Chương 5
Chương 5:
Muốn nói "Hợp đồng bốn điều khoản" có gì mới mẻ độc đáo thì quả thật chẳng có gì, đầy phim truyền hình bây giờ lý thú, hấp dẫn hơn nhiều, mà Pickett Lý tuyệt đối là cái não biên kịch bị thủng lỗ nghiêm trọng. Kiều Cầu vừa nghe Pickett Lý nói, vừa lật cuốn sổ vẽ tranh ra.
"Chú vẽ bao lâu rồi?"
"Không nhớ nữa, hình như là từ lúc định quay bộ phim này thì bắt đầu vẽ rồi. Vốn nghĩ nếu có thể kêu gọi tài trợ nhanh để quay phim thì tôi sẽ không vẽ, ai ngờ vẽ tới tận bây giờ."
"..." Kiều Cầu nhìn Pickett Lý, "Chú một xu còn chẳng có, làm sao quay phim truyền hình được?"
Pickett Lý cười hì hì: "Tiền sẽ có thôi."
Kiều Cầu không nói gì nữa, thả cuốn sổ của Pickett Lý xuống, lại bắt đầu đọc sách. Cậu cảm thấy người này đang chơi khăm mình. Bên cạnh chính là học viện điện ảnh, sinh viên qua lại đầy thế, làm gì có chuyện chỉ coi trọng mình Kiều Cầu chứ?
Coi trọng một nam sinh bình thường đến mức không thể bình thường hơn? Ưu điểm duy nhất của Kiều Cầu có lẽ chính là trông rất ưa nhìn, nhưng nếu bàn đến đẹp trai, thì qua trường điện ảnh túm đại cũng ra cả mớ.
"Sao nói mãi mà cậu vẫn chẳng chịu hiểu gì thế?"
"Tôi không nhìn ngoại hình cậu, mà nhìn vào khí chất, khí chất đấy! Cậu hiểu không?"
"..." Kiều Cầu thật sự không hiểu.
Pickett Lý thở dài: "Chúng ta đều là người trẻ tuổi, cũng biết cậu lo lắng vấn đề gì. Nhưng tôi đây thật lòng thật dạ mời cậu đấy —— "
Pickett Lý là một đạo diễn rất dông dài, Kiều Cầu đoán người này tầm bốn mươi tuổi, hỏi một câu xác nhận lại: "Chú nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi sắp ba mươi rồi."
"..."
"Có phải trông hơi già dặn không?"
"...Vâng."
"Tôi còn rất trẻ, phim này là bộ đầu tay của tôi, vì cậu tôi sẽ đầu tư hết tâm huyết, nhất định sẽ cố gắng." Pickett Lý nói hùng hồn, không có chút khiêm tốn nào cả.
Nhưng Kiều Cầu nào phải người dễ dàng bị lợi ích làm mờ mắt vậy chứ, cậu không có tự tin với bản thân, lại cực kỳ bài xích người lạ, Kiều Cầu chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Pickett Lý, sau đó cúi đầu. Pickett Lý biết buổi giao lưu hôm nay chỉ có thể tới đây, vì vậy thu dọn đồ đạc một chút rồi rời đi.
Do trường học ở gần nhà, ngoại trừ tháng khai giảng đầu tiên bị bắt ngủ lại, còn sau đó Kiều Cầu đều kiên trì về nhà ngủ.
Giang Triển Tâm sống ở con hẻm nhỏ vắng vẻ, bình thường không có người nào ra vào, cũng không cần lo lắng bị mất cắp. Kiều Cầu xuống xe, khóa qua loa con xe đạp lại, mới vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa, thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Giang Triển Tâm đứng ở cửa, im lặng nhìn Kiều Cầu.
Mới đầu, Kiều Cầu rất sợ ánh mắt đánh giá này của Giang Triển Tâm. Ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu da thịt, soi rõ nội tâm của Kiều Cầu, khiến người khác không rét mà run. Nhưng mà qua thời gian dài, Kiều Cầu trái lại quen dần với ánh mắt này, bởi vì cậu biết đây thật ra là biểu hiện quan tâm của Giang Triển Tâm. Giang Triển Tâm quan tâm mới nhìn như vậy.
Kiều Cầu nhìn Giang Triển Tâm, cười tươi:
"Chiều nay không có tiết nên em về sớm."
"Ừ. Ngày mai anh có việc, phải ra ngoài hai ba ngày. Tiểu Kiều, mình em ăn cơm được không?"
Kiều Cầu là một chàng trai mét tám mấy, bị người khác gọi là "Tiểu Kiều" cũng có chút xấu hổ, mà chuyện gì nghe mãi cũng thành quen, ví như Giang Triển Tâm gọi cậu như vậy, cậu lại thấy rất bình thường.
Kiều Cầu gật đầu: "Em biết rồi."
Đại khái dáng vẻ đói bụng thê thảm của Kiều Cầu khi còn bé đã dọa Giang Triển Tâm sợ, nên sau khi nhận nuôi Kiều Cầu rồi, Giang Triển Tâm cứ như nhồi thức ăn nuôi vịt, lúc ăn cơm chỉ toàn lo gắp đồ ăn cho Kiều Cầu, chỉ sợ cậu ăn không đủ no.
Trong phòng rất ấm, hơi ấm phả lên mặt Kiều Cầu, cậu có thể cảm thấy mặt mình nong nóng.
Giang Triển Tâm giúp Kiều Cầu cởi khăn cổ xuống.
Ăn xong cơm, hai người ngồi song song trên ghế sofa xem TV. Cuộc sống sinh viên không còn bận rộn giống cấp ba, không cần ngày nào cũng phải làm bài tập, đột nhiên rảnh rỗi như thế, ấy vậy Kiều Cầu lại chẳng biết cách giải trí gì, việc xem TV chẳng qua cũng là bắt chước theo Giang Triển Tâm mà xem đại.
Giang Triển Tâm cũng không quá thích xem TV, trước khi ngủ coi kênh thể thao tầm nửa tiếng, xem như là một biện pháp ru ngủ. Nhưng hôm nay, sau khi Giang Triển Tâm chuyển sang kênh giải trí, Kiều Cầu đột nhiên nghiêng người về phía trước, kéo lấy cái remote trong tay hắn, vội vã nói:
"Anh Triển, chờ... chờ chút! Em muốn xem cái chương trình kia."
Giang Triển Tâm chuyển kênh rất nhanh, khi Kiều Cầu giữ tay hắn lại, thì kênh đã bị đổi mất rồi. Vì vậy Kiều Cầu nhẹ nhàng rút remote trong tay Giang Triển Tâm ra, tiện tay nhấn một cái, liền đổi lại về kênh giải trí ban nãy.
Giang Triển Tâm: "..."
Hắn ngạc nhiên.
Bởi vấn đề xuất thân nên Kiều Cầu vẫn rất hay câu nệ với Giang Triển Tâm, chưa bao giờ đề xuất ra yêu cầu gì, nuôi nhiều năm như vậy mà Giang Triển Tâm chưa từng nghe cậu nói "Em muốn..." lần nào.
Hắn không khỏi nhìn Kiều Cầu một chút.
Kiều Cầu cũng rất lúng túng, mất tự nhiên mà sờ lên mũi, khoanh chân ngồi ở trên ghế.
Trên TV đang phát tin tức giới giải trí, một ngôi sao nữ xinh đẹp đứng trên thảm đỏ bị bảy, tám micro vây vào giữa, cô đang phát biểu:
"... Nhân vật tôi thủ vai trong bộ phim này có tích cách tương đối phức tạp, có thể nói đây là tác phẩm đột phá của tôi. Hi vọng mọi người sẽ cổ vũ nhiệt tình cho..."
Giang Triển Tâm lơ đãng hỏi: "Em thích cô này?"
Nếu hắn nhớ không lầm, ngôi sao nữ này tên là Nam Tiêu, ban đầu ra mắt với vai trò là ca sĩ, sau này nổi tiếng rồi thì có chuyển sang đóng phim, ngoại hình trông rất ngọt ngào.
Kiều Cầu kéo dài mà nặn ra từng chữ một: "Cũng... chẳng..."
"Nói chuyện cẩn thận."
"..." Kiều Cầu suy nghĩ một chút, bình luận, "Trông rất đẹp."
Tuy đây không phải mẫu hình cậu thích, nhưng nếu Giang Triển Tâm đã hỏi vậy, Kiều Cầu cũng không tiện trực tiếp phản bác lại. Không ngờ Giang Triển Tâm lại có chút không vui, đứng lên, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Kiều Cầu tưởng chân hắn lại bị đau, đơ ra một chút, rồi đi theo sau Giang Triển Tâm, quan tâm hỏi:
"Anh ơi, chân anh đau à?"
"..." Giang Triển Tâm không lên tiếng, dừng một chút mới bảo, "Em ra ngoài đi, anh hút điếu thuốc, tránh làm em bị sặc khói."
Kiều Cầu mở cửa sổ ra, chẳng hiểu ra làm sao, đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Giang Triển Tâm nằm ở trên giường, nheo mắt lại.
Trên TV đang phát một vài trích đoạn trong phim, Kiều Cầu vừa xem, vừa thử bắt chước theo, còn chưa nói trọn vẹn một câu đã ngượng đến mặt đỏ tía tai rồi.
Da mặt cậu quá mỏng, việc đóng phim đối với cậu có chút khó khăn. Ý thức được điểm này, Kiều Cầu có hơi ủ rũ, rồi lại lập tức thả lỏng thở phào một cái, cuối cùng cũng coi như biết cách từ chối Pickett Lý vào ngày mai rồi.
Ai ngờ Pickett Lý sau khi nghe xong, lắc lắc ngón tay, chắc như đinh đóng cột mà rằng:
"Tuyệt đối không thành vấn đề!"
"..."
Pickett Lý nhìn người, chuẩn đến kỳ lạ.
Kiều Cầu có khát vọng đóng phim rất mạnh.
Tới gần cuối kỳ, trong quán nhỏ gần như chẳng còn khách nào tới nữa, Kiều Cầu đọc sách một hồi rồi lại nói chuyện dăm ba câu với Pickett Lý. Cậu toàn nói đến chuyện của "Hợp đồng bốn điều khoản".
Pickett Lý dù sao cũng là đạo diễn chứ không phải biên kịch, mấy chi tiết hồi hộp ở đoạn sau thì coi như hợp lý, chứ đoạn trước có cả trăm ngàn chỗ hở.
"Một nam sinh mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn có thể trốn khỏi thôn này, sao còn để bị bố dượng đánh? Chú đặt ra cái chi tiết này rất không hợp lý.". Truyện Mạt Thế
"... Ừ, " Pickett Lý suy nghĩ một chút, giải thích, "Đó là bởi vì mẹ cậu ta vẫn còn ở nơi này."
"Cậu ta có thể đưa mẹ đi cùng."
"Mẹ cậu ta muốn sống cùng bố dượng."
"Vậy ảnh hưởng gì với chuyện cậu ta muốn trốn đi?"
"... Vậy, thì là cậu ta còn có em gái."
"..." Kiều Cầu nghiêm túc nêu ý kiến, "Mang em gái cùng đi luôn."
Pickett Lý cực kỳ lúng túng, la lên: "Ối trời, cậu không cần để ý mấy chi tiết này làm gì đâu. Xét nét nhiều như thế thì làm sao mà quay phim truyền hình được?"
"..." Kiều Cầu lật trang tiếp theo, một hồi lại nghĩ tới cái gì đó, dứt khoát bước ra khỏi quầy, mặt đối mặt bàn luận với Pickett Lý.
Hết chương 5
Muốn nói "Hợp đồng bốn điều khoản" có gì mới mẻ độc đáo thì quả thật chẳng có gì, đầy phim truyền hình bây giờ lý thú, hấp dẫn hơn nhiều, mà Pickett Lý tuyệt đối là cái não biên kịch bị thủng lỗ nghiêm trọng. Kiều Cầu vừa nghe Pickett Lý nói, vừa lật cuốn sổ vẽ tranh ra.
"Chú vẽ bao lâu rồi?"
"Không nhớ nữa, hình như là từ lúc định quay bộ phim này thì bắt đầu vẽ rồi. Vốn nghĩ nếu có thể kêu gọi tài trợ nhanh để quay phim thì tôi sẽ không vẽ, ai ngờ vẽ tới tận bây giờ."
"..." Kiều Cầu nhìn Pickett Lý, "Chú một xu còn chẳng có, làm sao quay phim truyền hình được?"
Pickett Lý cười hì hì: "Tiền sẽ có thôi."
Kiều Cầu không nói gì nữa, thả cuốn sổ của Pickett Lý xuống, lại bắt đầu đọc sách. Cậu cảm thấy người này đang chơi khăm mình. Bên cạnh chính là học viện điện ảnh, sinh viên qua lại đầy thế, làm gì có chuyện chỉ coi trọng mình Kiều Cầu chứ?
Coi trọng một nam sinh bình thường đến mức không thể bình thường hơn? Ưu điểm duy nhất của Kiều Cầu có lẽ chính là trông rất ưa nhìn, nhưng nếu bàn đến đẹp trai, thì qua trường điện ảnh túm đại cũng ra cả mớ.
"Sao nói mãi mà cậu vẫn chẳng chịu hiểu gì thế?"
"Tôi không nhìn ngoại hình cậu, mà nhìn vào khí chất, khí chất đấy! Cậu hiểu không?"
"..." Kiều Cầu thật sự không hiểu.
Pickett Lý thở dài: "Chúng ta đều là người trẻ tuổi, cũng biết cậu lo lắng vấn đề gì. Nhưng tôi đây thật lòng thật dạ mời cậu đấy —— "
Pickett Lý là một đạo diễn rất dông dài, Kiều Cầu đoán người này tầm bốn mươi tuổi, hỏi một câu xác nhận lại: "Chú nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi sắp ba mươi rồi."
"..."
"Có phải trông hơi già dặn không?"
"...Vâng."
"Tôi còn rất trẻ, phim này là bộ đầu tay của tôi, vì cậu tôi sẽ đầu tư hết tâm huyết, nhất định sẽ cố gắng." Pickett Lý nói hùng hồn, không có chút khiêm tốn nào cả.
Nhưng Kiều Cầu nào phải người dễ dàng bị lợi ích làm mờ mắt vậy chứ, cậu không có tự tin với bản thân, lại cực kỳ bài xích người lạ, Kiều Cầu chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Pickett Lý, sau đó cúi đầu. Pickett Lý biết buổi giao lưu hôm nay chỉ có thể tới đây, vì vậy thu dọn đồ đạc một chút rồi rời đi.
Do trường học ở gần nhà, ngoại trừ tháng khai giảng đầu tiên bị bắt ngủ lại, còn sau đó Kiều Cầu đều kiên trì về nhà ngủ.
Giang Triển Tâm sống ở con hẻm nhỏ vắng vẻ, bình thường không có người nào ra vào, cũng không cần lo lắng bị mất cắp. Kiều Cầu xuống xe, khóa qua loa con xe đạp lại, mới vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa, thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Giang Triển Tâm đứng ở cửa, im lặng nhìn Kiều Cầu.
Mới đầu, Kiều Cầu rất sợ ánh mắt đánh giá này của Giang Triển Tâm. Ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu da thịt, soi rõ nội tâm của Kiều Cầu, khiến người khác không rét mà run. Nhưng mà qua thời gian dài, Kiều Cầu trái lại quen dần với ánh mắt này, bởi vì cậu biết đây thật ra là biểu hiện quan tâm của Giang Triển Tâm. Giang Triển Tâm quan tâm mới nhìn như vậy.
Kiều Cầu nhìn Giang Triển Tâm, cười tươi:
"Chiều nay không có tiết nên em về sớm."
"Ừ. Ngày mai anh có việc, phải ra ngoài hai ba ngày. Tiểu Kiều, mình em ăn cơm được không?"
Kiều Cầu là một chàng trai mét tám mấy, bị người khác gọi là "Tiểu Kiều" cũng có chút xấu hổ, mà chuyện gì nghe mãi cũng thành quen, ví như Giang Triển Tâm gọi cậu như vậy, cậu lại thấy rất bình thường.
Kiều Cầu gật đầu: "Em biết rồi."
Đại khái dáng vẻ đói bụng thê thảm của Kiều Cầu khi còn bé đã dọa Giang Triển Tâm sợ, nên sau khi nhận nuôi Kiều Cầu rồi, Giang Triển Tâm cứ như nhồi thức ăn nuôi vịt, lúc ăn cơm chỉ toàn lo gắp đồ ăn cho Kiều Cầu, chỉ sợ cậu ăn không đủ no.
Trong phòng rất ấm, hơi ấm phả lên mặt Kiều Cầu, cậu có thể cảm thấy mặt mình nong nóng.
Giang Triển Tâm giúp Kiều Cầu cởi khăn cổ xuống.
Ăn xong cơm, hai người ngồi song song trên ghế sofa xem TV. Cuộc sống sinh viên không còn bận rộn giống cấp ba, không cần ngày nào cũng phải làm bài tập, đột nhiên rảnh rỗi như thế, ấy vậy Kiều Cầu lại chẳng biết cách giải trí gì, việc xem TV chẳng qua cũng là bắt chước theo Giang Triển Tâm mà xem đại.
Giang Triển Tâm cũng không quá thích xem TV, trước khi ngủ coi kênh thể thao tầm nửa tiếng, xem như là một biện pháp ru ngủ. Nhưng hôm nay, sau khi Giang Triển Tâm chuyển sang kênh giải trí, Kiều Cầu đột nhiên nghiêng người về phía trước, kéo lấy cái remote trong tay hắn, vội vã nói:
"Anh Triển, chờ... chờ chút! Em muốn xem cái chương trình kia."
Giang Triển Tâm chuyển kênh rất nhanh, khi Kiều Cầu giữ tay hắn lại, thì kênh đã bị đổi mất rồi. Vì vậy Kiều Cầu nhẹ nhàng rút remote trong tay Giang Triển Tâm ra, tiện tay nhấn một cái, liền đổi lại về kênh giải trí ban nãy.
Giang Triển Tâm: "..."
Hắn ngạc nhiên.
Bởi vấn đề xuất thân nên Kiều Cầu vẫn rất hay câu nệ với Giang Triển Tâm, chưa bao giờ đề xuất ra yêu cầu gì, nuôi nhiều năm như vậy mà Giang Triển Tâm chưa từng nghe cậu nói "Em muốn..." lần nào.
Hắn không khỏi nhìn Kiều Cầu một chút.
Kiều Cầu cũng rất lúng túng, mất tự nhiên mà sờ lên mũi, khoanh chân ngồi ở trên ghế.
Trên TV đang phát tin tức giới giải trí, một ngôi sao nữ xinh đẹp đứng trên thảm đỏ bị bảy, tám micro vây vào giữa, cô đang phát biểu:
"... Nhân vật tôi thủ vai trong bộ phim này có tích cách tương đối phức tạp, có thể nói đây là tác phẩm đột phá của tôi. Hi vọng mọi người sẽ cổ vũ nhiệt tình cho..."
Giang Triển Tâm lơ đãng hỏi: "Em thích cô này?"
Nếu hắn nhớ không lầm, ngôi sao nữ này tên là Nam Tiêu, ban đầu ra mắt với vai trò là ca sĩ, sau này nổi tiếng rồi thì có chuyển sang đóng phim, ngoại hình trông rất ngọt ngào.
Kiều Cầu kéo dài mà nặn ra từng chữ một: "Cũng... chẳng..."
"Nói chuyện cẩn thận."
"..." Kiều Cầu suy nghĩ một chút, bình luận, "Trông rất đẹp."
Tuy đây không phải mẫu hình cậu thích, nhưng nếu Giang Triển Tâm đã hỏi vậy, Kiều Cầu cũng không tiện trực tiếp phản bác lại. Không ngờ Giang Triển Tâm lại có chút không vui, đứng lên, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Kiều Cầu tưởng chân hắn lại bị đau, đơ ra một chút, rồi đi theo sau Giang Triển Tâm, quan tâm hỏi:
"Anh ơi, chân anh đau à?"
"..." Giang Triển Tâm không lên tiếng, dừng một chút mới bảo, "Em ra ngoài đi, anh hút điếu thuốc, tránh làm em bị sặc khói."
Kiều Cầu mở cửa sổ ra, chẳng hiểu ra làm sao, đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Giang Triển Tâm nằm ở trên giường, nheo mắt lại.
Trên TV đang phát một vài trích đoạn trong phim, Kiều Cầu vừa xem, vừa thử bắt chước theo, còn chưa nói trọn vẹn một câu đã ngượng đến mặt đỏ tía tai rồi.
Da mặt cậu quá mỏng, việc đóng phim đối với cậu có chút khó khăn. Ý thức được điểm này, Kiều Cầu có hơi ủ rũ, rồi lại lập tức thả lỏng thở phào một cái, cuối cùng cũng coi như biết cách từ chối Pickett Lý vào ngày mai rồi.
Ai ngờ Pickett Lý sau khi nghe xong, lắc lắc ngón tay, chắc như đinh đóng cột mà rằng:
"Tuyệt đối không thành vấn đề!"
"..."
Pickett Lý nhìn người, chuẩn đến kỳ lạ.
Kiều Cầu có khát vọng đóng phim rất mạnh.
Tới gần cuối kỳ, trong quán nhỏ gần như chẳng còn khách nào tới nữa, Kiều Cầu đọc sách một hồi rồi lại nói chuyện dăm ba câu với Pickett Lý. Cậu toàn nói đến chuyện của "Hợp đồng bốn điều khoản".
Pickett Lý dù sao cũng là đạo diễn chứ không phải biên kịch, mấy chi tiết hồi hộp ở đoạn sau thì coi như hợp lý, chứ đoạn trước có cả trăm ngàn chỗ hở.
"Một nam sinh mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn có thể trốn khỏi thôn này, sao còn để bị bố dượng đánh? Chú đặt ra cái chi tiết này rất không hợp lý.". Truyện Mạt Thế
"... Ừ, " Pickett Lý suy nghĩ một chút, giải thích, "Đó là bởi vì mẹ cậu ta vẫn còn ở nơi này."
"Cậu ta có thể đưa mẹ đi cùng."
"Mẹ cậu ta muốn sống cùng bố dượng."
"Vậy ảnh hưởng gì với chuyện cậu ta muốn trốn đi?"
"... Vậy, thì là cậu ta còn có em gái."
"..." Kiều Cầu nghiêm túc nêu ý kiến, "Mang em gái cùng đi luôn."
Pickett Lý cực kỳ lúng túng, la lên: "Ối trời, cậu không cần để ý mấy chi tiết này làm gì đâu. Xét nét nhiều như thế thì làm sao mà quay phim truyền hình được?"
"..." Kiều Cầu lật trang tiếp theo, một hồi lại nghĩ tới cái gì đó, dứt khoát bước ra khỏi quầy, mặt đối mặt bàn luận với Pickett Lý.
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất