Chương 20
Editor : Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
____________________________
Giải Bỉ An đã từng tới trấn Lan Khê, cũng từng tới Điểm Thương Phong, nhưng đây là lần đầu tiên đến Vân Đỉnh.
Vì ngày nào cũng có người với mục đích khác nhau muốn tới Vân Đỉnh, đuổi cũng đuổi không hết, nên dưới Điểm Thương Phong có trạm gác do phái Vô Lượng đặt, Vân Đỉnh còn có cả kết giới. Giải Bỉ An chỉ từng ngự kiếm đi ngang Điểm Thương Phong xem phong cảnh.
Vân Đỉnh cũng giống như miêu tả của thế nhân, là tiên cảnh mây bay lượn lờ, đạo nhân thanh y nghiêm chỉnh đón khách, dọn dẹp, gặp khách khứa sẽ dừng lại hành lễ thỉnh an, hết thảy đều theo quy củ, gọn gàng ngăn nắp, quả thực là tấm gương của tiên môn thế gia.
Tu sĩ phái Vô Lượng đều mặc màu xanh đen, nhưng y phục của đệ tử nhập thất và đệ tử ký danh cắt may không giống nhau, từ chất liệu, đến họa tiết thêu phía trên đều có rất nhiều chỗ khác biệt, mà đệ tử nhập thất của chưởng môn và đệ tử nhập thất của trưởng lão lại còn khác hơn, liếc qua đã có thể nhận thấy, ví dụ như vị tới tiếp đón họ lên núi này, chính là đệ tử nhập thất của một vị trưởng lão, tên là Từ Mậu.
Người mới tới Vân Đỉnh, đều sẽ có chút hiếu kỳ, Tử Mậu tận tình giới thiệu cho họ, chủ yếu là cho hai vị Vô Thường, nói về phong cảnh Thục Sơn, đồng thời cũng bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho Chung Quỳ.
Đi trên đường đá xanh của Vân Đỉnh, Giải Bỉ An lại dần trầm mặc, nhíu chặt ấn đường.
Mấy năm trước khi y tới Điểm Thương Phong, từng xuất hiện cảm giác hơi quen thuộc, y chỉ cho là núi sông trong thiên hạ, nhiều cảnh nhìn gần sẽ tựa tựa nhau, nhưng lần này tới Vân Đỉnh, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, y không nhịn được hỏi: “Sư tôn, khi con còn nhỏ, người dẫn con tới Vân Đỉnh bao giờ chưa?”
Chung Quỳ nói: “Làm gì có.”
“Lúc uống say cũng không có ạ?”
“Hừ, sư phụ con còn chưa hồ đồ tới mức ấy.”
Giải Bỉ An nửa tin nửa ngờ nhìn Chung Quỳ một lát, lẩm bẩm nói: “Vậy sao con có cảm giác đã tới rồi nhỉ.”
Từ Mậu cười nói: “Tiểu Bạch gia có phải từng thấy tranh vẽ về Vân Đỉnh trong dân gian không? Ở đâu cũng gặp được mà.”
“… Cũng có thể.”
Phạm Vô Nhiếp như suy tư gì mà nhìn Giải Bỉ An.
Có cảm giác quen thuộc với kiếm pháp Tông Huyền, cũng có cảm giác quen thuộc với Vân Đỉnh, chẳng nhẽ ký ức kiếp trước thật sự vẫn còn lưu?
Từ Mậu sắp xếp cho ba người ổn thỏa xong, giải thích: “Chưởng môn sư tôn vốn muốn tự mình tới tiếp đón thiên sư, nhưng vì chuyện của Mạnh sư huynh gần đây, lão nhân gia ngài ngài ấy thương tâm quá độ, thân thể không khỏe, mong thiên sư bỏ qua.”
Chung Quỳ phất phất tay nói: “Không cần khách sáo. Có điều, ta có thể gặp ông ta khi nào?”
“Tối mai chưởng môn sư tôn có bày tiệc, chỉ mời mấy vị bạn cũ, đến lúc đó vãn bối sẽ tới đón thiên sư.”
“Được.”
“Thiên sư và Vô Thường Tiên Quân đều có thể tùy ý đi lại trên Vân Đỉnh, có gì cần, hoặc muốn tới mấy nơi như uyên ương trì, trấn Lan Khê, xin cứ việc phân phó đệ tử hầu hạ, vãn bối bất cứ lúc nào cũng dốc lòng phục vụ khách quý.”
Sau khi Từ Mậu đi rồi, Giải Bỉ An nhìn quanh một lượt, trạch viện này xây bên vách núi cheo leo, đẩy cửa sổ bên hiên ra, tựa như có thể dạo chơi khắp biển mây trời mênh mông, nơi này thanh tĩnh phong nhã, chỉ có một viện, nên có thêm mấy phần cảm giác lánh xa đời.
“Ta đi gặp bạn già đã, các con cứ chơi gì thì chơi đi.” Chung Quỳ nói xong, ngâm nga nho nhỏ bỏ đi.
Giải Bỉ An ngắm nghía rãnh núi xa xa, thở dài nói: “Đẹp quá đi.”
“Huynh thật sự cho rằng chưa từng tới sao?”
“Nói cũng lạ, ta cảm thấy ta từng tới rồi, vừa nãy lên Vân Đỉnh, cửa môn phái này, lầu gác này, đài bát quái này, ta hình như đều có chút ấn tượng, nhưng ta lại không nhớ mình từng tới khi nào.”
“Cũng như Tông Huyền Kiếm?”
“Đúng, cũng như Tông Huyền Kiếm.” Giải Bỉ An cười lắc đầu, “Cũng không biết là làm sao, hay là có một kiếp nào đó ta từng là môn đồ phái Vô Lượng?”
Phạm Vô Nhiếp nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giải Bỉ An, lòng hết sức phức tạp. Hắn một mặt biết rõ Giải Bỉ An không phải Tông Tử Hoành, một mặt lại nhận định kiếp trước kiếp này đều chỉ là người này. Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để Giải Bỉ An biến thành Tông Tử Hoành.
“Vô Nhiếp, sắc trời còn sớm, chúng ta đi đâu chơi chút không?”
“Đi đâu?”
“Điểm Thương Phong có một loại kỳ hoa, chỉ nở trong trời thu, tiếc là giờ còn chưa tới mùa. Trấn Lan Khê ấy à, dạo đêm là náo nhiệt nhất, có một quán ăn khuya đêm nào cũng phải xếp hàng chờ, ta nhất định phải dẫn đệ đi nếm thử. Nhưng giờ, nóng thế này…” Giải Bỉ An ngẫm một chút, “Đúng rồi, chúng ta tới uyên ương trì bơi đi.”
“…”
“Uyên ương trì chắc hẳn đệ nghe qua rồi, có hai dòng linh tuyền nóng lạnh luân phiên, có công hiệu bồi bổ thân thể, kéo dài thọ mệnh, trời này mà đi ngâm suối nước lạnh một lát thì…”
“Không đi.” Phạm Vô Nhiếp kiên quyết từ chối.
“Sao thế? Hay là không biết bơi? Sư huynh có thể dạy đệ.”
“Không đi.” Phạm Vô Nhiếp nói mà mặt không có tí biểu cảm gì, “Ta không thích để lộ thân thể trước mặt người khác.”
Giải Bỉ An cười ha ha hai tiếng: “Đệ còn ngại ngùng cái gì nữa, cũng có phải tiểu cô nương đâu.”
“Lẽ nào huynh hay để lộ thân thể trước mặt người khác lắm à?”
Giải Bỉ An cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái: “Đây là xuống nước mà, cũng đâu thể mặc y phục dưới nước.”
Phạm Vô Nhiếp cả giận nói: “Dù thế nào ta cũng không đi.”
“Vậy ta tự…”
“Huynh cũng không được đi!” Phạm Vô Nhiếp cao giọng nói.
Giải Bỉ An tốt tính cười nói: “Bản thân đệ không muốn đi, lại còn không cho sư huynh đi, vậy đệ nói xem nào, đệ muốn làm gì.”
Làm chết huynh. Phạm Vô Nhiếp hung dữ nghĩ.
Nhưng giờ chỉ có thể nghĩ thôi, trước khi tìm thấy Hiên Viên Thiên Cơ Phù, hắn tuyệt không thể bị bại lộ thân phận, hắn thậm chí không dám tùy tiện chạm vào người này.
Hắn sẽ tìm được sức mạnh thuộc về hắn trong kiếp trước, báo hết thù kiếp trước hắn chưa báo, lấy tất cả những thứ kiếp trước hắn không thể có được.
Phạm Vô Nhiếp nói: “Ta chưa từng tới Thục Sơn, đưa ta đi xem chung quanh chút đi. Tối lại đi ăn khuya.”
“Được thôi.”
Hai người đi dạo quanh Vân Đỉnh, nhìn tiên môn đệ nhất thiên hạ này phô trương, có mấy kiến trúc có thể gọi là di tích cổ, từng bị tổn hại trong đại chiến với Tông thị, Giải Bỉ An càng xem, càng không ngăn được cảm giác quen thuộc như ẩn như hiện kia.
Lúc bọn họ đi tới đài bát quái, Giải Bỉ An càng không rõ lý do mà cảm thấy lòng mình đang trầm xuống.
Đài bát quái là nơi cao nhất ở Vân Đỉnh, cũng là nơi cao nhất ở Thục Sơn. Nó xây dựng đứng theo vách đá, mây lượn bao quanh, từ xa nhìn lại, nền đài to lớn hình tròn như nổi giữa nền trời, nó là tế đàn nơi cúng bái tổ tiên, tế trời, tổ chức các loại nghi thức quan trọng của phái Vô Lượng, nhưng giờ nó được thế nhân khắc ghi và đàm luận nhiều nhất, là nơi mà trăm năm trước, vị Nhân hoàng cuối cùng của Tu Tiên giới Tông Tử Hoành, ở ngay trên đài bát quái này giết cha soán vị.
Hai người đi tới đây, không chỉ có Phạm Vô Nhiếp bị nhấn chìm trong ký ức, Giải Bỉ An cũng cảm nhận được một loại cảm giác chưa từng có, tựa như đang hoảng sợ, đang kinh hoảng, nói chung, y ý thức được chính mình đang kháng cự lại nơi này.
Vì vậy chỉ mới bước lên một bậc thang, Giải Bỉ An đã cứng đờ lại.
Phạm Vô Nhiếp đứng sau lưng y, đôi mắt đen thẳm âm trầm không dứt.
Hai chân Giải Bỉ An như mọc rễ, không muốn tiếp tục tiến lên nữa, tựa như phía trên kia có hồng thủy mãnh thú. Y thực sự bị cảm giác này làm cho hoảng lòng, ôm tâm thái không tin chuyện vớ vẩn, khăng khăng mạnh mẽ đi lên.
Đài bát là một bát quái đồ to lớn, trắng đen rõ ràng, hai phần đồ án âm dương kia tựa như có loại ma lực nào đó, lập tức siết chặt tim Giải Bỉ An, tầm mắt y bất chợt hoảng hốt, thế mà có thể nhìn thấy giữa hai màu trắng đen thuần túy kia, một màu máu đỏ tươi trên đất?!
Đại não Giải Bỉ An đau đớn một hồi, thân thể lảo đảo ngã xuống.
“Đại ca!” Phạm Vô Nhiếp ôm chặt Giải Bỉ An, để y ngã vào trong lòng mình.
Giải Bỉ An còn sót lại một tia thần trí, sinh nghi hoặc mà thì thầm khẽ khàng: “… Đại … Ca?”
—
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An tuy nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, lại vẫn còn đang phát run, đổ mồ hôi trộm, còn đang nói mớ, nghi ngờ trong lòng chợt nảy ra.
Giải Bỉ An sao lại ngất ngay trên đài bát quái? Thân thể y khỏe mạnh, tuyệt đối không thể đột nhiên sinh bệnh, cũng chẳng có dấu hiệu bị trúng độc, trúng cổ gì cả, thứ duy nhất giải thích được, chính là đài bát quái kích thích y quá mạnh.
Đối với Tông Tử Hoành mà nói, đài bát quái đúng là nơi mà lòng y ghi tạc cả đời, ở nơi đó, y đồng thời phạm phải hai chuyện cực ác độc trên thế gian —— giết cha, hành thích vua, mất cả hai điều trung hiếu, cũng khiến đại danh Tông thị rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng Giải Bỉ An không thể nào nhớ được, y đã uống canh Mạnh Bà, y đã quên chuyện kiếp trước.
Nhưng mà chuyện hôm nay lại nên giải thích sao đây?
Giải Bỉ An trong mộng vẫn còn đang hoảng loạn, nhíu chặt mày, mí mắt run run, môi tái nhợt, khiến y tăng thêm mấy phần yếu đuối.
Phạm Vô Nhiếp nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má tái nhợt kia, lòng bàn tay miêu tả theo từng ngũ quan của y, từng tấc da tấc thịt, mặt phủ một tầng mồ hôi như hơi nước sôi, bỏng tới bàn tay kia khẽ run lên.
Phạm Vô Nhiếp cúi người, nhìn Giải Bỉ An chằm chằm trong khoảng cách gần, ẩn trong đôi mắt xinh đẹp là quang mang thú tính không hề phù hợp với tuổi tác, hay vẻ bề ngoài, hắn nhắm mắt lại, lại mở ra, tựa như cố vùng vẫy, cuối cùng, hắn siết lấy cằm Giải Bỉ An, hung hăng ngăn lại cánh môi đang hé mở kia.
Đôi môi kia ướt át, man mát, mềm mại tới mức thật giống như không thể nào chịu nổi bất cứ sự cọ sát nào. Trong khoảnh khắc cánh môi chạm vào nhau, đầu Phạm Vô Nhiếp trống rỗng, sau đó, như núi cao nước chảy đổ xuống, như vạn ngựa phi trên thảo nguyên rộng vô ngàn, như vô số pháo hoa nổ vang trên trời đêm, thân thể hắn rung động, khó mà nhịn lại tình triều mãnh liệt trong giờ phút này.
Một trăm năm rồi.
Bị đẩy vào Địa Ngục Vô Gian trăm năm, hắn sống sờ sờ mà chịu cảnh hành hạ vô cùng vô tận, chuộc tội vì ngàn vạn sát lục bản thân gây ra, gần như không ai có thể bảo vệ ý chí của mình trong Địa Ngục Vô Gian, nhưng hắn dựa vào ba chữ Tông Tử Hoành, kiên cường chịu đựng trăm năm. Hắn sẽ không quên người này, sẽ không quên đôi môi này, sẽ không quên thân thể này, càng không quên những yêu hận quấn quít giữa bọn họ.
Khát vọng của hắn là quái vật khổng lồ sắp thoát cương, nhưng hắn cuối cùng cũng không dám hôn quá sâu, quá dùng sức, hắn cẩn thận nhấm nháp bờ môi này, để trên thân thể người này lưu lại dấu ấn của mình, mãi tới tận khi Giải Bỉ An vì khó thở mà vô thức giãy dụa, mới không ngừng lưu luyến rời đi.
“Huynh là của ta, huynh ta của ta…” Phạm Vô Nhiếp nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm lạnh kia, thống khổ thì thào, “Huynh cuối cùng vẫn sẽ là của ta.”
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Phạm Vô Nhiếp đột nhiên giật bắn người dậy, lạnh lùng nói: “Ai!”
Người ngoài cửa bị dọa: “Ặc, là ta, Từ Mậu, nghe nói thân thể tiểu Bạch gia không khỏe, nên tới thăm.”
“Không cần, huynh ấy chỉ mệt thôi.”
“Có thật không? Không cần mời đại phu tới ư?”
“Không cần.”
“Vậy không làm phiền nữa. Đúng rồi, còn một chuyện, Lan công tử tới, ngài ấy vốn bảo ta tới báo cho tiểu Bạch gia, tối nay có rảnh không, nào ngờ nghe đệ tử nói tiểu Bạch gia đổ bệnh…”
“Ai?” Phạm Vô Nhiếp cảnh giác hỏi.
“À, Lan công tử Lan Xuy Hàn của Kim Lăng Hàm Nguyệt Các.”
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
____________________________
Giải Bỉ An đã từng tới trấn Lan Khê, cũng từng tới Điểm Thương Phong, nhưng đây là lần đầu tiên đến Vân Đỉnh.
Vì ngày nào cũng có người với mục đích khác nhau muốn tới Vân Đỉnh, đuổi cũng đuổi không hết, nên dưới Điểm Thương Phong có trạm gác do phái Vô Lượng đặt, Vân Đỉnh còn có cả kết giới. Giải Bỉ An chỉ từng ngự kiếm đi ngang Điểm Thương Phong xem phong cảnh.
Vân Đỉnh cũng giống như miêu tả của thế nhân, là tiên cảnh mây bay lượn lờ, đạo nhân thanh y nghiêm chỉnh đón khách, dọn dẹp, gặp khách khứa sẽ dừng lại hành lễ thỉnh an, hết thảy đều theo quy củ, gọn gàng ngăn nắp, quả thực là tấm gương của tiên môn thế gia.
Tu sĩ phái Vô Lượng đều mặc màu xanh đen, nhưng y phục của đệ tử nhập thất và đệ tử ký danh cắt may không giống nhau, từ chất liệu, đến họa tiết thêu phía trên đều có rất nhiều chỗ khác biệt, mà đệ tử nhập thất của chưởng môn và đệ tử nhập thất của trưởng lão lại còn khác hơn, liếc qua đã có thể nhận thấy, ví dụ như vị tới tiếp đón họ lên núi này, chính là đệ tử nhập thất của một vị trưởng lão, tên là Từ Mậu.
Người mới tới Vân Đỉnh, đều sẽ có chút hiếu kỳ, Tử Mậu tận tình giới thiệu cho họ, chủ yếu là cho hai vị Vô Thường, nói về phong cảnh Thục Sơn, đồng thời cũng bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho Chung Quỳ.
Đi trên đường đá xanh của Vân Đỉnh, Giải Bỉ An lại dần trầm mặc, nhíu chặt ấn đường.
Mấy năm trước khi y tới Điểm Thương Phong, từng xuất hiện cảm giác hơi quen thuộc, y chỉ cho là núi sông trong thiên hạ, nhiều cảnh nhìn gần sẽ tựa tựa nhau, nhưng lần này tới Vân Đỉnh, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, y không nhịn được hỏi: “Sư tôn, khi con còn nhỏ, người dẫn con tới Vân Đỉnh bao giờ chưa?”
Chung Quỳ nói: “Làm gì có.”
“Lúc uống say cũng không có ạ?”
“Hừ, sư phụ con còn chưa hồ đồ tới mức ấy.”
Giải Bỉ An nửa tin nửa ngờ nhìn Chung Quỳ một lát, lẩm bẩm nói: “Vậy sao con có cảm giác đã tới rồi nhỉ.”
Từ Mậu cười nói: “Tiểu Bạch gia có phải từng thấy tranh vẽ về Vân Đỉnh trong dân gian không? Ở đâu cũng gặp được mà.”
“… Cũng có thể.”
Phạm Vô Nhiếp như suy tư gì mà nhìn Giải Bỉ An.
Có cảm giác quen thuộc với kiếm pháp Tông Huyền, cũng có cảm giác quen thuộc với Vân Đỉnh, chẳng nhẽ ký ức kiếp trước thật sự vẫn còn lưu?
Từ Mậu sắp xếp cho ba người ổn thỏa xong, giải thích: “Chưởng môn sư tôn vốn muốn tự mình tới tiếp đón thiên sư, nhưng vì chuyện của Mạnh sư huynh gần đây, lão nhân gia ngài ngài ấy thương tâm quá độ, thân thể không khỏe, mong thiên sư bỏ qua.”
Chung Quỳ phất phất tay nói: “Không cần khách sáo. Có điều, ta có thể gặp ông ta khi nào?”
“Tối mai chưởng môn sư tôn có bày tiệc, chỉ mời mấy vị bạn cũ, đến lúc đó vãn bối sẽ tới đón thiên sư.”
“Được.”
“Thiên sư và Vô Thường Tiên Quân đều có thể tùy ý đi lại trên Vân Đỉnh, có gì cần, hoặc muốn tới mấy nơi như uyên ương trì, trấn Lan Khê, xin cứ việc phân phó đệ tử hầu hạ, vãn bối bất cứ lúc nào cũng dốc lòng phục vụ khách quý.”
Sau khi Từ Mậu đi rồi, Giải Bỉ An nhìn quanh một lượt, trạch viện này xây bên vách núi cheo leo, đẩy cửa sổ bên hiên ra, tựa như có thể dạo chơi khắp biển mây trời mênh mông, nơi này thanh tĩnh phong nhã, chỉ có một viện, nên có thêm mấy phần cảm giác lánh xa đời.
“Ta đi gặp bạn già đã, các con cứ chơi gì thì chơi đi.” Chung Quỳ nói xong, ngâm nga nho nhỏ bỏ đi.
Giải Bỉ An ngắm nghía rãnh núi xa xa, thở dài nói: “Đẹp quá đi.”
“Huynh thật sự cho rằng chưa từng tới sao?”
“Nói cũng lạ, ta cảm thấy ta từng tới rồi, vừa nãy lên Vân Đỉnh, cửa môn phái này, lầu gác này, đài bát quái này, ta hình như đều có chút ấn tượng, nhưng ta lại không nhớ mình từng tới khi nào.”
“Cũng như Tông Huyền Kiếm?”
“Đúng, cũng như Tông Huyền Kiếm.” Giải Bỉ An cười lắc đầu, “Cũng không biết là làm sao, hay là có một kiếp nào đó ta từng là môn đồ phái Vô Lượng?”
Phạm Vô Nhiếp nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giải Bỉ An, lòng hết sức phức tạp. Hắn một mặt biết rõ Giải Bỉ An không phải Tông Tử Hoành, một mặt lại nhận định kiếp trước kiếp này đều chỉ là người này. Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để Giải Bỉ An biến thành Tông Tử Hoành.
“Vô Nhiếp, sắc trời còn sớm, chúng ta đi đâu chơi chút không?”
“Đi đâu?”
“Điểm Thương Phong có một loại kỳ hoa, chỉ nở trong trời thu, tiếc là giờ còn chưa tới mùa. Trấn Lan Khê ấy à, dạo đêm là náo nhiệt nhất, có một quán ăn khuya đêm nào cũng phải xếp hàng chờ, ta nhất định phải dẫn đệ đi nếm thử. Nhưng giờ, nóng thế này…” Giải Bỉ An ngẫm một chút, “Đúng rồi, chúng ta tới uyên ương trì bơi đi.”
“…”
“Uyên ương trì chắc hẳn đệ nghe qua rồi, có hai dòng linh tuyền nóng lạnh luân phiên, có công hiệu bồi bổ thân thể, kéo dài thọ mệnh, trời này mà đi ngâm suối nước lạnh một lát thì…”
“Không đi.” Phạm Vô Nhiếp kiên quyết từ chối.
“Sao thế? Hay là không biết bơi? Sư huynh có thể dạy đệ.”
“Không đi.” Phạm Vô Nhiếp nói mà mặt không có tí biểu cảm gì, “Ta không thích để lộ thân thể trước mặt người khác.”
Giải Bỉ An cười ha ha hai tiếng: “Đệ còn ngại ngùng cái gì nữa, cũng có phải tiểu cô nương đâu.”
“Lẽ nào huynh hay để lộ thân thể trước mặt người khác lắm à?”
Giải Bỉ An cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái: “Đây là xuống nước mà, cũng đâu thể mặc y phục dưới nước.”
Phạm Vô Nhiếp cả giận nói: “Dù thế nào ta cũng không đi.”
“Vậy ta tự…”
“Huynh cũng không được đi!” Phạm Vô Nhiếp cao giọng nói.
Giải Bỉ An tốt tính cười nói: “Bản thân đệ không muốn đi, lại còn không cho sư huynh đi, vậy đệ nói xem nào, đệ muốn làm gì.”
Làm chết huynh. Phạm Vô Nhiếp hung dữ nghĩ.
Nhưng giờ chỉ có thể nghĩ thôi, trước khi tìm thấy Hiên Viên Thiên Cơ Phù, hắn tuyệt không thể bị bại lộ thân phận, hắn thậm chí không dám tùy tiện chạm vào người này.
Hắn sẽ tìm được sức mạnh thuộc về hắn trong kiếp trước, báo hết thù kiếp trước hắn chưa báo, lấy tất cả những thứ kiếp trước hắn không thể có được.
Phạm Vô Nhiếp nói: “Ta chưa từng tới Thục Sơn, đưa ta đi xem chung quanh chút đi. Tối lại đi ăn khuya.”
“Được thôi.”
Hai người đi dạo quanh Vân Đỉnh, nhìn tiên môn đệ nhất thiên hạ này phô trương, có mấy kiến trúc có thể gọi là di tích cổ, từng bị tổn hại trong đại chiến với Tông thị, Giải Bỉ An càng xem, càng không ngăn được cảm giác quen thuộc như ẩn như hiện kia.
Lúc bọn họ đi tới đài bát quái, Giải Bỉ An càng không rõ lý do mà cảm thấy lòng mình đang trầm xuống.
Đài bát quái là nơi cao nhất ở Vân Đỉnh, cũng là nơi cao nhất ở Thục Sơn. Nó xây dựng đứng theo vách đá, mây lượn bao quanh, từ xa nhìn lại, nền đài to lớn hình tròn như nổi giữa nền trời, nó là tế đàn nơi cúng bái tổ tiên, tế trời, tổ chức các loại nghi thức quan trọng của phái Vô Lượng, nhưng giờ nó được thế nhân khắc ghi và đàm luận nhiều nhất, là nơi mà trăm năm trước, vị Nhân hoàng cuối cùng của Tu Tiên giới Tông Tử Hoành, ở ngay trên đài bát quái này giết cha soán vị.
Hai người đi tới đây, không chỉ có Phạm Vô Nhiếp bị nhấn chìm trong ký ức, Giải Bỉ An cũng cảm nhận được một loại cảm giác chưa từng có, tựa như đang hoảng sợ, đang kinh hoảng, nói chung, y ý thức được chính mình đang kháng cự lại nơi này.
Vì vậy chỉ mới bước lên một bậc thang, Giải Bỉ An đã cứng đờ lại.
Phạm Vô Nhiếp đứng sau lưng y, đôi mắt đen thẳm âm trầm không dứt.
Hai chân Giải Bỉ An như mọc rễ, không muốn tiếp tục tiến lên nữa, tựa như phía trên kia có hồng thủy mãnh thú. Y thực sự bị cảm giác này làm cho hoảng lòng, ôm tâm thái không tin chuyện vớ vẩn, khăng khăng mạnh mẽ đi lên.
Đài bát là một bát quái đồ to lớn, trắng đen rõ ràng, hai phần đồ án âm dương kia tựa như có loại ma lực nào đó, lập tức siết chặt tim Giải Bỉ An, tầm mắt y bất chợt hoảng hốt, thế mà có thể nhìn thấy giữa hai màu trắng đen thuần túy kia, một màu máu đỏ tươi trên đất?!
Đại não Giải Bỉ An đau đớn một hồi, thân thể lảo đảo ngã xuống.
“Đại ca!” Phạm Vô Nhiếp ôm chặt Giải Bỉ An, để y ngã vào trong lòng mình.
Giải Bỉ An còn sót lại một tia thần trí, sinh nghi hoặc mà thì thầm khẽ khàng: “… Đại … Ca?”
—
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An tuy nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, lại vẫn còn đang phát run, đổ mồ hôi trộm, còn đang nói mớ, nghi ngờ trong lòng chợt nảy ra.
Giải Bỉ An sao lại ngất ngay trên đài bát quái? Thân thể y khỏe mạnh, tuyệt đối không thể đột nhiên sinh bệnh, cũng chẳng có dấu hiệu bị trúng độc, trúng cổ gì cả, thứ duy nhất giải thích được, chính là đài bát quái kích thích y quá mạnh.
Đối với Tông Tử Hoành mà nói, đài bát quái đúng là nơi mà lòng y ghi tạc cả đời, ở nơi đó, y đồng thời phạm phải hai chuyện cực ác độc trên thế gian —— giết cha, hành thích vua, mất cả hai điều trung hiếu, cũng khiến đại danh Tông thị rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng Giải Bỉ An không thể nào nhớ được, y đã uống canh Mạnh Bà, y đã quên chuyện kiếp trước.
Nhưng mà chuyện hôm nay lại nên giải thích sao đây?
Giải Bỉ An trong mộng vẫn còn đang hoảng loạn, nhíu chặt mày, mí mắt run run, môi tái nhợt, khiến y tăng thêm mấy phần yếu đuối.
Phạm Vô Nhiếp nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má tái nhợt kia, lòng bàn tay miêu tả theo từng ngũ quan của y, từng tấc da tấc thịt, mặt phủ một tầng mồ hôi như hơi nước sôi, bỏng tới bàn tay kia khẽ run lên.
Phạm Vô Nhiếp cúi người, nhìn Giải Bỉ An chằm chằm trong khoảng cách gần, ẩn trong đôi mắt xinh đẹp là quang mang thú tính không hề phù hợp với tuổi tác, hay vẻ bề ngoài, hắn nhắm mắt lại, lại mở ra, tựa như cố vùng vẫy, cuối cùng, hắn siết lấy cằm Giải Bỉ An, hung hăng ngăn lại cánh môi đang hé mở kia.
Đôi môi kia ướt át, man mát, mềm mại tới mức thật giống như không thể nào chịu nổi bất cứ sự cọ sát nào. Trong khoảnh khắc cánh môi chạm vào nhau, đầu Phạm Vô Nhiếp trống rỗng, sau đó, như núi cao nước chảy đổ xuống, như vạn ngựa phi trên thảo nguyên rộng vô ngàn, như vô số pháo hoa nổ vang trên trời đêm, thân thể hắn rung động, khó mà nhịn lại tình triều mãnh liệt trong giờ phút này.
Một trăm năm rồi.
Bị đẩy vào Địa Ngục Vô Gian trăm năm, hắn sống sờ sờ mà chịu cảnh hành hạ vô cùng vô tận, chuộc tội vì ngàn vạn sát lục bản thân gây ra, gần như không ai có thể bảo vệ ý chí của mình trong Địa Ngục Vô Gian, nhưng hắn dựa vào ba chữ Tông Tử Hoành, kiên cường chịu đựng trăm năm. Hắn sẽ không quên người này, sẽ không quên đôi môi này, sẽ không quên thân thể này, càng không quên những yêu hận quấn quít giữa bọn họ.
Khát vọng của hắn là quái vật khổng lồ sắp thoát cương, nhưng hắn cuối cùng cũng không dám hôn quá sâu, quá dùng sức, hắn cẩn thận nhấm nháp bờ môi này, để trên thân thể người này lưu lại dấu ấn của mình, mãi tới tận khi Giải Bỉ An vì khó thở mà vô thức giãy dụa, mới không ngừng lưu luyến rời đi.
“Huynh là của ta, huynh ta của ta…” Phạm Vô Nhiếp nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm lạnh kia, thống khổ thì thào, “Huynh cuối cùng vẫn sẽ là của ta.”
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Phạm Vô Nhiếp đột nhiên giật bắn người dậy, lạnh lùng nói: “Ai!”
Người ngoài cửa bị dọa: “Ặc, là ta, Từ Mậu, nghe nói thân thể tiểu Bạch gia không khỏe, nên tới thăm.”
“Không cần, huynh ấy chỉ mệt thôi.”
“Có thật không? Không cần mời đại phu tới ư?”
“Không cần.”
“Vậy không làm phiền nữa. Đúng rồi, còn một chuyện, Lan công tử tới, ngài ấy vốn bảo ta tới báo cho tiểu Bạch gia, tối nay có rảnh không, nào ngờ nghe đệ tử nói tiểu Bạch gia đổ bệnh…”
“Ai?” Phạm Vô Nhiếp cảnh giác hỏi.
“À, Lan công tử Lan Xuy Hàn của Kim Lăng Hàm Nguyệt Các.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất