Chương 31
Thú vật xấu xí đó như ẩn như hiện vây quanh hai người Giản Húc Cẩm Tiêu, ý định muốn tìm một cơ hội cào xước, bắt đi một người để nhấm nuốt con mồi thơm ngon.
Giản Húc nổ súng 3 lần nhưng chỉ trúng một lần.
Thú vật la hét thất thanh, tiếng hét gầm vang như mãnh thú lại như ác quỷ dưới vực sâu. Đôi mắt đỏ tươi phút chốc đã chuyển thành màu đen, con ngươi nhạt màu mở lớn.
Giản Húc kéo Cẩm Tiêu ra sau mình, hơi thở hắn bắt đầu dồn dập. Lần này con thú vật đã bị chọc giận phát điên, e rằng lần này lành ít dữ nhiều. Hắn nhắm chặt mắt, thầm trách bản thân tại sao cứ nhất thiết phải đi rừng vào chiều hôm nay? Tại sao không phản đối mãnh liệt hơn khi Cẩm Tiêu nói muốn theo cùng?
Nghĩ tới đó, đầu hắn đột ngột phát đau, đôi mắt bỗng bị bóng tối che lấp khiến hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, đầu óc thì choáng váng không một lý do.
Cẩm Tiêu vốn đang nhắm mắt, nhưng bị tiếng khè khè tựa như cười tựa như đang nuốt nước bọt bên tai doạ giật mình vô tình mở mắt ra, không ngờ lại trực tiếp mặt đối mặt với con quái vật xấu xí da tróc thịt bong, con mắt đen ngòm đang chảy dịch đen cùng bộ răng nhọn và đầu lưỡi dài đang chảy nước bọt tanh hôi.
Cậu bị doạ chết đứng, thân mình cứng còng, cậu mở miệng hét to nhưng một thanh âm lại chẳng phát ra tiếng nào, tuyệt vọng hơn là Giản Húc dường như bị thứ gì quấn lấy khiến hắn rơi vào ảo ảnh, đôi mắt biến thành màu trắng đục cứ nhìn một phía không chút tiêu cự.
Cẩm Tiêu nghẹn ngào, khó khăn gọi tên Giản Húc, mặc dù hắn nghe thấy nhưng kỳ lạ lại không phân biệt được phương hướng nơi phát tiếng cậu. Cẩm Tiêu nắm chặt tay Giản Húc, liếc mắt thấy con quái vật đang nhe răng cười dữ tợn, giương 2 bàn tay đầy nanh vuốt về phía hai người, Cẩm Tiêu cắn răng, run rẩy giật lấy khẩu súng trong tay Giản Húc.
Cậu vừa cầm súng vừa khóc, rất sợ Giản Húc sẽ mãi không thể tỉnh táo lại, nhưng trong lúc này cậu biết Giản Húc cần cậu, vào lúc hắn không thể hành động được điều gì, cậu phải cố gắng vực dậy tinh thần, mạnh mẽ mà chiến đấu để bảo vệ hắn.
Trong khoảnh khắc bàn tay con quái vật đó bóp chặt lấy cổ cậu, cậu đè nén nỗi sợ, bàn tay cầm súng căng cứng trắng bệch bóp cò nổ súng.
Rõ ràng chưa cầm súng lần nào, chỉ học theo cách Giản Húc cầm súng trước đây, vậy mà hên xui bắn trúng thú vật này.
Viên đạn xuyên thẳng vào trán nó, dòng máu đen sẫm hôi thối liền bốc lên. Con quái vật cứng đờ, lung lay ngã sập xuống đất.
Theo đó khung cảnh mà hai người bị giam trong ảo ảnh mà quái vật đó tạo ra liền biến mất.
Thấy đã hạ được con quái vật, Cẩm Tiêu há miệng thở dốc trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cậu nhìn con quái vật đang quằn quại dưới đất một cách yếu ớt, muốn nổ thêm một phát súng nữa nhưng đạn đã hết. Cậu không còn cách nào, run rẩy cất súng vào túi áo, dìu Giản Húc đã không tỉnh táo rời đi.
Vừa khập khiễng dìu Giản Húc vừa im lặng rơi nước mắt, thầm cầu nguyện hai người sẽ trở về an toàn và thuận lợi.
“Grừ… Grừ.”
Tiếng gầm gừ giận dữ phía sau khiến Cẩm Tiêu khựng lại, tim treo trên cành.
Phía sau hai người, con quái vật tưởng chừng đã suy yếu rồi sẽ chết dần chết mòn lại sống dậy lần nữa.
Cẩm Tiêu nuốt nước bọt, đáy lòng tuyệt vọng. Biết chắc hôm nay có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi móng vuốt quái vật, vậy đành phải chiến đấu với nó, dù khả năng chiến thắng là rất ít, nhưng cứ chống đấu lại, lỡ may được ông trời phù hộ, khiến cậu thắng thì sao? Cẩm Tiêu hạ quyết tâm, dìu Giản Húc ngồi tựa trên thân cây, cậu lấy dao găm và khúc cây to bằng cánh tay. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch giờ đây lạnh lẽo tàn nhẫn.
Quái vật nhảy vồ đến trước mặt Cẩm Tiêu, há to khuôn miệng như chậu máu lớn, vì đó khoé miệng nó bị kéo rách đến tận mang tai, lộ ra hàm răng nhọn vừa đen vừa vàng, dẫu khoé miệng rách chảy máu, nhưng nó chẳng hề hấn gì chỉ muốn có thể nuốt gọn con người yếu ớt nhưng không đơn giản trước mặt thật nhanh.
Cẩm Tiêu lùi một bước, hai tay nắm khúc cây quất mạnh vào gương mặt ghê rợn ngay trước mặt.
Con quái vật bị đánh đau, nghiêng đầu sang một bên. Nó gầm gừ như thú dữ, nước dãi không ngừng nhỏ xuống, bàn tay đen đúa nanh vuốt phất một cái hất bay Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu ngã xuống đất sỏi, một cú hất này khiến sức lực Cẩm Tiêu dường như bị nó hút cạn, mãi không thể vực dậy được. Bên trong bên ngoài cậu đều đau đớn không nói nên lời, hơi thở cũng trở nên thoi thóp.
Cậu khó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Húc đã chìm vào hôn mê phía sau, “Húc…” Khó khăn gọi tên hắn.
Phải chăng hai người sẽ bị thịt ngay sau đó?
Không thể thoát được?
Không thể bên nhau tới già… sao?
Nhưng mà… Hai người bên nhau còn chưa đủ… Cậu không cam lòng.
Con quái vật đi tới, bàn tay bẩn thỉu nắm lấy cổ chân Cẩm Tiêu kéo lê cậu đi.
Đúng lúc này Giản Húc tỉnh lại, thoát khỏi mộng ảo, hắn ôm cái đầu đau nhức mở mắt nhìn quanh, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
“Bé Tiêu!”
Giản Húc nổ súng 3 lần nhưng chỉ trúng một lần.
Thú vật la hét thất thanh, tiếng hét gầm vang như mãnh thú lại như ác quỷ dưới vực sâu. Đôi mắt đỏ tươi phút chốc đã chuyển thành màu đen, con ngươi nhạt màu mở lớn.
Giản Húc kéo Cẩm Tiêu ra sau mình, hơi thở hắn bắt đầu dồn dập. Lần này con thú vật đã bị chọc giận phát điên, e rằng lần này lành ít dữ nhiều. Hắn nhắm chặt mắt, thầm trách bản thân tại sao cứ nhất thiết phải đi rừng vào chiều hôm nay? Tại sao không phản đối mãnh liệt hơn khi Cẩm Tiêu nói muốn theo cùng?
Nghĩ tới đó, đầu hắn đột ngột phát đau, đôi mắt bỗng bị bóng tối che lấp khiến hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, đầu óc thì choáng váng không một lý do.
Cẩm Tiêu vốn đang nhắm mắt, nhưng bị tiếng khè khè tựa như cười tựa như đang nuốt nước bọt bên tai doạ giật mình vô tình mở mắt ra, không ngờ lại trực tiếp mặt đối mặt với con quái vật xấu xí da tróc thịt bong, con mắt đen ngòm đang chảy dịch đen cùng bộ răng nhọn và đầu lưỡi dài đang chảy nước bọt tanh hôi.
Cậu bị doạ chết đứng, thân mình cứng còng, cậu mở miệng hét to nhưng một thanh âm lại chẳng phát ra tiếng nào, tuyệt vọng hơn là Giản Húc dường như bị thứ gì quấn lấy khiến hắn rơi vào ảo ảnh, đôi mắt biến thành màu trắng đục cứ nhìn một phía không chút tiêu cự.
Cẩm Tiêu nghẹn ngào, khó khăn gọi tên Giản Húc, mặc dù hắn nghe thấy nhưng kỳ lạ lại không phân biệt được phương hướng nơi phát tiếng cậu. Cẩm Tiêu nắm chặt tay Giản Húc, liếc mắt thấy con quái vật đang nhe răng cười dữ tợn, giương 2 bàn tay đầy nanh vuốt về phía hai người, Cẩm Tiêu cắn răng, run rẩy giật lấy khẩu súng trong tay Giản Húc.
Cậu vừa cầm súng vừa khóc, rất sợ Giản Húc sẽ mãi không thể tỉnh táo lại, nhưng trong lúc này cậu biết Giản Húc cần cậu, vào lúc hắn không thể hành động được điều gì, cậu phải cố gắng vực dậy tinh thần, mạnh mẽ mà chiến đấu để bảo vệ hắn.
Trong khoảnh khắc bàn tay con quái vật đó bóp chặt lấy cổ cậu, cậu đè nén nỗi sợ, bàn tay cầm súng căng cứng trắng bệch bóp cò nổ súng.
Rõ ràng chưa cầm súng lần nào, chỉ học theo cách Giản Húc cầm súng trước đây, vậy mà hên xui bắn trúng thú vật này.
Viên đạn xuyên thẳng vào trán nó, dòng máu đen sẫm hôi thối liền bốc lên. Con quái vật cứng đờ, lung lay ngã sập xuống đất.
Theo đó khung cảnh mà hai người bị giam trong ảo ảnh mà quái vật đó tạo ra liền biến mất.
Thấy đã hạ được con quái vật, Cẩm Tiêu há miệng thở dốc trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cậu nhìn con quái vật đang quằn quại dưới đất một cách yếu ớt, muốn nổ thêm một phát súng nữa nhưng đạn đã hết. Cậu không còn cách nào, run rẩy cất súng vào túi áo, dìu Giản Húc đã không tỉnh táo rời đi.
Vừa khập khiễng dìu Giản Húc vừa im lặng rơi nước mắt, thầm cầu nguyện hai người sẽ trở về an toàn và thuận lợi.
“Grừ… Grừ.”
Tiếng gầm gừ giận dữ phía sau khiến Cẩm Tiêu khựng lại, tim treo trên cành.
Phía sau hai người, con quái vật tưởng chừng đã suy yếu rồi sẽ chết dần chết mòn lại sống dậy lần nữa.
Cẩm Tiêu nuốt nước bọt, đáy lòng tuyệt vọng. Biết chắc hôm nay có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi móng vuốt quái vật, vậy đành phải chiến đấu với nó, dù khả năng chiến thắng là rất ít, nhưng cứ chống đấu lại, lỡ may được ông trời phù hộ, khiến cậu thắng thì sao? Cẩm Tiêu hạ quyết tâm, dìu Giản Húc ngồi tựa trên thân cây, cậu lấy dao găm và khúc cây to bằng cánh tay. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch giờ đây lạnh lẽo tàn nhẫn.
Quái vật nhảy vồ đến trước mặt Cẩm Tiêu, há to khuôn miệng như chậu máu lớn, vì đó khoé miệng nó bị kéo rách đến tận mang tai, lộ ra hàm răng nhọn vừa đen vừa vàng, dẫu khoé miệng rách chảy máu, nhưng nó chẳng hề hấn gì chỉ muốn có thể nuốt gọn con người yếu ớt nhưng không đơn giản trước mặt thật nhanh.
Cẩm Tiêu lùi một bước, hai tay nắm khúc cây quất mạnh vào gương mặt ghê rợn ngay trước mặt.
Con quái vật bị đánh đau, nghiêng đầu sang một bên. Nó gầm gừ như thú dữ, nước dãi không ngừng nhỏ xuống, bàn tay đen đúa nanh vuốt phất một cái hất bay Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu ngã xuống đất sỏi, một cú hất này khiến sức lực Cẩm Tiêu dường như bị nó hút cạn, mãi không thể vực dậy được. Bên trong bên ngoài cậu đều đau đớn không nói nên lời, hơi thở cũng trở nên thoi thóp.
Cậu khó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Húc đã chìm vào hôn mê phía sau, “Húc…” Khó khăn gọi tên hắn.
Phải chăng hai người sẽ bị thịt ngay sau đó?
Không thể thoát được?
Không thể bên nhau tới già… sao?
Nhưng mà… Hai người bên nhau còn chưa đủ… Cậu không cam lòng.
Con quái vật đi tới, bàn tay bẩn thỉu nắm lấy cổ chân Cẩm Tiêu kéo lê cậu đi.
Đúng lúc này Giản Húc tỉnh lại, thoát khỏi mộng ảo, hắn ôm cái đầu đau nhức mở mắt nhìn quanh, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
“Bé Tiêu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất