Chương 74
Ngoại trừ bài “Valder fields” bị ép học để tham gia buổi liên hoan tối hồi đại học ra, Trần Tây An chỉ biết đàn mỗi bài “Ngôi sao nhỏ”.
Anh mở cửa, phát hiện Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, khe cửa tản ra ánh sáng vàng nhạt của cây đèn đứng.
Dù vậy thì “Ngôi sao nhỏ” cũng là kỹ năng Tiền Tâm Nhất chẳng thể với tới. Anh ngả người ra giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung hắn, có thể nhìn thấy qua mạng song muốn chạm vào thì lại xa xôi chẳng thể với tới.
– Vẫn ổn, không bận lắm.
Mặc dù bọn họ đều đã đến độ tuổi ổn định, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải Platon, yêu xa trong thời gian dài có quá nhiều biến số chưa biết rõ. S1nh lý của đàn ông trưởng thành luôn ngang ngược chẳng cần biết lý do. Không mấy khi EQ của Tiền Tâm Nhất mới login, anh cũng sẽ chợt cảm thấy nguy cơ, dẫu vậy anh cũng có lòng tự trọng, anh không thể nói mấy lời kiểu như bắt Trần Tây An giữ mình trong sạch.
Lời tác giả:
Huống hồ nói ra có cảm giác như bản thân mình không tin tưởng hắn.
Câu oán hận của Trần Tây An rất đơn giản thô bạo. Hắn dựng điện thoại trên bàn trà, để Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa uống trà, đi thẳng vào vấn đề chính luôn:
Thời gian ở thành phố C muộn hơn ở đây bốn tiếng, hai người không thể ngày ngày gọi video nói chuyện với nhau được. Cả hai đều bận như con quay, lên mạng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu nhưng bên ngoài thì ai cũng mệt như chó.
Có lòng tự tôn của hắn làm nền tảng, Tiền Tâm Nhất cũng không khó mở lời nữa, do dự một lát bèn phơi bày lòng dạ hẹp hòi của mình ra, bản thân anh cũng vô cùng xấu hổ:
Tiền Tâm Nhất bị mắng một tháng, cuối cùng cũng bắt được nhịp cùng với những đồng nghiệp Trung Quốc khác, có thể đưa ra một vài đề ý kiến góp chút công sức nhỏ cho dự án thiết kế. Trong giai đoạn thử nghiệm, mỗi ngày bọn họ đều mồm năm miệng mười đưa ra một phương án, sau đó suy nghĩ lại, cuối cùng tự tay lật đổ nó. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tiến bộ còn chậm hơn cả bò kéo xe.
***
Anh ở lại tới tối chủ nhật rồi được Trần Tây An đưa ra sân bay. Hai người lưu luyến chia tay nhau, dự tính qua một khoảng thời gian dài thế này nữa anh mới trở về. Trần Tây An nói đợi khi anh về, có lẽ hắn cũng đặt chân vào JMP rồi.
Cách tư duy của người nước ngoài quả thực rất mở, Tiền Tâm Nhất phát hiện những người này luôn cãi nhau tới tận nhà ăn. Sau đó chủ đề đột ngột thay đổi, từ mặt chính tới tạo hình cánh hoa mai hay mũi khoan, rồi tự dưng nhảy sang đề tài cà phê Latte ngon hay Moka ngon hơn.
Quả thực Trần Tây An đã gặp một bông hoa đào, còn là một bông hoa đào xinh đẹp.
Ẩm thực ở đây mang phong cách Ả Rập, anh không thể quen nổi, thà dùng nồi cơm điện trong khách sạn nấu mì tôm ăn còn hơn. Điểm này là điểm tương đồng hiếm hoi giữa anh và bạn cùng phòng, hai người đã giao lưu mấy lần nấu mì tâm đắc, nghiễm nhiên có bầu không khí ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đối với người biết phấn đấu mà nói, thời gian sẽ chẳng bao giờ là đủ, vậy rốt cuộc bọn họ phải trả giá bao nhiêu mới có thể nhìn thấy con đường phía trước… Tiền Tâm Nhất trở mình, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Bạn cùng phòng anh tên Vương Nguy, lớn hơn anh hai tuổi, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi thân rồi lại là một người rất hiền hòa. Ngoại trừ việc dùng sản phẩm dưỡng da hơi nhiều ra thì… chậc, thậm chí không còn điểm nào có thể soi mói.
Tiền Tâm Nhất bị mắng một tháng, cuối cùng cũng bắt được nhịp cùng với những đồng nghiệp Trung Quốc khác, có thể đưa ra một vài đề ý kiến góp chút công sức nhỏ cho dự án thiết kế. Trong giai đoạn thử nghiệm, mỗi ngày bọn họ đều mồm năm miệng mười đưa ra một phương án, sau đó suy nghĩ lại, cuối cùng tự tay lật đổ nó. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tiến bộ còn chậm hơn cả bò kéo xe.
– IQ của anh bị chó tha rồi à? – Tiền Tâm Nhất cười tới mức tai nghe rơi cả xuống, anh nhặt về nhét vào tai rồi nói – Em cảm ơn anh đã xem trọng em như vậy, lên cơn đến đây là đủ rồi đấy, người ta nghe được sẽ không vui đâu.
Ở nơi đất khách quê người mà làm quen được một người bạn, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài giờ làm việc Vương Nguy thường hay kéo Tiền Tâm Nhất ra ngoài uống rượu, anh không muốn đi lắm, song nhìn dáng vẻ lúc nào cũng rầu rĩ không vui của Vương Nguy, anh không tiện từ chối, bởi vậy đã mấy lần bỏ qua thời gian gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.
– Tàn tạ rồi, không dậy nổi.
Vương Nguy bước ra khỏi phòng tắm gọi anh một câu, nhờ anh đưa hộ lọ nước hoa sau khi cạo râu. Tiền Tâm Nhất chạy khiến màn hình rung lắc, anh vừa xoay người, Trần Tây An loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tr4n tru0ng cách cánh cửa kính mờ. Hắn lập tức cau mày:
Câu oán hận của Trần Tây An rất đơn giản thô bạo. Hắn dựng điện thoại trên bàn trà, để Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa uống trà, đi thẳng vào vấn đề chính luôn:
Chỉ bay không thôi đã mất chín tiếng, anh muốn cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ cho nên xuống máy bay đã tự gọi xe. Khoảng cách từ thang máy tới cửa nhà rất ngắn, thực ra âm thanh bánh xe vali di chuyển rất khẽ, nhưng lại khiến anh kích động không thôi, tựa như con thiêu thân chuẩn bị lao vào lửa.
Ngoại trừ bài “Valder fields” bị ép học để tham gia buổi liên hoan tối hồi đại học ra, Trần Tây An chỉ biết đàn mỗi bài “Ngôi sao nhỏ”.
– Bận gì vậy? Sao mấy ngày rồi không thấy em đâu.
Dẫu không phải một ngày không gặp như cách ba thu, song nỗi nhớ nhung cũng điên cuồng đến vậy.
Tiền Tâm Nhất không ngờ mới đấy thôi đã có người nhòm ngó Trần Tây An, cảm giác nguy cơ bùng nổ chưa được mấy ngày đã bị ba phút dập tắt. Đối diện với lời thẳng thắn của Trần Tây An, anh cũng phải đáp lại bằng sự tin tưởng tương tự. Bằng không tại sao một thanh niên tốt có diện mạo có năng lực như hắn phải đợi tới năm ba mươi tuổi mới lựa chọn ở bên anh.
Trần Tây An dùng điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, hắn lật người vừa mới trở mình qua đây:
Tiền Tâm Nhất co người trên ghế mây cạnh cửa sổ, giơ điện thoại lên cười với hắn:
Ở nơi đất khách quê người mà làm quen được một người bạn, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài giờ làm việc Vương Nguy thường hay kéo Tiền Tâm Nhất ra ngoài uống rượu, anh không muốn đi lắm, song nhìn dáng vẻ lúc nào cũng rầu rĩ không vui của Vương Nguy, anh không tiện từ chối, bởi vậy đã mấy lần bỏ qua thời gian gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
Thời gian ở thành phố C muộn hơn ở đây bốn tiếng, hai người không thể ngày ngày gọi video nói chuyện với nhau được. Cả hai đều bận như con quay, lên mạng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu nhưng bên ngoài thì ai cũng mệt như chó.
Vào ngày tròn hai tháng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ thêm một ngày thêm vào ngày nghỉ cuối tuần, mua vé máy bay về nước.
– Vẫn ổn, không bận lắm.
Lời tác giả:
Trần Tây An chạy loẹt quẹt trên đôi dép lê, Tiền Tâm Nhất lao tới ôm chặt lấy hắn. Trần Tây An vui tới mức không biết phải nói gì, kết quả lại nói ra câu “ai da đậu má”. Hắn vuốt mái tóc đã dài hơn nhiều của Tiền Tâm Nhất, đối phương ôm lấy mặt hắn, chuyển qua góc độ thích hợp, dâng đôi môi lên.
Vương Nguy bước ra khỏi phòng tắm gọi anh một câu, nhờ anh đưa hộ lọ nước hoa sau khi cạo râu. Tiền Tâm Nhất chạy khiến màn hình rung lắc, anh vừa xoay người, Trần Tây An loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tr4n tru0ng cách cánh cửa kính mờ. Hắn lập tức cau mày:
Chưa tới sáu giờ Tiền Tâm Nhất đã thức giấc, anh dần thích ứng với chênh lệch thời gian ở nước ngoài, bình thường giờ này đã cãi nhau được mấy tiếng đồng hồ rồi. Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, quầng thâm dưới mắt hắn hơi đậm, Tiền Tâm Nhất nhớ tới tối qua nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, biết ngay hắn thức đêm không chỉ ngày một ngày hai. Thực ra bọn họ đều không thể thức đêm, nhưng không thức đêm thì không thể xong việc.
– Nói ra thì anh còn chưa từng nhìn thấy bạn cùng phòng em trông thế nào đâu.
– Đừng có được lợi rồi còn khoe khoang. – Tiền Tâm Nhất thả lỏng, quả thực mệt tới mức hồn bay phách lạc, anh dài giọng ai oán – Haiz… em bỏ việc nhẹ lương bốn trăm nghìn không thèm làm, tại sao lại phải sống những ngày tháng không giống người này chứ?
– Trông thế nào á.
– Em sẽ không đánh giá vậy đâu, có việc mau tấu, không thì anh chết với em.
Tiền Tâm Nhất co người về ghế, đáp ứng yêu cầu của hắn, tìm trong album một tấm ảnh chụp chung khi ra ngoài chơi.
Tiền Tâm Nhất lăn qua lăn lại, eo đau lưng mỏi tới mức chẳng muốn động cựa gì:
– Em không biết mệt à, tổng cộng có ba ngày nghỉ mà đã tiêu mất hai ngày trên đường rồi.
Tiếp đó Trần Tây An giống như bị bà mối nhập thân, hỏi cả đống chuyện liên quan tới Vương Nguy gồm cả chiều cao, cân nặng, tuổi tác, năng lực làm việc… Tiền Tâm Nhất trả lời một nửa mới cảm thấy chủ đề này có gì đó sai sai:
– Sợ anh không biết giữ đạo làm chồng, về kiểm tra bất ngờ xem rao.
– Anh định làm gì?
Thực ra chỉ cần trái tim hắn không thay đổi thì đây đều là chuyện nhỏ, cũng chính vì chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần thiết phải giấu giếm, nếu sau này để Tiền Tâm Nhất tự phát hiện ra thì hắn cảm thấy chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
– Anh định làm gì?
Hết chương 74
Trần Tây An thấy người này đúng là chẳng hiểu tâm tư tình cảm gì hết:
Bạn cùng phòng anh tên Vương Nguy, lớn hơn anh hai tuổi, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi thân rồi lại là một người rất hiền hòa. Ngoại trừ việc dùng sản phẩm dưỡng da hơi nhiều ra thì… chậc, thậm chí không còn điểm nào có thể soi mói.
– Anh đang đánh giá tình địch.
– Giống cà rốt rau xanh, mỗi người có một sở thích riêng, đứng dậy rửa mặt chuẩn bị ăn thôi.
– IQ của anh bị chó tha rồi à? – Tiền Tâm Nhất cười tới mức tai nghe rơi cả xuống, anh nhặt về nhét vào tai rồi nói – Em cảm ơn anh đã xem trọng em như vậy, lên cơn đến đây là đủ rồi đấy, người ta nghe được sẽ không vui đâu.
Mỗi chương đều có cảm giác như sắp kết thúc, khó viết quá TAT
– Ok. – Trần Tây An nói với giọng điệu ung dung – Anh đùa thôi.
Lời tác giả:
Có lòng tự tôn của hắn làm nền tảng, Tiền Tâm Nhất cũng không khó mở lời nữa, do dự một lát bèn phơi bày lòng dạ hẹp hòi của mình ra, bản thân anh cũng vô cùng xấu hổ:
Trần Tây An có thể giả vờ như không nhìn thấy mấy câu chuyện lặt vặt thường ngày của anh ta, nhưng hắn không thể tránh được giao tiếp trên phương diện công việc với người này. Hắn không phải một người tự đa tình, sau khi ngôn từ của người này bắt đầu mang ý chòng ghẹo rõ ràng, việc đầu tiên hắn làm là báo cáo cho Tiền Tâm Nhất.
– Em sẽ không đánh giá vậy đâu, có việc mau tấu, không thì anh chết với em.
Trần Tây An thích câu nói mang theo chiếm hữu của anh, hắn cười nói “Chậc.”
Mặc dù bọn họ đều đã đến độ tuổi ổn định, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải Platon, yêu xa trong thời gian dài có quá nhiều biến số chưa biết rõ. S1nh lý của đàn ông trưởng thành luôn ngang ngược chẳng cần biết lý do. Không mấy khi EQ của Tiền Tâm Nhất mới login, anh cũng sẽ chợt cảm thấy nguy cơ, dẫu vậy anh cũng có lòng tự trọng, anh không thể nói mấy lời kiểu như bắt Trần Tây An giữ mình trong sạch.
***
Quả thực Trần Tây An đã gặp một bông hoa đào, còn là một bông hoa đào xinh đẹp.
– Bận gì vậy? Sao mấy ngày rồi không thấy em đâu.
– Anh đang đánh giá tình địch.
Trong những ngày tháng Tiền Tâm Nhất đi Dubai hít bụi, hồ sơ mời thầu của dự án tháp lưng ong cũng được niêm phong. Cao Viễn dẫn theo Trần Nghị Vi đích thân đi đấu thầu. Trần Tây An nhân dịp nhàn rỗi lén xin nghỉ một ngày tới Cẩm Thành, mang theo bản vẽ CAD đã đổi mới cục bộ của hắn.
Tiếp đó Trần Tây An giống như bị bà mối nhập thân, hỏi cả đống chuyện liên quan tới Vương Nguy gồm cả chiều cao, cân nặng, tuổi tác, năng lực làm việc… Tiền Tâm Nhất trả lời một nửa mới cảm thấy chủ đề này có gì đó sai sai:
Trên nền tảng của thiết kế ban đầu, hắn đã thay đổi một số chi tiết bản thân cảm thấy tương đối phù hợp với thời đại, muốn đến đó bàn tượng tận với giám đốc phòng trưng bày. Nếu như được đồng ý vậy thì bản vẽ đổi mới tiếp theo hắn sẽ làm theo cảm giác của bản thân.
Ai ngờ đâu có khách quý tới đột xuất, giám đốc phải đi tiếp đãi cho nên đã bảo cậu thanh niên tóc dài đến vai ở lại bàn chuyện với hắn. Nghe nói thanh niên họa sĩ thời đại mới này chính là cháu trai của viện trưởng. Anh ta rất hứng thú với ý tưởng sáng tạo và con người hắn, khi hắn về thành phố C vẫn không ngừng liên lạc, lý do chỉ có một phần nhỏ liên quan đến công việc.
– Sao tự dưng lại về, dọa anh hết hồn.
Hết chương 74
Trần Tây An có thể giả vờ như không nhìn thấy mấy câu chuyện lặt vặt thường ngày của anh ta, nhưng hắn không thể tránh được giao tiếp trên phương diện công việc với người này. Hắn không phải một người tự đa tình, sau khi ngôn từ của người này bắt đầu mang ý chòng ghẹo rõ ràng, việc đầu tiên hắn làm là báo cáo cho Tiền Tâm Nhất.
Thực ra chỉ cần trái tim hắn không thay đổi thì đây đều là chuyện nhỏ, cũng chính vì chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần thiết phải giấu giếm, nếu sau này để Tiền Tâm Nhất tự phát hiện ra thì hắn cảm thấy chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
***
Tiền Tâm Nhất không ngờ mới đấy thôi đã có người nhòm ngó Trần Tây An, cảm giác nguy cơ bùng nổ chưa được mấy ngày đã bị ba phút dập tắt. Đối diện với lời thẳng thắn của Trần Tây An, anh cũng phải đáp lại bằng sự tin tưởng tương tự. Bằng không tại sao một thanh niên tốt có diện mạo có năng lực như hắn phải đợi tới năm ba mươi tuổi mới lựa chọn ở bên anh.
– Ok. – Trần Tây An nói với giọng điệu ung dung – Anh đùa thôi.
Ít nhiều anh cũng ở chung phòng với Vương Nguy, trong mắt còn có tí hơi người. Trần Tây An ở nhà một mình trong căn nhà vắng vẻ, chắc hẳn phải cô đơn lắm.
Vào ngày tròn hai tháng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ thêm một ngày thêm vào ngày nghỉ cuối tuần, mua vé máy bay về nước.
Chỉ bay không thôi đã mất chín tiếng, anh muốn cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ cho nên xuống máy bay đã tự gọi xe. Khoảng cách từ thang máy tới cửa nhà rất ngắn, thực ra âm thanh bánh xe vali di chuyển rất khẽ, nhưng lại khiến anh kích động không thôi, tựa như con thiêu thân chuẩn bị lao vào lửa.
Anh mở cửa, phát hiện Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, khe cửa tản ra ánh sáng vàng nhạt của cây đèn đứng.
Người trong phòng nghe thấy tiếng động, mặc áo ngủ caro bước ra ngoài, trên sống mũi còn đeo chiếc kính không gọng. Vừa nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi xổm trước cửa thay giày, hắn hóa đá mất mấy giây, tựa hồ vừa mới bừng tỉnh giấc mộng.
Cách tư duy của người nước ngoài quả thực rất mở, Tiền Tâm Nhất phát hiện những người này luôn cãi nhau tới tận nhà ăn. Sau đó chủ đề đột ngột thay đổi, từ mặt chính tới tạo hình cánh hoa mai hay mũi khoan, rồi tự dưng nhảy sang đề tài cà phê Latte ngon hay Moka ngon hơn.
Trần Tây An thích câu nói mang theo chiếm hữu của anh, hắn cười nói “Chậc.”
Người ta vẫn nói tạm chia xa mấy ngày gặp lại còn hơn cả tân hôn, Tiền Tâm Nhất chưa kết hôn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Trần Tây An, bao nhiêu ấm áp của cả đời này ừa vào trong tim, còn chưa làm gì đã cứng rồi.
Ẩm thực ở đây mang phong cách Ả Rập, anh không thể quen nổi, thà dùng nồi cơm điện trong khách sạn nấu mì tôm ăn còn hơn. Điểm này là điểm tương đồng hiếm hoi giữa anh và bạn cùng phòng, hai người đã giao lưu mấy lần nấu mì tâm đắc, nghiễm nhiên có bầu không khí ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trần Tây An chạy loẹt quẹt trên đôi dép lê, Tiền Tâm Nhất lao tới ôm chặt lấy hắn. Trần Tây An vui tới mức không biết phải nói gì, kết quả lại nói ra câu “ai da đậu má”. Hắn vuốt mái tóc đã dài hơn nhiều của Tiền Tâm Nhất, đối phương ôm lấy mặt hắn, chuyển qua góc độ thích hợp, dâng đôi môi lên.
Dẫu không phải một ngày không gặp như cách ba thu, song nỗi nhớ nhung cũng điên cuồng đến vậy.
Chưa tới sáu giờ Tiền Tâm Nhất đã thức giấc, anh dần thích ứng với chênh lệch thời gian ở nước ngoài, bình thường giờ này đã cãi nhau được mấy tiếng đồng hồ rồi. Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, quầng thâm dưới mắt hắn hơi đậm, Tiền Tâm Nhất nhớ tới tối qua nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, biết ngay hắn thức đêm không chỉ ngày một ngày hai. Thực ra bọn họ đều không thể thức đêm, nhưng không thức đêm thì không thể xong việc.
Đối với người biết phấn đấu mà nói, thời gian sẽ chẳng bao giờ là đủ, vậy rốt cuộc bọn họ phải trả giá bao nhiêu mới có thể nhìn thấy con đường phía trước… Tiền Tâm Nhất trở mình, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Lần đầu tiên trong lịch sử hai người nằm nướng trên giường, cả hai đều đói tới mức bụng dán vào lưng vậy mà chẳng ai chịu đứng dậy.
Trần Tây An dùng điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, hắn lật người vừa mới trở mình qua đây:
Huống hồ nói ra có cảm giác như bản thân mình không tin tưởng hắn.
– Sao tự dưng lại về, dọa anh hết hồn.
Anh không còn là trưởng phòng, Trần Tây An cũng không còn là cấp dưới của anh. Bọn họ bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, chẳng biết rồi sẽ chạy được thành tích nào đây?
– Nói ra thì anh còn chưa từng nhìn thấy bạn cùng phòng em trông thế nào đâu.
Tiền Tâm Nhất lăn qua lăn lại, eo đau lưng mỏi tới mức chẳng muốn động cựa gì:
Người trong phòng nghe thấy tiếng động, mặc áo ngủ caro bước ra ngoài, trên sống mũi còn đeo chiếc kính không gọng. Vừa nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi xổm trước cửa thay giày, hắn hóa đá mất mấy giây, tựa hồ vừa mới bừng tỉnh giấc mộng.
– Sợ anh không biết giữ đạo làm chồng, về kiểm tra bất ngờ xem rao.
Câu nói này như rót mật vào tim Trần Tây An, ấy vậy mà ngoài miệng cứ chối:
Tiền Tâm Nhất co người về ghế, đáp ứng yêu cầu của hắn, tìm trong album một tấm ảnh chụp chung khi ra ngoài chơi.
– Em không biết mệt à, tổng cộng có ba ngày nghỉ mà đã tiêu mất hai ngày trên đường rồi.
– Trông thế nào á.
– Đừng có được lợi rồi còn khoe khoang. – Tiền Tâm Nhất thả lỏng, quả thực mệt tới mức hồn bay phách lạc, anh dài giọng ai oán – Haiz… em bỏ việc nhẹ lương bốn trăm nghìn không thèm làm, tại sao lại phải sống những ngày tháng không giống người này chứ?
Trần Tây An:
– Giống cà rốt rau xanh, mỗi người có một sở thích riêng, đứng dậy rửa mặt chuẩn bị ăn thôi.
Dù vậy thì “Ngôi sao nhỏ” cũng là kỹ năng Tiền Tâm Nhất chẳng thể với tới. Anh ngả người ra giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung hắn, có thể nhìn thấy qua mạng song muốn chạm vào thì lại xa xôi chẳng thể với tới.
– Tàn tạ rồi, không dậy nổi.
Trần Tây An chẳng nói chẳng rằng lật thẳng chăn ra. Đôi chân trần của Tiền Tâm Nhất lộ ra ngoài không khí lập tức nổi da gà. Anh thầm nghĩ: Mình về làm quái gì không biết!
Hai người dính lấy nhau tới tận tối mới sửa soạn ra ngoài đi siêu thị một chuyến. Tiền Tâm Nhất phàn nàn về đồ ăn hai tháng qua. Trần Tây An mua liền một hơi hai túi rau quả cùng thịt tươi to sụ, hào phóng làm một bàn tiệc lớn. Tiền Tâm Nhất ăn tới mức không đứng thẳng được, hận không thể đóng gói mang theo cả đầu bếp đi.
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.
Anh ở lại tới tối chủ nhật rồi được Trần Tây An đưa ra sân bay. Hai người lưu luyến chia tay nhau, dự tính qua một khoảng thời gian dài thế này nữa anh mới trở về. Trần Tây An nói đợi khi anh về, có lẽ hắn cũng đặt chân vào JMP rồi.
Chuyện này giống như một niềm hi vọng, Tiền Tâm Nhất vừa trở về Dubai được mấy ngày, ngay cả Houston cũng phải khen ngợi anh rằng tích cực như được bơm máu gà. Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy không thể tin được, anh vô cùng chờ mong vào mối quan hệ đồng nghiệp tương lai của bọn họ.
Anh không còn là trưởng phòng, Trần Tây An cũng không còn là cấp dưới của anh. Bọn họ bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, chẳng biết rồi sẽ chạy được thành tích nào đây?
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.Hết chương 74
Anh mở cửa, phát hiện Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, khe cửa tản ra ánh sáng vàng nhạt của cây đèn đứng.
Dù vậy thì “Ngôi sao nhỏ” cũng là kỹ năng Tiền Tâm Nhất chẳng thể với tới. Anh ngả người ra giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung hắn, có thể nhìn thấy qua mạng song muốn chạm vào thì lại xa xôi chẳng thể với tới.
– Vẫn ổn, không bận lắm.
Mặc dù bọn họ đều đã đến độ tuổi ổn định, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải Platon, yêu xa trong thời gian dài có quá nhiều biến số chưa biết rõ. S1nh lý của đàn ông trưởng thành luôn ngang ngược chẳng cần biết lý do. Không mấy khi EQ của Tiền Tâm Nhất mới login, anh cũng sẽ chợt cảm thấy nguy cơ, dẫu vậy anh cũng có lòng tự trọng, anh không thể nói mấy lời kiểu như bắt Trần Tây An giữ mình trong sạch.
Lời tác giả:
Huống hồ nói ra có cảm giác như bản thân mình không tin tưởng hắn.
Câu oán hận của Trần Tây An rất đơn giản thô bạo. Hắn dựng điện thoại trên bàn trà, để Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa uống trà, đi thẳng vào vấn đề chính luôn:
Thời gian ở thành phố C muộn hơn ở đây bốn tiếng, hai người không thể ngày ngày gọi video nói chuyện với nhau được. Cả hai đều bận như con quay, lên mạng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu nhưng bên ngoài thì ai cũng mệt như chó.
Có lòng tự tôn của hắn làm nền tảng, Tiền Tâm Nhất cũng không khó mở lời nữa, do dự một lát bèn phơi bày lòng dạ hẹp hòi của mình ra, bản thân anh cũng vô cùng xấu hổ:
Tiền Tâm Nhất bị mắng một tháng, cuối cùng cũng bắt được nhịp cùng với những đồng nghiệp Trung Quốc khác, có thể đưa ra một vài đề ý kiến góp chút công sức nhỏ cho dự án thiết kế. Trong giai đoạn thử nghiệm, mỗi ngày bọn họ đều mồm năm miệng mười đưa ra một phương án, sau đó suy nghĩ lại, cuối cùng tự tay lật đổ nó. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tiến bộ còn chậm hơn cả bò kéo xe.
***
Anh ở lại tới tối chủ nhật rồi được Trần Tây An đưa ra sân bay. Hai người lưu luyến chia tay nhau, dự tính qua một khoảng thời gian dài thế này nữa anh mới trở về. Trần Tây An nói đợi khi anh về, có lẽ hắn cũng đặt chân vào JMP rồi.
Cách tư duy của người nước ngoài quả thực rất mở, Tiền Tâm Nhất phát hiện những người này luôn cãi nhau tới tận nhà ăn. Sau đó chủ đề đột ngột thay đổi, từ mặt chính tới tạo hình cánh hoa mai hay mũi khoan, rồi tự dưng nhảy sang đề tài cà phê Latte ngon hay Moka ngon hơn.
Quả thực Trần Tây An đã gặp một bông hoa đào, còn là một bông hoa đào xinh đẹp.
Ẩm thực ở đây mang phong cách Ả Rập, anh không thể quen nổi, thà dùng nồi cơm điện trong khách sạn nấu mì tôm ăn còn hơn. Điểm này là điểm tương đồng hiếm hoi giữa anh và bạn cùng phòng, hai người đã giao lưu mấy lần nấu mì tâm đắc, nghiễm nhiên có bầu không khí ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đối với người biết phấn đấu mà nói, thời gian sẽ chẳng bao giờ là đủ, vậy rốt cuộc bọn họ phải trả giá bao nhiêu mới có thể nhìn thấy con đường phía trước… Tiền Tâm Nhất trở mình, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Bạn cùng phòng anh tên Vương Nguy, lớn hơn anh hai tuổi, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi thân rồi lại là một người rất hiền hòa. Ngoại trừ việc dùng sản phẩm dưỡng da hơi nhiều ra thì… chậc, thậm chí không còn điểm nào có thể soi mói.
Tiền Tâm Nhất bị mắng một tháng, cuối cùng cũng bắt được nhịp cùng với những đồng nghiệp Trung Quốc khác, có thể đưa ra một vài đề ý kiến góp chút công sức nhỏ cho dự án thiết kế. Trong giai đoạn thử nghiệm, mỗi ngày bọn họ đều mồm năm miệng mười đưa ra một phương án, sau đó suy nghĩ lại, cuối cùng tự tay lật đổ nó. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tiến bộ còn chậm hơn cả bò kéo xe.
– IQ của anh bị chó tha rồi à? – Tiền Tâm Nhất cười tới mức tai nghe rơi cả xuống, anh nhặt về nhét vào tai rồi nói – Em cảm ơn anh đã xem trọng em như vậy, lên cơn đến đây là đủ rồi đấy, người ta nghe được sẽ không vui đâu.
Ở nơi đất khách quê người mà làm quen được một người bạn, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài giờ làm việc Vương Nguy thường hay kéo Tiền Tâm Nhất ra ngoài uống rượu, anh không muốn đi lắm, song nhìn dáng vẻ lúc nào cũng rầu rĩ không vui của Vương Nguy, anh không tiện từ chối, bởi vậy đã mấy lần bỏ qua thời gian gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.
– Tàn tạ rồi, không dậy nổi.
Vương Nguy bước ra khỏi phòng tắm gọi anh một câu, nhờ anh đưa hộ lọ nước hoa sau khi cạo râu. Tiền Tâm Nhất chạy khiến màn hình rung lắc, anh vừa xoay người, Trần Tây An loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tr4n tru0ng cách cánh cửa kính mờ. Hắn lập tức cau mày:
Câu oán hận của Trần Tây An rất đơn giản thô bạo. Hắn dựng điện thoại trên bàn trà, để Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa uống trà, đi thẳng vào vấn đề chính luôn:
Chỉ bay không thôi đã mất chín tiếng, anh muốn cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ cho nên xuống máy bay đã tự gọi xe. Khoảng cách từ thang máy tới cửa nhà rất ngắn, thực ra âm thanh bánh xe vali di chuyển rất khẽ, nhưng lại khiến anh kích động không thôi, tựa như con thiêu thân chuẩn bị lao vào lửa.
Ngoại trừ bài “Valder fields” bị ép học để tham gia buổi liên hoan tối hồi đại học ra, Trần Tây An chỉ biết đàn mỗi bài “Ngôi sao nhỏ”.
– Bận gì vậy? Sao mấy ngày rồi không thấy em đâu.
Dẫu không phải một ngày không gặp như cách ba thu, song nỗi nhớ nhung cũng điên cuồng đến vậy.
Tiền Tâm Nhất không ngờ mới đấy thôi đã có người nhòm ngó Trần Tây An, cảm giác nguy cơ bùng nổ chưa được mấy ngày đã bị ba phút dập tắt. Đối diện với lời thẳng thắn của Trần Tây An, anh cũng phải đáp lại bằng sự tin tưởng tương tự. Bằng không tại sao một thanh niên tốt có diện mạo có năng lực như hắn phải đợi tới năm ba mươi tuổi mới lựa chọn ở bên anh.
Trần Tây An dùng điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, hắn lật người vừa mới trở mình qua đây:
Tiền Tâm Nhất co người trên ghế mây cạnh cửa sổ, giơ điện thoại lên cười với hắn:
Ở nơi đất khách quê người mà làm quen được một người bạn, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài giờ làm việc Vương Nguy thường hay kéo Tiền Tâm Nhất ra ngoài uống rượu, anh không muốn đi lắm, song nhìn dáng vẻ lúc nào cũng rầu rĩ không vui của Vương Nguy, anh không tiện từ chối, bởi vậy đã mấy lần bỏ qua thời gian gọi video nói chuyện với Trần Tây An.
Thời gian ở thành phố C muộn hơn ở đây bốn tiếng, hai người không thể ngày ngày gọi video nói chuyện với nhau được. Cả hai đều bận như con quay, lên mạng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu nhưng bên ngoài thì ai cũng mệt như chó.
Vào ngày tròn hai tháng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ thêm một ngày thêm vào ngày nghỉ cuối tuần, mua vé máy bay về nước.
– Vẫn ổn, không bận lắm.
Lời tác giả:
Trần Tây An chạy loẹt quẹt trên đôi dép lê, Tiền Tâm Nhất lao tới ôm chặt lấy hắn. Trần Tây An vui tới mức không biết phải nói gì, kết quả lại nói ra câu “ai da đậu má”. Hắn vuốt mái tóc đã dài hơn nhiều của Tiền Tâm Nhất, đối phương ôm lấy mặt hắn, chuyển qua góc độ thích hợp, dâng đôi môi lên.
Vương Nguy bước ra khỏi phòng tắm gọi anh một câu, nhờ anh đưa hộ lọ nước hoa sau khi cạo râu. Tiền Tâm Nhất chạy khiến màn hình rung lắc, anh vừa xoay người, Trần Tây An loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tr4n tru0ng cách cánh cửa kính mờ. Hắn lập tức cau mày:
Chưa tới sáu giờ Tiền Tâm Nhất đã thức giấc, anh dần thích ứng với chênh lệch thời gian ở nước ngoài, bình thường giờ này đã cãi nhau được mấy tiếng đồng hồ rồi. Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, quầng thâm dưới mắt hắn hơi đậm, Tiền Tâm Nhất nhớ tới tối qua nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, biết ngay hắn thức đêm không chỉ ngày một ngày hai. Thực ra bọn họ đều không thể thức đêm, nhưng không thức đêm thì không thể xong việc.
– Nói ra thì anh còn chưa từng nhìn thấy bạn cùng phòng em trông thế nào đâu.
– Đừng có được lợi rồi còn khoe khoang. – Tiền Tâm Nhất thả lỏng, quả thực mệt tới mức hồn bay phách lạc, anh dài giọng ai oán – Haiz… em bỏ việc nhẹ lương bốn trăm nghìn không thèm làm, tại sao lại phải sống những ngày tháng không giống người này chứ?
– Trông thế nào á.
– Em sẽ không đánh giá vậy đâu, có việc mau tấu, không thì anh chết với em.
Tiền Tâm Nhất co người về ghế, đáp ứng yêu cầu của hắn, tìm trong album một tấm ảnh chụp chung khi ra ngoài chơi.
Tiền Tâm Nhất lăn qua lăn lại, eo đau lưng mỏi tới mức chẳng muốn động cựa gì:
– Em không biết mệt à, tổng cộng có ba ngày nghỉ mà đã tiêu mất hai ngày trên đường rồi.
Tiếp đó Trần Tây An giống như bị bà mối nhập thân, hỏi cả đống chuyện liên quan tới Vương Nguy gồm cả chiều cao, cân nặng, tuổi tác, năng lực làm việc… Tiền Tâm Nhất trả lời một nửa mới cảm thấy chủ đề này có gì đó sai sai:
– Sợ anh không biết giữ đạo làm chồng, về kiểm tra bất ngờ xem rao.
– Anh định làm gì?
Thực ra chỉ cần trái tim hắn không thay đổi thì đây đều là chuyện nhỏ, cũng chính vì chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần thiết phải giấu giếm, nếu sau này để Tiền Tâm Nhất tự phát hiện ra thì hắn cảm thấy chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
– Anh định làm gì?
Hết chương 74
Trần Tây An thấy người này đúng là chẳng hiểu tâm tư tình cảm gì hết:
Bạn cùng phòng anh tên Vương Nguy, lớn hơn anh hai tuổi, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi thân rồi lại là một người rất hiền hòa. Ngoại trừ việc dùng sản phẩm dưỡng da hơi nhiều ra thì… chậc, thậm chí không còn điểm nào có thể soi mói.
– Anh đang đánh giá tình địch.
– Giống cà rốt rau xanh, mỗi người có một sở thích riêng, đứng dậy rửa mặt chuẩn bị ăn thôi.
– IQ của anh bị chó tha rồi à? – Tiền Tâm Nhất cười tới mức tai nghe rơi cả xuống, anh nhặt về nhét vào tai rồi nói – Em cảm ơn anh đã xem trọng em như vậy, lên cơn đến đây là đủ rồi đấy, người ta nghe được sẽ không vui đâu.
Mỗi chương đều có cảm giác như sắp kết thúc, khó viết quá TAT
– Ok. – Trần Tây An nói với giọng điệu ung dung – Anh đùa thôi.
Lời tác giả:
Có lòng tự tôn của hắn làm nền tảng, Tiền Tâm Nhất cũng không khó mở lời nữa, do dự một lát bèn phơi bày lòng dạ hẹp hòi của mình ra, bản thân anh cũng vô cùng xấu hổ:
Trần Tây An có thể giả vờ như không nhìn thấy mấy câu chuyện lặt vặt thường ngày của anh ta, nhưng hắn không thể tránh được giao tiếp trên phương diện công việc với người này. Hắn không phải một người tự đa tình, sau khi ngôn từ của người này bắt đầu mang ý chòng ghẹo rõ ràng, việc đầu tiên hắn làm là báo cáo cho Tiền Tâm Nhất.
– Em sẽ không đánh giá vậy đâu, có việc mau tấu, không thì anh chết với em.
Trần Tây An thích câu nói mang theo chiếm hữu của anh, hắn cười nói “Chậc.”
Mặc dù bọn họ đều đã đến độ tuổi ổn định, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải Platon, yêu xa trong thời gian dài có quá nhiều biến số chưa biết rõ. S1nh lý của đàn ông trưởng thành luôn ngang ngược chẳng cần biết lý do. Không mấy khi EQ của Tiền Tâm Nhất mới login, anh cũng sẽ chợt cảm thấy nguy cơ, dẫu vậy anh cũng có lòng tự trọng, anh không thể nói mấy lời kiểu như bắt Trần Tây An giữ mình trong sạch.
***
Quả thực Trần Tây An đã gặp một bông hoa đào, còn là một bông hoa đào xinh đẹp.
– Bận gì vậy? Sao mấy ngày rồi không thấy em đâu.
– Anh đang đánh giá tình địch.
Trong những ngày tháng Tiền Tâm Nhất đi Dubai hít bụi, hồ sơ mời thầu của dự án tháp lưng ong cũng được niêm phong. Cao Viễn dẫn theo Trần Nghị Vi đích thân đi đấu thầu. Trần Tây An nhân dịp nhàn rỗi lén xin nghỉ một ngày tới Cẩm Thành, mang theo bản vẽ CAD đã đổi mới cục bộ của hắn.
Tiếp đó Trần Tây An giống như bị bà mối nhập thân, hỏi cả đống chuyện liên quan tới Vương Nguy gồm cả chiều cao, cân nặng, tuổi tác, năng lực làm việc… Tiền Tâm Nhất trả lời một nửa mới cảm thấy chủ đề này có gì đó sai sai:
Trên nền tảng của thiết kế ban đầu, hắn đã thay đổi một số chi tiết bản thân cảm thấy tương đối phù hợp với thời đại, muốn đến đó bàn tượng tận với giám đốc phòng trưng bày. Nếu như được đồng ý vậy thì bản vẽ đổi mới tiếp theo hắn sẽ làm theo cảm giác của bản thân.
Ai ngờ đâu có khách quý tới đột xuất, giám đốc phải đi tiếp đãi cho nên đã bảo cậu thanh niên tóc dài đến vai ở lại bàn chuyện với hắn. Nghe nói thanh niên họa sĩ thời đại mới này chính là cháu trai của viện trưởng. Anh ta rất hứng thú với ý tưởng sáng tạo và con người hắn, khi hắn về thành phố C vẫn không ngừng liên lạc, lý do chỉ có một phần nhỏ liên quan đến công việc.
– Sao tự dưng lại về, dọa anh hết hồn.
Hết chương 74
Trần Tây An có thể giả vờ như không nhìn thấy mấy câu chuyện lặt vặt thường ngày của anh ta, nhưng hắn không thể tránh được giao tiếp trên phương diện công việc với người này. Hắn không phải một người tự đa tình, sau khi ngôn từ của người này bắt đầu mang ý chòng ghẹo rõ ràng, việc đầu tiên hắn làm là báo cáo cho Tiền Tâm Nhất.
Thực ra chỉ cần trái tim hắn không thay đổi thì đây đều là chuyện nhỏ, cũng chính vì chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần thiết phải giấu giếm, nếu sau này để Tiền Tâm Nhất tự phát hiện ra thì hắn cảm thấy chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
***
Tiền Tâm Nhất không ngờ mới đấy thôi đã có người nhòm ngó Trần Tây An, cảm giác nguy cơ bùng nổ chưa được mấy ngày đã bị ba phút dập tắt. Đối diện với lời thẳng thắn của Trần Tây An, anh cũng phải đáp lại bằng sự tin tưởng tương tự. Bằng không tại sao một thanh niên tốt có diện mạo có năng lực như hắn phải đợi tới năm ba mươi tuổi mới lựa chọn ở bên anh.
– Ok. – Trần Tây An nói với giọng điệu ung dung – Anh đùa thôi.
Ít nhiều anh cũng ở chung phòng với Vương Nguy, trong mắt còn có tí hơi người. Trần Tây An ở nhà một mình trong căn nhà vắng vẻ, chắc hẳn phải cô đơn lắm.
Vào ngày tròn hai tháng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ thêm một ngày thêm vào ngày nghỉ cuối tuần, mua vé máy bay về nước.
Chỉ bay không thôi đã mất chín tiếng, anh muốn cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ cho nên xuống máy bay đã tự gọi xe. Khoảng cách từ thang máy tới cửa nhà rất ngắn, thực ra âm thanh bánh xe vali di chuyển rất khẽ, nhưng lại khiến anh kích động không thôi, tựa như con thiêu thân chuẩn bị lao vào lửa.
Anh mở cửa, phát hiện Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, khe cửa tản ra ánh sáng vàng nhạt của cây đèn đứng.
Người trong phòng nghe thấy tiếng động, mặc áo ngủ caro bước ra ngoài, trên sống mũi còn đeo chiếc kính không gọng. Vừa nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi xổm trước cửa thay giày, hắn hóa đá mất mấy giây, tựa hồ vừa mới bừng tỉnh giấc mộng.
Cách tư duy của người nước ngoài quả thực rất mở, Tiền Tâm Nhất phát hiện những người này luôn cãi nhau tới tận nhà ăn. Sau đó chủ đề đột ngột thay đổi, từ mặt chính tới tạo hình cánh hoa mai hay mũi khoan, rồi tự dưng nhảy sang đề tài cà phê Latte ngon hay Moka ngon hơn.
Trần Tây An thích câu nói mang theo chiếm hữu của anh, hắn cười nói “Chậc.”
Người ta vẫn nói tạm chia xa mấy ngày gặp lại còn hơn cả tân hôn, Tiền Tâm Nhất chưa kết hôn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Trần Tây An, bao nhiêu ấm áp của cả đời này ừa vào trong tim, còn chưa làm gì đã cứng rồi.
Ẩm thực ở đây mang phong cách Ả Rập, anh không thể quen nổi, thà dùng nồi cơm điện trong khách sạn nấu mì tôm ăn còn hơn. Điểm này là điểm tương đồng hiếm hoi giữa anh và bạn cùng phòng, hai người đã giao lưu mấy lần nấu mì tâm đắc, nghiễm nhiên có bầu không khí ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trần Tây An chạy loẹt quẹt trên đôi dép lê, Tiền Tâm Nhất lao tới ôm chặt lấy hắn. Trần Tây An vui tới mức không biết phải nói gì, kết quả lại nói ra câu “ai da đậu má”. Hắn vuốt mái tóc đã dài hơn nhiều của Tiền Tâm Nhất, đối phương ôm lấy mặt hắn, chuyển qua góc độ thích hợp, dâng đôi môi lên.
Dẫu không phải một ngày không gặp như cách ba thu, song nỗi nhớ nhung cũng điên cuồng đến vậy.
Chưa tới sáu giờ Tiền Tâm Nhất đã thức giấc, anh dần thích ứng với chênh lệch thời gian ở nước ngoài, bình thường giờ này đã cãi nhau được mấy tiếng đồng hồ rồi. Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, quầng thâm dưới mắt hắn hơi đậm, Tiền Tâm Nhất nhớ tới tối qua nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, biết ngay hắn thức đêm không chỉ ngày một ngày hai. Thực ra bọn họ đều không thể thức đêm, nhưng không thức đêm thì không thể xong việc.
Đối với người biết phấn đấu mà nói, thời gian sẽ chẳng bao giờ là đủ, vậy rốt cuộc bọn họ phải trả giá bao nhiêu mới có thể nhìn thấy con đường phía trước… Tiền Tâm Nhất trở mình, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Lần đầu tiên trong lịch sử hai người nằm nướng trên giường, cả hai đều đói tới mức bụng dán vào lưng vậy mà chẳng ai chịu đứng dậy.
Trần Tây An dùng điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, hắn lật người vừa mới trở mình qua đây:
Huống hồ nói ra có cảm giác như bản thân mình không tin tưởng hắn.
– Sao tự dưng lại về, dọa anh hết hồn.
Anh không còn là trưởng phòng, Trần Tây An cũng không còn là cấp dưới của anh. Bọn họ bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, chẳng biết rồi sẽ chạy được thành tích nào đây?
– Nói ra thì anh còn chưa từng nhìn thấy bạn cùng phòng em trông thế nào đâu.
Tiền Tâm Nhất lăn qua lăn lại, eo đau lưng mỏi tới mức chẳng muốn động cựa gì:
Người trong phòng nghe thấy tiếng động, mặc áo ngủ caro bước ra ngoài, trên sống mũi còn đeo chiếc kính không gọng. Vừa nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đang ngồi xổm trước cửa thay giày, hắn hóa đá mất mấy giây, tựa hồ vừa mới bừng tỉnh giấc mộng.
– Sợ anh không biết giữ đạo làm chồng, về kiểm tra bất ngờ xem rao.
Câu nói này như rót mật vào tim Trần Tây An, ấy vậy mà ngoài miệng cứ chối:
Tiền Tâm Nhất co người về ghế, đáp ứng yêu cầu của hắn, tìm trong album một tấm ảnh chụp chung khi ra ngoài chơi.
– Em không biết mệt à, tổng cộng có ba ngày nghỉ mà đã tiêu mất hai ngày trên đường rồi.
– Trông thế nào á.
– Đừng có được lợi rồi còn khoe khoang. – Tiền Tâm Nhất thả lỏng, quả thực mệt tới mức hồn bay phách lạc, anh dài giọng ai oán – Haiz… em bỏ việc nhẹ lương bốn trăm nghìn không thèm làm, tại sao lại phải sống những ngày tháng không giống người này chứ?
Trần Tây An:
– Giống cà rốt rau xanh, mỗi người có một sở thích riêng, đứng dậy rửa mặt chuẩn bị ăn thôi.
Dù vậy thì “Ngôi sao nhỏ” cũng là kỹ năng Tiền Tâm Nhất chẳng thể với tới. Anh ngả người ra giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung hắn, có thể nhìn thấy qua mạng song muốn chạm vào thì lại xa xôi chẳng thể với tới.
– Tàn tạ rồi, không dậy nổi.
Trần Tây An chẳng nói chẳng rằng lật thẳng chăn ra. Đôi chân trần của Tiền Tâm Nhất lộ ra ngoài không khí lập tức nổi da gà. Anh thầm nghĩ: Mình về làm quái gì không biết!
Hai người dính lấy nhau tới tận tối mới sửa soạn ra ngoài đi siêu thị một chuyến. Tiền Tâm Nhất phàn nàn về đồ ăn hai tháng qua. Trần Tây An mua liền một hơi hai túi rau quả cùng thịt tươi to sụ, hào phóng làm một bàn tiệc lớn. Tiền Tâm Nhất ăn tới mức không đứng thẳng được, hận không thể đóng gói mang theo cả đầu bếp đi.
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.
Anh ở lại tới tối chủ nhật rồi được Trần Tây An đưa ra sân bay. Hai người lưu luyến chia tay nhau, dự tính qua một khoảng thời gian dài thế này nữa anh mới trở về. Trần Tây An nói đợi khi anh về, có lẽ hắn cũng đặt chân vào JMP rồi.
Chuyện này giống như một niềm hi vọng, Tiền Tâm Nhất vừa trở về Dubai được mấy ngày, ngay cả Houston cũng phải khen ngợi anh rằng tích cực như được bơm máu gà. Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy không thể tin được, anh vô cùng chờ mong vào mối quan hệ đồng nghiệp tương lai của bọn họ.
Anh không còn là trưởng phòng, Trần Tây An cũng không còn là cấp dưới của anh. Bọn họ bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, chẳng biết rồi sẽ chạy được thành tích nào đây?
Anh chẳng biết xấu hổ gì, còn dạy dỗ Trần Tây An phải chủ ý sức khỏe đừng học theo anh, ngủ muộn dậy sớm, tối mười giờ đi ngủ, sáng bốn giờ đã dậy. Trần Tây An mỉm cười không nói gì, hiển nhiên không tin lời chém gió này của anh.Hết chương 74
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất