Chương 12: Cướp trứng phượng hoàng
- Tu luyện như vậy là hại thân ngươi có biết hay không?
- Ta lại không thấy vậy. Có được phải có mất. Muốn tu luyện nhanh chóng thì cần phải đánh đổi một chút chứ.
- Tàn sát những loài khác đã là không khoan lượng, lại còn hấp thụ ngưng đan của chúng nữa thì khác nào ăn thịt uống máu nhuốt cả xương. Hành động như vậy ta không đồng ý.
- Ngươi phải biết, tư chất phàm nhân rất kém, cứ ăn chặt mặc bền mà luyện theo những gì Thiên Đạo đưa thì bao giờ Người mới có kẻ bầu bạn. Luyện nhanh chút đem thêm bằng hữu lên cho Thiên Đạo mới đúng.
- Ngươi không thấy những kẻ luyện hóa như vậy thấp thu ngưng đan của những loài vật hung ác sẽ ngày càng khó kiềm chế bản tính ư?
Dưới gốc cổ thụ rộng lớn, thi thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay hai vạt áo. Một thân ảnh thoát tục mặc y phục trắng tinh, một thân ảnh ma mị mặc một thân hắc bào mạnh mẽ. Hai người tranh luận ở đó đã rất lâu, rất lâu rồi.
Mà hai người ấy không ai khác, chính là U Minh Hải cùng Quang Phong Sơn ở kiếp đầu tiên khi vừa được tạo ra của họ.
Phong Sơn cảm thấy người bạn này khuyên sao cũng không thể khuyên được nên càng thêm nóng lòng. Mà Minh Hải bị người hắn coi là tri kỷ bác bỏ ý kiến mà sinh lòng chán ghét. Hắn hừ một tiếng phất áo rời đi. Bỏ mặc Phong Sơn tóc áo lất phất bay đứng nhìn.
"Quay lại đi, mau quay lại, ngươi mà bỏ hắn đứng đó, hắn sẽ rất cô đơn, chính ngươi cũng không vui vẻ.. mau quay lại đi.. nhanh quay lại.."
Choàng tỉnh dậy, thì ra là đang mơ, Minh Hải sau khi hấp thu thú ngưng đan cấp tám thì liền hôn mê một ngày một đêm. Một đêm này hắn mơ lại những chuyện từ thủa sinh thành của hắn cùng Phong Sơn. Mà hắn tới bây giờ thực hối hận vì khi đó đã bỏ đi, cho nên muốn từ trong mộng đem bản thân mình quay về bên bạn hữu. Thế nhưng một màn kêu kêu gọi gọi kia chỉ khiến chính bản thân hắn tỉnh lại. Còn quá khứ.. cũng là chuyện đã qua chẳng thể quay về.
Hắn thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa hang. Mặt trời sắp mọc lên rồi. Hắn phủi mông đứng dậy ra ngoài hít thở khí trời.
- Phải nhanh chóng cao lớn lên, có những chuyện mà dùng cái đầu của kẻ sống qua vạn năm để suy nghĩ trong thân thể năm tuổi này, thực không hợp.
Hắn tự lẩm bẩm, rồi tự mình đứng đó nhìn trời nhìn đất một lượt. Một thân xác năm tuổi chắp tay sau lưng ngẫm sự đời, nhìn sao cũng thấy không hề bình thường.
Minh Hải đưa tay lên, phất nhẹ một cái liền thấy một con gió thổi tới. Hắn lại đạp một chân lên mặt đất rồi nhảy lên, hắn thực sự đã có thể đạp gió rồi. Thuật ngự phong này nghĩ sao cũng nên tích cực phát triển hơn nữa, để những kẻ tu vi thấp cũng có thể dùng. Hắn đang nghĩ làm thế nào để chế ngự những cơn gió này nếu tu vi không cao. Bản thân qua mấy kiếp lăn lộn đường bộ nên hắn thấy bay được như này quả là tuyệt vời.
Hắn phẩy nhẹ tay một cái hướng tới trung tâm khu rừng mà tới. Hắn vẫn còn nhớ tới vụ tranh đoạt thú vương kia. Nhất định ở đó có những con mồi béo bở cho hắn. Mặc dù hắn cũng là "con" của Thiên Đạo, nhưng cũng không dễ dàng gì gặp được kỳ ngộ. Nên tranh thủ chuyện nào hay chuyện đó!
Có thể đạp gió mà tới đúng là rất nhanh. Ba hơi thở hắn đã tới trung tâm khu rừng rồi. Vì nơi này có rất nhiều ma thú cấp chín, cấp mười cho nên không thể chủ quan. Hắn đem hơi thở giấu đi rồi nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ chờ đợi. Hôm nay rất an tĩnh, không lẽ bọn ma thú trở về nhà dưỡng thương hết rồi. Hắn tuốt một cọng cỏ nhét vào miệng ngậm, đẩy qua đẩy lại đầu lá đung đưa. Hắn vừa nằm vừa nghĩ nếu có ma thú cấp mười ở đây cần làm gì mới là tốt nhất. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn không ít, nhất là kiếp đầu tiên tu ma hắn đã tự mình luyện hóa bao nhiêu thú nguyên đơn. Cho nên việc đối phó ma thú không khó. Khó chính là thực lực hắn bây giờ chưa đủ mà thôi.
Ngồi chờ nửa ngày, một hơi thở của ma thú hắn cũng không cảm nhận được chứ đừng nói rằng thấy đánh nhau. Xem ra ôm cây đợi thỏ không phải cách, hắn ném cọng cỏ đã bị hắn nhai mất một đoạn từ bao giờ ra khỏi miệng. Hắn chống tay bật lên, lại không may bị vướng vào vạt áo mà xém chút ngã. Hắn nhanh chóng đứng vững lại rồi phủi phủi áo, tiện tay hất sợi tóc vừa bị hất bay vào mặt ra. Xấu hổ!
Nói ra, y phục của hắn hiện tại có phần hơi lớn, bởi vì hắn cao lên khá nhanh, hắn lần này đi tu luyện mẹ hắn lo không biết khi nào hắn trở lại. Sợ hắn ăn không no mặc không ấm cho nên đành may rộng ra chút cho hắn có thể mặc lâu hơn. Thành ra, vạt áo có chút dài, hắn lại không đành lòng cắt ngắn lại, vì đó là công sức cùng tình yêu của người mẹ sinh ra hắn ở kiếp này. Hắn đành đem vạt trước và vạt sau buộc lại với nhau.
Hắn bay lên phía trước một đoạn, vừa bay tầm thấp vừa tìm chỗ kín chút để đi qua. Hắn bây giờ chưa thể hiên ngang được, hắn cũng lại chẳng sợ mất mặt, cũng chỉ là cách thức an toàn mà thôi.
Bay được tầm nửa giờ thì hắn thấy khu vực này tĩnh lặng lạ thường. Vốn dĩ trong rừng không tiếng ve thì cũng tiếng dế. Làm sao lại một âm thanh cũng không có như thế được. Lại chưa kể, cây cối ở đây cũng bị dạt sang cứ như vừa có trận gió lớn thổi qua vậy. Không nghĩ nhiều, đích thị chỗ này là nơi giao chiến của ma thú cấp cao rồi. Xem ra bọn chúng mới chọn địa điểm chứ chưa thực sự đánh nhau. Nếu chúng mà đánh rồi thì cái nơi này cũng sẽ nát bét như khu trung tâm hắn vừa ở. Thở dài, đáng tiếc, cũng sớm thôi chỗ này với chỗ lúc nãy chẳng khác nhau là bao. Cây cối đổ gãy, mặt đất vỡn lún.
Hắn lại như cũ, chọn một nơi kín chút nấp vào đó, che dấu bản thể cùng ma khí để dõi theo trận đấu sắp diễn ra. Hắn ngồi yên, động cũng không dám động.
Hắn nheo mắt nhìn một lượt, mắt thấy hai chỗ ở hai hướng khác nhau có biến động dị thường trong không khí, hắn liền biết, nơi đó chính là điểm rình mồi của hai con ma thú. Nhìn không khí xung quanh bị dao động liền biết hai con ma thú này thự sự đạt cấp chín cấp mười rồi.
Roẹt một tiếng, nhìn theo hướng động tĩnh. Thì ra đó là một con phượng hoàng đỏ cấp mười. Bộ lông đỏ rực của nó đang bùng bùng lên bởi ngọn lửa của sức mạnh chính nó. Đây là vừa vào trận đã tung hết lực sao, đối phương phải mạnh mẽ như nào chứ!
Hắn nhìn sang hướng còn lại, một con sư tử nghìn cân to lớn đang từ từ bước ra. Nó cũng có chiếc bờm lông đang bùng cháy lửa xanh. Nìn lục hỏa cấp bốn này có thể biết con sư tử chỉ vừa thăng lên cấp mười thôi, vì vậy nó chưa thể luyện ra lục hỏa cấp năm cao nhất được. Nó cũng quá tham chiến rồi đi, tại sao lại mạo hiểm đánh nhau với phượng hoàng cấp mười có hồng hỏa cấp năm chứ!
Ma thú cấp mười có thể đem thần thức hóa hữu hình, tức là, chúng có thể nói chuyện được với nhau bằng ngôn ngữ con người. Minh Hải nhìn thấy, con sư tử vừa đi vừa hừ hừ mũi. Nó hướng Phượng hoàng rống to.
- Ngươi đúng là kẻ không thức thời. Ngươi có tới hai quả trứng, ta chỉ muốn lấy một quả, ta lấy đi rồi thì cả hai đều vô thương vô tích. Tại sao cố chấp ngăn cản ta.
Phượng hoàng quất mạnh hai cánh vào không trung, một trận gió mang theo hơi nóng từ người nó mà ra xung quanh, chỉ thấy xung quanh liền bị thiêu đen thui trong nháy mắt.
- Ngươi điên rồi sao, đó là con ta, con ta đó!
- Nghìn năm sau ngươi sinh đứa khác, có sao đâu!
- Con sư tử khốn kiếp này, ngươi nói sinh mạng con ta nhẹ như lông hồng vậy sao?
Minh Hải ngồi ngoài nghe đại khái hiểu ra vấn đề, con sư tử kia chắc hẳn muốn cướp một quả trúng để nhanh tăng cường thực lực. Vừa lên cấp mười muốn nhanh chóng đạt thành tựu nhất định cần bổ sung năng lượng cho thú ngưng đan. Trứng Phượng Hoàng chính là đại đại bổ với nó.
Nhưng nói sao nó cũng quá mặt dày đi. Phượng hoàng nghìn năm mới sinh con một lần, lại dùng tu vi một cấp để ấp trứng nở ra. Nhìn nó bây giờ có lẽ trứng cũng ấp được nửa thời gian cho nên thú lực nó có chút yếu ớt. Chẳng trách con Sư tử kia lại chọn tới gây sự lúc này. Đúng là kẻ thừa cơ.
Nhân gian nói Phượng Hoàng tái sinh thực ra là do nó ấp trứng tới khi con nó chui ra, nó bị hạ một bậc thú lực cho nên mới cần hóa cốt. Một lần hóa cốt là một lần đau chết đi sống lại, nhưng sức mạnh sẽ nhanh chóng quay về.
Con Sư tử kia ngoan cố lao tới phía Phượng hoàng, vừa chạy vừa gầm gừ.
- Ngươi không đưa ta còn không biết tự lấy hay sao!
Phượng hòng hét ra lửa với Sư tử,
- Ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng sao.. cùng lắm cá chết lưới rách, ta không tin ngươi đủ bản lĩnh thông thiên.
Nói rồi hai con lao vào nhau. Con thổi hồng hỏa, con gầm ra lục hỏa. Đôi bên gây chiến đến mức mọi thức xung quanh hóa tro tàn.
Minh Hải cũng một phen nóng bỏng da bỏng thịt. Hắn lùi ra xa hơn, vừa lùi vừa không ngừng nhìn về phía đánh nhau phía trước.
Được một lúc, con Phượng hoàng đúng là yếu thế hơn, nó bị thương không nhẹ, bị đánh bay ra xa rồi nằm vật xuống yếu ớt.
Con Sư tử đắc ý lao tới.
- Ta nói rồi, ngươi cứ đưa cho ta có phải xong rồi không? Ngu ngốc.
Nói rồi nó định tung đòn cuối với Phượng hoàng.
Mắt thấy không thể để cái con Sư tử ngu ngốc kia độc chiếm trứng được. Nếu có thể Minh Hải cũng muốn có mấy quả trúng đó. Cho nên hắn lại lần nữa dùng pháp lực nghịch thiên. Đem thân thể cấp bảy kia dùng hắc hỏa.
Hắc hảo là hỏa địa ngục, là ngọn lửa thiêu đốt cả trăm vạn nghìn linh hồn cho nên nó chỉ cần thoát ra xung quanh liền không còn sự sống. Hắc hỏa này là khi xưa, tại kiếp đầu tiên, trong một lần tình cờ đi âm phủ mà hắn có được. Hắc hỏa là lửa sinh ra cùng trời đất, nó không hề mất đi qua những lần chuyển sinh. Nó gắn liền luôn với thần hồn của Minh Hải. Khi hắn nhận ra điều ấy là ba năm trước, khi mới hai tuổi hắn đã vô tình khiến hắc hỏa tỉnh lại. Nhưng do cho tới tận bây giờ hắn đều vô năng sử dụng cho nên hắn không dùng.
Nhưng, để cướp được trứng Phượng hoàng hắn bắt buộc dùng tới một lần vậy. Chỉ cần có hai quả trùng phượng hoàng kia thì thân thể hắn có thể nhanh chóng bình phục.
- Ta lại không thấy vậy. Có được phải có mất. Muốn tu luyện nhanh chóng thì cần phải đánh đổi một chút chứ.
- Tàn sát những loài khác đã là không khoan lượng, lại còn hấp thụ ngưng đan của chúng nữa thì khác nào ăn thịt uống máu nhuốt cả xương. Hành động như vậy ta không đồng ý.
- Ngươi phải biết, tư chất phàm nhân rất kém, cứ ăn chặt mặc bền mà luyện theo những gì Thiên Đạo đưa thì bao giờ Người mới có kẻ bầu bạn. Luyện nhanh chút đem thêm bằng hữu lên cho Thiên Đạo mới đúng.
- Ngươi không thấy những kẻ luyện hóa như vậy thấp thu ngưng đan của những loài vật hung ác sẽ ngày càng khó kiềm chế bản tính ư?
Dưới gốc cổ thụ rộng lớn, thi thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay hai vạt áo. Một thân ảnh thoát tục mặc y phục trắng tinh, một thân ảnh ma mị mặc một thân hắc bào mạnh mẽ. Hai người tranh luận ở đó đã rất lâu, rất lâu rồi.
Mà hai người ấy không ai khác, chính là U Minh Hải cùng Quang Phong Sơn ở kiếp đầu tiên khi vừa được tạo ra của họ.
Phong Sơn cảm thấy người bạn này khuyên sao cũng không thể khuyên được nên càng thêm nóng lòng. Mà Minh Hải bị người hắn coi là tri kỷ bác bỏ ý kiến mà sinh lòng chán ghét. Hắn hừ một tiếng phất áo rời đi. Bỏ mặc Phong Sơn tóc áo lất phất bay đứng nhìn.
"Quay lại đi, mau quay lại, ngươi mà bỏ hắn đứng đó, hắn sẽ rất cô đơn, chính ngươi cũng không vui vẻ.. mau quay lại đi.. nhanh quay lại.."
Choàng tỉnh dậy, thì ra là đang mơ, Minh Hải sau khi hấp thu thú ngưng đan cấp tám thì liền hôn mê một ngày một đêm. Một đêm này hắn mơ lại những chuyện từ thủa sinh thành của hắn cùng Phong Sơn. Mà hắn tới bây giờ thực hối hận vì khi đó đã bỏ đi, cho nên muốn từ trong mộng đem bản thân mình quay về bên bạn hữu. Thế nhưng một màn kêu kêu gọi gọi kia chỉ khiến chính bản thân hắn tỉnh lại. Còn quá khứ.. cũng là chuyện đã qua chẳng thể quay về.
Hắn thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa hang. Mặt trời sắp mọc lên rồi. Hắn phủi mông đứng dậy ra ngoài hít thở khí trời.
- Phải nhanh chóng cao lớn lên, có những chuyện mà dùng cái đầu của kẻ sống qua vạn năm để suy nghĩ trong thân thể năm tuổi này, thực không hợp.
Hắn tự lẩm bẩm, rồi tự mình đứng đó nhìn trời nhìn đất một lượt. Một thân xác năm tuổi chắp tay sau lưng ngẫm sự đời, nhìn sao cũng thấy không hề bình thường.
Minh Hải đưa tay lên, phất nhẹ một cái liền thấy một con gió thổi tới. Hắn lại đạp một chân lên mặt đất rồi nhảy lên, hắn thực sự đã có thể đạp gió rồi. Thuật ngự phong này nghĩ sao cũng nên tích cực phát triển hơn nữa, để những kẻ tu vi thấp cũng có thể dùng. Hắn đang nghĩ làm thế nào để chế ngự những cơn gió này nếu tu vi không cao. Bản thân qua mấy kiếp lăn lộn đường bộ nên hắn thấy bay được như này quả là tuyệt vời.
Hắn phẩy nhẹ tay một cái hướng tới trung tâm khu rừng mà tới. Hắn vẫn còn nhớ tới vụ tranh đoạt thú vương kia. Nhất định ở đó có những con mồi béo bở cho hắn. Mặc dù hắn cũng là "con" của Thiên Đạo, nhưng cũng không dễ dàng gì gặp được kỳ ngộ. Nên tranh thủ chuyện nào hay chuyện đó!
Có thể đạp gió mà tới đúng là rất nhanh. Ba hơi thở hắn đã tới trung tâm khu rừng rồi. Vì nơi này có rất nhiều ma thú cấp chín, cấp mười cho nên không thể chủ quan. Hắn đem hơi thở giấu đi rồi nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ chờ đợi. Hôm nay rất an tĩnh, không lẽ bọn ma thú trở về nhà dưỡng thương hết rồi. Hắn tuốt một cọng cỏ nhét vào miệng ngậm, đẩy qua đẩy lại đầu lá đung đưa. Hắn vừa nằm vừa nghĩ nếu có ma thú cấp mười ở đây cần làm gì mới là tốt nhất. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn không ít, nhất là kiếp đầu tiên tu ma hắn đã tự mình luyện hóa bao nhiêu thú nguyên đơn. Cho nên việc đối phó ma thú không khó. Khó chính là thực lực hắn bây giờ chưa đủ mà thôi.
Ngồi chờ nửa ngày, một hơi thở của ma thú hắn cũng không cảm nhận được chứ đừng nói rằng thấy đánh nhau. Xem ra ôm cây đợi thỏ không phải cách, hắn ném cọng cỏ đã bị hắn nhai mất một đoạn từ bao giờ ra khỏi miệng. Hắn chống tay bật lên, lại không may bị vướng vào vạt áo mà xém chút ngã. Hắn nhanh chóng đứng vững lại rồi phủi phủi áo, tiện tay hất sợi tóc vừa bị hất bay vào mặt ra. Xấu hổ!
Nói ra, y phục của hắn hiện tại có phần hơi lớn, bởi vì hắn cao lên khá nhanh, hắn lần này đi tu luyện mẹ hắn lo không biết khi nào hắn trở lại. Sợ hắn ăn không no mặc không ấm cho nên đành may rộng ra chút cho hắn có thể mặc lâu hơn. Thành ra, vạt áo có chút dài, hắn lại không đành lòng cắt ngắn lại, vì đó là công sức cùng tình yêu của người mẹ sinh ra hắn ở kiếp này. Hắn đành đem vạt trước và vạt sau buộc lại với nhau.
Hắn bay lên phía trước một đoạn, vừa bay tầm thấp vừa tìm chỗ kín chút để đi qua. Hắn bây giờ chưa thể hiên ngang được, hắn cũng lại chẳng sợ mất mặt, cũng chỉ là cách thức an toàn mà thôi.
Bay được tầm nửa giờ thì hắn thấy khu vực này tĩnh lặng lạ thường. Vốn dĩ trong rừng không tiếng ve thì cũng tiếng dế. Làm sao lại một âm thanh cũng không có như thế được. Lại chưa kể, cây cối ở đây cũng bị dạt sang cứ như vừa có trận gió lớn thổi qua vậy. Không nghĩ nhiều, đích thị chỗ này là nơi giao chiến của ma thú cấp cao rồi. Xem ra bọn chúng mới chọn địa điểm chứ chưa thực sự đánh nhau. Nếu chúng mà đánh rồi thì cái nơi này cũng sẽ nát bét như khu trung tâm hắn vừa ở. Thở dài, đáng tiếc, cũng sớm thôi chỗ này với chỗ lúc nãy chẳng khác nhau là bao. Cây cối đổ gãy, mặt đất vỡn lún.
Hắn lại như cũ, chọn một nơi kín chút nấp vào đó, che dấu bản thể cùng ma khí để dõi theo trận đấu sắp diễn ra. Hắn ngồi yên, động cũng không dám động.
Hắn nheo mắt nhìn một lượt, mắt thấy hai chỗ ở hai hướng khác nhau có biến động dị thường trong không khí, hắn liền biết, nơi đó chính là điểm rình mồi của hai con ma thú. Nhìn không khí xung quanh bị dao động liền biết hai con ma thú này thự sự đạt cấp chín cấp mười rồi.
Roẹt một tiếng, nhìn theo hướng động tĩnh. Thì ra đó là một con phượng hoàng đỏ cấp mười. Bộ lông đỏ rực của nó đang bùng bùng lên bởi ngọn lửa của sức mạnh chính nó. Đây là vừa vào trận đã tung hết lực sao, đối phương phải mạnh mẽ như nào chứ!
Hắn nhìn sang hướng còn lại, một con sư tử nghìn cân to lớn đang từ từ bước ra. Nó cũng có chiếc bờm lông đang bùng cháy lửa xanh. Nìn lục hỏa cấp bốn này có thể biết con sư tử chỉ vừa thăng lên cấp mười thôi, vì vậy nó chưa thể luyện ra lục hỏa cấp năm cao nhất được. Nó cũng quá tham chiến rồi đi, tại sao lại mạo hiểm đánh nhau với phượng hoàng cấp mười có hồng hỏa cấp năm chứ!
Ma thú cấp mười có thể đem thần thức hóa hữu hình, tức là, chúng có thể nói chuyện được với nhau bằng ngôn ngữ con người. Minh Hải nhìn thấy, con sư tử vừa đi vừa hừ hừ mũi. Nó hướng Phượng hoàng rống to.
- Ngươi đúng là kẻ không thức thời. Ngươi có tới hai quả trứng, ta chỉ muốn lấy một quả, ta lấy đi rồi thì cả hai đều vô thương vô tích. Tại sao cố chấp ngăn cản ta.
Phượng hoàng quất mạnh hai cánh vào không trung, một trận gió mang theo hơi nóng từ người nó mà ra xung quanh, chỉ thấy xung quanh liền bị thiêu đen thui trong nháy mắt.
- Ngươi điên rồi sao, đó là con ta, con ta đó!
- Nghìn năm sau ngươi sinh đứa khác, có sao đâu!
- Con sư tử khốn kiếp này, ngươi nói sinh mạng con ta nhẹ như lông hồng vậy sao?
Minh Hải ngồi ngoài nghe đại khái hiểu ra vấn đề, con sư tử kia chắc hẳn muốn cướp một quả trúng để nhanh tăng cường thực lực. Vừa lên cấp mười muốn nhanh chóng đạt thành tựu nhất định cần bổ sung năng lượng cho thú ngưng đan. Trứng Phượng Hoàng chính là đại đại bổ với nó.
Nhưng nói sao nó cũng quá mặt dày đi. Phượng hoàng nghìn năm mới sinh con một lần, lại dùng tu vi một cấp để ấp trứng nở ra. Nhìn nó bây giờ có lẽ trứng cũng ấp được nửa thời gian cho nên thú lực nó có chút yếu ớt. Chẳng trách con Sư tử kia lại chọn tới gây sự lúc này. Đúng là kẻ thừa cơ.
Nhân gian nói Phượng Hoàng tái sinh thực ra là do nó ấp trứng tới khi con nó chui ra, nó bị hạ một bậc thú lực cho nên mới cần hóa cốt. Một lần hóa cốt là một lần đau chết đi sống lại, nhưng sức mạnh sẽ nhanh chóng quay về.
Con Sư tử kia ngoan cố lao tới phía Phượng hoàng, vừa chạy vừa gầm gừ.
- Ngươi không đưa ta còn không biết tự lấy hay sao!
Phượng hòng hét ra lửa với Sư tử,
- Ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng sao.. cùng lắm cá chết lưới rách, ta không tin ngươi đủ bản lĩnh thông thiên.
Nói rồi hai con lao vào nhau. Con thổi hồng hỏa, con gầm ra lục hỏa. Đôi bên gây chiến đến mức mọi thức xung quanh hóa tro tàn.
Minh Hải cũng một phen nóng bỏng da bỏng thịt. Hắn lùi ra xa hơn, vừa lùi vừa không ngừng nhìn về phía đánh nhau phía trước.
Được một lúc, con Phượng hoàng đúng là yếu thế hơn, nó bị thương không nhẹ, bị đánh bay ra xa rồi nằm vật xuống yếu ớt.
Con Sư tử đắc ý lao tới.
- Ta nói rồi, ngươi cứ đưa cho ta có phải xong rồi không? Ngu ngốc.
Nói rồi nó định tung đòn cuối với Phượng hoàng.
Mắt thấy không thể để cái con Sư tử ngu ngốc kia độc chiếm trứng được. Nếu có thể Minh Hải cũng muốn có mấy quả trúng đó. Cho nên hắn lại lần nữa dùng pháp lực nghịch thiên. Đem thân thể cấp bảy kia dùng hắc hỏa.
Hắc hảo là hỏa địa ngục, là ngọn lửa thiêu đốt cả trăm vạn nghìn linh hồn cho nên nó chỉ cần thoát ra xung quanh liền không còn sự sống. Hắc hỏa này là khi xưa, tại kiếp đầu tiên, trong một lần tình cờ đi âm phủ mà hắn có được. Hắc hỏa là lửa sinh ra cùng trời đất, nó không hề mất đi qua những lần chuyển sinh. Nó gắn liền luôn với thần hồn của Minh Hải. Khi hắn nhận ra điều ấy là ba năm trước, khi mới hai tuổi hắn đã vô tình khiến hắc hỏa tỉnh lại. Nhưng do cho tới tận bây giờ hắn đều vô năng sử dụng cho nên hắn không dùng.
Nhưng, để cướp được trứng Phượng hoàng hắn bắt buộc dùng tới một lần vậy. Chỉ cần có hai quả trùng phượng hoàng kia thì thân thể hắn có thể nhanh chóng bình phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất