Chương 8: Thượng
Editor: Ngốc Aki
Rời đi thanh lâu sở quản, rời xa Danh Oa Kiều Cơ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh rốt cuộc bước chân vào giang hồ lần nữa.
Trên đường đi Nam Cương, vẫn là ngươi tranh ta đoạt như cũ, không ai nhường ai, nhưng ít đi hỏa dược hơn lúc trước, ân cần che chở nhiều hơn, tình nồng ý ngọt. Du sơn ngoạn thủy, tầm u phóng thắng, đi đến nơi nào cũng là hai người đôi ảnh song song.
Tháng năm, đúng là lúc chướng khí nặng nhất. Miêu tộc khởi nguồn từ bộ lạc “Cửu Lê”, sau di chuyển tới trung hạ lưu Trường Giang, hình thành tam miêu bộ lạc. Vì địa hình khí hậu vùng Miêu Cương, phòng ốc đa số là kết cấu nhà gỗ nhà sàn, bình thường chia làm hai tầng, người ở tầng trên, tầng dưới để nuôi súc vật hoặc chất đống tạp vật.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên xuống Nam Cương, nhiều năm trước, khi còn mang thân ra mà đánh cược, vì Thiên Diệp Hồi Thiên quả của Miêu vương (chính nó, chính cái quả mà Hạo đế tọa tìm bao năm giời), hai người từng mấy bận lẻn vào thành Miêu vương mà ra tay. Sau bảy lần không phân nổi thắng bại, Miêu Vương rốt cuộc không nhịn được nữa, đem Thiên Diệp Hồi Thiên quả cống nạp lên triều đình, đổi lấy bình an của cả thành.
Chuyện trộm gà không được lại còn để mất gạo không chỉ có như thế. Ngày đó Vân cũng chỉ bởi vì nhầm lẫn xông lên chiến trường cứu Nguyệt Nhã công chúa mà rước lấy đào hoa kiếp. Nguyên ban đầu chỉ là vui đùa ầm ĩ, nàng đuổi ta chạy, Nguyệt Nhã ban đầu không phục vẻ mặt Vân vừa nhìn thấy nàng là nhức đầu, cố ý quấn quít y. Sau đó Nguyệt Nhã gặp Ngũ Độc Giáo, trong lúc nguy cấp, áo trắng phiêu phiêu, phong lưu tự tiên, bên cạnh thiếu nữ nọ cất tiếng lạnh lùng “Ai dám tổn thương nàng?”, đủ để khiến nữ tử thiên hạ động tâm. Nguyệt Nhã từ vui đùa chuyển sang vô cùng ái mộ.
Đáng tiếc kết quả cuối cùng vẫn chỉ là lưu thủy vô tình, cô phụ phương tâm. (tình đơn phương của thiếu nữ, không được đáp trả.)
Chuyện cũ lại đến, giờ hồi tưởng lại, hai người không khỏi thở dài. Hồi tưởng lại khi còn ít tuổi hiếu thắng, một nóng một lãnh, lại bình thường vênh váo tự đắc tranh chấp vô nghĩ, không khỏi mỉm cười.
“Vân! Đi về phía trước ba dặm, chính là rừng đào lần đầu chúng ta gặp Nguyệt Nhã đó!” Hàn Kinh Hồng đột nhiên mở miệng nói đùa. “Có muốn đi thăm lại chốn xưa không?”
Vân Chiếu Ảnh im lặng không nói, nửa hồi sau mới đáp lại. “Người bị trúng Cưu Tâm cơ trùng tới mất nửa cái mạng không phải ngươi.”
“Mang ngươi ra khỏi Miêu Cương là ta mà! Ngươi nghĩ ngươi nhẹ lắm sao? Ta ra sức thúc ngựa đem ngươi tới Đãng Tuyết tiểu trúc, lại tìm người thân của ngươi đén, không có công lao cũng phải khổ lao!” Hàn Kinh Hồng thanh toán nợ cũ.
Nhắc tới việc này, ánh mắt Vân ấm áp, có vẻ như đang nhìn Hàn. “Thật đúng vất vả cho ngươi. Song đại trượng phu làm ơn không mong báo đáp…”
“Ta chỉ nghe nói tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo!” (nhận ơn người phải báo đáp gấp ngàn lần) Cười hì hì ngắt lời, Hàn nắm chặt tay chứng tỏ rằng hắn tuyệt đối không phải người làm ơn mà không nhận báo đáp. “Ta là tiểu nhân!”
“Tiểu nhân… Vậy ngươi muốn báo đáp cái gì?” Tức giận trừng mắt nhìn đối phương, Vân nhạt nhẽo hỏi han. “Ơn cứu mạng của Hàn đại hiệp, Vân mỗ vô phương báo đáp, chỉ có thể lấy thân mà trả?”
“Ồ, cũng có thể chứ!” Vuốt cằm đánh giá đối phương, Hàn Kinh Hồng cười hì hì nói: “Tuy rằng ngươi dáng người cứng nhắc, sắc mặt lạnh tanh, tính cách nóng nảy, không biết nói chuyện cũng không dịu dàng, lại càng không chịu xuống bếp nấu canh cho ta…” Hắn vừa nói vừa né chiêu “Vân Yên mang mang” do Vân Chiếu Ảnh thẹn quá hóa giận phóng ra. “Song xem xét thì ngươi vẫn là mỹ nhân, ta sẽ tiếp nhận…”
“Xuống Diêm La điện mà tiếp nhận!” Bốn đạo khí vô hình tiến theo dây cương bắn ra, kình phong sắc bén. Hàn kêu thảm một tiếng. “Mưu sát!” Mưu sát cái gì chẳng kịp nói ra, cả người theo khí mà ngã, bắt lấy bụng ngựa, một chân vừa ôm vừa đạp, hướng Vân trưng ra cái mặt quỷ đầy bi phẫn.
Hai người một đường đuổi nhau, bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo, rừng đào cũng bị bỏ lại xa xa.
________________
Long đầu trách mãnh Ngô nhi cạnh.
Duẩn trụ thu thiên du nữ tịnh.
Phương châu thập thuý mộ vong quy,
Tú dã đạp thanh lai bất định.
(*Thuyền rồng trai trẻ thi bơi trải.
Trên đu nhún nhảy đôi cô gái.
Cỏ xanh vui hái chiều quên về,
Cảnh đẹp người chơi dồn dập tới.)
Ba ngày sau khi vượt rừng đào, hai người hướng tới bình trại, thấy thôn trại chợ phiên náo nhiệt, người nào người nấy tranh hướng bờ sông mà đi, trên sông mơ hồ nghe thấy tiếng trống pháo nổi lên điên cuồng rung động, đám người hô quát đến kinh thiên động địa. Trên đường đi thấy thiếu niên ôm kèn thổi múa, dáng mua vui vẻ, tươi cười chất phác, không khí vui mừng vây quanh nơi nơi.
“Hôm nay hẳn là ngày hai mươi sáu tháng năm rồi!” Hàn Kinh Hồng vỗ tay. “Là lễ hội thuyền rồng đó!”
Vân Chiếu Ảnh nhớ lại chậm một chút, y xưa nay không thích tới gần náo nhiệt, thấy Hàn Kinh Hồng rướn cổ hướng bờ sông mà ngóng, trông ý tứ rất muốn đi, vội nói: “Muốn đi tự ngươi đi.”
“Khó được đến Miêu Cương, không nhìn rất đáng tiếc. Vân a! Đừng nhẫn tâm như vậy, khiến ta một mình cô hồng đan phi.” (chắc ý nói một mình cô đơn.) Hàn Kinh Hồng vừa nói vừa kéo tay y, lại bị y khéo chuyển, giống như cá đang bơi phóng ra.
“Hai lựa chọn: tự đi, hoặc đều không đi.” Vân vì tự do, sắc mặt nghiêm nghị.
Hàn tự vấn một lát, ngẫm nghĩ mang theo khôi băng sơn này đi, khiến sự nhiệt tình của mọi người đông lạnh cũng không phải chuyện tốt, liền nhún nhún vai. “Ta ra đó coi một lát, ngươi ở trong này đi dạo được rồi.”
Thấy Vân gật đầu, lúc này mới buông tay, đưa dây cương cho Vân, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi cước bộ về phía bờ sông.
Vân lắc lắc đầu, không biết bên kia đấu thuyền rồng có gì đẹp, nghĩ lại chỉ cần nơi nào náo nhiệt là Hàn đều phải đi ngắm một cái.
Y cũng xuống ngựa, dắt hai con ngựa vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên sạp, chuẩn bị đến con phố khác riêng biệt chờ Hàn trở về.
Không ngờ mới đi một nửa, ánh mắt lại bị một vật hấp dẫn.
Trang sức Miêu tộc xưa nay kiểu dáng phong phú, sắc thái diễm lệ nổi danh, giữa một mảnh hoa màu rực rỡ, một màu trắng thuần hết sức dẫn nhân chú mục (làm người chú ý) . Đó là một khối ngọc thạch nhỏ bằng bàn tay, nhìn xa xa, chất ngọc cũng không được tốt, chỉ là có hình dạng vân đóa (hình đám mây), mặt trên có vài nét thư pháp, hai con Phi Điểu vòng quanh. Bởi vì khoảng cách xa, Vân cũng không rõ trên đó khắc loại điểu gì, chỉ cảm thấy khối ngọc thanh kia tuy không phải ngọc tốt, nhưng cũng đem lại cho người ta hảo cảm. Hơn nữa, ngọc vân đóa, còn có tranh khắc điểu bên trên… Nghĩ vậy trên mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, ngầm phỉ nhổ tâm tư không thuần của chính mình.
Y vừa đi vừa nhìn lại, chần chừ không biết có nên mua ngọc thạch hay không. Nhưng y một thân y phục Trung Nguyên, dung mạo lại tú lệ, ra đường sớm đã bị người chỉ trỏ. Bị nhiều người vây quanh nhìn như đồ quý, luôn không thoải mái. Vân nhíu mày, lập tức dắt ngựa, bước nhanh rời khỏi chợ.
Ở dưới tàng cây yên tĩnh ngồi lại, chỉ một lát thôi, Hàn Kinh Hồng đã trở lại, mặt mày hớn hở, cười hì hì nói: “Vân a! Ngươi không đi xem, thực sự đáng tiếc…”
Hàn Kinh Hồng miêu tả cảnh bờ sông náo nhiệt sinh động, Vân làm như vẻ mặt đạm mạc mà nghe, cũng rất chăm chú. Y không thích náo nhiệt, nhưng thích nhìn thần sắc của Hàn khi nói chuyện, con ngươi hổ phách quang mang sáng ngời, giữa lúc môi mỏng đóng mở, hàm răng trắng chỉnh tề cơ hồ bướng bỉnh hướng phía y mà khoe.
Mặt trời dần lặn, hai người cũng dần dần rời xa thon án. Hàn Kinh Hồng đột nhiên dừng ngựa, quay sang Vân ra dấu. “Có nghe được không?”
“Phía đông nam, ngoài ba dặm.” Vân Chiếu Ảnh đồng thời dừng ngựa.
“Muốn đi xem không?” Dù sao cũng không có mục đích.
Gật gật đầu. “Có thể.”
Hai người quay ngựa đi hướng đông nam, không đến ba dặm, tiếng động đánh nhau ngày càng lớn. Xuyên qua cây rừng, đã có thể thấy hai nhóm người chém giết lẫn nhau, bất phân thắng bại.
Nói là hai nhóm người, kỳ thật bị vây đánh cũng chỉ còn lại một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Xung quanh hắn chất đầy thi thể, trên người nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lỗ. Những chỗ không kịp cầm máu, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhưng hắn lại toàn bộ không để ý, thế như hổ điên, dùng toàn chiêu thức lấy mạng đổi mạng.
Người vây phục hắn mặc dù nhiều, nhất thời cũng không biết phải làm sao, đang dùng xa luân chiến chậm rãi tiêu hao thể lực thiếu niên. (xa luân chiến: kiểu đánh luân phiên)
Cường ép nhúng tay vào ân oán của người khác, luôn là điều tối kỵ trên giang hồ. Tuy rằng tối kỵ này với Kinh Hồng Chiếu Ảnh mà nói, xưa nay chưa từng tồn tại, nhưng không biết song phương người ngựa vì sao chém biết, bậy bạ nhúng tay cũng nhất định không phải phong cách hai người.
Hai người ẩn thân rừng rậm, yên lặng quan sát một lát, tay Vân Chiếu Ảnh hơi hơi cử động.
『 đốt ──』 một tiếng, một hòn đá nhỏ bay trúng Linh Đài huyệt sau lưng thủ lĩnh bên công kích. Người cầm đầu đó công lực không kém, nghe được tiếng gió sau lưng, vội vàng tránh đi, hòn đá nhỏ mất mục tiêu, bay đi ra ngoài.
Nói là hắn tránh được, không ngời cục đá mất mục tiêu tự nhiên va vào hòn đá lớn bên cạnh, phản xạ trở lại. May mắn hắn nghe thấy tiếng gió không ổn, thân hình sớm động, tránh được lần nữa.
Nếu Vân Chiếu Ảnh ra tay, Hàn Kinh Hồng tự nhiên cũng xuất thủ theo. Người cầm đầu kia có thể tránh cục đá của Vân Chiếu Ảnh, cũng rốt cuộc không thể tránh nổi cục đá mà Hàn và Vân đồng thời phát ra, vô thanh vô tức, lúc này mới bay đến. Cánh tay tê rần, trường tiên (roi dài) trong tay không tự chủ được rơi xuống mặt đất, cảm thấy vừa sợ vừa giận, dừng thế công kích, quát to: “Tên nào thỏ đế trong bóng tối, mau lăn ra đây cho đại gia.”
Lời nói chưa dứt, lại hai hòn đá không biết phát ra từ nơi nào, vừa vặn cùng lúc, cực kỳ ăn ý. Lần này tiếng gió càng cấp bách, thủ lĩnh thậm chí chẳng kịp nghĩ tới ý niệm né tránh, liền một tay che mặt, một tay đỡ đầu gối, quỳ gối trên mặt đất. Máu tươi chảy ra, hắn phun ra một cái răng cửa.
Chưa kịp nhìn thấy thân ảnh đối phương mà đã thua thiệt tới mức này, thủ lĩnh trong lòng biết nếu người thật xuất hiện, mình nhất định chiếm không được thượng phong. Khẽ cắn môi, buông lời tàn độc: “Tại hạ không biết bằng hữu nào qua đường, song, muốn đối đầu với bản môn, nên chuẩn bị cho kĩ càng. Việc hôm nay, không xuống Hoàng Tuyền, tuyệt không cam lòng bỏ qua!”
Hắn nói xong, lại nhìn về phía thiếu niên bị vây khốn. “Tất cả mọi người thu tay lại. La Thành Mặc, hôm nay có người cứu ngươi, coi như ngươi may mắn, chúng ta đi!”
Thiếu niên vốn bị thương rất nặng, thấy kẻ địch đã rút, rốt cuộc không duy trì được nữa, trưởng kiếm khuynh đảo cắm xuống, cố gắng chống đỡ thân hình không ngừng lay động.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về một góc của cánh rừng, đúng là nơi của Kinh Hồng Chiếu Ảnh, làm như đã sớm phát giác vị trí hai người.
Cách cánh rừng u ám, ba người chống mắt nhìn nhau. Thiếu niên đơn giản gật đầu, cũng không mở miệng đa tạ ơn cứu mạng, cố hết sức xoay người rời đi.
Nhìn ra sau thiếu niên này chắc chắn có chuyện xưa thật lớn, hai người trong rừng liếc mắt nhìn nhau, Hàn Kinh Hồng tiếp tục sờ sờ cằm.
“Huyết Dục Môn.” Vân Chiếu Ảnh lạnh nhạt đáp lời.
“Có khả năng.” Mỉm cười. “Ngươi muốn chọn bên nào?”
“Thiếu niên.”
“Ta đây chỉ có cách đi theo kẻ vô dụng kia.” Hàn thở dài. “Mặc kệ có thu hoạch được gì không, buổi tối gặp ở chỗ Khiếu Hóa Oa (chỗ những người ăn mày, hiểu như Cái Bang cũng được) , không gặp không về.”
“Được.” Vân trả lời nhanh, đi lại càng nhanh, thân hình chỉ một chớp đã biến mất trước mặt Hàn, chỉ lưu lại mấy chữ. “Thi thể để lại cho ngươi.”
“Này này!” Kêu vài tiếng, gọi không được người đã đi xa. Hàn Kinh Hồng chậm một bước, sắc mặt nhăn nhó. “Khinh công đâu phải để cho ngươi dùng đi là đi như vậy — mà chuyện này đâu có liên quan gì tới ta a!!”
Hắn trong lòng sớm tính toán, không lo đám người Huyết Dục Môn kia cách mình nắm giữ. Ngoài miệng nói thầm không ngừng, vẫn là dấn mệnh đi tìm người thu thập tin tức:
“Vân rốt cuộc vẫn yếu lòng…”
Rời đi thanh lâu sở quản, rời xa Danh Oa Kiều Cơ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh rốt cuộc bước chân vào giang hồ lần nữa.
Trên đường đi Nam Cương, vẫn là ngươi tranh ta đoạt như cũ, không ai nhường ai, nhưng ít đi hỏa dược hơn lúc trước, ân cần che chở nhiều hơn, tình nồng ý ngọt. Du sơn ngoạn thủy, tầm u phóng thắng, đi đến nơi nào cũng là hai người đôi ảnh song song.
Tháng năm, đúng là lúc chướng khí nặng nhất. Miêu tộc khởi nguồn từ bộ lạc “Cửu Lê”, sau di chuyển tới trung hạ lưu Trường Giang, hình thành tam miêu bộ lạc. Vì địa hình khí hậu vùng Miêu Cương, phòng ốc đa số là kết cấu nhà gỗ nhà sàn, bình thường chia làm hai tầng, người ở tầng trên, tầng dưới để nuôi súc vật hoặc chất đống tạp vật.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên xuống Nam Cương, nhiều năm trước, khi còn mang thân ra mà đánh cược, vì Thiên Diệp Hồi Thiên quả của Miêu vương (chính nó, chính cái quả mà Hạo đế tọa tìm bao năm giời), hai người từng mấy bận lẻn vào thành Miêu vương mà ra tay. Sau bảy lần không phân nổi thắng bại, Miêu Vương rốt cuộc không nhịn được nữa, đem Thiên Diệp Hồi Thiên quả cống nạp lên triều đình, đổi lấy bình an của cả thành.
Chuyện trộm gà không được lại còn để mất gạo không chỉ có như thế. Ngày đó Vân cũng chỉ bởi vì nhầm lẫn xông lên chiến trường cứu Nguyệt Nhã công chúa mà rước lấy đào hoa kiếp. Nguyên ban đầu chỉ là vui đùa ầm ĩ, nàng đuổi ta chạy, Nguyệt Nhã ban đầu không phục vẻ mặt Vân vừa nhìn thấy nàng là nhức đầu, cố ý quấn quít y. Sau đó Nguyệt Nhã gặp Ngũ Độc Giáo, trong lúc nguy cấp, áo trắng phiêu phiêu, phong lưu tự tiên, bên cạnh thiếu nữ nọ cất tiếng lạnh lùng “Ai dám tổn thương nàng?”, đủ để khiến nữ tử thiên hạ động tâm. Nguyệt Nhã từ vui đùa chuyển sang vô cùng ái mộ.
Đáng tiếc kết quả cuối cùng vẫn chỉ là lưu thủy vô tình, cô phụ phương tâm. (tình đơn phương của thiếu nữ, không được đáp trả.)
Chuyện cũ lại đến, giờ hồi tưởng lại, hai người không khỏi thở dài. Hồi tưởng lại khi còn ít tuổi hiếu thắng, một nóng một lãnh, lại bình thường vênh váo tự đắc tranh chấp vô nghĩ, không khỏi mỉm cười.
“Vân! Đi về phía trước ba dặm, chính là rừng đào lần đầu chúng ta gặp Nguyệt Nhã đó!” Hàn Kinh Hồng đột nhiên mở miệng nói đùa. “Có muốn đi thăm lại chốn xưa không?”
Vân Chiếu Ảnh im lặng không nói, nửa hồi sau mới đáp lại. “Người bị trúng Cưu Tâm cơ trùng tới mất nửa cái mạng không phải ngươi.”
“Mang ngươi ra khỏi Miêu Cương là ta mà! Ngươi nghĩ ngươi nhẹ lắm sao? Ta ra sức thúc ngựa đem ngươi tới Đãng Tuyết tiểu trúc, lại tìm người thân của ngươi đén, không có công lao cũng phải khổ lao!” Hàn Kinh Hồng thanh toán nợ cũ.
Nhắc tới việc này, ánh mắt Vân ấm áp, có vẻ như đang nhìn Hàn. “Thật đúng vất vả cho ngươi. Song đại trượng phu làm ơn không mong báo đáp…”
“Ta chỉ nghe nói tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo!” (nhận ơn người phải báo đáp gấp ngàn lần) Cười hì hì ngắt lời, Hàn nắm chặt tay chứng tỏ rằng hắn tuyệt đối không phải người làm ơn mà không nhận báo đáp. “Ta là tiểu nhân!”
“Tiểu nhân… Vậy ngươi muốn báo đáp cái gì?” Tức giận trừng mắt nhìn đối phương, Vân nhạt nhẽo hỏi han. “Ơn cứu mạng của Hàn đại hiệp, Vân mỗ vô phương báo đáp, chỉ có thể lấy thân mà trả?”
“Ồ, cũng có thể chứ!” Vuốt cằm đánh giá đối phương, Hàn Kinh Hồng cười hì hì nói: “Tuy rằng ngươi dáng người cứng nhắc, sắc mặt lạnh tanh, tính cách nóng nảy, không biết nói chuyện cũng không dịu dàng, lại càng không chịu xuống bếp nấu canh cho ta…” Hắn vừa nói vừa né chiêu “Vân Yên mang mang” do Vân Chiếu Ảnh thẹn quá hóa giận phóng ra. “Song xem xét thì ngươi vẫn là mỹ nhân, ta sẽ tiếp nhận…”
“Xuống Diêm La điện mà tiếp nhận!” Bốn đạo khí vô hình tiến theo dây cương bắn ra, kình phong sắc bén. Hàn kêu thảm một tiếng. “Mưu sát!” Mưu sát cái gì chẳng kịp nói ra, cả người theo khí mà ngã, bắt lấy bụng ngựa, một chân vừa ôm vừa đạp, hướng Vân trưng ra cái mặt quỷ đầy bi phẫn.
Hai người một đường đuổi nhau, bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo, rừng đào cũng bị bỏ lại xa xa.
________________
Long đầu trách mãnh Ngô nhi cạnh.
Duẩn trụ thu thiên du nữ tịnh.
Phương châu thập thuý mộ vong quy,
Tú dã đạp thanh lai bất định.
(*Thuyền rồng trai trẻ thi bơi trải.
Trên đu nhún nhảy đôi cô gái.
Cỏ xanh vui hái chiều quên về,
Cảnh đẹp người chơi dồn dập tới.)
Ba ngày sau khi vượt rừng đào, hai người hướng tới bình trại, thấy thôn trại chợ phiên náo nhiệt, người nào người nấy tranh hướng bờ sông mà đi, trên sông mơ hồ nghe thấy tiếng trống pháo nổi lên điên cuồng rung động, đám người hô quát đến kinh thiên động địa. Trên đường đi thấy thiếu niên ôm kèn thổi múa, dáng mua vui vẻ, tươi cười chất phác, không khí vui mừng vây quanh nơi nơi.
“Hôm nay hẳn là ngày hai mươi sáu tháng năm rồi!” Hàn Kinh Hồng vỗ tay. “Là lễ hội thuyền rồng đó!”
Vân Chiếu Ảnh nhớ lại chậm một chút, y xưa nay không thích tới gần náo nhiệt, thấy Hàn Kinh Hồng rướn cổ hướng bờ sông mà ngóng, trông ý tứ rất muốn đi, vội nói: “Muốn đi tự ngươi đi.”
“Khó được đến Miêu Cương, không nhìn rất đáng tiếc. Vân a! Đừng nhẫn tâm như vậy, khiến ta một mình cô hồng đan phi.” (chắc ý nói một mình cô đơn.) Hàn Kinh Hồng vừa nói vừa kéo tay y, lại bị y khéo chuyển, giống như cá đang bơi phóng ra.
“Hai lựa chọn: tự đi, hoặc đều không đi.” Vân vì tự do, sắc mặt nghiêm nghị.
Hàn tự vấn một lát, ngẫm nghĩ mang theo khôi băng sơn này đi, khiến sự nhiệt tình của mọi người đông lạnh cũng không phải chuyện tốt, liền nhún nhún vai. “Ta ra đó coi một lát, ngươi ở trong này đi dạo được rồi.”
Thấy Vân gật đầu, lúc này mới buông tay, đưa dây cương cho Vân, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi cước bộ về phía bờ sông.
Vân lắc lắc đầu, không biết bên kia đấu thuyền rồng có gì đẹp, nghĩ lại chỉ cần nơi nào náo nhiệt là Hàn đều phải đi ngắm một cái.
Y cũng xuống ngựa, dắt hai con ngựa vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên sạp, chuẩn bị đến con phố khác riêng biệt chờ Hàn trở về.
Không ngờ mới đi một nửa, ánh mắt lại bị một vật hấp dẫn.
Trang sức Miêu tộc xưa nay kiểu dáng phong phú, sắc thái diễm lệ nổi danh, giữa một mảnh hoa màu rực rỡ, một màu trắng thuần hết sức dẫn nhân chú mục (làm người chú ý) . Đó là một khối ngọc thạch nhỏ bằng bàn tay, nhìn xa xa, chất ngọc cũng không được tốt, chỉ là có hình dạng vân đóa (hình đám mây), mặt trên có vài nét thư pháp, hai con Phi Điểu vòng quanh. Bởi vì khoảng cách xa, Vân cũng không rõ trên đó khắc loại điểu gì, chỉ cảm thấy khối ngọc thanh kia tuy không phải ngọc tốt, nhưng cũng đem lại cho người ta hảo cảm. Hơn nữa, ngọc vân đóa, còn có tranh khắc điểu bên trên… Nghĩ vậy trên mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, ngầm phỉ nhổ tâm tư không thuần của chính mình.
Y vừa đi vừa nhìn lại, chần chừ không biết có nên mua ngọc thạch hay không. Nhưng y một thân y phục Trung Nguyên, dung mạo lại tú lệ, ra đường sớm đã bị người chỉ trỏ. Bị nhiều người vây quanh nhìn như đồ quý, luôn không thoải mái. Vân nhíu mày, lập tức dắt ngựa, bước nhanh rời khỏi chợ.
Ở dưới tàng cây yên tĩnh ngồi lại, chỉ một lát thôi, Hàn Kinh Hồng đã trở lại, mặt mày hớn hở, cười hì hì nói: “Vân a! Ngươi không đi xem, thực sự đáng tiếc…”
Hàn Kinh Hồng miêu tả cảnh bờ sông náo nhiệt sinh động, Vân làm như vẻ mặt đạm mạc mà nghe, cũng rất chăm chú. Y không thích náo nhiệt, nhưng thích nhìn thần sắc của Hàn khi nói chuyện, con ngươi hổ phách quang mang sáng ngời, giữa lúc môi mỏng đóng mở, hàm răng trắng chỉnh tề cơ hồ bướng bỉnh hướng phía y mà khoe.
Mặt trời dần lặn, hai người cũng dần dần rời xa thon án. Hàn Kinh Hồng đột nhiên dừng ngựa, quay sang Vân ra dấu. “Có nghe được không?”
“Phía đông nam, ngoài ba dặm.” Vân Chiếu Ảnh đồng thời dừng ngựa.
“Muốn đi xem không?” Dù sao cũng không có mục đích.
Gật gật đầu. “Có thể.”
Hai người quay ngựa đi hướng đông nam, không đến ba dặm, tiếng động đánh nhau ngày càng lớn. Xuyên qua cây rừng, đã có thể thấy hai nhóm người chém giết lẫn nhau, bất phân thắng bại.
Nói là hai nhóm người, kỳ thật bị vây đánh cũng chỉ còn lại một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Xung quanh hắn chất đầy thi thể, trên người nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lỗ. Những chỗ không kịp cầm máu, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhưng hắn lại toàn bộ không để ý, thế như hổ điên, dùng toàn chiêu thức lấy mạng đổi mạng.
Người vây phục hắn mặc dù nhiều, nhất thời cũng không biết phải làm sao, đang dùng xa luân chiến chậm rãi tiêu hao thể lực thiếu niên. (xa luân chiến: kiểu đánh luân phiên)
Cường ép nhúng tay vào ân oán của người khác, luôn là điều tối kỵ trên giang hồ. Tuy rằng tối kỵ này với Kinh Hồng Chiếu Ảnh mà nói, xưa nay chưa từng tồn tại, nhưng không biết song phương người ngựa vì sao chém biết, bậy bạ nhúng tay cũng nhất định không phải phong cách hai người.
Hai người ẩn thân rừng rậm, yên lặng quan sát một lát, tay Vân Chiếu Ảnh hơi hơi cử động.
『 đốt ──』 một tiếng, một hòn đá nhỏ bay trúng Linh Đài huyệt sau lưng thủ lĩnh bên công kích. Người cầm đầu đó công lực không kém, nghe được tiếng gió sau lưng, vội vàng tránh đi, hòn đá nhỏ mất mục tiêu, bay đi ra ngoài.
Nói là hắn tránh được, không ngời cục đá mất mục tiêu tự nhiên va vào hòn đá lớn bên cạnh, phản xạ trở lại. May mắn hắn nghe thấy tiếng gió không ổn, thân hình sớm động, tránh được lần nữa.
Nếu Vân Chiếu Ảnh ra tay, Hàn Kinh Hồng tự nhiên cũng xuất thủ theo. Người cầm đầu kia có thể tránh cục đá của Vân Chiếu Ảnh, cũng rốt cuộc không thể tránh nổi cục đá mà Hàn và Vân đồng thời phát ra, vô thanh vô tức, lúc này mới bay đến. Cánh tay tê rần, trường tiên (roi dài) trong tay không tự chủ được rơi xuống mặt đất, cảm thấy vừa sợ vừa giận, dừng thế công kích, quát to: “Tên nào thỏ đế trong bóng tối, mau lăn ra đây cho đại gia.”
Lời nói chưa dứt, lại hai hòn đá không biết phát ra từ nơi nào, vừa vặn cùng lúc, cực kỳ ăn ý. Lần này tiếng gió càng cấp bách, thủ lĩnh thậm chí chẳng kịp nghĩ tới ý niệm né tránh, liền một tay che mặt, một tay đỡ đầu gối, quỳ gối trên mặt đất. Máu tươi chảy ra, hắn phun ra một cái răng cửa.
Chưa kịp nhìn thấy thân ảnh đối phương mà đã thua thiệt tới mức này, thủ lĩnh trong lòng biết nếu người thật xuất hiện, mình nhất định chiếm không được thượng phong. Khẽ cắn môi, buông lời tàn độc: “Tại hạ không biết bằng hữu nào qua đường, song, muốn đối đầu với bản môn, nên chuẩn bị cho kĩ càng. Việc hôm nay, không xuống Hoàng Tuyền, tuyệt không cam lòng bỏ qua!”
Hắn nói xong, lại nhìn về phía thiếu niên bị vây khốn. “Tất cả mọi người thu tay lại. La Thành Mặc, hôm nay có người cứu ngươi, coi như ngươi may mắn, chúng ta đi!”
Thiếu niên vốn bị thương rất nặng, thấy kẻ địch đã rút, rốt cuộc không duy trì được nữa, trưởng kiếm khuynh đảo cắm xuống, cố gắng chống đỡ thân hình không ngừng lay động.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về một góc của cánh rừng, đúng là nơi của Kinh Hồng Chiếu Ảnh, làm như đã sớm phát giác vị trí hai người.
Cách cánh rừng u ám, ba người chống mắt nhìn nhau. Thiếu niên đơn giản gật đầu, cũng không mở miệng đa tạ ơn cứu mạng, cố hết sức xoay người rời đi.
Nhìn ra sau thiếu niên này chắc chắn có chuyện xưa thật lớn, hai người trong rừng liếc mắt nhìn nhau, Hàn Kinh Hồng tiếp tục sờ sờ cằm.
“Huyết Dục Môn.” Vân Chiếu Ảnh lạnh nhạt đáp lời.
“Có khả năng.” Mỉm cười. “Ngươi muốn chọn bên nào?”
“Thiếu niên.”
“Ta đây chỉ có cách đi theo kẻ vô dụng kia.” Hàn thở dài. “Mặc kệ có thu hoạch được gì không, buổi tối gặp ở chỗ Khiếu Hóa Oa (chỗ những người ăn mày, hiểu như Cái Bang cũng được) , không gặp không về.”
“Được.” Vân trả lời nhanh, đi lại càng nhanh, thân hình chỉ một chớp đã biến mất trước mặt Hàn, chỉ lưu lại mấy chữ. “Thi thể để lại cho ngươi.”
“Này này!” Kêu vài tiếng, gọi không được người đã đi xa. Hàn Kinh Hồng chậm một bước, sắc mặt nhăn nhó. “Khinh công đâu phải để cho ngươi dùng đi là đi như vậy — mà chuyện này đâu có liên quan gì tới ta a!!”
Hắn trong lòng sớm tính toán, không lo đám người Huyết Dục Môn kia cách mình nắm giữ. Ngoài miệng nói thầm không ngừng, vẫn là dấn mệnh đi tìm người thu thập tin tức:
“Vân rốt cuộc vẫn yếu lòng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất