Chương 45
Cẩm Tiêu ngẩn ngơ rửa chén, ánh mắt vô hồn mịt mờ.
Nhớ lại những câu sắc bén khinh thường “không xứng…” của Triệu Yên hồi trưa, lòng cậu không khỏi rối bời.
Cô nói vậy khiến cậu phải hoang mang nghĩ suy thật nhiều, lúc này dường như lại có lời giải đáp.
Hoá ra Giản Húc chẳng phải một bộ đội đã giải ngũ tầm thường, hoá ra hắn tài giỏi như thế, biết đọc biết chữ, biết nhiều thứ…
Nếu đã như vậy, quả thật Cẩm Tiêu cậu không xứng đôi với hắn thật.
Nghĩ lại, tính hướng của mình từ khi sinh ra đã khác người, chỉ yêu thích mến mộ người cùng giới, còn đối với nữ giới cậu không có cảm giác gì cả. Chuyện này nếu bị bại lộ, không chừng cậu sẽ bị mọi người nguyên rủa và đánh đuổi đến chết cho coi, nên trước khi gặp và tiếp xúc với Giản Húc cậu giấu rất kín tính hướng của mình, và dù có được người trong thôn mai mối cũng kiếm cớ chối từ.
Mà Giản Húc thích cậu, yêu cậu cũng là do… do cậu giả thân phận Cẩm Kiều cả thôi. Nếu không có cái vỏ ngoài làm giả chị gái, sao Giản Húc có thể để tâm đến cậu rồi lại bị cậu bẻ cong dễ dàng như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng liền đau nhói.
Đáng lẽ… đáng lẽ cậu không nên…
Không nên nghe lời Cẩm Kiều rồi giả thành chị ta đi hẹn hò với Giản Húc.
Đáng lẽ cậu không nên rung động.
Đôi tay đang cầm chén hơi trơn tuột, cuối cùng không cẩn thận rơi xuống đất rồi vỡ tan tành, chén sứ đã vỡ, tựa như trái tim đang dần vỡ vụn của cậu vậy.
Nước mắt nóng hổi tí tách rơi khiến khoé mi và đôi má ướt đẫm.
Nếu không gặp cậu, có lẽ Giản Húc sẽ kiếm được một người tốt hơn, xứng đáng hơn.
Chứ không phải một tên đàn ông con trai không có tài cán ưu điểm gì như cậu. Rồi chẳng cần phải giấu giấu diếm diếm mối quan hệ đồng tính luyến ái mà xã hội kỳ thị này.
Không có cậu, hắn có thể quang minh chính đại mà yêu, quang minh chính đại mà kết hôn, rồi đến một độ tuổi nào đó sẽ có một đứa con.
Đáng lẽ hắn… Không phải là đồng tính.
Là do cậu…
Do cậu ích kỷ, do cậu tham lam, cứ nguyện cầu hắn sẽ ở bên mình. Để rồi khiến cuộc đời thuận buồm xuôi gió của hắn rẽ hướng.
Cẩm Tiêu ngồi xổm xuống rồi ôm mặt khóc, tiếng khóc run rẩy đầy kiềm chế.
Tại sao… Bây giờ cậu mới, mới nghĩ đến kia chứ?
Là cậu hại Giản Húc…
Đúng lúc này, một giọng nói xa xôi vang vọng trong đầu cậu: Nghĩ lại đi, Cẩm Tiêu, mày có khác gì kẻ đê tiện không? Mày thật sự chẳng xứng ở bên Giản Húc, chẳng xứng nhận được tình yêu từ hắn.
Và rồi tâm trạng cậu tuột dốc, nỗi u ám tiêu cực bủa vây lấy Cẩm Tiêu, nó khiến cậu nghẹt thở, nó khiến trái tim cậu đau.
Trong lúc Giản Húc không biết gì, Cẩm Tiêu một mình trong nhà suy nghĩ lung tung, tuyệt vọng, đau khổ sắp xếp lại tâm tư chính mình.
Mà lúc này, Giản Húc cùng ông Trần, thôn trưởng và ba người khác nữa đang dừng tại khu đất bằng phẳng, nơi đây nằm giữa thôn làng, địa điểm thích hợp để xây trường học.
Đinh Quân Ngọc - người đàn ông lãnh đạm đeo kính gọng bạc nói, sau khi tham quan thôn làng, thì phát hiện có rất nhiều đứa trẻ không được đi học, lúc đi anh có hỏi thăm mấy đứa trẻ rằng có hứng thú với việc lên lớp học tập hay không, và bất ngờ là vài đứa trẻ nói đều muốn.
Trong thôn Sơn Giang dân số không phải rất đông, nhưng đứa trẻ độ tuổi từ 8 đến 14 thì tính sơ qua cũng nhiều, tầm 20 30 đứa. Mà độ tuổi này đã có thể đi học được rồi, nhưng bọn trẻ nơi đây lại chưa từng chạm vào sách vở hay bước chân vào trường lần nào.
Vậy nên nếu xây trường, thì xây luôn hai khu dạy, một khu thì xây 5 phòng tương ứng cho 5 lớp, và 3 phòng nghỉ cho giáo viên.
Ông Trần gật đầu, ánh mắt lướt qua thôn trưởng dừng lại nơi Giản Húc, ông hỏi:“Cậu thấy thế nào?”
Giản Húc cũng tính toán qua số trẻ em có thể đến trường, nghe Đinh Quân Ngọc nói có thể xây 2 dãy học liền tán thành, “Rất tốt.”
Hai dãy đã là 10 phòng học, như vậy còn khá nhiều. Năm sau hẳn sẽ trống nhiều lớp, nhưng nếu gom góp mấy đứa trẻ thôn bên nữa thì cũng kha khá ổn rồi, lớp học sẽ không còn trống quá nhiều.
Ông Trần nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười:“Nếu vậy thì nói đến vấn đề giáo viên dạy học đi.” Ông Trần nhìn Đinh Quân Ngọc, “Cậu Đinh xử lý chuyện giáo viên nhé?” Miệng thì hỏi, nhưng bên trong câu nói lại không cho phép anh từ chối.
Đinh Quân Ngọc nâng nâng cặp kính mỏng, không vội không hoảng gật đầu đáp ứng:“Vâng, tôi sẽ xử lý.” Nói thì nói vậy chứ chuyện này không đơn giản gì mấy. Giáo viên ở thành phố quen sống nhàn và quen nhịp sống phố thị, nào muốn chạy đến nơi thôn sơn cùng cốc, đường đi quanh co, núi nước thì chập trùng này để dạy học đâu? Quan trọng là lương lại chẳng được bao nhiêu.
Ông Trần hài lòng gật đầu, cười càng thêm tươi:“Đã như vậy, chúng ta cũng nên trở về tiến hành công việc tiếp theo thôi.” Nói xong ông bắt tay với thôn trưởng, Giản Húc để từ biệt.
Triệu Yên vốn đứng nghe im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, “Cháu còn chưa dạo chơi đủ mà, hay để mai cháu về sau nhé?” Ánh mắt Triệu Yên thỉnh thoảng lại hướng về Giản Húc, nói đầy ám chỉ.
Người đàn ông trẻ có vẻ ngoài hoà nhã dễ gần lại cau chặt mày, “Cô không về, thì định ở đâu? Mai ai sẽ đưa cô trở về?”
Triệu Yên cắn môi, hai má hơi đỏ:“Thì… Tôi xin phép ở lại nhà anh Giản, ngày mai thì… đành làm phiền anh ấy đưa tôi về thôi.” Cô nói đầy tự tin, mà chẳng cần ý kiến từ người chủ nhà là Giản Húc, như thể nói thẳng ra thế này thì hắn sẽ không nỡ từ chối vậy.
Ông Trần nghe vậy liền hiểu, nhưng ông không đáp ứng ngay mà quay sang hỏi Giản Húc, “Cậu thấy sao?”
Giản Húc lại cau mày, đôi mắt hơi lạnh nhạt:“Thật ngại quá, nhà tôi không tiếp người ngoài ở qua đêm, nhất là phụ nữ.” Lời hắn nói rất lạnh lùng phũ phàng, có lẽ thấy chính mình quá bất lịch sự hắn lại bồi thêm một câu tránh bị mọi người xét đoán:“Nhà tôi không có nhiều phòng, với lại hai đàn ông lại để một người phụ nữ ở qua đêm thì rất không tốt.”
Ông Trần không có ý kiến, gật đầu, “Cậu nói rất phải.”
Còn Triệu Yên lại bị câu nói phũ phàng của Giản Húc làm cho nhục nhã, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc cứng đờ một cách khó coi. Phát hiện ánh mắt hả hê từ đồng nghiệp cô ta vừa nhục vừa giận.
Cô ta cắn môi, cố tìm lại chút mặt mũi:“Em… Em không ngại đâu.”
Thầm nghĩ, dù sao bản thân cô ta cũng là con gái, vừa xinh đẹp vừa có tài, bình thường sẽ chẳng có đàn ông nào nỡ lòng từ chối cô ta. Nên cô ta đã quen, nghĩ lần này mình đã hạ cái tôi xuống nói đến vậy rồi, Giản Húc không thể nào lạnh lùng từ chối cô ta tận hai lần được. Mặc dù nói Giản Húc đã có vợ chưa cưới, nhưng cô ta không tin bản tính đàn ông trong Giản Húc sẽ không mềm lòng trước cô ta.
Giản Húc thân cao chân dài, đứng cách Triệu Yên không xa không gần, ánh mắt hờ hững liếc qua Triệu Yên một cái, ngoài cười trong cười nhẹ nhàng đáp lại:“Cô không ngại, nhưng nhà tôi ngại.” Hắn nhấn mạnh câu ‘nhà tôi’ mà chẳng phải là ‘tôi’.
Triệu Yên hơi không dám tin trợn trừng mắt, sắc mặt tái mét nhưng vẫn cố vớt vát cho bằng được:“Em…em…”
Nếu Trần Dương mà ở đây chắc đã cười vỡ bụng rồi. Giản Húc đã nói vậy rồi mà cô ta vẫn cố cho được.
Giản Húc xoa mày, quay đầu đối mắt với ông Trần vô tình ngắt lời cô ta:“Nếu đã không còn việc gì, vậy tôi xin phép đi trước.” Hắn rất muốn nhanh về nhà để ở bên bé Tiêu.
Ông Trần hơi nhíu mày nhìn Triệu Yên, Đinh Quân Ngọc ném một cái ánh mắt vô cảm qua, còn người đàn ông trẻ thích cười - Đàm Đức Vinh trực tiếp cười nhạo.
Phụ nữ con gái mà mất giá quá, thấy đàn ông người ta từ chối hai lần thì tự biết rút lui đi, còn cố chấp làm gì cho người ta chán ghét.
Mà Đàm Đức Vinh đã khó chịu nãy giờ vì cô gái này rồi, hồi đầu còn thích thích cô ta mà giờ tự nhiên thấy mắt mình chắc bị mù, tự nhiên nhìn trúng một cô gái chanh chua thích tự cao lại còn vênh váo.
Gì chứ, lúc trưa anh ta có đi qua bếp nên nghe được cuộc trò chuyện giữa cô Và Cẩm Tiêu rồi. Mà Cẩm Tiêu đã nói Giản Húc đã có vợ chưa cưới rồi, mà cô ta vẫn mặt dày bám lấy cho bằng được. Nghe những lời khinh bỉ chế giễu lúc trưa đó, anh nhớ lại mà thấy ớn. Có liên quan gì tới cô ta đâu mà nói gì mà ghê gớm vậy.
Cô mụ Triệu Yên này chắc không phải kẻ ‘tầm thường’ đâu ha, bởi vì người bình thường đâu ai dám dây dưa, bám dính lấy người đã có hôn thê như cô ta đâu.
Mai sau có gì phải tránh xa cô ta ra mới được.
Nhớ lại những câu sắc bén khinh thường “không xứng…” của Triệu Yên hồi trưa, lòng cậu không khỏi rối bời.
Cô nói vậy khiến cậu phải hoang mang nghĩ suy thật nhiều, lúc này dường như lại có lời giải đáp.
Hoá ra Giản Húc chẳng phải một bộ đội đã giải ngũ tầm thường, hoá ra hắn tài giỏi như thế, biết đọc biết chữ, biết nhiều thứ…
Nếu đã như vậy, quả thật Cẩm Tiêu cậu không xứng đôi với hắn thật.
Nghĩ lại, tính hướng của mình từ khi sinh ra đã khác người, chỉ yêu thích mến mộ người cùng giới, còn đối với nữ giới cậu không có cảm giác gì cả. Chuyện này nếu bị bại lộ, không chừng cậu sẽ bị mọi người nguyên rủa và đánh đuổi đến chết cho coi, nên trước khi gặp và tiếp xúc với Giản Húc cậu giấu rất kín tính hướng của mình, và dù có được người trong thôn mai mối cũng kiếm cớ chối từ.
Mà Giản Húc thích cậu, yêu cậu cũng là do… do cậu giả thân phận Cẩm Kiều cả thôi. Nếu không có cái vỏ ngoài làm giả chị gái, sao Giản Húc có thể để tâm đến cậu rồi lại bị cậu bẻ cong dễ dàng như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng liền đau nhói.
Đáng lẽ… đáng lẽ cậu không nên…
Không nên nghe lời Cẩm Kiều rồi giả thành chị ta đi hẹn hò với Giản Húc.
Đáng lẽ cậu không nên rung động.
Đôi tay đang cầm chén hơi trơn tuột, cuối cùng không cẩn thận rơi xuống đất rồi vỡ tan tành, chén sứ đã vỡ, tựa như trái tim đang dần vỡ vụn của cậu vậy.
Nước mắt nóng hổi tí tách rơi khiến khoé mi và đôi má ướt đẫm.
Nếu không gặp cậu, có lẽ Giản Húc sẽ kiếm được một người tốt hơn, xứng đáng hơn.
Chứ không phải một tên đàn ông con trai không có tài cán ưu điểm gì như cậu. Rồi chẳng cần phải giấu giấu diếm diếm mối quan hệ đồng tính luyến ái mà xã hội kỳ thị này.
Không có cậu, hắn có thể quang minh chính đại mà yêu, quang minh chính đại mà kết hôn, rồi đến một độ tuổi nào đó sẽ có một đứa con.
Đáng lẽ hắn… Không phải là đồng tính.
Là do cậu…
Do cậu ích kỷ, do cậu tham lam, cứ nguyện cầu hắn sẽ ở bên mình. Để rồi khiến cuộc đời thuận buồm xuôi gió của hắn rẽ hướng.
Cẩm Tiêu ngồi xổm xuống rồi ôm mặt khóc, tiếng khóc run rẩy đầy kiềm chế.
Tại sao… Bây giờ cậu mới, mới nghĩ đến kia chứ?
Là cậu hại Giản Húc…
Đúng lúc này, một giọng nói xa xôi vang vọng trong đầu cậu: Nghĩ lại đi, Cẩm Tiêu, mày có khác gì kẻ đê tiện không? Mày thật sự chẳng xứng ở bên Giản Húc, chẳng xứng nhận được tình yêu từ hắn.
Và rồi tâm trạng cậu tuột dốc, nỗi u ám tiêu cực bủa vây lấy Cẩm Tiêu, nó khiến cậu nghẹt thở, nó khiến trái tim cậu đau.
Trong lúc Giản Húc không biết gì, Cẩm Tiêu một mình trong nhà suy nghĩ lung tung, tuyệt vọng, đau khổ sắp xếp lại tâm tư chính mình.
Mà lúc này, Giản Húc cùng ông Trần, thôn trưởng và ba người khác nữa đang dừng tại khu đất bằng phẳng, nơi đây nằm giữa thôn làng, địa điểm thích hợp để xây trường học.
Đinh Quân Ngọc - người đàn ông lãnh đạm đeo kính gọng bạc nói, sau khi tham quan thôn làng, thì phát hiện có rất nhiều đứa trẻ không được đi học, lúc đi anh có hỏi thăm mấy đứa trẻ rằng có hứng thú với việc lên lớp học tập hay không, và bất ngờ là vài đứa trẻ nói đều muốn.
Trong thôn Sơn Giang dân số không phải rất đông, nhưng đứa trẻ độ tuổi từ 8 đến 14 thì tính sơ qua cũng nhiều, tầm 20 30 đứa. Mà độ tuổi này đã có thể đi học được rồi, nhưng bọn trẻ nơi đây lại chưa từng chạm vào sách vở hay bước chân vào trường lần nào.
Vậy nên nếu xây trường, thì xây luôn hai khu dạy, một khu thì xây 5 phòng tương ứng cho 5 lớp, và 3 phòng nghỉ cho giáo viên.
Ông Trần gật đầu, ánh mắt lướt qua thôn trưởng dừng lại nơi Giản Húc, ông hỏi:“Cậu thấy thế nào?”
Giản Húc cũng tính toán qua số trẻ em có thể đến trường, nghe Đinh Quân Ngọc nói có thể xây 2 dãy học liền tán thành, “Rất tốt.”
Hai dãy đã là 10 phòng học, như vậy còn khá nhiều. Năm sau hẳn sẽ trống nhiều lớp, nhưng nếu gom góp mấy đứa trẻ thôn bên nữa thì cũng kha khá ổn rồi, lớp học sẽ không còn trống quá nhiều.
Ông Trần nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười:“Nếu vậy thì nói đến vấn đề giáo viên dạy học đi.” Ông Trần nhìn Đinh Quân Ngọc, “Cậu Đinh xử lý chuyện giáo viên nhé?” Miệng thì hỏi, nhưng bên trong câu nói lại không cho phép anh từ chối.
Đinh Quân Ngọc nâng nâng cặp kính mỏng, không vội không hoảng gật đầu đáp ứng:“Vâng, tôi sẽ xử lý.” Nói thì nói vậy chứ chuyện này không đơn giản gì mấy. Giáo viên ở thành phố quen sống nhàn và quen nhịp sống phố thị, nào muốn chạy đến nơi thôn sơn cùng cốc, đường đi quanh co, núi nước thì chập trùng này để dạy học đâu? Quan trọng là lương lại chẳng được bao nhiêu.
Ông Trần hài lòng gật đầu, cười càng thêm tươi:“Đã như vậy, chúng ta cũng nên trở về tiến hành công việc tiếp theo thôi.” Nói xong ông bắt tay với thôn trưởng, Giản Húc để từ biệt.
Triệu Yên vốn đứng nghe im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, “Cháu còn chưa dạo chơi đủ mà, hay để mai cháu về sau nhé?” Ánh mắt Triệu Yên thỉnh thoảng lại hướng về Giản Húc, nói đầy ám chỉ.
Người đàn ông trẻ có vẻ ngoài hoà nhã dễ gần lại cau chặt mày, “Cô không về, thì định ở đâu? Mai ai sẽ đưa cô trở về?”
Triệu Yên cắn môi, hai má hơi đỏ:“Thì… Tôi xin phép ở lại nhà anh Giản, ngày mai thì… đành làm phiền anh ấy đưa tôi về thôi.” Cô nói đầy tự tin, mà chẳng cần ý kiến từ người chủ nhà là Giản Húc, như thể nói thẳng ra thế này thì hắn sẽ không nỡ từ chối vậy.
Ông Trần nghe vậy liền hiểu, nhưng ông không đáp ứng ngay mà quay sang hỏi Giản Húc, “Cậu thấy sao?”
Giản Húc lại cau mày, đôi mắt hơi lạnh nhạt:“Thật ngại quá, nhà tôi không tiếp người ngoài ở qua đêm, nhất là phụ nữ.” Lời hắn nói rất lạnh lùng phũ phàng, có lẽ thấy chính mình quá bất lịch sự hắn lại bồi thêm một câu tránh bị mọi người xét đoán:“Nhà tôi không có nhiều phòng, với lại hai đàn ông lại để một người phụ nữ ở qua đêm thì rất không tốt.”
Ông Trần không có ý kiến, gật đầu, “Cậu nói rất phải.”
Còn Triệu Yên lại bị câu nói phũ phàng của Giản Húc làm cho nhục nhã, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc cứng đờ một cách khó coi. Phát hiện ánh mắt hả hê từ đồng nghiệp cô ta vừa nhục vừa giận.
Cô ta cắn môi, cố tìm lại chút mặt mũi:“Em… Em không ngại đâu.”
Thầm nghĩ, dù sao bản thân cô ta cũng là con gái, vừa xinh đẹp vừa có tài, bình thường sẽ chẳng có đàn ông nào nỡ lòng từ chối cô ta. Nên cô ta đã quen, nghĩ lần này mình đã hạ cái tôi xuống nói đến vậy rồi, Giản Húc không thể nào lạnh lùng từ chối cô ta tận hai lần được. Mặc dù nói Giản Húc đã có vợ chưa cưới, nhưng cô ta không tin bản tính đàn ông trong Giản Húc sẽ không mềm lòng trước cô ta.
Giản Húc thân cao chân dài, đứng cách Triệu Yên không xa không gần, ánh mắt hờ hững liếc qua Triệu Yên một cái, ngoài cười trong cười nhẹ nhàng đáp lại:“Cô không ngại, nhưng nhà tôi ngại.” Hắn nhấn mạnh câu ‘nhà tôi’ mà chẳng phải là ‘tôi’.
Triệu Yên hơi không dám tin trợn trừng mắt, sắc mặt tái mét nhưng vẫn cố vớt vát cho bằng được:“Em…em…”
Nếu Trần Dương mà ở đây chắc đã cười vỡ bụng rồi. Giản Húc đã nói vậy rồi mà cô ta vẫn cố cho được.
Giản Húc xoa mày, quay đầu đối mắt với ông Trần vô tình ngắt lời cô ta:“Nếu đã không còn việc gì, vậy tôi xin phép đi trước.” Hắn rất muốn nhanh về nhà để ở bên bé Tiêu.
Ông Trần hơi nhíu mày nhìn Triệu Yên, Đinh Quân Ngọc ném một cái ánh mắt vô cảm qua, còn người đàn ông trẻ thích cười - Đàm Đức Vinh trực tiếp cười nhạo.
Phụ nữ con gái mà mất giá quá, thấy đàn ông người ta từ chối hai lần thì tự biết rút lui đi, còn cố chấp làm gì cho người ta chán ghét.
Mà Đàm Đức Vinh đã khó chịu nãy giờ vì cô gái này rồi, hồi đầu còn thích thích cô ta mà giờ tự nhiên thấy mắt mình chắc bị mù, tự nhiên nhìn trúng một cô gái chanh chua thích tự cao lại còn vênh váo.
Gì chứ, lúc trưa anh ta có đi qua bếp nên nghe được cuộc trò chuyện giữa cô Và Cẩm Tiêu rồi. Mà Cẩm Tiêu đã nói Giản Húc đã có vợ chưa cưới rồi, mà cô ta vẫn mặt dày bám lấy cho bằng được. Nghe những lời khinh bỉ chế giễu lúc trưa đó, anh nhớ lại mà thấy ớn. Có liên quan gì tới cô ta đâu mà nói gì mà ghê gớm vậy.
Cô mụ Triệu Yên này chắc không phải kẻ ‘tầm thường’ đâu ha, bởi vì người bình thường đâu ai dám dây dưa, bám dính lấy người đã có hôn thê như cô ta đâu.
Mai sau có gì phải tránh xa cô ta ra mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất