Chương 6
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________________
“Đứng lại——”
Người bị đuổi theo đã bị thương, đang chật vật chạy trốn, một nhóm ngươi đuổi ta chạy giữa phố xá ngựa xe sầm uất, liên tục xô ngã mấy gánh bán hàng rong lẫn người qua đường, làm cả con phố náo loạn cả lên, nhưng thấy người tới là phái Vô Lượng, mọi người giận cũng không dám nói.
Người kia cố gắng phản kháng, cuối cùng vẫn bị tóm lại, nhưng cũng chưa chịu từ bỏ ý định mà kêu lên: “Ta chẳng biết cái gì hết, các ngươi bắt ta được cái gì chứ, phái Vô Lượng bắt người giữa ban ngày ban mặt thế à! Ỷ thế hiếp người! Còn vương pháp gì không hả!”
“Bớt nói nhảm đi, đừng tưởng không ai biết ngươi làm việc gì! Dẫn đi!”
Tiểu nhị trong trà lâu tới thêm trà, Giải Bỉ An dò la hỏi: “Tiểu ca, huynh có biết bên ngoài có chuyện gì không?”
“À, hôm qua phái Vô Lượng xảy ra chuyện lớn, công tử là người trong tiên môn đúng không? Nếu đúng, hẳn là nghe nói từ sớm rồi.”
“Ừm, có nghe nói, lẽ nào người này là hung thủ?”
“Đương nhiên không phải, nghe nói kẻ giết Mạnh Khắc Phi rất lợi hại, nếu hắn là hung thủ, sao có thể bị một đám đệ tử cấp thấp của phái Vô Lượng bắt được chứ?”
“Tiểu ca nói rất có lý, vậy đây là…”
“Người này ấy à, hơn phân nửa là trốn ra từ Phù Mộng Hội. Đêm hôm qua, Cô Ngộ Kiếm Tống Xuân Quy dẫn người lật từ đáy Phù Mộng Hội lên trời, nghe nói phải đưa hết thảy thương gia có liên quan tới đan về Vân Đỉnh hỏi cung.” Tiểu nhị bĩu môi, hạ thấp giọng nói, “Bắt người bắt tới điên rồi, thôn bọn ta có vài tên đàn ông, chỉ là tới Phù Mộng Hội làm tạp dịch sai vặt, kiếm cơm ăn, cũng chẳng hiểu sao lại bị bắt đi.”
Giải Bỉ An nhíu mày, đăm chiêu.
Danh hào Tống Xuân Quy này, mặc dù không phải ở giới Tu Tiên mà chỉ là bách tính bình thường, cũng như sấm bên tai. Hắn là đệ tử nhập thất nhỏ nhất của Lý Bất Ngữ, nổi danh đó giờ là Độc Tí Kiếm Khách (kiếm khách một tay), chỉ một cánh tay cũng có thể khiến kiếm pháp Vô Lượng xuất thần nhập hóa, là người nổi danh nhất phái Vô Lượng hiện giờ. Lý Bất Ngữ phái người này đi, đủ thấy coi trọng cái chết của Mạnh Khắc Phi thế nào.
Mà Phù Mộng Hội trong miệng tiểu nhị, cách thành Phong Đô chỉ khoảng ba mươi dặm, nó là ổ tìm vui và chợ đêm lớn nhất ở Cửu Châu, tất cả nơi đó, chỉ có không dám nghĩ, chứ không có không dám làm, chỉ có mua không nổi, chứ không gì không thể bán, là nơi thần bí huyễn hoặc bậc nhất thế gian.
“Tác phong phái Vô Lượng đúng là nhanh nhẹn, điều tra Phù Mộng Hội trước tiên.” Phạm Vô Nhiếp nhìn kẻ bị trói gô dẫn đi ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói, “Đáng tiếc là khi tuyệt vọng thì gì cũng có thể làm, giờ đang trên đầu ngọn gió, ai dám giao dịch kim đan của Mạnh Khắc Phi.”
“Đúng thế nhỉ, nhưng nếu bắt được mấy kẻ có liên quan tới bán đan của người khác, có khi cũng tra được chút manh mối chứ, có điều quăng lưới rộng vậy, bắt bừa người về, quả thật làm tổn hại uy danh của phái Vô Lượng.”
Hai chữ “uy danh” này, khiến Phạm Vô Nhiếp thầm cười gằn, thời gian đúng là thứ che đậy vẻ ngoài thật tốt, giờ có ai biết, thân là phái đứng đầu Tiên Minh hiện tại, tiên gia phái Vô Lượng gương mẫu, trăm năm trước lại mang bộ mặt như thế nào.
“Có điều, chỉ cần phái Vô Lượng điều tra rõ chân tướng, sẽ không làm tổn thương người vô tội.” Giải Bỉ An nói, “Vô Nhiếp, chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong, dẫn đệ về thăm nhà một chút.”
Về nhà…
Lòng Phạm Vô Nhiếp khẽ động.
Ăn trưa xong, bọn họ trở về ngõ Cầm Đài.
Chung Quỳ mua một trạch viện ở đây, tòa nhà không nhỏ, nhưng niên đại cổ kính, vẻ ngoài mộc mạc, cũng không bắt mắt, đây là nơi ở trên dương gian của hai sư đồ họ. Giải Bỉ An khi còn nhỏ, không thể ở Minh giới lâu, hơn phân nửa thời gian đều lớn lên ở đây.
Đẩy cửa vào, mùi hoa lan ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, trước mắt rộng mở xuất hiện một biển cánh hoa, bốn phía trong đình viện này đủ mọi loại giống lan, cành lá xum xuê, chụm lại từng bụi, cây nào cây nấy tao nhã thơm ngát, yểu điệu yêu kiều, mỹ cảnh thế này, tựa như đứng trước tiên cảnh.
Giải Bỉ An dùng sức hít hương hoa này sâu vào lồng ngực, chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, y thoải mái cười nói: “Ta đặt tên cho nơi này là Lan Viên, một vườn lan này, ta trồng hơn mười năm đấy.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn mỹ cảnh này, nhưng như lăn qua đinh chịu bản ép, gai nhọn đâm thẳng vào ngũ tạng. Mắt bỗng trở nên cay nóng khó hiểu, thời không đúng lúc này như dồn dập quay ngược, đình viện trang nhã với Miêu Long Họa Phượng, đình đài nhà thủy tạ trong hoa viên hoàng cung dần trùng điệp, hợp với bầu trời xanh như thế, sau đó là mặt trời, rồi mây, lại hoa, cuối cùng, là thiếu niên ôn nhu mỉm cười đứng giữa biển hoa đến trước mặt hắn.
“Vô Nhiếp, Khổng Phu Tử nói, hoa lan có đức tính của người quân tử, hương thơm của kẻ vương giả, sư huynh thích hoa lan nhất, đệ có thích hoa lan không?”
“Tiểu Cửu, Khổng Phu Tử nói, hoa lan có đức tính của người quân tử, hương thơm của kẻ vương giả, đại ca thích hoa lan nhất, đệ có thích hoa lan không?”
Vạn tiễn xuyên tâm.
Phạm Vô Nhiếp lảo đảo lui về sau một bước, hai mắt đỏ đậm.
Giải Bỉ An nhận ra Phạm Vô Nhiếp có chỗ khác thường, sốt sắng mà hỏi: “Vô Nhiếp đệ sao thế, không khỏe à? Có phải say nắng rồi không?” Y tiến lên muốn đỡ lấy Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp mạnh mẽ đẩy tay Giải Bỉ An đi: “Đừng có chạm vào ta!”
Giải Bỉ An cứng đờ lại, lo lắng trên mặt còn chưa tan, nồng đậm mất mát đã lan lên, có vẻ hơi nực cười, y thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vô Nhiếp, đệ và ta mới chỉ quen biết có một ngày, thậm chí còn chưa từng có xích mích, không biết tại sao đệ lại thật sự giống như… Có hơi ghét bỏ sư huynh.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn mặt mày Giải Bỉ An cúi xuống, ánh mắt như muốn nuốt trọn người này.
Giải Bỉ An vẫn tự nhiên nói: “Đệ và ta đã là sư huynh đệ, có duyên phận, sư huynh hi vọng có thể chung sống hòa thuận với đệ, cùng nhau tìm đạo tu tiên, phụng dưỡng sư tôn. Ta biết thân thế đệ cực khổ, cô độc không nơi nương tựa, có lẽ sẽ rất khó để tin tưởng người khác, nhưng ta sẽ coi đệ như đệ đệ ruột.” Y nói tới đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp xoay người lảng tránh, một lát, mới thấp giọng nói: “Ta chỉ không thích đụng chạm người khác thôi.”
Ta chỉ là không thể để huynh chạm vào ta. Ta hi vọng huynh đừng đối tốt với ta, đừng cười với ta, đừng chạm vào ta, bởi ta mỗi giờ mỗi khắc, mỗi giờ mỗi khắc, đều muốn chiếm huynh làm của riêng.
Nếu như huynh biết ta muốn làm chuyện vô sỉ hạ lưu ấy với huynh thế nào, huynh sẽ làm sao đây?
Ta không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Giải Bỉ An ló đầu qua muốn nhìn trộm vẻ mặt Phạm Vô Nhiếp, nhưng không nhìn thấy, y do dự nói: “Này, đệ có chấp nhận ta làm sư huynh không?”
“… Chấp nhận.”
Giải Bỉ An lập tức nhẹ lòng, lòng y rộng lượng, chưa từng câu nệ tiểu tiết: “Chỉ cần đệ chấp nhận ta làm sư huynh là được. Sư huynh làm việc thiếu suy xét, chúng ta hôm qua mới quen nhau, không thể lập tức thân thiết được, sau này sư huynh làm đệ khó xử ở đâu, đừng ngại nói thẳng.”
Phạm Vô Nhiếp xốc lại tinh thần, mới xoay người lại, vẻ mặt đã lãnh đạm như cũ: “Hoa lan rất đẹp.”
“Phải vậy không, ta tốn nhiều tâm tư lắm đấy. Có điều ta cũng không trồng mỗi hoa lan đâu, nơi này có ít giống cây ưa nắng, Cửu U không có mặt trời, ở Cung Thiên Sư ta còn rất nhiều loại ưa bóng, lúc về dẫn đệ tới xem hoa viên ở Cung Thiên Sư của ta nhé.”
“Được.”
“A, đệ xem.” Giải Bỉ An chỉ vào bụi lan trắng tinh, nở rộ xum xuê xinh đẹp, vui mừng nói, “Đây chính là loại ta kể cho đệ, gốc lan liên biện mà Lan đại ca tặng ta đấy, giống này tên là Đãng Sơn Hà, tên đẹp, mà hoa còn đẹp hơn.”
Phạm Vô Nhiếp trợn mắt liếc cây hoa lan này.
“Đúng rồi, đệ cũng chưa biết, lúc ta nói với Bạc Chúc về nó, Bạc Chúc phản ứng sao nhỉ.” Giải Bỉ An bắt chước dáng vẻ Bạc Chúc, kinh ngạc kêu lên, ” ‘Á! Con lợn nái nào mà sống trăm năm được, chắc chắn là nó thành tinh rồi?!’ Ha ha ha ha ha——”
“…”
“Tiểu tử ngốc Bạc Chúc này, luôn nói mấy thứ ngốc nghếch thôi, cực kỳ đáng yêu.” Giải Bỉ An vươn một ngón tay trắng nõn thon dài, trìu mến vuốt ve gốc Đăng Sơn Hà này, đầu ngón tay dịu dàng, thật sự chỉ chạm vào rất nhẹ, “Đệ ấy sao biết, gốc Đãng Sơn Hà trăm năm này, trên chợ đen đáng giá ngàn vàng. Cho dù Hàm Nguyệt Các có hơn một nghìn giống lan, thì loại này cũng rất quý giá, Lan đại ca với ta đều là người yêu hoa, huynh ấy có thể tặng một phần thứ mình quý như vậy, ta…”
“Chẳng qua hắn chỉ muốn lấy lòng sư tôn thôi.” Phạm Vô Nhiếp giọng điệu hung dữ nói, “Nếu huynh là tên tu sĩ không danh tiếng, hắn sẽ để ý tới huynh chắc?”
Một tiếng Bạc Chúc, một miệng Lan đại ca, Phạm Vô Nhiếp cảm thấy da đầu cũng bốc lửa luôn rồi.
Hơn trăm năm trước, cái Hàm Nguyệt Các chó má gì đó còn không biết nằm chết dí ở xó nào, hay là dời hết hoa lan của nhà bọn họ đi, hắn không thể để người này miệng toàn gọi tên nam nhân khác như thế.
Giải Bỉ An không để ý cười cười: “Việc này đệ không nói ta cũng biết rõ, nhưng sư huynh của đệ cũng tự xưng là phong lưu, giao tình giữa quân tử với Lan đại ca, hai bên đều nhớ, Lan đại ca cũng không phải kẻ cần trèo cao kết thân với người cao quý, huynh ấy kính ngưỡng sư tôn, lại tình nguyện kết giao với ta, cũng không có mâu thuẫn gì mà.”
Phạm Vô Nhiếp giận tới mức muốn nhổ tận gốc cái cây rách nát này.
Có một đôi vợ chồng họ Lưu sống trong trạch viện, ngày thường trông nhà giữ viện, chăm sóc hoa cỏ, bọn họ biết thân phận thật sự của Chung Quỳ và Giải Bỉ An, với việc Phạm Vô Nhiếp tới, tuyệt không lắm miệng hỏi một câu, vô cùng hiểu quy củ.
Giải Bỉ An cất toàn bộ những thứ mua ban ngày vào túi càn khôn, chuẩn bị mang về Minh phủ. Nhân lúc sắc trời còn đẹp, y thay một thân y phục làm việc, đội mũ rơm, tới sân bồi thêm đất, nhổ cỏ, tưới nước, còn dương dương tự đắc, rất hưởng thụ thời gian như vậy.
Phạm Vô Nhiếp ngồi trong bóng mát, ngây ngốc nhìn.
Hắn từng gặp Tông Tử Hoành cũng như bây giờ tỉ mỉ chăm sóc vườn lan của mình thế này, lại tận mắt nhìn vườn lan ấy trăm hoa khó sống, cỏ dại um tùm, một vùng hoang vu.
Giải Bỉ An tất cả đều giống y như Tông Tử Hoành lúc còn tốt đẹp.
Nhưng mà, đều mười chín tuổi, Tông Tử Hoành mười chín tuổi, tất cả mọi chuyện thay đổi nhanh chóng đều chợt dấy lên từ năm đó, Giải Bỉ An mười chín tuổi, bọn họ trải qua hai đời mới gặp lại.
Nếu như số mệnh đã định, đạo đã quyết sẵn, vậy hắn không tin số mệnh cũng không tin đạo, hắn bò từ Địa Ngục Vô Gian về Nhân gian, cũng không phải để mọi chuyện kiếp trước lại tái diễn.
Tối đến, ăn cơm xong, Giải Bỉ An giao túi càn khôn cho Phạm Vô Nhiếp, dặn dò: “Vô Nhiếp, ta đưa đệ qua bia m Dương, để Bạc Chúc đón đệ về Cung Thiên Sư, nhớ đem đồ ăn bỏ vào hầm lạnh, nếu không sẽ không tươi ngon nữa, sư huynh sáng mai mang hoành thánh cho đệ ăn.”
Phạm Vô Nhiếp không nhận, đôi mắt hồ ly đen thẳm nhìn Giải Bỉ An chằm chằm: “Huynh không về à.”
“Sư huynh còn có chính sự phải làm.”
“Phù Mộng Hội?”
“Ừ.”
“Đưa ta theo đi.”
“Chuyến này có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, sư huynh tự tới đó là được rồi.” Tống Xuân Quy chỉ tra xét được người, nhưng y có thể hỏi quỷ, có lẽ tới Phù Mộng Hội thật sự sẽ có manh mối.
Phạm Vô Nhiếp nhíu mày lại: “Lẽ nào huynh cho rằng ta cần được huynh bảo vệ à.”
Giải Bỉ An bật cười: “Sư huynh biết đệ lợi hại, thiên tư hơn người, nhưng đệ còn nhỏ, đây không phải nơi đệ nên tới.”
“Đưa ta theo đi.” Phạm Vô Nhiếp không chịu yếu thế, “Nếu không huynh cũng đừng hòng đi.”
Giải Bỉ An bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Ta sẽ không kéo chân sau huynh, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Phạm Vô Nhiếp bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Ta sẽ nghe lời huynh.”
“Ngoan vậy à.” Giải Bỉ An cười nói, “Được rồi, vậy đệ phải nghe lời ta cho tốt, đừng tự tiện hành động.”
“Ừm.”
=
=
Lời tác giả: Sắp hồi tưởng kiếp trước rồi, mọi người đừng vội.
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________________
“Đứng lại——”
Người bị đuổi theo đã bị thương, đang chật vật chạy trốn, một nhóm ngươi đuổi ta chạy giữa phố xá ngựa xe sầm uất, liên tục xô ngã mấy gánh bán hàng rong lẫn người qua đường, làm cả con phố náo loạn cả lên, nhưng thấy người tới là phái Vô Lượng, mọi người giận cũng không dám nói.
Người kia cố gắng phản kháng, cuối cùng vẫn bị tóm lại, nhưng cũng chưa chịu từ bỏ ý định mà kêu lên: “Ta chẳng biết cái gì hết, các ngươi bắt ta được cái gì chứ, phái Vô Lượng bắt người giữa ban ngày ban mặt thế à! Ỷ thế hiếp người! Còn vương pháp gì không hả!”
“Bớt nói nhảm đi, đừng tưởng không ai biết ngươi làm việc gì! Dẫn đi!”
Tiểu nhị trong trà lâu tới thêm trà, Giải Bỉ An dò la hỏi: “Tiểu ca, huynh có biết bên ngoài có chuyện gì không?”
“À, hôm qua phái Vô Lượng xảy ra chuyện lớn, công tử là người trong tiên môn đúng không? Nếu đúng, hẳn là nghe nói từ sớm rồi.”
“Ừm, có nghe nói, lẽ nào người này là hung thủ?”
“Đương nhiên không phải, nghe nói kẻ giết Mạnh Khắc Phi rất lợi hại, nếu hắn là hung thủ, sao có thể bị một đám đệ tử cấp thấp của phái Vô Lượng bắt được chứ?”
“Tiểu ca nói rất có lý, vậy đây là…”
“Người này ấy à, hơn phân nửa là trốn ra từ Phù Mộng Hội. Đêm hôm qua, Cô Ngộ Kiếm Tống Xuân Quy dẫn người lật từ đáy Phù Mộng Hội lên trời, nghe nói phải đưa hết thảy thương gia có liên quan tới đan về Vân Đỉnh hỏi cung.” Tiểu nhị bĩu môi, hạ thấp giọng nói, “Bắt người bắt tới điên rồi, thôn bọn ta có vài tên đàn ông, chỉ là tới Phù Mộng Hội làm tạp dịch sai vặt, kiếm cơm ăn, cũng chẳng hiểu sao lại bị bắt đi.”
Giải Bỉ An nhíu mày, đăm chiêu.
Danh hào Tống Xuân Quy này, mặc dù không phải ở giới Tu Tiên mà chỉ là bách tính bình thường, cũng như sấm bên tai. Hắn là đệ tử nhập thất nhỏ nhất của Lý Bất Ngữ, nổi danh đó giờ là Độc Tí Kiếm Khách (kiếm khách một tay), chỉ một cánh tay cũng có thể khiến kiếm pháp Vô Lượng xuất thần nhập hóa, là người nổi danh nhất phái Vô Lượng hiện giờ. Lý Bất Ngữ phái người này đi, đủ thấy coi trọng cái chết của Mạnh Khắc Phi thế nào.
Mà Phù Mộng Hội trong miệng tiểu nhị, cách thành Phong Đô chỉ khoảng ba mươi dặm, nó là ổ tìm vui và chợ đêm lớn nhất ở Cửu Châu, tất cả nơi đó, chỉ có không dám nghĩ, chứ không có không dám làm, chỉ có mua không nổi, chứ không gì không thể bán, là nơi thần bí huyễn hoặc bậc nhất thế gian.
“Tác phong phái Vô Lượng đúng là nhanh nhẹn, điều tra Phù Mộng Hội trước tiên.” Phạm Vô Nhiếp nhìn kẻ bị trói gô dẫn đi ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói, “Đáng tiếc là khi tuyệt vọng thì gì cũng có thể làm, giờ đang trên đầu ngọn gió, ai dám giao dịch kim đan của Mạnh Khắc Phi.”
“Đúng thế nhỉ, nhưng nếu bắt được mấy kẻ có liên quan tới bán đan của người khác, có khi cũng tra được chút manh mối chứ, có điều quăng lưới rộng vậy, bắt bừa người về, quả thật làm tổn hại uy danh của phái Vô Lượng.”
Hai chữ “uy danh” này, khiến Phạm Vô Nhiếp thầm cười gằn, thời gian đúng là thứ che đậy vẻ ngoài thật tốt, giờ có ai biết, thân là phái đứng đầu Tiên Minh hiện tại, tiên gia phái Vô Lượng gương mẫu, trăm năm trước lại mang bộ mặt như thế nào.
“Có điều, chỉ cần phái Vô Lượng điều tra rõ chân tướng, sẽ không làm tổn thương người vô tội.” Giải Bỉ An nói, “Vô Nhiếp, chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong, dẫn đệ về thăm nhà một chút.”
Về nhà…
Lòng Phạm Vô Nhiếp khẽ động.
Ăn trưa xong, bọn họ trở về ngõ Cầm Đài.
Chung Quỳ mua một trạch viện ở đây, tòa nhà không nhỏ, nhưng niên đại cổ kính, vẻ ngoài mộc mạc, cũng không bắt mắt, đây là nơi ở trên dương gian của hai sư đồ họ. Giải Bỉ An khi còn nhỏ, không thể ở Minh giới lâu, hơn phân nửa thời gian đều lớn lên ở đây.
Đẩy cửa vào, mùi hoa lan ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, trước mắt rộng mở xuất hiện một biển cánh hoa, bốn phía trong đình viện này đủ mọi loại giống lan, cành lá xum xuê, chụm lại từng bụi, cây nào cây nấy tao nhã thơm ngát, yểu điệu yêu kiều, mỹ cảnh thế này, tựa như đứng trước tiên cảnh.
Giải Bỉ An dùng sức hít hương hoa này sâu vào lồng ngực, chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, y thoải mái cười nói: “Ta đặt tên cho nơi này là Lan Viên, một vườn lan này, ta trồng hơn mười năm đấy.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn mỹ cảnh này, nhưng như lăn qua đinh chịu bản ép, gai nhọn đâm thẳng vào ngũ tạng. Mắt bỗng trở nên cay nóng khó hiểu, thời không đúng lúc này như dồn dập quay ngược, đình viện trang nhã với Miêu Long Họa Phượng, đình đài nhà thủy tạ trong hoa viên hoàng cung dần trùng điệp, hợp với bầu trời xanh như thế, sau đó là mặt trời, rồi mây, lại hoa, cuối cùng, là thiếu niên ôn nhu mỉm cười đứng giữa biển hoa đến trước mặt hắn.
“Vô Nhiếp, Khổng Phu Tử nói, hoa lan có đức tính của người quân tử, hương thơm của kẻ vương giả, sư huynh thích hoa lan nhất, đệ có thích hoa lan không?”
“Tiểu Cửu, Khổng Phu Tử nói, hoa lan có đức tính của người quân tử, hương thơm của kẻ vương giả, đại ca thích hoa lan nhất, đệ có thích hoa lan không?”
Vạn tiễn xuyên tâm.
Phạm Vô Nhiếp lảo đảo lui về sau một bước, hai mắt đỏ đậm.
Giải Bỉ An nhận ra Phạm Vô Nhiếp có chỗ khác thường, sốt sắng mà hỏi: “Vô Nhiếp đệ sao thế, không khỏe à? Có phải say nắng rồi không?” Y tiến lên muốn đỡ lấy Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp mạnh mẽ đẩy tay Giải Bỉ An đi: “Đừng có chạm vào ta!”
Giải Bỉ An cứng đờ lại, lo lắng trên mặt còn chưa tan, nồng đậm mất mát đã lan lên, có vẻ hơi nực cười, y thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vô Nhiếp, đệ và ta mới chỉ quen biết có một ngày, thậm chí còn chưa từng có xích mích, không biết tại sao đệ lại thật sự giống như… Có hơi ghét bỏ sư huynh.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn mặt mày Giải Bỉ An cúi xuống, ánh mắt như muốn nuốt trọn người này.
Giải Bỉ An vẫn tự nhiên nói: “Đệ và ta đã là sư huynh đệ, có duyên phận, sư huynh hi vọng có thể chung sống hòa thuận với đệ, cùng nhau tìm đạo tu tiên, phụng dưỡng sư tôn. Ta biết thân thế đệ cực khổ, cô độc không nơi nương tựa, có lẽ sẽ rất khó để tin tưởng người khác, nhưng ta sẽ coi đệ như đệ đệ ruột.” Y nói tới đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp xoay người lảng tránh, một lát, mới thấp giọng nói: “Ta chỉ không thích đụng chạm người khác thôi.”
Ta chỉ là không thể để huynh chạm vào ta. Ta hi vọng huynh đừng đối tốt với ta, đừng cười với ta, đừng chạm vào ta, bởi ta mỗi giờ mỗi khắc, mỗi giờ mỗi khắc, đều muốn chiếm huynh làm của riêng.
Nếu như huynh biết ta muốn làm chuyện vô sỉ hạ lưu ấy với huynh thế nào, huynh sẽ làm sao đây?
Ta không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Giải Bỉ An ló đầu qua muốn nhìn trộm vẻ mặt Phạm Vô Nhiếp, nhưng không nhìn thấy, y do dự nói: “Này, đệ có chấp nhận ta làm sư huynh không?”
“… Chấp nhận.”
Giải Bỉ An lập tức nhẹ lòng, lòng y rộng lượng, chưa từng câu nệ tiểu tiết: “Chỉ cần đệ chấp nhận ta làm sư huynh là được. Sư huynh làm việc thiếu suy xét, chúng ta hôm qua mới quen nhau, không thể lập tức thân thiết được, sau này sư huynh làm đệ khó xử ở đâu, đừng ngại nói thẳng.”
Phạm Vô Nhiếp xốc lại tinh thần, mới xoay người lại, vẻ mặt đã lãnh đạm như cũ: “Hoa lan rất đẹp.”
“Phải vậy không, ta tốn nhiều tâm tư lắm đấy. Có điều ta cũng không trồng mỗi hoa lan đâu, nơi này có ít giống cây ưa nắng, Cửu U không có mặt trời, ở Cung Thiên Sư ta còn rất nhiều loại ưa bóng, lúc về dẫn đệ tới xem hoa viên ở Cung Thiên Sư của ta nhé.”
“Được.”
“A, đệ xem.” Giải Bỉ An chỉ vào bụi lan trắng tinh, nở rộ xum xuê xinh đẹp, vui mừng nói, “Đây chính là loại ta kể cho đệ, gốc lan liên biện mà Lan đại ca tặng ta đấy, giống này tên là Đãng Sơn Hà, tên đẹp, mà hoa còn đẹp hơn.”
Phạm Vô Nhiếp trợn mắt liếc cây hoa lan này.
“Đúng rồi, đệ cũng chưa biết, lúc ta nói với Bạc Chúc về nó, Bạc Chúc phản ứng sao nhỉ.” Giải Bỉ An bắt chước dáng vẻ Bạc Chúc, kinh ngạc kêu lên, ” ‘Á! Con lợn nái nào mà sống trăm năm được, chắc chắn là nó thành tinh rồi?!’ Ha ha ha ha ha——”
“…”
“Tiểu tử ngốc Bạc Chúc này, luôn nói mấy thứ ngốc nghếch thôi, cực kỳ đáng yêu.” Giải Bỉ An vươn một ngón tay trắng nõn thon dài, trìu mến vuốt ve gốc Đăng Sơn Hà này, đầu ngón tay dịu dàng, thật sự chỉ chạm vào rất nhẹ, “Đệ ấy sao biết, gốc Đãng Sơn Hà trăm năm này, trên chợ đen đáng giá ngàn vàng. Cho dù Hàm Nguyệt Các có hơn một nghìn giống lan, thì loại này cũng rất quý giá, Lan đại ca với ta đều là người yêu hoa, huynh ấy có thể tặng một phần thứ mình quý như vậy, ta…”
“Chẳng qua hắn chỉ muốn lấy lòng sư tôn thôi.” Phạm Vô Nhiếp giọng điệu hung dữ nói, “Nếu huynh là tên tu sĩ không danh tiếng, hắn sẽ để ý tới huynh chắc?”
Một tiếng Bạc Chúc, một miệng Lan đại ca, Phạm Vô Nhiếp cảm thấy da đầu cũng bốc lửa luôn rồi.
Hơn trăm năm trước, cái Hàm Nguyệt Các chó má gì đó còn không biết nằm chết dí ở xó nào, hay là dời hết hoa lan của nhà bọn họ đi, hắn không thể để người này miệng toàn gọi tên nam nhân khác như thế.
Giải Bỉ An không để ý cười cười: “Việc này đệ không nói ta cũng biết rõ, nhưng sư huynh của đệ cũng tự xưng là phong lưu, giao tình giữa quân tử với Lan đại ca, hai bên đều nhớ, Lan đại ca cũng không phải kẻ cần trèo cao kết thân với người cao quý, huynh ấy kính ngưỡng sư tôn, lại tình nguyện kết giao với ta, cũng không có mâu thuẫn gì mà.”
Phạm Vô Nhiếp giận tới mức muốn nhổ tận gốc cái cây rách nát này.
Có một đôi vợ chồng họ Lưu sống trong trạch viện, ngày thường trông nhà giữ viện, chăm sóc hoa cỏ, bọn họ biết thân phận thật sự của Chung Quỳ và Giải Bỉ An, với việc Phạm Vô Nhiếp tới, tuyệt không lắm miệng hỏi một câu, vô cùng hiểu quy củ.
Giải Bỉ An cất toàn bộ những thứ mua ban ngày vào túi càn khôn, chuẩn bị mang về Minh phủ. Nhân lúc sắc trời còn đẹp, y thay một thân y phục làm việc, đội mũ rơm, tới sân bồi thêm đất, nhổ cỏ, tưới nước, còn dương dương tự đắc, rất hưởng thụ thời gian như vậy.
Phạm Vô Nhiếp ngồi trong bóng mát, ngây ngốc nhìn.
Hắn từng gặp Tông Tử Hoành cũng như bây giờ tỉ mỉ chăm sóc vườn lan của mình thế này, lại tận mắt nhìn vườn lan ấy trăm hoa khó sống, cỏ dại um tùm, một vùng hoang vu.
Giải Bỉ An tất cả đều giống y như Tông Tử Hoành lúc còn tốt đẹp.
Nhưng mà, đều mười chín tuổi, Tông Tử Hoành mười chín tuổi, tất cả mọi chuyện thay đổi nhanh chóng đều chợt dấy lên từ năm đó, Giải Bỉ An mười chín tuổi, bọn họ trải qua hai đời mới gặp lại.
Nếu như số mệnh đã định, đạo đã quyết sẵn, vậy hắn không tin số mệnh cũng không tin đạo, hắn bò từ Địa Ngục Vô Gian về Nhân gian, cũng không phải để mọi chuyện kiếp trước lại tái diễn.
Tối đến, ăn cơm xong, Giải Bỉ An giao túi càn khôn cho Phạm Vô Nhiếp, dặn dò: “Vô Nhiếp, ta đưa đệ qua bia m Dương, để Bạc Chúc đón đệ về Cung Thiên Sư, nhớ đem đồ ăn bỏ vào hầm lạnh, nếu không sẽ không tươi ngon nữa, sư huynh sáng mai mang hoành thánh cho đệ ăn.”
Phạm Vô Nhiếp không nhận, đôi mắt hồ ly đen thẳm nhìn Giải Bỉ An chằm chằm: “Huynh không về à.”
“Sư huynh còn có chính sự phải làm.”
“Phù Mộng Hội?”
“Ừ.”
“Đưa ta theo đi.”
“Chuyến này có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, sư huynh tự tới đó là được rồi.” Tống Xuân Quy chỉ tra xét được người, nhưng y có thể hỏi quỷ, có lẽ tới Phù Mộng Hội thật sự sẽ có manh mối.
Phạm Vô Nhiếp nhíu mày lại: “Lẽ nào huynh cho rằng ta cần được huynh bảo vệ à.”
Giải Bỉ An bật cười: “Sư huynh biết đệ lợi hại, thiên tư hơn người, nhưng đệ còn nhỏ, đây không phải nơi đệ nên tới.”
“Đưa ta theo đi.” Phạm Vô Nhiếp không chịu yếu thế, “Nếu không huynh cũng đừng hòng đi.”
Giải Bỉ An bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Ta sẽ không kéo chân sau huynh, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Phạm Vô Nhiếp bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Ta sẽ nghe lời huynh.”
“Ngoan vậy à.” Giải Bỉ An cười nói, “Được rồi, vậy đệ phải nghe lời ta cho tốt, đừng tự tiện hành động.”
“Ừm.”
=
=
Lời tác giả: Sắp hồi tưởng kiếp trước rồi, mọi người đừng vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất