Chương 73
Làn váy rộng của trung tâm thượng vụ bên Vương Nhất Phong đã hoàn tất, bây giờ cần mời viện thiết kế tham gia nghiệm thu.
… about a fields of a summer stride.
Anh chụp một tấm ảnh, tới sân bay lại chụp tự sướng một tấm nữa, ý định ban đầu là kêu ca với Trần Tây An, kết quả mạng di động kém quá không gửi được. Người đến sân bay đón bọn họ là một người da đen tên Carl, chở bọn họ từ hầm để xe đến thẳng khách sạn luôn. Trên đường đi, mỗi người được phát một chiếc sim điện thoại, đồng thời cũng được dặn dò một số điều cần chú ý.
***
Mặc dù độ dài mái che bị Tiền Tâm Nhất thẳng tay cắt đi bốn mét, nhưng khoảng cách vẫn rất rộng, hoàn thiện cũng rất sang.
– Em không quan tâm tới chuyện anh muốn đi tìm Cao Viễn cãi nhau, nhưng hôm nay thì thôi đi, đừng để người khác hiểu lầm rằng em kích động anh. Dù người thay thế em là ai thì anh cứ cố mà giữ quan hệ, việc anh nên lo sau này cố mà lo. Còn về Cao Viễn, em chúc ông ta tìm được một người phụ trách có trách nhiệm hơn em. Nếu lần sau còn gặp mặt trong công việc, có lẽ em đã trở thành đối thủ cạnh tranh của GAD rồi. Đến lúc ấy anh nhớ công bằng đấy nhé.
Khoảng thời gian khó khăn mới mang tới cho người ta cảm giác một ngày dài như một năm, cảnh tượng ly biệt thì thấm thoát thoi đưa.
Theo lý mà nói là chủ đầu tư thì không cần phải khách sáo với đơn vị thi công làm gì, muốn làm phiền viện thiết kế cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Chẳng qua đúng lúc anh ta có chuyện cần tới Cục phòng cháy chữa cháy có việc, thuận đường đi ngang qua GAD luôn, tới nơi cũng vừa lúc tan làm.
Trăm năm Tiền Tâm Nhất mới làm nũng một lần, tự dưng lại cảm thấy ngại ngùng:
Dòng người trên sân bay đông đúc, anh hét qua một người không quen biết về phía Trần Tây An:
Trên đường đi anh ta thầm nghĩ cuối cùng đã buông xuống được tảng đá trong lòng, cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa tảng đá mới sẽ đè lên. Anh ta đến GAD ma không thông báo cho Tiền Tâm Nhất một câu, định bụng tiếp theo phải hợp tác vui vẻ rồi.
Không thể tin được hắn lại có tài năng thật!
Tiền Tâm Nhất mà Vương Nhất Phong quen biết đâu có lương thiện như vậy, anh ta nghi ngờ anh bị đả kích quá mạnh nên con người chưa thể quay trở về bình thường được:
– Chờ em về nhé!
Đáng tiếc anh ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến chuyện, sếp Vương ghé thăm, vậy mà người đón tiếp đã đi, trà cũng lạnh.
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong một quán ăn Hồ Nam nằm tại khu thương mại dưới tầng hầm. Kẻ cuồng ăn cay như Vương Nhất Phong giờ phút này chẳng có tâm trạng ăn uống gì, trong đầu chỉ toàn những câu hỏi. Anh ta nằm nhoài ra bàn, mày nhăn tít như cái bánh quẩy, hỏi dò chẳng khác nào một tên gián điệp:
Sim điện thoại bản địa có thể kết nối tín hiệu không dây ở khách sạn, anh gọi video với Trần Tây An, bởi vì ngại bạn cùng phòng cho nên cắm tai nghe vào. Khoảng cách xa xôi nghìn dặm khiến cả hai đều cảm thấy rất mới mẻ. Tiền Tâm Nhất gửi ảnh chụp cho hắn, lải nhải toàn chuyện vụn vặt hơn mười phút mới cúp máy. Hai nơi chênh lệch nhau bốn tiếng đồng hồ, bây giờ trong nước đã là sáng sớm rồi.
Vương Nhất Phong không thể tin nổi, anh ta đã từng gia giá bốn trăm nghìn một năm mời Tiền Tâm Nhất tới làm quản lý dự án cho mình, không tính thu nhập đen, công việc thoải mái hơn chức vụ cả vạn lần, chẳng qua hơi mệt đầu thôi. Nhưng Tiền Tâm Nhất không chị tới, sống chết ở lại GAD, kết quả bây giờ chẳng nói chẳng rằng đã nghỉ việc. Trong khoảng thời gian này bọn họ có gọi mấy cuộc điện thoại liên lạc với nhau, song Tiền Tâm Nhất cũng không nhắc lấy một câu.
Gần đây Trần Tây An cũng bận rộn, tối đến thường không online, Tiền Tâm Nhất nghẹn trong bụng chẳng thể phun, một mình nhịn cũng buồn thối ruột. Anh chỉ có thể biến căm giận thành từ điển, học chết đi sống lại.
Trong lòng Vương Nhất Phong hiểu rõ, cả đời này Cao Viễn chẳng thể tìm được một “Tiền Tâm Nhất” nữa rồi. Không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy bi thương:
Mặc dù độ dài mái che bị Tiền Tâm Nhất thẳng tay cắt đi bốn mét, nhưng khoảng cách vẫn rất rộng, hoàn thiện cũng rất sang.
Chẳng khác nào không coi anh ta là bạn, Vương Nhất Phong vô cùng rầu rĩ, xoay người lập tức gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất, bảo anh mau lăn ra ngoài ăn cơm.
– Anh cũng không muốn xa em, hay là em không đi nữa, anh nuôi nổi em. Em ở nhà làm ông nội trợ gia đình, ngày ngày đi lượn siêu thị, xuống dưới tầng tán phét, nếu chán quá thì mua một chú chó về…
Trong lòng Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy tức tối. Trần Tây An hiểu anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng người ngoài nhìn anh thế nào thì chỉ có thể dựa vào những tin đồn nhảm nhí kia thôi, anh không thẹn với lòng mình thì có ích gì đâu? Đối diện với một số người, anh không cần thiết phải giải thích bởi vì chẳng tiếp xúc với nhau nhiều, lâu ngày không gặp cũng sẽ quên đi. Nhưng Vương Nhất Phong hiểu rõ Tiền Tâm Nhất, anh không thể khiến Vương Nhất Phong hiểu lầm mình được.
Tiền Tâm Nhất im lặng như chú chim cút, bao năm qua anh đã quen mắng chửi người, chưa từng phải chịu cảnh thế này bao giờ. Anh vừa cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phát hiện ra sự khác biệt trình độ của bản thân và quốc tế.
Tiền Tâm Nhất nhất thời hứng khởi tới đón Trần Tây An tan làm một lần, khi nhận được điện thoại, vừa hay anh cũng đang cách tòa văn phòng của GAD không xa. Nghe điện thoại xong thì giả vờ giả vịt chạy tới, cuối cùng phải nhượng bộ lui binh trước gương mặt hằm hằm của anh ta, nhưng anh vui là sự thực.
Trong tai nghe điện thoại ngoài tiếng đàn guitar ra thì chỉ còn tiếng hát của Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất hồi thần lại khi giai điệu kết thúc, anh không nhịn được huýt sáo:
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong một quán ăn Hồ Nam nằm tại khu thương mại dưới tầng hầm. Kẻ cuồng ăn cay như Vương Nhất Phong giờ phút này chẳng có tâm trạng ăn uống gì, trong đầu chỉ toàn những câu hỏi. Anh ta nằm nhoài ra bàn, mày nhăn tít như cái bánh quẩy, hỏi dò chẳng khác nào một tên gián điệp:
– Năm ngoái tăng ca tới hỏng người mà chú còn không nghỉ việc, bây giờ sao lại thế này? Có phải… mâu thuẫn gì với Lão Cao không?
***
Cao Viễn đã từng nói sau lưng rằng anh cứng đầu, Tiền Tâm Nhất cũng đã từng nói ông ta là con buôn trục lợi. Vương Nhất Phong từng nghe một vài lời nói xấu từ cả hai bên, cuối cùng bị anh ta phủi sạch hết.
Trong lòng Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy tức tối. Trần Tây An hiểu anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng người ngoài nhìn anh thế nào thì chỉ có thể dựa vào những tin đồn nhảm nhí kia thôi, anh không thẹn với lòng mình thì có ích gì đâu? Đối diện với một số người, anh không cần thiết phải giải thích bởi vì chẳng tiếp xúc với nhau nhiều, lâu ngày không gặp cũng sẽ quên đi. Nhưng Vương Nhất Phong hiểu rõ Tiền Tâm Nhất, anh không thể khiến Vương Nhất Phong hiểu lầm mình được.
Trần Tây An cố gắng hết sức biến mất khi tan làm, vậy mà năm ngày vẫn trôi qua trong chớp mắt. Thời tiết Dubai rất nóng, cho thêm cả chiếc máy tính cũng không thể nhét kín vali hành lý. Tiền Tâm Nhất cho rằng ngoài tiền ra thì không cần phải mang theo gì hết. Trần Tây An chu đáo hơn anh nhiều, chuẩn bị các loại thuốc thường dùng, ngoại tệ, vật dụng đánh răng rửa mặt dùng một lần.
Anh nói tới chuyện mái lấy ánh sáng của biệt thự, nói tới cuộc họp bị ép tới mức không thể phản bác được lời nào, cùng với câu nói đâm thẳng vào tim của Cao Viễn. Cuối cùng không nhịn được mang theo cảm xúc tức giận.
Tiền Tâm Nhất không biết ca khúc này tên là gì, nhưng chắc chắn anh đã từng nghe thấy giai điệu ở đâu đó. Tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất tiến bộ vượt trội qua mỗi ngày chịu đả kích, thậm chí anh còn nghe ra hắn đang hát gì.
Vương Nhất Phong ngạc nhiên há hốc miệng, đập bàn mắng Cao Viễn, Tiền Tâm Nhất kéo tay anh ta bảo thôi kệ đi. Mặc dù anh hơi cứng ngắc trong vấn đề đối nhân xử thế, song chắc chắn không phải dạng ngây thơ.
Hết chương 73
Nếu như Cao Viễn đã có thể lấy anh ra để chặn miệng Hách Kiếm Vân, vậy cũng đủ chứng minh vị trí của anh trong công ty không đến mức quan trọng. Vương Nhất Phong có chính nghĩa đến mấy cũng không thể vì anh mà thay đổi viện thiết kế. Không có anh, GAD vẫn vận hành bình thường, tiếp tục hợp tác với Greenland. Anh đã từng giống như chiêu bài, nhưng gỡ chiêu bài xuống, đổi sang một tấm mới, thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Tiền Tâm Nhất mà Vương Nhất Phong quen biết đâu có lương thiện như vậy, anh ta nghi ngờ anh bị đả kích quá mạnh nên con người chưa thể quay trở về bình thường được:
Tiền Tâm Nhất xem giờ, đoán chừng Trần Tây An tan làm rồi, vì thế cười nói:
– Tiền Tâm Nhất, thế này đâu giống phong cách của chú, bị thiệt thòi như vậy mà không đáp trả ư?
Trần Tây An gật đầu, vẫy tay nói tạm biệt.
Tiền Tâm Nhất xem giờ, đoán chừng Trần Tây An tan làm rồi, vì thế cười nói:
– Không cần, em cũng không thiệt, nhảy được sang cả JMP cơ mà.
– Năm ngoái tăng ca tới hỏng người mà chú còn không nghỉ việc, bây giờ sao lại thế này? Có phải… mâu thuẫn gì với Lão Cao không?
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.
Trước đây anh quá coi trọng bản thân, sau cú vấp ngã này thì đã tỉnh táo hơn nhiều. Có điều, dẫu tự bản thân cảm nhận thì anh vẫn dám nói chắc một điều rằng cho dù bất cứ ai đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng phòng thiết kế số 1 đều không thể làm tốt hơn anh.
– Tiền Tâm Nhất, thế này đâu giống phong cách của chú, bị thiệt thòi như vậy mà không đáp trả ư?
– Em không quan tâm tới chuyện anh muốn đi tìm Cao Viễn cãi nhau, nhưng hôm nay thì thôi đi, đừng để người khác hiểu lầm rằng em kích động anh. Dù người thay thế em là ai thì anh cứ cố mà giữ quan hệ, việc anh nên lo sau này cố mà lo. Còn về Cao Viễn, em chúc ông ta tìm được một người phụ trách có trách nhiệm hơn em. Nếu lần sau còn gặp mặt trong công việc, có lẽ em đã trở thành đối thủ cạnh tranh của GAD rồi. Đến lúc ấy anh nhớ công bằng đấy nhé.
– Sao nào, đất Dubai không ngon, không muốn đi à?
Trong lòng Vương Nhất Phong hiểu rõ, cả đời này Cao Viễn chẳng thể tìm được một “Tiền Tâm Nhất” nữa rồi. Không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy bi thương:
***
I was found on the ground by the fountain…
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ làm gì có kẹo cưới, chỉ có một tin sợ mất mật thôi.
– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.
Làn váy rộng của trung tâm thượng vụ bên Vương Nhất Phong đã hoàn tất, bây giờ cần mời viện thiết kế tham gia nghiệm thu.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ làm gì có kẹo cưới, chỉ có một tin sợ mất mật thôi.
Bởi vì Vương Nhất Phong chen ngang, anh không thể thực hiện lời hẹn đón Trần Tây An tan làm. Về đến nhà, vị đại gia kia đã nấu xong cơm rồi, còn hỏi anh có ăn không. Cảm giác quyến luyến chẳng nỡ rời xa dâng lên trong tim Tiền Tâm Nhất, anh ôm lấy Trần Tây An từ phía sau, tin vui trúng tuyển giờ phút này cũng mang cảm xúc khác, anh còn chẳng muốn nhắc đến nói.
Bốn rưỡi chiều cùng ngày, cũng chính là bảy rưỡi giờ trong nước. Trần Tây An gọi video tới, cuộc gọi được kết nối, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giai điệu.
Trần Tây An chớp chớp mắt, cảm giác được cưng chiều khiến hắn hãi hùng. Nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, hắn nói:
Trần Tây An khẽ cười một tiếng, cũng đoán được tám chín phần:
– Sao nào, đất Dubai không ngon, không muốn đi à?
Lần đầu tiên anh được hưởng thụ ngày cuối tuần ở Dubai, cùng đồng nghiệp tham quan tháp Burj Khalifa. Tòa tháp hình chữ Y ngược hướng thẳng lên trời. Mang danh tòa tháp cao nhất thế giới hiện tại, nó là một viên minh châu trong ngành kiến trúc, còn có ý nghĩa đặc biệt đối với những người trong ngành như bọn họ.
Trăm năm Tiền Tâm Nhất mới làm nũng một lần, tự dưng lại cảm thấy ngại ngùng:
Vương Nhất Phong ngạc nhiên há hốc miệng, đập bàn mắng Cao Viễn, Tiền Tâm Nhất kéo tay anh ta bảo thôi kệ đi. Mặc dù anh hơi cứng ngắc trong vấn đề đối nhân xử thế, song chắc chắn không phải dạng ngây thơ.
– Ừm, em… không nỡ xa anh.
Trần Tây An khẽ cười một tiếng, cũng đoán được tám chín phần:
Đáng tiếc anh ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến chuyện, sếp Vương ghé thăm, vậy mà người đón tiếp đã đi, trà cũng lạnh.
Trần Tây An chớp chớp mắt, cảm giác được cưng chiều khiến hắn hãi hùng. Nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, hắn nói:
– Anh cũng không muốn xa em, hay là em không đi nữa, anh nuôi nổi em. Em ở nhà làm ông nội trợ gia đình, ngày ngày đi lượn siêu thị, xuống dưới tầng tán phét, nếu chán quá thì mua một chú chó về…
Anh không theo kịp suy nghĩ và tiến độ, cũng không thể phát biểu ý kiến của mình, Houston chỉ trích gay gắt tiến sĩ Phùng tuyển toàn mấy người vướng chân lại đây, fu.ck, shit tằng tằng như súng liên thanh. Hận ở chỗ ngay đến cả những từ mắng chửi công kích cá nhân mà anh nghe cũng chẳng hiểu.
Tiền Tâm Nhất đã trải qua quãng thời gian như vậy hơn một tháng trời, đã thế còn phải học từ mới, chán tới phát điên. Tương lai Trần Tây An bày ra trước mắt khiến Tiền Tâm Nhất sợ hãi rùng mình một cái, lập tức vươn tay bóp cổ hắn:
Máy bay chưa hạ cánh, Tiền Tâm Nhất nhìn từ trên cao xuống, thành thị trên hoang mạc giống như một vi mạch trên nền vàng. Nơi đây không thiếu những công trình kiến trúc truyền kỳ, nhưng chụp từ trên máy bay xuống thì thảm không nỡ nhìn.
– Câm miệng!
Khoảng thời gian khó khăn mới mang tới cho người ta cảm giác một ngày dài như một năm, cảnh tượng ly biệt thì thấm thoát thoi đưa.
– Anh đẹp trai, thêm bài nữa đi.
Trần Tây An cố gắng hết sức biến mất khi tan làm, vậy mà năm ngày vẫn trôi qua trong chớp mắt. Thời tiết Dubai rất nóng, cho thêm cả chiếc máy tính cũng không thể nhét kín vali hành lý. Tiền Tâm Nhất cho rằng ngoài tiền ra thì không cần phải mang theo gì hết. Trần Tây An chu đáo hơn anh nhiều, chuẩn bị các loại thuốc thường dùng, ngoại tệ, vật dụng đánh răng rửa mặt dùng một lần.
Bởi vì chuẩn bị tận mấy ngày, những chuyện cần dặn dò thì đã dặn rồi, đến lúc chia tay lại chẳng còn gì để nói. Trần Tây An tiễn anh tới cửa soát vé, Tiền Tâm Nhất quay đầu nhìn hắn cô đơn lẻ bóng đứng nơi đó, trái tim như bị trúng đạn, anh nghĩ rằng mình đi rồi sẽ có người tới cướp mất hắn.
Dòng người trên sân bay đông đúc, anh hét qua một người không quen biết về phía Trần Tây An:
– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.
Trước đây anh quá coi trọng bản thân, sau cú vấp ngã này thì đã tỉnh táo hơn nhiều. Có điều, dẫu tự bản thân cảm nhận thì anh vẫn dám nói chắc một điều rằng cho dù bất cứ ai đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng phòng thiết kế số 1 đều không thể làm tốt hơn anh.
– Chờ em về nhé!
Nếu như Cao Viễn đã có thể lấy anh ra để chặn miệng Hách Kiếm Vân, vậy cũng đủ chứng minh vị trí của anh trong công ty không đến mức quan trọng. Vương Nhất Phong có chính nghĩa đến mấy cũng không thể vì anh mà thay đổi viện thiết kế. Không có anh, GAD vẫn vận hành bình thường, tiếp tục hợp tác với Greenland. Anh đã từng giống như chiêu bài, nhưng gỡ chiêu bài xuống, đổi sang một tấm mới, thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
– Ừm, em… không nỡ xa anh.
Trần Tây An gật đầu, vẫy tay nói tạm biệt.
***
Tiền Tâm Nhất nhất thời hứng khởi tới đón Trần Tây An tan làm một lần, khi nhận được điện thoại, vừa hay anh cũng đang cách tòa văn phòng của GAD không xa. Nghe điện thoại xong thì giả vờ giả vịt chạy tới, cuối cùng phải nhượng bộ lui binh trước gương mặt hằm hằm của anh ta, nhưng anh vui là sự thực.
Máy bay chưa hạ cánh, Tiền Tâm Nhất nhìn từ trên cao xuống, thành thị trên hoang mạc giống như một vi mạch trên nền vàng. Nơi đây không thiếu những công trình kiến trúc truyền kỳ, nhưng chụp từ trên máy bay xuống thì thảm không nỡ nhìn.
Anh chụp một tấm ảnh, tới sân bay lại chụp tự sướng một tấm nữa, ý định ban đầu là kêu ca với Trần Tây An, kết quả mạng di động kém quá không gửi được. Người đến sân bay đón bọn họ là một người da đen tên Carl, chở bọn họ từ hầm để xe đến thẳng khách sạn luôn. Trên đường đi, mỗi người được phát một chiếc sim điện thoại, đồng thời cũng được dặn dò một số điều cần chú ý.
Hết chương 73
Sim điện thoại bản địa có thể kết nối tín hiệu không dây ở khách sạn, anh gọi video với Trần Tây An, bởi vì ngại bạn cùng phòng cho nên cắm tai nghe vào. Khoảng cách xa xôi nghìn dặm khiến cả hai đều cảm thấy rất mới mẻ. Tiền Tâm Nhất gửi ảnh chụp cho hắn, lải nhải toàn chuyện vụn vặt hơn mười phút mới cúp máy. Hai nơi chênh lệch nhau bốn tiếng đồng hồ, bây giờ trong nước đã là sáng sớm rồi.
Trần Tây An ở thành phố C ôm guitar, gảy lên một chuỗi âm thanh, cười nói:
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.
Mỗi ngày bọn họ đều dùng tiếng Anh thảo luận trong phòng họp, ý kiến của mọi người đa dạng phong phú đủ kiểu, bảng và khăn lau được sử dụng liên tục, tiết tấu nhanh tới mức Tiền Tâm Nhất không theo kịp. Tiếng Anh của anh còn lâu mới tới mức có thể tùy ý biểu đạt những lời mình muốn nói, toàn bộ quá trình tham gia cuộc họp đều chỉ dựa vào phỏng đoán.
Lời tác giả:
Anh không theo kịp suy nghĩ và tiến độ, cũng không thể phát biểu ý kiến của mình, Houston chỉ trích gay gắt tiến sĩ Phùng tuyển toàn mấy người vướng chân lại đây, fu.ck, shit tằng tằng như súng liên thanh. Hận ở chỗ ngay đến cả những từ mắng chửi công kích cá nhân mà anh nghe cũng chẳng hiểu.
Lời tác giả:
Tiền Tâm Nhất im lặng như chú chim cút, bao năm qua anh đã quen mắng chửi người, chưa từng phải chịu cảnh thế này bao giờ. Anh vừa cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phát hiện ra sự khác biệt trình độ của bản thân và quốc tế.
Tiền Tâm Nhất đã trải qua quãng thời gian như vậy hơn một tháng trời, đã thế còn phải học từ mới, chán tới phát điên. Tương lai Trần Tây An bày ra trước mắt khiến Tiền Tâm Nhất sợ hãi rùng mình một cái, lập tức vươn tay bóp cổ hắn:
Gần đây Trần Tây An cũng bận rộn, tối đến thường không online, Tiền Tâm Nhất nghẹn trong bụng chẳng thể phun, một mình nhịn cũng buồn thối ruột. Anh chỉ có thể biến căm giận thành từ điển, học chết đi sống lại.
Mỗi ngày bọn họ đều dùng tiếng Anh thảo luận trong phòng họp, ý kiến của mọi người đa dạng phong phú đủ kiểu, bảng và khăn lau được sử dụng liên tục, tiết tấu nhanh tới mức Tiền Tâm Nhất không theo kịp. Tiếng Anh của anh còn lâu mới tới mức có thể tùy ý biểu đạt những lời mình muốn nói, toàn bộ quá trình tham gia cuộc họp đều chỉ dựa vào phỏng đoán.
Lần đầu tiên anh được hưởng thụ ngày cuối tuần ở Dubai, cùng đồng nghiệp tham quan tháp Burj Khalifa. Tòa tháp hình chữ Y ngược hướng thẳng lên trời. Mang danh tòa tháp cao nhất thế giới hiện tại, nó là một viên minh châu trong ngành kiến trúc, còn có ý nghĩa đặc biệt đối với những người trong ngành như bọn họ.
Trên đường đi anh ta thầm nghĩ cuối cùng đã buông xuống được tảng đá trong lòng, cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa tảng đá mới sẽ đè lên. Anh ta đến GAD ma không thông báo cho Tiền Tâm Nhất một câu, định bụng tiếp theo phải hợp tác vui vẻ rồi.
Tiền Tâm Nhất nhờ đồng nghiệp chụp cho mình một tấm ảnh từ nơi cách đó rất xa. Anh viết tên Trần Tây An lên lòng bàn tay mình một cách thô bạo, bày ra tư thế vẫy chào coi như hắn đang ở bên cạnh mình.
Tôi chưa từng tới Dubai, có bug ở đâu mong mọi người chỉ giúp, moa~
Bốn rưỡi chiều cùng ngày, cũng chính là bảy rưỡi giờ trong nước. Trần Tây An gọi video tới, cuộc gọi được kết nối, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giai điệu.
Tiền Tâm Nhất không biết ca khúc này tên là gì, nhưng chắc chắn anh đã từng nghe thấy giai điệu ở đâu đó. Tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất tiến bộ vượt trội qua mỗi ngày chịu đả kích, thậm chí anh còn nghe ra hắn đang hát gì.
I was found on the ground by the fountain…
… about a fields of a summer stride.
***
Trong tai nghe điện thoại ngoài tiếng đàn guitar ra thì chỉ còn tiếng hát của Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất hồi thần lại khi giai điệu kết thúc, anh không nhịn được huýt sáo:
Anh nói tới chuyện mái lấy ánh sáng của biệt thự, nói tới cuộc họp bị ép tới mức không thể phản bác được lời nào, cùng với câu nói đâm thẳng vào tim của Cao Viễn. Cuối cùng không nhịn được mang theo cảm xúc tức giận.
– Anh đẹp trai, thêm bài nữa đi.
Trần Tây An ở thành phố C ôm guitar, gảy lên một chuỗi âm thanh, cười nói:
– Hết rồi, anh chỉ biết bài này thôi, cảm ơn trong lòng bàn tay em đã có anh.
Không thể tin được hắn lại có tài năng thật!
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.Hết chương 73
… about a fields of a summer stride.
Anh chụp một tấm ảnh, tới sân bay lại chụp tự sướng một tấm nữa, ý định ban đầu là kêu ca với Trần Tây An, kết quả mạng di động kém quá không gửi được. Người đến sân bay đón bọn họ là một người da đen tên Carl, chở bọn họ từ hầm để xe đến thẳng khách sạn luôn. Trên đường đi, mỗi người được phát một chiếc sim điện thoại, đồng thời cũng được dặn dò một số điều cần chú ý.
***
Mặc dù độ dài mái che bị Tiền Tâm Nhất thẳng tay cắt đi bốn mét, nhưng khoảng cách vẫn rất rộng, hoàn thiện cũng rất sang.
– Em không quan tâm tới chuyện anh muốn đi tìm Cao Viễn cãi nhau, nhưng hôm nay thì thôi đi, đừng để người khác hiểu lầm rằng em kích động anh. Dù người thay thế em là ai thì anh cứ cố mà giữ quan hệ, việc anh nên lo sau này cố mà lo. Còn về Cao Viễn, em chúc ông ta tìm được một người phụ trách có trách nhiệm hơn em. Nếu lần sau còn gặp mặt trong công việc, có lẽ em đã trở thành đối thủ cạnh tranh của GAD rồi. Đến lúc ấy anh nhớ công bằng đấy nhé.
Khoảng thời gian khó khăn mới mang tới cho người ta cảm giác một ngày dài như một năm, cảnh tượng ly biệt thì thấm thoát thoi đưa.
Theo lý mà nói là chủ đầu tư thì không cần phải khách sáo với đơn vị thi công làm gì, muốn làm phiền viện thiết kế cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Chẳng qua đúng lúc anh ta có chuyện cần tới Cục phòng cháy chữa cháy có việc, thuận đường đi ngang qua GAD luôn, tới nơi cũng vừa lúc tan làm.
Trăm năm Tiền Tâm Nhất mới làm nũng một lần, tự dưng lại cảm thấy ngại ngùng:
Dòng người trên sân bay đông đúc, anh hét qua một người không quen biết về phía Trần Tây An:
Trên đường đi anh ta thầm nghĩ cuối cùng đã buông xuống được tảng đá trong lòng, cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa tảng đá mới sẽ đè lên. Anh ta đến GAD ma không thông báo cho Tiền Tâm Nhất một câu, định bụng tiếp theo phải hợp tác vui vẻ rồi.
Không thể tin được hắn lại có tài năng thật!
Tiền Tâm Nhất mà Vương Nhất Phong quen biết đâu có lương thiện như vậy, anh ta nghi ngờ anh bị đả kích quá mạnh nên con người chưa thể quay trở về bình thường được:
– Chờ em về nhé!
Đáng tiếc anh ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến chuyện, sếp Vương ghé thăm, vậy mà người đón tiếp đã đi, trà cũng lạnh.
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong một quán ăn Hồ Nam nằm tại khu thương mại dưới tầng hầm. Kẻ cuồng ăn cay như Vương Nhất Phong giờ phút này chẳng có tâm trạng ăn uống gì, trong đầu chỉ toàn những câu hỏi. Anh ta nằm nhoài ra bàn, mày nhăn tít như cái bánh quẩy, hỏi dò chẳng khác nào một tên gián điệp:
Sim điện thoại bản địa có thể kết nối tín hiệu không dây ở khách sạn, anh gọi video với Trần Tây An, bởi vì ngại bạn cùng phòng cho nên cắm tai nghe vào. Khoảng cách xa xôi nghìn dặm khiến cả hai đều cảm thấy rất mới mẻ. Tiền Tâm Nhất gửi ảnh chụp cho hắn, lải nhải toàn chuyện vụn vặt hơn mười phút mới cúp máy. Hai nơi chênh lệch nhau bốn tiếng đồng hồ, bây giờ trong nước đã là sáng sớm rồi.
Vương Nhất Phong không thể tin nổi, anh ta đã từng gia giá bốn trăm nghìn một năm mời Tiền Tâm Nhất tới làm quản lý dự án cho mình, không tính thu nhập đen, công việc thoải mái hơn chức vụ cả vạn lần, chẳng qua hơi mệt đầu thôi. Nhưng Tiền Tâm Nhất không chị tới, sống chết ở lại GAD, kết quả bây giờ chẳng nói chẳng rằng đã nghỉ việc. Trong khoảng thời gian này bọn họ có gọi mấy cuộc điện thoại liên lạc với nhau, song Tiền Tâm Nhất cũng không nhắc lấy một câu.
Gần đây Trần Tây An cũng bận rộn, tối đến thường không online, Tiền Tâm Nhất nghẹn trong bụng chẳng thể phun, một mình nhịn cũng buồn thối ruột. Anh chỉ có thể biến căm giận thành từ điển, học chết đi sống lại.
Trong lòng Vương Nhất Phong hiểu rõ, cả đời này Cao Viễn chẳng thể tìm được một “Tiền Tâm Nhất” nữa rồi. Không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy bi thương:
Mặc dù độ dài mái che bị Tiền Tâm Nhất thẳng tay cắt đi bốn mét, nhưng khoảng cách vẫn rất rộng, hoàn thiện cũng rất sang.
Chẳng khác nào không coi anh ta là bạn, Vương Nhất Phong vô cùng rầu rĩ, xoay người lập tức gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất, bảo anh mau lăn ra ngoài ăn cơm.
– Anh cũng không muốn xa em, hay là em không đi nữa, anh nuôi nổi em. Em ở nhà làm ông nội trợ gia đình, ngày ngày đi lượn siêu thị, xuống dưới tầng tán phét, nếu chán quá thì mua một chú chó về…
Trong lòng Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy tức tối. Trần Tây An hiểu anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng người ngoài nhìn anh thế nào thì chỉ có thể dựa vào những tin đồn nhảm nhí kia thôi, anh không thẹn với lòng mình thì có ích gì đâu? Đối diện với một số người, anh không cần thiết phải giải thích bởi vì chẳng tiếp xúc với nhau nhiều, lâu ngày không gặp cũng sẽ quên đi. Nhưng Vương Nhất Phong hiểu rõ Tiền Tâm Nhất, anh không thể khiến Vương Nhất Phong hiểu lầm mình được.
Tiền Tâm Nhất im lặng như chú chim cút, bao năm qua anh đã quen mắng chửi người, chưa từng phải chịu cảnh thế này bao giờ. Anh vừa cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phát hiện ra sự khác biệt trình độ của bản thân và quốc tế.
Tiền Tâm Nhất nhất thời hứng khởi tới đón Trần Tây An tan làm một lần, khi nhận được điện thoại, vừa hay anh cũng đang cách tòa văn phòng của GAD không xa. Nghe điện thoại xong thì giả vờ giả vịt chạy tới, cuối cùng phải nhượng bộ lui binh trước gương mặt hằm hằm của anh ta, nhưng anh vui là sự thực.
Trong tai nghe điện thoại ngoài tiếng đàn guitar ra thì chỉ còn tiếng hát của Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất hồi thần lại khi giai điệu kết thúc, anh không nhịn được huýt sáo:
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong một quán ăn Hồ Nam nằm tại khu thương mại dưới tầng hầm. Kẻ cuồng ăn cay như Vương Nhất Phong giờ phút này chẳng có tâm trạng ăn uống gì, trong đầu chỉ toàn những câu hỏi. Anh ta nằm nhoài ra bàn, mày nhăn tít như cái bánh quẩy, hỏi dò chẳng khác nào một tên gián điệp:
– Năm ngoái tăng ca tới hỏng người mà chú còn không nghỉ việc, bây giờ sao lại thế này? Có phải… mâu thuẫn gì với Lão Cao không?
***
Cao Viễn đã từng nói sau lưng rằng anh cứng đầu, Tiền Tâm Nhất cũng đã từng nói ông ta là con buôn trục lợi. Vương Nhất Phong từng nghe một vài lời nói xấu từ cả hai bên, cuối cùng bị anh ta phủi sạch hết.
Trong lòng Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy tức tối. Trần Tây An hiểu anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng người ngoài nhìn anh thế nào thì chỉ có thể dựa vào những tin đồn nhảm nhí kia thôi, anh không thẹn với lòng mình thì có ích gì đâu? Đối diện với một số người, anh không cần thiết phải giải thích bởi vì chẳng tiếp xúc với nhau nhiều, lâu ngày không gặp cũng sẽ quên đi. Nhưng Vương Nhất Phong hiểu rõ Tiền Tâm Nhất, anh không thể khiến Vương Nhất Phong hiểu lầm mình được.
Trần Tây An cố gắng hết sức biến mất khi tan làm, vậy mà năm ngày vẫn trôi qua trong chớp mắt. Thời tiết Dubai rất nóng, cho thêm cả chiếc máy tính cũng không thể nhét kín vali hành lý. Tiền Tâm Nhất cho rằng ngoài tiền ra thì không cần phải mang theo gì hết. Trần Tây An chu đáo hơn anh nhiều, chuẩn bị các loại thuốc thường dùng, ngoại tệ, vật dụng đánh răng rửa mặt dùng một lần.
Anh nói tới chuyện mái lấy ánh sáng của biệt thự, nói tới cuộc họp bị ép tới mức không thể phản bác được lời nào, cùng với câu nói đâm thẳng vào tim của Cao Viễn. Cuối cùng không nhịn được mang theo cảm xúc tức giận.
Tiền Tâm Nhất không biết ca khúc này tên là gì, nhưng chắc chắn anh đã từng nghe thấy giai điệu ở đâu đó. Tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất tiến bộ vượt trội qua mỗi ngày chịu đả kích, thậm chí anh còn nghe ra hắn đang hát gì.
Vương Nhất Phong ngạc nhiên há hốc miệng, đập bàn mắng Cao Viễn, Tiền Tâm Nhất kéo tay anh ta bảo thôi kệ đi. Mặc dù anh hơi cứng ngắc trong vấn đề đối nhân xử thế, song chắc chắn không phải dạng ngây thơ.
Hết chương 73
Nếu như Cao Viễn đã có thể lấy anh ra để chặn miệng Hách Kiếm Vân, vậy cũng đủ chứng minh vị trí của anh trong công ty không đến mức quan trọng. Vương Nhất Phong có chính nghĩa đến mấy cũng không thể vì anh mà thay đổi viện thiết kế. Không có anh, GAD vẫn vận hành bình thường, tiếp tục hợp tác với Greenland. Anh đã từng giống như chiêu bài, nhưng gỡ chiêu bài xuống, đổi sang một tấm mới, thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Tiền Tâm Nhất mà Vương Nhất Phong quen biết đâu có lương thiện như vậy, anh ta nghi ngờ anh bị đả kích quá mạnh nên con người chưa thể quay trở về bình thường được:
Tiền Tâm Nhất xem giờ, đoán chừng Trần Tây An tan làm rồi, vì thế cười nói:
– Tiền Tâm Nhất, thế này đâu giống phong cách của chú, bị thiệt thòi như vậy mà không đáp trả ư?
Trần Tây An gật đầu, vẫy tay nói tạm biệt.
Tiền Tâm Nhất xem giờ, đoán chừng Trần Tây An tan làm rồi, vì thế cười nói:
– Không cần, em cũng không thiệt, nhảy được sang cả JMP cơ mà.
– Năm ngoái tăng ca tới hỏng người mà chú còn không nghỉ việc, bây giờ sao lại thế này? Có phải… mâu thuẫn gì với Lão Cao không?
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.
Trước đây anh quá coi trọng bản thân, sau cú vấp ngã này thì đã tỉnh táo hơn nhiều. Có điều, dẫu tự bản thân cảm nhận thì anh vẫn dám nói chắc một điều rằng cho dù bất cứ ai đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng phòng thiết kế số 1 đều không thể làm tốt hơn anh.
– Tiền Tâm Nhất, thế này đâu giống phong cách của chú, bị thiệt thòi như vậy mà không đáp trả ư?
– Em không quan tâm tới chuyện anh muốn đi tìm Cao Viễn cãi nhau, nhưng hôm nay thì thôi đi, đừng để người khác hiểu lầm rằng em kích động anh. Dù người thay thế em là ai thì anh cứ cố mà giữ quan hệ, việc anh nên lo sau này cố mà lo. Còn về Cao Viễn, em chúc ông ta tìm được một người phụ trách có trách nhiệm hơn em. Nếu lần sau còn gặp mặt trong công việc, có lẽ em đã trở thành đối thủ cạnh tranh của GAD rồi. Đến lúc ấy anh nhớ công bằng đấy nhé.
– Sao nào, đất Dubai không ngon, không muốn đi à?
Trong lòng Vương Nhất Phong hiểu rõ, cả đời này Cao Viễn chẳng thể tìm được một “Tiền Tâm Nhất” nữa rồi. Không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy bi thương:
***
I was found on the ground by the fountain…
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ làm gì có kẹo cưới, chỉ có một tin sợ mất mật thôi.
– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.
Làn váy rộng của trung tâm thượng vụ bên Vương Nhất Phong đã hoàn tất, bây giờ cần mời viện thiết kế tham gia nghiệm thu.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ làm gì có kẹo cưới, chỉ có một tin sợ mất mật thôi.
Bởi vì Vương Nhất Phong chen ngang, anh không thể thực hiện lời hẹn đón Trần Tây An tan làm. Về đến nhà, vị đại gia kia đã nấu xong cơm rồi, còn hỏi anh có ăn không. Cảm giác quyến luyến chẳng nỡ rời xa dâng lên trong tim Tiền Tâm Nhất, anh ôm lấy Trần Tây An từ phía sau, tin vui trúng tuyển giờ phút này cũng mang cảm xúc khác, anh còn chẳng muốn nhắc đến nói.
Bốn rưỡi chiều cùng ngày, cũng chính là bảy rưỡi giờ trong nước. Trần Tây An gọi video tới, cuộc gọi được kết nối, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giai điệu.
Trần Tây An chớp chớp mắt, cảm giác được cưng chiều khiến hắn hãi hùng. Nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, hắn nói:
Trần Tây An khẽ cười một tiếng, cũng đoán được tám chín phần:
– Sao nào, đất Dubai không ngon, không muốn đi à?
Lần đầu tiên anh được hưởng thụ ngày cuối tuần ở Dubai, cùng đồng nghiệp tham quan tháp Burj Khalifa. Tòa tháp hình chữ Y ngược hướng thẳng lên trời. Mang danh tòa tháp cao nhất thế giới hiện tại, nó là một viên minh châu trong ngành kiến trúc, còn có ý nghĩa đặc biệt đối với những người trong ngành như bọn họ.
Trăm năm Tiền Tâm Nhất mới làm nũng một lần, tự dưng lại cảm thấy ngại ngùng:
Vương Nhất Phong ngạc nhiên há hốc miệng, đập bàn mắng Cao Viễn, Tiền Tâm Nhất kéo tay anh ta bảo thôi kệ đi. Mặc dù anh hơi cứng ngắc trong vấn đề đối nhân xử thế, song chắc chắn không phải dạng ngây thơ.
– Ừm, em… không nỡ xa anh.
Trần Tây An khẽ cười một tiếng, cũng đoán được tám chín phần:
Đáng tiếc anh ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến chuyện, sếp Vương ghé thăm, vậy mà người đón tiếp đã đi, trà cũng lạnh.
Trần Tây An chớp chớp mắt, cảm giác được cưng chiều khiến hắn hãi hùng. Nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, hắn nói:
– Anh cũng không muốn xa em, hay là em không đi nữa, anh nuôi nổi em. Em ở nhà làm ông nội trợ gia đình, ngày ngày đi lượn siêu thị, xuống dưới tầng tán phét, nếu chán quá thì mua một chú chó về…
Anh không theo kịp suy nghĩ và tiến độ, cũng không thể phát biểu ý kiến của mình, Houston chỉ trích gay gắt tiến sĩ Phùng tuyển toàn mấy người vướng chân lại đây, fu.ck, shit tằng tằng như súng liên thanh. Hận ở chỗ ngay đến cả những từ mắng chửi công kích cá nhân mà anh nghe cũng chẳng hiểu.
Tiền Tâm Nhất đã trải qua quãng thời gian như vậy hơn một tháng trời, đã thế còn phải học từ mới, chán tới phát điên. Tương lai Trần Tây An bày ra trước mắt khiến Tiền Tâm Nhất sợ hãi rùng mình một cái, lập tức vươn tay bóp cổ hắn:
Máy bay chưa hạ cánh, Tiền Tâm Nhất nhìn từ trên cao xuống, thành thị trên hoang mạc giống như một vi mạch trên nền vàng. Nơi đây không thiếu những công trình kiến trúc truyền kỳ, nhưng chụp từ trên máy bay xuống thì thảm không nỡ nhìn.
– Câm miệng!
Khoảng thời gian khó khăn mới mang tới cho người ta cảm giác một ngày dài như một năm, cảnh tượng ly biệt thì thấm thoát thoi đưa.
– Anh đẹp trai, thêm bài nữa đi.
Trần Tây An cố gắng hết sức biến mất khi tan làm, vậy mà năm ngày vẫn trôi qua trong chớp mắt. Thời tiết Dubai rất nóng, cho thêm cả chiếc máy tính cũng không thể nhét kín vali hành lý. Tiền Tâm Nhất cho rằng ngoài tiền ra thì không cần phải mang theo gì hết. Trần Tây An chu đáo hơn anh nhiều, chuẩn bị các loại thuốc thường dùng, ngoại tệ, vật dụng đánh răng rửa mặt dùng một lần.
Bởi vì chuẩn bị tận mấy ngày, những chuyện cần dặn dò thì đã dặn rồi, đến lúc chia tay lại chẳng còn gì để nói. Trần Tây An tiễn anh tới cửa soát vé, Tiền Tâm Nhất quay đầu nhìn hắn cô đơn lẻ bóng đứng nơi đó, trái tim như bị trúng đạn, anh nghĩ rằng mình đi rồi sẽ có người tới cướp mất hắn.
Dòng người trên sân bay đông đúc, anh hét qua một người không quen biết về phía Trần Tây An:
– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.
Trước đây anh quá coi trọng bản thân, sau cú vấp ngã này thì đã tỉnh táo hơn nhiều. Có điều, dẫu tự bản thân cảm nhận thì anh vẫn dám nói chắc một điều rằng cho dù bất cứ ai đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng phòng thiết kế số 1 đều không thể làm tốt hơn anh.
– Chờ em về nhé!
Nếu như Cao Viễn đã có thể lấy anh ra để chặn miệng Hách Kiếm Vân, vậy cũng đủ chứng minh vị trí của anh trong công ty không đến mức quan trọng. Vương Nhất Phong có chính nghĩa đến mấy cũng không thể vì anh mà thay đổi viện thiết kế. Không có anh, GAD vẫn vận hành bình thường, tiếp tục hợp tác với Greenland. Anh đã từng giống như chiêu bài, nhưng gỡ chiêu bài xuống, đổi sang một tấm mới, thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
– Ừm, em… không nỡ xa anh.
Trần Tây An gật đầu, vẫy tay nói tạm biệt.
***
Tiền Tâm Nhất nhất thời hứng khởi tới đón Trần Tây An tan làm một lần, khi nhận được điện thoại, vừa hay anh cũng đang cách tòa văn phòng của GAD không xa. Nghe điện thoại xong thì giả vờ giả vịt chạy tới, cuối cùng phải nhượng bộ lui binh trước gương mặt hằm hằm của anh ta, nhưng anh vui là sự thực.
Máy bay chưa hạ cánh, Tiền Tâm Nhất nhìn từ trên cao xuống, thành thị trên hoang mạc giống như một vi mạch trên nền vàng. Nơi đây không thiếu những công trình kiến trúc truyền kỳ, nhưng chụp từ trên máy bay xuống thì thảm không nỡ nhìn.
Anh chụp một tấm ảnh, tới sân bay lại chụp tự sướng một tấm nữa, ý định ban đầu là kêu ca với Trần Tây An, kết quả mạng di động kém quá không gửi được. Người đến sân bay đón bọn họ là một người da đen tên Carl, chở bọn họ từ hầm để xe đến thẳng khách sạn luôn. Trên đường đi, mỗi người được phát một chiếc sim điện thoại, đồng thời cũng được dặn dò một số điều cần chú ý.
Hết chương 73
Sim điện thoại bản địa có thể kết nối tín hiệu không dây ở khách sạn, anh gọi video với Trần Tây An, bởi vì ngại bạn cùng phòng cho nên cắm tai nghe vào. Khoảng cách xa xôi nghìn dặm khiến cả hai đều cảm thấy rất mới mẻ. Tiền Tâm Nhất gửi ảnh chụp cho hắn, lải nhải toàn chuyện vụn vặt hơn mười phút mới cúp máy. Hai nơi chênh lệch nhau bốn tiếng đồng hồ, bây giờ trong nước đã là sáng sớm rồi.
Trần Tây An ở thành phố C ôm guitar, gảy lên một chuỗi âm thanh, cười nói:
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.
Mỗi ngày bọn họ đều dùng tiếng Anh thảo luận trong phòng họp, ý kiến của mọi người đa dạng phong phú đủ kiểu, bảng và khăn lau được sử dụng liên tục, tiết tấu nhanh tới mức Tiền Tâm Nhất không theo kịp. Tiếng Anh của anh còn lâu mới tới mức có thể tùy ý biểu đạt những lời mình muốn nói, toàn bộ quá trình tham gia cuộc họp đều chỉ dựa vào phỏng đoán.
Lời tác giả:
Anh không theo kịp suy nghĩ và tiến độ, cũng không thể phát biểu ý kiến của mình, Houston chỉ trích gay gắt tiến sĩ Phùng tuyển toàn mấy người vướng chân lại đây, fu.ck, shit tằng tằng như súng liên thanh. Hận ở chỗ ngay đến cả những từ mắng chửi công kích cá nhân mà anh nghe cũng chẳng hiểu.
Lời tác giả:
Tiền Tâm Nhất im lặng như chú chim cút, bao năm qua anh đã quen mắng chửi người, chưa từng phải chịu cảnh thế này bao giờ. Anh vừa cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phát hiện ra sự khác biệt trình độ của bản thân và quốc tế.
Tiền Tâm Nhất đã trải qua quãng thời gian như vậy hơn một tháng trời, đã thế còn phải học từ mới, chán tới phát điên. Tương lai Trần Tây An bày ra trước mắt khiến Tiền Tâm Nhất sợ hãi rùng mình một cái, lập tức vươn tay bóp cổ hắn:
Gần đây Trần Tây An cũng bận rộn, tối đến thường không online, Tiền Tâm Nhất nghẹn trong bụng chẳng thể phun, một mình nhịn cũng buồn thối ruột. Anh chỉ có thể biến căm giận thành từ điển, học chết đi sống lại.
Mỗi ngày bọn họ đều dùng tiếng Anh thảo luận trong phòng họp, ý kiến của mọi người đa dạng phong phú đủ kiểu, bảng và khăn lau được sử dụng liên tục, tiết tấu nhanh tới mức Tiền Tâm Nhất không theo kịp. Tiếng Anh của anh còn lâu mới tới mức có thể tùy ý biểu đạt những lời mình muốn nói, toàn bộ quá trình tham gia cuộc họp đều chỉ dựa vào phỏng đoán.
Lần đầu tiên anh được hưởng thụ ngày cuối tuần ở Dubai, cùng đồng nghiệp tham quan tháp Burj Khalifa. Tòa tháp hình chữ Y ngược hướng thẳng lên trời. Mang danh tòa tháp cao nhất thế giới hiện tại, nó là một viên minh châu trong ngành kiến trúc, còn có ý nghĩa đặc biệt đối với những người trong ngành như bọn họ.
Trên đường đi anh ta thầm nghĩ cuối cùng đã buông xuống được tảng đá trong lòng, cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa tảng đá mới sẽ đè lên. Anh ta đến GAD ma không thông báo cho Tiền Tâm Nhất một câu, định bụng tiếp theo phải hợp tác vui vẻ rồi.
Tiền Tâm Nhất nhờ đồng nghiệp chụp cho mình một tấm ảnh từ nơi cách đó rất xa. Anh viết tên Trần Tây An lên lòng bàn tay mình một cách thô bạo, bày ra tư thế vẫy chào coi như hắn đang ở bên cạnh mình.
Tôi chưa từng tới Dubai, có bug ở đâu mong mọi người chỉ giúp, moa~
Bốn rưỡi chiều cùng ngày, cũng chính là bảy rưỡi giờ trong nước. Trần Tây An gọi video tới, cuộc gọi được kết nối, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giai điệu.
Tiền Tâm Nhất không biết ca khúc này tên là gì, nhưng chắc chắn anh đã từng nghe thấy giai điệu ở đâu đó. Tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất tiến bộ vượt trội qua mỗi ngày chịu đả kích, thậm chí anh còn nghe ra hắn đang hát gì.
I was found on the ground by the fountain…
… about a fields of a summer stride.
***
Trong tai nghe điện thoại ngoài tiếng đàn guitar ra thì chỉ còn tiếng hát của Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất hồi thần lại khi giai điệu kết thúc, anh không nhịn được huýt sáo:
Anh nói tới chuyện mái lấy ánh sáng của biệt thự, nói tới cuộc họp bị ép tới mức không thể phản bác được lời nào, cùng với câu nói đâm thẳng vào tim của Cao Viễn. Cuối cùng không nhịn được mang theo cảm xúc tức giận.
– Anh đẹp trai, thêm bài nữa đi.
Trần Tây An ở thành phố C ôm guitar, gảy lên một chuỗi âm thanh, cười nói:
– Hết rồi, anh chỉ biết bài này thôi, cảm ơn trong lòng bàn tay em đã có anh.
Không thể tin được hắn lại có tài năng thật!
Anh thực sự tới đây để ăn đất, cho nên hôm sau vừa gặp mặt Houston – người phụ trách dự án, anh gần như bắt đầu cuộc sống đóng cửa luyện công.– Quy tắc cũ, có dự án đấu thầu anh sẽ gửi mail cho chú. Ra ngoài làm việc nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào phát kẹo cưới thì đừng quên anh Vương nhé.Hết chương 73
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất