Kiều Thê Có Không Gian: Dạy Con, Làm Giàu
Chương 19: Tới Kiếm Chuyện
“Đuổi nàng ra ngoài, đuổi ra ngoài.”
“Bầu không khí trong Tạ gia không thể để nữ nhân kia phá hủy, nếu làm hỏng thanh danh, ngày sau nhi nữ của chúng ta sẽ khó bàn việc hôn nhân.”
“Hừ, nàng không lấy tiền ra, nhị ca ta trộm tiền trong nhà chữa bệnh cho tam ca, đã bị ta bắt được.”
Nữ tử nói chuyện đúng là Tạ Lan, đứa em gái nhỏ nhất cũng là muội muội duy nhất của Tạ Vân Cẩn.
Tạ Lan vừa nói ra lời này, Tạ Nhị Trụ ở phía sau đỏ mặt giải thích: “Ta không có lấy trộm tiền trong nhà, ta không trộm, là ta…”
Tạ Lan không cho Tạ Nhị Trụ nói hết lời đã tức giận nói: “Không trộm tiền trong nhà, vậy ngươi lấy tiền ở đâu mua thuốc cho tam ca, ta nghe nói nữ nhân kia hoàn toàn không lấy tiền mua thuốc cho tam ca.”
Tạ Lan vừa nói dứt lời, nhìn về phía phụ nhân Nguyễn Thị có dáng người thấp bé nhất trong đám người phía trước nhất kia.
Nguyễn thị kéo búi tóc, một gương mặt khắc nghiệt, đôi mắt hình tam giác rũ xuống, cả người âm trầm nói không nên lời.
“Nương, lần này nương nhất định phải dạy dỗ nữ nhân kia một trận, còn có bảo nữ nhân kia giao năm lượng bạc ra đây.”
Nguyễn thị nghe được lời nói của nữ nhi, sắc mặt càng âm trầm hơn, bà ta vừa đi vào sân thì nhìn thấy Lục Kiều mập mạp.
Trên gương mặt Nguyễn thị tràn đầy vẻ chán ghét.
“Lục Kiều, ngươi thật to gan, thế nhưng không lấy tiền mua thuốc cho nhi tử của ta, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, có phải là muốn hại chết nhi tử của ta không?”
Nguyễn thị nổi giận, gương mặt âm u lạnh lùng nhìn Lục Kiều.
Lục Kiều híp mắt nhìn đoàn người trong sân, ngoại trừ mấy người Tạ gia ra còn có không ít người trong thôn họ Tạ, những người này nhìn nàng với ánh mắt vô cùng không có ý tốt, thậm chí còn có mấy người hung hăng trừng nàng.
Lục Kiều quét một vòng, không để ý đến trong thôn người, nhìn Nguyễn Thị đi ở phía trước.
“Nương nói chính là năm lượng bạc lúc phân gia kia sao? Đúng, là ta không lấy tiền đi mua thuốc, nhưng mà vì sao ta không lấy tiền, còn không phải là bị người nhà họ Tạ các ngươi ép sao, nhi tử bị thương nặng, các ngươi không nói lấy tiền ra trị thương cho nhi tử, thế mà lại phân gia tách nhi tử ra ngoài, còn chỉ cho năm lượng bạc, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, năm lượng bạc này đủ mua mấy gói thuốc?”
Lục Kiều nói xong cũng không để ý đến Nguyễn thị, mà nhìn về phía Tạ Nhị Trụ ở phía sau: “Nhị ca, năm lượng bạc đủ mua mấy gói thuốc?”
Gương mặt Tạ Nhị Trụ đỏ bừng, không dám nhìn ai, hắn ta cảm thấy mất mặt, tam đệ trúng tú tài, cả nhà đi theo thơm lây, kết quả tam đệ vừa bị thương nặng, cha mẹ và người nhà của hắn ta lại trực tiếp đem tách hắn ra ngoài, còn chỉ cho năm lượng bạc.
Nếu không phải hắn ta còn có chút tiền, chỉ sợ tam đệ chỉ có thể chờ chết.
Nhưng mà sau khi nghe Lục Kiều nói như vậy, Tạ Nhị Trụ vẫn nhỏ giọng nói: “Đủ mua thuốc cho ba ngày, là loại thuốc bình thường nhất, nếu muốn mua thuốc tốt hơn một chút, đại phu nói một gói ít nhất phải năm lượng.”
Trong sân, thôn dân trong thôn họ Tạ đều hít hà một hơi.
Ba ngày năm lượng bạc, vẫn là loại thuốc bình thường nhất, thuốc tốt là một gói năm lượng, Vân Cẩn bị thương phải tiêu phí bao nhiêu bạc đây, thật sự chính là một cái động không đáy.
Nhưng mà mặc dù kinh ngạc cảm thán Tạ Vân Cẩn là động không đáy, bọn họ vẫn không tán đồng với hành vi phân gia tách nhi tử bị thương nặng ra ở riêng của Tạ Lão Căn.
“Bầu không khí trong Tạ gia không thể để nữ nhân kia phá hủy, nếu làm hỏng thanh danh, ngày sau nhi nữ của chúng ta sẽ khó bàn việc hôn nhân.”
“Hừ, nàng không lấy tiền ra, nhị ca ta trộm tiền trong nhà chữa bệnh cho tam ca, đã bị ta bắt được.”
Nữ tử nói chuyện đúng là Tạ Lan, đứa em gái nhỏ nhất cũng là muội muội duy nhất của Tạ Vân Cẩn.
Tạ Lan vừa nói ra lời này, Tạ Nhị Trụ ở phía sau đỏ mặt giải thích: “Ta không có lấy trộm tiền trong nhà, ta không trộm, là ta…”
Tạ Lan không cho Tạ Nhị Trụ nói hết lời đã tức giận nói: “Không trộm tiền trong nhà, vậy ngươi lấy tiền ở đâu mua thuốc cho tam ca, ta nghe nói nữ nhân kia hoàn toàn không lấy tiền mua thuốc cho tam ca.”
Tạ Lan vừa nói dứt lời, nhìn về phía phụ nhân Nguyễn Thị có dáng người thấp bé nhất trong đám người phía trước nhất kia.
Nguyễn thị kéo búi tóc, một gương mặt khắc nghiệt, đôi mắt hình tam giác rũ xuống, cả người âm trầm nói không nên lời.
“Nương, lần này nương nhất định phải dạy dỗ nữ nhân kia một trận, còn có bảo nữ nhân kia giao năm lượng bạc ra đây.”
Nguyễn thị nghe được lời nói của nữ nhi, sắc mặt càng âm trầm hơn, bà ta vừa đi vào sân thì nhìn thấy Lục Kiều mập mạp.
Trên gương mặt Nguyễn thị tràn đầy vẻ chán ghét.
“Lục Kiều, ngươi thật to gan, thế nhưng không lấy tiền mua thuốc cho nhi tử của ta, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, có phải là muốn hại chết nhi tử của ta không?”
Nguyễn thị nổi giận, gương mặt âm u lạnh lùng nhìn Lục Kiều.
Lục Kiều híp mắt nhìn đoàn người trong sân, ngoại trừ mấy người Tạ gia ra còn có không ít người trong thôn họ Tạ, những người này nhìn nàng với ánh mắt vô cùng không có ý tốt, thậm chí còn có mấy người hung hăng trừng nàng.
Lục Kiều quét một vòng, không để ý đến trong thôn người, nhìn Nguyễn Thị đi ở phía trước.
“Nương nói chính là năm lượng bạc lúc phân gia kia sao? Đúng, là ta không lấy tiền đi mua thuốc, nhưng mà vì sao ta không lấy tiền, còn không phải là bị người nhà họ Tạ các ngươi ép sao, nhi tử bị thương nặng, các ngươi không nói lấy tiền ra trị thương cho nhi tử, thế mà lại phân gia tách nhi tử ra ngoài, còn chỉ cho năm lượng bạc, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, năm lượng bạc này đủ mua mấy gói thuốc?”
Lục Kiều nói xong cũng không để ý đến Nguyễn thị, mà nhìn về phía Tạ Nhị Trụ ở phía sau: “Nhị ca, năm lượng bạc đủ mua mấy gói thuốc?”
Gương mặt Tạ Nhị Trụ đỏ bừng, không dám nhìn ai, hắn ta cảm thấy mất mặt, tam đệ trúng tú tài, cả nhà đi theo thơm lây, kết quả tam đệ vừa bị thương nặng, cha mẹ và người nhà của hắn ta lại trực tiếp đem tách hắn ra ngoài, còn chỉ cho năm lượng bạc.
Nếu không phải hắn ta còn có chút tiền, chỉ sợ tam đệ chỉ có thể chờ chết.
Nhưng mà sau khi nghe Lục Kiều nói như vậy, Tạ Nhị Trụ vẫn nhỏ giọng nói: “Đủ mua thuốc cho ba ngày, là loại thuốc bình thường nhất, nếu muốn mua thuốc tốt hơn một chút, đại phu nói một gói ít nhất phải năm lượng.”
Trong sân, thôn dân trong thôn họ Tạ đều hít hà một hơi.
Ba ngày năm lượng bạc, vẫn là loại thuốc bình thường nhất, thuốc tốt là một gói năm lượng, Vân Cẩn bị thương phải tiêu phí bao nhiêu bạc đây, thật sự chính là một cái động không đáy.
Nhưng mà mặc dù kinh ngạc cảm thán Tạ Vân Cẩn là động không đáy, bọn họ vẫn không tán đồng với hành vi phân gia tách nhi tử bị thương nặng ra ở riêng của Tạ Lão Căn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất