Chương 97
Sáng sớm dậy mí mắt cứ mấp máy suốt, hai bên cùng nhau tạo phản khiến Tiền Tâm Nhất bực dọc.
Hết chương 97
Thay đổi liên tục những ngày qua khiến Tiền Tâm Nhất ngỡ ngàng. Từ lúc kết thúc cuộc họp giải đáp thắc mắc tới khi thông báo đấu thầu lại cách nhau có một ngày, từ lúc anh nói bươm bướm chỉ là bản nháp tới khi kiến trúc sư Lý đề cử anh cũng chỉ cách một ngày. Suýt nữa anh đã buột miệng: Xóa bỏ hoàn toàn thì kiến trúc sư Lý có đồng ý không?
Thoạt nhìn tình trạng của Trần Tây An còn tệ hơn tối qua, mặt tái nhợt, ăn không vào, ép mãi mới chỉ nuốt được một bát cháo trắng nhỏ. Đầu đau, hông đau, hốc mắt đau, hắn tự cho rằng mình chịu đựng rất giỏi, nhưng bây giờ cũng khó chịu tới mức hận không thể bảo Tiền Tâm Nhất đánh ngất mình.
Mỗi ngày Myles đều tới văn phòng trước nửa tiếng đồng hồ bất quản thời tiết. Tiền Tâm Nhất muốn tìm chị ta cũng rất dễ dàng, anh gõ cửa nhòm vào trong, không ngờ kiến trúc sư Lý cũng ở đó. Sắc mặt cả hai người đều không vui, thấy anh tới, Myles mất kiên nhẫn bảo kiến trúc sư Lý đi trước.
– Tiểu Tiền, ra ngoài hút thuốc không?
Tiền Tâm Nhất xác nhận hắn không thể ăn nổi nữa bèn dùng một cốc nước ấm đổi lấy trứng luộc, nhắm mắt áp trứng lên, độ ấm của vỏ trứng phù hợp, áp lên vô cùng thoải mái. Hai mắt anh đều đen sì, còn giả vờ như thể người bệnh lâu ngày cất giọng khuyên bảo sâu xa:
Thoạt nhìn tình trạng của Trần Tây An còn tệ hơn tối qua, mặt tái nhợt, ăn không vào, ép mãi mới chỉ nuốt được một bát cháo trắng nhỏ. Đầu đau, hông đau, hốc mắt đau, hắn tự cho rằng mình chịu đựng rất giỏi, nhưng bây giờ cũng khó chịu tới mức hận không thể bảo Tiền Tâm Nhất đánh ngất mình.
L0ng nguc dâng lên cảm giác buồn nôn dữ dội, Trần Tây An thấy bản thân như thể bị quăng vào trong hầm băng, cảm giác ghê tởm ấy tựa loài bò sát trườn dọc theo thực quản lên trên. Lý trí nói với hắn rằng phải ngồi dậy, bằng không sẽ nôn ra ngoài, nhưng cơ thể anh đã mất khống chế.
– Tâm Nhất, đỡ… anh dậy…
– Không ăn được thì uống nước, em phát hiện mấy ngày nay anh đi vệ sinh ít lắm đấy.
Hết chương 97
Trần Tây An sốt tới mơ màng, nhất thời cũng chẳng chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này, mỗi ngày hắn đều bị cơn sốt hành hạ khô miệng khô lưỡi, uống không ít nước, nghe vậy mới phản ứng lại, hình như đúng là thế thật.
Trong mắt Myles, điểm cứng lớn nhất của Tiền Tâm Nhất chính là không đủ khôn khéo, nói chuyện không đủ êm tai, còn những chuyện khác không có gì để soi mói hết. Mặc dù chị ta có thể tin tưởng lời hứa của anh, tuy nhiên mặt đối mặt bàn chuyện với nhau sẽ mang đến hiệu quả cao hơn, điều đó chẳng cần phải nghi ngờ. Chị ta cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, chẳng qua chị ta cũng có chỗ khó của người làm lãnh đạo. Chị ta phát điên xong cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị níu giữ thêm một chút:
Đi tiểu ít, khí nóng và độc tính trong cơ thể chắc chắn sẽ nhiều.
– Người nhà bị ốm, sốt cao mấy ngày trời, tối qua em cũng đã định xin nghỉ với chị mà lại quên mất, em muốn xin nghỉ một ngày.
– Không còn ai khác có thể chăm sóc cô ấy sao?
Tiền Tâm Nhất mở một mắt, nhìn thấy Trần Tây An ngửa cổ, hầu kết chuyển động, uống được nửa cốc nước bất chợt sặc một tiếng nặng nề, tay run lên làm văng toàn bộ số nước còn lại lên người, sau đó hắn ho sặc sụa tới mức máu trên gương mặt cũng ngừng lưu thông, hệt như thể người say rượu.
“Tiểu Tiền, Tây An hôn mê rồi, bây giờ bọn anh đang đứng đợi xe cứu thương ngoài đại sảnh, cậu mau xuống đây.”
Tiền Tâm Nhất hốt hoảng đứng dậy vỗ lưng thuận khí cho hắn, nhìn đôi gò má đỏ ửng kia, trái tim anh vô cùng khó chịu:
Vương Nguy kéo anh, nhưng nhất thời chưa thể kéo được, khi anh đứng lên Vương Nguy mới phát hiện hai mắt anh đỏ ngầu. Một người bình thường rất mạnh mẽ, bây giờ thoạt nhìn lại có phần đáng thương.
– Có chuyện thì nói qua điện thoại không được sao? Anh thế này còn đến công ty, chẳng phải cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
Myles im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể không đưa ra thông điệp:
Ngay sau đó hắn ọc ra thứ gì nóng nóng tanh tưởi, trước lúc chìm vào hôn mê, hắn chỉ quơ được không khí lạnh băng của mùa đông.
Anh đột ngột dừng lại một giây, hạ giọng khuyên bảo:
Khoảnh khắc lưng chạm vào sàn nhà vừa cứng vừa trơn, Trần Tây An chỉ có một cảm giác, đó chính là đau…
– Cậu cũng biết rồi đấy, khi tham gia đấu thầu khu triển lãm của chúng ta là mảng được điểm thấp nhất, vẫn còn không gian rất rộng để ưu hóa. Dẫu vậy, tôi đã nói chuyện với Lão Lý rồi, anh ấy nói không thể nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Cho nên tôi đang định tiếp thu ý kiến tập thể, để mọi người đều đưa ra đề nghị, nếu như có ý tưởng hay thì nhất định phải chia sẻ với mọi người, đây là vì vinh dự và lợi ích của tập thể chúng ta, tôi sẽ không để người đưa ra ý tưởng chịu thiệt, trên danh sách thiết kế khu triển lãm nhất định sẽ có tên người đó.
– Nhập viện nhanh thì không sao đâu, đừng căng thẳng như thế.
– Em biết dự án khu Tài chính đấu thầu thêm lần nữa, nhóm anh sẽ phải nắm bắt thời gian điều chỉnh bản vẽ. Em có thể hiểu được Vic và anh đều đang rất sốt sắng, nhưng nhìn cái bộ dạng ốm ngu người của anh xem, em… em ở dưới tầng phòng anh cũng không cảm thấy yên tâm, lúc nào cũng muốn lên xem thử, anh đừng cố cậy mạnh nữa được không?
Bệnh viện 307 cách công ty không tới 2km, nếu điều động xe cấp cứu nhanh, bọn họ chỉ cần xuống tầng một đợi chừng hơn mười phút là có xe rồi. Chuyện gấp không được chậm trễ, Vương Nguy vội vàng đỡ người hôn mê lên lưng Vic, sau đó cả đống người lao vào thang máy như có lửa đốt mông.
Chị ta biết Tiền Tâm Nhất có người yêu, nguyên nhân là do có một ông anh trong nhóm muốn giới thiệu đối tượng cho Tiền Tâm Nhất nhưng anh thừa nhận mình đã có người yêu rồi, chẳng qua anh vẫn luôn ngậm miệng không nói cao thấp, gầy béo thế nào. Có điều chị ta chẳng biết người đó không phải “cô ấy” mà là trợ thủ đắc lực giỏi giang của Vic – đối thủ một mất một còn của chị ta.
Trần Tây An thầm nói mình không đi sửa bản vẽ mà đi từ bỏ quyền, vốn dĩ đây là một quyết định mất mát, ấy mà khi nghe thấy câu “ốm ngu người”, hắn lập tức bó tay đầu hàng, chỉ muốn bật cười thôi. Tuy nhiên, nhìn thấy anh lo lắng với vẻ mất tự nhiên kia, cái gai trong tim vừa cứng lên lại dịu đi mấy phần, song dù sao đi nữa vẫn phải gặp mặt nói chuyện với Vic. Hắn không muốn biến bản thân mình thành người trốn chạy, hơn nữa thời gian đang rất gấp gáp cho nên việc cần phải làm thì không nên chậm trễ.
Vic vẫn còn chưa chơi đã nghiền, anh ta lướt qua cầu thang lại bắt đầu dẫn bóng, hết di chuyển sang trái rồi sang phải. Hành lang này chưa tới ba mươi mét, anh ta dẫn bóng đi qua cũng chỉ mất hai ba phút, khi nhìn thấy Trần Tây An đột ngột bước ra từ phòng vệ sinh, anh ta chẳng thể phanh kịp.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, đưa hắn tới công ty. Trên đường còn dặn Trần Tây An dùng điện thoại lên mạng đăng kí trước.
Hắn đẩy tay Tiền Tâm Nhất ra hiệu anh ngồi vào chỗ:
***
Tiền Tâm Nhất xác nhận hắn không thể ăn nổi nữa bèn dùng một cốc nước ấm đổi lấy trứng luộc, nhắm mắt áp trứng lên, độ ấm của vỏ trứng phù hợp, áp lên vô cùng thoải mái. Hai mắt anh đều đen sì, còn giả vờ như thể người bệnh lâu ngày cất giọng khuyên bảo sâu xa:
– Được, không cậy mạnh, anh chỉ nói mấy câu với Vic thôi, nói xong sẽ tới Bệnh viện 307 gần công ty.
Vic định thần lại, sự hổ thẹn trong tim nhất thời trào lên như nước lũ. Anh ta vươn tay vỗ má Trần Tây An, dùng sức mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì. Miệng anh ta rống lên toàn shit, fu.ck đan xen, gọi toàn bộ nhân viên trong nhóm ra ngoài.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, đưa hắn tới công ty. Trên đường còn dặn Trần Tây An dùng điện thoại lên mạng đăng kí trước.
Mỗi ngày Myles đều tới văn phòng trước nửa tiếng đồng hồ bất quản thời tiết. Tiền Tâm Nhất muốn tìm chị ta cũng rất dễ dàng, anh gõ cửa nhòm vào trong, không ngờ kiến trúc sư Lý cũng ở đó. Sắc mặt cả hai người đều không vui, thấy anh tới, Myles mất kiên nhẫn bảo kiến trúc sư Lý đi trước.
Một lát sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ đeo khẩu trang mở cửa ra, cất giọng mệt mỏi nhưng kiên định với anh, ca phẫu thuật thành công, trong vòng hai tư tiếng tỉnh lại thì đừng để hắn ngủ, đến tối mai là có thể qua thời kỳ nguy hiểm.
Mọi người trong nhóm đang bận rộn, sáng sớm ra Tiền Tâm Nhất đã xin nghỉ vì Trần Tây An, nhìn từ góc độ của công ty thì quả thực không ổn thỏa. Nhưng ngoài công việc ra thì còn cuộc sống, hơn nữa người kia chính là một nửa của anh, đối diện với ánh mắt dò hỏi lý do của cấp trên, anh nói:
Chẳng biết Myles và kỹ sư Lý đã nói với nhau những chuyện gì, thoạt nhìn chị ta có vẻ bực dọc, nghe vậy thì lập tức bùng nổ. Chị ta vuốt ngược mái tóc chăm chút cẩn thận của mình lên trên, tức giận nhìn Tiền Tâm Nhất, dùng tay đập mép bàn nói:
– Có chuyện thì nói qua điện thoại không được sao? Anh thế này còn đến công ty, chẳng phải cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
– Người nhà bị ốm, sốt cao mấy ngày trời, tối qua em cũng đã định xin nghỉ với chị mà lại quên mất, em muốn xin nghỉ một ngày.
Tiếng kêu của hắn rất bất thường, Vic vội vàng lăn sang bên cạnh rồi mới bò từ dưới đất lên, định thần nhìn lại thì sợ ngây người. Từ mũi và miệng của người nằm dưới đất chảy ra toàn cục máu đen đỏ, máu chảy xuống làm thấm ướt ướt cổ áo trắng, đối lập mãnh liệt tới ghê người.
Hắn đẩy tay Tiền Tâm Nhất ra hiệu anh ngồi vào chỗ:
Chẳng biết Myles và kỹ sư Lý đã nói với nhau những chuyện gì, thoạt nhìn chị ta có vẻ bực dọc, nghe vậy thì lập tức bùng nổ. Chị ta vuốt ngược mái tóc chăm chút cẩn thận của mình lên trên, tức giận nhìn Tiền Tâm Nhất, dùng tay đập mép bàn nói:
Tiền Tâm Nhất lập tức đứng hình, cũng may bác sĩ nhắc nhở anh mau gọi điện thoại cho người nhà, anh mới vội gọi tới cho Tập Quyên, may sao điện thoại được kết nối thuận lợi. Tập Quyên còn suy sụp hơn cả Tiền Tâm Nhất, Trần Hải Lâu vội giật lấy điện thoại, bảo bác sĩ chuyển sang chế độ ghi âm để trao đổi tình hình bệnh nhân, khái quát ngắn gọn hết mức có thể về nội dung giấy phẫu thuật, đồng thời trao quyền người nhà cho Tiền Tâm Nhất.
– Mấy người các cậu bị làm sao vậy hả! Vào lúc này rồi mà còn khiến đội chúng ta đứt xích! Lão Lý nói bị suy nhược thần kinh không thể suy nghĩ, người nhà cậu sốt cao, tuần sau còn đấu thầu cái gì nữa! Thôi tôi cũng điên luôn cho vừa!
Bản thân Tiền Tâm Nhất đã từng làm lãnh đạo, hiểu được áp lực và nỗi lo khi vào thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra những biến cố liên tiếp, nhưng Trần Tây An thực sự sốt rất cao, anh chỉ đành xin lỗi:
Mọi người đều giật mình trước tiếng hét của anh, chỉ có Vương Nguy hiểu được, bên dưới âm thanh đột ngột cao vút ẩn chứa nỗi khủng hoảng đáng sợ cỡ nào.
– Xin lỗi, bản vẽ của em có chỗ nào cần điều chỉnh thì chị gọi điện thoại dặn em, em đảm bảo sẽ giao cho chị đúng giờ.
Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho chị ta, năm ấy vợ Lão Ngô sinh em bé, anh ấy vẫn phải ở trong văn phòng phấn đấu cùng mọi người, được thế này thì anh đã cảm kích lắm rồi:
Trong mắt Myles, điểm cứng lớn nhất của Tiền Tâm Nhất chính là không đủ khôn khéo, nói chuyện không đủ êm tai, còn những chuyện khác không có gì để soi mói hết. Mặc dù chị ta có thể tin tưởng lời hứa của anh, tuy nhiên mặt đối mặt bàn chuyện với nhau sẽ mang đến hiệu quả cao hơn, điều đó chẳng cần phải nghi ngờ. Chị ta cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, chẳng qua chị ta cũng có chỗ khó của người làm lãnh đạo. Chị ta phát điên xong cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị níu giữ thêm một chút:
– Không còn ai khác có thể chăm sóc cô ấy sao?
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Chị ta biết Tiền Tâm Nhất có người yêu, nguyên nhân là do có một ông anh trong nhóm muốn giới thiệu đối tượng cho Tiền Tâm Nhất nhưng anh thừa nhận mình đã có người yêu rồi, chẳng qua anh vẫn luôn ngậm miệng không nói cao thấp, gầy béo thế nào. Có điều chị ta chẳng biết người đó không phải “cô ấy” mà là trợ thủ đắc lực giỏi giang của Vic – đối thủ một mất một còn của chị ta.
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Tiếng “này” nhất thời vang lên văng vẳng trên hành lang, Trần Tây An quay đầu qua, nhìn thấy Vic đang lao về phía mình với tư thế chạy như bay. Tốc độ anh ta rất nhanh, vóc dáng còn to hơn Trần Tây An, Trần Tây An giật mình, trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ phải trốn thì cơ thể đã bị người phương Tây cường tráng đâm ngã xuống.
Trần Tây An không buồn vệ sinh, nhưng hắn rất buồn nôn, kể từ lúc ăn sáng xong dạ dày hắn bắt đầu cuồn cuộn, tới công ty còn bị k1ch th1ch bởi căn phòng ngập mùi cà phê, hắn lập tức ôm miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.
– Không, người ấy không sống cùng với bố mẹ.
Kiến trúc sư Lý ngồi cách một tấm ngăn thở dài một tiếng, ước chừng mười phút sau, anh ta đứng dậy gọi anh:
Myles im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể không đưa ra thông điệp:
Tiền Tâm Nhất giật mình hốt hoảng, bất giác nhớ tới chuyện sáng nay máy mắt liên tục, cảm giác sợ hãi khó hiểu dấy lên trong lòng anh. Anh không kịp tắt điện thoại, xoay người chạy thẳng vào thang máy.
Tiền Tâm Nhất ấn chú bươm bướm vỗ cánh muốn bay lại trong lòng, nói “được” bằng vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên chuẩn bị kiểm tra bản vẽ, chờ Trần Tây An thông báo cho mình.
– Qian này, mấy ngày này thực sự vô cùng quan trọng, đừng cảm thấy tôi máu lạnh nhé, hôm nay tôi đồng ý cho cậu nghỉ, cậu sắp xếp chuyện nhà cho ổn thỏa. Nhưng mấy ngày tiếp theo tôi không muốn nhìn thấy một lá đơn xin nghỉ nào khác.
Trần Tây An vẫn luôn bảo anh đừng nói ngay khi đưa ra quyết định, phải bình tĩnh dẫu chỉ một tiếng thôi cũng được, điểm chưa đủ chu toàn sẽ tự động lộ ra dấu vết. Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu thầu và chuyện cấp bách lúc này là phải đưa Trần Tây An đi viện trước đã, anh cũng có thể bàn bạc với hắn, trước giờ hắn vẫn suy nghĩ chu toàn trên mọi phương diện.
Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho chị ta, năm ấy vợ Lão Ngô sinh em bé, anh ấy vẫn phải ở trong văn phòng phấn đấu cùng mọi người, được thế này thì anh đã cảm kích lắm rồi:
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Tiền Tâm Nhất chẳng thèm nói lý chen đẩy Vic xuống thùng xe. Bác sĩ trong xe bắt đầu nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất cô đơn rúc vào góc, chỉ có thể nắm lấy mắt cá chân của hắn, còn quên mất việc phải gọi điện thoại cho Tập Quyên.
– Tại buổi đấu thầu trước, khối tháp của cậu đã nhận được đánh giá tốt, tôi mong rằng cậu có thể xem xét khu triển lãm, vừa rồi kiến trúc sư Lý mới đề cử cậu, anh ấy nói cậu còn trẻ, tư duy và ý tưởng đều đang trong thời kỳ hoàng kim.
– Mấy người các cậu bị làm sao vậy hả! Vào lúc này rồi mà còn khiến đội chúng ta đứt xích! Lão Lý nói bị suy nhược thần kinh không thể suy nghĩ, người nhà cậu sốt cao, tuần sau còn đấu thầu cái gì nữa! Thôi tôi cũng điên luôn cho vừa!
– Em hiểu, cảm ơn chị Myles, không có việc gì thì em đi trước nhé.
Đi tiểu ít, khí nóng và độc tính trong cơ thể chắc chắn sẽ nhiều.
– Không ăn được thì uống nước, em phát hiện mấy ngày nay anh đi vệ sinh ít lắm đấy.
Myles vẫy tay với anh, cầm điện thoại bàn định gọi, ấn được hai phím thì cúp máy xuống. Tiền Tâm Nhất rảo bước đến bên cạnh cửa, vừa mới mở được một nửa đã bị gọi lại, anh xoay người, thấy Myles dường như đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, chị ta mở miệng nói:
Trần Tây An sốt tới mơ màng, nhất thời cũng chẳng chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này, mỗi ngày hắn đều bị cơn sốt hành hạ khô miệng khô lưỡi, uống không ít nước, nghe vậy mới phản ứng lại, hình như đúng là thế thật.
Myles vẫy tay với anh, cầm điện thoại bàn định gọi, ấn được hai phím thì cúp máy xuống. Tiền Tâm Nhất rảo bước đến bên cạnh cửa, vừa mới mở được một nửa đã bị gọi lại, anh xoay người, thấy Myles dường như đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, chị ta mở miệng nói:
– Vốn dĩ lát nữa sẽ họp, nhưng nếu cậu xin nghỉ thì tôi đành nói với cậu trước vậy.
Vương Nguy vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, đồng thời tay thoăn thoắt gọi 120. Đúng lúc anh ta đang chần chừ có nên gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất hay không, Vic đã quay lưng lại làm thế đứng tấn trước mặt, bảo anh ta hỗ trợ đỡ Trần Tây An lên lưng.
Bản thân Tiền Tâm Nhất đã từng làm lãnh đạo, hiểu được áp lực và nỗi lo khi vào thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra những biến cố liên tiếp, nhưng Trần Tây An thực sự sốt rất cao, anh chỉ đành xin lỗi:
– Cậu cũng biết rồi đấy, khi tham gia đấu thầu khu triển lãm của chúng ta là mảng được điểm thấp nhất, vẫn còn không gian rất rộng để ưu hóa. Dẫu vậy, tôi đã nói chuyện với Lão Lý rồi, anh ấy nói không thể nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Cho nên tôi đang định tiếp thu ý kiến tập thể, để mọi người đều đưa ra đề nghị, nếu như có ý tưởng hay thì nhất định phải chia sẻ với mọi người, đây là vì vinh dự và lợi ích của tập thể chúng ta, tôi sẽ không để người đưa ra ý tưởng chịu thiệt, trên danh sách thiết kế khu triển lãm nhất định sẽ có tên người đó.
– Tại buổi đấu thầu trước, khối tháp của cậu đã nhận được đánh giá tốt, tôi mong rằng cậu có thể xem xét khu triển lãm, vừa rồi kiến trúc sư Lý mới đề cử cậu, anh ấy nói cậu còn trẻ, tư duy và ý tưởng đều đang trong thời kỳ hoàng kim.
Thay đổi liên tục những ngày qua khiến Tiền Tâm Nhất ngỡ ngàng. Từ lúc kết thúc cuộc họp giải đáp thắc mắc tới khi thông báo đấu thầu lại cách nhau có một ngày, từ lúc anh nói bươm bướm chỉ là bản nháp tới khi kiến trúc sư Lý đề cử anh cũng chỉ cách một ngày. Suýt nữa anh đã buột miệng: Xóa bỏ hoàn toàn thì kiến trúc sư Lý có đồng ý không?
Chẳng qua lời vừa đến bên miệng anh lại nuốt về, nhất định anh ta sẽ không đồng ý thay đổi toàn bộ đâu.
Trần Tây An không mắc cảm cúm bình thường mà là sốt xuất huyết siêu vi, Tiền Tâm Nhất chưa từng nghe thấy loại bệnh này bao giờ, anh đứng đơ như bức tượng đá, áp chế xúc động muốn đập đầu vào tường. Bởi vì anh cảm thấy không thở nổi, cho nên cứ ngồi mãi dưới đất.
Trần Tây An vẫn luôn bảo anh đừng nói ngay khi đưa ra quyết định, phải bình tĩnh dẫu chỉ một tiếng thôi cũng được, điểm chưa đủ chu toàn sẽ tự động lộ ra dấu vết. Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu thầu và chuyện cấp bách lúc này là phải đưa Trần Tây An đi viện trước đã, anh cũng có thể bàn bạc với hắn, trước giờ hắn vẫn suy nghĩ chu toàn trên mọi phương diện.
Hắn nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch phảng phất vẻ xám tro, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế khi bị Vic đâm ngã xuống đất, tay phải khẽ nắm hờ.
Xe vừa tới nơi, những nhân viên y tế được bồi dưỡng chuyên nghiệp nhanh chóng đẩy Trần Tây An vào phòng cấp cứu. Tiền Tâm Nhất nhoài người trên cửa kính nhòm vào trong, chỉ thấy tấm rèm được kéo lại.
Tiền Tâm Nhất ấn chú bươm bướm vỗ cánh muốn bay lại trong lòng, nói “được” bằng vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên chuẩn bị kiểm tra bản vẽ, chờ Trần Tây An thông báo cho mình.
Kiến trúc sư Lý ngồi cách một tấm ngăn thở dài một tiếng, ước chừng mười phút sau, anh ta đứng dậy gọi anh:
– Em biết dự án khu Tài chính đấu thầu thêm lần nữa, nhóm anh sẽ phải nắm bắt thời gian điều chỉnh bản vẽ. Em có thể hiểu được Vic và anh đều đang rất sốt sắng, nhưng nhìn cái bộ dạng ốm ngu người của anh xem, em… em ở dưới tầng phòng anh cũng không cảm thấy yên tâm, lúc nào cũng muốn lên xem thử, anh đừng cố cậy mạnh nữa được không?
– Tiểu Tiền, ra ngoài hút thuốc không?
Anh đột ngột dừng lại một giây, hạ giọng khuyên bảo:
Tiền Tâm Nhất sững người, nhưng cũng đứng dậy theo anh ta.
***
– Xin lỗi, bản vẽ của em có chỗ nào cần điều chỉnh thì chị gọi điện thoại dặn em, em đảm bảo sẽ giao cho chị đúng giờ.
Khu vực xanh hóa dưới tầng bố trí nửa sân bóng rổ, Vic có bạn chơi bóng cố định dưới đó, hầu hết đều là lãnh đạo trong tòa nhà này, cứ cách mấy hôm lại hẹn nhau chơi một trận, chơi xong mồ hôi đầm đìa, phải thay áo xong mới đi làm.
– Qian này, mấy ngày này thực sự vô cùng quan trọng, đừng cảm thấy tôi máu lạnh nhé, hôm nay tôi đồng ý cho cậu nghỉ, cậu sắp xếp chuyện nhà cho ổn thỏa. Nhưng mấy ngày tiếp theo tôi không muốn nhìn thấy một lá đơn xin nghỉ nào khác.
Cơ thể anh ta vã mồ hôi, ôm bóng lên tầng, vừa đi vừa khoe khoang kỹ thuật chơi bóng, xoay bóng trên ngón tay dựng thẳng. Là khách quen chuyên đi muộn, Finn ở máy chấm công tỏ vẻ căm ghét kẻ nhà giàu bị trừ hết sạch tiền chuyên cần mà vẫn hớn hở này.
Vic vẫn còn chưa chơi đã nghiền, anh ta lướt qua cầu thang lại bắt đầu dẫn bóng, hết di chuyển sang trái rồi sang phải. Hành lang này chưa tới ba mươi mét, anh ta dẫn bóng đi qua cũng chỉ mất hai ba phút, khi nhìn thấy Trần Tây An đột ngột bước ra từ phòng vệ sinh, anh ta chẳng thể phanh kịp.
Trần Tây An không buồn vệ sinh, nhưng hắn rất buồn nôn, kể từ lúc ăn sáng xong dạ dày hắn bắt đầu cuồn cuộn, tới công ty còn bị k1ch th1ch bởi căn phòng ngập mùi cà phê, hắn lập tức ôm miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Bát cháo sáng nay đã tặng hết cho bồn rửa tay rồi, hắn xả nước hồi lâu mới trôi hết mớ hỗn độn ấy, sau đó phải xé giấy lau sạch nước văng bên cạnh, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Bên ngoài có tiếng động bình bịch, song hắn đã sốt tới mức đầu óc chậm chạp, cho rằng cô tạp vụ đổ rác gõ vào thùng bèn sơ ý bước ra ngoài.
Tiếng “này” nhất thời vang lên văng vẳng trên hành lang, Trần Tây An quay đầu qua, nhìn thấy Vic đang lao về phía mình với tư thế chạy như bay. Tốc độ anh ta rất nhanh, vóc dáng còn to hơn Trần Tây An, Trần Tây An giật mình, trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ phải trốn thì cơ thể đã bị người phương Tây cường tráng đâm ngã xuống.
Khoảnh khắc lưng chạm vào sàn nhà vừa cứng vừa trơn, Trần Tây An chỉ có một cảm giác, đó chính là đau…
Chỉ là va chạm thịt và xương, nhưng hắn cảm thấy nội tạng mình như vỡ nát, cơn đau đớn dữ dội như lốc xoáy lan ra từ sâu trong cơ thể khiến Trần Tây An không nhịn được kêu lên một tiếng, nghe có vẻ rất thê lương. Khi mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ còn một màu đen trải rộng.
Ngay sau đó cơ thể hắn trầm xuống, dường như lại trải qua cảm giác có tảng đá lớn đập vỡ ngực, Vic nặng tựa nghìn cân đè lên người hắn như thể hắn là cái đệm lưng, mắng fu.ck một tiếng lớn.
“Trần Tây An, tỉnh dậy đi! Này!”
Sáng sớm dậy mí mắt cứ mấp máy suốt, hai bên cùng nhau tạo phản khiến Tiền Tâm Nhất bực dọc.
Cú đập này chẳng khác nào lấy độc trị độc, Trần Tây An bị đập tựa con cá chưa chết hẳn trong chảo dầu, bắn lên rồi rơi về chỗ cũ. Trước mắt hắn hoa lên, lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, tuy rằng nó đã chuyển sang trạng thái trời đất quay cuồng.
Mọi người trong nhóm đang bận rộn, sáng sớm ra Tiền Tâm Nhất đã xin nghỉ vì Trần Tây An, nhìn từ góc độ của công ty thì quả thực không ổn thỏa. Nhưng ngoài công việc ra thì còn cuộc sống, hơn nữa người kia chính là một nửa của anh, đối diện với ánh mắt dò hỏi lý do của cấp trên, anh nói:
Ngay sau đó cơ thể hắn trầm xuống, dường như lại trải qua cảm giác có tảng đá lớn đập vỡ ngực, Vic nặng tựa nghìn cân đè lên người hắn như thể hắn là cái đệm lưng, mắng fu.ck một tiếng lớn.
L0ng nguc dâng lên cảm giác buồn nôn dữ dội, Trần Tây An thấy bản thân như thể bị quăng vào trong hầm băng, cảm giác ghê tởm ấy tựa loài bò sát trườn dọc theo thực quản lên trên. Lý trí nói với hắn rằng phải ngồi dậy, bằng không sẽ nôn ra ngoài, nhưng cơ thể anh đã mất khống chế.
– Không, người ấy không sống cùng với bố mẹ.
Ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, bàn tay Trần Tây An đặt trên mặt đất dùng sức cào mạnh, phát ra những âm thanh như vô nghĩa:
Chẳng qua lời vừa đến bên miệng anh lại nuốt về, nhất định anh ta sẽ không đồng ý thay đổi toàn bộ đâu.
– Tâm Nhất, đỡ… anh dậy…
Tiền Tâm Nhất nói anh sẽ nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi phòng hút thuốc, người ở tầng hai đã chạy tới đại sảnh. Anh còn chưa kịp về chỗ làm việc, điện thoại chợt vang lên, anh cầm lên xem, không phải Trần Tây An như trong dự đoán mà là Vương Nguy.
Ngay sau đó hắn ọc ra thứ gì nóng nóng tanh tưởi, trước lúc chìm vào hôn mê, hắn chỉ quơ được không khí lạnh băng của mùa đông.
Tiếng kêu của hắn rất bất thường, Vic vội vàng lăn sang bên cạnh rồi mới bò từ dưới đất lên, định thần nhìn lại thì sợ ngây người. Từ mũi và miệng của người nằm dưới đất chảy ra toàn cục máu đen đỏ, máu chảy xuống làm thấm ướt ướt cổ áo trắng, đối lập mãnh liệt tới ghê người.
– Vốn dĩ lát nữa sẽ họp, nhưng nếu cậu xin nghỉ thì tôi đành nói với cậu trước vậy.
Hắn nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch phảng phất vẻ xám tro, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế khi bị Vic đâm ngã xuống đất, tay phải khẽ nắm hờ.
Vic định thần lại, sự hổ thẹn trong tim nhất thời trào lên như nước lũ. Anh ta vươn tay vỗ má Trần Tây An, dùng sức mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì. Miệng anh ta rống lên toàn shit, fu.ck đan xen, gọi toàn bộ nhân viên trong nhóm ra ngoài.
Vương Nguy nghe thấy tiếng gọi chạy ra khỏi phòng, anh ta rất nhanh nhẹn, khi ra ngoài vẫn còn chưa có nhiều người, bởi vậy liếc qua thôi đã nhìn thấy Trần Tây An và máu trên mặt hắn. Tim anh ta đập thịch một tiếng, có dự cảm chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Vương Nguy vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, đồng thời tay thoăn thoắt gọi 120. Đúng lúc anh ta đang chần chừ có nên gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất hay không, Vic đã quay lưng lại làm thế đứng tấn trước mặt, bảo anh ta hỗ trợ đỡ Trần Tây An lên lưng.
***
Tiền Tâm Nhất và kiến trúc sư Lý hút thuốc trong căn phòng hút thuốc tận cuối cùng, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện trên tầng. Kiến trúc sư Lý sắp bị Myles mạnh mẽ ép thành bệnh tâm thần mất rồi. Anh ta nói bản thân cũng rất khó khăn, không thích hợp làm kiến trúc, sau đó mong rằng Tiền Tâm Nhất có thể nghĩ ý tưởng cho khu triển lãm.
Bệnh viện 307 cách công ty không tới 2km, nếu điều động xe cấp cứu nhanh, bọn họ chỉ cần xuống tầng một đợi chừng hơn mười phút là có xe rồi. Chuyện gấp không được chậm trễ, Vương Nguy vội vàng đỡ người hôn mê lên lưng Vic, sau đó cả đống người lao vào thang máy như có lửa đốt mông.
Tiền Tâm Nhất và kiến trúc sư Lý hút thuốc trong căn phòng hút thuốc tận cuối cùng, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện trên tầng. Kiến trúc sư Lý sắp bị Myles mạnh mẽ ép thành bệnh tâm thần mất rồi. Anh ta nói bản thân cũng rất khó khăn, không thích hợp làm kiến trúc, sau đó mong rằng Tiền Tâm Nhất có thể nghĩ ý tưởng cho khu triển lãm.
Tiền Tâm Nhất nói anh sẽ nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi phòng hút thuốc, người ở tầng hai đã chạy tới đại sảnh. Anh còn chưa kịp về chỗ làm việc, điện thoại chợt vang lên, anh cầm lên xem, không phải Trần Tây An như trong dự đoán mà là Vương Nguy.
“Tiểu Tiền, Tây An hôn mê rồi, bây giờ bọn anh đang đứng đợi xe cứu thương ngoài đại sảnh, cậu mau xuống đây.”
Tiền Tâm Nhất giật mình hốt hoảng, bất giác nhớ tới chuyện sáng nay máy mắt liên tục, cảm giác sợ hãi khó hiểu dấy lên trong lòng anh. Anh không kịp tắt điện thoại, xoay người chạy thẳng vào thang máy.
Chờ khi anh lao vào đại sảnh như đi đầu thai, thứ nhìn thấy trước hết chính là cổ áo dính máu của Trần Tây An, gương mặt đã được Vương Nguy chu đáo lau sạch, nhưng vết máu loang ra kia cũng đủ dọa anh hết hồn, làm gì có ai cảm cúm tới mức nôn ra máu.
Đầu gối Tiền Tâm Nhất mềm nhũn, tim đập nặng nề như trống, tuy nhiên anh phải nhanh chóng chiến thắng phản ứng này. Anh hoảng hốt bước tới gần người đang được Vic cõng, nắm lấy bàn tay phải buông thõng trong không khí của hắn, xúc cảm vẫn ấm áp quen thuộc như cũ, anh dùng sức nắm chặt, sau đó vỗ lên mặt người hôn mê.
“Trần Tây An, tỉnh dậy đi! Này!”
Mọi người đều giật mình trước tiếng hét của anh, chỉ có Vương Nguy hiểu được, bên dưới âm thanh đột ngột cao vút ẩn chứa nỗi khủng hoảng đáng sợ cỡ nào.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Tiền Tâm Nhất chẳng thèm nói lý chen đẩy Vic xuống thùng xe. Bác sĩ trong xe bắt đầu nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất cô đơn rúc vào góc, chỉ có thể nắm lấy mắt cá chân của hắn, còn quên mất việc phải gọi điện thoại cho Tập Quyên.
Xe vừa tới nơi, những nhân viên y tế được bồi dưỡng chuyên nghiệp nhanh chóng đẩy Trần Tây An vào phòng cấp cứu. Tiền Tâm Nhất nhoài người trên cửa kính nhòm vào trong, chỉ thấy tấm rèm được kéo lại.
Chỉ là va chạm thịt và xương, nhưng hắn cảm thấy nội tạng mình như vỡ nát, cơn đau đớn dữ dội như lốc xoáy lan ra từ sâu trong cơ thể khiến Trần Tây An không nhịn được kêu lên một tiếng, nghe có vẻ rất thê lương. Khi mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ còn một màu đen trải rộng.
Một bàn tay bất chợt đặt lên vai anh, Vương Nguy tự lái xe đến đây ôm vai anh vỗ vỗ, dịu dàng an ủi:
Tiền Tâm Nhất sững người, nhưng cũng đứng dậy theo anh ta.
– Nhập viện nhanh thì không sao đâu, đừng căng thẳng như thế.
Trần Tây An thầm nói mình không đi sửa bản vẽ mà đi từ bỏ quyền, vốn dĩ đây là một quyết định mất mát, ấy mà khi nghe thấy câu “ốm ngu người”, hắn lập tức bó tay đầu hàng, chỉ muốn bật cười thôi. Tuy nhiên, nhìn thấy anh lo lắng với vẻ mất tự nhiên kia, cái gai trong tim vừa cứng lên lại dịu đi mấy phần, song dù sao đi nữa vẫn phải gặp mặt nói chuyện với Vic. Hắn không muốn biến bản thân mình thành người trốn chạy, hơn nữa thời gian đang rất gấp gáp cho nên việc cần phải làm thì không nên chậm trễ.
Tiền Tâm Nhất không nói gì, chỉ cảm thấy không thở nổi, tim anh đập rất vội, tinh thần cũng rơi vào trạng thái lo lắng áp lực cao. Vương Nguy kéo Tiền Tâm Nhất ngồi xuống ghế chờ, anh ngồi im một lúc lâu không cử động, vẫn nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu.
Anh không muốn nghĩ gì hết nhưng dòng suy nghĩ lại chẳng thể khống chế, bây giờ anh đang hối hận muốn khóc, tại sao đã nói đi khám bệnh mà cứ kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Bác sĩ, y tá ra ra vào vào, không lâu sau đó có một bác sĩ đi ra hỏi ai là người nhà bệnh nhân. Tiền Tâm Nhất vội vàng chạy qua đó nói mình là người yêu của bệnh nhân. Vị bác sĩ này đã từng thấy nhiều chuyện, kiến thức rộng, cho nên cũng không lộ ra vẻ kỳ thị, chỉ nghiêm túc nhắc nhở anh, mối quan hệ này không đủ điều kiện để ký giấy đồng ý phẫu thuật.
Tiền Tâm Nhất nói được, sức lực toàn thân như bị trút sạch, anh muốn đứng lên, song không biết do ngồi lâu chân mỏi hay là lý do nào khác, vừa nhổm người dậy thì bất ngờ ngã về phía trước, gục xuống hành lang với tư thế chó li3m phân.
Tiền Tâm Nhất lập tức đứng hình, cũng may bác sĩ nhắc nhở anh mau gọi điện thoại cho người nhà, anh mới vội gọi tới cho Tập Quyên, may sao điện thoại được kết nối thuận lợi. Tập Quyên còn suy sụp hơn cả Tiền Tâm Nhất, Trần Hải Lâu vội giật lấy điện thoại, bảo bác sĩ chuyển sang chế độ ghi âm để trao đổi tình hình bệnh nhân, khái quát ngắn gọn hết mức có thể về nội dung giấy phẫu thuật, đồng thời trao quyền người nhà cho Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An không mắc cảm cúm bình thường mà là sốt xuất huyết siêu vi, Tiền Tâm Nhất chưa từng nghe thấy loại bệnh này bao giờ, anh đứng đơ như bức tượng đá, áp chế xúc động muốn đập đầu vào tường. Bởi vì anh cảm thấy không thở nổi, cho nên cứ ngồi mãi dưới đất.
Một lát sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ đeo khẩu trang mở cửa ra, cất giọng mệt mỏi nhưng kiên định với anh, ca phẫu thuật thành công, trong vòng hai tư tiếng tỉnh lại thì đừng để hắn ngủ, đến tối mai là có thể qua thời kỳ nguy hiểm.
Bát cháo sáng nay đã tặng hết cho bồn rửa tay rồi, hắn xả nước hồi lâu mới trôi hết mớ hỗn độn ấy, sau đó phải xé giấy lau sạch nước văng bên cạnh, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Bên ngoài có tiếng động bình bịch, song hắn đã sốt tới mức đầu óc chậm chạp, cho rằng cô tạp vụ đổ rác gõ vào thùng bèn sơ ý bước ra ngoài.
Sau đó, bác sĩ yêu cầu Tiền Tâm Nhất đi làm kiểm tra, bởi vì bệnh mà Trần Tây An mắc phải có tính truyền nhiễm rất mạnh.
Tiền Tâm Nhất nói được, sức lực toàn thân như bị trút sạch, anh muốn đứng lên, song không biết do ngồi lâu chân mỏi hay là lý do nào khác, vừa nhổm người dậy thì bất ngờ ngã về phía trước, gục xuống hành lang với tư thế chó li3m phân.
Vương Nguy kéo anh, nhưng nhất thời chưa thể kéo được, khi anh đứng lên Vương Nguy mới phát hiện hai mắt anh đỏ ngầu. Một người bình thường rất mạnh mẽ, bây giờ thoạt nhìn lại có phần đáng thương.
***Vương Nguy nghe thấy tiếng gọi chạy ra khỏi phòng, anh ta rất nhanh nhẹn, khi ra ngoài vẫn còn chưa có nhiều người, bởi vậy liếc qua thôi đã nhìn thấy Trần Tây An và máu trên mặt hắn. Tim anh ta đập thịch một tiếng, có dự cảm chuyện không hay sắp xảy ra rồi.Hết chương 97
Hết chương 97
Thay đổi liên tục những ngày qua khiến Tiền Tâm Nhất ngỡ ngàng. Từ lúc kết thúc cuộc họp giải đáp thắc mắc tới khi thông báo đấu thầu lại cách nhau có một ngày, từ lúc anh nói bươm bướm chỉ là bản nháp tới khi kiến trúc sư Lý đề cử anh cũng chỉ cách một ngày. Suýt nữa anh đã buột miệng: Xóa bỏ hoàn toàn thì kiến trúc sư Lý có đồng ý không?
Thoạt nhìn tình trạng của Trần Tây An còn tệ hơn tối qua, mặt tái nhợt, ăn không vào, ép mãi mới chỉ nuốt được một bát cháo trắng nhỏ. Đầu đau, hông đau, hốc mắt đau, hắn tự cho rằng mình chịu đựng rất giỏi, nhưng bây giờ cũng khó chịu tới mức hận không thể bảo Tiền Tâm Nhất đánh ngất mình.
Mỗi ngày Myles đều tới văn phòng trước nửa tiếng đồng hồ bất quản thời tiết. Tiền Tâm Nhất muốn tìm chị ta cũng rất dễ dàng, anh gõ cửa nhòm vào trong, không ngờ kiến trúc sư Lý cũng ở đó. Sắc mặt cả hai người đều không vui, thấy anh tới, Myles mất kiên nhẫn bảo kiến trúc sư Lý đi trước.
– Tiểu Tiền, ra ngoài hút thuốc không?
Tiền Tâm Nhất xác nhận hắn không thể ăn nổi nữa bèn dùng một cốc nước ấm đổi lấy trứng luộc, nhắm mắt áp trứng lên, độ ấm của vỏ trứng phù hợp, áp lên vô cùng thoải mái. Hai mắt anh đều đen sì, còn giả vờ như thể người bệnh lâu ngày cất giọng khuyên bảo sâu xa:
Thoạt nhìn tình trạng của Trần Tây An còn tệ hơn tối qua, mặt tái nhợt, ăn không vào, ép mãi mới chỉ nuốt được một bát cháo trắng nhỏ. Đầu đau, hông đau, hốc mắt đau, hắn tự cho rằng mình chịu đựng rất giỏi, nhưng bây giờ cũng khó chịu tới mức hận không thể bảo Tiền Tâm Nhất đánh ngất mình.
L0ng nguc dâng lên cảm giác buồn nôn dữ dội, Trần Tây An thấy bản thân như thể bị quăng vào trong hầm băng, cảm giác ghê tởm ấy tựa loài bò sát trườn dọc theo thực quản lên trên. Lý trí nói với hắn rằng phải ngồi dậy, bằng không sẽ nôn ra ngoài, nhưng cơ thể anh đã mất khống chế.
– Tâm Nhất, đỡ… anh dậy…
– Không ăn được thì uống nước, em phát hiện mấy ngày nay anh đi vệ sinh ít lắm đấy.
Hết chương 97
Trần Tây An sốt tới mơ màng, nhất thời cũng chẳng chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này, mỗi ngày hắn đều bị cơn sốt hành hạ khô miệng khô lưỡi, uống không ít nước, nghe vậy mới phản ứng lại, hình như đúng là thế thật.
Trong mắt Myles, điểm cứng lớn nhất của Tiền Tâm Nhất chính là không đủ khôn khéo, nói chuyện không đủ êm tai, còn những chuyện khác không có gì để soi mói hết. Mặc dù chị ta có thể tin tưởng lời hứa của anh, tuy nhiên mặt đối mặt bàn chuyện với nhau sẽ mang đến hiệu quả cao hơn, điều đó chẳng cần phải nghi ngờ. Chị ta cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, chẳng qua chị ta cũng có chỗ khó của người làm lãnh đạo. Chị ta phát điên xong cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị níu giữ thêm một chút:
Đi tiểu ít, khí nóng và độc tính trong cơ thể chắc chắn sẽ nhiều.
– Người nhà bị ốm, sốt cao mấy ngày trời, tối qua em cũng đã định xin nghỉ với chị mà lại quên mất, em muốn xin nghỉ một ngày.
– Không còn ai khác có thể chăm sóc cô ấy sao?
Tiền Tâm Nhất mở một mắt, nhìn thấy Trần Tây An ngửa cổ, hầu kết chuyển động, uống được nửa cốc nước bất chợt sặc một tiếng nặng nề, tay run lên làm văng toàn bộ số nước còn lại lên người, sau đó hắn ho sặc sụa tới mức máu trên gương mặt cũng ngừng lưu thông, hệt như thể người say rượu.
“Tiểu Tiền, Tây An hôn mê rồi, bây giờ bọn anh đang đứng đợi xe cứu thương ngoài đại sảnh, cậu mau xuống đây.”
Tiền Tâm Nhất hốt hoảng đứng dậy vỗ lưng thuận khí cho hắn, nhìn đôi gò má đỏ ửng kia, trái tim anh vô cùng khó chịu:
Vương Nguy kéo anh, nhưng nhất thời chưa thể kéo được, khi anh đứng lên Vương Nguy mới phát hiện hai mắt anh đỏ ngầu. Một người bình thường rất mạnh mẽ, bây giờ thoạt nhìn lại có phần đáng thương.
– Có chuyện thì nói qua điện thoại không được sao? Anh thế này còn đến công ty, chẳng phải cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
Myles im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể không đưa ra thông điệp:
Ngay sau đó hắn ọc ra thứ gì nóng nóng tanh tưởi, trước lúc chìm vào hôn mê, hắn chỉ quơ được không khí lạnh băng của mùa đông.
Anh đột ngột dừng lại một giây, hạ giọng khuyên bảo:
Khoảnh khắc lưng chạm vào sàn nhà vừa cứng vừa trơn, Trần Tây An chỉ có một cảm giác, đó chính là đau…
– Cậu cũng biết rồi đấy, khi tham gia đấu thầu khu triển lãm của chúng ta là mảng được điểm thấp nhất, vẫn còn không gian rất rộng để ưu hóa. Dẫu vậy, tôi đã nói chuyện với Lão Lý rồi, anh ấy nói không thể nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Cho nên tôi đang định tiếp thu ý kiến tập thể, để mọi người đều đưa ra đề nghị, nếu như có ý tưởng hay thì nhất định phải chia sẻ với mọi người, đây là vì vinh dự và lợi ích của tập thể chúng ta, tôi sẽ không để người đưa ra ý tưởng chịu thiệt, trên danh sách thiết kế khu triển lãm nhất định sẽ có tên người đó.
– Nhập viện nhanh thì không sao đâu, đừng căng thẳng như thế.
– Em biết dự án khu Tài chính đấu thầu thêm lần nữa, nhóm anh sẽ phải nắm bắt thời gian điều chỉnh bản vẽ. Em có thể hiểu được Vic và anh đều đang rất sốt sắng, nhưng nhìn cái bộ dạng ốm ngu người của anh xem, em… em ở dưới tầng phòng anh cũng không cảm thấy yên tâm, lúc nào cũng muốn lên xem thử, anh đừng cố cậy mạnh nữa được không?
Bệnh viện 307 cách công ty không tới 2km, nếu điều động xe cấp cứu nhanh, bọn họ chỉ cần xuống tầng một đợi chừng hơn mười phút là có xe rồi. Chuyện gấp không được chậm trễ, Vương Nguy vội vàng đỡ người hôn mê lên lưng Vic, sau đó cả đống người lao vào thang máy như có lửa đốt mông.
Chị ta biết Tiền Tâm Nhất có người yêu, nguyên nhân là do có một ông anh trong nhóm muốn giới thiệu đối tượng cho Tiền Tâm Nhất nhưng anh thừa nhận mình đã có người yêu rồi, chẳng qua anh vẫn luôn ngậm miệng không nói cao thấp, gầy béo thế nào. Có điều chị ta chẳng biết người đó không phải “cô ấy” mà là trợ thủ đắc lực giỏi giang của Vic – đối thủ một mất một còn của chị ta.
Trần Tây An thầm nói mình không đi sửa bản vẽ mà đi từ bỏ quyền, vốn dĩ đây là một quyết định mất mát, ấy mà khi nghe thấy câu “ốm ngu người”, hắn lập tức bó tay đầu hàng, chỉ muốn bật cười thôi. Tuy nhiên, nhìn thấy anh lo lắng với vẻ mất tự nhiên kia, cái gai trong tim vừa cứng lên lại dịu đi mấy phần, song dù sao đi nữa vẫn phải gặp mặt nói chuyện với Vic. Hắn không muốn biến bản thân mình thành người trốn chạy, hơn nữa thời gian đang rất gấp gáp cho nên việc cần phải làm thì không nên chậm trễ.
Vic vẫn còn chưa chơi đã nghiền, anh ta lướt qua cầu thang lại bắt đầu dẫn bóng, hết di chuyển sang trái rồi sang phải. Hành lang này chưa tới ba mươi mét, anh ta dẫn bóng đi qua cũng chỉ mất hai ba phút, khi nhìn thấy Trần Tây An đột ngột bước ra từ phòng vệ sinh, anh ta chẳng thể phanh kịp.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, đưa hắn tới công ty. Trên đường còn dặn Trần Tây An dùng điện thoại lên mạng đăng kí trước.
Hắn đẩy tay Tiền Tâm Nhất ra hiệu anh ngồi vào chỗ:
***
Tiền Tâm Nhất xác nhận hắn không thể ăn nổi nữa bèn dùng một cốc nước ấm đổi lấy trứng luộc, nhắm mắt áp trứng lên, độ ấm của vỏ trứng phù hợp, áp lên vô cùng thoải mái. Hai mắt anh đều đen sì, còn giả vờ như thể người bệnh lâu ngày cất giọng khuyên bảo sâu xa:
– Được, không cậy mạnh, anh chỉ nói mấy câu với Vic thôi, nói xong sẽ tới Bệnh viện 307 gần công ty.
Vic định thần lại, sự hổ thẹn trong tim nhất thời trào lên như nước lũ. Anh ta vươn tay vỗ má Trần Tây An, dùng sức mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì. Miệng anh ta rống lên toàn shit, fu.ck đan xen, gọi toàn bộ nhân viên trong nhóm ra ngoài.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, đưa hắn tới công ty. Trên đường còn dặn Trần Tây An dùng điện thoại lên mạng đăng kí trước.
Mỗi ngày Myles đều tới văn phòng trước nửa tiếng đồng hồ bất quản thời tiết. Tiền Tâm Nhất muốn tìm chị ta cũng rất dễ dàng, anh gõ cửa nhòm vào trong, không ngờ kiến trúc sư Lý cũng ở đó. Sắc mặt cả hai người đều không vui, thấy anh tới, Myles mất kiên nhẫn bảo kiến trúc sư Lý đi trước.
Một lát sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ đeo khẩu trang mở cửa ra, cất giọng mệt mỏi nhưng kiên định với anh, ca phẫu thuật thành công, trong vòng hai tư tiếng tỉnh lại thì đừng để hắn ngủ, đến tối mai là có thể qua thời kỳ nguy hiểm.
Mọi người trong nhóm đang bận rộn, sáng sớm ra Tiền Tâm Nhất đã xin nghỉ vì Trần Tây An, nhìn từ góc độ của công ty thì quả thực không ổn thỏa. Nhưng ngoài công việc ra thì còn cuộc sống, hơn nữa người kia chính là một nửa của anh, đối diện với ánh mắt dò hỏi lý do của cấp trên, anh nói:
Chẳng biết Myles và kỹ sư Lý đã nói với nhau những chuyện gì, thoạt nhìn chị ta có vẻ bực dọc, nghe vậy thì lập tức bùng nổ. Chị ta vuốt ngược mái tóc chăm chút cẩn thận của mình lên trên, tức giận nhìn Tiền Tâm Nhất, dùng tay đập mép bàn nói:
– Có chuyện thì nói qua điện thoại không được sao? Anh thế này còn đến công ty, chẳng phải cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
– Người nhà bị ốm, sốt cao mấy ngày trời, tối qua em cũng đã định xin nghỉ với chị mà lại quên mất, em muốn xin nghỉ một ngày.
Tiếng kêu của hắn rất bất thường, Vic vội vàng lăn sang bên cạnh rồi mới bò từ dưới đất lên, định thần nhìn lại thì sợ ngây người. Từ mũi và miệng của người nằm dưới đất chảy ra toàn cục máu đen đỏ, máu chảy xuống làm thấm ướt ướt cổ áo trắng, đối lập mãnh liệt tới ghê người.
Hắn đẩy tay Tiền Tâm Nhất ra hiệu anh ngồi vào chỗ:
Chẳng biết Myles và kỹ sư Lý đã nói với nhau những chuyện gì, thoạt nhìn chị ta có vẻ bực dọc, nghe vậy thì lập tức bùng nổ. Chị ta vuốt ngược mái tóc chăm chút cẩn thận của mình lên trên, tức giận nhìn Tiền Tâm Nhất, dùng tay đập mép bàn nói:
Tiền Tâm Nhất lập tức đứng hình, cũng may bác sĩ nhắc nhở anh mau gọi điện thoại cho người nhà, anh mới vội gọi tới cho Tập Quyên, may sao điện thoại được kết nối thuận lợi. Tập Quyên còn suy sụp hơn cả Tiền Tâm Nhất, Trần Hải Lâu vội giật lấy điện thoại, bảo bác sĩ chuyển sang chế độ ghi âm để trao đổi tình hình bệnh nhân, khái quát ngắn gọn hết mức có thể về nội dung giấy phẫu thuật, đồng thời trao quyền người nhà cho Tiền Tâm Nhất.
– Mấy người các cậu bị làm sao vậy hả! Vào lúc này rồi mà còn khiến đội chúng ta đứt xích! Lão Lý nói bị suy nhược thần kinh không thể suy nghĩ, người nhà cậu sốt cao, tuần sau còn đấu thầu cái gì nữa! Thôi tôi cũng điên luôn cho vừa!
Bản thân Tiền Tâm Nhất đã từng làm lãnh đạo, hiểu được áp lực và nỗi lo khi vào thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra những biến cố liên tiếp, nhưng Trần Tây An thực sự sốt rất cao, anh chỉ đành xin lỗi:
Mọi người đều giật mình trước tiếng hét của anh, chỉ có Vương Nguy hiểu được, bên dưới âm thanh đột ngột cao vút ẩn chứa nỗi khủng hoảng đáng sợ cỡ nào.
– Xin lỗi, bản vẽ của em có chỗ nào cần điều chỉnh thì chị gọi điện thoại dặn em, em đảm bảo sẽ giao cho chị đúng giờ.
Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho chị ta, năm ấy vợ Lão Ngô sinh em bé, anh ấy vẫn phải ở trong văn phòng phấn đấu cùng mọi người, được thế này thì anh đã cảm kích lắm rồi:
Trong mắt Myles, điểm cứng lớn nhất của Tiền Tâm Nhất chính là không đủ khôn khéo, nói chuyện không đủ êm tai, còn những chuyện khác không có gì để soi mói hết. Mặc dù chị ta có thể tin tưởng lời hứa của anh, tuy nhiên mặt đối mặt bàn chuyện với nhau sẽ mang đến hiệu quả cao hơn, điều đó chẳng cần phải nghi ngờ. Chị ta cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, chẳng qua chị ta cũng có chỗ khó của người làm lãnh đạo. Chị ta phát điên xong cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị níu giữ thêm một chút:
– Không còn ai khác có thể chăm sóc cô ấy sao?
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Chị ta biết Tiền Tâm Nhất có người yêu, nguyên nhân là do có một ông anh trong nhóm muốn giới thiệu đối tượng cho Tiền Tâm Nhất nhưng anh thừa nhận mình đã có người yêu rồi, chẳng qua anh vẫn luôn ngậm miệng không nói cao thấp, gầy béo thế nào. Có điều chị ta chẳng biết người đó không phải “cô ấy” mà là trợ thủ đắc lực giỏi giang của Vic – đối thủ một mất một còn của chị ta.
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Tiếng “này” nhất thời vang lên văng vẳng trên hành lang, Trần Tây An quay đầu qua, nhìn thấy Vic đang lao về phía mình với tư thế chạy như bay. Tốc độ anh ta rất nhanh, vóc dáng còn to hơn Trần Tây An, Trần Tây An giật mình, trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ phải trốn thì cơ thể đã bị người phương Tây cường tráng đâm ngã xuống.
Trần Tây An không buồn vệ sinh, nhưng hắn rất buồn nôn, kể từ lúc ăn sáng xong dạ dày hắn bắt đầu cuồn cuộn, tới công ty còn bị k1ch th1ch bởi căn phòng ngập mùi cà phê, hắn lập tức ôm miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.
– Không, người ấy không sống cùng với bố mẹ.
Kiến trúc sư Lý ngồi cách một tấm ngăn thở dài một tiếng, ước chừng mười phút sau, anh ta đứng dậy gọi anh:
Myles im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể không đưa ra thông điệp:
Tiền Tâm Nhất giật mình hốt hoảng, bất giác nhớ tới chuyện sáng nay máy mắt liên tục, cảm giác sợ hãi khó hiểu dấy lên trong lòng anh. Anh không kịp tắt điện thoại, xoay người chạy thẳng vào thang máy.
Tiền Tâm Nhất ấn chú bươm bướm vỗ cánh muốn bay lại trong lòng, nói “được” bằng vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên chuẩn bị kiểm tra bản vẽ, chờ Trần Tây An thông báo cho mình.
– Qian này, mấy ngày này thực sự vô cùng quan trọng, đừng cảm thấy tôi máu lạnh nhé, hôm nay tôi đồng ý cho cậu nghỉ, cậu sắp xếp chuyện nhà cho ổn thỏa. Nhưng mấy ngày tiếp theo tôi không muốn nhìn thấy một lá đơn xin nghỉ nào khác.
Trần Tây An vẫn luôn bảo anh đừng nói ngay khi đưa ra quyết định, phải bình tĩnh dẫu chỉ một tiếng thôi cũng được, điểm chưa đủ chu toàn sẽ tự động lộ ra dấu vết. Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu thầu và chuyện cấp bách lúc này là phải đưa Trần Tây An đi viện trước đã, anh cũng có thể bàn bạc với hắn, trước giờ hắn vẫn suy nghĩ chu toàn trên mọi phương diện.
Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho chị ta, năm ấy vợ Lão Ngô sinh em bé, anh ấy vẫn phải ở trong văn phòng phấn đấu cùng mọi người, được thế này thì anh đã cảm kích lắm rồi:
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Tiền Tâm Nhất chẳng thèm nói lý chen đẩy Vic xuống thùng xe. Bác sĩ trong xe bắt đầu nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất cô đơn rúc vào góc, chỉ có thể nắm lấy mắt cá chân của hắn, còn quên mất việc phải gọi điện thoại cho Tập Quyên.
– Tại buổi đấu thầu trước, khối tháp của cậu đã nhận được đánh giá tốt, tôi mong rằng cậu có thể xem xét khu triển lãm, vừa rồi kiến trúc sư Lý mới đề cử cậu, anh ấy nói cậu còn trẻ, tư duy và ý tưởng đều đang trong thời kỳ hoàng kim.
– Mấy người các cậu bị làm sao vậy hả! Vào lúc này rồi mà còn khiến đội chúng ta đứt xích! Lão Lý nói bị suy nhược thần kinh không thể suy nghĩ, người nhà cậu sốt cao, tuần sau còn đấu thầu cái gì nữa! Thôi tôi cũng điên luôn cho vừa!
– Em hiểu, cảm ơn chị Myles, không có việc gì thì em đi trước nhé.
Đi tiểu ít, khí nóng và độc tính trong cơ thể chắc chắn sẽ nhiều.
– Không ăn được thì uống nước, em phát hiện mấy ngày nay anh đi vệ sinh ít lắm đấy.
Myles vẫy tay với anh, cầm điện thoại bàn định gọi, ấn được hai phím thì cúp máy xuống. Tiền Tâm Nhất rảo bước đến bên cạnh cửa, vừa mới mở được một nửa đã bị gọi lại, anh xoay người, thấy Myles dường như đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, chị ta mở miệng nói:
Trần Tây An sốt tới mơ màng, nhất thời cũng chẳng chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này, mỗi ngày hắn đều bị cơn sốt hành hạ khô miệng khô lưỡi, uống không ít nước, nghe vậy mới phản ứng lại, hình như đúng là thế thật.
Myles vẫy tay với anh, cầm điện thoại bàn định gọi, ấn được hai phím thì cúp máy xuống. Tiền Tâm Nhất rảo bước đến bên cạnh cửa, vừa mới mở được một nửa đã bị gọi lại, anh xoay người, thấy Myles dường như đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, chị ta mở miệng nói:
– Vốn dĩ lát nữa sẽ họp, nhưng nếu cậu xin nghỉ thì tôi đành nói với cậu trước vậy.
Vương Nguy vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, đồng thời tay thoăn thoắt gọi 120. Đúng lúc anh ta đang chần chừ có nên gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất hay không, Vic đã quay lưng lại làm thế đứng tấn trước mặt, bảo anh ta hỗ trợ đỡ Trần Tây An lên lưng.
Bản thân Tiền Tâm Nhất đã từng làm lãnh đạo, hiểu được áp lực và nỗi lo khi vào thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra những biến cố liên tiếp, nhưng Trần Tây An thực sự sốt rất cao, anh chỉ đành xin lỗi:
– Cậu cũng biết rồi đấy, khi tham gia đấu thầu khu triển lãm của chúng ta là mảng được điểm thấp nhất, vẫn còn không gian rất rộng để ưu hóa. Dẫu vậy, tôi đã nói chuyện với Lão Lý rồi, anh ấy nói không thể nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Cho nên tôi đang định tiếp thu ý kiến tập thể, để mọi người đều đưa ra đề nghị, nếu như có ý tưởng hay thì nhất định phải chia sẻ với mọi người, đây là vì vinh dự và lợi ích của tập thể chúng ta, tôi sẽ không để người đưa ra ý tưởng chịu thiệt, trên danh sách thiết kế khu triển lãm nhất định sẽ có tên người đó.
– Tại buổi đấu thầu trước, khối tháp của cậu đã nhận được đánh giá tốt, tôi mong rằng cậu có thể xem xét khu triển lãm, vừa rồi kiến trúc sư Lý mới đề cử cậu, anh ấy nói cậu còn trẻ, tư duy và ý tưởng đều đang trong thời kỳ hoàng kim.
Thay đổi liên tục những ngày qua khiến Tiền Tâm Nhất ngỡ ngàng. Từ lúc kết thúc cuộc họp giải đáp thắc mắc tới khi thông báo đấu thầu lại cách nhau có một ngày, từ lúc anh nói bươm bướm chỉ là bản nháp tới khi kiến trúc sư Lý đề cử anh cũng chỉ cách một ngày. Suýt nữa anh đã buột miệng: Xóa bỏ hoàn toàn thì kiến trúc sư Lý có đồng ý không?
Chẳng qua lời vừa đến bên miệng anh lại nuốt về, nhất định anh ta sẽ không đồng ý thay đổi toàn bộ đâu.
Trần Tây An không mắc cảm cúm bình thường mà là sốt xuất huyết siêu vi, Tiền Tâm Nhất chưa từng nghe thấy loại bệnh này bao giờ, anh đứng đơ như bức tượng đá, áp chế xúc động muốn đập đầu vào tường. Bởi vì anh cảm thấy không thở nổi, cho nên cứ ngồi mãi dưới đất.
Trần Tây An vẫn luôn bảo anh đừng nói ngay khi đưa ra quyết định, phải bình tĩnh dẫu chỉ một tiếng thôi cũng được, điểm chưa đủ chu toàn sẽ tự động lộ ra dấu vết. Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu thầu và chuyện cấp bách lúc này là phải đưa Trần Tây An đi viện trước đã, anh cũng có thể bàn bạc với hắn, trước giờ hắn vẫn suy nghĩ chu toàn trên mọi phương diện.
Hắn nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch phảng phất vẻ xám tro, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế khi bị Vic đâm ngã xuống đất, tay phải khẽ nắm hờ.
Xe vừa tới nơi, những nhân viên y tế được bồi dưỡng chuyên nghiệp nhanh chóng đẩy Trần Tây An vào phòng cấp cứu. Tiền Tâm Nhất nhoài người trên cửa kính nhòm vào trong, chỉ thấy tấm rèm được kéo lại.
Tiền Tâm Nhất ấn chú bươm bướm vỗ cánh muốn bay lại trong lòng, nói “được” bằng vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên chuẩn bị kiểm tra bản vẽ, chờ Trần Tây An thông báo cho mình.
Kiến trúc sư Lý ngồi cách một tấm ngăn thở dài một tiếng, ước chừng mười phút sau, anh ta đứng dậy gọi anh:
– Em biết dự án khu Tài chính đấu thầu thêm lần nữa, nhóm anh sẽ phải nắm bắt thời gian điều chỉnh bản vẽ. Em có thể hiểu được Vic và anh đều đang rất sốt sắng, nhưng nhìn cái bộ dạng ốm ngu người của anh xem, em… em ở dưới tầng phòng anh cũng không cảm thấy yên tâm, lúc nào cũng muốn lên xem thử, anh đừng cố cậy mạnh nữa được không?
– Tiểu Tiền, ra ngoài hút thuốc không?
Anh đột ngột dừng lại một giây, hạ giọng khuyên bảo:
Tiền Tâm Nhất sững người, nhưng cũng đứng dậy theo anh ta.
***
– Xin lỗi, bản vẽ của em có chỗ nào cần điều chỉnh thì chị gọi điện thoại dặn em, em đảm bảo sẽ giao cho chị đúng giờ.
Khu vực xanh hóa dưới tầng bố trí nửa sân bóng rổ, Vic có bạn chơi bóng cố định dưới đó, hầu hết đều là lãnh đạo trong tòa nhà này, cứ cách mấy hôm lại hẹn nhau chơi một trận, chơi xong mồ hôi đầm đìa, phải thay áo xong mới đi làm.
– Qian này, mấy ngày này thực sự vô cùng quan trọng, đừng cảm thấy tôi máu lạnh nhé, hôm nay tôi đồng ý cho cậu nghỉ, cậu sắp xếp chuyện nhà cho ổn thỏa. Nhưng mấy ngày tiếp theo tôi không muốn nhìn thấy một lá đơn xin nghỉ nào khác.
Cơ thể anh ta vã mồ hôi, ôm bóng lên tầng, vừa đi vừa khoe khoang kỹ thuật chơi bóng, xoay bóng trên ngón tay dựng thẳng. Là khách quen chuyên đi muộn, Finn ở máy chấm công tỏ vẻ căm ghét kẻ nhà giàu bị trừ hết sạch tiền chuyên cần mà vẫn hớn hở này.
Vic vẫn còn chưa chơi đã nghiền, anh ta lướt qua cầu thang lại bắt đầu dẫn bóng, hết di chuyển sang trái rồi sang phải. Hành lang này chưa tới ba mươi mét, anh ta dẫn bóng đi qua cũng chỉ mất hai ba phút, khi nhìn thấy Trần Tây An đột ngột bước ra từ phòng vệ sinh, anh ta chẳng thể phanh kịp.
Trần Tây An không buồn vệ sinh, nhưng hắn rất buồn nôn, kể từ lúc ăn sáng xong dạ dày hắn bắt đầu cuồn cuộn, tới công ty còn bị k1ch th1ch bởi căn phòng ngập mùi cà phê, hắn lập tức ôm miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Bát cháo sáng nay đã tặng hết cho bồn rửa tay rồi, hắn xả nước hồi lâu mới trôi hết mớ hỗn độn ấy, sau đó phải xé giấy lau sạch nước văng bên cạnh, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Bên ngoài có tiếng động bình bịch, song hắn đã sốt tới mức đầu óc chậm chạp, cho rằng cô tạp vụ đổ rác gõ vào thùng bèn sơ ý bước ra ngoài.
Tiếng “này” nhất thời vang lên văng vẳng trên hành lang, Trần Tây An quay đầu qua, nhìn thấy Vic đang lao về phía mình với tư thế chạy như bay. Tốc độ anh ta rất nhanh, vóc dáng còn to hơn Trần Tây An, Trần Tây An giật mình, trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ phải trốn thì cơ thể đã bị người phương Tây cường tráng đâm ngã xuống.
Khoảnh khắc lưng chạm vào sàn nhà vừa cứng vừa trơn, Trần Tây An chỉ có một cảm giác, đó chính là đau…
Chỉ là va chạm thịt và xương, nhưng hắn cảm thấy nội tạng mình như vỡ nát, cơn đau đớn dữ dội như lốc xoáy lan ra từ sâu trong cơ thể khiến Trần Tây An không nhịn được kêu lên một tiếng, nghe có vẻ rất thê lương. Khi mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ còn một màu đen trải rộng.
Ngay sau đó cơ thể hắn trầm xuống, dường như lại trải qua cảm giác có tảng đá lớn đập vỡ ngực, Vic nặng tựa nghìn cân đè lên người hắn như thể hắn là cái đệm lưng, mắng fu.ck một tiếng lớn.
“Trần Tây An, tỉnh dậy đi! Này!”
Sáng sớm dậy mí mắt cứ mấp máy suốt, hai bên cùng nhau tạo phản khiến Tiền Tâm Nhất bực dọc.
Cú đập này chẳng khác nào lấy độc trị độc, Trần Tây An bị đập tựa con cá chưa chết hẳn trong chảo dầu, bắn lên rồi rơi về chỗ cũ. Trước mắt hắn hoa lên, lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, tuy rằng nó đã chuyển sang trạng thái trời đất quay cuồng.
Mọi người trong nhóm đang bận rộn, sáng sớm ra Tiền Tâm Nhất đã xin nghỉ vì Trần Tây An, nhìn từ góc độ của công ty thì quả thực không ổn thỏa. Nhưng ngoài công việc ra thì còn cuộc sống, hơn nữa người kia chính là một nửa của anh, đối diện với ánh mắt dò hỏi lý do của cấp trên, anh nói:
Ngay sau đó cơ thể hắn trầm xuống, dường như lại trải qua cảm giác có tảng đá lớn đập vỡ ngực, Vic nặng tựa nghìn cân đè lên người hắn như thể hắn là cái đệm lưng, mắng fu.ck một tiếng lớn.
L0ng nguc dâng lên cảm giác buồn nôn dữ dội, Trần Tây An thấy bản thân như thể bị quăng vào trong hầm băng, cảm giác ghê tởm ấy tựa loài bò sát trườn dọc theo thực quản lên trên. Lý trí nói với hắn rằng phải ngồi dậy, bằng không sẽ nôn ra ngoài, nhưng cơ thể anh đã mất khống chế.
– Không, người ấy không sống cùng với bố mẹ.
Ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, bàn tay Trần Tây An đặt trên mặt đất dùng sức cào mạnh, phát ra những âm thanh như vô nghĩa:
Chẳng qua lời vừa đến bên miệng anh lại nuốt về, nhất định anh ta sẽ không đồng ý thay đổi toàn bộ đâu.
– Tâm Nhất, đỡ… anh dậy…
Tiền Tâm Nhất nói anh sẽ nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi phòng hút thuốc, người ở tầng hai đã chạy tới đại sảnh. Anh còn chưa kịp về chỗ làm việc, điện thoại chợt vang lên, anh cầm lên xem, không phải Trần Tây An như trong dự đoán mà là Vương Nguy.
Ngay sau đó hắn ọc ra thứ gì nóng nóng tanh tưởi, trước lúc chìm vào hôn mê, hắn chỉ quơ được không khí lạnh băng của mùa đông.
Tiếng kêu của hắn rất bất thường, Vic vội vàng lăn sang bên cạnh rồi mới bò từ dưới đất lên, định thần nhìn lại thì sợ ngây người. Từ mũi và miệng của người nằm dưới đất chảy ra toàn cục máu đen đỏ, máu chảy xuống làm thấm ướt ướt cổ áo trắng, đối lập mãnh liệt tới ghê người.
– Vốn dĩ lát nữa sẽ họp, nhưng nếu cậu xin nghỉ thì tôi đành nói với cậu trước vậy.
Hắn nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch phảng phất vẻ xám tro, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế khi bị Vic đâm ngã xuống đất, tay phải khẽ nắm hờ.
Vic định thần lại, sự hổ thẹn trong tim nhất thời trào lên như nước lũ. Anh ta vươn tay vỗ má Trần Tây An, dùng sức mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì. Miệng anh ta rống lên toàn shit, fu.ck đan xen, gọi toàn bộ nhân viên trong nhóm ra ngoài.
Vương Nguy nghe thấy tiếng gọi chạy ra khỏi phòng, anh ta rất nhanh nhẹn, khi ra ngoài vẫn còn chưa có nhiều người, bởi vậy liếc qua thôi đã nhìn thấy Trần Tây An và máu trên mặt hắn. Tim anh ta đập thịch một tiếng, có dự cảm chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Vương Nguy vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, đồng thời tay thoăn thoắt gọi 120. Đúng lúc anh ta đang chần chừ có nên gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất hay không, Vic đã quay lưng lại làm thế đứng tấn trước mặt, bảo anh ta hỗ trợ đỡ Trần Tây An lên lưng.
***
Tiền Tâm Nhất và kiến trúc sư Lý hút thuốc trong căn phòng hút thuốc tận cuối cùng, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện trên tầng. Kiến trúc sư Lý sắp bị Myles mạnh mẽ ép thành bệnh tâm thần mất rồi. Anh ta nói bản thân cũng rất khó khăn, không thích hợp làm kiến trúc, sau đó mong rằng Tiền Tâm Nhất có thể nghĩ ý tưởng cho khu triển lãm.
Bệnh viện 307 cách công ty không tới 2km, nếu điều động xe cấp cứu nhanh, bọn họ chỉ cần xuống tầng một đợi chừng hơn mười phút là có xe rồi. Chuyện gấp không được chậm trễ, Vương Nguy vội vàng đỡ người hôn mê lên lưng Vic, sau đó cả đống người lao vào thang máy như có lửa đốt mông.
Tiền Tâm Nhất và kiến trúc sư Lý hút thuốc trong căn phòng hút thuốc tận cuối cùng, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện trên tầng. Kiến trúc sư Lý sắp bị Myles mạnh mẽ ép thành bệnh tâm thần mất rồi. Anh ta nói bản thân cũng rất khó khăn, không thích hợp làm kiến trúc, sau đó mong rằng Tiền Tâm Nhất có thể nghĩ ý tưởng cho khu triển lãm.
Tiền Tâm Nhất nói anh sẽ nghĩ. Lúc anh bước ra khỏi phòng hút thuốc, người ở tầng hai đã chạy tới đại sảnh. Anh còn chưa kịp về chỗ làm việc, điện thoại chợt vang lên, anh cầm lên xem, không phải Trần Tây An như trong dự đoán mà là Vương Nguy.
“Tiểu Tiền, Tây An hôn mê rồi, bây giờ bọn anh đang đứng đợi xe cứu thương ngoài đại sảnh, cậu mau xuống đây.”
Tiền Tâm Nhất giật mình hốt hoảng, bất giác nhớ tới chuyện sáng nay máy mắt liên tục, cảm giác sợ hãi khó hiểu dấy lên trong lòng anh. Anh không kịp tắt điện thoại, xoay người chạy thẳng vào thang máy.
Chờ khi anh lao vào đại sảnh như đi đầu thai, thứ nhìn thấy trước hết chính là cổ áo dính máu của Trần Tây An, gương mặt đã được Vương Nguy chu đáo lau sạch, nhưng vết máu loang ra kia cũng đủ dọa anh hết hồn, làm gì có ai cảm cúm tới mức nôn ra máu.
Đầu gối Tiền Tâm Nhất mềm nhũn, tim đập nặng nề như trống, tuy nhiên anh phải nhanh chóng chiến thắng phản ứng này. Anh hoảng hốt bước tới gần người đang được Vic cõng, nắm lấy bàn tay phải buông thõng trong không khí của hắn, xúc cảm vẫn ấm áp quen thuộc như cũ, anh dùng sức nắm chặt, sau đó vỗ lên mặt người hôn mê.
“Trần Tây An, tỉnh dậy đi! Này!”
Mọi người đều giật mình trước tiếng hét của anh, chỉ có Vương Nguy hiểu được, bên dưới âm thanh đột ngột cao vút ẩn chứa nỗi khủng hoảng đáng sợ cỡ nào.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Tiền Tâm Nhất chẳng thèm nói lý chen đẩy Vic xuống thùng xe. Bác sĩ trong xe bắt đầu nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất cô đơn rúc vào góc, chỉ có thể nắm lấy mắt cá chân của hắn, còn quên mất việc phải gọi điện thoại cho Tập Quyên.
Xe vừa tới nơi, những nhân viên y tế được bồi dưỡng chuyên nghiệp nhanh chóng đẩy Trần Tây An vào phòng cấp cứu. Tiền Tâm Nhất nhoài người trên cửa kính nhòm vào trong, chỉ thấy tấm rèm được kéo lại.
Chỉ là va chạm thịt và xương, nhưng hắn cảm thấy nội tạng mình như vỡ nát, cơn đau đớn dữ dội như lốc xoáy lan ra từ sâu trong cơ thể khiến Trần Tây An không nhịn được kêu lên một tiếng, nghe có vẻ rất thê lương. Khi mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ còn một màu đen trải rộng.
Một bàn tay bất chợt đặt lên vai anh, Vương Nguy tự lái xe đến đây ôm vai anh vỗ vỗ, dịu dàng an ủi:
Tiền Tâm Nhất sững người, nhưng cũng đứng dậy theo anh ta.
– Nhập viện nhanh thì không sao đâu, đừng căng thẳng như thế.
Trần Tây An thầm nói mình không đi sửa bản vẽ mà đi từ bỏ quyền, vốn dĩ đây là một quyết định mất mát, ấy mà khi nghe thấy câu “ốm ngu người”, hắn lập tức bó tay đầu hàng, chỉ muốn bật cười thôi. Tuy nhiên, nhìn thấy anh lo lắng với vẻ mất tự nhiên kia, cái gai trong tim vừa cứng lên lại dịu đi mấy phần, song dù sao đi nữa vẫn phải gặp mặt nói chuyện với Vic. Hắn không muốn biến bản thân mình thành người trốn chạy, hơn nữa thời gian đang rất gấp gáp cho nên việc cần phải làm thì không nên chậm trễ.
Tiền Tâm Nhất không nói gì, chỉ cảm thấy không thở nổi, tim anh đập rất vội, tinh thần cũng rơi vào trạng thái lo lắng áp lực cao. Vương Nguy kéo Tiền Tâm Nhất ngồi xuống ghế chờ, anh ngồi im một lúc lâu không cử động, vẫn nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu.
Anh không muốn nghĩ gì hết nhưng dòng suy nghĩ lại chẳng thể khống chế, bây giờ anh đang hối hận muốn khóc, tại sao đã nói đi khám bệnh mà cứ kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Bác sĩ, y tá ra ra vào vào, không lâu sau đó có một bác sĩ đi ra hỏi ai là người nhà bệnh nhân. Tiền Tâm Nhất vội vàng chạy qua đó nói mình là người yêu của bệnh nhân. Vị bác sĩ này đã từng thấy nhiều chuyện, kiến thức rộng, cho nên cũng không lộ ra vẻ kỳ thị, chỉ nghiêm túc nhắc nhở anh, mối quan hệ này không đủ điều kiện để ký giấy đồng ý phẫu thuật.
Tiền Tâm Nhất nói được, sức lực toàn thân như bị trút sạch, anh muốn đứng lên, song không biết do ngồi lâu chân mỏi hay là lý do nào khác, vừa nhổm người dậy thì bất ngờ ngã về phía trước, gục xuống hành lang với tư thế chó li3m phân.
Tiền Tâm Nhất lập tức đứng hình, cũng may bác sĩ nhắc nhở anh mau gọi điện thoại cho người nhà, anh mới vội gọi tới cho Tập Quyên, may sao điện thoại được kết nối thuận lợi. Tập Quyên còn suy sụp hơn cả Tiền Tâm Nhất, Trần Hải Lâu vội giật lấy điện thoại, bảo bác sĩ chuyển sang chế độ ghi âm để trao đổi tình hình bệnh nhân, khái quát ngắn gọn hết mức có thể về nội dung giấy phẫu thuật, đồng thời trao quyền người nhà cho Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An không mắc cảm cúm bình thường mà là sốt xuất huyết siêu vi, Tiền Tâm Nhất chưa từng nghe thấy loại bệnh này bao giờ, anh đứng đơ như bức tượng đá, áp chế xúc động muốn đập đầu vào tường. Bởi vì anh cảm thấy không thở nổi, cho nên cứ ngồi mãi dưới đất.
Một lát sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ đeo khẩu trang mở cửa ra, cất giọng mệt mỏi nhưng kiên định với anh, ca phẫu thuật thành công, trong vòng hai tư tiếng tỉnh lại thì đừng để hắn ngủ, đến tối mai là có thể qua thời kỳ nguy hiểm.
Bát cháo sáng nay đã tặng hết cho bồn rửa tay rồi, hắn xả nước hồi lâu mới trôi hết mớ hỗn độn ấy, sau đó phải xé giấy lau sạch nước văng bên cạnh, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Bên ngoài có tiếng động bình bịch, song hắn đã sốt tới mức đầu óc chậm chạp, cho rằng cô tạp vụ đổ rác gõ vào thùng bèn sơ ý bước ra ngoài.
Sau đó, bác sĩ yêu cầu Tiền Tâm Nhất đi làm kiểm tra, bởi vì bệnh mà Trần Tây An mắc phải có tính truyền nhiễm rất mạnh.
Tiền Tâm Nhất nói được, sức lực toàn thân như bị trút sạch, anh muốn đứng lên, song không biết do ngồi lâu chân mỏi hay là lý do nào khác, vừa nhổm người dậy thì bất ngờ ngã về phía trước, gục xuống hành lang với tư thế chó li3m phân.
Vương Nguy kéo anh, nhưng nhất thời chưa thể kéo được, khi anh đứng lên Vương Nguy mới phát hiện hai mắt anh đỏ ngầu. Một người bình thường rất mạnh mẽ, bây giờ thoạt nhìn lại có phần đáng thương.
***Vương Nguy nghe thấy tiếng gọi chạy ra khỏi phòng, anh ta rất nhanh nhẹn, khi ra ngoài vẫn còn chưa có nhiều người, bởi vậy liếc qua thôi đã nhìn thấy Trần Tây An và máu trên mặt hắn. Tim anh ta đập thịch một tiếng, có dự cảm chuyện không hay sắp xảy ra rồi.Hết chương 97
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất