Kiều Thê Có Không Gian: Dạy Con, Làm Giàu
Chương 27: 5 Lượng Bạc
Sau khi tiễn người rời đi, Điền thị lại trở về phòng bếp dặn dò Lục Kiều.
“Con nhớ kỹ những lời nương nói với con chưa? Phải chăm sóc nam nhân của con, lúc trước hắn không thích con, hiện tại chính là một cơ hội, con đừng ngốc nghếch bỏ qua cơ hội này, từ xưa đến nay hoạn nạn thấy chân tình, con rể không phải người không có lương tâm, hiện tại con phải đối tốt với hắn, ngày sau hắn sẽ yên tâm sinh hoạt cùng con.”
“Hơn nữa các con còn có bốn đứa con, bốn đứa nhỏ lớn lên cũng thật tốt, trưởng thành nhất định sẽ đẹp như con rể, đến lúc đó con tha hồ có phúc khí để hưởng, cho nên về sau con phải đối xử tốt với con rể và bọn nhỏ một chút.”
Người khác không hiểu nữ nhi, nhưng Điền thị cảm thấy chính mình có thể hiểu nữ nhi, lúc trước nữ nhi rất vui vẻ muốn gả cho Tạ Vân Cẩn.
Ai ngờ gả đến đây cảm xúc lại càng ngày càng không tốt, bà biết nữ nhi muốn con rể yêu thương nàng, nhưng con rể lại luôn coi thường nàng.
Điền thị cũng tức giận, nhưng có thể làm sao bây giờ? Hiện tại chính là một cơ hội.
Da đầu của Lục Kiều nghe vậy liền tê dại, nhưng nàng không thể nói với Điền thị, sau này nàng sẽ nói chuyện mình muốn hoà ly với Tạ Vân Cẩn cho bà ấy biết.
“Nương, con sẽ chăm sóc cho hắn, nương yên tâm đi.”
Điền thị vừa lòng gật đầu, từ trong lòng ngực cẩn thận lấy năm lượng bạc đưa cho Lục Kiều.
“Đây là tiền cho con rể trị thương, trong nhà tiết kiệm được, lại ra ngoài mượn thêm một chút, tạm thời chỉ có như vậy, con yên tâm, nương và cha con sẽ nghĩ cách tiếp, con đừng lo lắng.”
Lục Kiều ngơ ngác nhìn số bạc trong tay Điền thị, từ trong trí nhớ của mình, nàng biết Lục gia nghèo đến mức không có bạc để dành, không ngờ hiện tại nương còn đưa cho nàng năm lượng bạc.
Lục Kiều có thể nghĩ ra nếu như đại tẩu cùng nhị tẩu biết được việc này thì sẽ hận nương như thế nào.
Lục Kiều lập tức đẩy năm lượng bạc trở về: “Nương, lần trước nương đã cho con một lượng bạc, con không thể nhận thêm.”
Điền thị mặc kệ, nhét vào trong tay nàng: “Được rồi, về sau con có thì trả lại nương là được, phải điều trị thật tốt cho con rể, cho dù sau này không thể đi lại, nhưng nếu có thể ngồi dậy mở lớp dạy học ở nhà thì cuộc sống sẽ dần dần tốt hơn.”
Lục Kiều còn muốn nói thêm nhưng Điền thị đã xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa vội vàng nói: “Thôi được rồi, trong nhà còn có việc, nương phải đi về trước.”
Lục Kiều hơi sửng sốt, đuổi theo muốn kéo Điền lại, Điền thị chạy rất nhanh: “Được rồi, nương còn có việc nữa, con trở về đi, trở về đi.”
Bà đi đến sân trước gọi Lục Quý đang chơi với mấy đứa cháu ngoại: “Tiểu Quý, chúng ta đi về thôi.”
Lục Kiều chạy theo tới trước cửa: “Nương, hai người ăn cơm rồi lại đi.”
Điền thị lại không hề ngừng lại một bước nào cả, chạy nhanh tới phía trước như sợ Lục Kiều đuổi theo mình.
Lục Kiều ở phía sau đôi mắt ướt đôi mắt, Điền thị thật sự cực kỳ yêu thương nữ nhi, tình thương của mẹ thật sự quá nặng.
Lục Kiều biết Điền thị nói trong nhà có việc là giả, dù lại có việc thì vẫn có thời gian ăn một bữa, bà ấy trở về gấp như vậy là vì không muốn ăn lương thực của nàng, muốn tiết kiệm lương thực cho bọn họ ăn.
Lục Kiều càng nghĩ càng thấy đau buồn, nước mắt liền chảy xuống dưới.
Ở bên ngoài rào tre, bốn bào thai nhìn nữ nhân rơi nước mắt thì vô cùng kinh ngạc, thì ra nữ nhân hư này cũng sẽ khóc.
“Con nhớ kỹ những lời nương nói với con chưa? Phải chăm sóc nam nhân của con, lúc trước hắn không thích con, hiện tại chính là một cơ hội, con đừng ngốc nghếch bỏ qua cơ hội này, từ xưa đến nay hoạn nạn thấy chân tình, con rể không phải người không có lương tâm, hiện tại con phải đối tốt với hắn, ngày sau hắn sẽ yên tâm sinh hoạt cùng con.”
“Hơn nữa các con còn có bốn đứa con, bốn đứa nhỏ lớn lên cũng thật tốt, trưởng thành nhất định sẽ đẹp như con rể, đến lúc đó con tha hồ có phúc khí để hưởng, cho nên về sau con phải đối xử tốt với con rể và bọn nhỏ một chút.”
Người khác không hiểu nữ nhi, nhưng Điền thị cảm thấy chính mình có thể hiểu nữ nhi, lúc trước nữ nhi rất vui vẻ muốn gả cho Tạ Vân Cẩn.
Ai ngờ gả đến đây cảm xúc lại càng ngày càng không tốt, bà biết nữ nhi muốn con rể yêu thương nàng, nhưng con rể lại luôn coi thường nàng.
Điền thị cũng tức giận, nhưng có thể làm sao bây giờ? Hiện tại chính là một cơ hội.
Da đầu của Lục Kiều nghe vậy liền tê dại, nhưng nàng không thể nói với Điền thị, sau này nàng sẽ nói chuyện mình muốn hoà ly với Tạ Vân Cẩn cho bà ấy biết.
“Nương, con sẽ chăm sóc cho hắn, nương yên tâm đi.”
Điền thị vừa lòng gật đầu, từ trong lòng ngực cẩn thận lấy năm lượng bạc đưa cho Lục Kiều.
“Đây là tiền cho con rể trị thương, trong nhà tiết kiệm được, lại ra ngoài mượn thêm một chút, tạm thời chỉ có như vậy, con yên tâm, nương và cha con sẽ nghĩ cách tiếp, con đừng lo lắng.”
Lục Kiều ngơ ngác nhìn số bạc trong tay Điền thị, từ trong trí nhớ của mình, nàng biết Lục gia nghèo đến mức không có bạc để dành, không ngờ hiện tại nương còn đưa cho nàng năm lượng bạc.
Lục Kiều có thể nghĩ ra nếu như đại tẩu cùng nhị tẩu biết được việc này thì sẽ hận nương như thế nào.
Lục Kiều lập tức đẩy năm lượng bạc trở về: “Nương, lần trước nương đã cho con một lượng bạc, con không thể nhận thêm.”
Điền thị mặc kệ, nhét vào trong tay nàng: “Được rồi, về sau con có thì trả lại nương là được, phải điều trị thật tốt cho con rể, cho dù sau này không thể đi lại, nhưng nếu có thể ngồi dậy mở lớp dạy học ở nhà thì cuộc sống sẽ dần dần tốt hơn.”
Lục Kiều còn muốn nói thêm nhưng Điền thị đã xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa vội vàng nói: “Thôi được rồi, trong nhà còn có việc, nương phải đi về trước.”
Lục Kiều hơi sửng sốt, đuổi theo muốn kéo Điền lại, Điền thị chạy rất nhanh: “Được rồi, nương còn có việc nữa, con trở về đi, trở về đi.”
Bà đi đến sân trước gọi Lục Quý đang chơi với mấy đứa cháu ngoại: “Tiểu Quý, chúng ta đi về thôi.”
Lục Kiều chạy theo tới trước cửa: “Nương, hai người ăn cơm rồi lại đi.”
Điền thị lại không hề ngừng lại một bước nào cả, chạy nhanh tới phía trước như sợ Lục Kiều đuổi theo mình.
Lục Kiều ở phía sau đôi mắt ướt đôi mắt, Điền thị thật sự cực kỳ yêu thương nữ nhi, tình thương của mẹ thật sự quá nặng.
Lục Kiều biết Điền thị nói trong nhà có việc là giả, dù lại có việc thì vẫn có thời gian ăn một bữa, bà ấy trở về gấp như vậy là vì không muốn ăn lương thực của nàng, muốn tiết kiệm lương thực cho bọn họ ăn.
Lục Kiều càng nghĩ càng thấy đau buồn, nước mắt liền chảy xuống dưới.
Ở bên ngoài rào tre, bốn bào thai nhìn nữ nhân rơi nước mắt thì vô cùng kinh ngạc, thì ra nữ nhân hư này cũng sẽ khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất