Chương 33: Hoàn Thành
5 năm sau, tại đồng cỏ xanh ngát thuộc trang viên tư nhân.
Nghiêm Thận Độc mới vừa mang Nghiêm Tu Lễ quay về lâu đài, người hầu lập tức tiến lên cúi đầu cung kính bẩm báo: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia.”
“Ngoài cửa có hai vị khách muốn tìm tiên sinh.”
Nghiêm Thận Độc sửa sửa nút tay áo, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới nạm kim cương, chiếc nhẫn tinh xảo theo động tác tay của hắn mà chiết xạ ra tia sáng bảy màu.
“Là kiểu người thế nào?”
“Một vị bị thương, vị còn lại nói giống như là tiếng Pháp.” Người hầu nhớ lại khuôn mặt nhu mỹ của hai nam nhân kia, họ không chỉ là nói tiếng Anh mà còn nói được tiếng Pháp, khí chất quanh thân họ lãng mạn ưu nhã giống như người Pháp.
“Tiếng Pháp? Tu Lễ đi xem thử.” Nghiêm Thận Độc sai con trai mình, cậu nhóc mới vừa học tiểu học mà đã làm thầy giáo ngoại ngữ kinh diễm liên tiếp mấy lần vì khả năng tiếp thu ngôn ngữ rất tốt.
“Dạ vâng.” Gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Tu Lễ như được Chúa thiên vị đắp nặn ra, cậu nhóc không có biểu tình gì xoay người đem hộp thạch hoa quả đông lạnh cho ba mình đang gấp gáp vào nhà.
Khung cửa gỗ hình vòm hai cánh cửa mở rộng hướng vào phía trong, nhìn giống như đôi cánh đang sải ra. Kéo tầm mắt nhìn đến phía trước, vật đầu tiên đập vào mắt là ảnh chụp gia đình một nhà bốn người.
Trên ảnh chụp, Diêu Bình An kéo tay lão công của mình, cậu được trang điểm thành bộ dáng cô dâu, vô cùng thuần mỹ.
Nhưng mà cũng chỉ có Nghiêm Thận Độc biết, cánh tay bé nhỏ cũng mang chiếc nhẫn cưới tương tự như của hắn kia dùng sức siết chặt cánh tay hắn như thế nào, thậm chí là sau khi chụp xong, trên cánh tay ẩn ẩn có thể thấy được màu xanh lá.
“Tiểu An muốn giết lão công sao?” Sau khi chụp xong thì được nghỉ ngơi một lúc, hắn mang giọng điệu hài hước hỏi lão bà nhà mình.
Diêu Bình An liều mạng lắc đầu, tấm vải ren trùm đầu lướt qua mặt, rất ngứa.
“Sợ” trên tay Diêu Bình An cũng mang bao tay ren, cậu kéo kéo ống tay áo vest của hắn, trên mặt cậu có đánh một lớp phấn mỏng, đôi mắt hiện ra vẻ ủy khuất.
Người chụp ảnh cưới cho bọn họ tất nhiên là một nam nhân da trắng cao to có đôi mắt xanh lam miệng nói ngôn ngữ xa lạ, làm cho bé ngốc nào đó trông gà hoá cuốc, chỉ có thể sợ hãi gắt gao bám vào người nam nhân nhà mình, người tâm phúc* nhất của cậu.
*Tâm phúc này nghĩa: người thân tín, người đáng tin, người có thể ở cạnh tham dự việc cơ mật.
Hắn ở trong lòng dịu dàng nhớ chuyện cũ, lại gấp không thể chờ mà đi đến nhìn bức ảnh chụp khác, trong ảnh là bảo bối của hắn—— Diêu Bình An lúc này đang ngồi ở ban công điêu khắc, dựa vào Nghiêm Thanh Tễ nói thầm thì gì đó.
Nghiêm Thanh Tễ cùng Nghiêm Tu Lễ là song bào thai khác trứng do Diêu Bình An sinh ra, đoạt được đãi ngộ một trên trời một dưới đất.
Nghiêm Thanh Tễ càng lớn càng rất giống Diêu Bình An, có đôi khi Nghiêm Thận Độc nhìn bé “Chim cánh cụt” (bé Tễ) nhỏ lửng thửng đi đường mà tưởng tượng, Tiểu An khi còn nhỏ cũng là hình dáng này sao? Từ nhỏ liền đã đáng yêu như thế sao? Rồi hắn cảm thấy chuyện có con nhỏ hình như cũng không tồi.
Mà theo đó, Diêu Bình An thiếu chút nữa vì khó sinh Nghiêm Tu Lễ nguy hiểm tính mạng nên cậu nhóc mới không được ba mình yêu thích lắm. Thậm chí là khi mẹ cậu nhóc ở cữ vì thân thể quá yếu mà té xỉu, Nghiêm Thận Độc dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu nhóc, trong đôi mắt đó hòa lẫn đau đớn cùng lạnh lẽo, nhất thời khiến Nghiêm Tu Lễ cứng đờ. (Tội thằng nhỏ)
“Giống như vậy,” Nghiêm Thanh Tễ dựng thẳng hai tay lên, bộ dáng như đang miêu tả cái gì, hai cánh tay bé bé đặt ở trên cái đầu xinh đẹp của mình, “Đáng yêu không? Mẹ ơi, đây là thỏ con.” Cậu bé hưng phấn kể với Diêu Bình An về những gì mình học và chứng kiến ở trại hè, kể đến rất sống động.
“Thỏ thỏ!” Diêu Bình An cũng rất hưng phấn, chỉ là hưng phấn của cậu có hơi khác với Nghiêm Thanh Tễ, “Ăn, ngon.” (Ý ẻm là thịt con thỏ ăn ngon:v)
“Mẹ à…” Nghiêm Thanh Tễ nghẹn lời mà chớp chớp mắt, càng lớn đôi mắt cậu bé càng thon dài, hơn nữa ở chỗ khóe mắt có một viên lệ chí (nốt ruồi), sóng mắt lưu chuyển, có thể nhìn ra tám chín phần đào hoa.
“Tiểu An.” Một giọng nam tính trầm thấp đánh gãy hai người bạn nhỏ đang đối thoại.
“Ô?” “Ba ba.”
“Thanh Tễ.” Nghiêm Thận Độc sờ sờ đầu Nghiêm Thanh Tễ, đôi mắt lại vẫn chặt chẽ đặt trên người Diêu Bình An đang ngồi trên ghế đu dây đong đưa trong vườn hoa.
“Ba ba, em trai đâu rồi?” Nghiêm Thanh Tễ một bên tìm kiếm đồ ăn vặt một bên dò hỏi.
“Chờ lát nữa em con trở lại.” Nghiêm Thận Độc không có nói tỉ mỉ, tiếp nhận đồ Nghiêm Thanh Tễ đưa qua, Diêu Bình An thích nhất thạch trái cây vị mật đào nên liền đi đến chỗ này bên ban công. Mà Nghiêm Thanh Tễ thì ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, thỉnh thoảng nhìn sang hướng cửa lớn.
“Lão công ~” trên gương mặt nhỏ trắng nõn hiện ra hai cái má lúm đồng tiền bé xinh, đáng tiếc là vẻ trẻ con phì nộn trên mặt cậu đã biến mất vì sau khi sinh đẻ cậu ốm đi, dù bồi bổ như thế nào cũng không nuôi cho gương mặt phì nộn trở lại.
“Bảo bảo.” Hắn ôm cậu ngồi xuống, đem thạch trái cây mà bảo bối yêu dấu của hắn mong chờ dấu ra phía sau, đây là cách bọn họ ngọt ngào đối xử với nhau hai người như ở trong thế giới riêng vậy, mà cậu là một vị chủ nhân khác của lâu đài này —— thái thái* của hắn—— thanh âm mềm nhẹ mà nói chuyện.
*Hình như cách gọi vợ/ phu nhân thời xưa?
“Tiểu An nhìn xem, còn nhớ rõ cái giường nhỏ kia không?” Xuyên qua vòng tròn ban công trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh sắc ngoài vườn hoa.
Hôm qua trời hạ một trận mưa, xối cho cây cỏ trong hoa viên cùng chiếc giường nhỏ kia ướt nhẹp. Chiếc giường nhỏ này là một chiếc nôi Nghiêm Thận Độc tính làm cho hai đứa con của mình. Hắn sợ hai bé náo loạn như “khỉ quậy” nên mới tính làm ra chiếc nôi, khi cậu biết lão công làm giường nhỏ cho khỉ con chứ không phải làm cho mình thì cả người đều không vui, lần đầu tiên cường ngạnh làm nũng, nói không cần, nói không cho làm! Thế là nam nhân đành phải kiên nhẫn dỗ dành cậu, nói không làm cho khỉ con, làm cho Tiểu An một cái được không? Ngoan, đừng tức giận, tức giận sẽ hại thân mình. (Tình cha con plastic:))))))
Kết quả là sau khi hai bảo bảo thiên sứ lớn lên, người luôn miệng gọi “Thanh Thanh” “Tiểu Lễ” lại chính là Diêu Bình An.
Rốt cuộc là suy nghĩ của Diêu Bình An đơn thuần, ai đối cậu tốt cậu liền sẽ đối tốt lại với người đó, cho nên cậu là “bà mẹ trẻ” xinh đẹp được yêu chiều nhất thế giới này, được cả Nghiêm Thanh Tễ cùng Nghiêm Tu Lễ yêu thích thân cận.
“Hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?”. Truyện Cung Đấu
“Lão công chiên bò bít tết cho bảo bối được không?”
Nam nhân nói từng lời từng lời, nói không ngừng nghỉ, cố ý bỏ lơ cái tay nhỏ của Diêu Bình An đang cố sờ ra sau eo hắn, hắn không dấu vết mà điều chỉnh vị trí thạch trái cây, chính là muốn bảo bối của mình không lấy được.
“Không được ăn nhiều đồ ăn vặt như thế, đến khi ăn cơm lại nói bụng bụng no, không ăn.” Hắn đem giọng điệu tùy hứng cùng ngữ khí khi cậu nói chuyện, học đến ra dáng ra hình, “Đến cả Thanh Tễ cũng biết ăn cơm mới có thể cao hơn, ăn đồ ăn vặt không khỏe mạnh.”
“Ngoan, hôn lão công một ngụm.”
“Hừ.” Diêu Bình An bực bội mà vặn đầu nhỏ xoay qua chỗ khác, Nghiêm Thận Độc chớp đôi mắt buồn bã.
“Chụt.” Cậu quay lại hôn một phát rồi cười ngọt ngào với hắn, mắt hạnh cong thành một đôi trăng non, “Ha ha~” lão công ngốc ngốc, bị lừa.
—— thật là đến tâm cũng đều mềm đi mà.
Dù đã vô cùng quen thuộc nhưng trái tim vẫn nhảy lên, hắn liền tiến sát lại ôm lấy cậu, tình yêu nồng nhiệt cùng ấm áp từ trong xương cốt hắn tràn đầy ra bên ngoài.
“Thật yêu bảo bảo làm sao.” Hắn chôn mặt mình ở phần cổ thiên nga trắng nõn của bảo bảo nhà mình, phun ra một hơi, hô hấp nóng bỏng phun lên làn da làm cho nơi này đỏ hồng một mảng.
Màu sắc mê hoặc người. Đỏ hồng thì có dây tơ hồng, trần bì, hoa hồng hồng, rỉ sắt hồng, rượu đỏ Burgundy, chước hồng, nhưng chỗ làn da này chỉ đỏ hồng 0,01 thì được gọi là cái gì đây? Mê đắm trong tình yêu, hắn chiếm hữu cậu, hắn đe doạ cậu, hắn ti tiện, hắn hèn mọn, hắn không từ thủ đoạn, nhưng hắn yêu cậu, không phải vì dây tơ hồng quấn lấy bọn họ, hắn yêu cậu, không quá cháy bỏng như hoa hồng, hắn yêu cậu —— dù từ cũ cũng thành mới, thời gian kéo dài mãi mãi không buông.
“Tiểu An yêu lão công không?”
Ngày tháng chín, vừa vặn là tháng giao mùa. Chim sẻ nhỏ hót ríu rít, hạt giống hoa hải đường mà hai người cùng gieo đã nảy mầm. Gió nhè nhẹ thổi qua nơi đây giống như một giấc mộng đêm Hè*, trong làn gió cuốn theo một tiếng nói mềm mại ——
“Yêu nha ~”
Lời tác giả: Chuyện xưa《 Thủy tinh 》done ^^ (ý là tác giả đã viết hoàn)
Đôi lời của Editor: Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ bên gia đình nhé:3
Ôi, lề mề mãi mới xong bộ này T T t thấy đoạn cuối chương này miêu tả thơ mộng kiểu gì, nếu ai đọc không ra chắc do t edit không tới:v
Lảm nhảm tí về “Giấc mộng đêm Hè” là t chém nha, vì t thấy khoảng thời gian miêu tả thuộc vào tháng chín (giai đoạn cuối mùa Hè sắp chuyển mùa Thu), qua lời văn mà tác giả miêu tả mọi người cũng thấy được cuộc sống của Nghiêm Thận Độc và Diêu Bình An lúc này hạnh phúc như thế nào, hạnh phúc đến không như thực tế mà cứ như một giấc mộng (t đoán vậy), nên t cũng dùng cụm “Giấc mộng đêm Hè” để ví von cho khung cảnh và cảm xúc của đoạn này.
Còn vì sao t dùng “Giấc mộng đêm hè”, thì nguồn gốc của cụm này t lấy từ vở hài kịch mang tên Giấc mộng đêm hè do Shakespeare viết. “Shakespeare nổi tiếng với những vở bi kịch, nhưng ở thể loại hài kịch, tác phẩm của ông cũng được khán giả yêu thích. Giấc mộng đêm hè chính là vở hài kịch được xem là ấn tượng nhất, thể hiện rõ phong cách mộng mơ, hư ảo, sự thi vị, tinh tế trong kịch Shakespeare.” Xoay quanh câu chuyện tình yêu sôi nổi của hai cặp đôi Laixanđơ và Hecmiơ, Đimitriơx và Hêlen, vở kịch đã dẫn dắt người đọc vào một không khí mùa hè đầy hư ảo, với sự xuất hiện của thần tiên trong khu rừng bí ẩn.
Well, như mọi người thấy Kim Cương ở đây chỉ là câu chuyện “tình yêu cưỡng ép” thời dân quốc loạn lạc chứ không có thế giới thần tiên gì cả, nhưng theo miêu tả đoạn cuối chương này làm t thấy “Hạnh phúc của công và thụ quá đẹp, đẹp đến như mơ chứ không giống thực” và điều mà t thấy Kim Cương khá giống với Giấc mộng đêm hè chính là “Shakespeare với vở kịch Giấc mộng đêm hè đã khẳng định: “Tình yêu không theo luật lệ nào ngoài thứ luật của chính nó”. Tình yêu không diễn ra một cách bình thường, không dễ bị ngăn trở bởi các khác biệt giai cấp xã hội, tuổi tác, hay chiến tranh…””
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây ^^~ Hẹn gặp mọi người ở các tác phẩm sau (*¯ ³¯*)♡
Nghiêm Thận Độc mới vừa mang Nghiêm Tu Lễ quay về lâu đài, người hầu lập tức tiến lên cúi đầu cung kính bẩm báo: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia.”
“Ngoài cửa có hai vị khách muốn tìm tiên sinh.”
Nghiêm Thận Độc sửa sửa nút tay áo, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới nạm kim cương, chiếc nhẫn tinh xảo theo động tác tay của hắn mà chiết xạ ra tia sáng bảy màu.
“Là kiểu người thế nào?”
“Một vị bị thương, vị còn lại nói giống như là tiếng Pháp.” Người hầu nhớ lại khuôn mặt nhu mỹ của hai nam nhân kia, họ không chỉ là nói tiếng Anh mà còn nói được tiếng Pháp, khí chất quanh thân họ lãng mạn ưu nhã giống như người Pháp.
“Tiếng Pháp? Tu Lễ đi xem thử.” Nghiêm Thận Độc sai con trai mình, cậu nhóc mới vừa học tiểu học mà đã làm thầy giáo ngoại ngữ kinh diễm liên tiếp mấy lần vì khả năng tiếp thu ngôn ngữ rất tốt.
“Dạ vâng.” Gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Tu Lễ như được Chúa thiên vị đắp nặn ra, cậu nhóc không có biểu tình gì xoay người đem hộp thạch hoa quả đông lạnh cho ba mình đang gấp gáp vào nhà.
Khung cửa gỗ hình vòm hai cánh cửa mở rộng hướng vào phía trong, nhìn giống như đôi cánh đang sải ra. Kéo tầm mắt nhìn đến phía trước, vật đầu tiên đập vào mắt là ảnh chụp gia đình một nhà bốn người.
Trên ảnh chụp, Diêu Bình An kéo tay lão công của mình, cậu được trang điểm thành bộ dáng cô dâu, vô cùng thuần mỹ.
Nhưng mà cũng chỉ có Nghiêm Thận Độc biết, cánh tay bé nhỏ cũng mang chiếc nhẫn cưới tương tự như của hắn kia dùng sức siết chặt cánh tay hắn như thế nào, thậm chí là sau khi chụp xong, trên cánh tay ẩn ẩn có thể thấy được màu xanh lá.
“Tiểu An muốn giết lão công sao?” Sau khi chụp xong thì được nghỉ ngơi một lúc, hắn mang giọng điệu hài hước hỏi lão bà nhà mình.
Diêu Bình An liều mạng lắc đầu, tấm vải ren trùm đầu lướt qua mặt, rất ngứa.
“Sợ” trên tay Diêu Bình An cũng mang bao tay ren, cậu kéo kéo ống tay áo vest của hắn, trên mặt cậu có đánh một lớp phấn mỏng, đôi mắt hiện ra vẻ ủy khuất.
Người chụp ảnh cưới cho bọn họ tất nhiên là một nam nhân da trắng cao to có đôi mắt xanh lam miệng nói ngôn ngữ xa lạ, làm cho bé ngốc nào đó trông gà hoá cuốc, chỉ có thể sợ hãi gắt gao bám vào người nam nhân nhà mình, người tâm phúc* nhất của cậu.
*Tâm phúc này nghĩa: người thân tín, người đáng tin, người có thể ở cạnh tham dự việc cơ mật.
Hắn ở trong lòng dịu dàng nhớ chuyện cũ, lại gấp không thể chờ mà đi đến nhìn bức ảnh chụp khác, trong ảnh là bảo bối của hắn—— Diêu Bình An lúc này đang ngồi ở ban công điêu khắc, dựa vào Nghiêm Thanh Tễ nói thầm thì gì đó.
Nghiêm Thanh Tễ cùng Nghiêm Tu Lễ là song bào thai khác trứng do Diêu Bình An sinh ra, đoạt được đãi ngộ một trên trời một dưới đất.
Nghiêm Thanh Tễ càng lớn càng rất giống Diêu Bình An, có đôi khi Nghiêm Thận Độc nhìn bé “Chim cánh cụt” (bé Tễ) nhỏ lửng thửng đi đường mà tưởng tượng, Tiểu An khi còn nhỏ cũng là hình dáng này sao? Từ nhỏ liền đã đáng yêu như thế sao? Rồi hắn cảm thấy chuyện có con nhỏ hình như cũng không tồi.
Mà theo đó, Diêu Bình An thiếu chút nữa vì khó sinh Nghiêm Tu Lễ nguy hiểm tính mạng nên cậu nhóc mới không được ba mình yêu thích lắm. Thậm chí là khi mẹ cậu nhóc ở cữ vì thân thể quá yếu mà té xỉu, Nghiêm Thận Độc dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu nhóc, trong đôi mắt đó hòa lẫn đau đớn cùng lạnh lẽo, nhất thời khiến Nghiêm Tu Lễ cứng đờ. (Tội thằng nhỏ)
“Giống như vậy,” Nghiêm Thanh Tễ dựng thẳng hai tay lên, bộ dáng như đang miêu tả cái gì, hai cánh tay bé bé đặt ở trên cái đầu xinh đẹp của mình, “Đáng yêu không? Mẹ ơi, đây là thỏ con.” Cậu bé hưng phấn kể với Diêu Bình An về những gì mình học và chứng kiến ở trại hè, kể đến rất sống động.
“Thỏ thỏ!” Diêu Bình An cũng rất hưng phấn, chỉ là hưng phấn của cậu có hơi khác với Nghiêm Thanh Tễ, “Ăn, ngon.” (Ý ẻm là thịt con thỏ ăn ngon:v)
“Mẹ à…” Nghiêm Thanh Tễ nghẹn lời mà chớp chớp mắt, càng lớn đôi mắt cậu bé càng thon dài, hơn nữa ở chỗ khóe mắt có một viên lệ chí (nốt ruồi), sóng mắt lưu chuyển, có thể nhìn ra tám chín phần đào hoa.
“Tiểu An.” Một giọng nam tính trầm thấp đánh gãy hai người bạn nhỏ đang đối thoại.
“Ô?” “Ba ba.”
“Thanh Tễ.” Nghiêm Thận Độc sờ sờ đầu Nghiêm Thanh Tễ, đôi mắt lại vẫn chặt chẽ đặt trên người Diêu Bình An đang ngồi trên ghế đu dây đong đưa trong vườn hoa.
“Ba ba, em trai đâu rồi?” Nghiêm Thanh Tễ một bên tìm kiếm đồ ăn vặt một bên dò hỏi.
“Chờ lát nữa em con trở lại.” Nghiêm Thận Độc không có nói tỉ mỉ, tiếp nhận đồ Nghiêm Thanh Tễ đưa qua, Diêu Bình An thích nhất thạch trái cây vị mật đào nên liền đi đến chỗ này bên ban công. Mà Nghiêm Thanh Tễ thì ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, thỉnh thoảng nhìn sang hướng cửa lớn.
“Lão công ~” trên gương mặt nhỏ trắng nõn hiện ra hai cái má lúm đồng tiền bé xinh, đáng tiếc là vẻ trẻ con phì nộn trên mặt cậu đã biến mất vì sau khi sinh đẻ cậu ốm đi, dù bồi bổ như thế nào cũng không nuôi cho gương mặt phì nộn trở lại.
“Bảo bảo.” Hắn ôm cậu ngồi xuống, đem thạch trái cây mà bảo bối yêu dấu của hắn mong chờ dấu ra phía sau, đây là cách bọn họ ngọt ngào đối xử với nhau hai người như ở trong thế giới riêng vậy, mà cậu là một vị chủ nhân khác của lâu đài này —— thái thái* của hắn—— thanh âm mềm nhẹ mà nói chuyện.
*Hình như cách gọi vợ/ phu nhân thời xưa?
“Tiểu An nhìn xem, còn nhớ rõ cái giường nhỏ kia không?” Xuyên qua vòng tròn ban công trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh sắc ngoài vườn hoa.
Hôm qua trời hạ một trận mưa, xối cho cây cỏ trong hoa viên cùng chiếc giường nhỏ kia ướt nhẹp. Chiếc giường nhỏ này là một chiếc nôi Nghiêm Thận Độc tính làm cho hai đứa con của mình. Hắn sợ hai bé náo loạn như “khỉ quậy” nên mới tính làm ra chiếc nôi, khi cậu biết lão công làm giường nhỏ cho khỉ con chứ không phải làm cho mình thì cả người đều không vui, lần đầu tiên cường ngạnh làm nũng, nói không cần, nói không cho làm! Thế là nam nhân đành phải kiên nhẫn dỗ dành cậu, nói không làm cho khỉ con, làm cho Tiểu An một cái được không? Ngoan, đừng tức giận, tức giận sẽ hại thân mình. (Tình cha con plastic:))))))
Kết quả là sau khi hai bảo bảo thiên sứ lớn lên, người luôn miệng gọi “Thanh Thanh” “Tiểu Lễ” lại chính là Diêu Bình An.
Rốt cuộc là suy nghĩ của Diêu Bình An đơn thuần, ai đối cậu tốt cậu liền sẽ đối tốt lại với người đó, cho nên cậu là “bà mẹ trẻ” xinh đẹp được yêu chiều nhất thế giới này, được cả Nghiêm Thanh Tễ cùng Nghiêm Tu Lễ yêu thích thân cận.
“Hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?”. Truyện Cung Đấu
“Lão công chiên bò bít tết cho bảo bối được không?”
Nam nhân nói từng lời từng lời, nói không ngừng nghỉ, cố ý bỏ lơ cái tay nhỏ của Diêu Bình An đang cố sờ ra sau eo hắn, hắn không dấu vết mà điều chỉnh vị trí thạch trái cây, chính là muốn bảo bối của mình không lấy được.
“Không được ăn nhiều đồ ăn vặt như thế, đến khi ăn cơm lại nói bụng bụng no, không ăn.” Hắn đem giọng điệu tùy hứng cùng ngữ khí khi cậu nói chuyện, học đến ra dáng ra hình, “Đến cả Thanh Tễ cũng biết ăn cơm mới có thể cao hơn, ăn đồ ăn vặt không khỏe mạnh.”
“Ngoan, hôn lão công một ngụm.”
“Hừ.” Diêu Bình An bực bội mà vặn đầu nhỏ xoay qua chỗ khác, Nghiêm Thận Độc chớp đôi mắt buồn bã.
“Chụt.” Cậu quay lại hôn một phát rồi cười ngọt ngào với hắn, mắt hạnh cong thành một đôi trăng non, “Ha ha~” lão công ngốc ngốc, bị lừa.
—— thật là đến tâm cũng đều mềm đi mà.
Dù đã vô cùng quen thuộc nhưng trái tim vẫn nhảy lên, hắn liền tiến sát lại ôm lấy cậu, tình yêu nồng nhiệt cùng ấm áp từ trong xương cốt hắn tràn đầy ra bên ngoài.
“Thật yêu bảo bảo làm sao.” Hắn chôn mặt mình ở phần cổ thiên nga trắng nõn của bảo bảo nhà mình, phun ra một hơi, hô hấp nóng bỏng phun lên làn da làm cho nơi này đỏ hồng một mảng.
Màu sắc mê hoặc người. Đỏ hồng thì có dây tơ hồng, trần bì, hoa hồng hồng, rỉ sắt hồng, rượu đỏ Burgundy, chước hồng, nhưng chỗ làn da này chỉ đỏ hồng 0,01 thì được gọi là cái gì đây? Mê đắm trong tình yêu, hắn chiếm hữu cậu, hắn đe doạ cậu, hắn ti tiện, hắn hèn mọn, hắn không từ thủ đoạn, nhưng hắn yêu cậu, không phải vì dây tơ hồng quấn lấy bọn họ, hắn yêu cậu, không quá cháy bỏng như hoa hồng, hắn yêu cậu —— dù từ cũ cũng thành mới, thời gian kéo dài mãi mãi không buông.
“Tiểu An yêu lão công không?”
Ngày tháng chín, vừa vặn là tháng giao mùa. Chim sẻ nhỏ hót ríu rít, hạt giống hoa hải đường mà hai người cùng gieo đã nảy mầm. Gió nhè nhẹ thổi qua nơi đây giống như một giấc mộng đêm Hè*, trong làn gió cuốn theo một tiếng nói mềm mại ——
“Yêu nha ~”
Lời tác giả: Chuyện xưa《 Thủy tinh 》done ^^ (ý là tác giả đã viết hoàn)
Đôi lời của Editor: Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ bên gia đình nhé:3
Ôi, lề mề mãi mới xong bộ này T T t thấy đoạn cuối chương này miêu tả thơ mộng kiểu gì, nếu ai đọc không ra chắc do t edit không tới:v
Lảm nhảm tí về “Giấc mộng đêm Hè” là t chém nha, vì t thấy khoảng thời gian miêu tả thuộc vào tháng chín (giai đoạn cuối mùa Hè sắp chuyển mùa Thu), qua lời văn mà tác giả miêu tả mọi người cũng thấy được cuộc sống của Nghiêm Thận Độc và Diêu Bình An lúc này hạnh phúc như thế nào, hạnh phúc đến không như thực tế mà cứ như một giấc mộng (t đoán vậy), nên t cũng dùng cụm “Giấc mộng đêm Hè” để ví von cho khung cảnh và cảm xúc của đoạn này.
Còn vì sao t dùng “Giấc mộng đêm hè”, thì nguồn gốc của cụm này t lấy từ vở hài kịch mang tên Giấc mộng đêm hè do Shakespeare viết. “Shakespeare nổi tiếng với những vở bi kịch, nhưng ở thể loại hài kịch, tác phẩm của ông cũng được khán giả yêu thích. Giấc mộng đêm hè chính là vở hài kịch được xem là ấn tượng nhất, thể hiện rõ phong cách mộng mơ, hư ảo, sự thi vị, tinh tế trong kịch Shakespeare.” Xoay quanh câu chuyện tình yêu sôi nổi của hai cặp đôi Laixanđơ và Hecmiơ, Đimitriơx và Hêlen, vở kịch đã dẫn dắt người đọc vào một không khí mùa hè đầy hư ảo, với sự xuất hiện của thần tiên trong khu rừng bí ẩn.
Well, như mọi người thấy Kim Cương ở đây chỉ là câu chuyện “tình yêu cưỡng ép” thời dân quốc loạn lạc chứ không có thế giới thần tiên gì cả, nhưng theo miêu tả đoạn cuối chương này làm t thấy “Hạnh phúc của công và thụ quá đẹp, đẹp đến như mơ chứ không giống thực” và điều mà t thấy Kim Cương khá giống với Giấc mộng đêm hè chính là “Shakespeare với vở kịch Giấc mộng đêm hè đã khẳng định: “Tình yêu không theo luật lệ nào ngoài thứ luật của chính nó”. Tình yêu không diễn ra một cách bình thường, không dễ bị ngăn trở bởi các khác biệt giai cấp xã hội, tuổi tác, hay chiến tranh…””
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây ^^~ Hẹn gặp mọi người ở các tác phẩm sau (*¯ ³¯*)♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất