Chương 7
Niệm Thực sửng sốt trước lời nói của Phùng Lâm Xuyên.
Lúc sau, liền mắt thấy trùm thổ phỉ kia đột nhiên lại cười đầy khó hiểu.
Phùng Lâm Xuyên chống cùi chỏ trên mép bàn, ngón tay chống huyệt thái dương, cười như đang tự mình kể chuyện cười lớn trong lòng.
Hành động ấy khiến nỗi căm tức trong Niệm Thực dâng lên, cảm giác khuất nhục càng thêm rõ ràng.
"Còn nói ngươi cái gì hòa thượng, cũng thật nực cười." Phát hiện Niệm Thực trên mặt mơ hồ có chút kiềm nén, Phùng Lâm Xuyên ngừng cười, "Ta tha cho ngươi một mạng, cho ngươi ăn, trị thương cho ngươi, thả cho ngươi chạy trốn, kết quả ngươi cố tình trốn cũng không biết trốn. Bất lực như vậy, ta sao có thể không cảm thấy buồn cười?"
Nghe những lời đó, Niệm Thực không nói gì, chỉ là theo bản năng cố gắng chuyển động thân thể trong tiềm thức.
"Đại sư, cũng đừng phô trương. Ta biết, ngươi là muốn đào sư phụ và sư huynh ngươi mang đi, đúng không?"
Niệm Thực đột nghiên ngừng lại động tác.
"Cho nên ta mới nói ngươi thật là nực cười, gầy như vậy còn nghĩ muốn mang hai người chết xuống núi? Huống hồ, cho dù ngươi có đào phần mộ lên, ngươi lấy gì cạy quan tài ra? Dù là quan tài làm bằng da trắng vô cùng đơn giản cũng bị đóng đinh chặt chẽ, chẳng lẽ ngươi muốn tay không tách ra? Nhìn dáng người của ngươi, cũng không giống võ tăng."
Đủ rồi!!!
Cơn giận ngày càng leo thang, chính mình lại chỉ có thể trợn mắt nhìn, Niệm Thực đầu ngón tay mới chỉ có thể nhúc nhích cảm thấy nếu như tiếp tục bị nhục nhã như vậy, liền thật sự có thể cắn lưỡi tự sát.
Tuy nhiên, Phùng Lâm Xuyên vẫn không chịu buông tha y.
Nam nhân kia đứng dậy, nhìn y từ trên xuống dưới tựa như khiêu khích, tiện đà đi đến bên giường, ngồi xuống, đỡ mép giường ung dung nhìn kỹ gương mặt y.
Cảm giác đang bị kẻ săn mồi tính toán làm sao để chia mà thịt đánh úp khiến Niệm Thực cảm thấy được, chính mình giống như con thỏ gặp phải chim ưng.
"Aiz, đại sư, việc đã đến nước này, không bằng ngươi lưu lại Tây Sơn khẩu của ta đi, hoàn tục lạc thảo. Giống như trong "Nghiệt Hả Ký" hát... 'một năm hai năm, dưỡng nổi lên tóc; ba năm bốn năm, làm nổi lên người.' Cuối cùng ta giúp ngươi tìm một đoạn nhân duyên, kiếm một thê tử môi hồng răng trắng, da mỏng thịt mềm, động phòng hoa chúc, tóc mây xõa tung che đậy ngực mềm. Lại qua thêm một năm rưỡi nữa, sinh cho ngươi một nhóc con, nhìn ngươi gọi một tiếng 'hòa thượng phụ thân', chẳng phải là cả nhà đều vui sao?"
Lần này, những lời này tựa hồ là thật sự xúc phạm đến trái tim của người xuất gia kia.
Đạo Phật rộng lớn, thiền tâm từ bi, thiên địa sinh tử đều có thể bao dung, duy chỉ có chữ "dục" là không thể dung chứa được. Mà hiện tại, trùm thổ phỉ này lại lấy thứ tối kị này để châm chọc y?!!
Trong mắt như sắp trừng ra lửa, Niệm Thực nắm chặt tay mình một cách yếu ớt, dường như liều mạng, một hồi lâu mới nói ra một từ tựa như đã ngưng kết cả ngàn quân lực___ "Cướp!!"
Đó là mức độ phản kích lớn nhất của y. Một chữ 'cướp' đã bao hàm tất cả sự chán ghét cùng hận thù.
Mà rõ ràng nghe thấy được từ này, cũng rõ ràng cảm nhận được tất cả sự khinh thường trong từ này, Phùng Lâm Xuyên nhìn chăm chú Niệm Thực đang không chịu nhận thua, chậm rãi thu hồi toàn bộ ý tứ trêu đùa trên mặt.
Nam nhân kia ban đầu cau mày trầm mặc, sau đó, không hiểu vì sao, sau khi cau mày trong im lặng lại đột nhiên nhướng mày.
Tiếp đó, trong cặp mặt kia rõ ràng, lần đầu tiên lộ ra sát khí.
Duỗi tay ra, nắm lấy tấm chăn, lại thu tay lại, chiếc chăn bông che phủ trên người Niệm Thực liền bị nhấc lên.
Cho dù thân thể không thể nhúc nhích, làn da vẫn có thể cảm nhận được nóng lạnh, đồng thời khi chăn bị xốc lên, một cảm giác lạnh lẽo chỉ có ở trên núi tức thì xuyên thấu toàn thân.
Giờ khắc này, Niệm Thực mới ý thức được, trên người y không có lấy một mảnh vải.
Khí lạnh theo lòng bàn chân len lỏi vào trong đùi, lại theo đó lên đến ngực và đầu vai, mỗi tấc da thịt bất lực bại lộ trong không khí khiến vị đại sư vừa rồi còn có khí lực biểu đạt phẫn nộ, nháy mắt bị cảm giác sợ hãi tột độ chiếm lấy toàn bộ cảm quan.
"Ngươi rơi vào bẫy rập, một thân cỏ khô bùn đất, thái dương bị va phải, lệch bả vai. Nếu không có Khê Điệp đưa ngươi trở về, dựa vào ngươi một thân xương cốt, chỉ sợ chống đỡ không đến hừng đông đã đi gặp Phật tổ của ngươi rồi. Ta kêu lão Tam tới, vất vả cầm máu, bó xương, châm cứu. Lại tự mình giúp ngươi cởi xiêm y, lau thân thể, còn cho ngươi ngủ trong chăn của ta. Ngươi không biết ơn thì thôi, còn mắng ta là cướp? Hửm?" Âm lượng cũng không cao, nhưng lực áp bách lớn đến mức làm người ta phải rùng mình, Phùng Lâm Xuyên vừa nói, vừa đem tầm mắt chậm rãi quét qua trên da thịt xích lõa của Niệm Thực, thẳng đến khi hòa thượng kia môi cũng đã bắt đầu phát run, hắn mới hơi lộ chút ý cười nhưng lời nói ra lại trái ngược, lộ ra đe dọa càng ác liệt, "Đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi hiện tại lẻ loi một mình ở hang ổ thổ phỉ, có phải nên thu lại ngạo khí, thông minh hơn chút mới đúng? Khiến ta nóng nảy, đối với ngươi có gì tốt? Vạn nhất ta nổi giận, đem ngươi như vậy 'xử trí', ngươi chính là cả người ngấm thuốc mê nằm trên giường không thể trốn... Hoặc là, nói không chừng ta sẽ gọi mấy huynh đệ trong trại thích chơi nam nhân, trước tiên để bọn họ nhìn ta xử trí ngươi rồi đem ngươi ném cho bọn họ tùy ý xử trí. Đến cuối cùng, ngươi nếu còn dư chút hơi tàn, ta sẽ quăng ngươi trần truồng xuống khe núi cho chó hoang ăn. Nếu ngươi tức giận chỉ biết kêu than, ta còn sẽ mang ngươi trần truồng ở trong khe suối cho chó hoang ăn. Coi như ngươi xuất gia một đời, vì sinh linh thế gian mà hy sinh thân mình. Trần truồng đến, trần truồng đi, một chút cũng không vướng bận, A di đà phật. Ngươi thấy thế nào?"
Nói dứt lời, Phùng Lâm Xuyên mở ra khoảng cách giữa hắn và Niệm Thực, khoanh tay trước ngực, chờ đối phương phản ứng.
Mà phản ứng Niệm Thực có thể cho hắn, cũng chỉ có hốc mắt phiếm hồng không chịu thua kém.
Y khóc.
Kinh hoàng, sợ hãi, bất lực, phẫn nộ, oán hận, chán ghét, còn có một điểm trọng yếu là cảm thấy thẹn, đủ loại cảm xúc khuất nhục lẫn lộn, rốt cuộc khiến Niệm Thực cực lực duy trì nghiêm nghị tuyệt không muốn rơi nước mắt, bức khóc ra.
Giọt lệ kia, tiếng khóc kia khiến Niệm Thực muốn cứ vậy chết luôn cho xong.
Nhưng Phùng Lâm Xuyên lại không cho là như vậy.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang khóc kia, rõ ràng là nam nhân, lại khóc lóc yếu đuối như vậy, vậy mà lại lộ ra một loại gần như dụ hoặc ngọt ngào?
Hay là chính bởi người này tứ cố vô thân phải chịu sỉ nhục nên mới xuất gia làm tăng? Liền càng có vẻ...
Cau mày nhìn hòa thượng trẻ tuổi kia căn bản không nâng nổi tay lên lau nước mắt, Phùng Lâm Xuyên một hồi lâu không lên tiếng.
Sau đó, Phùng lão đại rốt cuộc thở dài, đưa tay lau đi hơi ẩm trên má Niệm Thực.
"Được rồi, khóc đủ rồi thì ngủ đi." Cảm xúc mừng thầm cùng áy náy quỷ dị không thể giải thích cũng chưa từng có rối loạn trong lòng, Phùng Lâm Xuyên kéo chăn qua, lần nữa đắp lên người Niệm Thực, "Chờ chút cho dược tính của thuốc mê tan đi, thay quần áo, ăn chút gì, có sức nói chuyện rồi, đi hay ở lại, là hận hay là oán, ngươi cứ từ từ giải nghĩa rõ ràng đi."
Lúc sau, liền mắt thấy trùm thổ phỉ kia đột nhiên lại cười đầy khó hiểu.
Phùng Lâm Xuyên chống cùi chỏ trên mép bàn, ngón tay chống huyệt thái dương, cười như đang tự mình kể chuyện cười lớn trong lòng.
Hành động ấy khiến nỗi căm tức trong Niệm Thực dâng lên, cảm giác khuất nhục càng thêm rõ ràng.
"Còn nói ngươi cái gì hòa thượng, cũng thật nực cười." Phát hiện Niệm Thực trên mặt mơ hồ có chút kiềm nén, Phùng Lâm Xuyên ngừng cười, "Ta tha cho ngươi một mạng, cho ngươi ăn, trị thương cho ngươi, thả cho ngươi chạy trốn, kết quả ngươi cố tình trốn cũng không biết trốn. Bất lực như vậy, ta sao có thể không cảm thấy buồn cười?"
Nghe những lời đó, Niệm Thực không nói gì, chỉ là theo bản năng cố gắng chuyển động thân thể trong tiềm thức.
"Đại sư, cũng đừng phô trương. Ta biết, ngươi là muốn đào sư phụ và sư huynh ngươi mang đi, đúng không?"
Niệm Thực đột nghiên ngừng lại động tác.
"Cho nên ta mới nói ngươi thật là nực cười, gầy như vậy còn nghĩ muốn mang hai người chết xuống núi? Huống hồ, cho dù ngươi có đào phần mộ lên, ngươi lấy gì cạy quan tài ra? Dù là quan tài làm bằng da trắng vô cùng đơn giản cũng bị đóng đinh chặt chẽ, chẳng lẽ ngươi muốn tay không tách ra? Nhìn dáng người của ngươi, cũng không giống võ tăng."
Đủ rồi!!!
Cơn giận ngày càng leo thang, chính mình lại chỉ có thể trợn mắt nhìn, Niệm Thực đầu ngón tay mới chỉ có thể nhúc nhích cảm thấy nếu như tiếp tục bị nhục nhã như vậy, liền thật sự có thể cắn lưỡi tự sát.
Tuy nhiên, Phùng Lâm Xuyên vẫn không chịu buông tha y.
Nam nhân kia đứng dậy, nhìn y từ trên xuống dưới tựa như khiêu khích, tiện đà đi đến bên giường, ngồi xuống, đỡ mép giường ung dung nhìn kỹ gương mặt y.
Cảm giác đang bị kẻ săn mồi tính toán làm sao để chia mà thịt đánh úp khiến Niệm Thực cảm thấy được, chính mình giống như con thỏ gặp phải chim ưng.
"Aiz, đại sư, việc đã đến nước này, không bằng ngươi lưu lại Tây Sơn khẩu của ta đi, hoàn tục lạc thảo. Giống như trong "Nghiệt Hả Ký" hát... 'một năm hai năm, dưỡng nổi lên tóc; ba năm bốn năm, làm nổi lên người.' Cuối cùng ta giúp ngươi tìm một đoạn nhân duyên, kiếm một thê tử môi hồng răng trắng, da mỏng thịt mềm, động phòng hoa chúc, tóc mây xõa tung che đậy ngực mềm. Lại qua thêm một năm rưỡi nữa, sinh cho ngươi một nhóc con, nhìn ngươi gọi một tiếng 'hòa thượng phụ thân', chẳng phải là cả nhà đều vui sao?"
Lần này, những lời này tựa hồ là thật sự xúc phạm đến trái tim của người xuất gia kia.
Đạo Phật rộng lớn, thiền tâm từ bi, thiên địa sinh tử đều có thể bao dung, duy chỉ có chữ "dục" là không thể dung chứa được. Mà hiện tại, trùm thổ phỉ này lại lấy thứ tối kị này để châm chọc y?!!
Trong mắt như sắp trừng ra lửa, Niệm Thực nắm chặt tay mình một cách yếu ớt, dường như liều mạng, một hồi lâu mới nói ra một từ tựa như đã ngưng kết cả ngàn quân lực___ "Cướp!!"
Đó là mức độ phản kích lớn nhất của y. Một chữ 'cướp' đã bao hàm tất cả sự chán ghét cùng hận thù.
Mà rõ ràng nghe thấy được từ này, cũng rõ ràng cảm nhận được tất cả sự khinh thường trong từ này, Phùng Lâm Xuyên nhìn chăm chú Niệm Thực đang không chịu nhận thua, chậm rãi thu hồi toàn bộ ý tứ trêu đùa trên mặt.
Nam nhân kia ban đầu cau mày trầm mặc, sau đó, không hiểu vì sao, sau khi cau mày trong im lặng lại đột nhiên nhướng mày.
Tiếp đó, trong cặp mặt kia rõ ràng, lần đầu tiên lộ ra sát khí.
Duỗi tay ra, nắm lấy tấm chăn, lại thu tay lại, chiếc chăn bông che phủ trên người Niệm Thực liền bị nhấc lên.
Cho dù thân thể không thể nhúc nhích, làn da vẫn có thể cảm nhận được nóng lạnh, đồng thời khi chăn bị xốc lên, một cảm giác lạnh lẽo chỉ có ở trên núi tức thì xuyên thấu toàn thân.
Giờ khắc này, Niệm Thực mới ý thức được, trên người y không có lấy một mảnh vải.
Khí lạnh theo lòng bàn chân len lỏi vào trong đùi, lại theo đó lên đến ngực và đầu vai, mỗi tấc da thịt bất lực bại lộ trong không khí khiến vị đại sư vừa rồi còn có khí lực biểu đạt phẫn nộ, nháy mắt bị cảm giác sợ hãi tột độ chiếm lấy toàn bộ cảm quan.
"Ngươi rơi vào bẫy rập, một thân cỏ khô bùn đất, thái dương bị va phải, lệch bả vai. Nếu không có Khê Điệp đưa ngươi trở về, dựa vào ngươi một thân xương cốt, chỉ sợ chống đỡ không đến hừng đông đã đi gặp Phật tổ của ngươi rồi. Ta kêu lão Tam tới, vất vả cầm máu, bó xương, châm cứu. Lại tự mình giúp ngươi cởi xiêm y, lau thân thể, còn cho ngươi ngủ trong chăn của ta. Ngươi không biết ơn thì thôi, còn mắng ta là cướp? Hửm?" Âm lượng cũng không cao, nhưng lực áp bách lớn đến mức làm người ta phải rùng mình, Phùng Lâm Xuyên vừa nói, vừa đem tầm mắt chậm rãi quét qua trên da thịt xích lõa của Niệm Thực, thẳng đến khi hòa thượng kia môi cũng đã bắt đầu phát run, hắn mới hơi lộ chút ý cười nhưng lời nói ra lại trái ngược, lộ ra đe dọa càng ác liệt, "Đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi hiện tại lẻ loi một mình ở hang ổ thổ phỉ, có phải nên thu lại ngạo khí, thông minh hơn chút mới đúng? Khiến ta nóng nảy, đối với ngươi có gì tốt? Vạn nhất ta nổi giận, đem ngươi như vậy 'xử trí', ngươi chính là cả người ngấm thuốc mê nằm trên giường không thể trốn... Hoặc là, nói không chừng ta sẽ gọi mấy huynh đệ trong trại thích chơi nam nhân, trước tiên để bọn họ nhìn ta xử trí ngươi rồi đem ngươi ném cho bọn họ tùy ý xử trí. Đến cuối cùng, ngươi nếu còn dư chút hơi tàn, ta sẽ quăng ngươi trần truồng xuống khe núi cho chó hoang ăn. Nếu ngươi tức giận chỉ biết kêu than, ta còn sẽ mang ngươi trần truồng ở trong khe suối cho chó hoang ăn. Coi như ngươi xuất gia một đời, vì sinh linh thế gian mà hy sinh thân mình. Trần truồng đến, trần truồng đi, một chút cũng không vướng bận, A di đà phật. Ngươi thấy thế nào?"
Nói dứt lời, Phùng Lâm Xuyên mở ra khoảng cách giữa hắn và Niệm Thực, khoanh tay trước ngực, chờ đối phương phản ứng.
Mà phản ứng Niệm Thực có thể cho hắn, cũng chỉ có hốc mắt phiếm hồng không chịu thua kém.
Y khóc.
Kinh hoàng, sợ hãi, bất lực, phẫn nộ, oán hận, chán ghét, còn có một điểm trọng yếu là cảm thấy thẹn, đủ loại cảm xúc khuất nhục lẫn lộn, rốt cuộc khiến Niệm Thực cực lực duy trì nghiêm nghị tuyệt không muốn rơi nước mắt, bức khóc ra.
Giọt lệ kia, tiếng khóc kia khiến Niệm Thực muốn cứ vậy chết luôn cho xong.
Nhưng Phùng Lâm Xuyên lại không cho là như vậy.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang khóc kia, rõ ràng là nam nhân, lại khóc lóc yếu đuối như vậy, vậy mà lại lộ ra một loại gần như dụ hoặc ngọt ngào?
Hay là chính bởi người này tứ cố vô thân phải chịu sỉ nhục nên mới xuất gia làm tăng? Liền càng có vẻ...
Cau mày nhìn hòa thượng trẻ tuổi kia căn bản không nâng nổi tay lên lau nước mắt, Phùng Lâm Xuyên một hồi lâu không lên tiếng.
Sau đó, Phùng lão đại rốt cuộc thở dài, đưa tay lau đi hơi ẩm trên má Niệm Thực.
"Được rồi, khóc đủ rồi thì ngủ đi." Cảm xúc mừng thầm cùng áy náy quỷ dị không thể giải thích cũng chưa từng có rối loạn trong lòng, Phùng Lâm Xuyên kéo chăn qua, lần nữa đắp lên người Niệm Thực, "Chờ chút cho dược tính của thuốc mê tan đi, thay quần áo, ăn chút gì, có sức nói chuyện rồi, đi hay ở lại, là hận hay là oán, ngươi cứ từ từ giải nghĩa rõ ràng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất