Chương 92: Nàng ta không giám!
Thoáng chốc bóng dáng đoàn quân đã chẳng còn thấy đâu, khói bụi mịt mù Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm quan tâm nàng vẫn đứng đó hướng mắt ra xa. Ngoại trừ nàng vẫn còn Đức phi hai mắt đỏ hoe không nghe lời can ngăn vẫn đứng hướng mắt về phía đoàn quân rời đi.
“ Vương phi, chú ý thân thể chớ quá thương tâm!” Vũ Nương không giám khuyên bảo nhiều, sợ nàng thương tâm lại khóc, sợ thân thể nàng chịu không nổi. Miên Miên nhịn khóc tới đỏ mắt chỉ sợ làm nàng lại càng thêm buồn. Hứa Quân Dao nhìn các nàng ánh mắt bình đạm, buồn đến yên lặng.
Sợ nhất là một ngày bản thân nhận ra bị trí của người bên cạnh mình đã quan trọng tới mức không thể rời xa, đời trước có bạn trai có lẽ Hứa Quân Dao cũng chưa phải là thật lòng yêu. Nàng chỉ là phản nghịch, thấy ba không đồng ý liền nhất quyết yêu người đó để rồi bị phản bội, tạo ra vết thương lòng. Hứa Quân Dao bây giờ mới hiểu thế nào mới thực sự là yêu. Là chấp nhận hết tất cả thói quen tốt xấu của người đó, là khi biết người đó dấn thân vào nguy hiểm tâm can liền đau đến không chịu nổi. Nàng đương nhiên là đau lòng vì hai người phải xa nhau, nhưng đau đớn nhiều hơn là hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Mà thân là thê tử kết tóc người đầu ấp tay gối với hắn, nàng lại chẳng thể làm gì cả.
Bước chân nhẹ dần đường phía trước dần mơ hồ, trời bỗng tối sầm trước mắt. Vũ Nương cùng Miên Miên hốt hoảng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng. Hứa Quân Dao ngất đi xung quanh trở nên hỗn loạn.
Đức phi nhanh chóng phân phó: “ Mẫu đỡ Thần Vương phi về Hoa Dung Cung.” Đức phi cùng vài cung nữ, người của Vương phi nhanh chóng đưa nàng về cung của Đức Phi.
Vũ Nương muốn ngăn lại nhưng xem tình hình của nàng, Vũ Nương không giám làm liều. Chỉ đành cầu cứu Mạc Xuyên. Nhất định không thể để chuyện Hứa Quân Dao mang thai bị lộ, hiện tại Mạc Ảnh Quân không ở trong kinh, thân phận Thần Vương phi lại đặc biệt, không ít người nhìn ngó con thừa tự của Mạc Ảnh Quân, để lộ ra nàng và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm. Đức phi này còn chưa biết là có đáng tin hay không nữ nhân trong cung nào có ai đơn giản.
……
Hứa Quân Dao thấy bên tai ồn ào tới khó chịu, nàng nhíu chặt mày khó khăn mở mắt.
“ Vương phi tỉnh rồi! Vương phi người còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?” Miên Miên vội vàng hỏi.
“ Miên Miên Vương phi còn mệt, muội từ từ thôi!” Vũ Nương ngăn nàng lại.
Trong tiếng ồn ào của đám nha đầu, Hứa Quân Dao còn nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng của Hoàng đế.
“ Thần Vương phi sao rồi!”
“ Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thần Vương phi do thân thể suy yếu gần đây lao lực quá độ, suy nghĩ cộng thương tâm dẫn tới thân thể mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn! Thần sẽ đi kê thuốc ngay!” Viện chính toát mồ hôi hột, phu thê nhà Thần vương này cũng quá lạ đi, rõ ràng nhìn rất suy yếu nhưng bắt mạch lại chẳng ra bệnh gì. Làm lão phải nhắm mắt nói liều theo Thu cô bên cạnh Đức phi.
Đức phi thấy Hoàng đế có vẻ suy tính nhìn vào trong liền bước lên nói: “ Hoàng Thượng, tiểu cô nương này cũng thật không may. Phu quân phải đi xa chắc gần đây cũng tất bật chuẩn bị không ít, mệt mỏi tới độ này cũng không bikhông biết là đã thương tâm bao nhiêu rồi!” Đức phi nghĩ lại cảnh ngộ của mình, lại nhìn Hứa Quân Dao trước đó hình như bản thân cũng chỉ bằng tuổi nàng bây giờ. Coi như Đức phi sẽ cho Hứa Quân Dao ân huệ này, trượng phu Hứa Quân Dao đã giúp Đức phi một ân huệ lớn như thế.
Hoàng đế nhìn ánh mắt buồn vô định của Đức phi cảm giác nghi ngờ trong lòng liền đổi thành có lỗi, nàng ta bao năm mới gặp lại con trai, Hoàng đế lại nhẫn tâm như thế để hắn đi đánh trận ngay sau đó. Lời thương xót Đức phi dành cho Hứa Quân Dao không phải là đang trách khéo Hoàng đế sao? Hoàng đế còn có lời muốn nói nhưng căn bản Đức phi không muốn nghe, nàng ta nhẹ phúc thân với Hoàng đế rồi đi vào phòng trong. Hoàng đế chững lại vài giây rồi rời đi, Hoàng đế nhận ra rằng Đức phi và mình đã là quá khứ và chẳng thể như trước.
Trở về Kính Minh điện dưới cơn nóng giận Hoàng đế đem đồ trên bàn đạp đổ toàn bộ, đám nô tài sợ hãi chỉ giám cúi dập người.
“ Hoàng Thượng bớt giận! Xin người bảo trọng long thể!” Lý Chính xua tay đuổi hết đám nô tài ra ngoài, Hoàng đế tức giận người xui xẻo nhất chính là đám nói tài bọn họ. Nhưng thân là tổng quản thân cận nhất bên cạnh, Lý Chính lại chẳng thể chạy như đám nô tài kia, chỉ cầu Hoàng đế sớm bớt giận.
“ Ngươi nói xem tại sao không ai chịu hiểu….” Người làm Hoàng đế cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Hắn là Hoàng đế của Mạc Hi Quốc sau mới là trượng phu của các nàng. Đức phi không giống họ không đòi hỏi như những nữ nhân kia, Hoàng đế cứ nghĩ nàng khác họ sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của người ngồi trên vị trí cửu ngữu trí tôn, nhưng không nàng căn bản là không hiểu.
Hoa Dung Cung
“ Hôm nay cảm tạ Đức phi, Quân Dao trong người không khỏe không làm phiền nữa!” Hứa Quân Dao ngay sau khi ổn định liền không chần trừ ngay lập tức muốn rời đi. Nàng không tin Đức phi lại giúp nàng không công, cho dù Mạc Ảnh Quân đã cứu Mạc Phong Nhiên nhưng không có nghĩa là Đức phi đáng tin. Nàng không tính gây thêm rắc rối cho Mạc Ảnh Quân.
Đức phi đối với sự cảnh giác của Hứa Quân Dao chỉ cười không nói, nếu là bản thân Đức phi cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng. “ Thần Vương phi chớ lo lắng, ta không có ý xấu. Đây là tất cả những điều Vương gia muốn biết, nhờ Vương phi chuyển tới Vương gia!” Đức phi lại gần Hứa Quân Dao giật vờ thân thiết nắm tay nàng, nói nhỏ rồi nhét vào tay Hứa Quân Dao một phong thư.
Đức phi rất nhanh tay đến lúc rời ra chỉ trong chớp nhoáng. Hứa Quân Dao nhìn Đức phi, bên trong phong thư này có lẽ là sự thật Mạc Ảnh Quân tìm kiếm bao lâu nay. Nhưng tại sao lại lựa chọn lúc này mới gửi tới nàng….
“ Có chút chậm trễ vẫn mong Vương phi chép trách móc!” Đức phi cười cười nói, đem trà bánh đặt lên bàn, như là xin lỗi vì việc không tiếp đãi kịp thật ra là đang giải thích việc phong thư.
Hứa Quân Dao cười nhạt: “ Đức phi có lòng, Quân Dao không làm phiền Nương Nương nữa!”
Tới cửa điện Miên Miên lẹ miệng lo lắng nói: “ Vương phi chuyện của người, Đức phi sẽ không để lộ…”
“ Miên Miên!” Vũ Nương nhanh chóng ngăn Miên Miên lại, Hoàng cung đâu phải nơi có thể tùy tiện nói.
Hứa Quân Dao lạnh nhạt nói: “ Nàng ta không giám, Mạc Ảnh Quân có thể đưa hắn ra khỏi nơi đó cũng có thể tống hắn trở lại.” Thậm trí còn có thể khiến hắn thảm hại hơn.
Hứa Quân Dao rời đi tỳ nữ cũng báo lại những lời này với Đức phi. Thu cô nghe xong lo lắng nói: “ Nương Nương, Thần Vương phi này cũng thật hống hách, còn không biết ơn…”
Đức phi dịu dàng cười không trả lời, Đức phi biết Hứa Quân Dao đây là nói cho mình nghe, tiểu cô nương cũng biết xù lông dọa người rồi. Đức phi cũng không định nói chuyện nàng mang thai ra bên ngoài, Đức phi đã trải qua những ngày mang thai khổ cực, nên có thể giúp đỡ được thì cũng sẽ cố gắng để nữ nhân khác trải qua như mình. Hứa Quân Dao phận tốt hơn nàng ta, có một phu quân tốt lại thương nàng như Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân cũng tốt số có được một nữ nhân xinh đẹp, biết suy nghĩ, cảm thông cho hắn như nàng(Hứa Quân Dao). Cũng tốt có lẽ Hứa Quân Dao này sẽ bù đắp được phần nào tổn thương thời niên thiếu cho Mạc Ảnh Quân.
“ Vương phi, chú ý thân thể chớ quá thương tâm!” Vũ Nương không giám khuyên bảo nhiều, sợ nàng thương tâm lại khóc, sợ thân thể nàng chịu không nổi. Miên Miên nhịn khóc tới đỏ mắt chỉ sợ làm nàng lại càng thêm buồn. Hứa Quân Dao nhìn các nàng ánh mắt bình đạm, buồn đến yên lặng.
Sợ nhất là một ngày bản thân nhận ra bị trí của người bên cạnh mình đã quan trọng tới mức không thể rời xa, đời trước có bạn trai có lẽ Hứa Quân Dao cũng chưa phải là thật lòng yêu. Nàng chỉ là phản nghịch, thấy ba không đồng ý liền nhất quyết yêu người đó để rồi bị phản bội, tạo ra vết thương lòng. Hứa Quân Dao bây giờ mới hiểu thế nào mới thực sự là yêu. Là chấp nhận hết tất cả thói quen tốt xấu của người đó, là khi biết người đó dấn thân vào nguy hiểm tâm can liền đau đến không chịu nổi. Nàng đương nhiên là đau lòng vì hai người phải xa nhau, nhưng đau đớn nhiều hơn là hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Mà thân là thê tử kết tóc người đầu ấp tay gối với hắn, nàng lại chẳng thể làm gì cả.
Bước chân nhẹ dần đường phía trước dần mơ hồ, trời bỗng tối sầm trước mắt. Vũ Nương cùng Miên Miên hốt hoảng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng. Hứa Quân Dao ngất đi xung quanh trở nên hỗn loạn.
Đức phi nhanh chóng phân phó: “ Mẫu đỡ Thần Vương phi về Hoa Dung Cung.” Đức phi cùng vài cung nữ, người của Vương phi nhanh chóng đưa nàng về cung của Đức Phi.
Vũ Nương muốn ngăn lại nhưng xem tình hình của nàng, Vũ Nương không giám làm liều. Chỉ đành cầu cứu Mạc Xuyên. Nhất định không thể để chuyện Hứa Quân Dao mang thai bị lộ, hiện tại Mạc Ảnh Quân không ở trong kinh, thân phận Thần Vương phi lại đặc biệt, không ít người nhìn ngó con thừa tự của Mạc Ảnh Quân, để lộ ra nàng và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm. Đức phi này còn chưa biết là có đáng tin hay không nữ nhân trong cung nào có ai đơn giản.
……
Hứa Quân Dao thấy bên tai ồn ào tới khó chịu, nàng nhíu chặt mày khó khăn mở mắt.
“ Vương phi tỉnh rồi! Vương phi người còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?” Miên Miên vội vàng hỏi.
“ Miên Miên Vương phi còn mệt, muội từ từ thôi!” Vũ Nương ngăn nàng lại.
Trong tiếng ồn ào của đám nha đầu, Hứa Quân Dao còn nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng của Hoàng đế.
“ Thần Vương phi sao rồi!”
“ Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thần Vương phi do thân thể suy yếu gần đây lao lực quá độ, suy nghĩ cộng thương tâm dẫn tới thân thể mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn! Thần sẽ đi kê thuốc ngay!” Viện chính toát mồ hôi hột, phu thê nhà Thần vương này cũng quá lạ đi, rõ ràng nhìn rất suy yếu nhưng bắt mạch lại chẳng ra bệnh gì. Làm lão phải nhắm mắt nói liều theo Thu cô bên cạnh Đức phi.
Đức phi thấy Hoàng đế có vẻ suy tính nhìn vào trong liền bước lên nói: “ Hoàng Thượng, tiểu cô nương này cũng thật không may. Phu quân phải đi xa chắc gần đây cũng tất bật chuẩn bị không ít, mệt mỏi tới độ này cũng không bikhông biết là đã thương tâm bao nhiêu rồi!” Đức phi nghĩ lại cảnh ngộ của mình, lại nhìn Hứa Quân Dao trước đó hình như bản thân cũng chỉ bằng tuổi nàng bây giờ. Coi như Đức phi sẽ cho Hứa Quân Dao ân huệ này, trượng phu Hứa Quân Dao đã giúp Đức phi một ân huệ lớn như thế.
Hoàng đế nhìn ánh mắt buồn vô định của Đức phi cảm giác nghi ngờ trong lòng liền đổi thành có lỗi, nàng ta bao năm mới gặp lại con trai, Hoàng đế lại nhẫn tâm như thế để hắn đi đánh trận ngay sau đó. Lời thương xót Đức phi dành cho Hứa Quân Dao không phải là đang trách khéo Hoàng đế sao? Hoàng đế còn có lời muốn nói nhưng căn bản Đức phi không muốn nghe, nàng ta nhẹ phúc thân với Hoàng đế rồi đi vào phòng trong. Hoàng đế chững lại vài giây rồi rời đi, Hoàng đế nhận ra rằng Đức phi và mình đã là quá khứ và chẳng thể như trước.
Trở về Kính Minh điện dưới cơn nóng giận Hoàng đế đem đồ trên bàn đạp đổ toàn bộ, đám nô tài sợ hãi chỉ giám cúi dập người.
“ Hoàng Thượng bớt giận! Xin người bảo trọng long thể!” Lý Chính xua tay đuổi hết đám nô tài ra ngoài, Hoàng đế tức giận người xui xẻo nhất chính là đám nói tài bọn họ. Nhưng thân là tổng quản thân cận nhất bên cạnh, Lý Chính lại chẳng thể chạy như đám nô tài kia, chỉ cầu Hoàng đế sớm bớt giận.
“ Ngươi nói xem tại sao không ai chịu hiểu….” Người làm Hoàng đế cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Hắn là Hoàng đế của Mạc Hi Quốc sau mới là trượng phu của các nàng. Đức phi không giống họ không đòi hỏi như những nữ nhân kia, Hoàng đế cứ nghĩ nàng khác họ sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của người ngồi trên vị trí cửu ngữu trí tôn, nhưng không nàng căn bản là không hiểu.
Hoa Dung Cung
“ Hôm nay cảm tạ Đức phi, Quân Dao trong người không khỏe không làm phiền nữa!” Hứa Quân Dao ngay sau khi ổn định liền không chần trừ ngay lập tức muốn rời đi. Nàng không tin Đức phi lại giúp nàng không công, cho dù Mạc Ảnh Quân đã cứu Mạc Phong Nhiên nhưng không có nghĩa là Đức phi đáng tin. Nàng không tính gây thêm rắc rối cho Mạc Ảnh Quân.
Đức phi đối với sự cảnh giác của Hứa Quân Dao chỉ cười không nói, nếu là bản thân Đức phi cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng. “ Thần Vương phi chớ lo lắng, ta không có ý xấu. Đây là tất cả những điều Vương gia muốn biết, nhờ Vương phi chuyển tới Vương gia!” Đức phi lại gần Hứa Quân Dao giật vờ thân thiết nắm tay nàng, nói nhỏ rồi nhét vào tay Hứa Quân Dao một phong thư.
Đức phi rất nhanh tay đến lúc rời ra chỉ trong chớp nhoáng. Hứa Quân Dao nhìn Đức phi, bên trong phong thư này có lẽ là sự thật Mạc Ảnh Quân tìm kiếm bao lâu nay. Nhưng tại sao lại lựa chọn lúc này mới gửi tới nàng….
“ Có chút chậm trễ vẫn mong Vương phi chép trách móc!” Đức phi cười cười nói, đem trà bánh đặt lên bàn, như là xin lỗi vì việc không tiếp đãi kịp thật ra là đang giải thích việc phong thư.
Hứa Quân Dao cười nhạt: “ Đức phi có lòng, Quân Dao không làm phiền Nương Nương nữa!”
Tới cửa điện Miên Miên lẹ miệng lo lắng nói: “ Vương phi chuyện của người, Đức phi sẽ không để lộ…”
“ Miên Miên!” Vũ Nương nhanh chóng ngăn Miên Miên lại, Hoàng cung đâu phải nơi có thể tùy tiện nói.
Hứa Quân Dao lạnh nhạt nói: “ Nàng ta không giám, Mạc Ảnh Quân có thể đưa hắn ra khỏi nơi đó cũng có thể tống hắn trở lại.” Thậm trí còn có thể khiến hắn thảm hại hơn.
Hứa Quân Dao rời đi tỳ nữ cũng báo lại những lời này với Đức phi. Thu cô nghe xong lo lắng nói: “ Nương Nương, Thần Vương phi này cũng thật hống hách, còn không biết ơn…”
Đức phi dịu dàng cười không trả lời, Đức phi biết Hứa Quân Dao đây là nói cho mình nghe, tiểu cô nương cũng biết xù lông dọa người rồi. Đức phi cũng không định nói chuyện nàng mang thai ra bên ngoài, Đức phi đã trải qua những ngày mang thai khổ cực, nên có thể giúp đỡ được thì cũng sẽ cố gắng để nữ nhân khác trải qua như mình. Hứa Quân Dao phận tốt hơn nàng ta, có một phu quân tốt lại thương nàng như Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân cũng tốt số có được một nữ nhân xinh đẹp, biết suy nghĩ, cảm thông cho hắn như nàng(Hứa Quân Dao). Cũng tốt có lẽ Hứa Quân Dao này sẽ bù đắp được phần nào tổn thương thời niên thiếu cho Mạc Ảnh Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất