Chương 21
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
“Đại ca… Đại ca…”
Ai? Là ai? Là ai đang gọi ta ư?
Giải Bỉ An cố gắng mở mí mắt nặng trịch, nhận mình cả người mình mơ hồ rơi vào trong sương mù, tựa như có rất nhiều người trốn sau màn, lờ mờ, mơ mơ hồ hồ, dường như, có kẻ cao giọng gào thét, có tiếng xì xào bàn tán, có thở dài than ngắn, nhưng đều không nghe rõ ràng, chỉ có câu “Đại ca” kia là lọt vào tai.
Y muốn tiến lên, muốn vén màn sương mù dày đặc ra tìm thực hư, lại nhận ra thân thể mình không nghe sai khiến.
“Đại ca, đại ca.”
Ai? Rốt cuộc là ai? Ta đang ở đâu?
Một bóng người nho nhỏ vọt ra từ sương mù, như cún con nhào vòng lòng y, giòn tan gọi: “Đại ca!”
Giải Bỉ An ôm lấy bé trai mềm mại này, tim chợt đau đớn mãnh liệt, trong nháy mắt ấy, giống như có gì đó thiếu mất lại được bổ sung lại, y tựa như biết đứa bé này từ lâu, y thậm chí có thể chắc chắn, đứa bé này xinh đẹp cực kỳ, cực kỳ thông minh, cực kỳ ỷ lại mình, nhưng ngay cả khuôn mặt này y cũng không thể thấy rõ.
Ngươi là ai? Vì sao lại gọi ta là đại ca?
Giải Bỉ An muốn hỏi nó cẩn thận một chút, nhưng không thể nào lên tiếng nổi.
“Đại ca, hôm nay huynh nấu món gì cho tiểu Cửu đây?”
Tiểu Cửu? Ngươi tên là tiểu Cửu? Ngươi là đệ đệ của ta ư? Nghe sư phụ nói, người nhà của ta tất cả đều đã chết vì ôn dịch, chẳng lẽ ta thật sự có đệ đệ?
Giải Bỉ An không nỡ buông tay, nhưng trong vòng tay đột nhiên trống rỗng, tiểu Cửu đã biến mất. Y hoảng loạn, tiểu Cửu đâu? Đệ đệ của y đâu rồi? Y gọi lớn tiểu Cửu, nhưng chẳng phát ra được một tiếng gì.
Y không biết tiểu Cửu là ai, cũng không thấy rõ mặt tiểu Cửu, nhưng y biết tiểu Cửu cực kỳ quan trọng với y, y không thể mất đi tiểu Cửu được.
Đang lo lắng tìm kiếm, bả vai bỗng trầm xuống, một thiếu niên thân mật ôm lấy cổ y, giọng nói như tiếng nước chảy qua khe núi vang lên bên tai: “Đại ca huynh xem, đệ sắp cao bằng huynh rồi nè.”
Ngươi là ai?
“Ha ha ha, nếu như sau này đệ cao hơn cả huynh thì làm sao đây, huynh có hối hận vì đã không cho phép đệ để thừa cơm không?”
Lẽ nào ngươi là… Tiểu Cửu? Sao đột nhiên lớn tới vậy rồi?
Giải Bỉ An sợ tiểu Cửu sẽ lại biến mất lần nữa, tóm lấy tay thiếu niên, vẫn cố gắng muốn nói chuyện, nhưng không thể nói thành tiếng.
Nhưng cho dù y có cố sức giữ lấy thì thiếu niên vẫn biến mất như một cơn gió, chỉ còn lại tiếng cười tùy ý yếu dần.
Đừng mà, đừng biến mất, đệ đi đâu vậy? Đừng biến mất mà!
Giải Bỉ An vội vã đuổi theo mấy bước, đột nhiên bị tóm lấy cổ chân, y vừa cúi đầu nhìn, nhất thời kinh hãi, là một đôi tay nhuốm máu! Chủ nhân đôi tay này nằm bò trên đất, hắn mở đôi mắt mơ hồ ra, ánh mắt chứa đầy đau đớn và oán hận mãnh liệt.
“Tại sao… Đại ca… Sao huynh phải làm thế…” Từng chữ nhuốm đầy máu.
Gì cơ?
“Không phải huynh, nói cho đệ biết, không phải huynh! Đại ca… Tại sao…”
Y nhận ra giọng nói này, cho dù thanh âm đã thay đổi rất nhiều, có chất giọng thiếu niên hòa trong giọng nam nhân, nhưng vẫn rõ ràng là tiểu Cửu khi nãy.
Đệ sao lại bị thương? Đệ nói cái gì thế? Y làm gì?
“Đệ đã tin huynh như vậy, đệ nghe theo huynh toàn bộ, đệ đối với huynh… Huynh sao lại đối xử với đệ như vậy!”
Giải Bỉ An vội vã muốn đỡ tiểu Cửu dậy, hắn bị thương, hắn chảy rất nhiều máu, cần chữa trị.
Nhưng tất cả vẫn chỉ phí công, y chẳng làm được gì, y rơi vào một giấc mơ đáng sợ, quỷ dị, y như người trong cuộc, lại như người đứng xem.
Phút chốc, một bàn tay mạnh mẽ to lớn giữ lấy cổ y.
Giải Bỉ An kinh hãi tới biến sắc, y bị bàn tay kia nhấc lên đến hai chân cách khỏi mặt đất, trước mắt là một nam tử cực kỳ cao lớn, năm ngón tay cứng rắn như sắt đúc thành, y mảy may không trốn thoát, y sinh lòng hoảng sợ chưa từng có với người này.
Nam tử mở miệng: “Đại ca, lâu rồi không gặp.” Giọng nói âm lãnh, khàn khàn, tà ác, như lưỡi đao tẩm độc, lơ lửng trước mắt, lúc nào cũng có thể mổ ngực rạch bụng y.
Lẽ nào hắn cũng là… Tiểu Cửu?
Giải Bỉ An bị ném mạnh xuống đất, y còn chưa kịp thở một hơi hoàn chỉnh, nam nhân cao lớn như thái sơn kia đã nghiêng xuống, thô bạo xé rách vạt áo đai lưng y.
Giải Bỉ An giờ khắc này như cá nằm trên thớt, quyền sinh sát bị nắm chặt trong tay kẻ đang đè trên người y, mà y chẳng có một thân tu vi và lợi kiếm pháp bảo, hết thảy đều không dùng được, chỉ có thể bị lột sạch y phục trong hoảng sợ.
Lúc y nhận ra nam nhân kia định làm gì, y như bị sét đánh trúng, khiếp sợ tột đỉnh.
Nam nhân thô bạo kéo tóc y lên, môi mỏng dán bên tai y, miệng phun lời lạnh lùng: “Mở mắt ra, nhìn cho rõ, đây là vị trí mà ngươi không từ thủ đoạn nào giành lấy, từ nay về sau, mỗi khi ngươi ngồi ở đây, ngươi sẽ không thể nào cảm thấy duy ngã độc tôn, ngươi chỉ có thể nhớ tới mình đã quỳ xuống bị nam nhân thao thế nào.” Hắn dừng một chút, trầm thấp nở nụ cười, “Đại ca tốt của ta.”
Giải Bỉ An cố sức vùng vẫy: “Không muốn, dừng tay, đừng mà——”
“Sư huynh! Sư huynh!”
Giải Bỉ An bỗng mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đôi mắt hồ ly có đuôi hơi cong lên, có lẽ là đôi mắt đẹp nhất, mị hoặc nhất y từng gặp, nhưng giờ đôi mắt này đan xen chồng lên lên nam tử lãnh khốc trong mơ kia, chỉ làm y không rét mà run.
Phạm Vô Nhiếp nhìn dáng vẻ sợ hãi của y, kiên trì động viên bảo: “Sư huynh, huynh sao thế, gặp ác mộng ư?”
Ánh mắt hỗn loạn của Giải Bỉ An từ từ trở nên rõ ràng, y nửa ngày sau mới chậm rãi bình tĩnh, mờ mịt nhìn chằm chằm Phạm Vô Nhiếp: “Vô Nhiếp?”
“Huynh sao rồi, không thoải mái ở đâu?”
“Ta…” Giải Bỉ An nhất thời có chút không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, y như trải qua cuộc đời của một người khác, nhưng trải nghiệm này không khỏi quá chân thực, thực sự giống như…
“Sư huynh, huynh còn nhớ không, huynh đột nhiên ngất xỉu trên đài bát quái, huynh cảm nhận xem thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
“Ta ngất trên đài bát quái?” Giải Bỉ An day day huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy khỏi giường, y nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, “Đúng nhỉ, hình như có chuyện thế thật, nhưng thân thể ta không sao cả, sao đột nhiên lại ngất chứ?”
Phạm Vô Nhiếp im lặng nhìn Giải Bỉ An, lại hỏi: “Trước khi hôn mê huynh cảm thấy thế nào, sau khi ngất thì sao? Lúc nãy gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì?”
Giải Bỉ An nhớ tới giấc mộng khi nãy, mặt tái nhợt, rồi lại đỏ, có hơi luống cuống.
“Sư huynh?”
“Ta… Ta hẳn là gặp ác mộng, nhưng, có chút nhớ không rõ rồi.” Giải Bỉ An cũng không phải nói dối, chi tiết trong mộng rất mơ hồ, sau khi y tỉnh lại chỉ nhớ được một chút, cũng quên một chút. Nhưng chuyện mà nam tử kia làm với y, nói với y những gì thì, y nhớ rất rõ ràng.
Sao y lại mơ thấy loại giấc mơ như thế này? Đúng là không tưởng tượng nổi.
“Huynh không nhớ được gì hết ư?” Phạm Vô Nhiếp vô cùng muốn biết Giải Bỉ An còn ký ức kiếp trước hay không, nên mới bị đài bát quái kích thích đến.
Giải Bỉ An ngại mở miệng về chuyện xảy ra trong mơ, hơn nữa chính y cũng không làm rõ được dòng suy nghĩ, nên không muốn Phạm Vô Nhiếp lo lắng, liền hàm hồ đáp cho qua chuyện.
Phạm Vô Nhiếp không truy hỏi nữa, dùng khăn vải nhẹ nhàng lau mồ hôi cho y: “Không nhớ nổi thì đừng nhớ nữa, bây giờ huynh cần nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Giải Bỉ An nhìn dáng vẻ Phạm Vô Nhiếp kiên trì, cẩn thận, trong lòng ấm áp: “Vô Nhiếp, may mà có đệ ở đây, ta đã…” Y nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Đã mấy giờ rồi, ta đã ngủ bao lâu?”
“Bốn canh giờ, giờ là nửa đêm rồi.”
“Đã trễ vậy rồi.” Giải Bỉ An càng cảm động, “Đệ luôn chăm sóc ta ư?”
Phạm Vô Nhiếp nhìn y chăm chú.
“Đã bảo phải dẫn đệ đi ăn khuya, lại không đi được.”
“Tối mai rồi đi.”
Giải Bỉ An thở dài một hơi: “Đệ mau về nghỉ ngơi đi, ta không sao rồi.”
Phạm Vô Nhiếp lại không động đậy: “Ta chăm sóc huynh.”
“Sư huynh thật sự không sao rồi.”
“Huynh đột nhiên ngất, sau đó còn gặp ác mộng, lại không nói ra vì nguyên nhân gì, ta không yên tâm.” Phạm Vô Nhiếp chẳng có chút ý định phải đi nào, “Huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta chăm sóc huynh.”
“Nhưng mà…”
“Nằm xuống.” Phạm Vô Nhiếp mang giọng điệu không cản được.
Giải Bỉ An bất đắc dĩ nằm xuống giường, y nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, nhưng trong đầu hỗn loạn, bên cạnh còn có người ngồi, không thể ngủ được. Chỉ chốc lát sau, y lại mở mắt ra: “Vô Nhiếp.”
“Ừ.” Phạm Vô Nhiếp đang nhắm mắt tĩnh tọa.
“Tới ngủ chung với sư huynh đi.”
“…”
“Nếu đệ nhất định phải chăm sóc ta, ngồi cả đêm như vậy mệt mỏi lắm, tới đây đi.” Giải Bỉ An hơi dịch vào trong giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Phạm Vô Nhiếp mở mắt ra, trong mắt đen láy trong đêm lập lòe sáng, hắn ngừng một chút, trèo lên giường, chầm chậm an phận nằm xuống bên cạnh Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An cảm thấy trong lòng cũng có mấy phần chân thật, y vỗ vỗ mu bàn tay Phạm Vô Nhiếp, lại cười nói: “Sư đệ, cảm ơn đệ.”
Phạm Vô Nhiếp hít sâu một hơi, loại bỏ tạp niệm trong lòng, có thể chung giường chung gối như vậy, dù chẳng làm gì cũng tốt rồi. Kỳ thật, khi đã đi tới kết cục, hắn không còn hứng thú làm tổn thương nhau, thù hận nhau nữa, chỉ muốn cùng người kia bình thản ở chung với nhau, tựa như… Tựa như một đôi phu thê già.
Giải Bỉ An nhắm mắt lại lần nữa, nhưng vẫn không buồn ngủ.
Giấc mơ kia rốt cuộc là sao? Y vẫn có thể nhớ một vài đoạn vụn vặt, y hình như thật sự có một đệ đệ tên tiểu Cửu, bọn họ tựa hồ tình cảm sâu nặng, nhưng sao đó trở mặt thành thù?
Giấc mơ này thực sự chẳng hiểu được gì, không có kết cấu. Làm y đau đầu nhất là, sao y lại mơ thấy một nam tử… Xâm phạm y?
Y thuở nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh giản dị, không có cơ hội tiếp xúc với nam nữ cùng tuổi, nhưng không có nghĩa là y chẳng hiểu gì, y cũng từng lén lút xem thư tịch sách tranh, coi như là có kiến thức nửa vời với chuyện nam nữ, còn nam nam, thì cũng chỉ nghe thấy, chí ít Tu Tiên giới cũng tôn trọng song tu hạ cửu lưu chút đỉnh, cũng chẳng kỵ nam nữ gì.
Ấn tượng sâu sắc nhất của y về nam nam, là những lời đồn nhảm liên quan tới Thuần Dương Giáo, cái gì mà vì trong giáo không có nữ tử, nên có đệ tử lén lút quan hệ bất chính với nhau, cái gì mà có vài ma tu thích nhất là ra tay với tu sĩ Thuần Dương Giáo, vì nguyên dương mà thân thể Thuần Dương lần đầu tiết ra sẽ có công hiệu thải bổ rất lớn. Mấy tai tiếng hương dã chẳng ra gì này lưu truyền trên phố phường nhanh nhất, y cũng xem như hiếu kỳ nghe như chuyện lạ.
Y chưa từng nghĩ tới, chuyện nam nam sẽ liên quan gì tới y, thậm chí đừng nói mơ tới.
Tại sao lại thế, sao y có thể mơ thấy chuyện như vậy, luôn bảo ngày nghĩ, đêm mới mơ thấy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ y lại có hơi thích long dương?
Nhưng ban ngày y có nghĩ tới đâu chứ!
Giải Bỉ An sợ tới mức không ngủ được, đồng thời rơi vào tự hoài nghi bản thân mình thật sâu.
=========
Lời editors:
Mừi: Sư huynh sợ tới mức hoài nghi nhân sinh luôn =)))))))
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
“Đại ca… Đại ca…”
Ai? Là ai? Là ai đang gọi ta ư?
Giải Bỉ An cố gắng mở mí mắt nặng trịch, nhận mình cả người mình mơ hồ rơi vào trong sương mù, tựa như có rất nhiều người trốn sau màn, lờ mờ, mơ mơ hồ hồ, dường như, có kẻ cao giọng gào thét, có tiếng xì xào bàn tán, có thở dài than ngắn, nhưng đều không nghe rõ ràng, chỉ có câu “Đại ca” kia là lọt vào tai.
Y muốn tiến lên, muốn vén màn sương mù dày đặc ra tìm thực hư, lại nhận ra thân thể mình không nghe sai khiến.
“Đại ca, đại ca.”
Ai? Rốt cuộc là ai? Ta đang ở đâu?
Một bóng người nho nhỏ vọt ra từ sương mù, như cún con nhào vòng lòng y, giòn tan gọi: “Đại ca!”
Giải Bỉ An ôm lấy bé trai mềm mại này, tim chợt đau đớn mãnh liệt, trong nháy mắt ấy, giống như có gì đó thiếu mất lại được bổ sung lại, y tựa như biết đứa bé này từ lâu, y thậm chí có thể chắc chắn, đứa bé này xinh đẹp cực kỳ, cực kỳ thông minh, cực kỳ ỷ lại mình, nhưng ngay cả khuôn mặt này y cũng không thể thấy rõ.
Ngươi là ai? Vì sao lại gọi ta là đại ca?
Giải Bỉ An muốn hỏi nó cẩn thận một chút, nhưng không thể nào lên tiếng nổi.
“Đại ca, hôm nay huynh nấu món gì cho tiểu Cửu đây?”
Tiểu Cửu? Ngươi tên là tiểu Cửu? Ngươi là đệ đệ của ta ư? Nghe sư phụ nói, người nhà của ta tất cả đều đã chết vì ôn dịch, chẳng lẽ ta thật sự có đệ đệ?
Giải Bỉ An không nỡ buông tay, nhưng trong vòng tay đột nhiên trống rỗng, tiểu Cửu đã biến mất. Y hoảng loạn, tiểu Cửu đâu? Đệ đệ của y đâu rồi? Y gọi lớn tiểu Cửu, nhưng chẳng phát ra được một tiếng gì.
Y không biết tiểu Cửu là ai, cũng không thấy rõ mặt tiểu Cửu, nhưng y biết tiểu Cửu cực kỳ quan trọng với y, y không thể mất đi tiểu Cửu được.
Đang lo lắng tìm kiếm, bả vai bỗng trầm xuống, một thiếu niên thân mật ôm lấy cổ y, giọng nói như tiếng nước chảy qua khe núi vang lên bên tai: “Đại ca huynh xem, đệ sắp cao bằng huynh rồi nè.”
Ngươi là ai?
“Ha ha ha, nếu như sau này đệ cao hơn cả huynh thì làm sao đây, huynh có hối hận vì đã không cho phép đệ để thừa cơm không?”
Lẽ nào ngươi là… Tiểu Cửu? Sao đột nhiên lớn tới vậy rồi?
Giải Bỉ An sợ tiểu Cửu sẽ lại biến mất lần nữa, tóm lấy tay thiếu niên, vẫn cố gắng muốn nói chuyện, nhưng không thể nói thành tiếng.
Nhưng cho dù y có cố sức giữ lấy thì thiếu niên vẫn biến mất như một cơn gió, chỉ còn lại tiếng cười tùy ý yếu dần.
Đừng mà, đừng biến mất, đệ đi đâu vậy? Đừng biến mất mà!
Giải Bỉ An vội vã đuổi theo mấy bước, đột nhiên bị tóm lấy cổ chân, y vừa cúi đầu nhìn, nhất thời kinh hãi, là một đôi tay nhuốm máu! Chủ nhân đôi tay này nằm bò trên đất, hắn mở đôi mắt mơ hồ ra, ánh mắt chứa đầy đau đớn và oán hận mãnh liệt.
“Tại sao… Đại ca… Sao huynh phải làm thế…” Từng chữ nhuốm đầy máu.
Gì cơ?
“Không phải huynh, nói cho đệ biết, không phải huynh! Đại ca… Tại sao…”
Y nhận ra giọng nói này, cho dù thanh âm đã thay đổi rất nhiều, có chất giọng thiếu niên hòa trong giọng nam nhân, nhưng vẫn rõ ràng là tiểu Cửu khi nãy.
Đệ sao lại bị thương? Đệ nói cái gì thế? Y làm gì?
“Đệ đã tin huynh như vậy, đệ nghe theo huynh toàn bộ, đệ đối với huynh… Huynh sao lại đối xử với đệ như vậy!”
Giải Bỉ An vội vã muốn đỡ tiểu Cửu dậy, hắn bị thương, hắn chảy rất nhiều máu, cần chữa trị.
Nhưng tất cả vẫn chỉ phí công, y chẳng làm được gì, y rơi vào một giấc mơ đáng sợ, quỷ dị, y như người trong cuộc, lại như người đứng xem.
Phút chốc, một bàn tay mạnh mẽ to lớn giữ lấy cổ y.
Giải Bỉ An kinh hãi tới biến sắc, y bị bàn tay kia nhấc lên đến hai chân cách khỏi mặt đất, trước mắt là một nam tử cực kỳ cao lớn, năm ngón tay cứng rắn như sắt đúc thành, y mảy may không trốn thoát, y sinh lòng hoảng sợ chưa từng có với người này.
Nam tử mở miệng: “Đại ca, lâu rồi không gặp.” Giọng nói âm lãnh, khàn khàn, tà ác, như lưỡi đao tẩm độc, lơ lửng trước mắt, lúc nào cũng có thể mổ ngực rạch bụng y.
Lẽ nào hắn cũng là… Tiểu Cửu?
Giải Bỉ An bị ném mạnh xuống đất, y còn chưa kịp thở một hơi hoàn chỉnh, nam nhân cao lớn như thái sơn kia đã nghiêng xuống, thô bạo xé rách vạt áo đai lưng y.
Giải Bỉ An giờ khắc này như cá nằm trên thớt, quyền sinh sát bị nắm chặt trong tay kẻ đang đè trên người y, mà y chẳng có một thân tu vi và lợi kiếm pháp bảo, hết thảy đều không dùng được, chỉ có thể bị lột sạch y phục trong hoảng sợ.
Lúc y nhận ra nam nhân kia định làm gì, y như bị sét đánh trúng, khiếp sợ tột đỉnh.
Nam nhân thô bạo kéo tóc y lên, môi mỏng dán bên tai y, miệng phun lời lạnh lùng: “Mở mắt ra, nhìn cho rõ, đây là vị trí mà ngươi không từ thủ đoạn nào giành lấy, từ nay về sau, mỗi khi ngươi ngồi ở đây, ngươi sẽ không thể nào cảm thấy duy ngã độc tôn, ngươi chỉ có thể nhớ tới mình đã quỳ xuống bị nam nhân thao thế nào.” Hắn dừng một chút, trầm thấp nở nụ cười, “Đại ca tốt của ta.”
Giải Bỉ An cố sức vùng vẫy: “Không muốn, dừng tay, đừng mà——”
“Sư huynh! Sư huynh!”
Giải Bỉ An bỗng mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đôi mắt hồ ly có đuôi hơi cong lên, có lẽ là đôi mắt đẹp nhất, mị hoặc nhất y từng gặp, nhưng giờ đôi mắt này đan xen chồng lên lên nam tử lãnh khốc trong mơ kia, chỉ làm y không rét mà run.
Phạm Vô Nhiếp nhìn dáng vẻ sợ hãi của y, kiên trì động viên bảo: “Sư huynh, huynh sao thế, gặp ác mộng ư?”
Ánh mắt hỗn loạn của Giải Bỉ An từ từ trở nên rõ ràng, y nửa ngày sau mới chậm rãi bình tĩnh, mờ mịt nhìn chằm chằm Phạm Vô Nhiếp: “Vô Nhiếp?”
“Huynh sao rồi, không thoải mái ở đâu?”
“Ta…” Giải Bỉ An nhất thời có chút không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, y như trải qua cuộc đời của một người khác, nhưng trải nghiệm này không khỏi quá chân thực, thực sự giống như…
“Sư huynh, huynh còn nhớ không, huynh đột nhiên ngất xỉu trên đài bát quái, huynh cảm nhận xem thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
“Ta ngất trên đài bát quái?” Giải Bỉ An day day huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy khỏi giường, y nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, “Đúng nhỉ, hình như có chuyện thế thật, nhưng thân thể ta không sao cả, sao đột nhiên lại ngất chứ?”
Phạm Vô Nhiếp im lặng nhìn Giải Bỉ An, lại hỏi: “Trước khi hôn mê huynh cảm thấy thế nào, sau khi ngất thì sao? Lúc nãy gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì?”
Giải Bỉ An nhớ tới giấc mộng khi nãy, mặt tái nhợt, rồi lại đỏ, có hơi luống cuống.
“Sư huynh?”
“Ta… Ta hẳn là gặp ác mộng, nhưng, có chút nhớ không rõ rồi.” Giải Bỉ An cũng không phải nói dối, chi tiết trong mộng rất mơ hồ, sau khi y tỉnh lại chỉ nhớ được một chút, cũng quên một chút. Nhưng chuyện mà nam tử kia làm với y, nói với y những gì thì, y nhớ rất rõ ràng.
Sao y lại mơ thấy loại giấc mơ như thế này? Đúng là không tưởng tượng nổi.
“Huynh không nhớ được gì hết ư?” Phạm Vô Nhiếp vô cùng muốn biết Giải Bỉ An còn ký ức kiếp trước hay không, nên mới bị đài bát quái kích thích đến.
Giải Bỉ An ngại mở miệng về chuyện xảy ra trong mơ, hơn nữa chính y cũng không làm rõ được dòng suy nghĩ, nên không muốn Phạm Vô Nhiếp lo lắng, liền hàm hồ đáp cho qua chuyện.
Phạm Vô Nhiếp không truy hỏi nữa, dùng khăn vải nhẹ nhàng lau mồ hôi cho y: “Không nhớ nổi thì đừng nhớ nữa, bây giờ huynh cần nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Giải Bỉ An nhìn dáng vẻ Phạm Vô Nhiếp kiên trì, cẩn thận, trong lòng ấm áp: “Vô Nhiếp, may mà có đệ ở đây, ta đã…” Y nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Đã mấy giờ rồi, ta đã ngủ bao lâu?”
“Bốn canh giờ, giờ là nửa đêm rồi.”
“Đã trễ vậy rồi.” Giải Bỉ An càng cảm động, “Đệ luôn chăm sóc ta ư?”
Phạm Vô Nhiếp nhìn y chăm chú.
“Đã bảo phải dẫn đệ đi ăn khuya, lại không đi được.”
“Tối mai rồi đi.”
Giải Bỉ An thở dài một hơi: “Đệ mau về nghỉ ngơi đi, ta không sao rồi.”
Phạm Vô Nhiếp lại không động đậy: “Ta chăm sóc huynh.”
“Sư huynh thật sự không sao rồi.”
“Huynh đột nhiên ngất, sau đó còn gặp ác mộng, lại không nói ra vì nguyên nhân gì, ta không yên tâm.” Phạm Vô Nhiếp chẳng có chút ý định phải đi nào, “Huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta chăm sóc huynh.”
“Nhưng mà…”
“Nằm xuống.” Phạm Vô Nhiếp mang giọng điệu không cản được.
Giải Bỉ An bất đắc dĩ nằm xuống giường, y nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, nhưng trong đầu hỗn loạn, bên cạnh còn có người ngồi, không thể ngủ được. Chỉ chốc lát sau, y lại mở mắt ra: “Vô Nhiếp.”
“Ừ.” Phạm Vô Nhiếp đang nhắm mắt tĩnh tọa.
“Tới ngủ chung với sư huynh đi.”
“…”
“Nếu đệ nhất định phải chăm sóc ta, ngồi cả đêm như vậy mệt mỏi lắm, tới đây đi.” Giải Bỉ An hơi dịch vào trong giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Phạm Vô Nhiếp mở mắt ra, trong mắt đen láy trong đêm lập lòe sáng, hắn ngừng một chút, trèo lên giường, chầm chậm an phận nằm xuống bên cạnh Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An cảm thấy trong lòng cũng có mấy phần chân thật, y vỗ vỗ mu bàn tay Phạm Vô Nhiếp, lại cười nói: “Sư đệ, cảm ơn đệ.”
Phạm Vô Nhiếp hít sâu một hơi, loại bỏ tạp niệm trong lòng, có thể chung giường chung gối như vậy, dù chẳng làm gì cũng tốt rồi. Kỳ thật, khi đã đi tới kết cục, hắn không còn hứng thú làm tổn thương nhau, thù hận nhau nữa, chỉ muốn cùng người kia bình thản ở chung với nhau, tựa như… Tựa như một đôi phu thê già.
Giải Bỉ An nhắm mắt lại lần nữa, nhưng vẫn không buồn ngủ.
Giấc mơ kia rốt cuộc là sao? Y vẫn có thể nhớ một vài đoạn vụn vặt, y hình như thật sự có một đệ đệ tên tiểu Cửu, bọn họ tựa hồ tình cảm sâu nặng, nhưng sao đó trở mặt thành thù?
Giấc mơ này thực sự chẳng hiểu được gì, không có kết cấu. Làm y đau đầu nhất là, sao y lại mơ thấy một nam tử… Xâm phạm y?
Y thuở nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh giản dị, không có cơ hội tiếp xúc với nam nữ cùng tuổi, nhưng không có nghĩa là y chẳng hiểu gì, y cũng từng lén lút xem thư tịch sách tranh, coi như là có kiến thức nửa vời với chuyện nam nữ, còn nam nam, thì cũng chỉ nghe thấy, chí ít Tu Tiên giới cũng tôn trọng song tu hạ cửu lưu chút đỉnh, cũng chẳng kỵ nam nữ gì.
Ấn tượng sâu sắc nhất của y về nam nam, là những lời đồn nhảm liên quan tới Thuần Dương Giáo, cái gì mà vì trong giáo không có nữ tử, nên có đệ tử lén lút quan hệ bất chính với nhau, cái gì mà có vài ma tu thích nhất là ra tay với tu sĩ Thuần Dương Giáo, vì nguyên dương mà thân thể Thuần Dương lần đầu tiết ra sẽ có công hiệu thải bổ rất lớn. Mấy tai tiếng hương dã chẳng ra gì này lưu truyền trên phố phường nhanh nhất, y cũng xem như hiếu kỳ nghe như chuyện lạ.
Y chưa từng nghĩ tới, chuyện nam nam sẽ liên quan gì tới y, thậm chí đừng nói mơ tới.
Tại sao lại thế, sao y có thể mơ thấy chuyện như vậy, luôn bảo ngày nghĩ, đêm mới mơ thấy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ y lại có hơi thích long dương?
Nhưng ban ngày y có nghĩ tới đâu chứ!
Giải Bỉ An sợ tới mức không ngủ được, đồng thời rơi vào tự hoài nghi bản thân mình thật sâu.
=========
Lời editors:
Mừi: Sư huynh sợ tới mức hoài nghi nhân sinh luôn =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất