Chương 38
Tiền Tâm Nhất tức đau cả gan.
Cảnh tượng Trần Tây An vươn tay với anh trên sân thượng của dự án bên Greenland lại xuất hiện trước mắt. Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị đâm trúng, vội vàng nói: “Nói kỹ hơn đi.”
Đối với viện thiết kế bọn họ mà nói, sau phi duyệt phương án, nếu như không cần thêm thiết kế hạng mục nào khác, bọn họ sẽ chẳng liên quan gì tới việc xây dựng nữa. Tuy rằng giám sát hiện trường là một khâu có trong hợp đồng, nhưng người trong ngành đều mặc nhận không thực hiện bước này, bởi vì rất nhiều dự án đều ở vùng khác.
Thực ra ngay lúc tay cảm thấy đau anh đã hối hận rồi, có giận đến mấy đi chăng nữa thì việc tát một người đàn ông trưởng thành nơi công cộng không phải là thái độ để giải quyết vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Tây An lập tức đánh tan áy náy của anh thành mảnh vụn, anh hận không thể tát luôn bên còn lại cho cân.
“Nếu không phải chẳng bao lâu sau trong báo cáo chuyên đề của thành phố công bố bài luận văn này, Trần Tây An còn tưởng rằng bản báo cáo ban đầu của cậu ấy bị mất vì phòng thí nghiệm đông người hỗn loạn, còn cửa cabin phòng thí nghiệm lâu ngày không sửa nên tự động đóng lại. Cậu ấy trở thành người hỗ trợ, còn Hách Bân là người thực hiện chính. Cậu ấy cãi vã với Hách Bân, một khoảng thời gian còn muốn kiện cậu ta xâm phạm bản quyền.”
Biểu hiện của Trần Tây An rất lạnh lùng, chẳng hề biểu lộ chút bối rối trong lòng, hắn nói:
“Hách Bân là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi và Trần Tây An, đẹp trai, nhà giàu thông minh, chẳng qua tính cách hơi quái gở. Cậu ta học kiến trúc chỉ vì muốn đối đầu với bố mình. Hách Kiếm Vân muốn cậu ta học kinh tế, vậy mà cậu ta lại chọn chuyên ngành bê gạch, nhưng cho dù bê gạch thì cũng phải hạng nhất.”
Nguyên nhân Trần Tây An khinh bỉ bản thân mình cũng là nó. Giống như nhân viên bồi bàn nhà hàng nhất định phải có giấy chứng nhận sức khỏe, là một kỹ sư xây dựng, hắn không thể bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào của công trình.
“Nhưng bố của Hách Bân có quyền có thế, không sợ bị kiện, hơn nữa giảng viên hướng dẫn cũng khuyên cậu ấy, nói rằng kiện rồi thì cậu ấy sẽ mất hết tất cả. Trước mắt ít ra vẫn còn có danh người hỗ trợ. Một sinh viên cả năm còn chẳng liên lạc được với bố mẹ một lần như Trần Tây An thì phải làm thế nào đây? Bản quyền thuộc về Hách Bân rồi.”
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.
Cái “Khung răng ngựa” (Gốc: 马牙槎) mình để nghĩa đen luôn, nó là bộ phận thường dùng trong kết nối tường và trụ, chỉ bộ phận lồi ra trên cấu tạo trụ. Xem video thấy bảo nó thòi ra thụt vào giống cái hàm răng nên mới gọi là “răng ngựa” (马牙)
Nói xong hắn còn vươn tay vuốt mặt Tiền Tâm Nhất một cái thật nhanh, lại nói câu xin lỗi, sau đó xoay người vội vàng chạy đi. Trước đây làm việc gì hắn cũng đều rất từ tốn, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ gấp gáp nóng vội như vậy, thầm nghĩ chắc hẳn trong lòng hắn phải khó chấp nhận lắm.
Nói xong hắn còn vươn tay vuốt mặt Tiền Tâm Nhất một cái thật nhanh, lại nói câu xin lỗi, sau đó xoay người vội vàng chạy đi. Trước đây làm việc gì hắn cũng đều rất từ tốn, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ gấp gáp nóng vội như vậy, thầm nghĩ chắc hẳn trong lòng hắn phải khó chấp nhận lắm.
Tiền Tâm Nhất kéo theo chiếc chân rạn xương còn chưa lành hẳn, vừa mắng vừa đuổi theo, chạy đến chỗ soát vé xem phim rồi mà không đuổi kịp, đã thế chân còn ngâm ngẩm phát đau. Anh nhớ ra vẫn còn hai chiếc áo khoác trên ghế ngồi, hậm hực quay về lấy. Đi đến hành lang, thực sự tức không chịu được nữa, anh quăng áo khoác của Trần Tây An xuống đất giẫm mấy cái cho hả giận mới nhặt lên mang về nhà.
Khi địa vị của bạn đạt tới một mức độ nhất định thì thanh danh còn quan trọng hơn cả tiền, nhất là trong ngành kiến trúc mà vấn đề an toàn cao hơn tất cả, dùng tiền giải quyết vấn đề chính là cách giải quyết trong mơ. Nếu Trần Tây An thức thời sẽ chẳng có ý kiến gì. Hắn gật đầu, tiền thiết kế thì trừ của GAD. Nhưng chuyện làm hắn buồn nhất vẫn là do sơ sót của mình.
Quả thực lúc này anh không thích hợp lộ mặt, mặc dù tới lúc nào đó, nhất định quả bóng mang tên “ai chịu trách nhiệm” sẽ bị đá tới bên anh. Chuyện anh cần làm lúc này là án binh bất động, khi mũi nhọn chưa nhắm vào viện thiết kế, thì phải giả vờ như không nghe thấy gì hết.
– Đang tức nổ phổi. – Nhắc tới Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An lại có tâm tư nói đùa – Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, em bảo cậu ấy đừng tới, chắc cậu ấy về nhà rồi.
Câu không liên quan gì tới anh chỉ là trò cười trong lúc mất lý trí, cho dù người phụ trách hoàn toàn không tiếp xúc với hạng mục thì cũng không thể bo bo giữ mình, gặp chuyện thì cởi bỏ trách nhiệm đùn đẩy cho đơn vị khác được. Thân là một người phụ trách, không tiếp xúc với hạng mục là lỗi của anh, ai bảo anh không quan tâm?
Chẳng qua, sự thực thì trách nhiệm của GAD trong sự cố lần này không quá lớn, sau khi bản vẽ thi công được phê duyệt, công việc cơ bản của bọn họ đã hoàn thành 90% rồi, chỉ còn lại mấy chuyện cần phối hợp thôi.
Anh còn chưa nói xong, Dương Giang bỗng dưng nổi đóa: “Tiền Tâm Nhất, cậu có lương tâm không vậy?”
Trong công đoạn thi công, người có nhiệm vụ thực sự phải là kỹ sư giám sát mới đúng. Bọn họ sống ở công trường, giám sát và đốc thúc tất cả tiến độ và các khâu trong quá trình thi công công trình.
Khó khăn lắm Tiền Tâm Nhất mới có chút cảm tình tốt với hắn, sau chuyện này chắc hắn sẽ bị chặn mất.
Rõ ràng kỹ sư giám sát của Greenland đã thất trách, nhưng cố vấn cũng không làm hết phận sự của mình. Bọn họ chính là những người chuyên nghiệp được bên A mời về để đánh giá tính khả thi khi xây dựng tường ngoài và tính toán phương diện giá thành. Có quyền hạn giám sát không cao cũng không thấp đối với việc hoàn thành xây dựng dự án, song bọn họ lại chẳng phát hiện ra.
***
Trần Tây An không kể cho Duơng Giang chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, Dương Giang cảm thấy Tiền Tâm Nhất hơi máu lạnh, giọng điệu không được hòa nhã: “Cho dù cậu có thờ ơ trước tình cảm của Trần Tây An, nhưng xét về tình cảm đồng nghiệp, cậu đến xem một chút cũng đâu có vấn đề gì?”
Dẫu vậy, trong chuyện này trách nhiệm lớn nhất thuộc về đơn vị trúng thầu thi công, chính vì sử dụng vật liệu không đạt tiêu chuẩn và kỹ thuật thi công là nguyên nhân chính dẫn tới xảy ra sự cố.
Bởi vì tâm trạng của cả hai đều nặng nề, Vương Nhất Phong tránh ở cầu thang hút hết điếu này đến điều khác, thoạt nhìn vô cùng lo âu và ảo não. Trần Tây An ngồi xuống bậc thang bên cạnh anh ta, bất giác cũng xin mấy điếu.
Vương Nhất Phong nhìn qua hắn với ánh mắt bái phục:
Đối với viện thiết kế bọn họ mà nói, sau phi duyệt phương án, nếu như không cần thêm thiết kế hạng mục nào khác, bọn họ sẽ chẳng liên quan gì tới việc xây dựng nữa. Tuy rằng giám sát hiện trường là một khâu có trong hợp đồng, nhưng người trong ngành đều mặc nhận không thực hiện bước này, bởi vì rất nhiều dự án đều ở vùng khác.
Nguyên nhân Tiền Tâm Nhất tức giận là do thái độ làm việc của Trần Tây An, cho dù đơn vị thi công có thi công theo bản vẽ thì chỗ nào cần giám sát hắn cũng không được bỏ qua.
Huống hồ lên sân thượng có gì đẹp đâu, đâu phải Trần Tây An chưa lên đó bao giờ.
Nguyên nhân Trần Tây An khinh bỉ bản thân mình cũng là nó. Giống như nhân viên bồi bàn nhà hàng nhất định phải có giấy chứng nhận sức khỏe, là một kỹ sư xây dựng, hắn không thể bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào của công trình.
“Học kỳ hai năm thứ 3, Trần Tây An có ý tưởng về khái niệm kiến trúc loại hình mới, hệ vách kính Respiratory tiết kiệm năng lượng, không biết cậu đã từng nghe về nó chưa. Cậu ấy chuẩn bị rất lâu, giảng viên hướng dẫn nói nếu làm xong có thể đăng ký độc quyền, hơn nữa chắc hẳn rất ổn. Khi ấy bởi vì sợ người khác ăn cắp ý tưởng, cho nên quá trình bảo mật thực hiện rất tốt, chỉ có ba người chúng tôi cộng thêm giảng viên hướng dẫn là bốn người biết. Nếu hệ thống này mà thành hình thì chắc chắn Trần Tây An sẽ nổi tiếng.”
Suy nghĩ “Kỹ sư giám sát và cố vấn đều không phát hiện” chẳng thể nào an ủi được hắn. Đúng là hắn một mực né tránh tường bao sân thượng và thí nghiệm hầm gió, nhưng sự cố hiện tại khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Khó khăn lắm Tiền Tâm Nhất mới có chút cảm tình tốt với hắn, sau chuyện này chắc hắn sẽ bị chặn mất.
Trần Tây An liên lạc với Vương Nhất Phong, hai người gặp mặt nhau trước cửa phòng phẫu thuật. Người bị thương vẫn còn đang ở bên trong, người nhà ở ngoài khóc lóc thảm thiết.
Trần Tây An liên lạc với Vương Nhất Phong, hai người gặp mặt nhau trước cửa phòng phẫu thuật. Người bị thương vẫn còn đang ở bên trong, người nhà ở ngoài khóc lóc thảm thiết.
Nguyên nhân Tiền Tâm Nhất tức giận là do thái độ làm việc của Trần Tây An, cho dù đơn vị thi công có thi công theo bản vẽ thì chỗ nào cần giám sát hắn cũng không được bỏ qua.
“Khi ấy cũng tiến hành thí nghiệm hầm gió ở phòng thí nghiệm đại học C. Trong lúc Trần Tây An bước vào phòng thí nghiệm đặt mô hình, Hách Bân lén lút khóa cửa bên ngoài. Cậu ta điền vào tờ đơn đăng ký độc quyền của Trần Tây An, nộp xong thì được bố cậu ta đón đi, quên mất chuyện nhốt Trần Tây An. Thí nghiệm ấy là thí nghiệm mô phỏng tải trọng tuyết, khi Trần Tây An được khiêng ra ngoài, quần áo đông cứng đóng đá vào cabin, phải tăng nhiệt mới gỡ được ra.”
Bởi vì tâm trạng của cả hai đều nặng nề, Vương Nhất Phong tránh ở cầu thang hút hết điếu này đến điều khác, thoạt nhìn vô cùng lo âu và ảo não. Trần Tây An ngồi xuống bậc thang bên cạnh anh ta, bất giác cũng xin mấy điếu.
Hắn cố gắng không tới hai mét, cuối cùng cũng ngồi thụp xuống đất trong suy sụp, tâm lý vô cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng Vương Nhất Phong là người bắt chuyện trước;
– Nhóc Tiền đâu rồi? Không đi chung với cậu à?
– Đợi khi chính thức thì cậu sẽ phải nghe nói tới mức tai đóng kén nên tôi không nói gì nữa, hai chúng ta bàn chút chuyện riêng tư đi.
– Đang tức nổ phổi. – Nhắc tới Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An lại có tâm tư nói đùa – Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, em bảo cậu ấy đừng tới, chắc cậu ấy về nhà rồi.
Hết chương 38
Vương Nhất Phong nhìn qua hắn với ánh mắt bái phục:
Quả thực lúc này anh không thích hợp lộ mặt, mặc dù tới lúc nào đó, nhất định quả bóng mang tên “ai chịu trách nhiệm” sẽ bị đá tới bên anh. Chuyện anh cần làm lúc này là án binh bất động, khi mũi nhọn chưa nhắm vào viện thiết kế, thì phải giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Kết quả tòa nhà hợp tác là một công trình rác rưởi, tường bao sân thượng không phải thuần thép mà xây bằng gạch kèm với “khung răng ngựa”. Cậu nói xem người xây nhà phải to gan tới mức nào? Lúc ấy Trần Tây An đã phát hiện ra vấn đề, nhưng cậu ấy chẳng thèm nói chuyện với Hách Bân, cũng tưởng rằng Hách Bân có thể nhận ra cho nên không nhắc nhở. Hách Bân không biết điều ấy. Cậu ta thuộc kiểu học rộng tài cao trên lý thuyết, cũng chẳng lên baidu search xem “khung răng ngựa” trông thế nào.”
– Cậu nói không liên quan gì đến nó mà nó còn không đánh cậu, quan hệ giữa hai người tốt thật đấy.
“Hách Bân là người rất hiếu thắng, bởi vì nguyên nhân bố mình, cho nên cậu ta rất muốn trở nên nổi bật.”
Trần Tây An thầm nói đã đánh rồi đấy chứ, nhưng ngoài mặt thì chỉ khẽ cười không nói gì.
Vương Nhất Phong tưởng rằng hắn đang lo chuyện sau này, lại đưa cho hắn thêm một điếu nữa, an ủi hắn:
Dương Giang nghe thấy hắn nói đang ở trên sân thượng thì sợ mất mật. Anh ta đã quen Trần Tây An từ hồi học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa từng thấy hắn lên sân tượng của tòa nhà cao tầng nào hết. Anh ta sợ Trần Tây An kích động sẽ làm ra chuyện gì bèn tận tình khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, kết quả khiến cho chiếc điện thoại đã mở cả ngày nay của Trần Tây An sập nguồn.
Tiền Tâm Nhất thầm nhủ “anh ta lo cho Trần Tây An, giọng điệu không tốt cũng hiểu được”. Tuy nhiên, A Q xong thì trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Trần Tây An thà gọi điện thoại cho Dương Giang cũng không muốn nói với mình. Anh có là đồ không tự trọng thì mới áp mặt lên.
– Đợi khi chính thức thì cậu sẽ phải nghe nói tới mức tai đóng kén nên tôi không nói gì nữa, hai chúng ta bàn chút chuyện riêng tư đi.
Tiền Tâm Nhất kéo theo chiếc chân rạn xương còn chưa lành hẳn, vừa mắng vừa đuổi theo, chạy đến chỗ soát vé xem phim rồi mà không đuổi kịp, đã thế chân còn ngâm ngẩm phát đau. Anh nhớ ra vẫn còn hai chiếc áo khoác trên ghế ngồi, hậm hực quay về lấy. Đi đến hành lang, thực sự tức không chịu được nữa, anh quăng áo khoác của Trần Tây An xuống đất giẫm mấy cái cho hả giận mới nhặt lên mang về nhà.
– Mặc dù tờ đơn kia do học trò của Tiền Tâm Nhất ký hộ cậu, nhưng tới lúc đó chắc chắn chỉ xem mặt chữ, phía đơn vị thi công chắc chắn sẽ chia nhỏ trách nhiệm, còn kỹ sư giám sát, cố vấn và các cậu thì chẳng chạy đâu cho thoát rồi. Tôi biết rõ oan nhất vẫn là các cậu, dẫu vậy nếu như chuyện trước mắt có thể giải quyết bằng tiền thì mọi người chia nhau mỗi người một phần, cố gắng giải quyết cho nhanh, ý cậu thế nào?
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.
Khi địa vị của bạn đạt tới một mức độ nhất định thì thanh danh còn quan trọng hơn cả tiền, nhất là trong ngành kiến trúc mà vấn đề an toàn cao hơn tất cả, dùng tiền giải quyết vấn đề chính là cách giải quyết trong mơ. Nếu Trần Tây An thức thời sẽ chẳng có ý kiến gì. Hắn gật đầu, tiền thiết kế thì trừ của GAD. Nhưng chuyện làm hắn buồn nhất vẫn là do sơ sót của mình.
Chẳng qua, sự thực thì trách nhiệm của GAD trong sự cố lần này không quá lớn, sau khi bản vẽ thi công được phê duyệt, công việc cơ bản của bọn họ đã hoàn thành 90% rồi, chỉ còn lại mấy chuyện cần phối hợp thôi.
Hôm ấy hắn ngồi trên sân thượng bệnh viện đến tận khuya. Sau khi Vương Nhất Phong đi rồi, hắn đi thang máy lên sân thượng, mới bước tới cách tường bao chừng năm mét thôi thì toàn thân hắn đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi. Càng tới gần suy nghĩ của hắn càng rối loạn. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hách Bân vừa dựa người vào tường, biểu cảm nháy mắt trở nên khủng hoảng sợ hãi, bàn tay bất lực quơ cào trong không khí rồi biến mất trên lầu cao.
Hắn cố gắng không tới hai mét, cuối cùng cũng ngồi thụp xuống đất trong suy sụp, tâm lý vô cùng tuyệt vọng.
Hắn thích cái ngành nghề tồn tại vô số khả năng, thích Tiền Tâm Nhất cố chấp kiên trì, hắn muốn trở thành người giống như tiến sĩ Conor, hi vọng sẽ có một tòa nhà siêu cao tầng ghi lại tên hắn, nhưng hắn không thể thoát khỏi lao tù tâm lý này.
Nếu như đã không đạt tiêu chuẩn, vậy thì rời khỏi ngành này thôi, đâu phải hắn không thể chuyển sang ngành khác. Tuy nhiên, chuyển rồi thì hắn vẫn sợ tường bao sân thượng, hắn không nợ Hách Kiếm Vân bất cứ thứ gì, nhưng cả đời phải sống trong bóng ma của ông ta. Chuyện này không công bằng với hắn, ấy vậy mà ra vẻ công bằng chính là lý do mà kẻ yếu luôn luôn hướng tới.
Giọng Dương Giang chợt nhẹ bẫng: “Cho nên cậu có hiểu tại sao cậu ấy lại thích cậu không? Không, phải là kiểu người như cậu mới đúng.”
Hắn gọi điện thoại cho Dương Giang, song bây giờ Dương Giang đã đi xa tít chân trời, anh ta gửi chiếc xe đạp địa hình của mình, bây giờ đang đứng ở một trạm tàu lửa cách đây ba thành phố.
Dương Giang nghe thấy hắn nói đang ở trên sân thượng thì sợ mất mật. Anh ta đã quen Trần Tây An từ hồi học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa từng thấy hắn lên sân tượng của tòa nhà cao tầng nào hết. Anh ta sợ Trần Tây An kích động sẽ làm ra chuyện gì bèn tận tình khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, kết quả khiến cho chiếc điện thoại đã mở cả ngày nay của Trần Tây An sập nguồn.
Câu không liên quan gì tới anh chỉ là trò cười trong lúc mất lý trí, cho dù người phụ trách hoàn toàn không tiếp xúc với hạng mục thì cũng không thể bo bo giữ mình, gặp chuyện thì cởi bỏ trách nhiệm đùn đẩy cho đơn vị khác được. Thân là một người phụ trách, không tiếp xúc với hạng mục là lỗi của anh, ai bảo anh không quan tâm?
Anh ta vò đầu bứt tai, lại gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất, bảo anh tới bệnh viện xem tình hình thế nào.
Kết quả Tiền Tâm Nhất tức xộc tới đỉnh đầu, vẫn ấm ức câu “không liên quan” kia, uống hết một vỉ sữa chua cũng không hạ hỏa. Anh nằm phơi xác ra sofa chẳng còn tí hình tượng nào, buông lời châm chọc: “Liên quan quái gì đến tôi, tôi không đi.”
Tự dưng bị anh ta quát, Tiền Tâm Nhất cũng sợ hết hồn, thậm chí còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy một chuỗi pháo liên thanh: “Đến lúc cần thiết thì đã muộn rồi, Trần Tây An sợ tường bao sân thượng như chó ấy, còn cả thí nghiệm hầm gió kia nữa, nhìn thấy thiết bị chân đã nhũn ra. Nếu không phải cậu giật giây thì cậu ấy cũng sẽ chẳng làm cái nhà siêu cao tầng làm quái gì để tự khiến bản thân ngày ngày mất ngủ. Còn cả vụ kiểm tra ở Greenland kia nữa, nếu không vì cậu lỡ chuyến bay, đấy vốn dĩ phải là chuyện của cậu mới đúng. Bây giờ xảy ra vấn đề rồi cậu lại muốn phủi sạch sẽ hả.”
Trần Tây An không kể cho Duơng Giang chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, Dương Giang cảm thấy Tiền Tâm Nhất hơi máu lạnh, giọng điệu không được hòa nhã: “Cho dù cậu có thờ ơ trước tình cảm của Trần Tây An, nhưng xét về tình cảm đồng nghiệp, cậu đến xem một chút cũng đâu có vấn đề gì?”
Tiền Tâm Nhất thầm nhủ “anh ta lo cho Trần Tây An, giọng điệu không tốt cũng hiểu được”. Tuy nhiên, A Q xong thì trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Trần Tây An thà gọi điện thoại cho Dương Giang cũng không muốn nói với mình. Anh có là đồ không tự trọng thì mới áp mặt lên.
Anh ta nói toàn những chuyện Tiền Tâm Nhất không biết, nếu đã sợ đến vậy, tại sao còn đồng ý… Tiền Tâm Nhất không biện giải, chỉ im lặng một lát mới hỏi: “Tường bao sân thượng và hầm gió đều là vật tĩnh, Trần Tây An sợ cái gì?”
Cuối cùng Vương Nhất Phong là người bắt chuyện trước;
Huống hồ lên sân thượng có gì đẹp đâu, đâu phải Trần Tây An chưa lên đó bao giờ.
Vương Nhất Phong tưởng rằng hắn đang lo chuyện sau này, lại đưa cho hắn thêm một điếu nữa, an ủi hắn:
Anh thầm nghĩ, nếu mình thờ ơ thật thì tốt biết mấy:
“Không có vấn đề gì thật, chẳng qua không liên quan thôi, hết chuyện thì tôi cúp trước nhé…”
“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”
Anh còn chưa nói xong, Dương Giang bỗng dưng nổi đóa: “Tiền Tâm Nhất, cậu có lương tâm không vậy?”
Hôm ấy hắn ngồi trên sân thượng bệnh viện đến tận khuya. Sau khi Vương Nhất Phong đi rồi, hắn đi thang máy lên sân thượng, mới bước tới cách tường bao chừng năm mét thôi thì toàn thân hắn đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi. Càng tới gần suy nghĩ của hắn càng rối loạn. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hách Bân vừa dựa người vào tường, biểu cảm nháy mắt trở nên khủng hoảng sợ hãi, bàn tay bất lực quơ cào trong không khí rồi biến mất trên lầu cao.
Tự dưng bị anh ta quát, Tiền Tâm Nhất cũng sợ hết hồn, thậm chí còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy một chuỗi pháo liên thanh: “Đến lúc cần thiết thì đã muộn rồi, Trần Tây An sợ tường bao sân thượng như chó ấy, còn cả thí nghiệm hầm gió kia nữa, nhìn thấy thiết bị chân đã nhũn ra. Nếu không phải cậu giật giây thì cậu ấy cũng sẽ chẳng làm cái nhà siêu cao tầng làm quái gì để tự khiến bản thân ngày ngày mất ngủ. Còn cả vụ kiểm tra ở Greenland kia nữa, nếu không vì cậu lỡ chuyến bay, đấy vốn dĩ phải là chuyện của cậu mới đúng. Bây giờ xảy ra vấn đề rồi cậu lại muốn phủi sạch sẽ hả.”
Thực ra ngay lúc tay cảm thấy đau anh đã hối hận rồi, có giận đến mấy đi chăng nữa thì việc tát một người đàn ông trưởng thành nơi công cộng không phải là thái độ để giải quyết vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Tây An lập tức đánh tan áy náy của anh thành mảnh vụn, anh hận không thể tát luôn bên còn lại cho cân.
Anh ta nói toàn những chuyện Tiền Tâm Nhất không biết, nếu đã sợ đến vậy, tại sao còn đồng ý… Tiền Tâm Nhất không biện giải, chỉ im lặng một lát mới hỏi: “Tường bao sân thượng và hầm gió đều là vật tĩnh, Trần Tây An sợ cái gì?”
Dương Giang thở dài một hơi, ổn định cảm xúc của mình, nói: “Bởi vì Hách Bân, con trai của Hách Kiếm Vân, đã từng nhốt Trần Tây An trong thí nghiệm hầm gió, làm cậu ấy suýt nữa lạnh chết. Sau đó gã Hách Bân kia ngã xuống khỏi tường bao sân thượng không đạt tiêu chuẩn, nát nhừ như nhân thịt.”
“Trần Tây An rất có thiên phú về ngành này, Hách Bân không tham gia thi và hoạt động, cho nên điểm cộng lúc nào cũng kém Trần Tây An một chút, cho nên suốt ngày ganh đua với Trần Tây An. Ganh đua nhiều quá lại thành bạn lúc nào chẳng hay, lúc ấy tôi còn bị vứt sang một bên đấy.”
Cảnh tượng Trần Tây An vươn tay với anh trên sân thượng của dự án bên Greenland lại xuất hiện trước mắt. Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị đâm trúng, vội vàng nói: “Nói kỹ hơn đi.”
“Hách Bân là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi và Trần Tây An, đẹp trai, nhà giàu thông minh, chẳng qua tính cách hơi quái gở. Cậu ta học kiến trúc chỉ vì muốn đối đầu với bố mình. Hách Kiếm Vân muốn cậu ta học kinh tế, vậy mà cậu ta lại chọn chuyên ngành bê gạch, nhưng cho dù bê gạch thì cũng phải hạng nhất.”
“Trần Tây An rất có thiên phú về ngành này, Hách Bân không tham gia thi và hoạt động, cho nên điểm cộng lúc nào cũng kém Trần Tây An một chút, cho nên suốt ngày ganh đua với Trần Tây An. Ganh đua nhiều quá lại thành bạn lúc nào chẳng hay, lúc ấy tôi còn bị vứt sang một bên đấy.”
Dương Giang thở dài một hơi, ổn định cảm xúc của mình, nói: “Bởi vì Hách Bân, con trai của Hách Kiếm Vân, đã từng nhốt Trần Tây An trong thí nghiệm hầm gió, làm cậu ấy suýt nữa lạnh chết. Sau đó gã Hách Bân kia ngã xuống khỏi tường bao sân thượng không đạt tiêu chuẩn, nát nhừ như nhân thịt.”
“Hách Bân là người rất hiếu thắng, bởi vì nguyên nhân bố mình, cho nên cậu ta rất muốn trở nên nổi bật.”
“Học kỳ hai năm thứ 3, Trần Tây An có ý tưởng về khái niệm kiến trúc loại hình mới, hệ vách kính Respiratory tiết kiệm năng lượng, không biết cậu đã từng nghe về nó chưa. Cậu ấy chuẩn bị rất lâu, giảng viên hướng dẫn nói nếu làm xong có thể đăng ký độc quyền, hơn nữa chắc hẳn rất ổn. Khi ấy bởi vì sợ người khác ăn cắp ý tưởng, cho nên quá trình bảo mật thực hiện rất tốt, chỉ có ba người chúng tôi cộng thêm giảng viên hướng dẫn là bốn người biết. Nếu hệ thống này mà thành hình thì chắc chắn Trần Tây An sẽ nổi tiếng.”
Các bạn có thể xem hình để dễ hình dung nha. Ai biết tiếng Việt nó là gì thì chỉ mình luôn. Mình tìm không có thấy QAQ
“Khi ấy cũng tiến hành thí nghiệm hầm gió ở phòng thí nghiệm đại học C. Trong lúc Trần Tây An bước vào phòng thí nghiệm đặt mô hình, Hách Bân lén lút khóa cửa bên ngoài. Cậu ta điền vào tờ đơn đăng ký độc quyền của Trần Tây An, nộp xong thì được bố cậu ta đón đi, quên mất chuyện nhốt Trần Tây An. Thí nghiệm ấy là thí nghiệm mô phỏng tải trọng tuyết, khi Trần Tây An được khiêng ra ngoài, quần áo đông cứng đóng đá vào cabin, phải tăng nhiệt mới gỡ được ra.”
Trần Tây An thầm nói đã đánh rồi đấy chứ, nhưng ngoài mặt thì chỉ khẽ cười không nói gì.
Cát: Hệ vách kính Respiratory (để vầy cho nó có hơi thở chuyên nghiệp, bản gốc của nó là 呼吸式幕墙 – hệ vách kiểu hô hấp): Hay còn gọi là hệ vách hai lớp, hệ vách hai lớp thông gió, nó đã xuất hiện ở châu Âu vào những năm 90. Nó được tạo thành từ hai lớp tường trong và ngoài, giữa hai lớp tường hình thành một không gian tương đối kín, không khí có thể vào qua cửa gió bên dưới sau đó thoát khỏi không gian nhờ cửa thông gió bên trên. Không gian này thường xuyên ở trong trạng thái lưu thông không khí, nhiệt lượng cũng lưu động trong không gian này. (Baike bảo thế).
“Nếu không phải chẳng bao lâu sau trong báo cáo chuyên đề của thành phố công bố bài luận văn này, Trần Tây An còn tưởng rằng bản báo cáo ban đầu của cậu ấy bị mất vì phòng thí nghiệm đông người hỗn loạn, còn cửa cabin phòng thí nghiệm lâu ngày không sửa nên tự động đóng lại. Cậu ấy trở thành người hỗ trợ, còn Hách Bân là người thực hiện chính. Cậu ấy cãi vã với Hách Bân, một khoảng thời gian còn muốn kiện cậu ta xâm phạm bản quyền.”
“Nhưng bố của Hách Bân có quyền có thế, không sợ bị kiện, hơn nữa giảng viên hướng dẫn cũng khuyên cậu ấy, nói rằng kiện rồi thì cậu ấy sẽ mất hết tất cả. Trước mắt ít ra vẫn còn có danh người hỗ trợ. Một sinh viên cả năm còn chẳng liên lạc được với bố mẹ một lần như Trần Tây An thì phải làm thế nào đây? Bản quyền thuộc về Hách Bân rồi.”
“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”
“Không có vấn đề gì thật, chẳng qua không liên quan thôi, hết chuyện thì tôi cúp trước nhé…”
“Kết quả tòa nhà hợp tác là một công trình rác rưởi, tường bao sân thượng không phải thuần thép mà xây bằng gạch kèm với “khung răng ngựa”. Cậu nói xem người xây nhà phải to gan tới mức nào? Lúc ấy Trần Tây An đã phát hiện ra vấn đề, nhưng cậu ấy chẳng thèm nói chuyện với Hách Bân, cũng tưởng rằng Hách Bân có thể nhận ra cho nên không nhắc nhở. Hách Bân không biết điều ấy. Cậu ta thuộc kiểu học rộng tài cao trên lý thuyết, cũng chẳng lên baidu search xem “khung răng ngựa” trông thế nào.”
– Nhóc Tiền đâu rồi? Không đi chung với cậu à?
“Cậu ta ngắm nghía quanh tường vây sân thượng, Trần Tây An quay đầu đi thì cậu ta đã đặt mông ngồi lên. Tường gạch không chắc chắn, cậu ta vừa dựa vào đã rời ra, cả người cả gạch cùng rơi xuống. Trần Tây An không kịp kéo cậu ta, trơ mắt nhìn người ngã xuống dưới. Thực ra chẳng liên quan gì tới Trần Tây An hết, nhưng cậu ấy vẫn luôn ân hận. Tuy rằng Hách Bân là dạng chẳng ra gì, dẫu vậy chuyện cậu ta làm không tới mức đánh đổi mạng mạng sống.”
Giọng Dương Giang chợt nhẹ bẫng: “Cho nên cậu có hiểu tại sao cậu ấy lại thích cậu không? Không, phải là kiểu người như cậu mới đúng.”
Tim Tiền Tâm Nhất ngâm ngẩm nhói đau, quả thực Trần Tây An đáng để đau lòng, song hắn cũng là một kẻ ngốc.
– Mặc dù tờ đơn kia do học trò của Tiền Tâm Nhất ký hộ cậu, nhưng tới lúc đó chắc chắn chỉ xem mặt chữ, phía đơn vị thi công chắc chắn sẽ chia nhỏ trách nhiệm, còn kỹ sư giám sát, cố vấn và các cậu thì chẳng chạy đâu cho thoát rồi. Tôi biết rõ oan nhất vẫn là các cậu, dẫu vậy nếu như chuyện trước mắt có thể giải quyết bằng tiền thì mọi người chia nhau mỗi người một phần, cố gắng giải quyết cho nhanh, ý cậu thế nào?
Trong công đoạn thi công, người có nhiệm vụ thực sự phải là kỹ sư giám sát mới đúng. Bọn họ sống ở công trường, giám sát và đốc thúc tất cả tiến độ và các khâu trong quá trình thi công công trình.
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.Dẫu vậy, trong chuyện này trách nhiệm lớn nhất thuộc về đơn vị trúng thầu thi công, chính vì sử dụng vật liệu không đạt tiêu chuẩn và kỹ thuật thi công là nguyên nhân chính dẫn tới xảy ra sự cố.“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”Hết chương 38
Rõ ràng kỹ sư giám sát của Greenland đã thất trách, nhưng cố vấn cũng không làm hết phận sự của mình. Bọn họ chính là những người chuyên nghiệp được bên A mời về để đánh giá tính khả thi khi xây dựng tường ngoài và tính toán phương diện giá thành. Có quyền hạn giám sát không cao cũng không thấp đối với việc hoàn thành xây dựng dự án, song bọn họ lại chẳng phát hiện ra.
Suy nghĩ “Kỹ sư giám sát và cố vấn đều không phát hiện” chẳng thể nào an ủi được hắn. Đúng là hắn một mực né tránh tường bao sân thượng và thí nghiệm hầm gió, nhưng sự cố hiện tại khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Cát: Hệ vách kính Respiratory (để vầy cho nó có hơi thở chuyên nghiệp, bản gốc của nó là 呼吸式幕墙 – hệ vách kiểu hô hấp): Hay còn gọi là hệ vách hai lớp, hệ vách hai lớp thông gió, nó đã xuất hiện ở châu Âu vào những năm 90. Nó được tạo thành từ hai lớp tường trong và ngoài, giữa hai lớp tường hình thành một không gian tương đối kín, không khí có thể vào qua cửa gió bên dưới sau đó thoát khỏi không gian nhờ cửa thông gió bên trên. Không gian này thường xuyên ở trong trạng thái lưu thông không khí, nhiệt lượng cũng lưu động trong không gian này. (Baike bảo thế).
Cái “Khung răng ngựa” (Gốc: 马牙槎) mình để nghĩa đen luôn, nó là bộ phận thường dùng trong kết nối tường và trụ, chỉ bộ phận lồi ra trên cấu tạo trụ. Xem video thấy bảo nó thòi ra thụt vào giống cái hàm răng nên mới gọi là “răng ngựa” (马牙)
Cảnh tượng Trần Tây An vươn tay với anh trên sân thượng của dự án bên Greenland lại xuất hiện trước mắt. Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị đâm trúng, vội vàng nói: “Nói kỹ hơn đi.”
Đối với viện thiết kế bọn họ mà nói, sau phi duyệt phương án, nếu như không cần thêm thiết kế hạng mục nào khác, bọn họ sẽ chẳng liên quan gì tới việc xây dựng nữa. Tuy rằng giám sát hiện trường là một khâu có trong hợp đồng, nhưng người trong ngành đều mặc nhận không thực hiện bước này, bởi vì rất nhiều dự án đều ở vùng khác.
Thực ra ngay lúc tay cảm thấy đau anh đã hối hận rồi, có giận đến mấy đi chăng nữa thì việc tát một người đàn ông trưởng thành nơi công cộng không phải là thái độ để giải quyết vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Tây An lập tức đánh tan áy náy của anh thành mảnh vụn, anh hận không thể tát luôn bên còn lại cho cân.
“Nếu không phải chẳng bao lâu sau trong báo cáo chuyên đề của thành phố công bố bài luận văn này, Trần Tây An còn tưởng rằng bản báo cáo ban đầu của cậu ấy bị mất vì phòng thí nghiệm đông người hỗn loạn, còn cửa cabin phòng thí nghiệm lâu ngày không sửa nên tự động đóng lại. Cậu ấy trở thành người hỗ trợ, còn Hách Bân là người thực hiện chính. Cậu ấy cãi vã với Hách Bân, một khoảng thời gian còn muốn kiện cậu ta xâm phạm bản quyền.”
Biểu hiện của Trần Tây An rất lạnh lùng, chẳng hề biểu lộ chút bối rối trong lòng, hắn nói:
“Hách Bân là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi và Trần Tây An, đẹp trai, nhà giàu thông minh, chẳng qua tính cách hơi quái gở. Cậu ta học kiến trúc chỉ vì muốn đối đầu với bố mình. Hách Kiếm Vân muốn cậu ta học kinh tế, vậy mà cậu ta lại chọn chuyên ngành bê gạch, nhưng cho dù bê gạch thì cũng phải hạng nhất.”
Nguyên nhân Trần Tây An khinh bỉ bản thân mình cũng là nó. Giống như nhân viên bồi bàn nhà hàng nhất định phải có giấy chứng nhận sức khỏe, là một kỹ sư xây dựng, hắn không thể bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào của công trình.
“Nhưng bố của Hách Bân có quyền có thế, không sợ bị kiện, hơn nữa giảng viên hướng dẫn cũng khuyên cậu ấy, nói rằng kiện rồi thì cậu ấy sẽ mất hết tất cả. Trước mắt ít ra vẫn còn có danh người hỗ trợ. Một sinh viên cả năm còn chẳng liên lạc được với bố mẹ một lần như Trần Tây An thì phải làm thế nào đây? Bản quyền thuộc về Hách Bân rồi.”
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.
Cái “Khung răng ngựa” (Gốc: 马牙槎) mình để nghĩa đen luôn, nó là bộ phận thường dùng trong kết nối tường và trụ, chỉ bộ phận lồi ra trên cấu tạo trụ. Xem video thấy bảo nó thòi ra thụt vào giống cái hàm răng nên mới gọi là “răng ngựa” (马牙)
Nói xong hắn còn vươn tay vuốt mặt Tiền Tâm Nhất một cái thật nhanh, lại nói câu xin lỗi, sau đó xoay người vội vàng chạy đi. Trước đây làm việc gì hắn cũng đều rất từ tốn, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ gấp gáp nóng vội như vậy, thầm nghĩ chắc hẳn trong lòng hắn phải khó chấp nhận lắm.
Nói xong hắn còn vươn tay vuốt mặt Tiền Tâm Nhất một cái thật nhanh, lại nói câu xin lỗi, sau đó xoay người vội vàng chạy đi. Trước đây làm việc gì hắn cũng đều rất từ tốn, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ gấp gáp nóng vội như vậy, thầm nghĩ chắc hẳn trong lòng hắn phải khó chấp nhận lắm.
Tiền Tâm Nhất kéo theo chiếc chân rạn xương còn chưa lành hẳn, vừa mắng vừa đuổi theo, chạy đến chỗ soát vé xem phim rồi mà không đuổi kịp, đã thế chân còn ngâm ngẩm phát đau. Anh nhớ ra vẫn còn hai chiếc áo khoác trên ghế ngồi, hậm hực quay về lấy. Đi đến hành lang, thực sự tức không chịu được nữa, anh quăng áo khoác của Trần Tây An xuống đất giẫm mấy cái cho hả giận mới nhặt lên mang về nhà.
Khi địa vị của bạn đạt tới một mức độ nhất định thì thanh danh còn quan trọng hơn cả tiền, nhất là trong ngành kiến trúc mà vấn đề an toàn cao hơn tất cả, dùng tiền giải quyết vấn đề chính là cách giải quyết trong mơ. Nếu Trần Tây An thức thời sẽ chẳng có ý kiến gì. Hắn gật đầu, tiền thiết kế thì trừ của GAD. Nhưng chuyện làm hắn buồn nhất vẫn là do sơ sót của mình.
Quả thực lúc này anh không thích hợp lộ mặt, mặc dù tới lúc nào đó, nhất định quả bóng mang tên “ai chịu trách nhiệm” sẽ bị đá tới bên anh. Chuyện anh cần làm lúc này là án binh bất động, khi mũi nhọn chưa nhắm vào viện thiết kế, thì phải giả vờ như không nghe thấy gì hết.
– Đang tức nổ phổi. – Nhắc tới Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An lại có tâm tư nói đùa – Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, em bảo cậu ấy đừng tới, chắc cậu ấy về nhà rồi.
Câu không liên quan gì tới anh chỉ là trò cười trong lúc mất lý trí, cho dù người phụ trách hoàn toàn không tiếp xúc với hạng mục thì cũng không thể bo bo giữ mình, gặp chuyện thì cởi bỏ trách nhiệm đùn đẩy cho đơn vị khác được. Thân là một người phụ trách, không tiếp xúc với hạng mục là lỗi của anh, ai bảo anh không quan tâm?
Chẳng qua, sự thực thì trách nhiệm của GAD trong sự cố lần này không quá lớn, sau khi bản vẽ thi công được phê duyệt, công việc cơ bản của bọn họ đã hoàn thành 90% rồi, chỉ còn lại mấy chuyện cần phối hợp thôi.
Anh còn chưa nói xong, Dương Giang bỗng dưng nổi đóa: “Tiền Tâm Nhất, cậu có lương tâm không vậy?”
Trong công đoạn thi công, người có nhiệm vụ thực sự phải là kỹ sư giám sát mới đúng. Bọn họ sống ở công trường, giám sát và đốc thúc tất cả tiến độ và các khâu trong quá trình thi công công trình.
Khó khăn lắm Tiền Tâm Nhất mới có chút cảm tình tốt với hắn, sau chuyện này chắc hắn sẽ bị chặn mất.
Rõ ràng kỹ sư giám sát của Greenland đã thất trách, nhưng cố vấn cũng không làm hết phận sự của mình. Bọn họ chính là những người chuyên nghiệp được bên A mời về để đánh giá tính khả thi khi xây dựng tường ngoài và tính toán phương diện giá thành. Có quyền hạn giám sát không cao cũng không thấp đối với việc hoàn thành xây dựng dự án, song bọn họ lại chẳng phát hiện ra.
***
Trần Tây An không kể cho Duơng Giang chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, Dương Giang cảm thấy Tiền Tâm Nhất hơi máu lạnh, giọng điệu không được hòa nhã: “Cho dù cậu có thờ ơ trước tình cảm của Trần Tây An, nhưng xét về tình cảm đồng nghiệp, cậu đến xem một chút cũng đâu có vấn đề gì?”
Dẫu vậy, trong chuyện này trách nhiệm lớn nhất thuộc về đơn vị trúng thầu thi công, chính vì sử dụng vật liệu không đạt tiêu chuẩn và kỹ thuật thi công là nguyên nhân chính dẫn tới xảy ra sự cố.
Bởi vì tâm trạng của cả hai đều nặng nề, Vương Nhất Phong tránh ở cầu thang hút hết điếu này đến điều khác, thoạt nhìn vô cùng lo âu và ảo não. Trần Tây An ngồi xuống bậc thang bên cạnh anh ta, bất giác cũng xin mấy điếu.
Vương Nhất Phong nhìn qua hắn với ánh mắt bái phục:
Đối với viện thiết kế bọn họ mà nói, sau phi duyệt phương án, nếu như không cần thêm thiết kế hạng mục nào khác, bọn họ sẽ chẳng liên quan gì tới việc xây dựng nữa. Tuy rằng giám sát hiện trường là một khâu có trong hợp đồng, nhưng người trong ngành đều mặc nhận không thực hiện bước này, bởi vì rất nhiều dự án đều ở vùng khác.
Nguyên nhân Tiền Tâm Nhất tức giận là do thái độ làm việc của Trần Tây An, cho dù đơn vị thi công có thi công theo bản vẽ thì chỗ nào cần giám sát hắn cũng không được bỏ qua.
Huống hồ lên sân thượng có gì đẹp đâu, đâu phải Trần Tây An chưa lên đó bao giờ.
Nguyên nhân Trần Tây An khinh bỉ bản thân mình cũng là nó. Giống như nhân viên bồi bàn nhà hàng nhất định phải có giấy chứng nhận sức khỏe, là một kỹ sư xây dựng, hắn không thể bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào của công trình.
“Học kỳ hai năm thứ 3, Trần Tây An có ý tưởng về khái niệm kiến trúc loại hình mới, hệ vách kính Respiratory tiết kiệm năng lượng, không biết cậu đã từng nghe về nó chưa. Cậu ấy chuẩn bị rất lâu, giảng viên hướng dẫn nói nếu làm xong có thể đăng ký độc quyền, hơn nữa chắc hẳn rất ổn. Khi ấy bởi vì sợ người khác ăn cắp ý tưởng, cho nên quá trình bảo mật thực hiện rất tốt, chỉ có ba người chúng tôi cộng thêm giảng viên hướng dẫn là bốn người biết. Nếu hệ thống này mà thành hình thì chắc chắn Trần Tây An sẽ nổi tiếng.”
Suy nghĩ “Kỹ sư giám sát và cố vấn đều không phát hiện” chẳng thể nào an ủi được hắn. Đúng là hắn một mực né tránh tường bao sân thượng và thí nghiệm hầm gió, nhưng sự cố hiện tại khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Khó khăn lắm Tiền Tâm Nhất mới có chút cảm tình tốt với hắn, sau chuyện này chắc hắn sẽ bị chặn mất.
Trần Tây An liên lạc với Vương Nhất Phong, hai người gặp mặt nhau trước cửa phòng phẫu thuật. Người bị thương vẫn còn đang ở bên trong, người nhà ở ngoài khóc lóc thảm thiết.
Trần Tây An liên lạc với Vương Nhất Phong, hai người gặp mặt nhau trước cửa phòng phẫu thuật. Người bị thương vẫn còn đang ở bên trong, người nhà ở ngoài khóc lóc thảm thiết.
Nguyên nhân Tiền Tâm Nhất tức giận là do thái độ làm việc của Trần Tây An, cho dù đơn vị thi công có thi công theo bản vẽ thì chỗ nào cần giám sát hắn cũng không được bỏ qua.
“Khi ấy cũng tiến hành thí nghiệm hầm gió ở phòng thí nghiệm đại học C. Trong lúc Trần Tây An bước vào phòng thí nghiệm đặt mô hình, Hách Bân lén lút khóa cửa bên ngoài. Cậu ta điền vào tờ đơn đăng ký độc quyền của Trần Tây An, nộp xong thì được bố cậu ta đón đi, quên mất chuyện nhốt Trần Tây An. Thí nghiệm ấy là thí nghiệm mô phỏng tải trọng tuyết, khi Trần Tây An được khiêng ra ngoài, quần áo đông cứng đóng đá vào cabin, phải tăng nhiệt mới gỡ được ra.”
Bởi vì tâm trạng của cả hai đều nặng nề, Vương Nhất Phong tránh ở cầu thang hút hết điếu này đến điều khác, thoạt nhìn vô cùng lo âu và ảo não. Trần Tây An ngồi xuống bậc thang bên cạnh anh ta, bất giác cũng xin mấy điếu.
Hắn cố gắng không tới hai mét, cuối cùng cũng ngồi thụp xuống đất trong suy sụp, tâm lý vô cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng Vương Nhất Phong là người bắt chuyện trước;
– Nhóc Tiền đâu rồi? Không đi chung với cậu à?
– Đợi khi chính thức thì cậu sẽ phải nghe nói tới mức tai đóng kén nên tôi không nói gì nữa, hai chúng ta bàn chút chuyện riêng tư đi.
– Đang tức nổ phổi. – Nhắc tới Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An lại có tâm tư nói đùa – Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, em bảo cậu ấy đừng tới, chắc cậu ấy về nhà rồi.
Hết chương 38
Vương Nhất Phong nhìn qua hắn với ánh mắt bái phục:
Quả thực lúc này anh không thích hợp lộ mặt, mặc dù tới lúc nào đó, nhất định quả bóng mang tên “ai chịu trách nhiệm” sẽ bị đá tới bên anh. Chuyện anh cần làm lúc này là án binh bất động, khi mũi nhọn chưa nhắm vào viện thiết kế, thì phải giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Kết quả tòa nhà hợp tác là một công trình rác rưởi, tường bao sân thượng không phải thuần thép mà xây bằng gạch kèm với “khung răng ngựa”. Cậu nói xem người xây nhà phải to gan tới mức nào? Lúc ấy Trần Tây An đã phát hiện ra vấn đề, nhưng cậu ấy chẳng thèm nói chuyện với Hách Bân, cũng tưởng rằng Hách Bân có thể nhận ra cho nên không nhắc nhở. Hách Bân không biết điều ấy. Cậu ta thuộc kiểu học rộng tài cao trên lý thuyết, cũng chẳng lên baidu search xem “khung răng ngựa” trông thế nào.”
– Cậu nói không liên quan gì đến nó mà nó còn không đánh cậu, quan hệ giữa hai người tốt thật đấy.
“Hách Bân là người rất hiếu thắng, bởi vì nguyên nhân bố mình, cho nên cậu ta rất muốn trở nên nổi bật.”
Trần Tây An thầm nói đã đánh rồi đấy chứ, nhưng ngoài mặt thì chỉ khẽ cười không nói gì.
Vương Nhất Phong tưởng rằng hắn đang lo chuyện sau này, lại đưa cho hắn thêm một điếu nữa, an ủi hắn:
Dương Giang nghe thấy hắn nói đang ở trên sân thượng thì sợ mất mật. Anh ta đã quen Trần Tây An từ hồi học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa từng thấy hắn lên sân tượng của tòa nhà cao tầng nào hết. Anh ta sợ Trần Tây An kích động sẽ làm ra chuyện gì bèn tận tình khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, kết quả khiến cho chiếc điện thoại đã mở cả ngày nay của Trần Tây An sập nguồn.
Tiền Tâm Nhất thầm nhủ “anh ta lo cho Trần Tây An, giọng điệu không tốt cũng hiểu được”. Tuy nhiên, A Q xong thì trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Trần Tây An thà gọi điện thoại cho Dương Giang cũng không muốn nói với mình. Anh có là đồ không tự trọng thì mới áp mặt lên.
– Đợi khi chính thức thì cậu sẽ phải nghe nói tới mức tai đóng kén nên tôi không nói gì nữa, hai chúng ta bàn chút chuyện riêng tư đi.
Tiền Tâm Nhất kéo theo chiếc chân rạn xương còn chưa lành hẳn, vừa mắng vừa đuổi theo, chạy đến chỗ soát vé xem phim rồi mà không đuổi kịp, đã thế chân còn ngâm ngẩm phát đau. Anh nhớ ra vẫn còn hai chiếc áo khoác trên ghế ngồi, hậm hực quay về lấy. Đi đến hành lang, thực sự tức không chịu được nữa, anh quăng áo khoác của Trần Tây An xuống đất giẫm mấy cái cho hả giận mới nhặt lên mang về nhà.
– Mặc dù tờ đơn kia do học trò của Tiền Tâm Nhất ký hộ cậu, nhưng tới lúc đó chắc chắn chỉ xem mặt chữ, phía đơn vị thi công chắc chắn sẽ chia nhỏ trách nhiệm, còn kỹ sư giám sát, cố vấn và các cậu thì chẳng chạy đâu cho thoát rồi. Tôi biết rõ oan nhất vẫn là các cậu, dẫu vậy nếu như chuyện trước mắt có thể giải quyết bằng tiền thì mọi người chia nhau mỗi người một phần, cố gắng giải quyết cho nhanh, ý cậu thế nào?
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.
Khi địa vị của bạn đạt tới một mức độ nhất định thì thanh danh còn quan trọng hơn cả tiền, nhất là trong ngành kiến trúc mà vấn đề an toàn cao hơn tất cả, dùng tiền giải quyết vấn đề chính là cách giải quyết trong mơ. Nếu Trần Tây An thức thời sẽ chẳng có ý kiến gì. Hắn gật đầu, tiền thiết kế thì trừ của GAD. Nhưng chuyện làm hắn buồn nhất vẫn là do sơ sót của mình.
Chẳng qua, sự thực thì trách nhiệm của GAD trong sự cố lần này không quá lớn, sau khi bản vẽ thi công được phê duyệt, công việc cơ bản của bọn họ đã hoàn thành 90% rồi, chỉ còn lại mấy chuyện cần phối hợp thôi.
Hôm ấy hắn ngồi trên sân thượng bệnh viện đến tận khuya. Sau khi Vương Nhất Phong đi rồi, hắn đi thang máy lên sân thượng, mới bước tới cách tường bao chừng năm mét thôi thì toàn thân hắn đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi. Càng tới gần suy nghĩ của hắn càng rối loạn. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hách Bân vừa dựa người vào tường, biểu cảm nháy mắt trở nên khủng hoảng sợ hãi, bàn tay bất lực quơ cào trong không khí rồi biến mất trên lầu cao.
Hắn cố gắng không tới hai mét, cuối cùng cũng ngồi thụp xuống đất trong suy sụp, tâm lý vô cùng tuyệt vọng.
Hắn thích cái ngành nghề tồn tại vô số khả năng, thích Tiền Tâm Nhất cố chấp kiên trì, hắn muốn trở thành người giống như tiến sĩ Conor, hi vọng sẽ có một tòa nhà siêu cao tầng ghi lại tên hắn, nhưng hắn không thể thoát khỏi lao tù tâm lý này.
Nếu như đã không đạt tiêu chuẩn, vậy thì rời khỏi ngành này thôi, đâu phải hắn không thể chuyển sang ngành khác. Tuy nhiên, chuyển rồi thì hắn vẫn sợ tường bao sân thượng, hắn không nợ Hách Kiếm Vân bất cứ thứ gì, nhưng cả đời phải sống trong bóng ma của ông ta. Chuyện này không công bằng với hắn, ấy vậy mà ra vẻ công bằng chính là lý do mà kẻ yếu luôn luôn hướng tới.
Giọng Dương Giang chợt nhẹ bẫng: “Cho nên cậu có hiểu tại sao cậu ấy lại thích cậu không? Không, phải là kiểu người như cậu mới đúng.”
Hắn gọi điện thoại cho Dương Giang, song bây giờ Dương Giang đã đi xa tít chân trời, anh ta gửi chiếc xe đạp địa hình của mình, bây giờ đang đứng ở một trạm tàu lửa cách đây ba thành phố.
Dương Giang nghe thấy hắn nói đang ở trên sân thượng thì sợ mất mật. Anh ta đã quen Trần Tây An từ hồi học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa từng thấy hắn lên sân tượng của tòa nhà cao tầng nào hết. Anh ta sợ Trần Tây An kích động sẽ làm ra chuyện gì bèn tận tình khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, kết quả khiến cho chiếc điện thoại đã mở cả ngày nay của Trần Tây An sập nguồn.
Câu không liên quan gì tới anh chỉ là trò cười trong lúc mất lý trí, cho dù người phụ trách hoàn toàn không tiếp xúc với hạng mục thì cũng không thể bo bo giữ mình, gặp chuyện thì cởi bỏ trách nhiệm đùn đẩy cho đơn vị khác được. Thân là một người phụ trách, không tiếp xúc với hạng mục là lỗi của anh, ai bảo anh không quan tâm?
Anh ta vò đầu bứt tai, lại gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất, bảo anh tới bệnh viện xem tình hình thế nào.
Kết quả Tiền Tâm Nhất tức xộc tới đỉnh đầu, vẫn ấm ức câu “không liên quan” kia, uống hết một vỉ sữa chua cũng không hạ hỏa. Anh nằm phơi xác ra sofa chẳng còn tí hình tượng nào, buông lời châm chọc: “Liên quan quái gì đến tôi, tôi không đi.”
Tự dưng bị anh ta quát, Tiền Tâm Nhất cũng sợ hết hồn, thậm chí còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy một chuỗi pháo liên thanh: “Đến lúc cần thiết thì đã muộn rồi, Trần Tây An sợ tường bao sân thượng như chó ấy, còn cả thí nghiệm hầm gió kia nữa, nhìn thấy thiết bị chân đã nhũn ra. Nếu không phải cậu giật giây thì cậu ấy cũng sẽ chẳng làm cái nhà siêu cao tầng làm quái gì để tự khiến bản thân ngày ngày mất ngủ. Còn cả vụ kiểm tra ở Greenland kia nữa, nếu không vì cậu lỡ chuyến bay, đấy vốn dĩ phải là chuyện của cậu mới đúng. Bây giờ xảy ra vấn đề rồi cậu lại muốn phủi sạch sẽ hả.”
Trần Tây An không kể cho Duơng Giang chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, Dương Giang cảm thấy Tiền Tâm Nhất hơi máu lạnh, giọng điệu không được hòa nhã: “Cho dù cậu có thờ ơ trước tình cảm của Trần Tây An, nhưng xét về tình cảm đồng nghiệp, cậu đến xem một chút cũng đâu có vấn đề gì?”
Tiền Tâm Nhất thầm nhủ “anh ta lo cho Trần Tây An, giọng điệu không tốt cũng hiểu được”. Tuy nhiên, A Q xong thì trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Trần Tây An thà gọi điện thoại cho Dương Giang cũng không muốn nói với mình. Anh có là đồ không tự trọng thì mới áp mặt lên.
Anh ta nói toàn những chuyện Tiền Tâm Nhất không biết, nếu đã sợ đến vậy, tại sao còn đồng ý… Tiền Tâm Nhất không biện giải, chỉ im lặng một lát mới hỏi: “Tường bao sân thượng và hầm gió đều là vật tĩnh, Trần Tây An sợ cái gì?”
Cuối cùng Vương Nhất Phong là người bắt chuyện trước;
Huống hồ lên sân thượng có gì đẹp đâu, đâu phải Trần Tây An chưa lên đó bao giờ.
Vương Nhất Phong tưởng rằng hắn đang lo chuyện sau này, lại đưa cho hắn thêm một điếu nữa, an ủi hắn:
Anh thầm nghĩ, nếu mình thờ ơ thật thì tốt biết mấy:
“Không có vấn đề gì thật, chẳng qua không liên quan thôi, hết chuyện thì tôi cúp trước nhé…”
“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”
Anh còn chưa nói xong, Dương Giang bỗng dưng nổi đóa: “Tiền Tâm Nhất, cậu có lương tâm không vậy?”
Hôm ấy hắn ngồi trên sân thượng bệnh viện đến tận khuya. Sau khi Vương Nhất Phong đi rồi, hắn đi thang máy lên sân thượng, mới bước tới cách tường bao chừng năm mét thôi thì toàn thân hắn đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi. Càng tới gần suy nghĩ của hắn càng rối loạn. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hách Bân vừa dựa người vào tường, biểu cảm nháy mắt trở nên khủng hoảng sợ hãi, bàn tay bất lực quơ cào trong không khí rồi biến mất trên lầu cao.
Tự dưng bị anh ta quát, Tiền Tâm Nhất cũng sợ hết hồn, thậm chí còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy một chuỗi pháo liên thanh: “Đến lúc cần thiết thì đã muộn rồi, Trần Tây An sợ tường bao sân thượng như chó ấy, còn cả thí nghiệm hầm gió kia nữa, nhìn thấy thiết bị chân đã nhũn ra. Nếu không phải cậu giật giây thì cậu ấy cũng sẽ chẳng làm cái nhà siêu cao tầng làm quái gì để tự khiến bản thân ngày ngày mất ngủ. Còn cả vụ kiểm tra ở Greenland kia nữa, nếu không vì cậu lỡ chuyến bay, đấy vốn dĩ phải là chuyện của cậu mới đúng. Bây giờ xảy ra vấn đề rồi cậu lại muốn phủi sạch sẽ hả.”
Thực ra ngay lúc tay cảm thấy đau anh đã hối hận rồi, có giận đến mấy đi chăng nữa thì việc tát một người đàn ông trưởng thành nơi công cộng không phải là thái độ để giải quyết vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Tây An lập tức đánh tan áy náy của anh thành mảnh vụn, anh hận không thể tát luôn bên còn lại cho cân.
Anh ta nói toàn những chuyện Tiền Tâm Nhất không biết, nếu đã sợ đến vậy, tại sao còn đồng ý… Tiền Tâm Nhất không biện giải, chỉ im lặng một lát mới hỏi: “Tường bao sân thượng và hầm gió đều là vật tĩnh, Trần Tây An sợ cái gì?”
Dương Giang thở dài một hơi, ổn định cảm xúc của mình, nói: “Bởi vì Hách Bân, con trai của Hách Kiếm Vân, đã từng nhốt Trần Tây An trong thí nghiệm hầm gió, làm cậu ấy suýt nữa lạnh chết. Sau đó gã Hách Bân kia ngã xuống khỏi tường bao sân thượng không đạt tiêu chuẩn, nát nhừ như nhân thịt.”
“Trần Tây An rất có thiên phú về ngành này, Hách Bân không tham gia thi và hoạt động, cho nên điểm cộng lúc nào cũng kém Trần Tây An một chút, cho nên suốt ngày ganh đua với Trần Tây An. Ganh đua nhiều quá lại thành bạn lúc nào chẳng hay, lúc ấy tôi còn bị vứt sang một bên đấy.”
Cảnh tượng Trần Tây An vươn tay với anh trên sân thượng của dự án bên Greenland lại xuất hiện trước mắt. Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị đâm trúng, vội vàng nói: “Nói kỹ hơn đi.”
“Hách Bân là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi và Trần Tây An, đẹp trai, nhà giàu thông minh, chẳng qua tính cách hơi quái gở. Cậu ta học kiến trúc chỉ vì muốn đối đầu với bố mình. Hách Kiếm Vân muốn cậu ta học kinh tế, vậy mà cậu ta lại chọn chuyên ngành bê gạch, nhưng cho dù bê gạch thì cũng phải hạng nhất.”
“Trần Tây An rất có thiên phú về ngành này, Hách Bân không tham gia thi và hoạt động, cho nên điểm cộng lúc nào cũng kém Trần Tây An một chút, cho nên suốt ngày ganh đua với Trần Tây An. Ganh đua nhiều quá lại thành bạn lúc nào chẳng hay, lúc ấy tôi còn bị vứt sang một bên đấy.”
Dương Giang thở dài một hơi, ổn định cảm xúc của mình, nói: “Bởi vì Hách Bân, con trai của Hách Kiếm Vân, đã từng nhốt Trần Tây An trong thí nghiệm hầm gió, làm cậu ấy suýt nữa lạnh chết. Sau đó gã Hách Bân kia ngã xuống khỏi tường bao sân thượng không đạt tiêu chuẩn, nát nhừ như nhân thịt.”
“Hách Bân là người rất hiếu thắng, bởi vì nguyên nhân bố mình, cho nên cậu ta rất muốn trở nên nổi bật.”
“Học kỳ hai năm thứ 3, Trần Tây An có ý tưởng về khái niệm kiến trúc loại hình mới, hệ vách kính Respiratory tiết kiệm năng lượng, không biết cậu đã từng nghe về nó chưa. Cậu ấy chuẩn bị rất lâu, giảng viên hướng dẫn nói nếu làm xong có thể đăng ký độc quyền, hơn nữa chắc hẳn rất ổn. Khi ấy bởi vì sợ người khác ăn cắp ý tưởng, cho nên quá trình bảo mật thực hiện rất tốt, chỉ có ba người chúng tôi cộng thêm giảng viên hướng dẫn là bốn người biết. Nếu hệ thống này mà thành hình thì chắc chắn Trần Tây An sẽ nổi tiếng.”
Các bạn có thể xem hình để dễ hình dung nha. Ai biết tiếng Việt nó là gì thì chỉ mình luôn. Mình tìm không có thấy QAQ
“Khi ấy cũng tiến hành thí nghiệm hầm gió ở phòng thí nghiệm đại học C. Trong lúc Trần Tây An bước vào phòng thí nghiệm đặt mô hình, Hách Bân lén lút khóa cửa bên ngoài. Cậu ta điền vào tờ đơn đăng ký độc quyền của Trần Tây An, nộp xong thì được bố cậu ta đón đi, quên mất chuyện nhốt Trần Tây An. Thí nghiệm ấy là thí nghiệm mô phỏng tải trọng tuyết, khi Trần Tây An được khiêng ra ngoài, quần áo đông cứng đóng đá vào cabin, phải tăng nhiệt mới gỡ được ra.”
Trần Tây An thầm nói đã đánh rồi đấy chứ, nhưng ngoài mặt thì chỉ khẽ cười không nói gì.
Cát: Hệ vách kính Respiratory (để vầy cho nó có hơi thở chuyên nghiệp, bản gốc của nó là 呼吸式幕墙 – hệ vách kiểu hô hấp): Hay còn gọi là hệ vách hai lớp, hệ vách hai lớp thông gió, nó đã xuất hiện ở châu Âu vào những năm 90. Nó được tạo thành từ hai lớp tường trong và ngoài, giữa hai lớp tường hình thành một không gian tương đối kín, không khí có thể vào qua cửa gió bên dưới sau đó thoát khỏi không gian nhờ cửa thông gió bên trên. Không gian này thường xuyên ở trong trạng thái lưu thông không khí, nhiệt lượng cũng lưu động trong không gian này. (Baike bảo thế).
“Nếu không phải chẳng bao lâu sau trong báo cáo chuyên đề của thành phố công bố bài luận văn này, Trần Tây An còn tưởng rằng bản báo cáo ban đầu của cậu ấy bị mất vì phòng thí nghiệm đông người hỗn loạn, còn cửa cabin phòng thí nghiệm lâu ngày không sửa nên tự động đóng lại. Cậu ấy trở thành người hỗ trợ, còn Hách Bân là người thực hiện chính. Cậu ấy cãi vã với Hách Bân, một khoảng thời gian còn muốn kiện cậu ta xâm phạm bản quyền.”
“Nhưng bố của Hách Bân có quyền có thế, không sợ bị kiện, hơn nữa giảng viên hướng dẫn cũng khuyên cậu ấy, nói rằng kiện rồi thì cậu ấy sẽ mất hết tất cả. Trước mắt ít ra vẫn còn có danh người hỗ trợ. Một sinh viên cả năm còn chẳng liên lạc được với bố mẹ một lần như Trần Tây An thì phải làm thế nào đây? Bản quyền thuộc về Hách Bân rồi.”
“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”
“Không có vấn đề gì thật, chẳng qua không liên quan thôi, hết chuyện thì tôi cúp trước nhé…”
“Kết quả tòa nhà hợp tác là một công trình rác rưởi, tường bao sân thượng không phải thuần thép mà xây bằng gạch kèm với “khung răng ngựa”. Cậu nói xem người xây nhà phải to gan tới mức nào? Lúc ấy Trần Tây An đã phát hiện ra vấn đề, nhưng cậu ấy chẳng thèm nói chuyện với Hách Bân, cũng tưởng rằng Hách Bân có thể nhận ra cho nên không nhắc nhở. Hách Bân không biết điều ấy. Cậu ta thuộc kiểu học rộng tài cao trên lý thuyết, cũng chẳng lên baidu search xem “khung răng ngựa” trông thế nào.”
– Nhóc Tiền đâu rồi? Không đi chung với cậu à?
“Cậu ta ngắm nghía quanh tường vây sân thượng, Trần Tây An quay đầu đi thì cậu ta đã đặt mông ngồi lên. Tường gạch không chắc chắn, cậu ta vừa dựa vào đã rời ra, cả người cả gạch cùng rơi xuống. Trần Tây An không kịp kéo cậu ta, trơ mắt nhìn người ngã xuống dưới. Thực ra chẳng liên quan gì tới Trần Tây An hết, nhưng cậu ấy vẫn luôn ân hận. Tuy rằng Hách Bân là dạng chẳng ra gì, dẫu vậy chuyện cậu ta làm không tới mức đánh đổi mạng mạng sống.”
Giọng Dương Giang chợt nhẹ bẫng: “Cho nên cậu có hiểu tại sao cậu ấy lại thích cậu không? Không, phải là kiểu người như cậu mới đúng.”
Tim Tiền Tâm Nhất ngâm ngẩm nhói đau, quả thực Trần Tây An đáng để đau lòng, song hắn cũng là một kẻ ngốc.
– Mặc dù tờ đơn kia do học trò của Tiền Tâm Nhất ký hộ cậu, nhưng tới lúc đó chắc chắn chỉ xem mặt chữ, phía đơn vị thi công chắc chắn sẽ chia nhỏ trách nhiệm, còn kỹ sư giám sát, cố vấn và các cậu thì chẳng chạy đâu cho thoát rồi. Tôi biết rõ oan nhất vẫn là các cậu, dẫu vậy nếu như chuyện trước mắt có thể giải quyết bằng tiền thì mọi người chia nhau mỗi người một phần, cố gắng giải quyết cho nhanh, ý cậu thế nào?
Trong công đoạn thi công, người có nhiệm vụ thực sự phải là kỹ sư giám sát mới đúng. Bọn họ sống ở công trường, giám sát và đốc thúc tất cả tiến độ và các khâu trong quá trình thi công công trình.
– Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện xem thử, cậu đừng ra mặt, cũng đừng quan tâm, nếu như không xem tiếp phim nữa thì về nhà trước đi. Tôi lái xe đi, cậu gọi taxi nhé.Dẫu vậy, trong chuyện này trách nhiệm lớn nhất thuộc về đơn vị trúng thầu thi công, chính vì sử dụng vật liệu không đạt tiêu chuẩn và kỹ thuật thi công là nguyên nhân chính dẫn tới xảy ra sự cố.“Cậu ấy suýt nữa đã chết ở bên trong, trả giá bằng nỗi sợ. Từ đó trở đi cậu ấy không bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm hầm gió nữa. Hách Bân hoàn thành trắc địa, tìm tới một nhà siêu cao tằng khảo sát. Ý định của cậu ta là tiếp theo sẽ bảo bố mình đầu tư xây dựng tòa nhà này, để cậu ta thử tìm hiểu “hệ vách kính Respiratory”.”Hết chương 38
Rõ ràng kỹ sư giám sát của Greenland đã thất trách, nhưng cố vấn cũng không làm hết phận sự của mình. Bọn họ chính là những người chuyên nghiệp được bên A mời về để đánh giá tính khả thi khi xây dựng tường ngoài và tính toán phương diện giá thành. Có quyền hạn giám sát không cao cũng không thấp đối với việc hoàn thành xây dựng dự án, song bọn họ lại chẳng phát hiện ra.
Suy nghĩ “Kỹ sư giám sát và cố vấn đều không phát hiện” chẳng thể nào an ủi được hắn. Đúng là hắn một mực né tránh tường bao sân thượng và thí nghiệm hầm gió, nhưng sự cố hiện tại khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Cát: Hệ vách kính Respiratory (để vầy cho nó có hơi thở chuyên nghiệp, bản gốc của nó là 呼吸式幕墙 – hệ vách kiểu hô hấp): Hay còn gọi là hệ vách hai lớp, hệ vách hai lớp thông gió, nó đã xuất hiện ở châu Âu vào những năm 90. Nó được tạo thành từ hai lớp tường trong và ngoài, giữa hai lớp tường hình thành một không gian tương đối kín, không khí có thể vào qua cửa gió bên dưới sau đó thoát khỏi không gian nhờ cửa thông gió bên trên. Không gian này thường xuyên ở trong trạng thái lưu thông không khí, nhiệt lượng cũng lưu động trong không gian này. (Baike bảo thế).
Cái “Khung răng ngựa” (Gốc: 马牙槎) mình để nghĩa đen luôn, nó là bộ phận thường dùng trong kết nối tường và trụ, chỉ bộ phận lồi ra trên cấu tạo trụ. Xem video thấy bảo nó thòi ra thụt vào giống cái hàm răng nên mới gọi là “răng ngựa” (马牙)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất