Chương 70: Cứu người
Theo hướng ánh mắt hắn, Hứa Quân Dao nhìn thấy bộ dạng lúng túng cầm ly trà lên che đi nửa khuôn mặt của Mạc Phong Thành. Mạc Phong Tức thì thấy nàng nhìn tới mới rút lại ánh mắt của mình. Hứa Quân Dao nhún vai chớp chớp mắt nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội, ta đẹp họ nhìn ta đâu có biện pháp.
Trong đại diện báo nhiệt lên thu hút sự chú ý của Hứa Quân Dao, nãy giờ nàng không để ý vũ nữ ca múa. Thì ra bây giờ mấy phi tần của Hoàng đế lên thể hiện tài năng, cùng đúng dịp tốt để xuất đầu lộ diện trước Hoàng đế như vậy mà. Cùng với tiếng đàn nổi lên, giữa sàn cô nương dung mạo như hoa, Hứa Quân Dao nhìn tới không chớp mắt. Nàng cái gì cũng được nhưng được nhất là nhan khống, nam hay nữ chỉ cần đẹp đều sẽ thu hút ánh mắt của Hứa Quân Dao. Mạc Ảnh Quân ở bên cạnh nàng cười bất lực, xem ra hắn không chỉ cần phòng nam nhân mà nữ nhân cũng phải phòng.
Có một vị cung phi gọi là Vương quý tần lên múa kiếm, Hứa Quân Dao hai mắt tỏa sáng, hậu cung của hoàng đế đúng là ngoạ hổ tàng Long, vị tỷ tỷ này đã xinh đẹp còn biết võ công. Cảm thán xong nàng lại thấy tâm hơi trùng xuống, Hoàng đế năm sau đã sang lục tuần rồi mà vị cô nương kia nhìn qua chắc chỉ mới 16, 17 có phí phạm của trời không cơ chứ. Tiếc thương thay cho những cô nương xinh đẹp như hoa này, vẫn luôn tìm cách tránh giành ánh mắt của một lão già chỉ mong mình sống thoải mái hơn. Biết làm sao được các nàng không làm thế thì các nàng phải sống làm sao?
Vương Quý tần kết thúc được ban thưởng, A Lan Nhược Mẫn tiến lên nói muốn dâng tặng cho Hoàng đế cùng mọi người ở đây một điệu múa đặc trưng của Bắc Nguyệt nàng. Hoàng đế không từ chối, A Lan Nhược Mẫn lui xuống chuẩn bị. Một lát sau cùng năm sáu cô nương tiến tới, Hứa Quân Dao suýt chút thì sặc nước miếng vì A Lan Nhược Mẫn họ quả thực là rất táo bạo. Y phục lộ một phần eo trắng nõn, khăn che từ đầu quấn ngang lưng quần, phía dưới chân cũng lộ một đoạn, không đeo giày mà đeo lắc bạc ôm lấy đôi chân nhỏ xinh đẹp. Họ lên sàn thu hút không ít ánh mắt của những nam nhân có mặt ở đây, quả thật nếu mà Hứa Quân Dao là nam nhân cũng muốn nhào tới chà đạp ý.
Thay vì như những nữ nhân khác sợ nam nhân của mình bị hớp hồn mất thì nàng lại hứng thú cùng Mạc Ảnh Quân thảo luận về họ, tư thế múa thế nào, eo dẻo ra sao, chân nhỏ ra trắng, khuôn mặt xinh đẹp nàng đều nói qua một lượt. Mạc Ảnh Quân chỉ biết bất lực nhìn nàng hứng trí bừng bừng. Mấy nữ nhân có mặt ở đây nhìn hai người họ thì ngưỡng mộ không thôi, Thần vương ánh mắt không hề rời khỏi Vương phi của hắn, ánh mắt muốn bao nhiêu cưng chiều có bấy nhiêu cưng chiều, ánh mắt đó khiến tâm người ta mềm nhũn ra. Hạnh phúc kia các nàng từ lâu đã không có nữa rồi. Thời Tịnh Kỳ cũng ghen ghét tới tâm đều đau, tuy nàng ta có thủ đoạn để Mạc Phong Tức sủng lại mình nhưng nàng ta nhận ra giữa mình và Mạc Phong Tức có khoảng cách, mà cố kéo thế nào cũng không phá vỡ được, mà khoảng cách đó chính là do Thời Quân Dao nàng.
Đang hăng say nói thì Hứa Quân Dao dừng lại cùng với đó, động tác cầm ly rượu của nàng cứng lại, đôi lông mày cũng nhíu chặt, Mạc Ảnh Quân lo lắng hỏi. “ Sao vậy?”
Hứa Quân Dao cười trấn an hắn. “ Không sao, rượu này hơi nồng.” Cũng không biết tại sao, mới đưa chén tới gần, mùi rượu sốc tới khiến dạ dày Hứa Quân Dao cuộn trào, rất khó chịu.
Mạc Ảnh Quân nhìn ly rượu, là rượu trái cây rất nhẹ mùi cũng rất thơm. Có lẽ do nàng tửu lượng kém. “ Vậy thì không cần uống, ta kêu người đổi trà cho nàng.”
Vốn định nói không muốn uống nhưng lại sợ hắn lo lắng, đành cười nhẹ gật đầu. Nhưng sau khi trà được mang lên cảm giác trong dạ dày của nàng càng rõ ràng, còn có chút muốn nôn. Nàng kéo tay hắn nói muốn ra ngoài xử lý một tý, tìm Vũ Nương ở dưới cùng nàng tới tịnh phòng gần đó. Vũ Nương nhanh chóng choàng áo ấm kín tới tận chân lên người nàng, rồi dìu nàng đi.
Hứa Quân Dao vào tịnh phòng khoảng nửa khắc mới ra ngoài, ngày nay nàng ăn cũng không bao nhiêu, điều nôn ra toàn bộ. Dạ dày có bóp lại khó chịu tới mặt nhăn nhó. Vũ Nương thấy nàng bước ra nhanh chóng tiến lên hỏi. “ Vương phi không sao chứ?”
Nàng xua xua tay. “ Nôn ra đã dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“ Mấy hôm nay em thấy tinh thần người không tốt lắm, về phủ em gọi đại phu tới khám cho người nhé.”
“ Không cần đâu có lẽ là nghỉ ngơi không đủ thôi, em đừng lo lắng quá.” Hứa Quân Dao mới không muốn lại bị ép uống thuốc đâu, cái vị đắng của thuốc cổ đại nàng không muốn thử lại đâu.
Vũ Nương không lấy chuyển được nàng, bất đắc dĩ nghĩ sẽ nói với Vương gia, Vương phi không muốn cũng không được.
Hứa Quân Dao vịn tay Vũ Nương trở về đại điện, đi ngang đình mát cạnh hồ sen bỗng nàng nghe thấy có động tĩnh.
“ Vũ Nương, em có nghe thấy gì không?”
Vũ Nương đáp. “ Dạ, không có. Vương phi có chuyện….”
Vũ Nương còn chưa nói xong, thì một tiếng ùm như có vật nặng gì đó rơi xuống nước, lần này cả hai người đều nghe rõ. Vốn Vũ Nương định cản Hứa Quân Dao, dù sao bí mật trong cung này không ít, không nên tham gia vào vẫn hơn. Nhưng Vũ Nương chưa kịp nói, Hứa Quân Dao đã chạy tới nơi phát ra tiếng động. Vũ Nương đành nhanh chóng chạy theo.
Hứa Quân Dao chạy tới thấy dưới nước có cái gì đó quẫy đạp, nhìn xung quanh thì chỉ thấy có một góc váy xanh nhạt cùng màu với áo nàng nhanh khuất bóng ở hòn giả sơn. Nàng nhìn kỹ hơn một chút thì phát hiện ra dưới nước là người.
“ Vương phi…..”
“ Vũ Nương, có kẻ hại người, em mau chạy tới gọi Mạc Ảnh Quân tới đây, ta cứu người…”
“ Không được, trời rất lạnh Vương phi….” Vũ Nương nhanh chóng cản nàng lại.
Hứa Quân Dao sốt ruột nói: “ Em biết bơi sao?”
Vũ Nương lắc đầu. “ Vậy được rồi nhanh lên đừng để hung thủ chạy mất.” Không nói thêm câu nào, Hứa Quân Dao cởi áo choàng nhắm mắt, lấy quyết tâm…
Ùm…. Hứa Quân Dao nhảy xuống không chút do dự. Vũ Nương ngây ngốc, sau đó chạy nhanh về phía đại điện.
Lúc Vũ Nương chạy gần tới nơi, thì thấy một đoàn người gấp gáp đi về phía này. Dẫn đầu là Hoàng đế, phía sau có Thần Vương, mấy vị Vương gia còn có các phi tử. Hoa phi nhanh chân nhất, mắt còn đỏ ửng… Vũ Nương thấy như vậy bỗng dưng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế….
Vũ Nương hơi ngửng đầu ra hiệu với Mạc Ảnh Quân, Mạc Ảnh Quân cùng nhìn về phía nàng ta. Cửu hoàng tử bị rơi xuống nước, nữ tử mặc váy xanh nhạt, Vũ Nương…… xâu chuỗi lại có lẽ liên quan tới nương tử hắn….
Bên Hứa Quân Dao, nàng nhảy xuống nước cái lạnh của mùa đông làm nước như đóng băng lại, trong nước đang kết băng mỏng đâm vào người nàng lạnh tới đại não tê dại. Nàng cố gắng kìm chế cảm giác tê cứng của tứ chi, bơi lại gần kéo lấy dáng người nhỏ nhắn kia, nàng giật mình còn là một đứa trẻ. Hứa Quân Dao càng thêm quyết tâm phải đem đứa bé này kéo lên bờ, nàng cắn răng, cảm giác áp bức nơi lồng ngực truyền tới ngày càng rõ ràng. Cho tới khi kéo được đứa bé lại gần bờ, nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới, nàng run run hướng về phía đoàn người đi tới….
“ Ở đây…ở đây….có….” Hứa Quân Dao há miệng, một ngụm nước lớn tràn vào cổ họng nàng. Hứa Quân Dao như bị một thứ gì kéo xuống, cả người dần chìm đi, trên bờ ồn ào tiếng nàng cũng không nghe ra được chữ nào, chỉ biết là đứa bé kia đã được đưa lên bờ. Giây phút nàng chìm xuống phía dưới, tay nàng được bắt lấy, cảm giác quen thuộc ập tới, Mạc Ảnh Quân ôm nàng từ dưới nước lên. Cả người nàng lạnh ngắt, mấy ngón tay đã tím ngắt, nhếch nhác trông rất dọa người.
Trong đại diện báo nhiệt lên thu hút sự chú ý của Hứa Quân Dao, nãy giờ nàng không để ý vũ nữ ca múa. Thì ra bây giờ mấy phi tần của Hoàng đế lên thể hiện tài năng, cùng đúng dịp tốt để xuất đầu lộ diện trước Hoàng đế như vậy mà. Cùng với tiếng đàn nổi lên, giữa sàn cô nương dung mạo như hoa, Hứa Quân Dao nhìn tới không chớp mắt. Nàng cái gì cũng được nhưng được nhất là nhan khống, nam hay nữ chỉ cần đẹp đều sẽ thu hút ánh mắt của Hứa Quân Dao. Mạc Ảnh Quân ở bên cạnh nàng cười bất lực, xem ra hắn không chỉ cần phòng nam nhân mà nữ nhân cũng phải phòng.
Có một vị cung phi gọi là Vương quý tần lên múa kiếm, Hứa Quân Dao hai mắt tỏa sáng, hậu cung của hoàng đế đúng là ngoạ hổ tàng Long, vị tỷ tỷ này đã xinh đẹp còn biết võ công. Cảm thán xong nàng lại thấy tâm hơi trùng xuống, Hoàng đế năm sau đã sang lục tuần rồi mà vị cô nương kia nhìn qua chắc chỉ mới 16, 17 có phí phạm của trời không cơ chứ. Tiếc thương thay cho những cô nương xinh đẹp như hoa này, vẫn luôn tìm cách tránh giành ánh mắt của một lão già chỉ mong mình sống thoải mái hơn. Biết làm sao được các nàng không làm thế thì các nàng phải sống làm sao?
Vương Quý tần kết thúc được ban thưởng, A Lan Nhược Mẫn tiến lên nói muốn dâng tặng cho Hoàng đế cùng mọi người ở đây một điệu múa đặc trưng của Bắc Nguyệt nàng. Hoàng đế không từ chối, A Lan Nhược Mẫn lui xuống chuẩn bị. Một lát sau cùng năm sáu cô nương tiến tới, Hứa Quân Dao suýt chút thì sặc nước miếng vì A Lan Nhược Mẫn họ quả thực là rất táo bạo. Y phục lộ một phần eo trắng nõn, khăn che từ đầu quấn ngang lưng quần, phía dưới chân cũng lộ một đoạn, không đeo giày mà đeo lắc bạc ôm lấy đôi chân nhỏ xinh đẹp. Họ lên sàn thu hút không ít ánh mắt của những nam nhân có mặt ở đây, quả thật nếu mà Hứa Quân Dao là nam nhân cũng muốn nhào tới chà đạp ý.
Thay vì như những nữ nhân khác sợ nam nhân của mình bị hớp hồn mất thì nàng lại hứng thú cùng Mạc Ảnh Quân thảo luận về họ, tư thế múa thế nào, eo dẻo ra sao, chân nhỏ ra trắng, khuôn mặt xinh đẹp nàng đều nói qua một lượt. Mạc Ảnh Quân chỉ biết bất lực nhìn nàng hứng trí bừng bừng. Mấy nữ nhân có mặt ở đây nhìn hai người họ thì ngưỡng mộ không thôi, Thần vương ánh mắt không hề rời khỏi Vương phi của hắn, ánh mắt muốn bao nhiêu cưng chiều có bấy nhiêu cưng chiều, ánh mắt đó khiến tâm người ta mềm nhũn ra. Hạnh phúc kia các nàng từ lâu đã không có nữa rồi. Thời Tịnh Kỳ cũng ghen ghét tới tâm đều đau, tuy nàng ta có thủ đoạn để Mạc Phong Tức sủng lại mình nhưng nàng ta nhận ra giữa mình và Mạc Phong Tức có khoảng cách, mà cố kéo thế nào cũng không phá vỡ được, mà khoảng cách đó chính là do Thời Quân Dao nàng.
Đang hăng say nói thì Hứa Quân Dao dừng lại cùng với đó, động tác cầm ly rượu của nàng cứng lại, đôi lông mày cũng nhíu chặt, Mạc Ảnh Quân lo lắng hỏi. “ Sao vậy?”
Hứa Quân Dao cười trấn an hắn. “ Không sao, rượu này hơi nồng.” Cũng không biết tại sao, mới đưa chén tới gần, mùi rượu sốc tới khiến dạ dày Hứa Quân Dao cuộn trào, rất khó chịu.
Mạc Ảnh Quân nhìn ly rượu, là rượu trái cây rất nhẹ mùi cũng rất thơm. Có lẽ do nàng tửu lượng kém. “ Vậy thì không cần uống, ta kêu người đổi trà cho nàng.”
Vốn định nói không muốn uống nhưng lại sợ hắn lo lắng, đành cười nhẹ gật đầu. Nhưng sau khi trà được mang lên cảm giác trong dạ dày của nàng càng rõ ràng, còn có chút muốn nôn. Nàng kéo tay hắn nói muốn ra ngoài xử lý một tý, tìm Vũ Nương ở dưới cùng nàng tới tịnh phòng gần đó. Vũ Nương nhanh chóng choàng áo ấm kín tới tận chân lên người nàng, rồi dìu nàng đi.
Hứa Quân Dao vào tịnh phòng khoảng nửa khắc mới ra ngoài, ngày nay nàng ăn cũng không bao nhiêu, điều nôn ra toàn bộ. Dạ dày có bóp lại khó chịu tới mặt nhăn nhó. Vũ Nương thấy nàng bước ra nhanh chóng tiến lên hỏi. “ Vương phi không sao chứ?”
Nàng xua xua tay. “ Nôn ra đã dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“ Mấy hôm nay em thấy tinh thần người không tốt lắm, về phủ em gọi đại phu tới khám cho người nhé.”
“ Không cần đâu có lẽ là nghỉ ngơi không đủ thôi, em đừng lo lắng quá.” Hứa Quân Dao mới không muốn lại bị ép uống thuốc đâu, cái vị đắng của thuốc cổ đại nàng không muốn thử lại đâu.
Vũ Nương không lấy chuyển được nàng, bất đắc dĩ nghĩ sẽ nói với Vương gia, Vương phi không muốn cũng không được.
Hứa Quân Dao vịn tay Vũ Nương trở về đại điện, đi ngang đình mát cạnh hồ sen bỗng nàng nghe thấy có động tĩnh.
“ Vũ Nương, em có nghe thấy gì không?”
Vũ Nương đáp. “ Dạ, không có. Vương phi có chuyện….”
Vũ Nương còn chưa nói xong, thì một tiếng ùm như có vật nặng gì đó rơi xuống nước, lần này cả hai người đều nghe rõ. Vốn Vũ Nương định cản Hứa Quân Dao, dù sao bí mật trong cung này không ít, không nên tham gia vào vẫn hơn. Nhưng Vũ Nương chưa kịp nói, Hứa Quân Dao đã chạy tới nơi phát ra tiếng động. Vũ Nương đành nhanh chóng chạy theo.
Hứa Quân Dao chạy tới thấy dưới nước có cái gì đó quẫy đạp, nhìn xung quanh thì chỉ thấy có một góc váy xanh nhạt cùng màu với áo nàng nhanh khuất bóng ở hòn giả sơn. Nàng nhìn kỹ hơn một chút thì phát hiện ra dưới nước là người.
“ Vương phi…..”
“ Vũ Nương, có kẻ hại người, em mau chạy tới gọi Mạc Ảnh Quân tới đây, ta cứu người…”
“ Không được, trời rất lạnh Vương phi….” Vũ Nương nhanh chóng cản nàng lại.
Hứa Quân Dao sốt ruột nói: “ Em biết bơi sao?”
Vũ Nương lắc đầu. “ Vậy được rồi nhanh lên đừng để hung thủ chạy mất.” Không nói thêm câu nào, Hứa Quân Dao cởi áo choàng nhắm mắt, lấy quyết tâm…
Ùm…. Hứa Quân Dao nhảy xuống không chút do dự. Vũ Nương ngây ngốc, sau đó chạy nhanh về phía đại điện.
Lúc Vũ Nương chạy gần tới nơi, thì thấy một đoàn người gấp gáp đi về phía này. Dẫn đầu là Hoàng đế, phía sau có Thần Vương, mấy vị Vương gia còn có các phi tử. Hoa phi nhanh chân nhất, mắt còn đỏ ửng… Vũ Nương thấy như vậy bỗng dưng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế….
Vũ Nương hơi ngửng đầu ra hiệu với Mạc Ảnh Quân, Mạc Ảnh Quân cùng nhìn về phía nàng ta. Cửu hoàng tử bị rơi xuống nước, nữ tử mặc váy xanh nhạt, Vũ Nương…… xâu chuỗi lại có lẽ liên quan tới nương tử hắn….
Bên Hứa Quân Dao, nàng nhảy xuống nước cái lạnh của mùa đông làm nước như đóng băng lại, trong nước đang kết băng mỏng đâm vào người nàng lạnh tới đại não tê dại. Nàng cố gắng kìm chế cảm giác tê cứng của tứ chi, bơi lại gần kéo lấy dáng người nhỏ nhắn kia, nàng giật mình còn là một đứa trẻ. Hứa Quân Dao càng thêm quyết tâm phải đem đứa bé này kéo lên bờ, nàng cắn răng, cảm giác áp bức nơi lồng ngực truyền tới ngày càng rõ ràng. Cho tới khi kéo được đứa bé lại gần bờ, nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới, nàng run run hướng về phía đoàn người đi tới….
“ Ở đây…ở đây….có….” Hứa Quân Dao há miệng, một ngụm nước lớn tràn vào cổ họng nàng. Hứa Quân Dao như bị một thứ gì kéo xuống, cả người dần chìm đi, trên bờ ồn ào tiếng nàng cũng không nghe ra được chữ nào, chỉ biết là đứa bé kia đã được đưa lên bờ. Giây phút nàng chìm xuống phía dưới, tay nàng được bắt lấy, cảm giác quen thuộc ập tới, Mạc Ảnh Quân ôm nàng từ dưới nước lên. Cả người nàng lạnh ngắt, mấy ngón tay đã tím ngắt, nhếch nhác trông rất dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất