Chương 37
Edit: Yuuki Titan
Người nhà Tiểu Trúc Tử nhận được ân huệ từ Đường Tự, lại nhìn thấy hắn diễn kịch đối tốt với Tiểu Trúc Tử, quả thực xem hắn như một vị thần, ai nấy trong nhà đều cảm thấy Tiểu Trúc Tử thật may mắn tìm được một người chủ tốt. Cuộc sống ra biển đánh cá nhất định không phải là một công việc yên ổn, thu hoạch lớn nhỏ còn phải xem sắc mặt ông trời, tẩu tử của Tiểu Trúc Tử lại là người có đầu óc nhất trong nhà, thấy Đường Tự là một chủ tử tốt lại dễ nói chuyện, vì vậy khi dùng cơm xong liền kéo Tiểu Trúc Tử sang một bên, muốn y nói chuyện cùng Đường Tự giới thiệu đại ca Tiểu Ngư vào phủ tổng đốc làm việc.
Tiểu Trúc Tử mím môi một cái, do dự mà có nên giúp chuyện này hay không, chuyện vào phủ làm việc, thu nhập ổn định hơn so với đánh cá, có thể giúp vào chi phí trong nhà, thế nhưng chủ tử nhà y đối với đại ca rất có hứng thú, chủ tử đối với cái gì nảy sinh hứng thú đều rất phiền phức a.
Tiểu Trúc Tử do dự bị đại tẩu xem như không chịu giúp.
“Khó có được có một người chủ tử dễ nói chuyện như thế, chỉ là muốn ngươi đi nói một tiếng cũng khó khăn như thế, nhị đệ là sợ Tiểu Ngư vào phủ rồi làm cao mà sai ngươi? Thôi quên đi, ngươi đã vì cái nhà này mà hy sinh một lần, nếu như lại để cho ngươi khó xử, trong lòng đại tẩu cũng áy náy.”
“Đại tẩu không có lỗi, ta đi nói là được.”
Tiểu Trúc Tử đối với chủ tử thực sự vô pháp nói rõ, chính là đại tẩu đã nói đến đây, mình không giúp một tay tựa hồ bất cận nhân tình ( không hợp đạo làm người) .
Tiểu Trúc Tử đi tới trước mặt chủ tử mình. Lúc đó Đường tự đang cùng phụ thân của y trò chuyện, phụ thân y đứng ở nơi đó rất cung kính, Đường Tự vẫn ngồi ở chỗ kia dùng ánh mắt liếc nhìn căn nhà tranh của bọn họ.
“Chủ tử, đại ca của ta muốn vào trong phủ làm việc, ngài có thể dàn xếp một chút hay không?.”
“Trong phủ thiếu một một tảo đình viện ( quét sân) , tiền công một tháng là hai lượng bạc hỏi đại ca ngươi có nguyện ý hay không?.”
“Nguyện ý nguyện ý a.”
Tiểu Trúc Tử còn chưa lên tiếng, phụ thân của y liền nhanh chóng đáp ứng. Phải biết rằng tiền công một tháng hai lượng thật không tồi , với những người làm việc bình thường như họ rất hiếm.
Cứ như vậy, ca ca Tiểu Trúc Tử – Tiểu Ngư cũng vào Tam giang Tổng đốc phủ, mỗi sáng sớm Tiểu Trúc Tử ở hoa viên chăm sóc cây cỏ, lặt lá, ca ca y ở phía sau quét, quét rác sao, một ngày hai lần cũng đủ để đại ca thỏa mãn, nhất là Tiểu Trúc Tử nhát gan lại sợ ném chuột vỡ đồ, tự nhiên càng thêm không dám phản kháng. Phải biết rằng cả nhà bọn họ sinh kế hoàn toàn trông cậy vào mỗi tháng hai lượng bạc của đại ca .
Trong nhà Tiểu Trúc Tử dùng ngân lượng chủ tử cho xây một căn nhà gạch, đông ấm hạ mát nhưng so với nhà tranh kia tốt hơn nhiều, phần ngân lượng còn dư lại cũng không còn bao nhiêu. Tiểu Trúc Tử là bán vào cung làm thái giám, ký khế ước bán thân là văn tự bán đứt, nói cách khác y cũng không có bao nhiêu tiền công, muốn giúp trong nhà cũng không có sức lực.
Tiểu Trúc Tử thương cảm Nhị thiếu gia, cũng chính là đệ đệ Đường Tự – Đường Tục sau khi kết hôn một năm có hai tiểu hài tử kéo dài huyết mạch của Đường gia, bảy năm sau đó sinh sáu nam sáu nữ, Đường Tự lấy nhi tử của đệ đệ – Đường Tu Lễ làm con thừa tự của hắn, đồng thời đem nhị tiểu tử của ca ca Tiểu Trúc Tử là Trúc Căn ( cây tre) năm nay 9 tuổi dẫn vào phủ để bầu bạn , đối với hài tử nhà nghèo có thể đọc sách mà một điều cao xa, một nhà Tiểu Trúc Tử đối với Tiểu TRúc Tử ngày càng kính trọng, đồng thời lập cho hắn bài bị trường sinh, sớm tối đều thấp ba nén nhang cúng thần.
Đường tự đối với Tiểu Trúc Tử trêu đùa vẫn không có dừng lại, bị trêu đều đến không dám lên tiếng,, hắn đối với Tiểu Hà ngày càng ám muội, càng thoải mái.
Ngày này ở thư phòng, Tiểu Hà lại bị chủ tử nhà y dồn đến góc tường, liền nghe được có người gõ cửa. Ở đây muốn nói một chút, bởi vì ca ca Tiểu Trúc Tử cũng họ trúc, để phòng ngừa gọi sai người sẽ không tốt, Đường Tự đổi giọng gọi Tiểu Trúc Tử thành Tiểu Hà.
Người nhà Tiểu Trúc Tử nhận được ân huệ từ Đường Tự, lại nhìn thấy hắn diễn kịch đối tốt với Tiểu Trúc Tử, quả thực xem hắn như một vị thần, ai nấy trong nhà đều cảm thấy Tiểu Trúc Tử thật may mắn tìm được một người chủ tốt. Cuộc sống ra biển đánh cá nhất định không phải là một công việc yên ổn, thu hoạch lớn nhỏ còn phải xem sắc mặt ông trời, tẩu tử của Tiểu Trúc Tử lại là người có đầu óc nhất trong nhà, thấy Đường Tự là một chủ tử tốt lại dễ nói chuyện, vì vậy khi dùng cơm xong liền kéo Tiểu Trúc Tử sang một bên, muốn y nói chuyện cùng Đường Tự giới thiệu đại ca Tiểu Ngư vào phủ tổng đốc làm việc.
Tiểu Trúc Tử mím môi một cái, do dự mà có nên giúp chuyện này hay không, chuyện vào phủ làm việc, thu nhập ổn định hơn so với đánh cá, có thể giúp vào chi phí trong nhà, thế nhưng chủ tử nhà y đối với đại ca rất có hứng thú, chủ tử đối với cái gì nảy sinh hứng thú đều rất phiền phức a.
Tiểu Trúc Tử do dự bị đại tẩu xem như không chịu giúp.
“Khó có được có một người chủ tử dễ nói chuyện như thế, chỉ là muốn ngươi đi nói một tiếng cũng khó khăn như thế, nhị đệ là sợ Tiểu Ngư vào phủ rồi làm cao mà sai ngươi? Thôi quên đi, ngươi đã vì cái nhà này mà hy sinh một lần, nếu như lại để cho ngươi khó xử, trong lòng đại tẩu cũng áy náy.”
“Đại tẩu không có lỗi, ta đi nói là được.”
Tiểu Trúc Tử đối với chủ tử thực sự vô pháp nói rõ, chính là đại tẩu đã nói đến đây, mình không giúp một tay tựa hồ bất cận nhân tình ( không hợp đạo làm người) .
Tiểu Trúc Tử đi tới trước mặt chủ tử mình. Lúc đó Đường tự đang cùng phụ thân của y trò chuyện, phụ thân y đứng ở nơi đó rất cung kính, Đường Tự vẫn ngồi ở chỗ kia dùng ánh mắt liếc nhìn căn nhà tranh của bọn họ.
“Chủ tử, đại ca của ta muốn vào trong phủ làm việc, ngài có thể dàn xếp một chút hay không?.”
“Trong phủ thiếu một một tảo đình viện ( quét sân) , tiền công một tháng là hai lượng bạc hỏi đại ca ngươi có nguyện ý hay không?.”
“Nguyện ý nguyện ý a.”
Tiểu Trúc Tử còn chưa lên tiếng, phụ thân của y liền nhanh chóng đáp ứng. Phải biết rằng tiền công một tháng hai lượng thật không tồi , với những người làm việc bình thường như họ rất hiếm.
Cứ như vậy, ca ca Tiểu Trúc Tử – Tiểu Ngư cũng vào Tam giang Tổng đốc phủ, mỗi sáng sớm Tiểu Trúc Tử ở hoa viên chăm sóc cây cỏ, lặt lá, ca ca y ở phía sau quét, quét rác sao, một ngày hai lần cũng đủ để đại ca thỏa mãn, nhất là Tiểu Trúc Tử nhát gan lại sợ ném chuột vỡ đồ, tự nhiên càng thêm không dám phản kháng. Phải biết rằng cả nhà bọn họ sinh kế hoàn toàn trông cậy vào mỗi tháng hai lượng bạc của đại ca .
Trong nhà Tiểu Trúc Tử dùng ngân lượng chủ tử cho xây một căn nhà gạch, đông ấm hạ mát nhưng so với nhà tranh kia tốt hơn nhiều, phần ngân lượng còn dư lại cũng không còn bao nhiêu. Tiểu Trúc Tử là bán vào cung làm thái giám, ký khế ước bán thân là văn tự bán đứt, nói cách khác y cũng không có bao nhiêu tiền công, muốn giúp trong nhà cũng không có sức lực.
Tiểu Trúc Tử thương cảm Nhị thiếu gia, cũng chính là đệ đệ Đường Tự – Đường Tục sau khi kết hôn một năm có hai tiểu hài tử kéo dài huyết mạch của Đường gia, bảy năm sau đó sinh sáu nam sáu nữ, Đường Tự lấy nhi tử của đệ đệ – Đường Tu Lễ làm con thừa tự của hắn, đồng thời đem nhị tiểu tử của ca ca Tiểu Trúc Tử là Trúc Căn ( cây tre) năm nay 9 tuổi dẫn vào phủ để bầu bạn , đối với hài tử nhà nghèo có thể đọc sách mà một điều cao xa, một nhà Tiểu Trúc Tử đối với Tiểu TRúc Tử ngày càng kính trọng, đồng thời lập cho hắn bài bị trường sinh, sớm tối đều thấp ba nén nhang cúng thần.
Đường tự đối với Tiểu Trúc Tử trêu đùa vẫn không có dừng lại, bị trêu đều đến không dám lên tiếng,, hắn đối với Tiểu Hà ngày càng ám muội, càng thoải mái.
Ngày này ở thư phòng, Tiểu Hà lại bị chủ tử nhà y dồn đến góc tường, liền nghe được có người gõ cửa. Ở đây muốn nói một chút, bởi vì ca ca Tiểu Trúc Tử cũng họ trúc, để phòng ngừa gọi sai người sẽ không tốt, Đường Tự đổi giọng gọi Tiểu Trúc Tử thành Tiểu Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất