Chương 15
Thời gian thấm thoát trôi qua, đoạn tình cảm của Giản Húc gặp sự cố rồi.
Bình thường hắn bận rộn làm việc, vài ngày lại lên trấn làm tài xế vận chuyển hàng, hoặc làm bốc vác. Cứ mỗi lần về nhà, hắn đều thấy thiếu thiếu.
Đã nhiều ngày rồi Cẩm Kiều không đến.
Giản Húc vỗ vỗ đầu thầm trách bản thân, cứ chờ một cô gái tự động đến tìm thì còn ra thể thống gì nữa? Hắn tự mình đến gặp cô không phải là tốt à?
Vậy nên, hắn đến nhà họ Cẩm.
Nhưng đến rồi thì mới biết Cẩm Kiều đã đi thị trấn từ lâu, hắn còn xúi quẩy bị mẹ Cẩm chế giễu khinh thường là kẻ quê mùa, đừng thấy con gái bà ta mà ham muốn. Mẹ Cẩm còn nói, con gái bà ta xinh đẹp giỏi giang chỉ xứng ở với kẻ giàu có với người trên trấn thôi, một kẻ tầm thường nghèo nàn như hắn tốt nhất cút đi.
Lời lẽ mẹ Cẩm chua ngoa đầy vẻ khinh bỉ, tựa như bà ta là một phu nhân nhà địa chủ không bằng.
Còn khoe khoang rằng con gái bà ta - Cẩm Kiều đã tìm được một đàn ông giàu có, nên một kẻ như Giản Húc hắn không có cửa với Cẩm Kiều đâu.
Sắc mặt Giản Húc lạnh lẽo như băng, mắt tựa dao sắc, quanh thân vây quanh sát khí lạnh giá.
Chỉ nhìn từ xa thôi đã khiến người khác sợ hãi không dám lại gần.
Giản Húc cười lạnh một tiếng đầy giễu cợt, không nói một lời đã bỏ đi.
Đoạn tình yêu ngọt ngào tốt đẹp hoá ra cũng chỉ là giả dối.
Lúc mặt trời xuống núi, Cẩm Tiêu đi đến nhà Giản Húc nhưng lại ngập ngừng không đi vào.
Nhà Giản Húc chỉ mở chiếc đèn ngoài, trong nhà thì hoàn toàn tối đen. Giống như đang chờ ai đến, bên trong tắt đèn thì thể hiện chủ nhân ngôi nhà không có tâm tình chào đón.
Vừa muốn gặp vừa không muốn gặp.
Cẩm Tiêu mím môi, đẩy cửa tiến thẳng vào nhà. Đi vào mới biết, Giản Húc đã say rồi.
Đôi mày Cẩm Tiêu nhíu lại, bật đèn trong nhà, đem đống chai bia rỗng gom lại bỏ trong túi rác.
Giản Húc đôi mắt hơi lơ mơ nhìn người vừa mới đến, hắn vừa tỉnh vừa mê nhìn Cẩm Tiêu đăm đăm.
"Cẩm Kiều..." Giọng hắn khàn khàn nặng nề, mùi rượu bia trên người hắn khiến Cẩm Tiêu không vui.
"Em không phải Cẩm Kiều." Cẩm Tiêu ngồi quỳ xuống đối mặt với Giản Húc, giọng nói trong trẻo mang chút lạnh lùng.
Giản Húc nhíu mày, nắm chặt cổ tay cậu, mang một chút thanh tỉnh nhưng vẫn cố chấp tự mình dối người, "Cẩm Kiều, Cẩm Kiều... Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"
Cẩm Tiêu hất bàn tay Giản Húc, gương mặt xinh đẹp lạnh xuống:"Anh tỉnh táo lại đi, em là Cẩm Tiêu, không phải Cẩm Kiều kia."
"Ngày trước nói nhớ anh, thích anh... Vậy mà chưa bao lâu em đã tìm đàn ông khác? Ha, hay cho một lời dối trá của em." Giản Húc mỉa mai, bàn tay to bóp cằm Cẩm Tiêu lạnh lùng trách móc.
Cẩm Tiêu hít sâu, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, "Cẩm Kiều đã bao giờ bên anh nhiều như vậy chứ?" Cậu lẩm bẩm.
"Anh thích Cẩm Kiều nhiều thế sao? Người anh thích là Cẩm Kiều của ngày anh mới về thôn, hay là Cẩm Kiều ngày ngày bên anh mỗi đêm?"
Cẩm Tiêu nói một câu dài, vừa dễ hiểu vừa thấy khó hiểu.
Nhưng chỉ cần có kẻ tỉnh táo và đủ thông minh sẽ biết rõ câu nói của Cẩm Tiêu có ý gì.
"Nói em nghe, chẳng phải anh giỏi lắm sao? Ai là ai anh còn không phát hiện ra ư?" Cẩm Tiêu tựa như muốn phát tiết, kể lể và đặt nhiều câu hỏi cho Giản Húc.
Nếu là lúc thường cậu sẽ chẳng bao giờ nói ra bí mật này, nhưng bây giờ nhìn Giản Húc nhất nhất nhớ đến cái tên 'Cẩm Kiều' đó, đáy lòng cậu chua xót không nhịn được nói ra.
Nhân lúc người đang say, Cẩm Tiêu mới có nhiều dũng khí trách móc như vậy.
Giản Húc mơ màng nhìn gương mặt khổ sở của Cẩm Tiêu, cổ họng như tắc nghẽn, không thốt nên lời.
Hắn say hay không say, vào lúc này chỉ mình hắn biết thôi.
"Cẩm Kiều..."
Hắn thì thào gọi một cái tên.
Là chỉ 'cái tên' hay là 'người' chính hắn cũng thấy thật khó nói.
Cẩm Tiêu hung hăng lau nước mắt, "Cẩm Kiều Cẩm Kiều, anh đừng gọi nữa có được không hả? Có biết mỗi khi em nghe đến cái tên này lòng đều rất đau hay không? Mỗi lần anh gọi, em thật sự khó chịu, rất muốn phản bác... Cuối cùng lại chẳng dám."
Giọng cậu nghẹn ngào, đuôi mắt đỏ ửng ướt át.
"Anh là tên đáng ghét, thật giả anh cũng không biết. " Cậu thở phì phò, tức giận cắn một ngụm lên cổ Giản Húc.
Đôi mắt Giản Húc mờ mịt, đáy mắt lại là sự tỉnh táo rõ ràng, hắn thẫn thờ mặc Cẩm Tiêu phát tiết, mặc cậu làm loạn cắn hắn đau bao nhiêu.
Cẩm Tiêu nức nở buông hàm răng, nhìn vết cắn chỉnh tề rướm máu trên cổ Giản Húc, cậu vừa thấy đau vừa thấy bực, "Đau không?"
"Thật xin lỗi, đều là tại em."
Cậu liếm liếm vết cắn, đáng thương nói.
Vì sao lại xin lỗi? Là vì cắn Giản Húc bị thương hay vì lý do nào khác? 'Đều tại em' như mang thêm một tầng nghĩa khác.
Giản Húc nhắm mắt, mệt mỏi nằm yên trên sàn nhà lạnh băng. Trên thân hắn là cậu trai thân thể mảnh khảnh thon gầy đang rơi nước mắt, thút thít liếm vết thương giúp hắn.
Mắt đã nhắm, khứu giác trở nên nhạy bén.
Hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến hắn thoải mái yêu thích.
Bình thường hắn bận rộn làm việc, vài ngày lại lên trấn làm tài xế vận chuyển hàng, hoặc làm bốc vác. Cứ mỗi lần về nhà, hắn đều thấy thiếu thiếu.
Đã nhiều ngày rồi Cẩm Kiều không đến.
Giản Húc vỗ vỗ đầu thầm trách bản thân, cứ chờ một cô gái tự động đến tìm thì còn ra thể thống gì nữa? Hắn tự mình đến gặp cô không phải là tốt à?
Vậy nên, hắn đến nhà họ Cẩm.
Nhưng đến rồi thì mới biết Cẩm Kiều đã đi thị trấn từ lâu, hắn còn xúi quẩy bị mẹ Cẩm chế giễu khinh thường là kẻ quê mùa, đừng thấy con gái bà ta mà ham muốn. Mẹ Cẩm còn nói, con gái bà ta xinh đẹp giỏi giang chỉ xứng ở với kẻ giàu có với người trên trấn thôi, một kẻ tầm thường nghèo nàn như hắn tốt nhất cút đi.
Lời lẽ mẹ Cẩm chua ngoa đầy vẻ khinh bỉ, tựa như bà ta là một phu nhân nhà địa chủ không bằng.
Còn khoe khoang rằng con gái bà ta - Cẩm Kiều đã tìm được một đàn ông giàu có, nên một kẻ như Giản Húc hắn không có cửa với Cẩm Kiều đâu.
Sắc mặt Giản Húc lạnh lẽo như băng, mắt tựa dao sắc, quanh thân vây quanh sát khí lạnh giá.
Chỉ nhìn từ xa thôi đã khiến người khác sợ hãi không dám lại gần.
Giản Húc cười lạnh một tiếng đầy giễu cợt, không nói một lời đã bỏ đi.
Đoạn tình yêu ngọt ngào tốt đẹp hoá ra cũng chỉ là giả dối.
Lúc mặt trời xuống núi, Cẩm Tiêu đi đến nhà Giản Húc nhưng lại ngập ngừng không đi vào.
Nhà Giản Húc chỉ mở chiếc đèn ngoài, trong nhà thì hoàn toàn tối đen. Giống như đang chờ ai đến, bên trong tắt đèn thì thể hiện chủ nhân ngôi nhà không có tâm tình chào đón.
Vừa muốn gặp vừa không muốn gặp.
Cẩm Tiêu mím môi, đẩy cửa tiến thẳng vào nhà. Đi vào mới biết, Giản Húc đã say rồi.
Đôi mày Cẩm Tiêu nhíu lại, bật đèn trong nhà, đem đống chai bia rỗng gom lại bỏ trong túi rác.
Giản Húc đôi mắt hơi lơ mơ nhìn người vừa mới đến, hắn vừa tỉnh vừa mê nhìn Cẩm Tiêu đăm đăm.
"Cẩm Kiều..." Giọng hắn khàn khàn nặng nề, mùi rượu bia trên người hắn khiến Cẩm Tiêu không vui.
"Em không phải Cẩm Kiều." Cẩm Tiêu ngồi quỳ xuống đối mặt với Giản Húc, giọng nói trong trẻo mang chút lạnh lùng.
Giản Húc nhíu mày, nắm chặt cổ tay cậu, mang một chút thanh tỉnh nhưng vẫn cố chấp tự mình dối người, "Cẩm Kiều, Cẩm Kiều... Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"
Cẩm Tiêu hất bàn tay Giản Húc, gương mặt xinh đẹp lạnh xuống:"Anh tỉnh táo lại đi, em là Cẩm Tiêu, không phải Cẩm Kiều kia."
"Ngày trước nói nhớ anh, thích anh... Vậy mà chưa bao lâu em đã tìm đàn ông khác? Ha, hay cho một lời dối trá của em." Giản Húc mỉa mai, bàn tay to bóp cằm Cẩm Tiêu lạnh lùng trách móc.
Cẩm Tiêu hít sâu, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, "Cẩm Kiều đã bao giờ bên anh nhiều như vậy chứ?" Cậu lẩm bẩm.
"Anh thích Cẩm Kiều nhiều thế sao? Người anh thích là Cẩm Kiều của ngày anh mới về thôn, hay là Cẩm Kiều ngày ngày bên anh mỗi đêm?"
Cẩm Tiêu nói một câu dài, vừa dễ hiểu vừa thấy khó hiểu.
Nhưng chỉ cần có kẻ tỉnh táo và đủ thông minh sẽ biết rõ câu nói của Cẩm Tiêu có ý gì.
"Nói em nghe, chẳng phải anh giỏi lắm sao? Ai là ai anh còn không phát hiện ra ư?" Cẩm Tiêu tựa như muốn phát tiết, kể lể và đặt nhiều câu hỏi cho Giản Húc.
Nếu là lúc thường cậu sẽ chẳng bao giờ nói ra bí mật này, nhưng bây giờ nhìn Giản Húc nhất nhất nhớ đến cái tên 'Cẩm Kiều' đó, đáy lòng cậu chua xót không nhịn được nói ra.
Nhân lúc người đang say, Cẩm Tiêu mới có nhiều dũng khí trách móc như vậy.
Giản Húc mơ màng nhìn gương mặt khổ sở của Cẩm Tiêu, cổ họng như tắc nghẽn, không thốt nên lời.
Hắn say hay không say, vào lúc này chỉ mình hắn biết thôi.
"Cẩm Kiều..."
Hắn thì thào gọi một cái tên.
Là chỉ 'cái tên' hay là 'người' chính hắn cũng thấy thật khó nói.
Cẩm Tiêu hung hăng lau nước mắt, "Cẩm Kiều Cẩm Kiều, anh đừng gọi nữa có được không hả? Có biết mỗi khi em nghe đến cái tên này lòng đều rất đau hay không? Mỗi lần anh gọi, em thật sự khó chịu, rất muốn phản bác... Cuối cùng lại chẳng dám."
Giọng cậu nghẹn ngào, đuôi mắt đỏ ửng ướt át.
"Anh là tên đáng ghét, thật giả anh cũng không biết. " Cậu thở phì phò, tức giận cắn một ngụm lên cổ Giản Húc.
Đôi mắt Giản Húc mờ mịt, đáy mắt lại là sự tỉnh táo rõ ràng, hắn thẫn thờ mặc Cẩm Tiêu phát tiết, mặc cậu làm loạn cắn hắn đau bao nhiêu.
Cẩm Tiêu nức nở buông hàm răng, nhìn vết cắn chỉnh tề rướm máu trên cổ Giản Húc, cậu vừa thấy đau vừa thấy bực, "Đau không?"
"Thật xin lỗi, đều là tại em."
Cậu liếm liếm vết cắn, đáng thương nói.
Vì sao lại xin lỗi? Là vì cắn Giản Húc bị thương hay vì lý do nào khác? 'Đều tại em' như mang thêm một tầng nghĩa khác.
Giản Húc nhắm mắt, mệt mỏi nằm yên trên sàn nhà lạnh băng. Trên thân hắn là cậu trai thân thể mảnh khảnh thon gầy đang rơi nước mắt, thút thít liếm vết thương giúp hắn.
Mắt đã nhắm, khứu giác trở nên nhạy bén.
Hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến hắn thoải mái yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất