoại trừ bảo vệ và che chắn, còn không thể xem nhẹ chức năng trang trí của nó. Tôi thích cửa sổ rộng sát đất, nếu tầng một cần riêng tư thì có thể dán màng hoặc mài nhám.
Những thứ khác phải đợi xem.
Thứ năm, 18.05.2017, trời nắng.
Không ai ngờ rằng ngành kiến trúc lại nóng dần lên do một trận thiên tai.
Trận động đất tại thành phố L xảy ra quá bất ngờ, đài báo đưa tin đây là trận động đất đầu tiên của thành phố. Những thành phố kiểu ấy gần như đều không có thiết kế kháng chấn.
May mắn thay, mặc dù thành phố Tâm Nhất công tác cách đó khá gần nhưng nghe thông báo thì không bị ảnh hưởng. Sau cơn động đất, em ấy lập tức gọi điện thoại cho tôi. Bất hạnh ở chỗ Dương Giang đến thành phố L, đến bây giờ vẫn còn chưa liên lạc được.
Trong tin phát sóng trực tiếp, những quần thể kiến trúc sụp xuống ngày càng nhiều, thương vong vẫn tiếp tục gia tăng, không có tin tức lại thành tin tức tốt. Tâm Nhất ở gần đó, nói rằng muốn đi tìm người, tôi không đồng ý, khoảng cách luôn khiến người ta phải suy nghĩ, dẫu vậy tôi không cho rằng đây là biểu hiện vô lương tâm.
Trong tin tức chỉ thấy nhốn nháo hoảng loạn, bố mẹ Dương Giang gọi điện thoại cho tôi, mong tôi nói cho bọn họ biết Dương Giang đã lén báo bình an với tôi, chỉ do oán hận nên cậu ấy mới để bọn họ phải lo lắng suông, tuy nhiên mãi vẫn chẳng thể gọi được cho Dương Giang, tôi cũng không nhận được số điện thoại cố định ở vùng ấy.
Tiền Tâm Nhất rất giỏi nói một đằng làm một nẻo, tôi thầm nghĩ ở nhà suy nghĩ linh tinh thế này, chi bằng qua đó để em ấy ở với mình cho yên lòng. Em ấy đang làm tình nguyện bê thùng mì và nước, thấy tôi đến thì lập tức xuyên qua biển người chạy đến ôm tôi, không nói câu đừng lo, chỉ bảo tôi vận chuyển thực phẩm cùng em ấy.
Tôi nhận được cuộc gọi của Dương Giang vào lúc sáng sớm, chẳng biết cậu ấy mượn điện thoại của ai, nói một câu rồi cúp luôn. Tôi thở phào một hơi, hết ngày hôm nay rồi mới mơ màng nhớ ra, hôm nay Tâm Nhất của tôi đã 32 tuổi rồi.
Thứ bảy, 01.07.2017, trời nắng.
Công ty thành lập một nhóm tạm thời đi hỗ trợ thiết kế xây dựng kiến trúc sau tai nạn, tôi và Tâm Nhất đều báo danh.
Công việc thiết kế biệt thự phải tạm gác lại, dẫu sao nó cũng dùng để dưỡng lão, chưa cần vội. Trấn Lâm Ngữ không cần thiết kế kháng chấn, nhưng tôi vẫn lựa chọn cấp cao nhất. Trong phạm vi điều kiện cho phép, an toàn thêm một chút cũng không lãng phí.
Thứ hai, 07.05.2018, trời nắng.
Bản vẽ thi công của biệt thự An Tâm đã hoàn thành.
Một căn nhà ở mái dốc hai hướng đơn giản, cuối cùng tôi cũng quyết định chỉ làm hai tầng, nhà rộng quá sẽ trống trải không thích hợp cho hai ông già dưỡng lão. Mặt chính cũng đơn giản, bốn mặt tường ngoài sơn trắng ở tầng một đều có cửa sổ sát đất. Cửa chính nằm hướng Nam, tầng hai sử dụng gỗ vân ngang để trang trí mặt ngoài, trên cửa sổ giấu khe đèn, sân giữa có giếng trời lấy ánh sáng, bên dưới phủ đất gieo trồng. Cả căn nhà này, nơi khoa trương nhất chính là sống mái nhà được bọc bởi một lớp phào chỉ kim loại.
Tôi nói đây là phòng dưỡng lão của bạn giám đốc phòng trưng bày nghệ thuật, Tâm Nhất xem cũng khá hài lòng. Em ấy thuộc tuýp người đơn giản, không thích thiết kế quá phức tạp.
Căn nhà này không cần thiết phải báo cáo phê duyệt, cũng chẳng có đơn vị nào nghiệm thu, tiếp theo là tới quá trình thi công.
Thứ năm, 08.11.2018, trời nắng.
Lần này người tới bàn chuyện bươm bướm với Tiền Tâm Nhất là Giám sát Trạch của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng, ông đến công ty với tư cách chủ đầu tư đi khảo sát, bàn hợp đồng trực tiếp với em ấy luôn.
Trước lúc em ấy vào phòng họp tôi đã có trực giác, lần này thể nào cũng thành công.
Gần ba năm chôn vùi và ngủ đông, cuối cùng nhà đầu tư vừa có tâm vừa có tầm cũng khoan thai bước đến. Tin tức tốt là Tập đoàn cổ phần này đã liên kết với mấy đơn vị phát triển dự án bất động sản khác, cùng đầu tư xây dựng một vương quốc tập trung đồ yeutruyen.net xa xỉ bậc nhất, tòa nhà LG Quốc tế Ôn Viễn. Nếu như cuối cùng thành công, nó sẽ thay thế công trình ở Trung Đông trở thành tòa nhà cao nhất thế giới.
Trong cái tương lai giành hạng nhất này, nhà đầu tư nảy ra một ý tưởng táo bạo, muốn có một vườn treo, Trạch Nham cảm thấy bươm bướm rất hợp với nơi đây.
Nhưng tin xấu là trước mắt tòa nhà với độ cao 800 mét chỉ nằm trên ý tưởng, muốn thi công thực tế thì còn lâu mới được, trong khoảng thời gian ấy sẽ gặp vô số khó khăn, rất có khả năng sau khi bỏ ra số tiền lớn và lãng phí tinh thần thì bọn họ chỉ nhận được một tòa nhà xấu xí mà thôi.
Trạch Nham rất chân thành, nói với em ấy rằng nếu như đồng ý thì thời gian thiết kế có thể rất dài, thời gian thi công còn dài hơn, sẽ là năm năm, mười năm, thậm chí không có khả năng. Chúng tôi nói chuyện, em ấy bảo rằng muốn nhận, tất nhiên tôi cũng sẽ ủng hộ em ấy rồi.
Vườn treo trên tầng cao đầu tiên trên thế giới cơ mà, cho dù phải thiết kế đến năm 50 tuổi mới thực hiện được thì cũng đáng giá để cố gắng.
Thứ sáu, 21.06.2019, trời nắng.
Sau khi trở về từ triển lãm ở München, tôi bắt đầu rục rịch suy nghĩ khai công biệt thự.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết nguồn gốc của cảm xúc thôi thúc này từ đâu ra, coi như năm tuổi nên nghĩ nhiều vậy.
Đội thi công đáng tin không dễ tìm, hơn nữa tôi không có điều kiện ở đó thường xuyên, cho nên vẫn cần một giám sát, chắc hẳn trên thị trấn không có nghề nghiệp giám sát này.
Thứ ba, 19.05.2020, trời nắng.
Trung tuần của tháng tư, Quốc tế Ôn Viễn đăng tin bắt đầu khởi động, đây là một tin tức tốt đáng để chúc mừng, tôi phải tặng em ấy một món quà mới được.
Tôi bắt buộc Tâm Nhất xin nghỉ một ngày, em ấy còn không vui.
Lăn qua lăn lại cả năm trời, tuần trước đã nghiệm thu và bài trí xong. Bởi vì bản vẽ quá nhiều cho nên tôi chỉ mang theo chìa khóa và thuyết minh thiết kế gấp gọn trong túi quần. Suốt quãng đường đi, tôi luôn thầm tưởng tượng phản ứng của em ấy sẽ thế nào, còn rất mong đợi vào nó.
Căn nhà ở thành phố C cũng là nhà, nhưng ý nghĩa thì khác. Căn nhà ở đây là căn nhà đầu tiên tôi thiết kế cho mình và em ấy dưới danh nghĩa của một kiến trúc sư. Mặc dù còn phải rất lâu về sau mới có thể dùng đến nó.
Để giảm bớt thời gian quan sát của em ấy, tôi lái xe thẳng đến trước cửa nhà luôn. Tâm Nhất vừa bước xuống xe đã híp mắt nhìn, có lẽ cảm thấy nó rất quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra được ngay.
Tôi đưa thuyết minh thiết kế cho em ấy, em ấy hoang mang cầm lấy, cúi đầu mở nó ra.
Chìa khóa mau chóng xuất hiện, bỗng dưng tôi lại cảm thấy căng thẳng, đời này tôi chưa từng cầu hôn ai, nhưng có lẽ tâm trạng lúc này chẳng khác nào cầu hôn cả.
Tâm Nhất không ngờ rằng trong giấy lại có đồ, cầm nghiêng giấy cho nên chìa khóa rơi xuống. Em ấy còn chưa kịp nhìn rõ đã vội vàng vươn tay đỡ lấy. Đứng thẳng dậy mới phát hiện ra đây là một chiếc chìa khóa, em ấy cầm nó bằng đầu ngón tay, lắc tới lắc lui hỏi xem tôi đang làm trò gì.
Tôi nói:
– Em tự xem đi.
Em ấy liếc nhìn tôi, lập tức cúi đầu nhìn bản vẽ, rồi sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu, đấm tôi một cái, mắt sáng lên:
– Sếp Trần, tên đơn vị thiết kế và công trình hay đấy.
Kỳ thực tôi rất vui, nhưng biết chắc rằng mình không nên vui quá sớm. Tôi bảo em ấy đọc tiếp, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, khi em ấy đọc đến nội dung chính, lướt qua khái quát công trình đến tham số thiết kế, kiểu cảm của em ấy càng trở nên rối rắm.
Đích thị em ấy lại tái phát bệnh nghề nghiệp rồi, tôi sử dụng thân phận người nhà để phiên dịch, chắc hẳn lúc này trên mặt em ấy đang viết “đây là thiết kế của tên ngu nào thế!!!”
Thực ra tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cung phản xạ của em ấy vẫn luôn rất “công việc”, đối với tôi thì phản ứng này chẳng khác gì công kích cá nhân, nhưng tôi lại thấy cũng khá buồn cười, bèn đổ thêm dầu vào lửa:
– Tặng em một căn nhà nhé.
– Cảm ơn, nhà là của em rồi, sẽ không bao giờ trả lại.
Lâm trường cũ tương đối vắng vẻ, em ấy giơ chìa khóa lên, không kiêng nể gì ôm đầu tôi hôn một cái. Giây phút này tôi cho rằng chắc hẳn em ấy đang cảm động tới choáng váng cho nên mới không bị “ba cấp I” kia oanh tạc.
Buông tôi ra rồi em ấy mới đọc tiếp bản thuyết minh thiết kế, tầm mắt liên tục di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm tham số thiết kế, dáng vẻ nuốt không trôi. Tôi buồn cười chờ em ấy bùng nổ.
Hai phút sau, em ấy không nhịn được nữa chỉ vào “chống sét bậc I” lắc lư trước mắt tôi:
– Em quên mất chỗ này có cần thiết kế kháng chấn hay không, diện tích nhỏ mà sử dụng chịu lửa bậc I cũng thôi đi, nhưng đây là nhà dân mà! Còn cao chưa tới mười mét đấy! Anh làm chống sét bậc I kiểu gì vậy! Đậu má, đây là kho vũ khí mới đúng đấy!
Căn cứ theo tiêu chuẩn đây là kiến trúc phù hợp với chế tạo, sử dụng, tàng trữ số lượng lớn vật liệu nổ như thuốc nổ, chất dẫn nổ… bậc I quả nhiên hơi quá.
Em ấy có lối đi của riêng mình, thậm chí tôi còn cảm thấy nên học hỏi cách xử lý của em ấy trên một số phương diện. Nhưng có lẽ đàn ông thường thích dung túng tật xấu của người yêu hoặc là khoe khoang người đó, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi vẫn luôn cố kiềm chế trên phương diện này, không thường đưa ý kiến cho em ấy, bởi vì em ấy thẳng như ruột ngựa, nếu như thực sự gặp vấn đề, có lẽ sẽ chẳng nhịn được một phút.
Cách quãng thời gian, em ấy đã từ chối bốn, năm người liên lạc rồi. Nguyên nhân không giống nhau, nhưng tôi vẫn ủng hộ sự kiên trì ấy. Thiết kế đẹp hiếm có, nếu như không tìm được người thực sự có thể làm tốt nó, không bằng cứ để nó nằm im trên bản vẽ thì hơn.
Tôi vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, nhất định sẽ có một ngày bươm bướm thành thực thể.
Tôi giấu kín chuyện biệt thự với em ấy, may sao bản thân em ấy cũng không phải là một người quá tinh tế. Tôi ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ bên bệ cửa sổ suy nghĩ về chức năng và mặt ngoài, cơ bản không cần phải lo em ấy sẽ tập kích bất ngờ.
Thứ Sáu, 17.6.2016, trời mưa.
Thuận tiện nhân dịp đi công tác, lần đầu tiên tôi quay về trấn Lâm Ngữ sau khi trưởng thành. Nơi mẹ tôi sinh ra là vùng Trung bộ điển hình, không khí rất ẩm ướt.
Thị trấn không có gì thay đổi quá rõ rệt như trong trí nhớ của tôi, so với thành phố cấp 1, cấp 2 thì giá nhà đất ở đây tương đối hài hòa, chuyện này giúp tôi không cần phải động vào thẻ lương của Tâm Nhất.
Lần này tôi đến, một là để khảo sát phong cách kiến trúc địa phương, hai là tốt nhất có thể lựa chọn được địa điểm.
Phía sau đường quốc lộ có một thôn nhỏ, có một nhà đang xây, tường chịu lực bằng gạch xám và xi măng, dầm ngang bằng xi măng cốt thép đơn giản, sàn làm bằng tấm vật liệu gia công một lần, người bản địa gọi là tấm ngọc thạch, loại vật liệu này bị cấm sử dụng trong thành phố.
Người trong thôn rất thoải mái, không chỉ tha thứ cho hành động tự tiện xông vào hiện trường thi công của một người lạ, còn nói cho tôi rất nhiều thông tin.
Ở đây vẫn còn chưa có khái niệm tiết kiệm năng lượng khi xây nhà ở, vật liệu làm cửa sổ không thể cách nhiệt, độ dày của thủy tinh là 3 hơn nữa còn chỉ có một lớp. Trong và ngoài tường đều không bố trí lớp giữ nhiệt, tình huống đông lạnh hạ nóng khiến cho điều hòa cũng chẳng cải thiện được nhiều.
Ngoài ra, độ ẩm không khí cao, mùa mưa kéo dài cũng là một điểm nhất định phải chú ý. Căn cứ vào phản ánh của anh vừa rồi, hiện tượng nền nhà ẩm ướt trước mùa mưa thường xuyên nghiêm trọng đến mức sàn gạch đầy nước, không thích hợp sử dụng thảm hay sàn gỗ, nhưng tôi lại thích sử dụng sàn gỗ nhất, cho nên yêu cầu của tôi đối với xây dựng là sẽ bảo bọn họ trải một lớp sàn lưới xuống dưới.
Nơi đây tần suất mưa bão nhiều, cửa sổ mở vào trong là sự lựa chọn tương đối tốt.
Còn về vị trí, thực ra trước khi đến đây tôi có căn cứ vào ký ức của mình chọn trúng một nơi khá vừa ý. Chẳng qua sau khi đến đây, phát hiện nơi đó đã bị phá dỡ làm nghĩa trang công cộng.
Chẳng qua lâm trường cũ ở cuối con đường quốc lộ đã chuyển đi, đất vẫn ở đó nhưng chẳng còn hơi người. Tôi thích nơi này, chắc hẳn ánh mắt của tôi sẽ tốt hơn Tiền Tâm Nhất nhiều.
Nó nằm ở một nơi khá độc lập, cách đường và một con sông đã cạn nước biến thành con kênh, đối diện là một khoảng ruộng hoang rất rộng, hơn nữa cũng khá gần đường chính.
Trước lúc rời khỏi đây, tôi đến Ủy ban dân cư trên trấn, sau đó qua tay nhiều người mới tới Ủy ban thôn, để lại cách thức liên lạc với bí thư chi bộ thôn, nếu như thuận lợi thì nơi đã từng là lâm trường kia tương lai sẽ trở thành chỗ dưỡng lão của Tiền Tâm Nhất.
Chủ nhật, 03.07.2016, trời nắng.
Số lượng ván nhôm đục lỗ của dự án khu Tài chính toàn cầu không hề nhỏ, vì thế Kim Mậu đã mời một đơn vị thầu riêng, trong danh sách sản phẩm của một đơn vị tham gia đấu thầu có tấm che nắng bằng inox, có thể đồng bộ với cửa sổ mở vào trong. Hiệu quả thẩm mỹ bên ngoài phòng rất đẹp, còn trong phòng hình thành những vệt sáng có cảm giác hình học.
Chắc có thể sử dụng loại vật liệu che nắng này.
Thứ năm, 08.11.2016, trời âm u.
Đêm qua Tâm Nhất thức suốt đêm, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, mười một giờ hơn gọi điện thoại đến, em ấy ngáp ngắn ngáp dài nói với tôi rằng có chuyển phát nhanh, em ấy đã bóc ra xem rồi, nói rằng nó là một chiếc cúp phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành gửi cho GAD với danh nghĩa “Viện thiết kế kiến trúc phối hợp tốt nhất”.
Khi ấy tôi tham gia thiết kế cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật trên danh nghĩa cá nhân, ghi công ty đang làm việc là GAD, gửi cho nó cũng đúng.
Thực ra việc trao giải giữa doanh nghiệp và doanh nghiệp hay cá nhân không có giá trị pháp luật và hiệu ứng thị trường, rốt cuộc thì cũng chỉ để tăng thể diện cho tác giả, chứng tỏ rằng người này nhận được sự đánh giá cao của bọn họ.
Tiền Tâm Nhất cũng biết rõ điều ấy, cho nên em ấy chúc mừng tôi.
Với tôi thì chuyện này là chuyện tốt, bởi vì mấy ngày trước chủ sở hữu mảnh đất ở lâm trường cũ đã liên lạc với tôi, đưa ra một cái giá hơi cao hơn so với thị trường nhưng cũng ở mức độ hợp lý, có thể trả góp. Nhưng tôi vẫn muốn trả hết trong một lần hơn, tôi phải tích cóp thêm… quỹ đen mới được.
Thứ tư, 31.08.2016, trời nắng.
Tâm Nhất giống như một tấm lá chắn, kể từ lúc bắt đầu sống chung với em ấy, Hách Bân đã không còn bước vào giấc mơ của tôi, có lẽ có, nhưng tôi cũng quên mất rồi.
Hôm nay lúc gần tỉnh giấc tôi mơ một giấc mơ, đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Nói chặt chẽ hơn thì đó không phải là mơ, lúc ấy ý thức của tôi đã tỉnh dần rồi, cũng biết chỉ lát nữa thôi, chuông báo thức sẽ vang lên. Nhưng chẳng biết tại sao trận hỏa hoạn ở Carrefour năm ngoái lại xuất hiện trong đầu tôi.
Hơn nữa nó còn giống như một cơn ác mộng, mãi tới khi em ấy bóp mũi và hôn lên môi tôi, tôi mới ngạt thở tỉnh giấc.
Khi xảy ra chuyện, em ấy đang ở dưới tầng hầm, cho nên em ấy không hiểu được cảm giác vã mồ hôi lạnh của tôi khi đó, tôi cũng không nhắc đến chuyện nhớ lại vụ hỏa hoạn này.
May mắn và bi kịch chỉ cách nhau một đường thẳng, nếu như có thể, tôi sẽ xây cho em ấy cả lâu đài, diện tích biệt thự chưa đạt tới mức độ phải phân khu phòng cháy, nhưng tôi đưa ra quyết định nhất thời rằng sẽ làm chịu lửa bậc I.
Bậc chịu lửa này hơi quá, nhưng đối với hai đứa tôi, đây vừa là kỷ niệm cũng là một lời cảnh báo.
Thứ bảy, 17.09.2016, trời mưa.
Tâm Nhất ra ngoài từ lúc sáng sớm, không có phản ứng gì hết, nhưng tôi biết chắc em ấy đang giả vờ, bởi vì tôi thấy em ấy khoanh tròn và viết chữ B trên lịch.
B là chữ viết tắt của sinh nhật, một năm em ấy sẽ khoanh tròn viết bốn chữ B trên lịch, mẹ, em trai, thầy em ấy và tôi, cho nên tôi đang chờ đợi niềm vui bất ngờ từ em ấy.
Đã mười rưỡi mà em ấy còn chưa về, tôi có cảm giác nguy cơ, không kịp ăn cơm trưa, đang định đi nấu thì chuông cửa vang lên, nói là giao hàng chuyển phát nhanh đến.
Sau đó tôi nhận được một chiếc hộp giấy chừng 1m, không những không viết tên người gửi mà còn phải trả tiền khi nhận hàng. Chiếc hộp nặng chừng mười mấy cân, lắc không nghe thấy tiếng vang, nếu như vào mười năm trước, có lẽ tôi sẽ đoán rằng em ấy tặng tôi một chiếc tivi màu kiểu cũ.
Tổng hợp lại trọng lượng và chỉ số lãng mạn của Tiền Tâm Nhất, tôi quyết định bỏ qua trình tự phỏng đoán thú vị, trực tiếp xuống tay, sau đó tôi nhìn thấy…
Món quà sinh nhật đầu tiên năm tôi 32 tuổi chính là một đống đầu thừa đuôi thẹo thi công tấm nhôm. Người bí ẩn đứng phía sau món quà này ngoài Tiền Tâm Nhất ra thì chẳng còn ai khác. Mãi đến khi em ấy giả vờ giả vịt trở về, tôi vẫn còn ngỡ ngàng.
Em ấy dang rộng tay nghe chừng đắc ý lắm, còn hỏi tôi có cảm động như chó không. Ngoài miệng tôi nói là có, trong lòng cũng nghĩ như vậy thật.
Trên đời này nhất định còn có món quà kỳ quái hơn, chẳng qua tùy từng người mà cảm nhận sẽ khác nhau. Đối với tôi mà nói thì đống nhôm đồng nát này còn cảm động hơn cả bánh kem và hoa hồng, bởi vì nó chính là nguyên liệu thừa từ ổ gà.
Đầu tháng Chín diễn ra buổi họp phân tích kỹ thuật công trình hệ vách của khu Tài chính toàn cầu, đúng lúc nhóm F không bận, Tâm Nhất không yên tâm nên xin nghỉ đi cùng với tôi.
Đơn vị thi công hệ vách tường bước vào, dường như đơn vị trúng thầu tấm nhôm đục lỗ từng có quan hệ công việc với Tâm Nhất, vừa gặp đã gọi em ấy là trưởng phòng Tiền.
Em ấy bảo người ta đừng gọi mình như vậy, may sao em ấy chưa quên mất tôi. Lát sau, em ấy uy hiếp thẳng giám đốc Nhiếp – người phụ trách vật liệu tấm nhôm lỗ, nói rằng nếu như gia công tấm nhôm bên ngoài ổ gà không tốt thì người ta sẽ không xong với em ấy đâu. Độ hoàn nguyên không thể thấp dưới 90%, ai cũng nhìn ra được vẻ nghiêm túc của em ấy. Người kia cười ha hả đảm bảo thiết bị và kỹ thuật đều thuộc hạng nhất.
Hiệu quả thẩm mỹ của tấm nhôm lỗ được đưa tra trong cuộc họp phân tích không tệ, độ hoàn nguyên đạt tiêu chuẩn, hoa văn và mức độ tinh tế đều khiến người ta lóa mắt, bỏ xa trình độ công nghệ của một vài năm trước rồi.
Tâm Nhất vừa khen người ta, vừa dặn dò đối phương làm số lượng lớn cũng không được qua loa.
Tôi thích tấm vật liệu này, nó đúng là hình dáng trong trí tưởng tượng của tôi, cũng thay Tiểu Tam Cư trở thành điểm tham chiếu hoàn toàn mới của tôi. Cho dù xuất phát từ tâm lý nhắc nhở hay thu thập, tôi đều muốn giữ lại một chút làm hàng mẫu.
Tôi dự đoán trong giai đoạn thi công sau này nhất định sẽ có vật liệu cắt hỏng, nếu như gặp được, tôi sẽ xin hiện trường giữ lại mấy tấm.
Bây giờ không cần tốn công suy nghĩ nên mở miệng nói thế nào, thứ phế liệu này đã từ trên trời giáng xuống. Mặc dù món quà này không giống bình thường nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Cảm ơn người bạn đời hiểu tôi, một ngày nào đó bươm bướm thành thực thể, tôi cũng sẽ gửi cấu kiện thép sơn trắng ở hiện trường cho em ấy.
Bản sắc của tấm nhôm lỗ là ở đây, ghép bừa thành khung cũng không đến mức xấu. Tôi dự định sẽ làm mô hình thu nhỏ của ổ gà đặt trong tủ kính. Sau này tôi và em ấy có thiết kế mới, thành thực thể rồi tôi cũng sẽ làm mô hình thu nhỏ đặt ở đây, xem xem nhiều năm sau này có thể lấp đầy được nó hay không.
Thứ sáu, 27.01.2017, sấm rền.
Đêm ba mươi Tết.
Năm nay ngành kiến trúc gặp nhiều khó khăn cho nên được nghỉ Tết sớm.
Năm nay bà Tập không có chỉ thị, tôi dụ dỗ Tâm Nhất qua mùng hai đi du lịch tắm suối nước nóng, mục tiêu là trấn Lâm Ngữ.
Tôi đã có chuẩn bị trước khi bại lộ âm mưu, dù sao em ấy cũng không dùng ác ý để suy đoán về tôi, nhưng làm chuyện mờ ám lâu ngày em ấy cũng nhận ra điều gì đó.
Khoảng thời gian trước em ấy phát hiện ra tôi đang thiết kế một căn nhà, tôi bèn cho em ấy nhìn luôn, tuy nhiên tôi lừa em ấy đây là biệt thự cá nhân của một người bạn của Giám đốc phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành. Em ấy biết tôi vẫn nhận những việc riêng để góp nhặt kinh nghiệm cho nên tin điều này, thỉnh thoảng còn chạy tới đưa ra ý kiến.
Bởi vậy, tôi chỉ đành phải viết một bản thuyết minh thiết kế để lừa em ấy, chẳng qua đi ngược gió cũng có chỗ tốt, tất cả những nguyên tố hiện tại đều được em ấy ngầm thừa nhận và hài lòng.
Mấy vụ ra ngoài chơi đều không cần em ấy làm kế hoạch gì hết, bởi vì em ấy sao cũng được. Cho nên ngay tối ngày mùng một Tết, em ấy quay về sau khi đến thành phố B chúc Tết và có thêm một chiếc đuôi nhỏ theo sau.
“Kiếp trước Lưu Dịch Dương chính là Thủy Oa lươn lẹo” – Đây là nguyên văn lời Tiền Tâm Nhất từng nói. Lúc nào em ấy cũng trưng ra vẻ mặt mất kiên nhẫn nhưng cậu nhóc cứ thích quấn lấy như mắt mù. Có lẽ trên người em ấy có một kiểu từ trường dịu dàng không nhìn thấy cũng không ngửi được.
Nhóc Lưu Dịch Dương tự vui cả buổi tối, kích động tới mức gò má lúc nào cũng đỏ hây hây, còn đòi ngủ chung với Tâm Nhất, tôi chỉ đành sang phòng dành cho khách.
Thật ra lần này tôi đến trấn Lâm Ngữ vì đã tích cóp đủ tiền rồi, muốn tới mua lại căn nhà ở lâm trường cũ, em trai Tâm Nhất gia nhập không báo trước, đối với tôi mà nói thì đây là một chuyện tốt.
Chủ nhật, 01.03.2017, âm u.
Có diện tích cơ bản, viền ngoài mặt bằng đã được quyết định. Không gian thoáng đãng rộng 13, dài 10, vườn hoa và vườn rau không cho vào diện tích, chiều cao thoải mái không giới hạn, chẳng qua chiều cao phổ biến của nhà trong thị trấn là ba tầng, so với việc sảnh rộng và cao thì có lẽ thiết kế giếng trời sẽ thích hợp để ở hơn.
Độ cao mỗi tầng của nhà địa phương hơi cao, đủ làm tầng lửng giữa các tầng, bình thường em ấy ăn no thường thích đứng ở chỗ cao, trên giường, trên sofa, còn nói năng hùng hồn rằng đứng cao sẽ tiêu hóa nhanh hơn, đúng là ngụy biện.
Vậy nên độ cao của tầng tăng lên ngang hàng với nhà địa yeutruyen.net phương.
Giá cửa ở địa phương khá thấp, thể hình kiến trúc nặng nề, cho nên tôi sẽ lựa chọn chất liệu thủy tinh cho cửa chính và cửa sổ. Kỳ thực thủy tinh mỏng manh chỉ là cảm giác sai lầm, nếu sắp xếp một cách hợp lý thì độ cứng của nó chỉ cao chứ không thấp hơn xi măng và gạch.
Nhất định phải có mái che trước cửa nhà, ngoại trừ bảo vệ và che chắn, còn không thể xem nhẹ chức năng trang trí của nó. Tôi thích cửa sổ rộng sát đất, nếu tầng một cần riêng tư thì có thể dán màng hoặc mài nhám.
Những thứ khác phải đợi xem.
Thứ năm, 18.05.2017, trời nắng.
Không ai ngờ rằng ngành kiến trúc lại nóng dần lên do một trận thiên tai.
Trận động đất tại thành phố L xảy ra quá bất ngờ, đài báo đưa tin đây là trận động đất đầu tiên của thành phố. Những thành phố kiểu ấy gần như đều không có thiết kế kháng chấn.
May mắn thay, mặc dù thành phố Tâm Nhất công tác cách đó khá gần nhưng nghe thông báo thì không bị ảnh hưởng. Sau cơn động đất, em ấy lập tức gọi điện thoại cho tôi. Bất hạnh ở chỗ Dương Giang đến thành phố L, đến bây giờ vẫn còn chưa liên lạc được.
Trong tin phát sóng trực tiếp, những quần thể kiến trúc sụp xuống ngày càng nhiều, thương vong vẫn tiếp tục gia tăng, không có tin tức lại thành tin tức tốt. Tâm Nhất ở gần đó, nói rằng muốn đi tìm người, tôi không đồng ý, khoảng cách luôn khiến người ta phải suy nghĩ, dẫu vậy tôi không cho rằng đây là biểu hiện vô lương tâm.
Trong tin tức chỉ thấy nhốn nháo hoảng loạn, bố mẹ Dương Giang gọi điện thoại cho tôi, mong tôi nói cho bọn họ biết Dương Giang đã lén báo bình an với tôi, chỉ do oán hận nên cậu ấy mới để bọn họ phải lo lắng suông, tuy nhiên mãi vẫn chẳng thể gọi được cho Dương Giang, tôi cũng không nhận được số điện thoại cố định ở vùng ấy.
Tiền Tâm Nhất rất giỏi nói một đằng làm một nẻo, tôi thầm nghĩ ở nhà suy nghĩ linh tinh thế này, chi bằng qua đó để em ấy ở với mình cho yên lòng. Em ấy đang làm tình nguyện bê thùng mì và nước, thấy tôi đến thì lập tức xuyên qua biển người chạy đến ôm tôi, không nói câu đừng lo, chỉ bảo tôi vận chuyển thực phẩm cùng em ấy.
Tôi nhận được cuộc gọi của Dương Giang vào lúc sáng sớm, chẳng biết cậu ấy mượn điện thoại của ai, nói một câu rồi cúp luôn. Tôi thở phào một hơi, hết ngày hôm nay rồi mới mơ màng nhớ ra, hôm nay Tâm Nhất của tôi đã 32 tuổi rồi.
Thứ bảy, 01.07.2017, trời nắng.
Công ty thành lập một nhóm tạm thời đi hỗ trợ thiết kế xây dựng kiến trúc sau tai nạn, tôi và Tâm Nhất đều báo danh.
Công việc thiết kế biệt thự phải tạm gác lại, dẫu sao nó cũng dùng để dưỡng lão, chưa cần vội. Trấn Lâm Ngữ không cần thiết kế kháng chấn, nhưng tôi vẫn lựa chọn cấp cao nhất. Trong phạm vi điều kiện cho phép, an toàn thêm một chút cũng không lãng phí.
Thứ hai, 07.05.2018, trời nắng.
Bản vẽ thi công của biệt thự An Tâm đã hoàn thành.
Một căn nhà ở mái dốc hai hướng đơn giản, cuối cùng tôi cũng quyết định chỉ làm hai tầng, nhà rộng quá sẽ trống trải không thích hợp cho hai ông già dưỡng lão. Mặt chính cũng đơn giản, bốn mặt tường ngoài sơn trắng ở tầng một đều có cửa sổ sát đất. Cửa chính nằm hướng Nam, tầng hai sử dụng gỗ vân ngang để trang trí mặt ngoài, trên cửa sổ giấu khe đèn, sân giữa có giếng trời lấy ánh sáng, bên dưới phủ đất gieo trồng. Cả căn nhà này, nơi khoa trương nhất chính là sống mái nhà được bọc bởi một lớp phào chỉ kim loại.
Tôi nói đây là phòng dưỡng lão của bạn giám đốc phòng trưng bày nghệ thuật, Tâm Nhất xem cũng khá hài lòng. Em ấy thuộc tuýp người đơn giản, không thích thiết kế quá phức tạp.
Căn nhà này không cần thiết phải báo cáo phê duyệt, cũng chẳng có đơn vị nào nghiệm thu, tiếp theo là tới quá trình thi công.
Thứ năm, 08.11.2018, trời nắng.
Lần này người tới bàn chuyện bươm bướm với Tiền Tâm Nhất là Giám sát Trạch của Tập đoàn Cổ phần Phương Hưng, ông đến công ty với tư cách chủ đầu tư đi khảo sát, bàn hợp đồng trực tiếp với em ấy luôn.
Trước lúc em ấy vào phòng họp tôi đã có trực giác, lần này thể nào cũng thành công.
Gần ba năm chôn vùi và ngủ đông, cuối cùng nhà đầu tư vừa có tâm vừa có tầm cũng khoan thai bước đến. Tin tức tốt là Tập đoàn cổ phần này đã liên kết với mấy đơn vị phát triển dự án bất động sản khác, cùng đầu tư xây dựng một vương quốc tập trung đồ yeutruyen.net xa xỉ bậc nhất, tòa nhà LG Quốc tế Ôn Viễn. Nếu như cuối cùng thành công, nó sẽ thay thế công trình ở Trung Đông trở thành tòa nhà cao nhất thế giới.
Trong cái tương lai giành hạng nhất này, nhà đầu tư nảy ra một ý tưởng táo bạo, muốn có một vườn treo, Trạch Nham cảm thấy bươm bướm rất hợp với nơi đây.
Nhưng tin xấu là trước mắt tòa nhà với độ cao 800 mét chỉ nằm trên ý tưởng, muốn thi công thực tế thì còn lâu mới được, trong khoảng thời gian ấy sẽ gặp vô số khó khăn, rất có khả năng sau khi bỏ ra số tiền lớn và lãng phí tinh thần thì bọn họ chỉ nhận được một tòa nhà xấu xí mà thôi.
Trạch Nham rất chân thành, nói với em ấy rằng nếu như đồng ý thì thời gian thiết kế có thể rất dài, thời gian thi công còn dài hơn, sẽ là năm năm, mười năm, thậm chí không có khả năng. Chúng tôi nói chuyện, em ấy bảo rằng muốn nhận, tất nhiên tôi cũng sẽ ủng hộ em ấy rồi.
Vườn treo trên tầng cao đầu tiên trên thế giới cơ mà, cho dù phải thiết kế đến năm 50 tuổi mới thực hiện được thì cũng đáng giá để cố gắng.
Thứ sáu, 21.06.2019, trời nắng.
Sau khi trở về từ triển lãm ở München, tôi bắt đầu rục rịch suy nghĩ khai công biệt thự.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết nguồn gốc của cảm xúc thôi thúc này từ đâu ra, coi như năm tuổi nên nghĩ nhiều vậy.
Đội thi công đáng tin không dễ tìm, hơn nữa tôi không có điều kiện ở đó thường xuyên, cho nên vẫn cần một giám sát, chắc hẳn trên thị trấn không có nghề nghiệp giám sát này.
Thứ ba, 19.05.2020, trời nắng.
Trung tuần của tháng tư, Quốc tế Ôn Viễn đăng tin bắt đầu khởi động, đây là một tin tức tốt đáng để chúc mừng, tôi phải tặng em ấy một món quà mới được.
Tôi bắt buộc Tâm Nhất xin nghỉ một ngày, em ấy còn không vui.
Lăn qua lăn lại cả năm trời, tuần trước đã nghiệm thu và bài trí xong. Bởi vì bản vẽ quá nhiều cho nên tôi chỉ mang theo chìa khóa và thuyết minh thiết kế gấp gọn trong túi quần. Suốt quãng đường đi, tôi luôn thầm tưởng tượng phản ứng của em ấy sẽ thế nào, còn rất mong đợi vào nó.
Căn nhà ở thành phố C cũng là nhà, nhưng ý nghĩa thì khác. Căn nhà ở đây là căn nhà đầu tiên tôi thiết kế cho mình và em ấy dưới danh nghĩa của một kiến trúc sư. Mặc dù còn phải rất lâu về sau mới có thể dùng đến nó.
Để giảm bớt thời gian quan sát của em ấy, tôi lái xe thẳng đến trước cửa nhà luôn. Tâm Nhất vừa bước xuống xe đã híp mắt nhìn, có lẽ cảm thấy nó rất quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra được ngay.
Tôi đưa thuyết minh thiết kế cho em ấy, em ấy hoang mang cầm lấy, cúi đầu mở nó ra.
Chìa khóa mau chóng xuất hiện, bỗng dưng tôi lại cảm thấy căng thẳng, đời này tôi chưa từng cầu hôn ai, nhưng có lẽ tâm trạng lúc này chẳng khác nào cầu hôn cả.
Tâm Nhất không ngờ rằng trong giấy lại có đồ, cầm nghiêng giấy cho nên chìa khóa rơi xuống. Em ấy còn chưa kịp nhìn rõ đã vội vàng vươn tay đỡ lấy. Đứng thẳng dậy mới phát hiện ra đây là một chiếc chìa khóa, em ấy cầm nó bằng đầu ngón tay, lắc tới lắc lui hỏi xem tôi đang làm trò gì.
Tôi nói:
– Em tự xem đi.
Em ấy liếc nhìn tôi, lập tức cúi đầu nhìn bản vẽ, rồi sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu, đấm tôi một cái, mắt sáng lên:
– Sếp Trần, tên đơn vị thiết kế và công trình hay đấy.
Kỳ thực tôi rất vui, nhưng biết chắc rằng mình không nên vui quá sớm. Tôi bảo em ấy đọc tiếp, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, khi em ấy đọc đến nội dung chính, lướt qua khái quát công trình đến tham số thiết kế, kiểu cảm của em ấy càng trở nên rối rắm.
Đích thị em ấy lại tái phát bệnh nghề nghiệp rồi, tôi sử dụng thân phận người nhà để phiên dịch, chắc hẳn lúc này trên mặt em ấy đang viết “đây là thiết kế của tên ngu nào thế!!!”
Thực ra tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cung phản xạ của em ấy vẫn luôn rất “công việc”, đối với tôi thì phản ứng này chẳng khác gì công kích cá nhân, nhưng tôi lại thấy cũng khá buồn cười, bèn đổ thêm dầu vào lửa:
– Tặng em một căn nhà nhé.
– Cảm ơn, nhà là của em rồi, sẽ không bao giờ trả lại.
Lâm trường cũ tương đối vắng vẻ, em ấy giơ chìa khóa lên, không kiêng nể gì ôm đầu tôi hôn một cái. Giây phút này tôi cho rằng chắc hẳn em ấy đang cảm động tới choáng váng cho nên mới không bị “ba cấp I” kia oanh tạc.
Buông tôi ra rồi em ấy mới đọc tiếp bản thuyết minh thiết kế, tầm mắt liên tục di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm tham số thiết kế, dáng vẻ nuốt không trôi. Tôi buồn cười chờ em ấy bùng nổ.
Hai phút sau, em ấy không nhịn được nữa chỉ vào “chống sét bậc I” lắc lư trước mắt tôi:
– Em quên mất chỗ này có cần thiết kế kháng chấn hay không, diện tích nhỏ mà sử dụng chịu lửa bậc I cũng thôi đi, nhưng đây là nhà dân mà! Còn cao chưa tới mười mét đấy! Anh làm chống sét bậc I kiểu gì vậy! Đậu má, đây là kho vũ khí mới đúng đấy!
Căn cứ theo tiêu chuẩn đây là kiến trúc phù hợp với chế tạo, sử dụng, tàng trữ số lượng lớn vật liệu nổ như thuốc nổ, chất dẫn nổ… bậc I quả nhiên hơi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất