Chương 41
Thời điểm hoàng đế tứ hôn, công chúa nhập phủ chỉ còn có ba ngày, Đường Tự nói muốn đi đôn đốc công trình kiến trúc phòng lũ, ở trên đê không may rơi vào hà đạo ( hướng chuyển của dòng nước hay đường đi của dòng nước) , ở chỗ đập đầu bị đụng phải tảng đá, hô hấp liền mất tại chỗ, lúc ấy có ba người quan viên, còn có Đại tổng quản Đường gia An bá đều có thể làm bằng chứng, trong kinh có người hoài nghi nên sai đại phu đến đây xem, đại phu bắt mạch con ngươi phiên nhãn sau đó lắc đầu, Đường Tự xem ra thật sự phải nằm vào quan tài.
Tam Giang tổng đốc – Đường Tự năm nay 30 tuổi bởi vì công việc mà hy sinh vì nhiệm vụ, ngay cả khi chết cũng có danh tiếng tốt, Hoàng thượng đem ngân lượng trấn an người nhà của hắn, cũng muốn cho hắn một phong quang đại táng, thế nhưng người nhà Đường Tự cố ý đem hắn an táng tại nơi mộ tổ tiên của Đường gia, còn nói Đường Tự lúc lúc còn sống hắn đã nói tang sự của hắn phải đơn giản, Đường Tự chết đi không được vài ngày Hoàng đế đã cho người đem linh cửu Như Ý công chúa tới cùng hắn hợp táng, người nào bi thương thì cứ bi thương, duy chỉ có một người sau khi biết được Đường Tự chết liền trở nên si ngốc ngơ ngác.
Người kia chính là Tiểu Hà, Đường Tự chết, khế ước bán thân của y được chuyển về tay lão tổng quản Đường gia.
Một ngày này, lão tổng quản đưa cho Tiểu Hà một cái giỏ bằng trúc, bên trong đầy đủ bút lông, thuốc màu, trang giấy, còn có cây nến chờ mộ phần gì đó.
“Thắp cho đại thiếu gia một nén hương đi. Tiểu Trúc Tử, ngươi đừng có trách ta, Đường gia mất đi đại thiếu gia cuộc sống cũng không quá dễ dàng, khế ước bán thân của ngươi ta đã qua tay bán cho một đại gia họ Thăng, sáng mai ngươi cùng hắn rời đi.”
“Ta đã hiểu.”
Từ khi chủ tử đi y đã không chú tâm làm việc, làm cái gì sai cái đó? Hơn nữa việc trong nhà sự y vốn không thể giúp được gì, Đường gia qua tay bán y cũng là nghi thức bình thường.
Tiểu Hà ngồi trong phòng Đường Tự khi còn sống từng ở, trong tay cầm chiếc giỏ bằng trúc, ngơ ngác cho đến tối mới động thân đi đến mộ phần. Y chân trước vừa đi chân sau Đường Tục muốn cùng đi lại bị lão tổng quản ngăn lại.
“An bá, ta cảm giác vẫn là đi cùng để nói rõ ràng đi, ngươi xem y như vậy, ta lo lắng trong lòng y lại nghĩ quẫn ….”
“Đại thiếu gia rời khỏi nơi này càng ít người biết càng tốt, hơn nữa y đến mộ phần đại thiếu gia ắt tự sẽ nói. Bọn họ rời đi tất cả liền thái bình.”
“Thật không biết đại ca suy nghĩ cái gì? Đã không thú thì thôi, ngay cả thân phận địa vị cũng không cần, hắn và Như Ý công chúa tình cảm thực sâu nặng đến vậy?”
“Ngốc tiểu tử còn chưa nhìn ra sao?”
“Nhìn cái gì?”
“Ta già rồi, không muốn nhiều lời, trở về ngủ đi.”
“Chúng ta không đi cùng để cáo biệt đại ca?”
“Không cần, đại thiếu gia đã đáp ứng khi yên ổn sẽ thông báo cho chúng ta, đại thiếu gia a, ngài thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, còn đánh mất chính mình.”
Lại nói Tiểu Hà từng bước từng bước đi tới mồ, khi tìm được mộ bia chủ tử liền quỳ xuống, nước mắt rơi lả chả.
“Chủ tử, nô tài nghe theo ngài buổi tối một mình tới đây, ta mang theo cho ngài hương trúc Nguyên Bảo.”
Tiểu Hà đem đồ vật này nọ bày ra, đông đông dập đầu ba cái.
“Chủ tử ngài trên trời có linh phù hộ Đường gia, phù hộ một nhà nô tài, nô tài đã suy nghĩ cẩn thận, nô tài sẽ cùng đi với ngài, ngài không cần ngại nô tài ngốc, đi xuống dưới nô tài hầu hạ người thật tốt được không?”
“Hảo, khó được ngươi lại có tâm như vậy, ta không cần ngươi không được rồi.”
Không biết là ai trả lời, Tiểu Hà theo tiếng nhìn lại, từ phía sau mộ bia toát ra một thân ảnh bạch y chậm rãi hướng y mà đi tới, Tiểu Hà vừa thấy, là chủ tử y.
“Chủ tử!”
“Nô tài ngoan, thấy ta không sợ sao?”
“Ngài đến mang nô tài đi sao?”
“Đúng vậy, như thế nào? Sợ? Ân, ngươi đem ngọn nến thổi đi.”
Tiểu Hà thổi tắt ngọn nến, đứng lên bổ nhào vào trong lòng Đường Tự, miệng hô.
“Chủ tử chủ tử, hay mang nô tài đi theo ngài.”
“Này, còn phải xem biểu hiện của ngươi, đem quần áo cởi sạch, nằm sấp trên tấm bia đá đi.”
Chết còn không sợ, cũng không xấu hổ, Tiểu Hà nhanh nhẹn thoát quần áo trèo lên tấm bia đá, dưới ánh trăng cái mông nâng lên thật cao
Tam Giang tổng đốc – Đường Tự năm nay 30 tuổi bởi vì công việc mà hy sinh vì nhiệm vụ, ngay cả khi chết cũng có danh tiếng tốt, Hoàng thượng đem ngân lượng trấn an người nhà của hắn, cũng muốn cho hắn một phong quang đại táng, thế nhưng người nhà Đường Tự cố ý đem hắn an táng tại nơi mộ tổ tiên của Đường gia, còn nói Đường Tự lúc lúc còn sống hắn đã nói tang sự của hắn phải đơn giản, Đường Tự chết đi không được vài ngày Hoàng đế đã cho người đem linh cửu Như Ý công chúa tới cùng hắn hợp táng, người nào bi thương thì cứ bi thương, duy chỉ có một người sau khi biết được Đường Tự chết liền trở nên si ngốc ngơ ngác.
Người kia chính là Tiểu Hà, Đường Tự chết, khế ước bán thân của y được chuyển về tay lão tổng quản Đường gia.
Một ngày này, lão tổng quản đưa cho Tiểu Hà một cái giỏ bằng trúc, bên trong đầy đủ bút lông, thuốc màu, trang giấy, còn có cây nến chờ mộ phần gì đó.
“Thắp cho đại thiếu gia một nén hương đi. Tiểu Trúc Tử, ngươi đừng có trách ta, Đường gia mất đi đại thiếu gia cuộc sống cũng không quá dễ dàng, khế ước bán thân của ngươi ta đã qua tay bán cho một đại gia họ Thăng, sáng mai ngươi cùng hắn rời đi.”
“Ta đã hiểu.”
Từ khi chủ tử đi y đã không chú tâm làm việc, làm cái gì sai cái đó? Hơn nữa việc trong nhà sự y vốn không thể giúp được gì, Đường gia qua tay bán y cũng là nghi thức bình thường.
Tiểu Hà ngồi trong phòng Đường Tự khi còn sống từng ở, trong tay cầm chiếc giỏ bằng trúc, ngơ ngác cho đến tối mới động thân đi đến mộ phần. Y chân trước vừa đi chân sau Đường Tục muốn cùng đi lại bị lão tổng quản ngăn lại.
“An bá, ta cảm giác vẫn là đi cùng để nói rõ ràng đi, ngươi xem y như vậy, ta lo lắng trong lòng y lại nghĩ quẫn ….”
“Đại thiếu gia rời khỏi nơi này càng ít người biết càng tốt, hơn nữa y đến mộ phần đại thiếu gia ắt tự sẽ nói. Bọn họ rời đi tất cả liền thái bình.”
“Thật không biết đại ca suy nghĩ cái gì? Đã không thú thì thôi, ngay cả thân phận địa vị cũng không cần, hắn và Như Ý công chúa tình cảm thực sâu nặng đến vậy?”
“Ngốc tiểu tử còn chưa nhìn ra sao?”
“Nhìn cái gì?”
“Ta già rồi, không muốn nhiều lời, trở về ngủ đi.”
“Chúng ta không đi cùng để cáo biệt đại ca?”
“Không cần, đại thiếu gia đã đáp ứng khi yên ổn sẽ thông báo cho chúng ta, đại thiếu gia a, ngài thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, còn đánh mất chính mình.”
Lại nói Tiểu Hà từng bước từng bước đi tới mồ, khi tìm được mộ bia chủ tử liền quỳ xuống, nước mắt rơi lả chả.
“Chủ tử, nô tài nghe theo ngài buổi tối một mình tới đây, ta mang theo cho ngài hương trúc Nguyên Bảo.”
Tiểu Hà đem đồ vật này nọ bày ra, đông đông dập đầu ba cái.
“Chủ tử ngài trên trời có linh phù hộ Đường gia, phù hộ một nhà nô tài, nô tài đã suy nghĩ cẩn thận, nô tài sẽ cùng đi với ngài, ngài không cần ngại nô tài ngốc, đi xuống dưới nô tài hầu hạ người thật tốt được không?”
“Hảo, khó được ngươi lại có tâm như vậy, ta không cần ngươi không được rồi.”
Không biết là ai trả lời, Tiểu Hà theo tiếng nhìn lại, từ phía sau mộ bia toát ra một thân ảnh bạch y chậm rãi hướng y mà đi tới, Tiểu Hà vừa thấy, là chủ tử y.
“Chủ tử!”
“Nô tài ngoan, thấy ta không sợ sao?”
“Ngài đến mang nô tài đi sao?”
“Đúng vậy, như thế nào? Sợ? Ân, ngươi đem ngọn nến thổi đi.”
Tiểu Hà thổi tắt ngọn nến, đứng lên bổ nhào vào trong lòng Đường Tự, miệng hô.
“Chủ tử chủ tử, hay mang nô tài đi theo ngài.”
“Này, còn phải xem biểu hiện của ngươi, đem quần áo cởi sạch, nằm sấp trên tấm bia đá đi.”
Chết còn không sợ, cũng không xấu hổ, Tiểu Hà nhanh nhẹn thoát quần áo trèo lên tấm bia đá, dưới ánh trăng cái mông nâng lên thật cao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất