Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 33

Trước Sau
“Đừng quậy nữa.”

Mấy chén rượu như nước vào bụng, Lâm Bằng mở mắt ra nhìn lướt qua Cao Hạo vẫn còn đang đánh Trịnh Uy, giọng hắn rất nhẹ, nhưng Cao Hạo lại lập tức ngừng tay, đứng nghiêm túc, ngay cả Trịnh Uy, trên người bẩn thỉu cũng đứng thẳng tắp.

Hùng Bá ném đậu phộng vào trong miệng, cắn rộp rộp.

Hắn thoạt nhìn hờ hững, nhưng cặp mắt kia lại lóe lên một tia sáng.

“Đứng ngốc đó làm cái gì?”

Lâm Bằng khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ ghế đá trước mặt, Cao Hạo cùng Trịnh Uy vội vã ngồi xuống.

Lâm Bằng tự tay đổ đầy rượu cho ba người Cao Hạo, sau đó cầm chén rượu của mình lên nói với ba người: “Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, sống và chết cũng trải qua, ta cũng không phí lời, hôm nay tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, ta cứ uống trước rồi nói sau!”

Dứt lời, Lâm Bằng liền ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Sau đó, ba người Hùng Bá mới uống chén rượu của mình.

Sau đó mọi người nói ít đi, rượu lại càng uống càng nhiều, tửu lượng của Lâm Bằng cùng Cao Hạo kém cỏi nhất trong mấy người, không bao lâu sau đỏ cả mặt, bắt đầu nói nhảm mấy lời say rượu.

“Ôi, hôm qua phu lang của ta, ta, hức… tịch thu hết tiền riêng.”

Cao Hạo hối hận, sớm biết thế đã đổi chỗ bí mật hơn.

“Không có tiền đồ.”

Sắc mặt Trịnh Uy cũng có chút đỏ lên, lúc này nghe thấy mấy lời trong miệng Cao Hạo, cười nhạo nói.

Cao Hạo xấu hổ căng mặt, trừng Trịnh Uy: “Huynh đừng có nói.. Nói chuyện! Không phải.. Chỉ là đi nhà xí thôi sao, chuyện này không trách.. huynh, huynh nói một chút xem, trốn làm cái gì chứ?”

Hùng Bá nghe vậy khẽ cau mày, hắn nhìn nhìn về phía Lâm Bằng hơi cúi đầu đầu tiên, Lâm Bằng không phản ứng.

Trịnh Uy lại bị lời Cao Hạo nói chọt trúng bức tường trong tim, vành mắt hắn lập tức đỏ lên, chớ nhìn hắn là một đại hán tử, vừa nghĩ tới chuyện năm đó hắn liền hổ thẹn không kềm chế được, “Sao lại không trách ta! Nếu như ta nhịn một chút, vẫn trông coi, thì sẽ không bị đám súc sinh đó thừa cơ mà vào, hại…. Sao lại không trách ta!”

“Đừng nói nữa.”

Hùng Bá dằn mạnh chén rượu xuống, cả người tuôn ra một loại khí thế ác liệt, lúc này Trịnh Uy cùng Cao Hạo mới thanh tỉnh một ít, vội vã nhìn về phía Lâm Bằng.

Lâm Bằng nhẹ nhàng để chén rượu xuống, nhìn ba người cười nói: “Làm sao vậy? Hình như ta uống nhiều rồi, choáng quá.”

“Ta dìu huynh trở về phòng nghỉ ngơi.”

Trịnh Uy lập tức nói.

“Không cần không cần.”

Lâm Bằng ngăn cản Trịnh Uy, hắn nhìn Trịnh Uy một lúc, lại nghiêng đầu nhìn Cao Hạo cùng Hùng Bá một chút, cuối cùng cảm khái nói: “Các người đều thành hôn, đều có một cái nhà, ta vui vẻ vì các người, thật sự.”

Cao Hạo lập tức đỏ cả mắt, cúi thấp đầu xuống.

Mặt Hùng Bá không hề có cảm xúc, tay đặt ở đầu gối lại nắm thành quyền.

“Ta rất không yên lòng Bách Diện, bây giờ từng người đều có gia thất, chắc có thể hiểu rõ ý của ta.”

Lâm Bằng đã say, nhưng hắn vẫn chậm rãi nói ra từng chữ từng câu.

“Bọn ta hiểu rõ, ta cũng sẽ bảo vệ tốt người nhà của mình.”

Hùng Bá mở miệng nói.

Trịnh Uy cùng Cao Hạo căng cứng, bọn họ nhìn về phía Hùng Bá, Hùng Bá lại không nhìn bọn họ một cái.

Lâm Bằng đi vào nhà, Cao Hạo đi múc nước lạnh rửa mặt, sau đó ba người ngồi cùng một chỗ.

“Hùng Bá, huynh có ý gì?”

Lúc này Trịnh Uy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn nhìn chòng chọc vào Hùng Bá hỏi, Cao Hạo cũng nhìn về phía Hùng Bá.

Hùng Bá dùng một loại nghiêm túc trước nay chưa có nhìn lại Trịnh Uy: “Hùng gia, Trịnh gia, Cao gia đã bảo vệ Mộc gia gần năm trăm năm, bây giờ lệnh bài đã huỷ.”

“Hủy thì đã sao? Nếu huynh ấy muốn báo thù, Cao Hạo ta không cần lệnh bài cũng nguyện ý đi theo.”

Cao Hạo có chút phẫn nộ nhìn Hùng Bá nói.

Hùng Bá đứng lên, “Các người còn nhớ tổ huấn không?”

Trịnh Uy cùng Cao Hạo lập tức ngậm miệng lại.

Hùng Bá thở dài, rời đi.

Trịnh Uy cùng Cao Hạo nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng ra cửa viện.

Trong phòng Lâm Bằng nghe tiếng cửa viện bị đóng lại, thở dài nhắm hai mắt lại.

Đến tiệm vải Triệu gia lấy đồ xong, Hùng Bá một đường trầm mặc đuổi Trịnh Uy về Trịnh gia, sau đó đến cửa hàng đón Triệu Văn.

Triệu Văn mới vừa đóng cửa hàng, hắn ngồi trên xe bò, không hiểu hỏi: “Mặt thối như thế, ai chọc giận huynh?”

Hùng Bá sờ sờ mặt, hiếm thấy thở dài trước mặt Triệu Văn nói: “Hôm nay không vui.”

“Trở về rồi hãy nói.”

Triệu Văn nói.

Hùng Bá gật đầu, điều khiển xe bò đuổi kịp bọn Hùng Vân.

“…. Nói cách khác Lâm Bằng muốn báo thù.”

Nghe Hùng Bá nói xong, Triệu Văn tổng kết nói.

Hùng Bá gật đầu, “Nếu như ta là hắn, ta cũng sẽ chọn báo thù.”

Triệu Văn gật đầu.

“Lệnh bài rất quan trọng sao?”

Hùng Bá ôm Triệu Văn vào trong ngực, nhắm mắt lại nói: “Rất quan trọng.”

Cực kỳ lâu trước đây, lão tổ tông Hùng gia cùng Mộc gia, Trịnh gia, Cao gia là huynh đệ tốt kết bái, Hùng lão tổ một thân thần lực, Trịnh lão tổ tài bắn cung siêu quần, Cao lão tổ tốc độ nhanh kinh người, mà ông tổ nhà họ Mộc thì lại là một thư sinh yếu đuối, nhưng đầu óc của hắn lại thông minh nhất trong mấy người, ông tổ nhà họ Mộc có tâm tư rất lớn, hắn nhìn trúng Hùng gia, Trịnh gia, Cao gia có năng lực khác hẳn với người thường, vì vậy liền muốn mang theo mấy người đồng thời bước vào triều đình, làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.

Nhưng ông tổ nhà họ Hùng cùng hai người khác đều không có hứng thú bước vào chỗ thị phi như triều chính, bọn họ chỉ muốn an an ổn ổn trải qua cuộc sống của chính mình, ông tổ nhà họ Mộc tức điên, vì vậy trước khi hắn xuất phát đi thi đã làm ra bốn tấm lệnh bài, trên mặt khắc mấy người họ, sau khi mỗi người được một tấm lệnh bài kia, ông tổ nhà họ Mộc liền vào kinh.

Mười năm sau, ông tổ nhà họ Mộc thành trọng thần trong triều, nhưng ngay lúc đó gian thần lộng quyền, ông tổ nhà họ Mộc bốn bề thọ địch, mỗi ngày đối địch, bất đắc dĩ, hắn cố ý mời đám người Hùng lão tổ vào kinh gặp lại, khẩn cầu bọn họ giúp hắn một tay.



Nể tình huynh đệ một hồi, tất nhiên là đám người Hùng lão tổ đáp ứng, vì vậy lệnh bài chưa từng dùng bắt đầu có tác dụng, ông tổ nhà họ Hùng thành hộ vệ của ông tổ nhà họ Mộc, ông tổ nhà họ Trịnh cùng ông tổ nhà họ Cao là ẩn sĩ, đây vốn là diễn xuất ở bề ngoài, nhưng không ngờ lại khiến ông tổ nhà họ Mộc vì bảo vệ mọi người nên rơi vào kết cục chém đầu cả nhà.

Ông tổ nhà họ Mộc đem con trai độc nhất của mình và những người liên quan đến ông tổ nhà họ Hùng lén hồi gia hương, chính mình lại cùng hơn một trăm người Mộc gia chết ở kinh thành.

Sau khi ông tổ nhà họ Hùng về nhà, phu lang hắn nói cho hắn biết có người đã từng muốn giết bọn họ, không ngờ lại được người cứu, không chỉ là Hùng gia, hai nhà khác cũng gặp chuyện giống vậy, mà người bảo vệ Hùng gia, Trịnh gia, Cao gia chính là người mà ông tổ nhà họ Mộc phái ra.

Phần thiên đại ân tình này bọn họ không cần báo đáp, vì vậy mấy người lấy lệnh bài giao cho độc đinh cuối cùng của Mộc gia, đồng thời phát thệ người đời sau của ba nhà bọn họ đều sẽ bảo vệ đời sau của người nhà họ Mộc, mãi đến tận khi lệnh bài bị hủy mới thôi, mà hủy diệt lệnh bài chỉ có thể là người nhà họ Mộc.

Lệnh bài một khi bị hủy, hậu nhân ba nhà không thể nhúng tay vào việc của nhà họ Mộc, mang ý nghĩa phần ân tình giằng co mấy trăm năm cũng đã báo xong.

“Mấy trăm năm qua Hùng gia chúng ta vì bảo vệ người Mộc gia đã chết không ít người, cũng không biết có phải là bởi vì máu tươi trên tay nhiều lắm hay không, thần lực của Hùng gia cũng bắt đầu suy yếu, mãi đến tận mấy đời mới xuất hiện một thần lực giả.”

Hùng Bá cà cà đầu Triệu Văn, thở dài nói.

“Trịnh gia cùng Cao gia thì sao?”

“Bọn họ càng thảm hại hơn, bắt đầu từ 100 năm trước, bọn họ mất đi kiêu ngạo của mình, nhưng ân tình vẫn muốn trả như trước, cho nên liền đem hài tử cường tráng nhất đưa đến Mộc gia, cho dù là người bình thường, đó cũng là người.”

Triệu Văn ngồi dậy, nhìn Hùng Bá, “Huynh nghĩ như thế nào?”

Tay Hùng Bá nắm thành quyền, “Khi còn sống Mộc thành chủ làm chuyện sai lầm cũng không ít, tai họa này của Mộc gia nói là bị hãm hại, còn không bằng nói là mượn cớ báo thù, bây giờ lệnh bài bị hủy, ân tình đã trả xong, ngày sau ta chỉ bảo vệ người nhà của mình, không tham dự việc triều chính nữa, Lâm Bằng muốn báo thù ta sẽ không đi theo hắn, ta coi hắn là huynh đệ tốt như trước, thế nhưng ân ân oán oán của Mộc gia ta sẽ không nhúng tay, cái khác ta có thể giúp đỡ thì giúp đỡ.”

Sau khi nói xong, Hùng Bá chỉ cảm thấy tim của mình đập cực nhanh, hắn thậm chí không dám nhìn mặt Triệu Văn, bởi vì hắn làm quyết định này kỳ thực cũng là có tư tâm, hắn không muốn Triệu Văn chịu một chút thương tổn nào.

Triệu Văn nhìn Hùng Bá bằng ánh mắt nhu hòa, đưa tay ra ngay xoay mặt của hắn: “Hùng Bá.”

Hùng Bá mím môi một cái, nhìn Triệu Văn.

Triệu Văn hôn lên môi của hắn, khi bị đối phương áp đảo nói câu sau cùng, “Hùng gia không hề có lỗi với Mộc gia, huynh cũng không hề có lỗi với Mộc Bành.”

Hùng Bá cảm thấy nóng cả người, đôi mắt tỏa ánh sáng, hắn gỡ bỏ quần áo trên người Triệu Văn, sau đó đè thân thể cường tráng của mình lên.

“Phu lang…”

Triệu Văn rên lên một tiếng, tiếp nhận toàn bộ của Hùng Bá, “Ta ở đây.”

“Phu lang…”

Không ngừng chế tạo ra dấu vết thuộc về chính mình trên người Triệu Văn, Hùng Bá càng ngày càng dùng sức, động tác càng lúc càng lớn, chọc cho Triệu Văn chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh đứt quãng, rốt cuộc không tập trung được tinh thần nói chuyện với Hùng Bá, chỉ có thể cùng đối phương chập trùng lên xuống, leo lên một toà lại một toà núi cao, bắn ra một lần lại một lần hoa lửa….

Ngày hôm sau Triệu Văn không thể đi đến cửa hàng, Hùng Bá tất nhiên cũng không đi.

“Hôm nay liền ở nhà.”

Hùng Bá cười sờ sờ mặt Triệu Văn.

Triệu Văn không có sức để ngồi dậy, Hùng Bá cười hắc hắc vài tiếng, sau khi lau mặt giúp Triệu Văn, đi phòng bếp đem điểm tâm bưng tới.

Ăn xong điểm tâm, Triệu Văn liền ngủ một lúc, sau đó mới chậm rãi bò dậy, Hùng Bá đang ở trong sân sửa chữa cái cuốc, “Hầu như đồ ăn trong ruộng đều đã thu hoạch xong, ta phải đi xới đất để trồng thêm một ít đồ ăn.”

“Ta và huynh cùng đi.”

Triệu Văn nhìn trời một chút, cười nói.

“Được thôi.”

Hùng Bá thấy Triệu Văn có tâm trạng tốt đương nhiên sẽ không ngăn cản, huống hồ cho dù Triệu Văn đi vào ruộng hắn cũng sẽ không để Triệu Văn làm việc, cùng lắm là nhìn nhìn khắp nơi.

“Lần này đại ca chọn vải vóc thích hợp cho hán tử mặc, đợi chút nữa nhớ đưa cho đại ca phu cùng Nhị ca phu chút vải.”

Lúc chuẩn bị đi ra ruộng, Triệu Văn nói.

Hôm qua Hùng Bá đi cửa hàng Triệu gia lấy vải vóc mới nhất của tháng này, Triệu Võ cố ý cho bọn họ.

“Ơ! Hùng gia hôm nay không đi trên trấn à?”

Lúc ra đến ruộng, ca nhi hơn ba mươi tuổi đang trồng rau ở ven đường cười nói.

“Dù sao thì cũng không thể bỏ quên ruộng, cho nên hôm nay không đi, Vương đại ca, rau dưa nhà huynh thật tốt.”

Bởi vì hán tử nhà ca nhi này họ Vương, cho nên Triệu Văn liền gọi Vương phu lang.

Vương phu lang nghe được Triệu Văn khen rau nhà mình, trên mặt đầy vẻ đắc ý, “Ta cũng chỉ có điểm ấy có thể lấy ra nhìn, nhớ lúc đầu hán tử nhà ta cũng là bởi vì ta trồng rau tốt, mới đến cửa cầu thân.”

Triệu Văn sờ sờ mũi, “Vậy sao? Ha ha…”

Hùng Bá thấy hắn khô khan không biết nói cái gì, vì vậy cười và phất tay với Vương phu lang, hai người tiếp tục đi đến ruộng.

“Ta thật không biết nói cái gì, ” Triệu Văn nghiêm túc nói.

Hùng Bá cười toe toét nhìn hắn, cuối cùng đầu trộm đuôi cướp nói: “Nếu ta là đệ, ta sẽ nói ta cái gì cũng tốt, cho nên phu quân ta mới mặt dày mày dạn tới cửa cầu thân, thực sự là muốn trốn cũng không xong!”

Ngữ điệu âm dương quái khí, thêm vào động tác tay kỳ lạ, nhìn mà Triệu Văn chỉ cảm thấy cay mắt.

Triệu Văn:….

Da mặt của hắn không có dày như Hùng Bá.

Đến ngày Trịnh Uy kết hôn, Triệu Văn cố ý đóng cả hai cửa hàng, ba huynh đệ Hùng gia mang theo người nhà đi đến Trịnh gia.

Trịnh Uy cười tươi như hoa, sau khi thấy bọn Hùng Bá cùng Triệu Văn đến liền vội vàng nghênh đón.

“Chúc mừng chúc mừng.”

Triệu Văn cười nói, Hùng Vân cùng Hùng Phong cũng bước tới trước cười nhìn Trịnh Uy, Hùng Bá vỗ một cái vào bả vai Trịnh Uy, lần này không có dùng lực, Trịnh Uy còn có chút không quen.

“Sống cho tốt.”

Trịnh Uy nghe vậy, cười nhìn Hùng Bá gật đầu.

“Cao Hạo cùng Lâm Bằng ở bên kia.”

Trịnh Uy chỉ chỉ cái bàn tận cùng bên trong sân phía đông nói.

“Đi thôi.”

Hùng Bá thấp giọng nói với Triệu Văn, Hùng Phong cùng Hùng Vân mang theo phu lang cùng hài tử đi nói chuyện với người quen biết.

Cao Hạo tới một mình.

“Đây chính là ca phu phải không, ta gọi Cao Hạo, tới bên này ngồi đi.”

Cao Hạo cười hì hì nói với Triệu Văn.



Hùng Bá trừng mắt nhìn Cao Hạo một cái.

Triệu Văn cười gật đầu với hai người.

Cũng không biết tại sao, trên cái bàn này cũng chỉ có mấy người bọn hắn ngồi, không ai đến đây.

“Ta thấy là do Hùng Bá trông quá hung ác, người ta sợ!”

Cao Hạo khẳng định nói.

Triệu Văn nhìn Hùng Bá sắc mặt có chút thối một chút, “Có lẽ vậy.”

Hùng Bá nghe vậy sắc mặt thối hơn, Lâm Bằng thấy vậy không nhịn được cười ha hả.

Không bao lâu tân nhân bắt đầu lạy trời đất, Trịnh Uy nắm chặt lấy tay tân phu lang, trên mặt là hạnh phúc không che giấu được, sau khi Hùng Bá thấy được trực tiếp tóm lấy tay người bên cạnh hôn một cái, Triệu Văn giật giật mí mắt, khóe miệng nở một nụ cười.

Lâm Bằng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn đôi tân nhân kia, lại nhìn Hùng Bá cùng Triệu Văn cách đó không xa một chút, cuối cùng khép hờ đôi mắt thấp giọng nói với Cao Hạo: “Sao phu lang của huynh không tới?”

Cao Hạo sững sờ, sau đó sắc mặt có chút hồng nói: “Phu lang ta lại có thai, cái đầu tiên không bảo vệ tốt, cho nên lần này không dám để cho đệ ấy đi khắp nơi.”

Lâm Bằng biết rõ gật đầu, “Huynh đó, cũng làm người làm cha rồi, tính tình cũng nên ổn định.”

Cao Hạo nghe được càng bối rối, hắn gãi đầu một cái, luôn cảm thấy lời nói của Lâm Bằng có mang thâm ý.

Lâm Bằng lắc lắc đầu, vừa nhìn về phía bọn Trịnh Uy.

Trịnh Uy bị Cao Hạo cùng Hùng Bá lòng đầy ác ý chuốc cho quá chén xong, mấy người mới vui sướng hài lòng cáo từ.

“Ha ha ha, sảng khoái!”

Cao Hạo vừa nghĩ tới việc tối hôm nay Trịnh Uy không có cách nào làm việc, trong lòng liền thoải mái.

“Ta thấy huynh ấy sẽ không bỏ qua huynh.”

Triệu Văn nghĩ đến tính khí Trịnh Uy, suy đoán nói.

“Không sợ, khi đó ta liền nói là Lâm đại ca bảo chúng ta chuốc hắn quá chén.”

Cao Hạo chỉ chỉ Lâm Bằng ngồi ở trên xe bò bên phía Hùng Vân, Lâm Bằng ngẩng đầu lên tựa như cười mà không phải cười nhìn bọn họ bên này một cái.

“Xuỵt, nhỏ giọng dùm một chút.”

Hùng Bá sợ Lâm Bằng nghe thấy được vội vàng xoay người nói.

Hùng Phong nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn Cao Hạo: “Ta thấy đêm hôm nay đệ ở nhà ta, Lâm Bằng ở nhà lão tam là được rồi.”

“Cảm tạ Hùng đại ca!”

Cao Hạo chỉ sợ bị Lâm Bằng bắt lấy hỏi, lời này của Hùng Phong hợp ý hắn.

Dàn xếp xong xuôi Cao Hạo cùng Lâm Bằng, Triệu Văn cùng Hùng Bá về đến nhà, thu thập xong chính mình liền lên giường, đừng thấy hôm nay chẳng hề làm gì cả, vẫn rất mệt.

“Ngày càng ngày càng lạnh.”

Hùng Bá vừa nghe Triệu Văn nói liền đem chân lạnh của đối phương đặt ở giữa hai chân của mình, mặt đầy mập mờ nói: “Ta giúp đệ sưởi ấm.”

Triệu Văn lườm hắn một cái, “Hôm nay ta không có tâm tình.” Càng không có thể lực.

Hùng Bá có chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đôi mắt vừa tối lóe sáng một cái.

Hai người vừa nói xong mấy câu nói, Hùng Bá đột nhiên nói: “Chúng ta mua một cái nhà nhỏ ở trên trấn đi.”

Triệu Văn nghe được, ngẩng đầu lên nhìn Hùng Bá, “Làm sao vậy?”

Tuy rằng hắn cũng có ý định này, nhưng tình cảm anh em nhà họ Hùng vẫn luôn rất tốt, Hùng Bá lại thích nhảy nót ở sau núi, nếu mua nhà ở trên trấn, sẽ ít khi về lại, sợ Hùng Bá không dễ chịu, không ngờ Hùng Bá đột nhiên nhắc đến việc này.

Hùng Bá dựa trán Triệu Văn cà cà: “Ngày đông ở nhà trúc không thoải mái, mà đây là phía sau núi, mùa đông cùng đầu mùa xuân đều rất nguy hiểm, ta nghĩ ở trên trấn qua mùa đông cũng không tồi.”

Triệu Văn đưa tay ra tìm đến lỗ tai Hùng Bá kéo kéo, “Vậy những năm qua huynh sống thế nào vậy?”

“Đó không giống nhau.”

“Sao không giống nhau?”

“Ta ở một mình không có gì, hiện tại ta có người quan trọng hơn bản thân, tất nhiên phải có nhiều tính toán.”

Nói xong Hùng Bá lại bắt đầu động thủ động cước, chọc Triệu Văn không ngừng đánh cái tay hạnh kiểm xấu của hắn.

“Phu lang, đệ cảm thấy thế nào?”

Cuối cùng thực sự không đạt được ý đồ xấu, Hùng Bá cũng đã chết tâm, trầm giọng hỏi.

“Được rồi, xem thử một cái cũng không tồi.”

Triệu Văn không có ý kiến.

Đêm khuya.

Triệu Văn đang ngủ say, Hùng mỗ liền âm thầm cởi quần áo trên người mình, sau đó cẩn thận từng li từng tí một kéo vạt áo của Triệu Văn ra, nhẹ nhàng ghé sát lại…

Chờ Triệu Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đã không thể ngăn cản tên thú hoang đang tiến vào trong cơ thể, chỉ có thể ôm chặt lấy người trên thân, trong miệng có chút suyễn nói: “Vương.. bát đản… A… Nhanh lên.. Lại dùng thêm lực….”

Hùng Bá thoả mãn ghì chặt eo của phu lang, không ngừng ra vào: “Được, phu lang.”

Tác giả có lời muốn nói: Một ngày, Hùng Bá xuất môn chừng mấy ngày trở về sớm, tính ôm Triệu Văn làm mấy phát, nhưng không ngờ…

“Ngươi! Ngươi! Các người!”

Hùng Bá không thể tin trợn to mắt, run rẩy nhìn mới Triệu Văn vừa bước từ trên giường xuống, hắn chỉ cảm thấy đau thấu tim gan! Cư nhiên bị đội nón xanh!

Triệu Văn bình tĩnh cực kỳ quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề, nhưng trên giường quả thật có người, “Chớ sốt sắng, chúng ta không có chuyện gì.”

“Ngươi đi ra cho lão tử!”

Hùng Bá trừng người ở trên giường, rống giận tiến lên kéo màn giường một cái, nhưng không ngờ đối mặt với một người sưng tới mức không nhìn rõ là mặt ai.

“Ngươi là ai hả?”

Người nào đó mặt sưng phù lập tức đưa lưng về phía Hùng Bá, không lên tiếng.

Triệu Văn cười lạnh một tiếng, cầm thuốc trị thương trong tay ném lên giường, “Còn có thể là ai, tác giả quân.”

Đúng, mới đi tranh cãi một trận, sau đó, động thủ, ba ba ba ba mặt sưng phù, tìm đến Triệu tiểu ca ca bôi chút thuốc trị thương. ( tác giả quân rưng rưng)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau