Chương 21: Anh hùng cứu mỹ nhân
Tống Diên cũng nhận ra mình nói chuyện quá thẳng thắn, đang vò đầu bứt tai muốn nói thêm gì đó, chỉ thấy Dư Lạc Đồng thản nhiên cười một tiếng: "Nếu các cậu đã nhìn thấy hết rồi, tôi cũng không có gì phải giấu nữa."
"Đúng vậy, đây là một trong các công việc mà tôi phải làm, khách hàng tới nơi này cũng khá thích những chàng trai ngoại hình được một chút, chủ quán nói ngoại hình của tôi tạm được, làm bồi bàn thì khách sẽ thích, nếu như khách có táy máy tay chân, chỉ cần không quá đáng, bọn tôi cũng sẽ nhịn xuống mà cho qua, nếu như bán được rượu, về chủ quán sẽ chia tiền hoa hồng nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ, không phải là chỉ bị người ta sờ mấy cái thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào, chịu đựng mãi rồi cũng sẽ quen thôi."
Tống Diên nghe cậu tự nói như vậy, mặc dù trong lòng có thứ gì đó không thoải mái, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ép trở lại.
Hạ Lâm lại nhăn mày không nói gì, nếu quả thật mọi chuyện như Dư Lạc Đồng nói, sao kiếp trước lại bị khách hàng gây chuyện như vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu Hạ Lâm, đã thấy một bồi bàn khác đi đến vỗ vai Dư Lạc Đồng một cái, nói mấy câu vào tai cậu.
Sắc mặt Dư Lạc Đồng biến đổi, nói với hai người: "Xin lỗi, tôi còn phải tiếp khách, xin lỗi vì không tiếp chuyện hai cậu được nữa!" Dứt lời, cậu vội vã đi theo người bồi bàn kia.
Tống Diên có mấy lời giấu trong bụng đã lâu rồi, đợi đến khi Dư Lạc Đồng rời đi, mới nói khẽ với Hạ Lâm: "Mặc dù làm ở đây được nhiều tiền, nhưng tôi luôn cảm thấy không nỡ. Hạ Lâm, nếu không thì hai ta bàn bạc một chút, xem có thể tìm được ai giới thiệu cho Dư Lạc Đồng chỗ nào kiếm được ổn ổn mà công việc tương đối nhẹ nhàng không?"
Hạ Lâm nhăn mày, cũng không nghiêm túc nghe Tống Diên nói chuyện, hoặc là chính xác hơn, cậu vẫn luôn nhìn về bóng lưng của Dư Lạc Đồng.
Cậu luôn cảm thấy, vẻ mặt hốt hoảng vừa rồi của Dư Lạc Đồng, sợ rằng lần này sẽ xảy ra chuyện.
Trực giác của Hạ Lâm quả thật không sai, Dư Lạc Đồng đi khỏi không lâu, họ đã nghe thấy tiếng ồn rất lớn trong đám người, xen lẫn vào đó là tiếng thuỷ tinh vỡ.
Tống Diên còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lâm đã đứng lên chạy vọt tới.
Nơi xảy ra chuyện là ở mép sàn nhảy, một người đàn ông áo đen uống say khướt một tay nắm chặt cổ tay Dư Lạc Đồng, một tay cầm chai rượu đã bị đập vỡ một nửa, dùng phần thuỷ tinh sắc bén dí vào mặt Dư Lạc Đồng, lè nhè uy hiếp: "Con mẹ mày, mày mà không đồng ý, tao chọc thủng mặt mày ra!"
Dư Lạc Đồng sợ đến mức mặt mày nhợt nhạt, môi run rẩy không nói nên lời.
Người đàn ông này là khách quen của quán, trước kia gã thường đến đây cùng với bạn để thư giãn, lần nào tới cũng là Dư Lạc Đồng phục vụ gã, quan hệ của hai người cũng coi như không tệ, không ngờ là mấy ngày gần đây, gã đột nhiên vất phải sự biến đổi lớn, không chỉ mất việc, bạn trai gã cũng chạy theo người khác, cả ngày gã đều ở quán bar, điên cuồng uống rượu, khiến cho tinh thần của bản thân trở nên bất thường, gã lại đem chấp niệm với người bạn trai cũ chuyển lên người Dư Lạc Đồng, quấy rầy Dư Lạc Đồng trong thời gian dài nếu cậu không trở về với gã.
Sau năm lần bảy lượt, Dư Lạc Đồng thấy gã thì có thể tránh được sẽ tránh, không nghĩ được người này mua mâm phải đâm cho thủng, lại mượn rượu ép buộc cậu trước mặt mọi người.
Người đàn ông thấy Dư Lạc Đồng mãi không phản ứng lại, vẻ mặt lại càng hung ác, phần thuỷ tinh lại dí lên, giọng khàn khàn nói: "Rốt cuộc mày có chịu theo tao trở về không?!"
Sự hỗn loạn đã khiến bảo vệ của quán đi vào, nhưng với cục diện mất khống chế như thế này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Chu Sóc đã theo Hạ Lâm chen vào đám người, Tống Diên chậm chạp cũng muốn tới, nhưng người vây xem ngày càng đông ngăn hắn ở bên ngoài, khiến cho hắn không nhìn được bên trong đang xảy ra chuyện gì...
Hạ Lâm phân tích tình hình một chút, hơi nghiêng đầu nói với Chu Sóc: "Tôi thu hút sự chú ý của hắn, cậu vòng qua sau lưng hắn, tranh thủ lúc hắn không đề phòng áp chế hắn, có chắc chắn được không?"
Chu Sóc suy nghĩ một chút, gật đầu.
Do đó, Hạ Lâm gạt đám người ra, nói: "Hiện tại cậu ta đang là người của tôi, nếu anh muốn mang cậu ta đi, thì cũng phải hỏi ý kiến tôi trước đã chứ?"
"Đúng vậy, đây là một trong các công việc mà tôi phải làm, khách hàng tới nơi này cũng khá thích những chàng trai ngoại hình được một chút, chủ quán nói ngoại hình của tôi tạm được, làm bồi bàn thì khách sẽ thích, nếu như khách có táy máy tay chân, chỉ cần không quá đáng, bọn tôi cũng sẽ nhịn xuống mà cho qua, nếu như bán được rượu, về chủ quán sẽ chia tiền hoa hồng nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ, không phải là chỉ bị người ta sờ mấy cái thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào, chịu đựng mãi rồi cũng sẽ quen thôi."
Tống Diên nghe cậu tự nói như vậy, mặc dù trong lòng có thứ gì đó không thoải mái, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ép trở lại.
Hạ Lâm lại nhăn mày không nói gì, nếu quả thật mọi chuyện như Dư Lạc Đồng nói, sao kiếp trước lại bị khách hàng gây chuyện như vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu Hạ Lâm, đã thấy một bồi bàn khác đi đến vỗ vai Dư Lạc Đồng một cái, nói mấy câu vào tai cậu.
Sắc mặt Dư Lạc Đồng biến đổi, nói với hai người: "Xin lỗi, tôi còn phải tiếp khách, xin lỗi vì không tiếp chuyện hai cậu được nữa!" Dứt lời, cậu vội vã đi theo người bồi bàn kia.
Tống Diên có mấy lời giấu trong bụng đã lâu rồi, đợi đến khi Dư Lạc Đồng rời đi, mới nói khẽ với Hạ Lâm: "Mặc dù làm ở đây được nhiều tiền, nhưng tôi luôn cảm thấy không nỡ. Hạ Lâm, nếu không thì hai ta bàn bạc một chút, xem có thể tìm được ai giới thiệu cho Dư Lạc Đồng chỗ nào kiếm được ổn ổn mà công việc tương đối nhẹ nhàng không?"
Hạ Lâm nhăn mày, cũng không nghiêm túc nghe Tống Diên nói chuyện, hoặc là chính xác hơn, cậu vẫn luôn nhìn về bóng lưng của Dư Lạc Đồng.
Cậu luôn cảm thấy, vẻ mặt hốt hoảng vừa rồi của Dư Lạc Đồng, sợ rằng lần này sẽ xảy ra chuyện.
Trực giác của Hạ Lâm quả thật không sai, Dư Lạc Đồng đi khỏi không lâu, họ đã nghe thấy tiếng ồn rất lớn trong đám người, xen lẫn vào đó là tiếng thuỷ tinh vỡ.
Tống Diên còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lâm đã đứng lên chạy vọt tới.
Nơi xảy ra chuyện là ở mép sàn nhảy, một người đàn ông áo đen uống say khướt một tay nắm chặt cổ tay Dư Lạc Đồng, một tay cầm chai rượu đã bị đập vỡ một nửa, dùng phần thuỷ tinh sắc bén dí vào mặt Dư Lạc Đồng, lè nhè uy hiếp: "Con mẹ mày, mày mà không đồng ý, tao chọc thủng mặt mày ra!"
Dư Lạc Đồng sợ đến mức mặt mày nhợt nhạt, môi run rẩy không nói nên lời.
Người đàn ông này là khách quen của quán, trước kia gã thường đến đây cùng với bạn để thư giãn, lần nào tới cũng là Dư Lạc Đồng phục vụ gã, quan hệ của hai người cũng coi như không tệ, không ngờ là mấy ngày gần đây, gã đột nhiên vất phải sự biến đổi lớn, không chỉ mất việc, bạn trai gã cũng chạy theo người khác, cả ngày gã đều ở quán bar, điên cuồng uống rượu, khiến cho tinh thần của bản thân trở nên bất thường, gã lại đem chấp niệm với người bạn trai cũ chuyển lên người Dư Lạc Đồng, quấy rầy Dư Lạc Đồng trong thời gian dài nếu cậu không trở về với gã.
Sau năm lần bảy lượt, Dư Lạc Đồng thấy gã thì có thể tránh được sẽ tránh, không nghĩ được người này mua mâm phải đâm cho thủng, lại mượn rượu ép buộc cậu trước mặt mọi người.
Người đàn ông thấy Dư Lạc Đồng mãi không phản ứng lại, vẻ mặt lại càng hung ác, phần thuỷ tinh lại dí lên, giọng khàn khàn nói: "Rốt cuộc mày có chịu theo tao trở về không?!"
Sự hỗn loạn đã khiến bảo vệ của quán đi vào, nhưng với cục diện mất khống chế như thế này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Chu Sóc đã theo Hạ Lâm chen vào đám người, Tống Diên chậm chạp cũng muốn tới, nhưng người vây xem ngày càng đông ngăn hắn ở bên ngoài, khiến cho hắn không nhìn được bên trong đang xảy ra chuyện gì...
Hạ Lâm phân tích tình hình một chút, hơi nghiêng đầu nói với Chu Sóc: "Tôi thu hút sự chú ý của hắn, cậu vòng qua sau lưng hắn, tranh thủ lúc hắn không đề phòng áp chế hắn, có chắc chắn được không?"
Chu Sóc suy nghĩ một chút, gật đầu.
Do đó, Hạ Lâm gạt đám người ra, nói: "Hiện tại cậu ta đang là người của tôi, nếu anh muốn mang cậu ta đi, thì cũng phải hỏi ý kiến tôi trước đã chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất