Chương 56
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________
Sau khi tuyết mùa đông tan, lại là một năm mới hồi xuân của Cửu Châu.
Trong khi dân gian bận bịu cày bừa cho vụ xuân, mong ngóng một năm bội thu, Tu Tiên giới đang bận bịu chuẩn bị cho hội Giao Long, hi vọng con cháu ái đồ của mình có thể bộc lộ tài năng trong cùng thế hệ, một trận thành danh, làm mình và môn phái nở mày nở mặt.
Hội Giao Long bốn năm một lần là chuyện trọng đại nhất của Tu Tiên giới, cái gọi là anh hùng xuất thiếu niên, là kẻ có thể thống ngự một phương ở Tu Tiên giới, thường sẽ bộc lộ tài năng từ khi còn niên thiếu, các môn phái sẽ khoe khoang về hậu bối nhà mình, cũng sẽ chú ý hậu bối phái khác, dự đoán tương lai môn phái từ các hậu sinh.
Đồng thời, hội Giao Long cũng là nơi những người quyền cao chức trọng tụ họp, rất nhiều chuyện quan trọng sẽ bàn bạc vào lúc này, vì thế bàn chuyện liên minh, liên hôn, trao đổi qua lại, đều vô cùng bình thường. Hội Giao Long chỉ cho phép thiếu niên thiếu nữ từ mười hai tuổi tới mười tám tuổi tham gia luận võ, thường là để những người chưa thành nhân tích lũy kinh nghiệm, dù sao khi tuổi nhỏ, tu vi một hai năm chênh lệch cũng rất rõ ràng, nếu kẻ nhỏ nhất mà có thể đoạt hạng nhất, đó đương nhiên là thiên kiêu mấy trăm năm khó gặp.
Nên khi Tông Tử Kiêu bảo mình mười ba tuổi đã muốn giành hạng nhất, mọi người nghe chỉ thấy buồn cười, chẳng ai mong chờ là sự thật.
Hội Giao Long năm nay, cho dù cử hành đúng dịp, nhưng vẫn gây biến động không nhỏ.
Hội Giao Long sẽ do các đại môn phái thay nhau tổ chức, năm nay vốn là tới lượt Ngũ Uẩn Môn, nhưng lão chưởng môn của Ngũ Uẩn Môn đột nhiên quy tiên vào tháng giêng, thậm chí không kịp chỉ định chưởng môn đời kế tiếp, thật ra đại đồ đệ ông ta dạy dỗ bao năm, thái độ rất rõ ràng, có ý muốn tiếp quản ngôi vị chưởng môn, khiến phe phái của Diêm Xu trưởng lão không chấp nhận người kế nhiệm này, Ngũ Uẩn Môn vì vậy mà nổ ra trận chiến tranh giành chức chưởng môn.
Cuối cùng, người kế nhiệm sớm được định ra đã bị trục xuất, Diêm Xu trưởng lão ngồi lên bảo tọa thành chưởng môn mới của Ngũ Uẩn Môn.
Tin này vừa ra, Tu Tiên giới chấn động. n oán nội bộ của Ngũ Uẩn Môn, môn phái khác không thể xen vào, nhưng tiên môn trong thiên hạ, đều là thuộc thần của Tông thiên tử, vị trí đứng đầu ngoài được tiền nhiệm chỉ định, còn cần được Tông thiên tử tán thành, nếu không, sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận.
Sau khi nhận được tin, Ninh Hoa đế quân lập tức triệu Diêm Xu tới Đại Danh yết kiến, lúc ấy Tu Tiên giới đều đang chờ xem trò cười của Ngũ Uẩn Môn sẽ bế màn thế nào, nhưng làm người ta kinh ngạc là, chẳng biết Diêm Xu thuyết phục Ninh Hoa đế quân kiểu gì, thế mà lại được tán thành, thật sự ngồi lên bảo tọa chưởng môn.
Mà trận phân tranh này, khiến Ninh Hoa đế quân nói tranh chấp của Ngũ Uẩn Môn chưa dừng, không phù hợp tổ chức hội Giao Long, nên hội Giao Long năm nay sẽ chuyển sang tổ chức ở Đại Danh. Đảm nhận hội Giao Long không chỉ là quang vinh của một môn phái, còn là ân huệ lớn cho dân sinh nơi này, quan trọng hơn, hậu sinh của môn phái tổ chức cũng có thêm vài ưu thế ngầm so với khách mời. Lúc biết tin Ngũ Uẩn Môn thay chủ, Tông Tử Hoành mấy đêm ngủ không ngon giấc, hẳn rằng Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh ở nơi xa cũng thấp thỏm bất an như y.
Ngày Diêm Xu tới cung Vô Cực, Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu lặng lẽ đi xem kẻ này, chỉ nhìn xa xa, đã cảm thấy người này trời sinh dáng vẻ dã tâm bừng bừng, kẻ thần bí sau lưng Trần Tinh Vĩnh, gần như có thể xác nhận là ông ta. Chỉ là thân phận của ông ta lớn hơn trước nhiều, thân là chưởng môn một phái lớn, muốn gây khó dễ, để lộ bộ mặt thật của kẻ này, chắc chắn sẽ dấy lên gió tanh mưa máu. Mà họ trong luồng nước xoáy, sao có thể quay về lành lặn?
----
Ôm theo tâm sự tầng tầng, hội Giao Long được tổ chức đúng dịp mà đến.
Thành Đại Danh trong thời gian cực ngắn, ồ ạt đổ xô vào rất nhiều tu sĩ, anh hào tập trung lại từ bốn phương tám hướng, tất cả quán xá đều nhộn nhịp cực kỳ náo nhiệt.
Tông Tử Hoành và mấy đệ đệ muội muội, được sắp xếp đi tiếp khách mời trong đại tiên môn, Tông Tử Hoành chủ động yêu cầu đi tiếp đón Thuần Dương Giáo.
Từ lúc từ biệt ở Nhạn thành, đã qua non nửa năm, thương thế của Hứa Chi Nam đã hoàn toàn bình phục, không còn dáng vẻ sa sút suy yếu lúc bị thương nữa, khôi phục dáng vẻ tiêu sái thong dong như trước.
Hai người vừa gặp mặt, Tông Tử Hoành lập tức nghi ngờ tin tức nhận được thời gian trước.
Chờ bốn bề vắng lặng, Tông Tử Hoành lập tức hỏi: "Hứa đại ca, lúc trước nghe tin nói Trình chân nhân đã..."
Hứa Chi Nam gật gật đầu: "Diễn Chi quả thật vẫn còn sống."
Tông Tử Hoành thở dài một hơi, cũng không biết nên thả lỏng, hay khẩn trương. Trước đây giang hồ truyền tin, bảo Trình Diễn Chi trọng thương khó qua khỏi, chết trong tay Trần Tinh Vĩnh, khi ấy Diêm Xu vừa đoạt chức chưởng môn, lòng y xao động, dù nghi ngờ, cũng chỉ có thể gửi thư chia buồn, không thể hỏi rõ. Hôm nay gặp mặt Hứa Chi Nam, y càng nghi ngờ. Y bảo: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
"Mộng... Phi Linh Sứ giúp ta đưa đệ ấy và Thất Tinh Tục Mệnh Đăng về Thuần Dương Giáo rồi." Hứa Chi Nam lộ ánh mắt khác lạ, hắn che giấu ho khẽ một tiếng, "Giờ tình hình của Diễn Chi đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không rời Thất Tinh Đăng được, chủ yếu vì đệ ấy không có kim đan, khả năng tự bình phục chỉ hơn người thường một chút, thế nên còn cần thêm thời gian."
"Vậy sao huynh lại truyền tin ra ngoài là hắn đã mất?"
Hứa Chi Nam thở dài: "Ta không biết khi nào thì đệ ấy mới có thể rời khỏi Thất Tinh Đăng, chuyện này lại phải giữ kín, mà ta dù sao cũng phải cho các sư đệ, cho người nhà đệ ấy một câu trả lời, nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Ta đang chờ sư tôn ta xuất quan, sư tôn muốn phạt ta thế nào thì ta sẽ nhận thế đó, nhưng sư tôn hẳn sẽ có cách cứu đệ ấy."
Tông Tử Hoành kính trọng đáp: "Hứa đại ca đúng là trọng tình trọng nghĩa."
Hứa Chi Nam nở nụ cười bi thương: "Diễn Chi bị như vậy, ta khó chối tội, nếu nói cứu Diễn Chi, chi bằng nói là tự cứu ta cũng được."
"Đúng rồi, Trần Tinh Vĩnh thì sao?"
"Gã bị đưa về Thương Vũ Môn rồi."
Tông Tử Hoành trừng mắt. Bọn họ lúc ấy đã nghe Kỳ Mộng Sênh tự miệng thề, nữ nhân này quả thật không phải người thường.
Hứa Chi Nam nhìn vẻ mặt Tông Tử Hoành, biết hai người đang nghĩ cùng chuyện, hắn mỉm cười: "Nàng ấy à, ờm, người Thương Vũ Môn họ, thường chẳng theo lý lẽ bình thường, rất kỳ quái. Có điều, với loại súc sinh như Trần Tinh Vĩnh, uy tín làm gì, gã nhất định phải tạ tội trước mộ phần sư phụ mình."
"Nói cũng phải." Tông Tử Hoành đáp: "Vậy Diêm Xu..."
Sắc mặt Hứa Chi Nam lập tức trầm xuống, vẻ hận thù rất rõ ràng: "Ông ta thế mà thành chưởng môn Ngũ Uẩn Môn. Lão chưởng môn chết quá đột ngột, người tu tiên, chỉ cần không phải bất ngờ bỏ mình, sẽ có linh cảm về đại nạn của mình, nhưng mà lão chưởng môn lại không nhớ chuyện ủy nhiệm người kế nhiệm mình, quá kỳ quái."
"Trên giang hồ cũng đồn như thế, nhưng ông ta đã thành chưởng môn, có hoài nghi thế nào cũng chẳng ích gì nữa." Tông Tử Hoành trầm giọng nói, "Giờ ông ta đứng đầu môn phái lớn như thế, chúng ta phải làm sao để điều tra rõ chân tướng đây."
"Cho dù điều tra rõ chân tướng, cũng bị ông ta mượn cớ mà che lấp quá khứ thôi, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ chẳng thể làm gì được ông ta cả." Hứa Chi Nam nheo mắt, "Chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, đâu thể nào dễ lay chuyển."
Tu Tiên giới hiện giờ, trừ Đại Danh Tông thị, Ngũ Uẩn Môn Vũ Lăng và phái Vô Lượng Thục Sơn, Thuần Dương Giáo Kinh Châu, Thương Vũ Môn Côn Luân là bốn tiên môn lớn nhất, đến cả Đại Danh Tông thị cũng phải nhường nhịn ba phần, lúc Diêm Xu chỉ là trưởng lão, họ còn chưa dám manh động, giờ ông ta thành chưởng môn, đối địch với ông ta, chính là đối địch với Ngũ Uẩn Môn, ai dám tùy tiện làm địch với Ngũ Uẩn Môn chứ?
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tông Tử Hoành siết chặt nắm đấm, "Ông ta đã sớm mất hết lương tri, bản lĩnh lớn thế nào, làm ác nhiều thế đấy, ông ta mà làm chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, sau này tu sĩ bị hại giống như Trình chân nhân, chỉ sẽ ngày càng nhiều lên thôi."
"Đúng, vì thế không tiếc bất cứ giá nào, phải ngăn ông ta lại." Hứa Chi Nam nói, "Chờ Phi Linh Sứ đến, chúng ta cùng bàn, chắc chắn ông ta sẽ đến hội Giao Long, nếu là ở địa bàn của ông ta là Vũ Lăng, kế hoạch chưa chắc đã dễ bày bố, ở Đại Danh, chí ít sẽ có lợi với chúng ta."
"Ừ."
Lúc đang nói chuyện, ngoài phòng chợt bay vào một đóa lan trắng, Tông Tử Hoành vươn tay, hoa lan lập tức bay vào lòng bàn tay, cánh hoa nở rộ, đồng thời một giọng nói hỗn tạp tức giận vang lên: "Hoành nhi, mau về Thanh Huy Các!"
Đây là hoa truyền âm mà y và mẫu thân dùng, đã làm pháp chú, chỉ hai mẹ con y nghe được. Hứa Chi Nam nói: "Đây là vật truyền âm của đệ?"
"Vâng, mẫu thân gọi ta về."
"Thay ta vấn an Thẩm phi nương nương nhé."
"Đa tạ."
"Đúng rồi Tử Hoành, buổi tối xuất cung tới uống rượu với ta đi, ta mang rượu ngon từ Lạc Kim Ô tới đấy."
"Ha ha, không thành vấn đề."
Tông Tử Hoành không biết trong cung có chuyện gì, trong Đại Danh lại không cho ngự kiếm, y chỉ phải vội vàng chạy về.
Vừa tới Thanh Huy Các, chưa kịp thở một hơi, đã thấy Thẩm Thi Dao nổi giận đùng đùng, mắng xối xả xuống đầu: "Đầu óc con chứa gì thế? Đế Quân bảo con đi tiếp đón khách quý các phái, con lại đi tiếp Thuần Dương Giáo?"
Tông Tử Hoành chưa rõ vì sao: "Mẫu thân bớt giận, Thuần Dương Giáo... Làm sao ạ?" Nếu không phải Thuần Dương Giáo, cũng chẳng cần hoàng tử đích thân tiếp đón.
"Sao á? Tông Tử Mạt đã đi tiếp phái Hoa Anh, giờ sợ là đã nhanh chân đến trước, đi làm quen Hoa thiên kim rồi!"
Tông Tử Hoành căn bản chẳng nghĩ tới chuyện này, y hòa nhã bảo: "Nhi tử sơ suất, nhưng nếu nhị đệ muốn, thì nhi tử... Cũng đâu tranh lại đệ ấy."
"Không tranh nổi cũng phải tranh." Ánh mắt Thẩm Thi Dao sắc bén lườm Tông Tử Hoành, "Giờ đế quân không để ý tới con, hội Giao Long lần này, quyết định tiên đồ cả đời con, nhiệm vụ của con là phải nghĩ mọi cách tiếp cận Hoa thiên kim, khiến nàng thích con, khiến nàng không phải con thì không lấy chồng, hiểu chưa?"
Tông Tử Hoành không khỏi thầm thở dài trong lòng. Y từ trước đã có tưởng tượng tốt đẹp về Hoa Du Tâm, cũng mong đợi kết thân với nàng, muốn gặp xem nàng có thông minh xinh đẹp như trong lời đồn thật hay không, nhưng hi vọng đơn thuần và ảo tưởng về mối tình đầu này của y, đã sớm bị bào mòn bởi sự ép buộc của mẫu thân và sự uy hiếp của Đế Hậu đến gần như chẳng còn. Sâu trong lòng y thậm chí có chút kháng cự, nhưng không phải kháng cự lại Hoa Du Tâm, mà là kháng cự việc chỉ vì tiền đồ mà tranh giành, cướp giật không chừa một thủ đoạn nào.
Nhưng mà, y không thể cãi lời mẹ mình, y hy vọng bà toại nguyện, hy vọng bà bớt đau khổ, vui vẻ hơn một chút, y chỉ có thể cứng đờ gật đầu: "Ngày mai nhi tử sẽ tới bái phỏng Hoa tiểu thư."
"Không được, giờ con đã chậm một bước, tùy tiện tới cửa như thế, ngược lại lại có vẻ rắp tâm bất lương." Thẩm Thi Dao khẽ nhíu lông mày, "Con đứa nhỏ này thật là, tính tình ngay thẳng quá, cũng không hiểu nữ nhân chút nào, mẫu thân sẽ dạy con, ta bảo con làm sao, thì con làm thế, ta tuyệt đối không cho con lại bỏ qua cơ hội lần này đâu."
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________
Sau khi tuyết mùa đông tan, lại là một năm mới hồi xuân của Cửu Châu.
Trong khi dân gian bận bịu cày bừa cho vụ xuân, mong ngóng một năm bội thu, Tu Tiên giới đang bận bịu chuẩn bị cho hội Giao Long, hi vọng con cháu ái đồ của mình có thể bộc lộ tài năng trong cùng thế hệ, một trận thành danh, làm mình và môn phái nở mày nở mặt.
Hội Giao Long bốn năm một lần là chuyện trọng đại nhất của Tu Tiên giới, cái gọi là anh hùng xuất thiếu niên, là kẻ có thể thống ngự một phương ở Tu Tiên giới, thường sẽ bộc lộ tài năng từ khi còn niên thiếu, các môn phái sẽ khoe khoang về hậu bối nhà mình, cũng sẽ chú ý hậu bối phái khác, dự đoán tương lai môn phái từ các hậu sinh.
Đồng thời, hội Giao Long cũng là nơi những người quyền cao chức trọng tụ họp, rất nhiều chuyện quan trọng sẽ bàn bạc vào lúc này, vì thế bàn chuyện liên minh, liên hôn, trao đổi qua lại, đều vô cùng bình thường. Hội Giao Long chỉ cho phép thiếu niên thiếu nữ từ mười hai tuổi tới mười tám tuổi tham gia luận võ, thường là để những người chưa thành nhân tích lũy kinh nghiệm, dù sao khi tuổi nhỏ, tu vi một hai năm chênh lệch cũng rất rõ ràng, nếu kẻ nhỏ nhất mà có thể đoạt hạng nhất, đó đương nhiên là thiên kiêu mấy trăm năm khó gặp.
Nên khi Tông Tử Kiêu bảo mình mười ba tuổi đã muốn giành hạng nhất, mọi người nghe chỉ thấy buồn cười, chẳng ai mong chờ là sự thật.
Hội Giao Long năm nay, cho dù cử hành đúng dịp, nhưng vẫn gây biến động không nhỏ.
Hội Giao Long sẽ do các đại môn phái thay nhau tổ chức, năm nay vốn là tới lượt Ngũ Uẩn Môn, nhưng lão chưởng môn của Ngũ Uẩn Môn đột nhiên quy tiên vào tháng giêng, thậm chí không kịp chỉ định chưởng môn đời kế tiếp, thật ra đại đồ đệ ông ta dạy dỗ bao năm, thái độ rất rõ ràng, có ý muốn tiếp quản ngôi vị chưởng môn, khiến phe phái của Diêm Xu trưởng lão không chấp nhận người kế nhiệm này, Ngũ Uẩn Môn vì vậy mà nổ ra trận chiến tranh giành chức chưởng môn.
Cuối cùng, người kế nhiệm sớm được định ra đã bị trục xuất, Diêm Xu trưởng lão ngồi lên bảo tọa thành chưởng môn mới của Ngũ Uẩn Môn.
Tin này vừa ra, Tu Tiên giới chấn động. n oán nội bộ của Ngũ Uẩn Môn, môn phái khác không thể xen vào, nhưng tiên môn trong thiên hạ, đều là thuộc thần của Tông thiên tử, vị trí đứng đầu ngoài được tiền nhiệm chỉ định, còn cần được Tông thiên tử tán thành, nếu không, sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận.
Sau khi nhận được tin, Ninh Hoa đế quân lập tức triệu Diêm Xu tới Đại Danh yết kiến, lúc ấy Tu Tiên giới đều đang chờ xem trò cười của Ngũ Uẩn Môn sẽ bế màn thế nào, nhưng làm người ta kinh ngạc là, chẳng biết Diêm Xu thuyết phục Ninh Hoa đế quân kiểu gì, thế mà lại được tán thành, thật sự ngồi lên bảo tọa chưởng môn.
Mà trận phân tranh này, khiến Ninh Hoa đế quân nói tranh chấp của Ngũ Uẩn Môn chưa dừng, không phù hợp tổ chức hội Giao Long, nên hội Giao Long năm nay sẽ chuyển sang tổ chức ở Đại Danh. Đảm nhận hội Giao Long không chỉ là quang vinh của một môn phái, còn là ân huệ lớn cho dân sinh nơi này, quan trọng hơn, hậu sinh của môn phái tổ chức cũng có thêm vài ưu thế ngầm so với khách mời. Lúc biết tin Ngũ Uẩn Môn thay chủ, Tông Tử Hoành mấy đêm ngủ không ngon giấc, hẳn rằng Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh ở nơi xa cũng thấp thỏm bất an như y.
Ngày Diêm Xu tới cung Vô Cực, Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu lặng lẽ đi xem kẻ này, chỉ nhìn xa xa, đã cảm thấy người này trời sinh dáng vẻ dã tâm bừng bừng, kẻ thần bí sau lưng Trần Tinh Vĩnh, gần như có thể xác nhận là ông ta. Chỉ là thân phận của ông ta lớn hơn trước nhiều, thân là chưởng môn một phái lớn, muốn gây khó dễ, để lộ bộ mặt thật của kẻ này, chắc chắn sẽ dấy lên gió tanh mưa máu. Mà họ trong luồng nước xoáy, sao có thể quay về lành lặn?
----
Ôm theo tâm sự tầng tầng, hội Giao Long được tổ chức đúng dịp mà đến.
Thành Đại Danh trong thời gian cực ngắn, ồ ạt đổ xô vào rất nhiều tu sĩ, anh hào tập trung lại từ bốn phương tám hướng, tất cả quán xá đều nhộn nhịp cực kỳ náo nhiệt.
Tông Tử Hoành và mấy đệ đệ muội muội, được sắp xếp đi tiếp khách mời trong đại tiên môn, Tông Tử Hoành chủ động yêu cầu đi tiếp đón Thuần Dương Giáo.
Từ lúc từ biệt ở Nhạn thành, đã qua non nửa năm, thương thế của Hứa Chi Nam đã hoàn toàn bình phục, không còn dáng vẻ sa sút suy yếu lúc bị thương nữa, khôi phục dáng vẻ tiêu sái thong dong như trước.
Hai người vừa gặp mặt, Tông Tử Hoành lập tức nghi ngờ tin tức nhận được thời gian trước.
Chờ bốn bề vắng lặng, Tông Tử Hoành lập tức hỏi: "Hứa đại ca, lúc trước nghe tin nói Trình chân nhân đã..."
Hứa Chi Nam gật gật đầu: "Diễn Chi quả thật vẫn còn sống."
Tông Tử Hoành thở dài một hơi, cũng không biết nên thả lỏng, hay khẩn trương. Trước đây giang hồ truyền tin, bảo Trình Diễn Chi trọng thương khó qua khỏi, chết trong tay Trần Tinh Vĩnh, khi ấy Diêm Xu vừa đoạt chức chưởng môn, lòng y xao động, dù nghi ngờ, cũng chỉ có thể gửi thư chia buồn, không thể hỏi rõ. Hôm nay gặp mặt Hứa Chi Nam, y càng nghi ngờ. Y bảo: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
"Mộng... Phi Linh Sứ giúp ta đưa đệ ấy và Thất Tinh Tục Mệnh Đăng về Thuần Dương Giáo rồi." Hứa Chi Nam lộ ánh mắt khác lạ, hắn che giấu ho khẽ một tiếng, "Giờ tình hình của Diễn Chi đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không rời Thất Tinh Đăng được, chủ yếu vì đệ ấy không có kim đan, khả năng tự bình phục chỉ hơn người thường một chút, thế nên còn cần thêm thời gian."
"Vậy sao huynh lại truyền tin ra ngoài là hắn đã mất?"
Hứa Chi Nam thở dài: "Ta không biết khi nào thì đệ ấy mới có thể rời khỏi Thất Tinh Đăng, chuyện này lại phải giữ kín, mà ta dù sao cũng phải cho các sư đệ, cho người nhà đệ ấy một câu trả lời, nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Ta đang chờ sư tôn ta xuất quan, sư tôn muốn phạt ta thế nào thì ta sẽ nhận thế đó, nhưng sư tôn hẳn sẽ có cách cứu đệ ấy."
Tông Tử Hoành kính trọng đáp: "Hứa đại ca đúng là trọng tình trọng nghĩa."
Hứa Chi Nam nở nụ cười bi thương: "Diễn Chi bị như vậy, ta khó chối tội, nếu nói cứu Diễn Chi, chi bằng nói là tự cứu ta cũng được."
"Đúng rồi, Trần Tinh Vĩnh thì sao?"
"Gã bị đưa về Thương Vũ Môn rồi."
Tông Tử Hoành trừng mắt. Bọn họ lúc ấy đã nghe Kỳ Mộng Sênh tự miệng thề, nữ nhân này quả thật không phải người thường.
Hứa Chi Nam nhìn vẻ mặt Tông Tử Hoành, biết hai người đang nghĩ cùng chuyện, hắn mỉm cười: "Nàng ấy à, ờm, người Thương Vũ Môn họ, thường chẳng theo lý lẽ bình thường, rất kỳ quái. Có điều, với loại súc sinh như Trần Tinh Vĩnh, uy tín làm gì, gã nhất định phải tạ tội trước mộ phần sư phụ mình."
"Nói cũng phải." Tông Tử Hoành đáp: "Vậy Diêm Xu..."
Sắc mặt Hứa Chi Nam lập tức trầm xuống, vẻ hận thù rất rõ ràng: "Ông ta thế mà thành chưởng môn Ngũ Uẩn Môn. Lão chưởng môn chết quá đột ngột, người tu tiên, chỉ cần không phải bất ngờ bỏ mình, sẽ có linh cảm về đại nạn của mình, nhưng mà lão chưởng môn lại không nhớ chuyện ủy nhiệm người kế nhiệm mình, quá kỳ quái."
"Trên giang hồ cũng đồn như thế, nhưng ông ta đã thành chưởng môn, có hoài nghi thế nào cũng chẳng ích gì nữa." Tông Tử Hoành trầm giọng nói, "Giờ ông ta đứng đầu môn phái lớn như thế, chúng ta phải làm sao để điều tra rõ chân tướng đây."
"Cho dù điều tra rõ chân tướng, cũng bị ông ta mượn cớ mà che lấp quá khứ thôi, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ chẳng thể làm gì được ông ta cả." Hứa Chi Nam nheo mắt, "Chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, đâu thể nào dễ lay chuyển."
Tu Tiên giới hiện giờ, trừ Đại Danh Tông thị, Ngũ Uẩn Môn Vũ Lăng và phái Vô Lượng Thục Sơn, Thuần Dương Giáo Kinh Châu, Thương Vũ Môn Côn Luân là bốn tiên môn lớn nhất, đến cả Đại Danh Tông thị cũng phải nhường nhịn ba phần, lúc Diêm Xu chỉ là trưởng lão, họ còn chưa dám manh động, giờ ông ta thành chưởng môn, đối địch với ông ta, chính là đối địch với Ngũ Uẩn Môn, ai dám tùy tiện làm địch với Ngũ Uẩn Môn chứ?
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tông Tử Hoành siết chặt nắm đấm, "Ông ta đã sớm mất hết lương tri, bản lĩnh lớn thế nào, làm ác nhiều thế đấy, ông ta mà làm chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, sau này tu sĩ bị hại giống như Trình chân nhân, chỉ sẽ ngày càng nhiều lên thôi."
"Đúng, vì thế không tiếc bất cứ giá nào, phải ngăn ông ta lại." Hứa Chi Nam nói, "Chờ Phi Linh Sứ đến, chúng ta cùng bàn, chắc chắn ông ta sẽ đến hội Giao Long, nếu là ở địa bàn của ông ta là Vũ Lăng, kế hoạch chưa chắc đã dễ bày bố, ở Đại Danh, chí ít sẽ có lợi với chúng ta."
"Ừ."
Lúc đang nói chuyện, ngoài phòng chợt bay vào một đóa lan trắng, Tông Tử Hoành vươn tay, hoa lan lập tức bay vào lòng bàn tay, cánh hoa nở rộ, đồng thời một giọng nói hỗn tạp tức giận vang lên: "Hoành nhi, mau về Thanh Huy Các!"
Đây là hoa truyền âm mà y và mẫu thân dùng, đã làm pháp chú, chỉ hai mẹ con y nghe được. Hứa Chi Nam nói: "Đây là vật truyền âm của đệ?"
"Vâng, mẫu thân gọi ta về."
"Thay ta vấn an Thẩm phi nương nương nhé."
"Đa tạ."
"Đúng rồi Tử Hoành, buổi tối xuất cung tới uống rượu với ta đi, ta mang rượu ngon từ Lạc Kim Ô tới đấy."
"Ha ha, không thành vấn đề."
Tông Tử Hoành không biết trong cung có chuyện gì, trong Đại Danh lại không cho ngự kiếm, y chỉ phải vội vàng chạy về.
Vừa tới Thanh Huy Các, chưa kịp thở một hơi, đã thấy Thẩm Thi Dao nổi giận đùng đùng, mắng xối xả xuống đầu: "Đầu óc con chứa gì thế? Đế Quân bảo con đi tiếp đón khách quý các phái, con lại đi tiếp Thuần Dương Giáo?"
Tông Tử Hoành chưa rõ vì sao: "Mẫu thân bớt giận, Thuần Dương Giáo... Làm sao ạ?" Nếu không phải Thuần Dương Giáo, cũng chẳng cần hoàng tử đích thân tiếp đón.
"Sao á? Tông Tử Mạt đã đi tiếp phái Hoa Anh, giờ sợ là đã nhanh chân đến trước, đi làm quen Hoa thiên kim rồi!"
Tông Tử Hoành căn bản chẳng nghĩ tới chuyện này, y hòa nhã bảo: "Nhi tử sơ suất, nhưng nếu nhị đệ muốn, thì nhi tử... Cũng đâu tranh lại đệ ấy."
"Không tranh nổi cũng phải tranh." Ánh mắt Thẩm Thi Dao sắc bén lườm Tông Tử Hoành, "Giờ đế quân không để ý tới con, hội Giao Long lần này, quyết định tiên đồ cả đời con, nhiệm vụ của con là phải nghĩ mọi cách tiếp cận Hoa thiên kim, khiến nàng thích con, khiến nàng không phải con thì không lấy chồng, hiểu chưa?"
Tông Tử Hoành không khỏi thầm thở dài trong lòng. Y từ trước đã có tưởng tượng tốt đẹp về Hoa Du Tâm, cũng mong đợi kết thân với nàng, muốn gặp xem nàng có thông minh xinh đẹp như trong lời đồn thật hay không, nhưng hi vọng đơn thuần và ảo tưởng về mối tình đầu này của y, đã sớm bị bào mòn bởi sự ép buộc của mẫu thân và sự uy hiếp của Đế Hậu đến gần như chẳng còn. Sâu trong lòng y thậm chí có chút kháng cự, nhưng không phải kháng cự lại Hoa Du Tâm, mà là kháng cự việc chỉ vì tiền đồ mà tranh giành, cướp giật không chừa một thủ đoạn nào.
Nhưng mà, y không thể cãi lời mẹ mình, y hy vọng bà toại nguyện, hy vọng bà bớt đau khổ, vui vẻ hơn một chút, y chỉ có thể cứng đờ gật đầu: "Ngày mai nhi tử sẽ tới bái phỏng Hoa tiểu thư."
"Không được, giờ con đã chậm một bước, tùy tiện tới cửa như thế, ngược lại lại có vẻ rắp tâm bất lương." Thẩm Thi Dao khẽ nhíu lông mày, "Con đứa nhỏ này thật là, tính tình ngay thẳng quá, cũng không hiểu nữ nhân chút nào, mẫu thân sẽ dạy con, ta bảo con làm sao, thì con làm thế, ta tuyệt đối không cho con lại bỏ qua cơ hội lần này đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất