Chương 35: Hôn
Tống Diên cũng không để ý tới Dư Lạc Đồng đang thất thần, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn chằm chằm vào Dư Lạc Đồng, hỏi: "Lạc Đồng, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"
Dư Lạc Đồng phục hồi tinh thần, hỏi: "Giúp gì vậy?"
"Trên mạng có người nói, nếu hôn người cùng giới tính mà không cảm thấy chán ghét thì có tố chất cong, tôi muốn thử một chút, rốt cuộc là hôn môi với con trai có cảm giác gì..."
Mặc dù lần trước hắn Kabe-don Hạ Lâm rồi còn hôn lưỡi đối phương, nhưng hắn không thể nào nhớ lại được. Không còn cách nào khác, hắn đành tìm Dư Lạc Đồng thử nghiệm.
"Cậu... muốn kiss với tối?" Dư Lạc Đồng cảnh giác lui về sau một bước.
"Chỉ thử thôi mà." Tống Diên chắp hai tay ở sau lưng, "Tôi cũng sẽ không làm gì cậu."
Dư Lạc Đồng quan sát Tống Diên một lúc, nói thật thì, Tống Diên ngoại hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, đẹp trai hơn Hạ Lâm một xíu, nếu như chỉ kiss thôi, Dư Lạc Đồng cảm thấy mình cũng không có gì thua thiệt.
Chuẩn bị tâm lý xong, Dư Lạc Đồng gắng gượng nói: "Vậy cũng được, thấy cậu thường xuyên giúp đỡ tôi, tôi cũng hi sinh nhan sắc một chút."
Tống Diên vội vã nói: "Được được, nhân lúc trong lớp không có ai, thử luôn đi."
Dư Lạc Đồng không yên tâm nhìn xung quanh, chắc chắn không có bạn cùng lớp đi vào, mới khẽ nói với Tống Diên: "Cậu ngồi xuống."
"Gì?"
"Cậu cao quá, tôi nhón chân rất mệt."
"Được rồi." Nhìn dáng vẻ hình như rất có kinh nghiệm của Dư Lạc Đồng, Tống Diên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dư Lạc Đồng lại nói: "Cậu nhắm mắt lại."
"Còn phải nhắm mắt nữa á?"
"Cậu trợn mắt tôi không hôn được."
"Lắm yêu cầu quá." Tống Diên bất mãn lầu bầu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Vì vậy Hạ Lâm vừa mới đi đến cửa lớp, ngẩng đầu đã nhìn thấy Dư Lạc Đồng cúi đầu hôn Tống Diên.
Chu Sóc đứng ngay sau lưng cậu, thấy bước chân Hạ Lâm chợt chậm lại, cả người như bị đánh một cái ngớ ra tại chỗ.
Hắn vừa định bước đến hỏi, Hạ Lâm đột nhiên quay người lại, ngăn cản hắn không đi về phía trước, thấp giọng nói: "Tôi để quên đồ, cậu đi cùng tôi về lấy đồ."
Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, lúc nói chuyện môi cũng hơi run rẩy, như hồn bay phách lạc.
Chu Sóc mờ mịt, hắn vừa cùng Hạ Lâm chạy một vòng về, bọn họ phải về đâu để lấy đồ cơ? Sân thể dục á? Hạ Lâm làm rơi đồ à? Rơi đồ gì quan trọng sao, khiến cho cậu hoảng sợ như vậy?"
Hạ Lâm không cho hắn thời gian nghĩ ngợi, chỉ vội vàng thậm chí còn có chút chật vật kéo tay hắn đến cầu thang.
Trong lớp, môi Dư Lạc Đồng nhẹ nhàng chạm vào Tống Diên một chút, sau đó tách ra, hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Tống Diên từ từ mở mắt, nhăn mày suy nghĩ một chút, nói: "Cảm thấy chút ấm áp."
Nhưng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác long trời lở đất như trong tiểu thuyết miêu tả.
Dư Lạc Đồng ép lên ngực hắn một cái: "Còn chỗ này?"
"Chỗ này thì sao?"
"Tim có đập nhanh không?"
"Vẫn thế mà!"
Dư Lạc Đồng bật cười: "Tôi cũng thế, tôi không có cảm giác gì với cậu."
"Vậy có phải điều đó đã chứng minh tôi không phải là cong không?"
"Hừm... cũng không thể kết luận vội như vậy được," Dư Lạc Đồng nghiêm túc phân tích, "Cậu chỉ không có cảm giác với tôi, cũng có thể không có cảm giác với tất cả người cùng phái, chỉ thử với một mình tôi thì đáp án không chuẩn cho lắm."
Thực ra trong lòng Tống Diên lại có chút mất mát, lúc đầu gặp Dư Lạc Đồng, hắn bị dáng vẻ kinh diễm của đối phương mê hoặc, thậm chí hắn còn tiếc mãi sao Dư Lạc Đồng không phải là nữ, nếu là một cô gái, hắn nhất định sẽ theo đuổi đối phương đến cùng.
Nhưng thời gian trôi đi, Tống Diên dần dần sinh ra sự miễn dịch với gương mặt xinh đẹp của Dư Lạc Đồng, hoặc nói đúng hơn, khoảng thời gian này hắn vẫn bận đấu trí với Hạ Lâm, sự chú ý đến Dư Lạc Đồng giảm đi, sau khi hắn biết Dư Lạc Đồng thích Hạ lâm thì lại càng giảm mạnh.
Về sau, vì thái độ của Hạ Lâm với Dư Lạc Đồng có sự thay đổi, cảm nhận của hắn về Dư Lạc Đồng cũng lên lên xuống xuống theo đó, cứ thế cảm giác kinh diễm thuần tuý lần đầu gặp đã dần cạn kiệt.
Dư Lạc Đồng phục hồi tinh thần, hỏi: "Giúp gì vậy?"
"Trên mạng có người nói, nếu hôn người cùng giới tính mà không cảm thấy chán ghét thì có tố chất cong, tôi muốn thử một chút, rốt cuộc là hôn môi với con trai có cảm giác gì..."
Mặc dù lần trước hắn Kabe-don Hạ Lâm rồi còn hôn lưỡi đối phương, nhưng hắn không thể nào nhớ lại được. Không còn cách nào khác, hắn đành tìm Dư Lạc Đồng thử nghiệm.
"Cậu... muốn kiss với tối?" Dư Lạc Đồng cảnh giác lui về sau một bước.
"Chỉ thử thôi mà." Tống Diên chắp hai tay ở sau lưng, "Tôi cũng sẽ không làm gì cậu."
Dư Lạc Đồng quan sát Tống Diên một lúc, nói thật thì, Tống Diên ngoại hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, đẹp trai hơn Hạ Lâm một xíu, nếu như chỉ kiss thôi, Dư Lạc Đồng cảm thấy mình cũng không có gì thua thiệt.
Chuẩn bị tâm lý xong, Dư Lạc Đồng gắng gượng nói: "Vậy cũng được, thấy cậu thường xuyên giúp đỡ tôi, tôi cũng hi sinh nhan sắc một chút."
Tống Diên vội vã nói: "Được được, nhân lúc trong lớp không có ai, thử luôn đi."
Dư Lạc Đồng không yên tâm nhìn xung quanh, chắc chắn không có bạn cùng lớp đi vào, mới khẽ nói với Tống Diên: "Cậu ngồi xuống."
"Gì?"
"Cậu cao quá, tôi nhón chân rất mệt."
"Được rồi." Nhìn dáng vẻ hình như rất có kinh nghiệm của Dư Lạc Đồng, Tống Diên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dư Lạc Đồng lại nói: "Cậu nhắm mắt lại."
"Còn phải nhắm mắt nữa á?"
"Cậu trợn mắt tôi không hôn được."
"Lắm yêu cầu quá." Tống Diên bất mãn lầu bầu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Vì vậy Hạ Lâm vừa mới đi đến cửa lớp, ngẩng đầu đã nhìn thấy Dư Lạc Đồng cúi đầu hôn Tống Diên.
Chu Sóc đứng ngay sau lưng cậu, thấy bước chân Hạ Lâm chợt chậm lại, cả người như bị đánh một cái ngớ ra tại chỗ.
Hắn vừa định bước đến hỏi, Hạ Lâm đột nhiên quay người lại, ngăn cản hắn không đi về phía trước, thấp giọng nói: "Tôi để quên đồ, cậu đi cùng tôi về lấy đồ."
Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, lúc nói chuyện môi cũng hơi run rẩy, như hồn bay phách lạc.
Chu Sóc mờ mịt, hắn vừa cùng Hạ Lâm chạy một vòng về, bọn họ phải về đâu để lấy đồ cơ? Sân thể dục á? Hạ Lâm làm rơi đồ à? Rơi đồ gì quan trọng sao, khiến cho cậu hoảng sợ như vậy?"
Hạ Lâm không cho hắn thời gian nghĩ ngợi, chỉ vội vàng thậm chí còn có chút chật vật kéo tay hắn đến cầu thang.
Trong lớp, môi Dư Lạc Đồng nhẹ nhàng chạm vào Tống Diên một chút, sau đó tách ra, hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Tống Diên từ từ mở mắt, nhăn mày suy nghĩ một chút, nói: "Cảm thấy chút ấm áp."
Nhưng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác long trời lở đất như trong tiểu thuyết miêu tả.
Dư Lạc Đồng ép lên ngực hắn một cái: "Còn chỗ này?"
"Chỗ này thì sao?"
"Tim có đập nhanh không?"
"Vẫn thế mà!"
Dư Lạc Đồng bật cười: "Tôi cũng thế, tôi không có cảm giác gì với cậu."
"Vậy có phải điều đó đã chứng minh tôi không phải là cong không?"
"Hừm... cũng không thể kết luận vội như vậy được," Dư Lạc Đồng nghiêm túc phân tích, "Cậu chỉ không có cảm giác với tôi, cũng có thể không có cảm giác với tất cả người cùng phái, chỉ thử với một mình tôi thì đáp án không chuẩn cho lắm."
Thực ra trong lòng Tống Diên lại có chút mất mát, lúc đầu gặp Dư Lạc Đồng, hắn bị dáng vẻ kinh diễm của đối phương mê hoặc, thậm chí hắn còn tiếc mãi sao Dư Lạc Đồng không phải là nữ, nếu là một cô gái, hắn nhất định sẽ theo đuổi đối phương đến cùng.
Nhưng thời gian trôi đi, Tống Diên dần dần sinh ra sự miễn dịch với gương mặt xinh đẹp của Dư Lạc Đồng, hoặc nói đúng hơn, khoảng thời gian này hắn vẫn bận đấu trí với Hạ Lâm, sự chú ý đến Dư Lạc Đồng giảm đi, sau khi hắn biết Dư Lạc Đồng thích Hạ lâm thì lại càng giảm mạnh.
Về sau, vì thái độ của Hạ Lâm với Dư Lạc Đồng có sự thay đổi, cảm nhận của hắn về Dư Lạc Đồng cũng lên lên xuống xuống theo đó, cứ thế cảm giác kinh diễm thuần tuý lần đầu gặp đã dần cạn kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất