Chương 18: Cậu là đàn ông con trai xăm cánh tay, khóc lên rất mất mặt
Nguyên nhân Tống Úc muốn đi tìm Cố Thanh Trì không chỉ vì lo lắng vết thương của hắn, còn có một chút, đó là muốn thăm dò kỹ, Cố Thanh Trì càng che giấu như thế anh càng tràn ngập tò mờ đối với cuộc sống của hắn.
Ngay từ đầu Mắt Lé cũng rất không tình nguyện, bị Tống Úc nói cho sợ rồi, vì vậy dẫn anh theo cùng đến lầu trọ kiểu cũ mà mình đang thuê.
Tòa nhà được xây dựng vào những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, hai hành lang ban đầu vốn rộng rãi bây giờ dơ dáy bẩn thỉu phá thành một, nhìn từ xa giống như cái bánh ngọt lớn sắp sập.
Ồn ào, ầm ĩ, khắp nơi đều có trẻ con mặc quần yếm chơi đùa.
Trong sân lớn còn phơi rất nhiều quần áo chăn đệm gì đó của khách trọ, Tống Úc muốn tìm chỗ đậu xe cũng không tìm được, chỉ có thể lái xe đến ga-ra tầng hầm của siêu thị bên ngoài, sau đó đi tới.
Bên trong lầu trọ, khoảnh cách giữa các phòng rất nhỏ, chật hẹp chen chúc, căn phòng nhìn còn không rộng bằng ký túc xá ở trường học, có cửa phòng mở rộng ra, có thể nhìn thấy chiếc giường lò xo kiểu cũ được đặt ở bên trong, đệm giường lòe loẹt.
“Hai cậu cùng ở đây?” Tống Úc đi ngang qua một căn phòng, ngửi thấy một mùi chua của chăn đệm dường như tám trăm năm rồi chưa từng phơi lần nào, không nhịn được vò mũi.
“Tôi thuê ở đây, anh ấy sống với bố ở tiểu khu phía Nam,” Mắt Lé vừa đi vừa đẩy cái bàn trong hành lang, gọi với vào trong một câu, “Chị Chu, đừng quên cất quần áo của chị.”
Người phụ nữ bên trong đáp một tiếng, lắc mông đi ra, đầu tiên là cho Mắt Lé một quả xoài nhỏ, vừa quay người đã nhìn thấy Tống Úc đi theo sau.
“Ơ này…” Chị Chu hơi kinh ngạc nhìn Tống Úc từ trên xuống dưới, cười nói: “Em trai này ở đâu ra mà anh tuấn thế, tới đây tìm người à?”
“À, phải.” Tống Úc gượng cười hai tiếng, cũng quan sát chị Chu này, bên trên mặc áo len cổ áo hình chữ V, nửa bả vai đã lộ ra ngoài, bên dưới là chiếc váy da nhỏ khẽ cúi người là lộ hàng, lại thêm lớp trang điểm dày kỳ lại trên mặt cô, thoạt nhìn…
Không đợi anh xác định nghề nghiệp của chị Chu, chị Chu đã không kịp đợi dán vào người anh.
Chị Chu ôm lấy cánh tay Tống Úc, bộ ngực còn cố ý vô tình cọ trên quần áo anh, hơi ngửa đầu chớp chớp đôi mắt to Carslan của cô: “Tới tìm ai vậy?”
(Carslan: một thương hiệu mỹ phẩm)
Tống Úc lập tức rút cánh tay bắn ra rõ xa, “Cố Thanh Trì.”
“Cố Thanh Trì là ai? Chưa từng nghe.” Chị Chu búi tóc, sửa sang lại cổ áo len lần nữa, có điều Tống Úc cảm thấy cô chỉnh rồi cũng như không chỉnh, chỉ đổi bả vai bị lộ thôi.
Anh đã không có ý định nói tiếp, rời mắt sang chỗ khác không nhìn cô, ngược lại là Mắt Lé hăng hái, luôn miệng tán gẫu với chị Chu.
Ánh mắt chị Chu chưa từng rời khỏi người Tống Úc, “Người bạn kia của cậu tên gì? Lưu số điện thoại đi.”
“Anh ta,” Mắt Lé nhìn thoáng qua Tống Úc, xua xua tay nói, “Người nhã nhặn, không thích hợp với chị, hay là thôi đi.”
Chị Chu nở nụ cười, ghé lại bên tai Mắt Lé nhỏ giọng nói: “Người nhã nhặn cũng có lúc không nhã nhặn mà.”
Mắt Lé lập tức ngầm hiểu mà cười lên.
Tống Úc không biết hai người họ đang thì thầm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ thì thầm không hiểu sao hơi bực bội.
Cảm giác như đang nghị luận về anh.
Đợi khoảng hơi mười phút, Mắt Lé vẫn không hề có ý tứ muốn rời đi, Tống Úc không nhịn được đi sâu vào hành lang.
Lầu trọ thiết kế theo hình chữ U, anh vừa đi chưa được hai bước đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ một căn phòng nhỏ ở chỗ rẽ, anh liếc mắt một cái đã nhận định đó là Cố Thanh Trì.
Chủ yếu là áo khoác của Cố Thanh Trì chỉ có hai cái đổi qua đổi lại, lại thêm quả đầu không bình thường của hắn, chỉ nhìn bóng lưng đã có thể nhận ra.
Tống Úc sải bước đi tới, Cố Thanh Trì vẫn đang khóa cửa, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Tống Úc thì hú hồn, “Oái” một tiếng.
“Sao anh lại tới?” Cố Thanh Trì khàn giọng hỏi.
“Tôi tới tìm cậu.” Tống Úc nhìn hắn từ trên xuống dưới, sắc mặt Cố Thanh Trì hơi tái nhợt, chỗ cổ tay trái lộ qua một đoạn băng bạc, trên ống quần và giày toàn là vết máu.
Cố Thanh Trì cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, tối hôm qua ánh đèn trong phòng quá mờ hắn không để ý mấy, lúc này nhìn như vừa trở về từ hiện trường giết người, có phần nhìn thấy mà phát hoảng.
Hắn vội vàng giải thích: “Tôi không cẩn thận bị chó cắn bị thương.”
“Rốt cuộc cậu đã đi làm gì?” Tống Úc cau mày hỏi.
“Chém người.” Cố Thanh Trì nói thật.
Tống Úc không nói lời nào kéo ống tay áo bên cánh tay trái của hắn lên, băng gạc từ cổ tay kéo mãi đến khớp khuỷu tay, “Cậu đi chém người hả? Tôi thấy cậu bị người ta chém phải không!”
Cố Thanh Trì không nói chuyện cũng không hề cử động, cứ như vậy nhìn Tống Úc chăm chú.
Tống Úc buông cánh tay hắn ra, hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Ăn cơm.” Cố Thanh Trì nói.
“Không phải cậu nói với tôi cậu sốt à, còn có khẩu vị ăn cơm?” Tống Úc giơ tay sờ trán hắn, quả thực hơi nóng, xem ra không lừa người.
“Vì sốt mới càng phải bổ sung dinh dưỡng được chứ.” Cố Thanh Trì giơ tay xoa chỗ Tống Úc đã sờ.
“Trên cánh tay là bị chó cắn?” Tống Úc hỏi, “Có phải vẫn chưa đi tiêm vắc xin chó dại không?”
“Cắn trên đùi tôi,” Cố Thanh Trì thả ống tay áo xuống, “Tôi không muốn đi tiêm vắc xin.”
“Không muốn đi!?” Tống Úc khiếp sợ rồi, “Rốt cuộc cậu có thường thức hay không? Có biết bị chó cắn không tiêm vắc xin sẽ có hậu quả gì không? Nếu trong người con chó cắn cậu có bệnh chó dại, cậu cũng sẽ chết theo cậu biết không!? Có cần ngay bây giờ tôi lên mạng tra cho cậu xem hằng năm những người chết vì bị nhiễm bệnh chó dại có bao nhiêu tử trạng thảm cỡ nào không!?”
Cố Thanh Trì híp mắt một cái, Tống Úc một hơi bùm bùm nói một đống hắn suýt nữa đã không hiểu, “Nhất định phải tiêm à? Tỉ lệ lây nhiễm của virus này chắc là rất thấp, tôi cảm thấy vận may của tôi vẫn luôn rất tốt.”
Tống Úc hít một hơi, quả thực sắp tức điên, “Cậu lại không có cách nào biết trên người con chó kia có mang virus không, một khi lây nhiễm rồi cậu trực tiếp đi trọng sinh được không! Lại nói cậu cũng có thể trúng thưởng bị tôi đâm bay, vận may của cậu còn tốt?”
Cố Thanh Trì không nhịn được bật cười, thật ra hắn vẫn cảm thấy ngày đó có thể bị Tống Úc đâm trúng cũng rất may mắn, đổi thành người khác ai còn có thể giúp hắn nhiều như vậy.
“Còn cười!” Tống Úc chỉ vào hắn, “Bây giờ tôi đến bệnh viện tiêm với tôi, tiêm càng sớm càng tốt, còn có cậu uống thuốc hạ sốt chưa?”
“Chưa, tôi nằm từ tối qua đến giờ, vừa tỉnh.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc thở dài, “Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Vậy anh đợi tôi một lát, tôi còn phải về lấy tiền, ” Cố Thanh Trì lấy hai tờ tiền lẻ từ trong túi ra, “Trên người chỉ còn từng này.”
“Tôi có, đi tiêm trước đã,” Tống Úc vừa đi vừa nói, “Cắn cậu là chó nhà hay chó hoang?”
“Chó nhà còn điên hơn chó hoang,” Cố Thanh Trì cúi đầu nhỏ giọng nói, “Bọn chúng sinh ra có lẽ là để cắn người.”
“Hả?” Tống Úc chưa nghe rõ.
“Sinh ra cũng không phải sống vì mình.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc vẫn nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Sau khi lên tiếng chào Mắt Lé, Cố Thanh Trì thật sự được Tống Úc đưa đến bênh viện khu mới.
Đăng ký điền giấy nộp phí xong một loạt quá trình này, sắc mặt Cố Thanh Trì đã trở bên càng ngày càng khó coi.
“Có phải cậu khó chịu ở đâu không? Choáng đầu không? Nếu không dứt khoát truyền chai nước đi, có thể nhanh hạ sốt.” Tống Úc vừa đi vừa nói.
“Không không không không cần đâu!” Cánh tay Cố Thanh Trì xua đến độ sắp bay lên.
Tống Úc trêu chọc nói, “Một cái cũng không nhiều tiền, tôi mời cậu.”
Cố Thanh Trì rất bất lực mà thở dài một hơi, mãi mới khó khăn nói một câu, “Thật ra tôi rất sợ tiêm.”
“Cậu sợ tiêm?” Tống Úc hơi kinh ngạc, cái tên lưu manh chuyên nghiệp thân hình cao lớn sắc mặt u ám hở ra là muốn chém người hoặc là bị chém thế mà sợ tiêm!
“Không đúng, cậu sợ tiêm còn xăm hình à?” Tống Úc lại hỏi tiếp.
Cố Thanh Trì xoa xoa vị trí hình xăm, “Không phải tôi muốn xăm.”
“Cậu không muốn xăm ai còn có thể ép cậu hay sao.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì không tiếp lời, hắn đã lo lắng đến nỗi nói không nên lời.
Trong phòng khám bệnh còn có hai người cũng tới tiêm phòng vắc xin, Cố Thanh Trì nhìn thấy kim tiêm kia cảm giác xương bánh chè như nhũn ra, nhưng tiền vắc xin đã nộp rồi, lại không thể lãng phí, hơn nữa Tống Úc còn mua hàng nhập khẩu cho hắn, một mạch quẹt gần một nghìn tệ, hắn cũng sắp tiếc tiền chết rồi.
Đời này cũng không muốn gặp chó nữa.
Người tiêm phòng thứ hai là học sinh tiểu học, khăn quàng đỏ trên cổ vẫn chưa tháo xuống, bác sĩ vừa thoa cồn i-ốt lên nó đã “Òa” một tiếng khóc lên, người mẹ bên cạnh vội vàng che mắt nó, “A a a, cục cưng không khóc, đừng nhìn đừng nhìn, nhanh lắm, một tí là hết rồi.”
“Bạn nhỏ đừng sợ nhé, con muỗi cắn một cái là qua.” Bác sĩ đeo khẩu trang dịu dàng nói, trên tay lại là động tác nâng ống kim bóp ra một ít không khí cuối cùng.
Cố Thanh Trì vừa nhìn thấy cây kim đã cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân nổi hết da gà.
Tống Úc đứng ở bên cạnh, nhìn biểu cảm trên mặt hắn biến ảo khó lường, không nhịn được cười, khẽ đụng bả vai hắn, “Đừng lo lắng, kế tiếp chính là cậu.”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt nhìn anh, cảm thấy hơi mắc tè.
Tiếng khóc của bạn nhỏ kia im bặt sau khi mẹ lấy kẹo mút ra.
“Giỏi quá,” Bác sĩ cười vỗ tay một cái, “Người tiếp theo.”
“Cởi áo khoác ra, vén ống tay áo lên.” Bác sĩ vừa chuẩn bị ống kim vừa nói.
Cố Thanh Trì chậm rì rì không tình nguyện cởi áo khoác ra, Tống Úc nhanh chóng tiến lên vén ống tay áo lên cao nhất giúp hắn.
“Cảm ơn.” Cố Thanh Trì híp mắt lại ngẩng đầu nói.
“Không có gì.” Tống Úc lộ vẻ mặt xem kịch vui.
Bác sĩ dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp đã nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Cố Thanh Trì, ôn hòa mỉm cười, “Lát nữa đừng khóc, cậu là đàn ông con trai xăm cánh tay, khóc lên mất mặt lắm đấy…”
Tống Úc không nhịn được nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, học dáng vẻ của người mẹ lúc nãy đè họng an ủi: “Bạn trẻ đừng sợ, lão hổ cắn một cái là qua ha!”
Vẻ mặt Cố Thanh Trì tràn đầy tủi thân, khi bác sĩ bôi cồn i-ốt trên cánh tay hắn, hắn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, tế bào toàn thân cũng căng thẳng theo, lông mày nhíu chặt.
“Lo lắng cũng đừng nhìn tôi.” Bác sĩ bóp không khí trong ống tiêm ra ngoài, mấy bọt nước nhỏ phun ra.
Cố Thanh Trì lập tức nghiêng đầu sang chui vào trong ngực Tống Úc, tay kia níu chặt vạt áo của anh.
Tống Úc ngẩn người, giơ tay sờ sờ đầu hắn.
Hơi đâm tay.
Nhưng mà rất thoải mái.
Ngay từ đầu Mắt Lé cũng rất không tình nguyện, bị Tống Úc nói cho sợ rồi, vì vậy dẫn anh theo cùng đến lầu trọ kiểu cũ mà mình đang thuê.
Tòa nhà được xây dựng vào những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, hai hành lang ban đầu vốn rộng rãi bây giờ dơ dáy bẩn thỉu phá thành một, nhìn từ xa giống như cái bánh ngọt lớn sắp sập.
Ồn ào, ầm ĩ, khắp nơi đều có trẻ con mặc quần yếm chơi đùa.
Trong sân lớn còn phơi rất nhiều quần áo chăn đệm gì đó của khách trọ, Tống Úc muốn tìm chỗ đậu xe cũng không tìm được, chỉ có thể lái xe đến ga-ra tầng hầm của siêu thị bên ngoài, sau đó đi tới.
Bên trong lầu trọ, khoảnh cách giữa các phòng rất nhỏ, chật hẹp chen chúc, căn phòng nhìn còn không rộng bằng ký túc xá ở trường học, có cửa phòng mở rộng ra, có thể nhìn thấy chiếc giường lò xo kiểu cũ được đặt ở bên trong, đệm giường lòe loẹt.
“Hai cậu cùng ở đây?” Tống Úc đi ngang qua một căn phòng, ngửi thấy một mùi chua của chăn đệm dường như tám trăm năm rồi chưa từng phơi lần nào, không nhịn được vò mũi.
“Tôi thuê ở đây, anh ấy sống với bố ở tiểu khu phía Nam,” Mắt Lé vừa đi vừa đẩy cái bàn trong hành lang, gọi với vào trong một câu, “Chị Chu, đừng quên cất quần áo của chị.”
Người phụ nữ bên trong đáp một tiếng, lắc mông đi ra, đầu tiên là cho Mắt Lé một quả xoài nhỏ, vừa quay người đã nhìn thấy Tống Úc đi theo sau.
“Ơ này…” Chị Chu hơi kinh ngạc nhìn Tống Úc từ trên xuống dưới, cười nói: “Em trai này ở đâu ra mà anh tuấn thế, tới đây tìm người à?”
“À, phải.” Tống Úc gượng cười hai tiếng, cũng quan sát chị Chu này, bên trên mặc áo len cổ áo hình chữ V, nửa bả vai đã lộ ra ngoài, bên dưới là chiếc váy da nhỏ khẽ cúi người là lộ hàng, lại thêm lớp trang điểm dày kỳ lại trên mặt cô, thoạt nhìn…
Không đợi anh xác định nghề nghiệp của chị Chu, chị Chu đã không kịp đợi dán vào người anh.
Chị Chu ôm lấy cánh tay Tống Úc, bộ ngực còn cố ý vô tình cọ trên quần áo anh, hơi ngửa đầu chớp chớp đôi mắt to Carslan của cô: “Tới tìm ai vậy?”
(Carslan: một thương hiệu mỹ phẩm)
Tống Úc lập tức rút cánh tay bắn ra rõ xa, “Cố Thanh Trì.”
“Cố Thanh Trì là ai? Chưa từng nghe.” Chị Chu búi tóc, sửa sang lại cổ áo len lần nữa, có điều Tống Úc cảm thấy cô chỉnh rồi cũng như không chỉnh, chỉ đổi bả vai bị lộ thôi.
Anh đã không có ý định nói tiếp, rời mắt sang chỗ khác không nhìn cô, ngược lại là Mắt Lé hăng hái, luôn miệng tán gẫu với chị Chu.
Ánh mắt chị Chu chưa từng rời khỏi người Tống Úc, “Người bạn kia của cậu tên gì? Lưu số điện thoại đi.”
“Anh ta,” Mắt Lé nhìn thoáng qua Tống Úc, xua xua tay nói, “Người nhã nhặn, không thích hợp với chị, hay là thôi đi.”
Chị Chu nở nụ cười, ghé lại bên tai Mắt Lé nhỏ giọng nói: “Người nhã nhặn cũng có lúc không nhã nhặn mà.”
Mắt Lé lập tức ngầm hiểu mà cười lên.
Tống Úc không biết hai người họ đang thì thầm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ thì thầm không hiểu sao hơi bực bội.
Cảm giác như đang nghị luận về anh.
Đợi khoảng hơi mười phút, Mắt Lé vẫn không hề có ý tứ muốn rời đi, Tống Úc không nhịn được đi sâu vào hành lang.
Lầu trọ thiết kế theo hình chữ U, anh vừa đi chưa được hai bước đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ một căn phòng nhỏ ở chỗ rẽ, anh liếc mắt một cái đã nhận định đó là Cố Thanh Trì.
Chủ yếu là áo khoác của Cố Thanh Trì chỉ có hai cái đổi qua đổi lại, lại thêm quả đầu không bình thường của hắn, chỉ nhìn bóng lưng đã có thể nhận ra.
Tống Úc sải bước đi tới, Cố Thanh Trì vẫn đang khóa cửa, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Tống Úc thì hú hồn, “Oái” một tiếng.
“Sao anh lại tới?” Cố Thanh Trì khàn giọng hỏi.
“Tôi tới tìm cậu.” Tống Úc nhìn hắn từ trên xuống dưới, sắc mặt Cố Thanh Trì hơi tái nhợt, chỗ cổ tay trái lộ qua một đoạn băng bạc, trên ống quần và giày toàn là vết máu.
Cố Thanh Trì cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, tối hôm qua ánh đèn trong phòng quá mờ hắn không để ý mấy, lúc này nhìn như vừa trở về từ hiện trường giết người, có phần nhìn thấy mà phát hoảng.
Hắn vội vàng giải thích: “Tôi không cẩn thận bị chó cắn bị thương.”
“Rốt cuộc cậu đã đi làm gì?” Tống Úc cau mày hỏi.
“Chém người.” Cố Thanh Trì nói thật.
Tống Úc không nói lời nào kéo ống tay áo bên cánh tay trái của hắn lên, băng gạc từ cổ tay kéo mãi đến khớp khuỷu tay, “Cậu đi chém người hả? Tôi thấy cậu bị người ta chém phải không!”
Cố Thanh Trì không nói chuyện cũng không hề cử động, cứ như vậy nhìn Tống Úc chăm chú.
Tống Úc buông cánh tay hắn ra, hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Ăn cơm.” Cố Thanh Trì nói.
“Không phải cậu nói với tôi cậu sốt à, còn có khẩu vị ăn cơm?” Tống Úc giơ tay sờ trán hắn, quả thực hơi nóng, xem ra không lừa người.
“Vì sốt mới càng phải bổ sung dinh dưỡng được chứ.” Cố Thanh Trì giơ tay xoa chỗ Tống Úc đã sờ.
“Trên cánh tay là bị chó cắn?” Tống Úc hỏi, “Có phải vẫn chưa đi tiêm vắc xin chó dại không?”
“Cắn trên đùi tôi,” Cố Thanh Trì thả ống tay áo xuống, “Tôi không muốn đi tiêm vắc xin.”
“Không muốn đi!?” Tống Úc khiếp sợ rồi, “Rốt cuộc cậu có thường thức hay không? Có biết bị chó cắn không tiêm vắc xin sẽ có hậu quả gì không? Nếu trong người con chó cắn cậu có bệnh chó dại, cậu cũng sẽ chết theo cậu biết không!? Có cần ngay bây giờ tôi lên mạng tra cho cậu xem hằng năm những người chết vì bị nhiễm bệnh chó dại có bao nhiêu tử trạng thảm cỡ nào không!?”
Cố Thanh Trì híp mắt một cái, Tống Úc một hơi bùm bùm nói một đống hắn suýt nữa đã không hiểu, “Nhất định phải tiêm à? Tỉ lệ lây nhiễm của virus này chắc là rất thấp, tôi cảm thấy vận may của tôi vẫn luôn rất tốt.”
Tống Úc hít một hơi, quả thực sắp tức điên, “Cậu lại không có cách nào biết trên người con chó kia có mang virus không, một khi lây nhiễm rồi cậu trực tiếp đi trọng sinh được không! Lại nói cậu cũng có thể trúng thưởng bị tôi đâm bay, vận may của cậu còn tốt?”
Cố Thanh Trì không nhịn được bật cười, thật ra hắn vẫn cảm thấy ngày đó có thể bị Tống Úc đâm trúng cũng rất may mắn, đổi thành người khác ai còn có thể giúp hắn nhiều như vậy.
“Còn cười!” Tống Úc chỉ vào hắn, “Bây giờ tôi đến bệnh viện tiêm với tôi, tiêm càng sớm càng tốt, còn có cậu uống thuốc hạ sốt chưa?”
“Chưa, tôi nằm từ tối qua đến giờ, vừa tỉnh.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc thở dài, “Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Vậy anh đợi tôi một lát, tôi còn phải về lấy tiền, ” Cố Thanh Trì lấy hai tờ tiền lẻ từ trong túi ra, “Trên người chỉ còn từng này.”
“Tôi có, đi tiêm trước đã,” Tống Úc vừa đi vừa nói, “Cắn cậu là chó nhà hay chó hoang?”
“Chó nhà còn điên hơn chó hoang,” Cố Thanh Trì cúi đầu nhỏ giọng nói, “Bọn chúng sinh ra có lẽ là để cắn người.”
“Hả?” Tống Úc chưa nghe rõ.
“Sinh ra cũng không phải sống vì mình.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc vẫn nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Sau khi lên tiếng chào Mắt Lé, Cố Thanh Trì thật sự được Tống Úc đưa đến bênh viện khu mới.
Đăng ký điền giấy nộp phí xong một loạt quá trình này, sắc mặt Cố Thanh Trì đã trở bên càng ngày càng khó coi.
“Có phải cậu khó chịu ở đâu không? Choáng đầu không? Nếu không dứt khoát truyền chai nước đi, có thể nhanh hạ sốt.” Tống Úc vừa đi vừa nói.
“Không không không không cần đâu!” Cánh tay Cố Thanh Trì xua đến độ sắp bay lên.
Tống Úc trêu chọc nói, “Một cái cũng không nhiều tiền, tôi mời cậu.”
Cố Thanh Trì rất bất lực mà thở dài một hơi, mãi mới khó khăn nói một câu, “Thật ra tôi rất sợ tiêm.”
“Cậu sợ tiêm?” Tống Úc hơi kinh ngạc, cái tên lưu manh chuyên nghiệp thân hình cao lớn sắc mặt u ám hở ra là muốn chém người hoặc là bị chém thế mà sợ tiêm!
“Không đúng, cậu sợ tiêm còn xăm hình à?” Tống Úc lại hỏi tiếp.
Cố Thanh Trì xoa xoa vị trí hình xăm, “Không phải tôi muốn xăm.”
“Cậu không muốn xăm ai còn có thể ép cậu hay sao.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì không tiếp lời, hắn đã lo lắng đến nỗi nói không nên lời.
Trong phòng khám bệnh còn có hai người cũng tới tiêm phòng vắc xin, Cố Thanh Trì nhìn thấy kim tiêm kia cảm giác xương bánh chè như nhũn ra, nhưng tiền vắc xin đã nộp rồi, lại không thể lãng phí, hơn nữa Tống Úc còn mua hàng nhập khẩu cho hắn, một mạch quẹt gần một nghìn tệ, hắn cũng sắp tiếc tiền chết rồi.
Đời này cũng không muốn gặp chó nữa.
Người tiêm phòng thứ hai là học sinh tiểu học, khăn quàng đỏ trên cổ vẫn chưa tháo xuống, bác sĩ vừa thoa cồn i-ốt lên nó đã “Òa” một tiếng khóc lên, người mẹ bên cạnh vội vàng che mắt nó, “A a a, cục cưng không khóc, đừng nhìn đừng nhìn, nhanh lắm, một tí là hết rồi.”
“Bạn nhỏ đừng sợ nhé, con muỗi cắn một cái là qua.” Bác sĩ đeo khẩu trang dịu dàng nói, trên tay lại là động tác nâng ống kim bóp ra một ít không khí cuối cùng.
Cố Thanh Trì vừa nhìn thấy cây kim đã cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân nổi hết da gà.
Tống Úc đứng ở bên cạnh, nhìn biểu cảm trên mặt hắn biến ảo khó lường, không nhịn được cười, khẽ đụng bả vai hắn, “Đừng lo lắng, kế tiếp chính là cậu.”
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt nhìn anh, cảm thấy hơi mắc tè.
Tiếng khóc của bạn nhỏ kia im bặt sau khi mẹ lấy kẹo mút ra.
“Giỏi quá,” Bác sĩ cười vỗ tay một cái, “Người tiếp theo.”
“Cởi áo khoác ra, vén ống tay áo lên.” Bác sĩ vừa chuẩn bị ống kim vừa nói.
Cố Thanh Trì chậm rì rì không tình nguyện cởi áo khoác ra, Tống Úc nhanh chóng tiến lên vén ống tay áo lên cao nhất giúp hắn.
“Cảm ơn.” Cố Thanh Trì híp mắt lại ngẩng đầu nói.
“Không có gì.” Tống Úc lộ vẻ mặt xem kịch vui.
Bác sĩ dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp đã nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Cố Thanh Trì, ôn hòa mỉm cười, “Lát nữa đừng khóc, cậu là đàn ông con trai xăm cánh tay, khóc lên mất mặt lắm đấy…”
Tống Úc không nhịn được nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, học dáng vẻ của người mẹ lúc nãy đè họng an ủi: “Bạn trẻ đừng sợ, lão hổ cắn một cái là qua ha!”
Vẻ mặt Cố Thanh Trì tràn đầy tủi thân, khi bác sĩ bôi cồn i-ốt trên cánh tay hắn, hắn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, tế bào toàn thân cũng căng thẳng theo, lông mày nhíu chặt.
“Lo lắng cũng đừng nhìn tôi.” Bác sĩ bóp không khí trong ống tiêm ra ngoài, mấy bọt nước nhỏ phun ra.
Cố Thanh Trì lập tức nghiêng đầu sang chui vào trong ngực Tống Úc, tay kia níu chặt vạt áo của anh.
Tống Úc ngẩn người, giơ tay sờ sờ đầu hắn.
Hơi đâm tay.
Nhưng mà rất thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất