Chương 2: Chương 12
Tầng 22 công ty giải trí Tinh Hoàn, phòng nghỉ của nghệ sĩ.
“Ngay cả em cũng không thể nói sao anh Tiêu? Hai ta năm đó ngồi xổm ngoài studio chia nhau hộp cơm cuối cùng đã nói thế nào? Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!” Trình Hạo nói chuyện cứ như súng liên thanh, vào cửa liền bô bô không dứt, “Nhanh vậy anh liền quên mất rồi hả? Ai dà, anh Tiêu à, em chẳng muốn chia tài nguyên chia kim chủ gì với anh đâu, em chỉ muốn biết rốt cuộc thì anh được ai bao dưỡng thôi!”
Minh Tiêu chịu đựng đợt oanh tạc đầu tiên từ người anh em tốt của mình, xoa xoa lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Anh không biết thiệt mà!”
“Lời này quá đáng lắm đấy nhé!” Trình Hạo đặt mông ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt quét trái quét phải, “Nhìn cái ghế sô pha này đi, bàn trà, bình hoa, cả cửa sổ sát đất sau lưng anh nữa kìa. Đệt! Phòng nghỉ này quả thực là phòng 5 sao cho diễn viên hạng A của Tinh Hoàn đó! Chỗ của Kiều Ngộ cũng tới mức này là cùng, lần trước em từng thấy rồi! Anh Tiêu, anh nói đi mà, rốt cuộc kim chủ của anh là ai thế? Em bảo đảm không truyền ra tới tai người thứ ba đâu. Anh em trong nhà mà anh còn không tin sao?”
Minh Tiêu cầm tập kịch bản ném lên bàn, mỏi mệt xoa xoa hốc mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút buồn bực: “Mẹ nó, anh cũng đang muốn biết rốt cuộc là vị kim chủ nào muốn bao nuôi anh đây!”
Chất giọng của anh rất có từ tính, nhẹ nhàng mà hơi trầm khàn một chút, lúc thường nghe không rõ lắm, chỉ khi cảm xúc không tốt hoặc là cố ý mới có thể lộ ra nét gợi cảm làm người nghe mê muội.
Trình Hạo sửng sốt mất mấy giây, không khỏi ngồi thẳng, đôi mắt chớp chớp, “Đậu má, anh thật sự không biết á?”
Minh Tiêu nhíu mày: “Nhìn anh giống như đang lừa em lắm à?”
“Không giống.” Trình Hạo lắc đầu một cái, tự nhủ: “Chờ đã, việc này em phải ngẫm lại để tiêu hóa mới được. Ừm, hai tháng trước, em đóng vai quần chúng trong phim của Hàn ảnh đế, chúng ta vẫn còn là người dưới trướng anh Trương ha. Em là hạng tép riu, anh cũng vậy, anh Trương không có nhiều tài nguyên, chúng ta cả ngày tự lăn lộn kiếm sống. Mấy ngày trước em trở về, ôi chao, anh đã chuyển ra khỏi kí túc xá của chúng ta rồi, đã vậy còn đổi được người đại diện hàng đầu là Niệm Hàm, có phòng nghỉ riêng, nhận ba cái quảng cáo hạng sang, hơn nữa nghe nói bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết Mắt Thấy ăn khách nhất hiện tại cũng chỉ định anh diễn một trong hai vai nam chính đúng không?”
Minh Tiêu đỡ trán, “Ừ, anh diễn vai Hoa Phi Minh.”
“Làm nhiều cho anh thế kia mà kim chủ vẫn chưa hiện thân ư?” Gương mặt Trình Hạo non nớt như một đứa trẻ con, hai mắt đều trợn tròn, kéo dài âm điệu: “Trời ơi!!!”
Trong nguyên tác của bộ phim Mắt Thấy có câu nói đầu tiên là “Trời ơi, ai tới cứu giúp ta”.
Minh Tiêu cũng muốn hô một tiếng “Trời ơi” lắm, nhưng phía sau thì lại muốn đổi thành “Mẹ nó, ai lại muốn bao dưỡng tôi vậy?”
Trình Hạo nói không sai, trước khi đột nhiên bị kim chủ nhìn trúng, Minh Tiêu xác thực chỉ là diễn viên bé nhỏ gần như không tồn tại trong công ty giải trí Tinh Hoàn, đừng nói đến việc đóng quảng cáo hay nhận phim hot mà ngay cả những bộ phim chiếu mạng cũng rất ít có phần của anh.
Giới giải trí có quá nhiều điều “không thể nói”, thuở nhỏ Minh Tiêu có giấc mộng làm diễn viên, 17 tuổi anh đã rời nhà lang bạt. Không có bối cảnh, không ai trợ giúp, lúc đầu anh chỉ lăn lộn diễn các vai quần chúng bé nhỏ trong thành phố điện ảnh, có cơ hội liền tham gia diễn ở các trung tâm thương mại, nhà ga hay khu mua sắm… Bởi vì dáng người anh dong dỏng cao chân dài, tướng mạo xuất chúng, thân thể rất linh hoạt, động tác cũng rất hài hòa, khi diễn các cảnh đánh võ chỉ cần một lần liền qua cho nên không bao lâu sau đã được Giải trí Tinh Hoàn kí hợp đồng.
Lúc đó anh cho là có công ty thì sẽ có hậu thuẫn và cơ hội, không ngờ vào rồi mới bị sự thật phũ phàng đánh cho tỉnh mộng. Người đại diện là anh Trương vốn chẳng thể giúp được nhiều, quanh năm suốt tháng không vớt vát được bao nhiêu cơ hội tốt, nghệ sĩ dưới tay anh Trương tất cả đều sống dở chết dở, người hot nhất thì ở trong Tinh Hoàn cũng chỉ tính là diễn viên hạng C mà thôi.
Người anh lớn hạng C này đã qua tuổi ba mươi, hết lần này tới lần khác toát ra tâm tư “Không sống nổi nữa”, vừa thấy Minh Tiêu liền trưng ra vẻ mặt đau khổ than thở: “Thanh xuân thì ăn cơm thanh xuân, hết thanh xuân rồi khỏi còn cơm ăn.”
Tinh Hoàn là công ty giải trí thuộc hàng đầu trong nước, những năm qua danh tiếng ngày một lan xa, cho ra đời không ít ảnh đế, ảnh hậu, thịt tươi, tiểu hoa, nhưng cũng có không ít nghệ sĩ nhỏ bé chẳng cách nào thấy được ánh mắt trời đành phải âm u rời đi, trở về với cuộc sống bình thường.
Diễn viên hạng C mà còn cảm thấy không sống nổi nữa, Minh Tiêu và Trình Hạo chỉ là dạng nhân vật nằm dưới đáy thì càng khổ sở hơn. Cũng may anh Trương tuy rằng làm người đại diện không thể trông cậy được gì nhưng làm người thì rất tốt, chưa bao giờ giựt dây nghệ sĩ của mình bán thân vì tương lai. Anh còn thường xuyên lên lớp tư tưởng chính trị cho người mới, dạy các thiếu niên thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi giữ vững tự tôn tự trọng. Đương nhiên nếu có người không để tâm, chấp nhận dùng thân thể đổi lấy đường tương lai rộng mở thì anh cũng sẽ dắt mối bắc cầu.
Năm Minh Tiêu 19 tuổi đã đóng một vai nhỏ xíu xiu trong bộ phim chuyển thể lấy bối cảnh huyền huyễn, phần anh đóng là một võ tướng xuất hiện chưa tới một tập, ló mặt trước ống kính không bao nhiêu, mà những cảnh chiến đấu thì có tới hơn 17 phút.
Anh đánh võ rất đặc sắc, dáng người nhanh nhẹn, anh khí độc nhất, ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười mỉm tựa như sương lạnh trong tháng chạp. Bộ phim còn chưa phát sóng, một ông chủ lớn hơn 40 tuổi trong giới đã điểm mặt gọi tên anh.
Minh Tiêu còn chưa kịp từ chối đã bị anh Trương thuyết giáo bên tai cả một buổi trưa.
Khi đó con gái của anh Trương vừa chào đời, trắng trẻo non nớt đáng yêu vô cùng. Anh Trương lập tức hóa thành ‘người đàn ông của gia đình’, tình thương của cha lan tràn, khuyên anh phải biết thương lấy thân mình, đừng chỉ chăm chăm đi đường tắt, chuyện bò giường bán thân thế này là không được, kim chủ động chạm thân thể cậu, có thể nâng cậu nhất thời, liệu có nâng cậu cả một đời được không?
Kỳ thực không cần anh Trương phải mở miệng, bản thân Minh Tiêu cũng sẽ không đáp ứng.
Đứng ở cuối cái độ tuổi thiếu niên này, dù là ai thì cũng đều cất giữ một phần ngây ngô và kiêu căng tự mãn. Anh muốn dùng bản lĩnh của mình xông ra thế giới, muốn làm một người diễn viên chân chính, lấy kỹ năng diễn xuất để nói chuyện chứ không phải đơn thuần chỉ là cái danh diễn viên đang “hot” hay là “tiểu thịt tươi”.
Lúc đó tâm lý của Minh Tiêu rất lạc quan, thầm nghĩ ngày sau còn dài, chỉ cần có thể đóng phim là tốt rồi, đóng nhiều sẽ được tôi luyện, vai quần chúng cũng có thể học các vị tiền bối trong đoàn phim được không ít thứ, đạo diễn cũng sẽ chỉ dẫn một, hai câu, trở về tự suy ngẫm tất nhiên có thể tiến bộ không ít.
Đã như thế, nổi tiếng hay không ngược lại chỉ là thứ yếu.
Mà ai dè trời không chiều lòng người, loại chuyện này có rất nhiều ở hiện thực, huống hồ là ở trong vòng giải trí đục ngầu này.
Minh Tiêu trường kỳ sắm các vai bé nhỏ trong các đoàn phim, khi không được sắp xếp công việc sẽ cùng với Trình Hạo làm các công việc khác, làm người mẫu quần áo cho các trung tâm thương mại, tham gia diễn xuất các kịch bản quảng cáo nhỏ lẻ tẻ, thậm chí còn bị người nghiện chơi game online như Trình Hạo kéo đi sắm vai NPC có thù lao cho lễ hội của các game thủ.
Cuộc sống nơi đất Bắc này không dễ dàng, thế nên cuộc sống sinh hoạt của diễn viên nhỏ như họ chưa chắc đã thoải mái hơn so với viên chức làm công ăn lương.
Mà Trình Hạo tình nguyện, Minh Tiêu dĩ nhiên cũng vui vẻ, cứ như vậy tiếp tục phiêu bạt khắp nơi, lỡ đâu một ngày nào gặp được cơ hội, đột nhiên sẽ nổi tiếng thì sao?
Có điều ngâm mình trong giới này đã vài năm, sức lực của Minh Tiêu khi mới bắt đầu lang bạt đã bị mài mòn không ít. Lý tưởng thì cao cả nhưng hiện thực lại cực kỳ khốc liệt, dần dần anh ý thức được muốn làm diễn viên giỏi thì không phải cứ kiên trì luyện lời thoại, kiên trì rèn luyện thân thể, kiên trì học hỏi người đi trước là được. Nếu như ngay cả phim cũng chẳng có cơ hội được đóng, vậy thì có tư cách gì tự xưng là diễn viên đây?
Nửa năm trước, một diễn viên nữ dưới tay anh Trương theo vị kim chủ nổi danh trong giới, không bao lâu liền trở thành nữ thứ trong phim điện ảnh. Diễn viên nữ ấy từng trở về mời mọi người trong đoàn đội ăn cơm, đỏ mắt ôm anh Trương thở dài. Minh Tiêu nghe thấy cô nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, thanh xuân của em chẳng thể lãng phí trôi qua như vậy được.”
Đúng vậy, nghệ sĩ đều là những kẻ ăn cơm thanh xuân, năm tháng xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất kia mà không nổi tiếng được thì sau này ước chừng cũng chẳng còn có mấy cơ hội nữa.
Minh Tiêu không khỏi bắt đầu lo lắng.
Trước 20 tuổi, đối với hai từ ‘nổi tiếng’ này anh thậm chí còn khịt mũi coi thường. Sau 20 tuổi anh mới hiểu được nếu như không thể nổi tiếng, chính mình cũng chỉ đành chấp nhận vĩnh viễn là một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi mà thôi.
Sau đó lớn tuổi hơn, đại khái ngay cả cơ hội đóng phim cũng không có.
Vì thế vào sinh nhật năm 23 tuổi, anh lần đầu tiên ước nguyện điều mà trước kia vẫn luôn xem thường —— tôi muốn nổi tiếng!
Thần tiên trên trời nghe được, sau đó quẳng xuống cho anh một vị kim chủ giấu tên.
Một tháng trước, Minh Tiêu mặc bộ trang phục cosplay vừa dày vừa nặng dạo phố trong lễ hội của dân chơi game, tín hiệu trong hội trường ở đây rất kém, khi rời đi anh mới phát hiện trong điện thoại di động có hơn 30 cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều đến từ anh Trương.
Dạo gần đây anh Trương không kiếm được tài nguyên, mọi người chủ yếu tự cố gắng tìm việc nên rất ít khi tới công ty báo danh. Minh Tiêu đã có một thời gian dài không nhận được cuộc gọi của người đại diện này, thế nên lúc nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Trước khi gọi lại còn ôm trong lòng mong đợi: “Chẳng lẽ lại có vai quần chúng tìm tới mình hay sao?”
Anh Trương cơ hồ bắt máy ngay lập tức, giọng điệu rất gấp: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Minh Tiêu báo địa chỉ, khẽ hỏi: “Sao thế anh?”
“Cậu còn đi làm chỗ game đó à?” Anh Trương vừa nghe địa chỉ liền biết anh lại đi diễn vai NPC.
“Đúng rồi anh.” Minh Tiêu nghĩ thầm, anh đâu có đặt sẵn bát cơm cho em, em mà còn không tự mình nỗ lực thì làm sao kiếm tiền được đây?
Anh Trương thoáng ngừng chốc lát mới nói, “Vậy giờ cậu lập tức tới công ty đi.”
Minh Tiêu đầy bụng ngờ vực, không nghĩ ra anh Trương vội vã gọi mình trở lại là vì chuyện gì. Trên đường trái lo phải nghĩ, sau khi loại trừ đủ loại khả năng mới cảm thấy được ước chừng là cần thử vai gấp.
Nghĩ như vậy anh liền thấy căng thẳng. Cũng không phải sợ biểu hiện của bản thân thất thường, mà là một thân quần jean, áo liền mũ trùm thế này thật không ra thể thống gì cả.
Về nhà thay đồ thì thời gian sẽ không kịp, không về thay thì thực sự rất khó coi.
Do dự một lúc, tòa nhà đồ sộ của Giải trí Tinh Hoàn đã hiện ra trước mắt, trên màn ảnh to lớn đang phát đoạn clip phỏng vấn của ảnh đế Kiều Ngộ.
Người đàn ông kia anh tuấn đến cực điểm, trong mắt chứa hoa đào, mỗi một đường nét trên mặt đều hoàn mỹ dường như được thần khắc ra, một cái nhíu mày một nụ cười mỉm đều có thể bắt hồn khiến người khác phải chú ý đến, có thể nói Kiều Ngộ là dạng nam thần sở hữu nhan sắc 360 độ không góc chết.
Vào những ngày cuối đông, tiết trời mùa xuân se lạnh, bầu trời âm u ảm đạm, ấy vậy mà nụ cười của Kiều Ngộ vẫn sáng ngời, tựa hồ chỉ cần nhìn một chút thôi thì mọi phiền não trong lòng liền có thể tiêu tan hết vậy.
Minh Tiêu nhìn gương mặt kia, khẽ run vài giây, sau khi lấy lại tinh thần mới thở dài nhè nhẹ.
Trên màn ảnh, người đàn ông kia là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nam thiếu nữ, là bóng lưng mà cả đời này Minh Tiêu cũng khó có thể với tới.
Anh đã từng nghĩ, nếu như có một ngày mình có thể trở thành siêu sao như Kiều Ngộ thì thật tốt biết bao!
Vội vã chạy vào tòa nhà Tinh Hoàn, Minh Tiêu đang muốn quét thẻ để vào thang máy thì mới nhớ tới căn bản anh không mang theo giấy tờ gì, quay người muốn nhờ một chú bảo vệ cách đó không xa giúp quẹt thẻ, vai bỗng nhiên bị va vào một phát.
Giương mắt lên nhìn, là một anh chàng đẹp trai lạ mặt.
Anh đẹp trai nọ mặc một thân quần áo thể thao, giày thể thao màu trắng không nhiễm một hạt bụi, mũ áo trùm lên che đỉnh đầu, trên trán lộ ra mái tóc nhuộm thành màu nâu sậm, bông tai kim loại trên vành tai lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, đẹp trai đến nỗi muốn chói mù mắt người đối diện.
Vào lúc Minh Tiêu nhìn sang, anh đẹp trai bỗng cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi mắt rất sáng, tựa như quen thuộc mà cũng không hề thất lễ cất tiếng: “Xin lỗi, đang gấp quá nên đụng vào anh. Anh muốn lên phải không? Anh không mang thẻ sao?”
Minh Tiêu xin lỗi rồi gật gật đầu: “Tôi quên mất…”
Tay trái của anh chàng đẹp trai cầm túi giấy đựng cà phê, tay phải rút trong túi quần ra một tấm thẻ, cầm trong tay quơ quơ rồi đặt lên máy cảm ứng.
“Đing” một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra.
Anh chàng đẹp trai nghiêng người sang, tay hướng bên trong duỗi một cái, lộ ra ý “Mời vào”, nụ cười sạch sẽ vô hại. Minh Tiêu lập tức tiến lên một bước, ấn vào tầng 7 rồi hỏi: “Cậu lên tầng mấy vậy?”
“25, cảm ơn anh.” Chàng đẹp trai đứng vào chính giữa thang máy, gỡ dây đeo quấn trên thẻ, dứt khoát đeo lên cổ.
Minh Tiêu giúp cậu ấn tầng 25, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Công ty Giải trí Tinh Hoàn từ tầng 20 trở lên là khu vực thuộc về các vị cấp cao cùng với nghệ sĩ hạng A, anh chàng bên cạnh này trước đây Minh Tiêu chưa từng thấy, toàn thân cũng không phải hàng hiệu, nếu lên tầng 25 thì ước chừng là trợ lý của siêu sao nào đó mới tuyển à? Mới vừa cậu ta xuất hiện ở dưới lầu, hơn nữa còn chạy gấp như vậy hẳn là bị sai đi mua cà phê nhỉ?
Mà nếu như chỉ là trợ lý, tựa hồ quá lãng phí gương mặt kia rồi.
Minh Tiêu nhìn bóng người mơ mơ hồ hồ trên mặt kính của thang máy, phát hiện anh chàng đẹp trai kia còn cao hơn một chút so với kẻ 1m83 như mình, eo hẹp chân dài, dù chỉ mặc quần áo thể thao cũng không giấu được thân thể hệt như người mẫu kia.
Hay là tân binh mà người đại diện mới đào được nhỉ? Minh Tiêu hơi nhăn lông mày, chợt sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Nhưng cảm giác nguy hiểm này rất nhanh bị anh gạt đi luôn, Minh Tiêu mím môi, không cho là người mới đến sẽ khiến tình cảnh của mình càng thêm gay go nữa.
Đã là hạng tép riu còn sợ bị phơi khô nữa sao?
Người sau còn đứng cuối bảng xếp hạng hơn, không chừng ngày nào đó sẽ lật ngược tình thế, đường hoàng trở thành sao hạng A cũng nên.
Minh Tiêu bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, khóe miệng lơ đãng giương lên, nụ cười kia lọt vào đáy mắt anh chàng đẹp trai bên cạnh.
Không lâu sau, cửa thang mở ra, Minh Tiêu nghiêng người nói tiếng cảm ơn với anh chàng đẹp trai đầy tiềm lực rồi nhanh chân đi về hướng phòng làm việc của anh Trương.
Vốn tưởng rằng sẽ bị anh Trương thuyết giáo một trận, không nghĩ tới cửa vừa mở ra, bên trong lại là ảnh đế Kiều Ngộ, còn có cả người đại diện danh tiếng hàng đầu – Niệm Hàm.
Minh Tiêu bình tĩnh lùi ra bên ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, coi như chính mình bị vẻ đẹp ngây ngất của anh chàng trong thang máy ban nãy hớp hồn cho nên đi sai tầng rồi.
“Ngay cả em cũng không thể nói sao anh Tiêu? Hai ta năm đó ngồi xổm ngoài studio chia nhau hộp cơm cuối cùng đã nói thế nào? Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!” Trình Hạo nói chuyện cứ như súng liên thanh, vào cửa liền bô bô không dứt, “Nhanh vậy anh liền quên mất rồi hả? Ai dà, anh Tiêu à, em chẳng muốn chia tài nguyên chia kim chủ gì với anh đâu, em chỉ muốn biết rốt cuộc thì anh được ai bao dưỡng thôi!”
Minh Tiêu chịu đựng đợt oanh tạc đầu tiên từ người anh em tốt của mình, xoa xoa lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Anh không biết thiệt mà!”
“Lời này quá đáng lắm đấy nhé!” Trình Hạo đặt mông ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt quét trái quét phải, “Nhìn cái ghế sô pha này đi, bàn trà, bình hoa, cả cửa sổ sát đất sau lưng anh nữa kìa. Đệt! Phòng nghỉ này quả thực là phòng 5 sao cho diễn viên hạng A của Tinh Hoàn đó! Chỗ của Kiều Ngộ cũng tới mức này là cùng, lần trước em từng thấy rồi! Anh Tiêu, anh nói đi mà, rốt cuộc kim chủ của anh là ai thế? Em bảo đảm không truyền ra tới tai người thứ ba đâu. Anh em trong nhà mà anh còn không tin sao?”
Minh Tiêu cầm tập kịch bản ném lên bàn, mỏi mệt xoa xoa hốc mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút buồn bực: “Mẹ nó, anh cũng đang muốn biết rốt cuộc là vị kim chủ nào muốn bao nuôi anh đây!”
Chất giọng của anh rất có từ tính, nhẹ nhàng mà hơi trầm khàn một chút, lúc thường nghe không rõ lắm, chỉ khi cảm xúc không tốt hoặc là cố ý mới có thể lộ ra nét gợi cảm làm người nghe mê muội.
Trình Hạo sửng sốt mất mấy giây, không khỏi ngồi thẳng, đôi mắt chớp chớp, “Đậu má, anh thật sự không biết á?”
Minh Tiêu nhíu mày: “Nhìn anh giống như đang lừa em lắm à?”
“Không giống.” Trình Hạo lắc đầu một cái, tự nhủ: “Chờ đã, việc này em phải ngẫm lại để tiêu hóa mới được. Ừm, hai tháng trước, em đóng vai quần chúng trong phim của Hàn ảnh đế, chúng ta vẫn còn là người dưới trướng anh Trương ha. Em là hạng tép riu, anh cũng vậy, anh Trương không có nhiều tài nguyên, chúng ta cả ngày tự lăn lộn kiếm sống. Mấy ngày trước em trở về, ôi chao, anh đã chuyển ra khỏi kí túc xá của chúng ta rồi, đã vậy còn đổi được người đại diện hàng đầu là Niệm Hàm, có phòng nghỉ riêng, nhận ba cái quảng cáo hạng sang, hơn nữa nghe nói bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết Mắt Thấy ăn khách nhất hiện tại cũng chỉ định anh diễn một trong hai vai nam chính đúng không?”
Minh Tiêu đỡ trán, “Ừ, anh diễn vai Hoa Phi Minh.”
“Làm nhiều cho anh thế kia mà kim chủ vẫn chưa hiện thân ư?” Gương mặt Trình Hạo non nớt như một đứa trẻ con, hai mắt đều trợn tròn, kéo dài âm điệu: “Trời ơi!!!”
Trong nguyên tác của bộ phim Mắt Thấy có câu nói đầu tiên là “Trời ơi, ai tới cứu giúp ta”.
Minh Tiêu cũng muốn hô một tiếng “Trời ơi” lắm, nhưng phía sau thì lại muốn đổi thành “Mẹ nó, ai lại muốn bao dưỡng tôi vậy?”
Trình Hạo nói không sai, trước khi đột nhiên bị kim chủ nhìn trúng, Minh Tiêu xác thực chỉ là diễn viên bé nhỏ gần như không tồn tại trong công ty giải trí Tinh Hoàn, đừng nói đến việc đóng quảng cáo hay nhận phim hot mà ngay cả những bộ phim chiếu mạng cũng rất ít có phần của anh.
Giới giải trí có quá nhiều điều “không thể nói”, thuở nhỏ Minh Tiêu có giấc mộng làm diễn viên, 17 tuổi anh đã rời nhà lang bạt. Không có bối cảnh, không ai trợ giúp, lúc đầu anh chỉ lăn lộn diễn các vai quần chúng bé nhỏ trong thành phố điện ảnh, có cơ hội liền tham gia diễn ở các trung tâm thương mại, nhà ga hay khu mua sắm… Bởi vì dáng người anh dong dỏng cao chân dài, tướng mạo xuất chúng, thân thể rất linh hoạt, động tác cũng rất hài hòa, khi diễn các cảnh đánh võ chỉ cần một lần liền qua cho nên không bao lâu sau đã được Giải trí Tinh Hoàn kí hợp đồng.
Lúc đó anh cho là có công ty thì sẽ có hậu thuẫn và cơ hội, không ngờ vào rồi mới bị sự thật phũ phàng đánh cho tỉnh mộng. Người đại diện là anh Trương vốn chẳng thể giúp được nhiều, quanh năm suốt tháng không vớt vát được bao nhiêu cơ hội tốt, nghệ sĩ dưới tay anh Trương tất cả đều sống dở chết dở, người hot nhất thì ở trong Tinh Hoàn cũng chỉ tính là diễn viên hạng C mà thôi.
Người anh lớn hạng C này đã qua tuổi ba mươi, hết lần này tới lần khác toát ra tâm tư “Không sống nổi nữa”, vừa thấy Minh Tiêu liền trưng ra vẻ mặt đau khổ than thở: “Thanh xuân thì ăn cơm thanh xuân, hết thanh xuân rồi khỏi còn cơm ăn.”
Tinh Hoàn là công ty giải trí thuộc hàng đầu trong nước, những năm qua danh tiếng ngày một lan xa, cho ra đời không ít ảnh đế, ảnh hậu, thịt tươi, tiểu hoa, nhưng cũng có không ít nghệ sĩ nhỏ bé chẳng cách nào thấy được ánh mắt trời đành phải âm u rời đi, trở về với cuộc sống bình thường.
Diễn viên hạng C mà còn cảm thấy không sống nổi nữa, Minh Tiêu và Trình Hạo chỉ là dạng nhân vật nằm dưới đáy thì càng khổ sở hơn. Cũng may anh Trương tuy rằng làm người đại diện không thể trông cậy được gì nhưng làm người thì rất tốt, chưa bao giờ giựt dây nghệ sĩ của mình bán thân vì tương lai. Anh còn thường xuyên lên lớp tư tưởng chính trị cho người mới, dạy các thiếu niên thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi giữ vững tự tôn tự trọng. Đương nhiên nếu có người không để tâm, chấp nhận dùng thân thể đổi lấy đường tương lai rộng mở thì anh cũng sẽ dắt mối bắc cầu.
Năm Minh Tiêu 19 tuổi đã đóng một vai nhỏ xíu xiu trong bộ phim chuyển thể lấy bối cảnh huyền huyễn, phần anh đóng là một võ tướng xuất hiện chưa tới một tập, ló mặt trước ống kính không bao nhiêu, mà những cảnh chiến đấu thì có tới hơn 17 phút.
Anh đánh võ rất đặc sắc, dáng người nhanh nhẹn, anh khí độc nhất, ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười mỉm tựa như sương lạnh trong tháng chạp. Bộ phim còn chưa phát sóng, một ông chủ lớn hơn 40 tuổi trong giới đã điểm mặt gọi tên anh.
Minh Tiêu còn chưa kịp từ chối đã bị anh Trương thuyết giáo bên tai cả một buổi trưa.
Khi đó con gái của anh Trương vừa chào đời, trắng trẻo non nớt đáng yêu vô cùng. Anh Trương lập tức hóa thành ‘người đàn ông của gia đình’, tình thương của cha lan tràn, khuyên anh phải biết thương lấy thân mình, đừng chỉ chăm chăm đi đường tắt, chuyện bò giường bán thân thế này là không được, kim chủ động chạm thân thể cậu, có thể nâng cậu nhất thời, liệu có nâng cậu cả một đời được không?
Kỳ thực không cần anh Trương phải mở miệng, bản thân Minh Tiêu cũng sẽ không đáp ứng.
Đứng ở cuối cái độ tuổi thiếu niên này, dù là ai thì cũng đều cất giữ một phần ngây ngô và kiêu căng tự mãn. Anh muốn dùng bản lĩnh của mình xông ra thế giới, muốn làm một người diễn viên chân chính, lấy kỹ năng diễn xuất để nói chuyện chứ không phải đơn thuần chỉ là cái danh diễn viên đang “hot” hay là “tiểu thịt tươi”.
Lúc đó tâm lý của Minh Tiêu rất lạc quan, thầm nghĩ ngày sau còn dài, chỉ cần có thể đóng phim là tốt rồi, đóng nhiều sẽ được tôi luyện, vai quần chúng cũng có thể học các vị tiền bối trong đoàn phim được không ít thứ, đạo diễn cũng sẽ chỉ dẫn một, hai câu, trở về tự suy ngẫm tất nhiên có thể tiến bộ không ít.
Đã như thế, nổi tiếng hay không ngược lại chỉ là thứ yếu.
Mà ai dè trời không chiều lòng người, loại chuyện này có rất nhiều ở hiện thực, huống hồ là ở trong vòng giải trí đục ngầu này.
Minh Tiêu trường kỳ sắm các vai bé nhỏ trong các đoàn phim, khi không được sắp xếp công việc sẽ cùng với Trình Hạo làm các công việc khác, làm người mẫu quần áo cho các trung tâm thương mại, tham gia diễn xuất các kịch bản quảng cáo nhỏ lẻ tẻ, thậm chí còn bị người nghiện chơi game online như Trình Hạo kéo đi sắm vai NPC có thù lao cho lễ hội của các game thủ.
Cuộc sống nơi đất Bắc này không dễ dàng, thế nên cuộc sống sinh hoạt của diễn viên nhỏ như họ chưa chắc đã thoải mái hơn so với viên chức làm công ăn lương.
Mà Trình Hạo tình nguyện, Minh Tiêu dĩ nhiên cũng vui vẻ, cứ như vậy tiếp tục phiêu bạt khắp nơi, lỡ đâu một ngày nào gặp được cơ hội, đột nhiên sẽ nổi tiếng thì sao?
Có điều ngâm mình trong giới này đã vài năm, sức lực của Minh Tiêu khi mới bắt đầu lang bạt đã bị mài mòn không ít. Lý tưởng thì cao cả nhưng hiện thực lại cực kỳ khốc liệt, dần dần anh ý thức được muốn làm diễn viên giỏi thì không phải cứ kiên trì luyện lời thoại, kiên trì rèn luyện thân thể, kiên trì học hỏi người đi trước là được. Nếu như ngay cả phim cũng chẳng có cơ hội được đóng, vậy thì có tư cách gì tự xưng là diễn viên đây?
Nửa năm trước, một diễn viên nữ dưới tay anh Trương theo vị kim chủ nổi danh trong giới, không bao lâu liền trở thành nữ thứ trong phim điện ảnh. Diễn viên nữ ấy từng trở về mời mọi người trong đoàn đội ăn cơm, đỏ mắt ôm anh Trương thở dài. Minh Tiêu nghe thấy cô nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, thanh xuân của em chẳng thể lãng phí trôi qua như vậy được.”
Đúng vậy, nghệ sĩ đều là những kẻ ăn cơm thanh xuân, năm tháng xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất kia mà không nổi tiếng được thì sau này ước chừng cũng chẳng còn có mấy cơ hội nữa.
Minh Tiêu không khỏi bắt đầu lo lắng.
Trước 20 tuổi, đối với hai từ ‘nổi tiếng’ này anh thậm chí còn khịt mũi coi thường. Sau 20 tuổi anh mới hiểu được nếu như không thể nổi tiếng, chính mình cũng chỉ đành chấp nhận vĩnh viễn là một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi mà thôi.
Sau đó lớn tuổi hơn, đại khái ngay cả cơ hội đóng phim cũng không có.
Vì thế vào sinh nhật năm 23 tuổi, anh lần đầu tiên ước nguyện điều mà trước kia vẫn luôn xem thường —— tôi muốn nổi tiếng!
Thần tiên trên trời nghe được, sau đó quẳng xuống cho anh một vị kim chủ giấu tên.
Một tháng trước, Minh Tiêu mặc bộ trang phục cosplay vừa dày vừa nặng dạo phố trong lễ hội của dân chơi game, tín hiệu trong hội trường ở đây rất kém, khi rời đi anh mới phát hiện trong điện thoại di động có hơn 30 cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều đến từ anh Trương.
Dạo gần đây anh Trương không kiếm được tài nguyên, mọi người chủ yếu tự cố gắng tìm việc nên rất ít khi tới công ty báo danh. Minh Tiêu đã có một thời gian dài không nhận được cuộc gọi của người đại diện này, thế nên lúc nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Trước khi gọi lại còn ôm trong lòng mong đợi: “Chẳng lẽ lại có vai quần chúng tìm tới mình hay sao?”
Anh Trương cơ hồ bắt máy ngay lập tức, giọng điệu rất gấp: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Minh Tiêu báo địa chỉ, khẽ hỏi: “Sao thế anh?”
“Cậu còn đi làm chỗ game đó à?” Anh Trương vừa nghe địa chỉ liền biết anh lại đi diễn vai NPC.
“Đúng rồi anh.” Minh Tiêu nghĩ thầm, anh đâu có đặt sẵn bát cơm cho em, em mà còn không tự mình nỗ lực thì làm sao kiếm tiền được đây?
Anh Trương thoáng ngừng chốc lát mới nói, “Vậy giờ cậu lập tức tới công ty đi.”
Minh Tiêu đầy bụng ngờ vực, không nghĩ ra anh Trương vội vã gọi mình trở lại là vì chuyện gì. Trên đường trái lo phải nghĩ, sau khi loại trừ đủ loại khả năng mới cảm thấy được ước chừng là cần thử vai gấp.
Nghĩ như vậy anh liền thấy căng thẳng. Cũng không phải sợ biểu hiện của bản thân thất thường, mà là một thân quần jean, áo liền mũ trùm thế này thật không ra thể thống gì cả.
Về nhà thay đồ thì thời gian sẽ không kịp, không về thay thì thực sự rất khó coi.
Do dự một lúc, tòa nhà đồ sộ của Giải trí Tinh Hoàn đã hiện ra trước mắt, trên màn ảnh to lớn đang phát đoạn clip phỏng vấn của ảnh đế Kiều Ngộ.
Người đàn ông kia anh tuấn đến cực điểm, trong mắt chứa hoa đào, mỗi một đường nét trên mặt đều hoàn mỹ dường như được thần khắc ra, một cái nhíu mày một nụ cười mỉm đều có thể bắt hồn khiến người khác phải chú ý đến, có thể nói Kiều Ngộ là dạng nam thần sở hữu nhan sắc 360 độ không góc chết.
Vào những ngày cuối đông, tiết trời mùa xuân se lạnh, bầu trời âm u ảm đạm, ấy vậy mà nụ cười của Kiều Ngộ vẫn sáng ngời, tựa hồ chỉ cần nhìn một chút thôi thì mọi phiền não trong lòng liền có thể tiêu tan hết vậy.
Minh Tiêu nhìn gương mặt kia, khẽ run vài giây, sau khi lấy lại tinh thần mới thở dài nhè nhẹ.
Trên màn ảnh, người đàn ông kia là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nam thiếu nữ, là bóng lưng mà cả đời này Minh Tiêu cũng khó có thể với tới.
Anh đã từng nghĩ, nếu như có một ngày mình có thể trở thành siêu sao như Kiều Ngộ thì thật tốt biết bao!
Vội vã chạy vào tòa nhà Tinh Hoàn, Minh Tiêu đang muốn quét thẻ để vào thang máy thì mới nhớ tới căn bản anh không mang theo giấy tờ gì, quay người muốn nhờ một chú bảo vệ cách đó không xa giúp quẹt thẻ, vai bỗng nhiên bị va vào một phát.
Giương mắt lên nhìn, là một anh chàng đẹp trai lạ mặt.
Anh đẹp trai nọ mặc một thân quần áo thể thao, giày thể thao màu trắng không nhiễm một hạt bụi, mũ áo trùm lên che đỉnh đầu, trên trán lộ ra mái tóc nhuộm thành màu nâu sậm, bông tai kim loại trên vành tai lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, đẹp trai đến nỗi muốn chói mù mắt người đối diện.
Vào lúc Minh Tiêu nhìn sang, anh đẹp trai bỗng cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi mắt rất sáng, tựa như quen thuộc mà cũng không hề thất lễ cất tiếng: “Xin lỗi, đang gấp quá nên đụng vào anh. Anh muốn lên phải không? Anh không mang thẻ sao?”
Minh Tiêu xin lỗi rồi gật gật đầu: “Tôi quên mất…”
Tay trái của anh chàng đẹp trai cầm túi giấy đựng cà phê, tay phải rút trong túi quần ra một tấm thẻ, cầm trong tay quơ quơ rồi đặt lên máy cảm ứng.
“Đing” một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra.
Anh chàng đẹp trai nghiêng người sang, tay hướng bên trong duỗi một cái, lộ ra ý “Mời vào”, nụ cười sạch sẽ vô hại. Minh Tiêu lập tức tiến lên một bước, ấn vào tầng 7 rồi hỏi: “Cậu lên tầng mấy vậy?”
“25, cảm ơn anh.” Chàng đẹp trai đứng vào chính giữa thang máy, gỡ dây đeo quấn trên thẻ, dứt khoát đeo lên cổ.
Minh Tiêu giúp cậu ấn tầng 25, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Công ty Giải trí Tinh Hoàn từ tầng 20 trở lên là khu vực thuộc về các vị cấp cao cùng với nghệ sĩ hạng A, anh chàng bên cạnh này trước đây Minh Tiêu chưa từng thấy, toàn thân cũng không phải hàng hiệu, nếu lên tầng 25 thì ước chừng là trợ lý của siêu sao nào đó mới tuyển à? Mới vừa cậu ta xuất hiện ở dưới lầu, hơn nữa còn chạy gấp như vậy hẳn là bị sai đi mua cà phê nhỉ?
Mà nếu như chỉ là trợ lý, tựa hồ quá lãng phí gương mặt kia rồi.
Minh Tiêu nhìn bóng người mơ mơ hồ hồ trên mặt kính của thang máy, phát hiện anh chàng đẹp trai kia còn cao hơn một chút so với kẻ 1m83 như mình, eo hẹp chân dài, dù chỉ mặc quần áo thể thao cũng không giấu được thân thể hệt như người mẫu kia.
Hay là tân binh mà người đại diện mới đào được nhỉ? Minh Tiêu hơi nhăn lông mày, chợt sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Nhưng cảm giác nguy hiểm này rất nhanh bị anh gạt đi luôn, Minh Tiêu mím môi, không cho là người mới đến sẽ khiến tình cảnh của mình càng thêm gay go nữa.
Đã là hạng tép riu còn sợ bị phơi khô nữa sao?
Người sau còn đứng cuối bảng xếp hạng hơn, không chừng ngày nào đó sẽ lật ngược tình thế, đường hoàng trở thành sao hạng A cũng nên.
Minh Tiêu bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, khóe miệng lơ đãng giương lên, nụ cười kia lọt vào đáy mắt anh chàng đẹp trai bên cạnh.
Không lâu sau, cửa thang mở ra, Minh Tiêu nghiêng người nói tiếng cảm ơn với anh chàng đẹp trai đầy tiềm lực rồi nhanh chân đi về hướng phòng làm việc của anh Trương.
Vốn tưởng rằng sẽ bị anh Trương thuyết giáo một trận, không nghĩ tới cửa vừa mở ra, bên trong lại là ảnh đế Kiều Ngộ, còn có cả người đại diện danh tiếng hàng đầu – Niệm Hàm.
Minh Tiêu bình tĩnh lùi ra bên ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, coi như chính mình bị vẻ đẹp ngây ngất của anh chàng trong thang máy ban nãy hớp hồn cho nên đi sai tầng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất