Kiều Thê Có Không Gian: Dạy Con, Làm Giàu
Chương 20: Tiền Riêng
Vân Cẩn thật sự xui xẻo, thế mà lại gặp phải cha mẹ như vậy, không ít người thở dài.
Lục Kiều lại nhìn về phía Nguyễn thị, không nhanh không chậm nói: “Nương nhìn lại của nhà con xem, người thì bị thương nặng, người thì còn nhỏ, nếu con thật sự lấy năm lượng bạc này đi mua thuốc, vậy không phải tất cả người còn lại đều là chờ chết hay sao.”
Tất cả mọi người đều nhìn phía Lục Kiều, cùng với bốn đứa bé lo sợ đứng ở bên người nàng, vừa nhìn thấy lại cảm thấy cô cùng bất ngờ.
Cả người Lục Kiều không chỉ tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng thoải mái mà ngay cả bốn đứa nhỏ cũng được tắm rửa sạch sẽ, thoải mái.
Hình như Lục Kiều có chút không giống trước?
Mọi người đều đang suy nghĩ gì đó, Tạ Lan ở phía trước đám người đã mở miệng nói: “Lục Kiều, cho dù chỉ có năm lượng bạc, ngươi cũng nên ưu tiên sử dụng cho tam ca của ta trước, mua thuốc cho tam ca của ta trước, bởi vì ngươi không lấy tiền mua thuốc cho tam ca của ta, cho nên nhị ca của ta mới trộm tiền trong nhà mua thuốc, như vậy cũng được sao?”
Lục Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Nhị Trụ, hắn ta là trộm tiền trong nhà để mua thuốc cho Tạ Vân Cẩn sao.
Gương mặt Tạ Nhị Trụ lập tức đỏ lên, hắn ta không nhịn được mà tức giận nói: “Ta đã nói là không lấy tiền trong nhà mua thuốc rồi mà.”
Tạ Lan tức giận kêu lên: “Vậy ngươi lấy đâu ra tiền mau thuốc cho tam ca?”
Tạ Nhị Trụ bực bội trừng mắt nhìn Tạ Lan: “Đó là lúc trước tam ca của ngươi trợ cấp ta, hắn thấy ta làm việc quá mệt mỏi nên bảo ta lén mua chút đồ ăn, ta không ăn nên cất giữ.”
Tạ Lan nghe Tạ Nhị Trụ nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như bắt được nhược điểm của hắn ta mà kêu lên.
“Được lắm, nhị ca, rõ ràng trong nhà có quy định cho dù là ai cũng không được giấu tiền riêng, ngươi thế mà lại dám giấu tiền.”
Tạ Lan vừa dứt lời, Lục Kiều ở trước sân lập tức nói.
“Tạ Lan, nhị ca của ngươi làm như vậy tốt xấu gì cũng còn có lương tâm, ta muốn hỏi ngược lại ngươi một chút, lương tâm của ngươi đâu, trước kia tam ca của ngươi thương yêu nhất chính là ngươi và tứ đệ, kết quả hắn bị thương nặng, các ngươi đuổi hắn ra ngoài, đến bây giờ, các ngươi cũng không đến liếc nhìn hắn một cái, các ngươi còn có lương tâm không?”
Sắc mặt của Tạ Lan lập tức thay đổi, ngước mắt hung ác trừng về phía Lục Kiều.
Con đàn bà mập chết bầm này, nàng nói như vậy không phải là phá hủy thanh danh của nàng ta sao?
Tạ Lan càng nghĩ càng tức giận, đang muốn nói chuyện, nhưng Lục Kiều không cho nàng ta có cơ hội nói thêm: “Chẳng trách ngươi đã 17 tuổi rồi mà vẫn không tìm được nhà chồng, thì ra là vì lương tâm không tốt, cho nên người ta không dám cưới ngươi.”
Tạ Lan 17 tuổi còn chưa gả ra ngoài là bởi vì ánh mắt của nàng ta quá cao, vẫn luôn muốn gả lên trấn trên.
Chẳng những muốn gả cho gia đình có tiền, mà còn muốn người ta phải tuấn tú, kết quả là nàng ta vẫn luôn kéo dài cho đến hiện tại.
Bây giờ theo như lời nói của Lục Kiều lại biến thành lòng dạ nàng ta không tốt nên không ai muốn.
Tạ Lan lập tức giận đến bậc khóc, gương mặt của Nguyễn thị cũng tức giận đến mặt méo mó, cắn răng nổi giận nói: “Lục Kiều, ngươi cũng dám phá hủy thanh danh cô em chồng, người phụ nữ không hiền không huệ giống như ngươi, Tạ gia của ta không chấp nhận được, ta?”
Nguyễn thị còn chưa kịp nói dứt lời nói, ngoài sân đột nhiên có người xông vào, người kia vừa đi vào đã lập tức bùng nổ.
Lục Kiều lại nhìn về phía Nguyễn thị, không nhanh không chậm nói: “Nương nhìn lại của nhà con xem, người thì bị thương nặng, người thì còn nhỏ, nếu con thật sự lấy năm lượng bạc này đi mua thuốc, vậy không phải tất cả người còn lại đều là chờ chết hay sao.”
Tất cả mọi người đều nhìn phía Lục Kiều, cùng với bốn đứa bé lo sợ đứng ở bên người nàng, vừa nhìn thấy lại cảm thấy cô cùng bất ngờ.
Cả người Lục Kiều không chỉ tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng thoải mái mà ngay cả bốn đứa nhỏ cũng được tắm rửa sạch sẽ, thoải mái.
Hình như Lục Kiều có chút không giống trước?
Mọi người đều đang suy nghĩ gì đó, Tạ Lan ở phía trước đám người đã mở miệng nói: “Lục Kiều, cho dù chỉ có năm lượng bạc, ngươi cũng nên ưu tiên sử dụng cho tam ca của ta trước, mua thuốc cho tam ca của ta trước, bởi vì ngươi không lấy tiền mua thuốc cho tam ca của ta, cho nên nhị ca của ta mới trộm tiền trong nhà mua thuốc, như vậy cũng được sao?”
Lục Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Nhị Trụ, hắn ta là trộm tiền trong nhà để mua thuốc cho Tạ Vân Cẩn sao.
Gương mặt Tạ Nhị Trụ lập tức đỏ lên, hắn ta không nhịn được mà tức giận nói: “Ta đã nói là không lấy tiền trong nhà mua thuốc rồi mà.”
Tạ Lan tức giận kêu lên: “Vậy ngươi lấy đâu ra tiền mau thuốc cho tam ca?”
Tạ Nhị Trụ bực bội trừng mắt nhìn Tạ Lan: “Đó là lúc trước tam ca của ngươi trợ cấp ta, hắn thấy ta làm việc quá mệt mỏi nên bảo ta lén mua chút đồ ăn, ta không ăn nên cất giữ.”
Tạ Lan nghe Tạ Nhị Trụ nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như bắt được nhược điểm của hắn ta mà kêu lên.
“Được lắm, nhị ca, rõ ràng trong nhà có quy định cho dù là ai cũng không được giấu tiền riêng, ngươi thế mà lại dám giấu tiền.”
Tạ Lan vừa dứt lời, Lục Kiều ở trước sân lập tức nói.
“Tạ Lan, nhị ca của ngươi làm như vậy tốt xấu gì cũng còn có lương tâm, ta muốn hỏi ngược lại ngươi một chút, lương tâm của ngươi đâu, trước kia tam ca của ngươi thương yêu nhất chính là ngươi và tứ đệ, kết quả hắn bị thương nặng, các ngươi đuổi hắn ra ngoài, đến bây giờ, các ngươi cũng không đến liếc nhìn hắn một cái, các ngươi còn có lương tâm không?”
Sắc mặt của Tạ Lan lập tức thay đổi, ngước mắt hung ác trừng về phía Lục Kiều.
Con đàn bà mập chết bầm này, nàng nói như vậy không phải là phá hủy thanh danh của nàng ta sao?
Tạ Lan càng nghĩ càng tức giận, đang muốn nói chuyện, nhưng Lục Kiều không cho nàng ta có cơ hội nói thêm: “Chẳng trách ngươi đã 17 tuổi rồi mà vẫn không tìm được nhà chồng, thì ra là vì lương tâm không tốt, cho nên người ta không dám cưới ngươi.”
Tạ Lan 17 tuổi còn chưa gả ra ngoài là bởi vì ánh mắt của nàng ta quá cao, vẫn luôn muốn gả lên trấn trên.
Chẳng những muốn gả cho gia đình có tiền, mà còn muốn người ta phải tuấn tú, kết quả là nàng ta vẫn luôn kéo dài cho đến hiện tại.
Bây giờ theo như lời nói của Lục Kiều lại biến thành lòng dạ nàng ta không tốt nên không ai muốn.
Tạ Lan lập tức giận đến bậc khóc, gương mặt của Nguyễn thị cũng tức giận đến mặt méo mó, cắn răng nổi giận nói: “Lục Kiều, ngươi cũng dám phá hủy thanh danh cô em chồng, người phụ nữ không hiền không huệ giống như ngươi, Tạ gia của ta không chấp nhận được, ta?”
Nguyễn thị còn chưa kịp nói dứt lời nói, ngoài sân đột nhiên có người xông vào, người kia vừa đi vào đã lập tức bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất