Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em
Chương 46: Muốn tôi thế mạng, còn lâu
Triệu Gia Kiệt thật sự dám nói ra câu đó thì phải làm cho được. Bởi vì bằng không anh sẽ bị kết thêm tội vì cứu La Di Ninh mà nói dối, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Triệu Luân nghe xong liền bật cười: "Hahaha! Nhớ lấy lời con đấy, đi cứu con dâu của ba đi. Nếu bị ngăn cản thì cứ nói đến tên người đó, chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì được đâu."
"Chuyện này liệu có ổn không?" Triệu Gia Kiệt có chút chần chừ, tên người kia cũng không phải muốn nói là nói. Triệu Luân liền trấn an: "Sao lại không? Con chẳng phải rất được lòng của người đó sao?"
"Là ba được lòng người ta thôi! Dù sau thì chuyên riêng của ba con không xen vào. Ba giải quyết phía đó đi, con sẽ đến thành phố S." Triệu Gia Kiệt liền phản bác, người kia quả thật xem trọng ba anh rất nhiều, anh chả bằng một phần mười đâu.
Triệu Luân cười cười, quan hệ của ông và người kia hình như rất tốt. Nghe con trai mình nói vậy ông cũng không phủ nhận, ngược lại còn nhắc nhở: "Được rồi, chuyện bên này để ba lo. Mau cứu con bé đi, vì ba nhận được tin tình báo nói rằng con bé bị dụng hình đến mức nửa sống nửa chết rồi. Nhưng bọn họ không ép được con bé, vậy nên lẹ đi kẻo con mất vợ đấy."
"Giờ này mà còn đùa cho được, lo mà xử lý chuyện của ba đi. Con cúp máy trước đây." Triệu Gia Kiệt nhíu mày cúp máy.
Cứ tưởng là ba mình sẽ ngăn cản nhưng không ngờ mọi chuyện lại có chút thuận lợi, xem như anh đã giải quyết xong vấn đề ở chỗ của ba mình. Hiện tại chỉ mong là kịp lúc đến cứu La Di Ninh, trong lòng anh có cảm giác La Di Ninh đang không ổn.Cao Uy vừa lái xe vừa an ủi: "Yên tâm, trưa mai mới có quyết định."
"Hy vọng La Di Ninh có thể cố chịu một chút." Tuy biết Cao Uy đang an ủi nhưng anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù anh biết La Di Ninh không phải người dễ bỏ cuộc.
Cao Uy cười cười, vài lần nói chuyện và tiếp xúc cậu biết La Di Ninh không giống những cô gái khác. Thấy anh họ mình lo lắng cho La Di Ninh như vậy thì lại nói: "Cô ấy vậy chứ mạnh mẽ lắm, anh không cần lo đâu. Em chỉ sợ bọn họ chèn ép quá khiến cô ấy bỏ cuộc thôi."
"La Di Ninh nếu không làm thì có ép cũng vô dụng. Em lo lái xe đi, anh nghỉ một chút." Triệu Gia Kiệt dựa người vào xe. Cao Uy hạ ghế ngả về phía sau cho Triệu Gia Kiệt nghỉ ngơi và dần tăng tốc.
Cậu biết vừa mới huấn luyện xong Triệu Gia Kiệt đã phải vì chuyện này mà không kịp nghỉ ngơi gì. Để cho Triệu Gia Kiệt chợp mắt một chút, vì ngày mai anh còn phải đối đầu với đám người kia nữa.
Cao Uy lái xe chạy xuyên màn đêm để kịp đến thành phố S khi trời sáng. Lúc này La Di Ninh bị đánh đến mức toàn thân bê bết máu, vậy mà bọn chúng vẫn còn tiếp tục tra tấn.
"Thay vì cô chịu đựng thì ký tên nhận tội chẳng phải tốt hơn sao?" Một trong số những tên cảnh sát kia nhìn La Di Ninh hỏi, giọng nói có chút giễu cợt.
La Di Ninh ngước mặt lên nhìn đám người đó lạnh giọng: "Tôi không làm gì sao phải nhận tội? Muốn tôi thế mạng, còn lâu."
Đám người kia nhìn nhau cười cợt sau đó lại nói: "Cho dù cô có cứng đầu thì trưa mai cô cũng sẽ phải chịu tội, ai bảo cô lại đắc tội với bộ trưởng bộ ngoại giao."Tôi không tin là ai cũng mù mắt, chắc chắn sẽ có người cứu tôi." La Di Ninh lườm đám người kia, cô chắc rằng trong trụ sở vẫn sẽ có người không ba phải, gió chiều nào theo chiều đó.
"Hahaha! Cô vọng tưởng thật đó, vậy thì hôm nay coi như tha cho cô một lần. Dù sao ngày mai cô cũng sẽ bị giải đi thôi." Bọn chúng nói xong thì cởi trói cho La Di Ninh và dẫn cô đến phòng tạm giam.
Khi vừa đến thì liền đẩy cô vào trong khóa cửa lại. La Di Ninh nhìn những vết thương trên người mà nhíu mày, nỗi đau này căn bản là một bài học. La Di Ninh đã hiểu vì sao ba mình lại luôn nhắc nhở bản tính hay gây họa và lo chuyện bao đồng của cô, cũng biết vì sao mà Trình Lâm luôn miệng nói cô suốt ngày chỉ gây họa.
Khi La Di Ninh gây họa thì hai người đó luôn giúp cô dọn dẹp tàn cuộc. Bây giờ cả hai người đều bỏ cô mà sang thế giới khác, cho nên bị đánh như thế này cũng đáng lắm. La Di Ninh siết chặt tay, nếu để cô rời khỏi nơi này và sống sót thì nhất định cô sẽ không gây họa nữa. Nhưng mà khả năng cô có thể thoát tội gần như bằng không.
La Di Ninh lấy trong túi quần ra nửa tấm da dê cầm lên xem, đây là của Trình Lâm đưa trước khi mất. Cái hộp mà La Di Ninh chôn cũng bị lấy mà cô không hề hay biết, nhưng mà cô không sợ nó bị mất. Nhìn kỹ thì đây chính xác là tấm bản đồ, nếu ra khỏi đây cô sẽ tìm Triệu Gia Kiệt.
Từ khi vào phòng giam La Di Ninh không được gặp ai, cũng không được yêu cầu luật sư. Ngoài Kim Nhàn Nhi và Duật Quân thì không ai đến nữa, tin tức cũng không hề lan truyền ra ngoài. Lúc này cô mới mong là Triệu Gia Kiệt sẽ đến cứu mình dù chỉ có một chút hy vọng.
"Triệu Gia Kiệt, có phải anh sẽ đến cứu tôi không?" La Di Ninh giấu tấm bản đồ sau đó tự nói một mình, vì cô cũng không biết ngày mai cái gì sẽ xảy ra.
La Di Ninh nằm xuống nền đất lạnh lẽo co người lại, cô cảm thấy thật tủi thân ở tỉnh nuống này. Nhưng cô vẫn tự dặn lòng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, cô cứ tự động viên bản thân mình như thế. Cho nên hơn hai ngày cô bị tra tấn mà vẫn còn tinh thần thép đều là nhờ động lực này.
Sáng hôm sau xe dừng lại trước sở cảnh sát thành phố S, Triệu Gia Kiệt và Cao Uy cùng nhau bước vào trong. Nhiên viên và một số người ngăn lại thì Cao Uy lên tiếng: "La Di Ninh đâu?"
"Các người tìm phạm nhân làm gì? Bất kỳ ai cũng không được phép gặp." Hai nhân viên canh gác chặn lại không cho Cao Uy và Triệu Gia Kiệt vào.
"Gọi người đứng đầu ra đây!" Triệu Gia Kiệt lạnh giọng nhìn đám người kia, nếu như vẫn còn chặn đường thì anh chắc chắn không kiên nhẫn nói chuyện nữa đâu.
Triệu Luân nghe xong liền bật cười: "Hahaha! Nhớ lấy lời con đấy, đi cứu con dâu của ba đi. Nếu bị ngăn cản thì cứ nói đến tên người đó, chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì được đâu."
"Chuyện này liệu có ổn không?" Triệu Gia Kiệt có chút chần chừ, tên người kia cũng không phải muốn nói là nói. Triệu Luân liền trấn an: "Sao lại không? Con chẳng phải rất được lòng của người đó sao?"
"Là ba được lòng người ta thôi! Dù sau thì chuyên riêng của ba con không xen vào. Ba giải quyết phía đó đi, con sẽ đến thành phố S." Triệu Gia Kiệt liền phản bác, người kia quả thật xem trọng ba anh rất nhiều, anh chả bằng một phần mười đâu.
Triệu Luân cười cười, quan hệ của ông và người kia hình như rất tốt. Nghe con trai mình nói vậy ông cũng không phủ nhận, ngược lại còn nhắc nhở: "Được rồi, chuyện bên này để ba lo. Mau cứu con bé đi, vì ba nhận được tin tình báo nói rằng con bé bị dụng hình đến mức nửa sống nửa chết rồi. Nhưng bọn họ không ép được con bé, vậy nên lẹ đi kẻo con mất vợ đấy."
"Giờ này mà còn đùa cho được, lo mà xử lý chuyện của ba đi. Con cúp máy trước đây." Triệu Gia Kiệt nhíu mày cúp máy.
Cứ tưởng là ba mình sẽ ngăn cản nhưng không ngờ mọi chuyện lại có chút thuận lợi, xem như anh đã giải quyết xong vấn đề ở chỗ của ba mình. Hiện tại chỉ mong là kịp lúc đến cứu La Di Ninh, trong lòng anh có cảm giác La Di Ninh đang không ổn.Cao Uy vừa lái xe vừa an ủi: "Yên tâm, trưa mai mới có quyết định."
"Hy vọng La Di Ninh có thể cố chịu một chút." Tuy biết Cao Uy đang an ủi nhưng anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù anh biết La Di Ninh không phải người dễ bỏ cuộc.
Cao Uy cười cười, vài lần nói chuyện và tiếp xúc cậu biết La Di Ninh không giống những cô gái khác. Thấy anh họ mình lo lắng cho La Di Ninh như vậy thì lại nói: "Cô ấy vậy chứ mạnh mẽ lắm, anh không cần lo đâu. Em chỉ sợ bọn họ chèn ép quá khiến cô ấy bỏ cuộc thôi."
"La Di Ninh nếu không làm thì có ép cũng vô dụng. Em lo lái xe đi, anh nghỉ một chút." Triệu Gia Kiệt dựa người vào xe. Cao Uy hạ ghế ngả về phía sau cho Triệu Gia Kiệt nghỉ ngơi và dần tăng tốc.
Cậu biết vừa mới huấn luyện xong Triệu Gia Kiệt đã phải vì chuyện này mà không kịp nghỉ ngơi gì. Để cho Triệu Gia Kiệt chợp mắt một chút, vì ngày mai anh còn phải đối đầu với đám người kia nữa.
Cao Uy lái xe chạy xuyên màn đêm để kịp đến thành phố S khi trời sáng. Lúc này La Di Ninh bị đánh đến mức toàn thân bê bết máu, vậy mà bọn chúng vẫn còn tiếp tục tra tấn.
"Thay vì cô chịu đựng thì ký tên nhận tội chẳng phải tốt hơn sao?" Một trong số những tên cảnh sát kia nhìn La Di Ninh hỏi, giọng nói có chút giễu cợt.
La Di Ninh ngước mặt lên nhìn đám người đó lạnh giọng: "Tôi không làm gì sao phải nhận tội? Muốn tôi thế mạng, còn lâu."
Đám người kia nhìn nhau cười cợt sau đó lại nói: "Cho dù cô có cứng đầu thì trưa mai cô cũng sẽ phải chịu tội, ai bảo cô lại đắc tội với bộ trưởng bộ ngoại giao."Tôi không tin là ai cũng mù mắt, chắc chắn sẽ có người cứu tôi." La Di Ninh lườm đám người kia, cô chắc rằng trong trụ sở vẫn sẽ có người không ba phải, gió chiều nào theo chiều đó.
"Hahaha! Cô vọng tưởng thật đó, vậy thì hôm nay coi như tha cho cô một lần. Dù sao ngày mai cô cũng sẽ bị giải đi thôi." Bọn chúng nói xong thì cởi trói cho La Di Ninh và dẫn cô đến phòng tạm giam.
Khi vừa đến thì liền đẩy cô vào trong khóa cửa lại. La Di Ninh nhìn những vết thương trên người mà nhíu mày, nỗi đau này căn bản là một bài học. La Di Ninh đã hiểu vì sao ba mình lại luôn nhắc nhở bản tính hay gây họa và lo chuyện bao đồng của cô, cũng biết vì sao mà Trình Lâm luôn miệng nói cô suốt ngày chỉ gây họa.
Khi La Di Ninh gây họa thì hai người đó luôn giúp cô dọn dẹp tàn cuộc. Bây giờ cả hai người đều bỏ cô mà sang thế giới khác, cho nên bị đánh như thế này cũng đáng lắm. La Di Ninh siết chặt tay, nếu để cô rời khỏi nơi này và sống sót thì nhất định cô sẽ không gây họa nữa. Nhưng mà khả năng cô có thể thoát tội gần như bằng không.
La Di Ninh lấy trong túi quần ra nửa tấm da dê cầm lên xem, đây là của Trình Lâm đưa trước khi mất. Cái hộp mà La Di Ninh chôn cũng bị lấy mà cô không hề hay biết, nhưng mà cô không sợ nó bị mất. Nhìn kỹ thì đây chính xác là tấm bản đồ, nếu ra khỏi đây cô sẽ tìm Triệu Gia Kiệt.
Từ khi vào phòng giam La Di Ninh không được gặp ai, cũng không được yêu cầu luật sư. Ngoài Kim Nhàn Nhi và Duật Quân thì không ai đến nữa, tin tức cũng không hề lan truyền ra ngoài. Lúc này cô mới mong là Triệu Gia Kiệt sẽ đến cứu mình dù chỉ có một chút hy vọng.
"Triệu Gia Kiệt, có phải anh sẽ đến cứu tôi không?" La Di Ninh giấu tấm bản đồ sau đó tự nói một mình, vì cô cũng không biết ngày mai cái gì sẽ xảy ra.
La Di Ninh nằm xuống nền đất lạnh lẽo co người lại, cô cảm thấy thật tủi thân ở tỉnh nuống này. Nhưng cô vẫn tự dặn lòng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, cô cứ tự động viên bản thân mình như thế. Cho nên hơn hai ngày cô bị tra tấn mà vẫn còn tinh thần thép đều là nhờ động lực này.
Sáng hôm sau xe dừng lại trước sở cảnh sát thành phố S, Triệu Gia Kiệt và Cao Uy cùng nhau bước vào trong. Nhiên viên và một số người ngăn lại thì Cao Uy lên tiếng: "La Di Ninh đâu?"
"Các người tìm phạm nhân làm gì? Bất kỳ ai cũng không được phép gặp." Hai nhân viên canh gác chặn lại không cho Cao Uy và Triệu Gia Kiệt vào.
"Gọi người đứng đầu ra đây!" Triệu Gia Kiệt lạnh giọng nhìn đám người kia, nếu như vẫn còn chặn đường thì anh chắc chắn không kiên nhẫn nói chuyện nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất